Thanh Việt từ Thụy Hòa Điện của Minh Khê trở về, trong ngôi đình nhỏ ở tiểu hoa viên cách Bàn Long điện không xa liền gặp được Nam Việt Thái tử phi tương lai, tiểu thư Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc —— A Hoa.
“Tiểu điện hạ.”
A Hoa mỉm cười, tao nhã hướng Thanh Việt làm lễ, sở dĩ nàng xuất hiện trên con đường Thanh Việt phải đi qua, hiện nhiên chính là đang chờ Thanh Việt đi.
“Tiểu điện hạ, có thể trò chuyện riêng với người một chút không?
Vốn, chuyện này hôm trước định để Mạn Nhĩ Lại tìm cơ hội chuyển đạt cho người, chính là sau khi Mạn Nhĩ Lại trở về thì nói hắn sơ ý quên mất, mà hai ngày này tinh thần hắn trông có vẻ không được tốt lắm, vì thế…”
“Vì thế, A Hoa tiểu thư, ngươi quyết định tự mình tới chuyển đạt cho ta thì tốt hơn đúng không. Chuyện này rất quan trọng sao?”
Thanh Việt cảm giác chuyện này không đơn giản, nhẹ nhàng như biểu hiện của A Hoa.
“Đúng vậy, nhưng vẫn cần phải hướng Tiểu điện hạ chứng thực một chút, nếu là thật thì sẽ phi thường phi thường quan trọng.”
A Hoa vừa duy trì biểu tình mỉm cười trả lời câu hỏi của Thanh Việt, vừa lấy ra một cái vòng cổ bảo thạch tinh mỹ có màu xanh thẫm, khẽ niệm một câu chú ngữ, xung quanh đình liền hiện ra một tầng kết giới cách âm.
Chờ hết thảy sắp xếp xong, A Hoa lại nhìn Thanh Việt, thần sắc có chút nghiêm túc lại có chút ngưng trọng mở miệng nói.
“Tiểu điện hạ, người nhất định còn nhớ rõ hết thảy phát sinh trong cung điện ngầm dưới Tuyết Sơn Tạp Cách Tra đi, Mạn Nhĩ Lai sau khi trở lại cánh đồng tuyết cực bắc liền hướng gia gia ta kể lại những chuyện đã trải qua.
Hắc xà quỷ dị, thân vương huyết tộc, ma hoàng, ngự xà cơ, ma vu sư, hoạt thi, ma anh, mấy ngàn bộ xương cốt của tộc nhân ma tộc, hiến tế vu cổ…
Tất cả đều làm chúng ta cảm thấy phi thường khiếp sợ, không ngờ rất nhiều thứ được ghi chép trong văn hiến lại thật sự tồn tại, đương nhiên, cũng có một ít thứ ngay cả chúng ta cũng chưa thấy hay nghe nói qua.
Nhưng mà, Tiểu điện hạ, lúc Mạn Nhĩ Lai vô ý nhắc tới một điều càng làm chúng ta cảm thấy kinh hãi hơn, biểu tình của gia gia lúc đó thậm chí có thể dùng từ hoảng sợ đến điên cuồng để hình dung.
Tiểu điện hạ, chuyện này phi thường trọng yếu, xin người nhất định phải thẳng thắn nói cho A Hoa!
Nam Việt hoàng đế bệ hạ, lúc ở cung điện ngầm, trên trán y thật sự xuất hiện đồ án xoắn ốc hắc sắc lưu kim sao?”
“Đúng vậy.”
Thanh Việt trực tiếp khẳng định.
Mà A Hoa, nghe Thanh Việt chứng thực thì thân thể rõ ràng có chút cứng ngắc, ánh mắt tử sắc rõ ràng cũng xuất hiện kinh ngạc, sầu lo, mê mang hiếm thấy…
“Đây là sự thật, dĩ nhiên là sự thật, chẳng lẽ giống như gia gia phỏng đoán sao, không, không, này thật đáng sợ…”
“Cái gì đáng sợ?”
A Hoa thì thào, Thanh Việt ở bên cạnh nghe rất rõ ràng, mở miệng dò hỏi.
“Tiểu điện hạ, người biết đồ án xuất hiện trên trán phụ hoàng người tượng trưng cho gì sao?”
Trong giọng nói A Hoa lộ ra lo lắng.
“Nó tượng trưng cho hư vô, là hư vô có thể cắn nuốt hết thảy, đó là… đó là…”
“Đó là biểu tượng của Hư Vô Chi Thần, đúng không, này ta biết rồi.”
“Người…”
Trong lúc nhất thời, A Hoa kinh ngạc tới mức không biết nói gì mới tốt, tạm ngừng một lát, sắp xếp lại suy nghĩ, để chính mình miễn cưỡng duy trì bình tĩnh mới mở miệng nói.
“Người đã biết rồi?”
“Ân, phụ hoàng nói cho ta biết.”
“Kia Tiểu điện hạ, người hẳn biết rõ thân phận của chính mình đi, người là Sáng Thế Chi Thần a, người cùng Hư Vô Chi Thần cho tới giờ chính là tử địch, đợi đến khi y hoàn toàn có được sức mạnh, y sẽ làm phiến đại lục mà người đã hao hết tâm huyết sáng tạo ra trở về hư vô…”
“Được rồi, không cần nói nữa, này bất quá là những lời gia tộc ngươi lưu truyền lại hơn bảy ngàn năm trước mà thôi, ai có thể cam đoan nó chính là sự thật.
Lão trí giả kia nói ta chính là Sáng Thế Chi Thần, chính là vì cái gì ta không có được toàn bô sức mạnh mà Sáng Thế Chi Thần vừa sinh ra đã nên có, ngay cả nghi vấn này hắn cũng không thể giải thích chuẩn xác cho ta!
Này chỉ chứng minh, ghi chép về Sáng Thế Chi Thần cùng Hư Vô Chi Thần của gia tộc các ngươi căn bản không hoàn chỉnh, hoặc là hoàn toàn chỉ là giả tạo, ta dựa vào cái gì phải tin tưởng các ngươi?”
Thanh Việt không muốn nghe nhất chính là mấy từ này.
“Tiểu điện hạ, người đừng nói giận, A Hoa biết, người cùng Nam Việt hoàng đế bệ hạ có tình cảm phi thường tốt, nhưng xin người để A Hoa chuyển đạt hết lời được không?
Người không thể có được toàn bộ sức mạnh, gia gia suy đoán đò là vì phụ hoàng người chính là Hư Vô Chi Thần, người cùng y luôn sinh hoạt cùng nhau, sức mạnh của y là hư vô, có thể cắn nuốt hết thảy sức mạnh để tăng cường bản thân, có lẽ vì y cố ý hoặc vô tình hấp thu sức mạnh của người, vì thế sức mạnh của người mới…”
“Đủ rồi!”
A Hoa còn chưa nói hết, một lưỡi dao băng ngưng kết từ thủy nguyên tố hiểm độc xẹt qua cần cổ trắng nõn mê người của nàng.
“Ta nói cho ngươi biết, trước mắt năng lực của ta gặp trở ngại, tuy vẫn chưa biết rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng này tuyệt đối không phải do phụ hoàng ta.
Mà phụ hoàng ta cũng tuyệt đối sẽ không thương tổn ta! Chúng ta càng không có khả năng vì những ghi chép buồn cười từ xa xưa này của các ngươi mà xem đối phương là địch nhân.
Cho dù phụ hoàng ta thật sự muốn thế giới này biến thành hư vô, ta cũng sẽ cùng y, đối với ta mà nói, duy nhất, cùng là quan trọng nhất cũng chỉ có phụ hoàng mà thôi, phụ hoàng đối với ta cũng như vậy!
Vì thế, không cần để ta nghe thấy những phỏng đoán lung tung này của các ngươi một lần nữa, đây là lần cảnh cáo duy nhất của ta, tính nhẫn nại của ta trước giờ không tốt, sẽ không có cơ hội tiếp theo, các ngươi hảo hảo nhớ kỹ!”
Nói xong, Thanh Việt nổi giận đùng đùng trực tiếp vận dụng ma pháp không gian Thuấn Di, biến mất trước mặt A Hoa.
Mà A Hoa cũng bị sát khí cùng uy lực mãnh liệt ở quanh người Thanh Việt khi nãy làm cả kinh tới mức không thể nhúc nhích, đợi đến khi Thanh Việt rời đi mới dần dần khôi phục lại.
Ngồi trong đình, chậm rãi dùng khăn lụa lau đi mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, nhớ lại ánh mắt thất sắc lưu ly khi nãy, cảm nhận tình tự trong đó, A Hoa có chút sững sờ thì thào.
“Phải chăng… những ghi chép này… của gia tộc chúng ta… thật sự… thật sự sai lầm rồi…”
“Có lẽ… bọn họ thật sự bất đồng đi… lòng tin tưởng kiên định đối với đối phương như vậy… trên đời này… hóa… thật sự có… chân thành tha thiết… toàn tâm toàn ý tín nhiệm cùng ỷ lại…”
“…ta… chưa bao giờ tin tưởng… thế giới này có thứ đó tồn tại…”
“Nghĩ lại, có rất nhiều rất nhiều người cũng không tin tưởng, cũng không gặp qua đi…”
“… có lẽ… chính vì chúng ta không muốn… cũng không thể tin… vì thế… chúng ta mới không thể gặp được… cũng không có cách nào có được…”