Mục Mộc chịu đựng ngâm trong thùng tắm được có hai phút thì không chịu nổi nữa, thật sự khó chịu với nhiệt độ trên người mình.
” Không tắm nữa “. Mục Mộc giãy dụa ra khỏi lồng ngực Lạc Tang, cũng từ trong nước nóng đứng lên, khi thân thể của hắn tiếp xúc với không khí mát mẻ của trời thu thì Mục Mộc nhất thời cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lạc Tang nhìn Mục Mộc trần truồng đứng ở trước mặt mình, tiểu pp bị nước nóng nhuộm thành màu hồng nhạt mềm mại liền đối diện với mặt y, hơn một tháng không có phát tiết khiến Lạc Tang liền ham muốn, vì vậy không kiềm hãm được mà hé miệng khẽ cắn vào mông Mục Mộc.
Mục Mộc giật mình sửng sốt, hắn quay đầu lại nhìn Lạc Tang đang giữ bờ mông của hắn vừa hôn lại vừa gặm, nhất thời cảm thấy hơi buồn cười, nghĩ đến hiện tại hắn không có thuốc hạ sốt để uống, cần thiết dựa vào ra mồ hôi để hạ sốt, vì vậy Mục Mộc hơi suy nghĩ một lát, sau đó đưa lưng về phía Lạc Tang rồi dạng hai chân dài ra.
Lạc Tang thấy thế, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Mục Mộc, Mục Mộc mất tự nhiên ho khan một cái, nghiêm mặt nói: ” Làm một ít vận động kịch liệt thì cũng có thể ra mồ hôi “.
Mục Mộc đương nhiên biết Lạc Tang muốn mình, vừa vặn, hắn cũng rất muốn làm với Lạc Tang.
Chịu khổ cực hơn một tháng cho tới nay, nội tâm Mục Mộc tràn đầy tuyệt vọng và cô độc nhưng Lạc Tang đã xuất hiện ngay tại thời điểm hắn tuyệt vọng nhất, làm cho tâm lý Mục Mộc vốn có Lạc Tang lại càng thêm để ý tới y hơn.
Lạc Tang mỉm cười, hai bàn tay to xoa nắn hai mông của Mục Mộc: ” Thật sự có thể? Thân thể của em sẽ chịu nổi? “.
Mục Mộc không chút do dự gật đầu: ” Được, làm em “.
Hai người anh tình em nguyện liền lập tức lăn từ trong thùng tắm lên tới trên giường, vì lo lắng đến tình trạng thân thể của Mục Mộc nên động tác của Lạc Tang rất chậm nhưng nơi nên dùng sức thì cũng không lưu tình, đỉnh cho Mục Mộc khẽ nhíu mày, sắc mặt ửng hồng, cũng không biết là do bị đau hay là do sảng khoái nữa.
Hai người giằng co hơn nửa đêm, Mục Mộc ra nhiều mồ hôi, bệnh tình còn thật sự đỡ hơn một ít, sau đó hắn được Lạc Tang tỉ mỉ chăm sóc suốt một tháng, cuối cùng cũng làm cho Mục Mộc gầy gò được tăng thêm một chút thịt.
” Trở về đi “. Lạc Tang ôm Mục Mộc ngồi ở trước cửa hang động ngắm phong cảnh, sắp tiến vào mùa đông nên rừng rậm tiêu điều không ít, rất nhiều thực vật đều đã khô héo.
Mục Mộc mím môi không nói lời nào, vẻ mặt chợt lóe lên sự không cam lòng và giãy dụa, qua hồi lâu hắn mới nói với Lạc Tang: ” Em vẫn chưa muốn quay về, anh rất quen thuộc với rừng rậm này đúng không? Mang em đi xung quanh một vòng, em muốn ngắm nhìn phong cảnh nơi này “.
Còn chưa tuyệt vọng sao? Lạc Tang thầm thở dài, y cũng chần chừ không bao lâu liền đồng ý với yêu cầu của Mục Mộc, bởi vì y biết rất rõ nếu như y không đáp ứng Mục Mộc thì hắn liền vĩnh viễn sẽ không trao trọn trái tim cho mình.
Nếu Mục Mộc muốn đi xung quanh ngắm nhìn thì y liền chiều theo hắn là được, lỡ như Mục Mộc tìm ra được thông đạo, cùng lắm y sẽ đi cùng hắn.
Tháng 12, hai người liền xuất phát, rừng rậm trung tâm vô cùng rộng lớn, trải dài qua bốn đại lục Đông Tây Nam Bắc cho nên cảnh sắc của nó cũng phân hoá rất rõ ràng, rừng rậm ở phía Đông là ẩm ướt, bởi vậy trên rất nhiều nhánh cây trụi lủi đều bao phủ băng trùy, sáng lóng lánh nên cũng coi như là cảnh đẹp, tuy rằng lúc trước Mục Mộc đã tìm kiếm suốt một tháng tại phía Đông rừng rậm này, vậy mà hắn vẫn cẩn thận tìm kỹ ở đây thêm hai tháng nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Tháng 2, đầu xuân, hai người đi vào Bắc đại lục, nơi này vẫn là trời đông giá rét, bất kể là trên cây hay là trên mặt đất đều có tuyết tích tụ thật dầy nhưng xanh hơn mấy phần so với phía Đông rừng rậm, bởi vì thực vật nơi đây phần lớn là cây lá kim tuong tự như cây thông, Mục Mộc vẫn không phát hiện được gì ở đây, trái lại tại một bờ hồ đóng băng quanh năm nhìn thấy được chim cánh cụt dễ thương.
Tháng 4, hai người tiến vào vùng rừng rậm ở phía tây, địa lý ở vùng phía tây cũng gần giống với phía Đông, có bốn mùa, chỉ là tương đối khô hanh, nước ít nhiều sa mạc, Lạc Tang không quen thuộc với khu vực phía Tây lắm, thế nên hai người tại vùng phía tây vòng vèo suốt ba tháng, trong lúc đó còn gặp được thú nhân của Tây đại lục, đối phương vừa nghe nói Lạc Tang chính là thú nhân biến dị suốt trăm năm mới có một thì liền ào ào hưng phấn muốn đánh với y một trận, Lạc Tang cũng vui vẻ so chiêu với bọn hắn còn Mục Mộc đang ngồi một bên cùng với đám thú nhân cao to đầy nhiệt tình ăn thịt xem cuộc vui, nói chuyện phiếm thì đột nhiên nôn ọe.
Lạc Tang đang chiến đấu liền dừng tay ngay lập tức, y nhìn chằm chằm Mục Mộc đang che ngực nôn ọe.
Mục Mộc nôn xong, dùng mu bàn tay lau miệng, cũng nhìn chằm chằm lại Lạc Tang, trong lúc hai người đang trầm mặc thì các thú nhân ở chung quanh lại ồn ào lên, chúc mừng bọn họ.
“… Mang thai? “.
“… Không biết “.
” Tìm tới một bộ lạc để khám xem? “.
“… Đúng “.
Lạc Tang ngựa không ngừng vó mang theo Mục Mộc tại Tây đại lục tìm được một bộ lạc nhỏ để khám, phát hiện, quả nhiên mang thai, đã hơn hai tháng, còn là mang thai ba thú nhân, khiến Mục Mộc và Lạc Tang đều rất khiếp sợ.
Vấn đề sinh sản của thú nhân cũng giống như của nhân loại vậy, sinh đẻ bằng bào thai, thông thường chỉ có một bào thai thôi, còn ba bào thai là rất hiếm thấy.
” Ba bào thai, khi chúng chào đời chắc hẳn rất thú vị, ba thằng nhóc con giống nhau như đúc “. Lạc Tang hết sức cao hứng nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt âm u của Mục Mộc thì liền yên tĩnh lại.
Mục Mộc đánh đập Lạc Tang một trận, Lạc Tang sợ tay hắn bị đau, liền chủ động đi bẻ cành cây dẻo dai cho Mục Mộc, để hắn đánh mình, Mục Mộc hung hăng đánh Lạc Tang mười mấy phút, mới trút bớt nổi tức giận trong lòng sau đó hắn không nói một câu suốt hai ngày, Lạc Tang cuống cuồng vẫn luôn vây quanh hắn, vài lần muốn nói lại thôi.
Ngày thứ ba, Mục Mộc rốt cục cũng chịu phản ứng lại với Lạc Tang, hắn đã bình tĩnh hơn rất nhiều, giọng mang theo mệt mỏi nói với Lạc Tang: ” Mang em đến phía Nam rừng rậm đi, một lần sau cùng… Để cho em tìm một lần cuối cùng “.
Lạc Tang nhìn gương mặt u buồn của Mục Mộc liền gật đầu.
Tháng 8, Nam đại lục nóng đến đáng sợ, Lạc Tang từ sáng đến tối đều phải cầm lá chuối làm quạt để quạt mát cho Mục Mộc, đem mình biến thành quạt máy hình người.
Mục Mộc mang theo kỳ vông sau cùng đi tìm ở chung quanh cái nơi có thể tồn tại khe hở không gian, thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì, mà hắn đã mang thai được bốn tháng nhưng vì mang ba bào thai nên bụng to như đang được năm hoặc sáu tháng vậy, hành động cũng càng ngày càng không thuận tiện.
Vào một đêm cuối tháng 9, Mục Mộc dựa vào trong lồng ngực Lạc Tang, đột nhiên nói: ” Hôm nay là ngày Đầu Gỗ tròn 1tuổi “.
Lạc Tang nghe Mục Mộc vừa nói như thế thì mới nhớ tới việc này, y lộ ra một nụ cười khổ: ” Đã một năm? Có lẽ con nó đã biết nói chuyện rồi “.
” Tiếng đầu tiên chắc chắn sẽ gọi ông nội “. Mục Mộc cười cười, trong nụ cười mang đầy cay đắng, sau đó hắn thở dài một hơi, ” Em đi đến thế giới này đã gần ba năm… Ba năm… Có lẽ mọi người cũng đã tiếp nhận được chuyện em ‘ đã chết ‘ rồi đi? “.
Lạc Tang quạt mát cho Mục Mộc, không nói lời nào.
Dù cho đã đến tháng mười thì Nam đại lục vẫn còn nóng bức.
Trên bầu trời đầy sao, xung quanh là tiếng ve réo rắt, Mục Mộc chậm rãi rời khỏi đùi Lạc Tang đứng dậy, hướng về phía Đông liền quỳ xuống.
Lạc Tang kinh hãi, vội vã đưa tay ra dìu Mục Mộc đứng lên thì lại bị Mục Mộc gạt tay ra, chỉ thấy Mục Mộc móc ra ví da cực kỳ cũ nát rồi mở ra dựng đứng ở trên mặt đất, khi hắn đang muốn dập đầu lạy ông nội và bà nội ở trong hình thì hắn tựa nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn Lạc Tang.
” Anh cũng quỳ xuống “.
Lạc Tang không chút do dự đi tới bên cạnh, quỳ đối diện với bức ảnh nằm trong ví da.
Mục Mộc hít một hơi thật sâu, gắng gượng ưỡn bụng bự lạy một cái trước bức ảnh, Lạc Tang không hiểu hàm nghĩa của hành động vái lạy này, nhưng vẫn làm cùng Mục Mộc, cúi lạy bức ảnh, hai người liên tục cúi lạy ba cái, chờ đến khi lạy xong thì khóe mắt Mục Mộc đã đỏ.
” Ông bà nội, cháu bất hiếu, không thể quay trở về trái đất chăm sóc ông bà được, ông bà nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe thật tốt “. Mục Mộc nghẹn ngào nói bằng tiếng Trung, sau đó nắm tay Lạc Tang, nhìn vào hai ông bà trong hình liền giới thiệu: ” Người này là Lạc Tang, là…’ vợ ‘ của cháu, tuy rằng y là đàn ông, thế nhưng là người rất tốt, biết làm việc nhà lại biết săn bắn, điều quan trọng nhất chính là y rất yêu cháu, cho nên hai ông bà không cần phải lo lắng cháu sẽ không được hạnh phúc, còn có… “.
Mục Mộc sờ lên bụng mình, đáy mắt trào ra chua xót: ” Cháu đang mang thai, mặc dù dùng thân phận đàn ông để sinh con là không hợp lý, đã vậy còn sinh ra đứa con khác loài, thế nhưng ở trong cơ thể chúng nó cũng đang chảy dòng máu của nhà họ Mục chúng ta, cho nên Mục gia chúng ta cũng coi như có đời sau rồi, nếu như ông bà nội để tâm thì cháu có thể cùng Lạc Tang sinh một giống cái, cháu ở nơi này gần ba năm, phát hiện giống cái bọn họ cũng không khác người trên trái đất là mấy, cho nên ông bà nội hãy một mắt nhắm một mắt mở xem thằng bé như là người trên trái đất chúng ta đi và cháu cũng sẽ để cho nó mang họ Mục “.
Mục Mộc nói xong liền vái lạy ông bà lão ở trong hình, Lạc Tang cũng cùng lạy một cái, sau đó Mục Mộc cất ví da đi, nở nụ cười với Lạc Tang: ” Chúng ta trở về nhà thôi “.
Lạc Tang nhìn Mục Mộc đã dần bình thường trở lại, cũng lộ ra mỉm cười: ” Ừ “.
Một năm sau, vào giữa tháng mười, hai người về tới Đông bộ lạc, bọn họ trở về làm cho người trong bộ lạc cũng rất cao hứng, vừa hỏi thăm, mới biết năm nay khi vào thu thì xuất hiện một con quái vật biển khổng lồ dọc theo biển bơi ngược đến sông Đông Cự của bộ lạc, còn không chịu rời đi, mà trong bộ lạc không có chủng loài thú nhân ở dưới nước nên khi mọi người xuống nước thì đều đánh không lại quái vật biển đó, mà nó lại rất giảo hoạt, thời điểm có nhiều người liền trốn ở đáy sông không lên, thời điểm có ít người liền gây sóng gió, đã đánh sập cây cầu Sông nối liền hai khu Đông và Tây.
” Cầu Sông bị sập? “. Lạc Tang hết sức kinh ngạc, cầu Sông kia đã có lịch sử mấy ngàn năm, gặp phải bao nhiêu lũ lụt cũng đều không bị sập, không ngờ lại bị hủy dưới tay của một quái vật biển.
” Rất may là tù trưởng Hạ Nhĩ và tù trưởng Hạ Lạc Khắc đã dự đoán từ trước nên khi quái vật biển chạy tới bộ lạc liền mệnh lệnh khẩn cấp mọi người ở trong chợ trên cầu Sông nhanh chóng rút khỏi, mới không có thương vong về người “. Thú nhân nọ liền thổn thức một trận, sau đó giục Lạc Tang: ” Mắt thấy liền muốn bắt đầu mùa đông, mọi người đều bị quái vật biển làm cho không có thời gian tích trữ thức ăn, nay cậu cũng đã quay về thì liền nhanh chóng đến hỗ trợ tiêu diệt quái vật biển này đi “.
” Được “. Lạc Tang trầm tĩnh gật đầu: ” Tôi phải đưa bạn lữ của mình về nhà đã, sau đó sẽ lập tức tới bờ sông xem tình hình “.
Thú nhân nọ nhìn bụng bự của Mục Mộc, gật đầu: ” Ừ “.
Tuy rằng tình hình rất gấp, thế nhưng Lạc Tang cũng không phải là Hạ Nhĩ, Hạ Nhĩ luôn ưu tiên mọi việc của bộ lạc lên hàng đầu còn y lại ưu tiên mọi việc của Mục Mộc lên hàng đầu cho nên cứ mặc thú nhân nọ thúc giục mình thì Lạc Tang vẫn dắt Mục Mộc bụng phệ từ tốn đi đến vùng ngoại ô của bộ lạc.
Khi hai người càng ngày càng gần đến nhà thì Mục Mộc dần dần bất an, hắn không sợ gặp lại Văn Sâm Đặc Tư nhưng lại sợ nhìn thấy đứa bé kia.
Đúng là thói hư tật xấu của con người, trước đây khi mong muốn được về nhà thì liền quyết tâm xa lánh đứa bé kia, bây giờ xác định quay trở về không được thì liền hối hận vì sự tuyệt tình của mình lúc trước.
Lạc Tang nhận ra Mục Mộc bồn chồn, y nhẹ nhàng vỗ lưng Mục Mộc, an ủi hắn: ” Mọi việc đều có anh, hãy yên tâm “.
Mục Mộc nhìn vào mắt Lạc Tang, nhìn vào tròng mắt màu vàng sậm thâm thúy của y, trong lòng cảm thấy mềm mại.
Bởi vì nhà ở vùng ngoại ô bộ lạc rất ít thế nên cũng không có người đến thông báo cho đám người Văn Sâm Đặc Tư biết tin Lạc Tang và Mục Mộc đã quay về, chờ cho Mục Mộc và Lạc Tang đi tới trước cổng nhà Văn Sâm Đặc Tư thì chỉ thấy trong sân gieo trồng dược thảo có một đứa bé hơn một tuổi, đang ngồi ở trên bãi cỏ úa vàng bưng cái chén gỗ đựng cháo thịt có hơi lớn so với nhóc, cánh tay chắc nịch cầm lấy muỗng gỗ lớn múc ăn từng muỗng, có vẻ rất ngoan ngoãn.
Đứa bé có một mái tóc ngắn màu đen rất mềm mại, một đôi mắt to trong trẻo màu vàng sậm, đôi môi đỏ, chiếc mũi hếch, thân hình chắc nịch, rất là đáng yêu.
Đứa bé này đương nhiên chính là quái vật nhỏ mà Mục Mộc đã sinh ra vào một năm trước, khiến cho Mục Mộc và Lạc Tang kinh ngạc chính là đứa bé thú nhân này có màu da, đôi mắt giống Lạc Tang còn ngũ quan không có chỗ nào giống y mà lại giống Mục Mộc y đúc.
” Trời ạ! “. Mục Mộc bắt lấy cánh tay Lạc Tang, kích động nhìn chằm chằm đứa bé kia không rời: ” Giống hệt em nha! Lạc Tang anh nhìn đi, thật giống hệt em đó! “.
” Đúng là giống y như đúc “. Lạc Tang cũng cảm thán, sau đó liền cười một tiếng: ” Với thú nhân mà nói, tướng mạo này có hơi thanh tú, hi vọng sau khi lớn lên có thể trở nên anh tuấn hơn “.
Khi hai người họ đánh giá đứa bé thì đồng thời đứa bé cũng phát hiện ra bọn họ, nó liếm hạt cơm dính bên mép cho vào miệng, tròng mắt màu vàng sậm trong veo như nước nhìn Lạc Tang và Mục Mộc mấy lần, sau đó quay đầu vào trong tòa nhà gỗ màu nâu gọi to: ” Ông nội lớn —— ông nội nhỏ —— “.
Đứa bé còn nhỏ nhưng âm thanh lại to rõ, chỉ là nãi thanh nãi khí, cắn chữ cũng không rõ ràng lắm, hiển nhiên mới học nói không lâu, đoán chừng cũng chỉ biết có mấy từ.
Đứa nhỏ mới gọi một tiếng, Văn Sâm Đặc Tư liền thò đầu từ cửa sổ phòng bếp ra: ” Đầu Gỗ, ăn xong cháo thịt rồi à? “.
” Chưa ạ “. Đứa nhỏ vội vã cúi đầu cầm muỗng lớn, bưng chén gỗ to tiếp tục ăn cháo thịt của mình, đối với nó thì sức hấp dẫn của hai ” người xa lạ ” là Lạc Tang và Mục Mộc này còn không bằng chén cháo thịt ở trên tay.
Đúng vậy, đối với Đầu Gỗ, Lạc Tang là người xa lạ, Mục Mộc cũng là như vậy, nó sớm đã quên mất mùi của Mục Mộc, thậm chí không phát hiện vẻ ngoài của mình và Mục Mộc trông rất giống nhau, ngược lại, nó rất quen thuộc với mùi của Văn Sâm Đặc Tư.
Cửa sổ nhà bếp, Văn Sâm Đặc Tư ngẩn người nhìn Lạc Tang và Mục Mộc đang đứng ở trước cổng, sau đó tầm mắt rơi vào bụng bự của Mục Mộc, hồi lâu sau, ông thở dài nở nụ cười.
” Về rồi, vừa vặn cha nấu cơm xong, cùng ăn thôi “.
Thái độ quá mức bình thản của Văn Sâm Đặc Tư làm cho Mục Mộc luống cuống, hắn nhìn Văn Sâm Đặc Tư, lại nhìn Đầu Gỗ đang ngồi ở trên bãi cỏ, tựa hồ muốn khóc.