Đám hộ vệ lập tức rút súng ra rối rít nã đạn vào người Isaac.
Khương Cạnh Hàng bị Isaac đá văng sang một bên, một viên đạn xẹt ngang qua gò má của hắn, còn động tác của Isaac nhanh đến nỗi mắt thường không thể nào theo kịp được.
Đám hộ vệ mà đi theo bảo vệ Eaton được sàng lọc cực kỳ gắt gao, võ nghệ rất giỏi, nhưng lại không thể chịu nổi một đòn của Isaac.
Isaac tung đầu gối húc tét cằm của một tên, mượn lực nhảy lên chỗ cao tung cú đá đạp gãy xương bả vai của tên tiếp theo, sau khi rơi xuống đất lập tức xoay người bẻ gãy cổ của một tên khác.
Không tới ba giây, hắn đã giải quyết gọn ghẽ đám hộ vệ.
Khương Cạnh Hàng ngã ngồi trên đất, ngây ngốc nhìn một màn võ đấu trước mắt.
Isaac vỗ tay một cái, đi tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống nói “Có biết tại sao tôi không giết cậu không?”
Khương Cạnh Hàng há miệng sững sờ, còn chưa kịp hồi thần lại.
“Bởi vì Tống Lẫm và cả Chu Ngự nữa, họ nhất định sẽ trở về đây vì cậu đấy.”
Trái tim như bị điện giật một cái, Khương Cạnh Hàng nói “Anh… Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tôi muốn trở thành ngài Eaton chân chính.” Isaac vỗ tay một cái, có vài tên vệ sĩ đi vào “Giao tiến sĩ Khương cho các anh, trông chừng người cẩn thận vào.”
Giây phút này, đầu óc của Khương Cạnh Hàng trống rỗng.
Mọi chuyện đều đã vượt ngoài dự định ban đầu. Kế hoạch của hắn và Tống Lẫm vốn là dụ Eaton tới đây, sau đó uy hiếp bắt ông ta làm con tin để trở về thế giới loài người, thậm chí còn tỉ mỉ vạch sẵn kế hoạch sau khi trở về sẽ đối phó với tập đoàn Cự Lực ra sao nữa, nhưng Isaac đã làm mọi chuyện chệch sang một hướng khác.
Khi Khương Cạnh Hàng bị mang đi, Ngô Vận đang đi tuần tra ngang qua thì tình cờ thấy được cảnh này.
Toàn bộ căn cứ bắt đầu đổi mới, mỗi một nghiên cứu viên đều bị quản lý chặt chẽ, ngay cả Lí Khiêm cũng bị cấm sử dụng máy tính và bị giam lỏng ở trong phòng của mình.
Ngô Vận biết có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Trong lòng lo lắng không thôi, Ngô Vận muốn liên lạc với Lí Khiêm hay là Hàn Lật Đẳng, nhưng ngay cả gặp mặt bọn họ cũng không có cơ hội.
Mãi đến tuần sau, một mình hắn bị gọi đến văn phòng của Isaac.
Trong lòng Ngô Vận rất là thấp thỏm, mà căn phòng này so với căn phòng lúc trước hắn đã từng đi vào còn lạnh lẽo và trống trải hơn mấy lần.
“Ngô Vận, đã lâu rồi không gặp.”
Giọng nói của Isaac vang lên.
Ngón tay của Isaac điểm ở ví trí thái dương, nhàn nhã chống đầu, tầm mắt sâu xa nhìn Ngô Vận.
“Anh giết ngài Eaton.” Ngô Vận nói.
Isaac cười “Thật không ngờ, tôi rõ ràng đã ngăn chặn tin tức, làm sao anh biết được?”
“…Anh quả thật đã làm vậy. Bộ phận nòng cốt trong căn cứ đều đã đổi người, những người mà Cook để lại cũng không thấy, bao gồm cả Cole. Anh giống trống khua chiêng giải quyết người của Cook như thế mà ngài Eaton lại không hề hỏi han gì. Cho nên tôi đoán anh đã giải quyết ông ta.” Ngô Vận đáp lại.
“Vậy thì anh có biết hôm nay tôi gọi anh tới đây là để làm gì không?”
“Không biết.”
“Từ trước đến nay anh luôn hợp tác cùng với Chu Ngự. Vừa nhìn thấy anh là tôi lại nhớ đến Chu Ngự.”
“Nhưng tôi thì nghĩ cậu ấy chắc sẽ không muốn bị anh nhớ tới đâu.” Trên mặt Ngô Vận không có biểu tình gì.
Isaac đẩy một tấm hình đến trước mặt Ngô Vận, trong hình chính con gái của Ngô Vận đang cười vui vẻ dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, địa điểm chụp hình là tại một ngọn núi tuyết ở Thụy Sĩ.
“Bây giờ con gái của anh đang được chăm sóc tại Thụy Sĩ, tình huống của cô bé rất tốt.”
Hốc mắt Ngô Vận đỏ lên, hắn cố nén không nhìn tấm hình kia nữa.
“Anh muốn tôi làm gì?”
“Đừng nghĩ xấu cho tôi chứ, tôi sẽ không kêu anh đi làm tổn thương anh em của mình đâu, chẳng qua là…”
Isaac bỗng nhiên kéo cổ áo của Ngô Vận xuống, Ngô Vận theo bản năng chống tay lên bàn, chỉ cảm thấy cổ nhói đau, lúc này Ngô Vận mới phát hiện Isaac đang cầm một ống tiêm trong tay, Isaac đã chích thứ gì đó vào hắn.
“Anh…” Ý thức của Ngô Vận dần trở nên mơ hồ, hắn lắc đầu muốn kiên trì tỉnh táo nhưng cuối cùng vẫn gục xuống.
Isaac rũ mi nhìn Ngô Vận “Tôi thực sự rất hâm mộ anh. Bởi vì anh còn được gặp lại Chu Ngự sớm hơn cả tôi.”
Cửa phòng làm việc của Isaac mở ra, vệ sĩ của hắn đi vào mang Ngô Vận rời đi.
Hôm nay, Chu Ngự vừa làm xong đợt rút máu cuối cùng, giáo sư Trần mừng rỡ nói ngày mai có thể trợ giúp Mặc Dạ hoàn toàn giải phóng sức mạnh.
Mặc Dạ trông có vẻ không hứng thú với điều này lắm, y ôm lấy Chu Ngự từ phía sau, dán mặt vào sườn mặt của Chu Ngự nói “Có phải anh đặc biệt muốn em ở trạng thái của Dạ Linh đến một lần với anh?”
Chu Ngự cong khóe môi “Em cho là anh không biết em đang nghĩ gì à?”
“Ồ, vậy em đang nghĩ nà?” Mặc Dạ nhếch môi, mang theo một chút ngây thơ nhưng quyến rũ.
“Đầu óc của em rất kì lạ, em càng cố ý nhắc nhở anh không suy nghĩ đến những thứ không nên thì anh lại càng muốn nghĩ đến. Cũng giống như khi em nói ‘Đừng nhớ em’ thì đầu của anh sẽ theo phản xạ mà nhớ đến em.”
“Vậy trong tưởng tượng của anh, trạng thái con người của em vẫn hấp dẫn hơn chứ?”
“Rõ ràng là em có thể đọc được suy nghĩ của anh.”
Mặc Dạ rũ mi, nhíu mày lại “Tại sao em lại không thấy gì hết?”
“Bởi vì anh đã quen với những mánh khóe của em rồi, cho nên anh đã không suy nghĩ gì hết.” Chu Ngự giơ tay lên, xoa đầu Mặc Dạ như đang dỗ dành con nít vậy.
Trong nháy mắt, có một hình ảnh chợt thoáng qua đầu Chu Ngự, ánh mắt nhu hòa của Chu Ngự liền trở nên lạnh lẽo, anh đứng phắt dậy chạy ra ngoài.
Mặc Dạ đi theo sau lưng anh.
“Sao vậy?” Chu Thanh đang cầm tách cà phê suýt nữa bị đụng ngã.
“Là Ngô Vận!”
Chu Ngự lao ra khỏi căn cứ, một con Hắc Bối Dực Long bay vụt qua chân trời tới trước mặt anh, Chu Ngự xoay người nhảy lên, Hắc Bối Dực Long vỗ cánh xé gió bay đi.
Mặc Dạ theo sát sau lưng anh.
Bọn họ bay qua rừng rậm nguyên thủy, ở nơi đó thấy được một con Thủy Sinh Long đang quắp lấy bả vai Ngô Vận, treo hắn tòn ten giữa không trung. Rõ ràng Ngô Vận đã ngất xỉu, Thủy Sinh Long hạ cánh xuống, mắt thấy muốn lao vào hồ nước.
Lúc đuổi tới, trái tim Chu Ngự như bị ai đó nhéo một phát, anh liền tập trung tinh thần lại, muốn xâm nhập vào con Thủy Sinh Long kia.
Nhưng anh không ngờ là con Thủy Sinh Long kia đang bị một luồng sức mạnh khác khống chế.
Trừ Đế Hân ra, Chu Ngự đã lâu rồi không có cảm nhận được năng lực cảm ứng mạnh mẽ đến như vậy.
Nhưng rõ ràng vị trí điều khiển của đối phương ở rất xa, Chu Ngự cưỡi Hắc Bối Dực Long trong nháy mắt bay sánh vai với con Thủy Sinh Long kia, sức mạnh của anh chạy dọc theo cơ thể của Thủy Sinh Long, bức bách nó thả Ngô Vận ra.
Ngay tại lúc Ngô Vận bị thả xuống, Hắc Bối Dực Long chở Chu Ngự liền lao nhanh xuống, đỡ lấy Ngô Vận.
Đưa tay đặt lên cổ Ngô Vận, chắc chắn mạch của hắn vẫn còn đập, Chu Ngự mới thở phào một hơi.
Hắc Bối Dực Long vững vàng đáp xuống bên cạnh bờ hồ, Mặc Dạ cũng đã chạy tới chỗ Chu Ngự.
“Anh ta sao rồi?”
“Còn sống.” Chu Ngự nhíu mày “Anh ấy giống như đã bị chích thuốc mê, không còn ý thức. Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này?”
“Cho dù là ai làm đi nữa, đối phương chắc chắn biết rõ giao tình giữa anh và Ngô Vận. Hơn nữa… Mục đích của đối phương là lấy Ngô Vận làm mồi nhử, muốn dụ anh ra. Hoặc là để dò xét xem anh còn sống hay không, hoặc là để tìm được anh, nhưng tuyệt đối không phải là ý tốt gì.” Mặc Dạ nheo mắt nhìn cổ của Ngô Vận, rút ra một con dao Thụy Sĩ giắt trên đùi, cắt ở chỗ phần gáy hắn ra, rốt cuộc lôi ra được một thiết bị theo dõi nhỏ bằng hạt gạo.
Mặc Dạ cười lạnh một tiếng, bóp nát thiết bị theo dõi.
Chu Ngự lại kiểm tra toàn thân Ngô Vận, đảm bảo trên người hắn không còn bất kì thiết bị theo dõi nào khác nữa, lúc này mới mang người trở về căn cứ.
Isaac ngồi trong phòng làm việc, ngả người dựa lưng vào ghế, ngước cằm lên.
Thời điểm sức mạnh của hắn trong con Thủy Sinh Long kia bị sức mạnh của Chu Ngự chặn lại, khoảnh khắc đó giống như bản thân đã bị đối phương giết chết.
Loại cảm giác mất kiểm soát ngàn cân treo sợi tóc này làm cho Isaac thật muốn được nếm thêm một lần nữa.
Hắn nhếch môi, vươn tay che mắt của mình lại “Chu Ngự… Cậu đúng là càng ngày càng thú vị.”
Chu Ngự đưa Ngô Vận cho nhân viên chữa bệnh của căn cứ số không. Khi thuốc mê hết hiệu lực, Ngô Vận liền tỉnh lại, hắn vừa nhìn thấy Chu Ngự thì lập tức sờ vào sau gáy của mình.
“Chết tiệt…” Lúc này Ngô Vận mới phát hiện một vết khâu nhỏ ở sau gáy mình.
Chu Ngự cầm lấy cổ tay hắn “Đừng lo lắng, thiết bị theo dõi đã được lấy ra. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Là ai bắt anh làm mồi nhử vậy?”
“Là Isaac Eaton, tên này…”
Sau khi nghe Ngô Vận kể chuyện Eaton bị Isaac giết chết, Chu Ngự rất là kinh ngạc, anh lập tức nói chuyện này lại với giáo sư Trần và Dung Chu.
“Isaac Eaton là loài người đã được trải qua cải tạo gen, gã có sức mạnh vượt trội hơn người bình thường gấp trăm lần và năng lực tự chữa lành là không thể nghi ngờ gì, nhưng còn việc khống chế Thủy Sinh Long… Có lẽ người này đã đạt được sức mạnh của sinh vật nơi này giống như Đồ Lâm rồi!” Giáo sư Trần lo lắng.
Bọn họ không biết Isaac đã lấy được sức mạnh của sinh vật nào, và cũng không biết mục đích của hắn là gì.
Giáo sư Trần quyết định thức trắng đêm tiến hành nghiên cứu đổi máu cho Mặc Dạ, các nghiên cứu viên khác cũng bận rộn túi bụi, toàn bộ căn cứ lâm vào trạng thái năng suất làm việc cao đến tối đa.
Ngay cả tiểu đội của Dung Chu cũng tăng cường canh gác.
“Em đã sớm biết cái tên Isaac Eaton này là một phiền phức lớn.” Mặc Dạ hai tay đút túi lạnh lùng nói “Gã lấy Ngô Vận làm mồi nhử, cũng không phải là uy hiếp gì anh, mà là muốn lấy lòng anh.”
“Có ý gì?” Chu Ngự híp mắt lại, anh biết có đôi lúc suy nghĩ của anh và của Mặc Dạ không giống nhau.
“Ngô Vận là anh em của anh. Gã trả lại người anh em này cho anh, cái này không gọi là lấy lòng thì là gì chứ?” Mặc Dạ nhướng mày.
“Coi bộ anh phải cảm hơn anh ta rồi.”
Chu Ngự vừa dứt lời, Mặc Dạ đột nhiên giơ tay chặn ngực anh lại rồi đẩy vào tường.
“Vậy còn anh thì sao? Nếu như gã thật sự là đang lấy lòng anh, thì anh sẽ nhận lời gã?”