Chu Ngự khẽ nở nụ cười, khuôn mặt vốn lạnh lùng nghiêm khắc nay lộ ra một chút tà tính.
Anh không hề quan tâm đến uy hiếp của Mặc Dạ, thậm chí còn làm ra vẻ hưởng thụ. Anh giơ ngón cái nâng cằm Mặc Dạ lên, còn cố ý học theo đối phương ngâm nga.
“Anh đã lên thuyền giặc của em mất rồi, còn có thể tiếp nhận ai nữa chứ?”
Con ngươi Mặc Dạ căng ra, trái tim giống như bị đối phương nắm chặt, y không nói gì liền hôn lên môi Chu Ngự.
Ở trong lòng y, bộ dáng bây giờ của Chu Ngự cực kỳ quyến rũ.
Nhưng Chu Ngự vươn tay chặn mặt y lại, rồi đẩy y ra, lạnh lùng nói “Đừng giỡn nữa, chút nữa em còn phải hoàn thành quá trình thay máu.”
Mặc Dạ bất đắc dĩ nhún vai, cố ý kề sát bên tai Chu Ngự, nhỏ giọng nói “Chờ đến khi em lấy lại được sức mạnh của mình, anh muốn em biến thành hình dạng gì cũng đều được hết.”
Chu Ngự nhìn Mặc Dạ với ánh mắt em bị ngốc à.
Anh và Ngô Vận trò chuyện với nhau rất lâu.
Ngô Vận hoàn toàn bất ngờ vì ngoài căn cứ của tập đoàn Cự Lực ra thì cũng có những người khác sinh sống ở đây.
Bao gồm cả huấn luyện viên Dung Chu, anh ta vẫn còn sống!
“Chính mắt tôi nhìn thấy anh té từ trên đỉnh núi xuống! Tôi còn đích thân dẫn tiểu đội xuống núi để tìm anh đấy! Chúng tôi chỉ tìm thấy một chiếc giày nằm trên một vũng máu, kết quả kiểm tra ADN cho thấy hoàn toàn khớp với anh! Hơn nữa lượng máu cũng đủ để mất mạng! Chúng tôi cứ nghĩ là anh đã bị sinh vật nào đó ăn mất!” Ngô Vận khi nhìn thấy Dung Chu thì vẻ mặt như gặp quỷ vậy.
Dung Chu cười một tiếng, lười biếng đốt điếu thuốc, lấy mũi chân đá nhẹ Ngô Vận một cái, rồi ném cho hắn một điếu thuốc.
“Bởi vậy mới nói, đôi khi tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc đã đúng sự thật.”
“Ý anh là việc anh rơi xuống núi là đã lên kế hoạch sẵn…Ngay cả bãi máu kia cũng là do anh chuẩn bị từ trước?”
“Nhìn cái mặt cậu giống như là không hy vọng tôi còn sống vậy.” Dung Chu khẽ hừ một tiếng, vươn tay vỗ lên đầu Ngô Vận.
Ngô Vận có hơi buồn bực tự đốt cho mình điếu thuốc, hắn nhớ lại thời điểm mình cầm chiếc giày rách nát của Dung Chu, suýt chút nữa là nã súng loạn xạ, muốn giết sạch những sinh vật trong tầm mắt của mình! Ầm ĩ nửa ngày trời, té ra người này vẫn còn sống tốt chán!
Phả ra một làn khói, có cảm giác mùi vị của điếu thuốc này có chút quen quen.
“Khoan đã… Thuốc lá này sao giống trong mớ vật phẩm mà tôi và Chu Ngự đã từng liều chết mang về từ khu vực số 12 vậy?”
Chu Ngự cũng nghiêng mặt nhìn sang, đúng là rất giống.
Ngô Vận xù lông “Có lộn không vậy! Đây là mồ hôi xương máu của tôi và Chu Ngự đó! Thế mà lại cho anh hưởng thụ!”
Không khó đoán ra, cho dù là thành quả nghiên cứu hay vật phẩm thì đều được Tống Trí san sẻ cho bên đây.
“Không nói tới chuyện này nữa, những người mà chúng ta quen biết trong căn cứ số năm giờ ra sao rồi?” Chu Ngự hỏi.
Ngô Vận nhíu mày “Thành thật mà nói thì tôi không rõ tình huống trong đó lắm, cảm giác giống như trong một đêm trời đất đảo lộn vậy. Tôi không có cơ hội gặp mặt Hàn Lật Đẳng, còn Lí Khiêm thì nghe nói bị giam lỏng. Có lẽ Isaac đã sớm nghi ngờ cậu ta, chẳng qua là nhịn tới giờ rồi mới ra tay. Và cả… Tiến sĩ Khương cũng bị bọn hắn canh chừng một mình.”
Chu Ngự quay đầu nhìn Tống Lẫm.
Trừ Tống Trí ra, Khương Cạnh Hàng là người duy nhất ở bên cạnh giúp đỡ Tống Lẫm từ nhỏ đến lớn, Chu Ngự tin chắc Tống Lẫm sẽ đi cứu anh ta.
“Xem ra Isaac Eaton đưa Ngô Vận tới đây cũng không có ý tốt gì, mà chính là mồi nhử.” Mặc Dạ đi tới bên cạnh Chu Ngự, ngồi lên góc bàn, nhìn anh.
Trong mắt y tràn ngập sự cảnh cáo. Ý bảo cho dù Isaac Eaton có làm gì đi nữa, thì Chu Ngự tuyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ. Mục đích của Isaac rất rõ ràng, chính là thông qua Ngô Vận nói cho Chu Ngự biết, tất cả những người mà Chu Ngự quan tâm đều đang nằm trong tay hắn, nếu như Chu Ngự muốn cứu bọn họ thì phải đến căn cứ số năm.
“Tôi rất tò mò, Isaac lấy đâu ra tự tin là anh ta có thể đối phó với chúng ta như thế chứ? Lần trước Chu Thanh và Tống Lẫm đột phá căn cứ, anh ta hẳn đã biết rõ thực lực của chúng ta.” Chu Ngự mím môi suy nghĩ sâu xa.
“Tôi biết sau khi Eaton tới đây, Isaac có đi cùng với lão tới khe vực băng sâu.” Ngô Vận nói.
Chu Ngự bọn họ chợt hiểu ra.
“Xem ra Isaac đã hoàn thành nghiên cứu kia và lấy được sức mạnh của Đế Hân. Chả trách… Anh ta lại không sợ hãi gì cả.”
Mặc Dạ đấm khẽ lên vai của Tống Lẫm, nửa trêu đùa nói “Bây giờ ngươi có hối hận vì đã không giết Đế Hân không?”
“Eaton hay là Isaac Eaton thì có gì khác nhau? Cuối cùng rồi chúng ta cũng sẽ đánh bại căn cứ số năm, lợi dụng phi thuyền xuyên qua từ trường của bọn chúng đi đến thế giới con người.”
Đối với Tống Lẫm mà nói, chỉ cần có thể gặp lại Tống Trí, những chuyện khác cũng chỉ là ‘râu ria tôm tép’ không đáng quan tâm.
Mặc Dạ nghiêng đầu suy tính, y cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy, với lại Isaac còn khó đối phó hơn so với bất kỳ con người nào mà bọn họ đã chạm trán trước đây.
“Mặc Dạ, chúng ta lại có thêm kẻ địch mới. Isaac muốn hoàn toàn nắm vững sức mạnh của Đế Hân thì phải cần một khoảng thời gian nhất định, chúng ta phải giết chết gã, hơn nữa càng nhanh càng tốt. Chúng ta nhất định phải lấy được phi thuyền xuyên qua từ trường.” Chu Ngự hơi ngửa đầu, nhìn vào mắt Mặc Dạ.
Mặc Dạ nghiêng người hôn lên môi Chu Ngự.
“Khi anh nói anh muốn giết Isaac, em cảm thấy rất chi là sung sướng.”
Tối hôm đó, giáo sư Trần đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, toàn bộ người trong căn cứ đều tập trung ở phòng nghiên cứu này, giúp Mặc Dạ tiến hành thay máu.
Mặc Dạ nằm trong khoang dụng cụ mà Tống Lẫm đã nằm trước đó.
Học sinh của giáo sư Trần đang kiểm tra số liệu, Chu Thanh cũng đặc biệt tới đây tiến hành thẩm tra đối chiếu và giám sát quá trình.
Ngô Vận rất lo lắng, hắn không ngừng hỏi Dung Chu “Làm như vậy thật không có vấn đề gì sao? Sau khi Mặc Dạ bị rút khô máu thì có hay không…”
Chữ ‘chết’ chưa phun ra thì đã bị Dung Chu lạnh lùng cú một phát lên đầu.
“Bây giờ câm cái miệng thúi của cậu lại.”
Chu Ngự đi tới bên cạnh Mặc Dạ, cầm lấy tay y. Lúc này Mặc Dạ đã nhắm mắt lại, giống như muốn ngủ vậy. Chu Ngự nghĩ là y đang lo lắng, nhưng khi anh cúi đầu xuống thì lại cảm nhận Mặc Dạ đang rất hưng phấn.
Trong đầu anh tràn ngập toàn những hình ảnh cấm trẻ em.
“Cái thằng nhóc nhà mi đang nghĩ bậy bạ gì thế!” Chu Ngự rất muốn chọt lủng đầu Mặc Dạ.
“Em đang nghĩ về anh nha.” Mặc Dạ cười mở mắt ra “Anh có chắc là không muốn hôn em một cái sao?”
Chu Ngự lạnh lùng nhìn y.
“Có lẽ sau này nếu anh muốn hôn em.. Cũng không thể hôn được nữa.”
Lời than thở kia rơi vào lòng Chu Ngự, nhẹ nhàng rung động.
Chu Ngự cúi người, không để ý đến ánh mắt mọi người, hôn lên môi y.
“Chúng ta sẽ chờ em trở lại.”
Chu Ngự lui từng bước về sau, nhường chỗ lại cho các nghiên cứu viên khác làm việc.
Nhìn từng dòng máu của Mặc Dạ đang bị rút ra khỏi thân thể, Chu Ngự siết chặt nắm đấm, tựa như người bị rút máu không phải Mặc Dạ mà chính là anh.
Cho đến khi trơ mắt nhìn trái tim của Mặc Dạ ngừng đập, không cảm ứng được bất kỳ hoạt động nào của đại não, Chu Ngự biết rõ Tống Lẫm cũng đã trải qua giống như vậy, nhưng anh vẫn không thể kiềm nén được nỗi sợ hãi đang dâng trào trong tim.
Hô hấp như bị đè nén, Chu Ngự không ngừng tìm kiếm tin tức đến từ Mặc Dạ, nhưng không có dù chỉ là một chút.
Tống Lẫm đi tới bên cạnh Chu Ngự, đè lên bả vai anh.
“Hắn sẽ tỉnh lại, tin tôi.”
“Ừ.” Chu Ngự gật đầu.
Lúc này, dòng máu thuộc về Chu Ngự không ngừng cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể Mặc Dạ, làn da vốn tái nhợt dần dần trở nên hồng hào, đồng thời, đầu ngón tay lạnh lẽo của Chu Ngự cũng theo đó ấm áp lại.
Nhưng ngay lúc này, Chu Ngự chợt cảm ứng được gì đó, anh ngẩng đầu lên.
Tống Lẫm cũng nhíu mày, Chu Thanh cũng rời khỏi máy vi tính.
“Sao vậy?” Dung Chu cũng nhận ra tình huống khác thường.
“Là Isaac… Gã đang điều khiển một đàn Hắc Bối Dực Long tới tấn công chúng ta!” Tống Lẫm lạnh mặt đi ra khỏi căn cứ, hắn nhìn anh một cái, ý bảo cứ an tâm giao chuyện bên ngoài cho hắn.
“Tại sao Isaac lại biết vị trí căn cứ của chúng ta? Không phải các anh đã lấy thiết bị theo dõi ra khỏi người Ngô Vận rồi sao?” Dung Chu hỏi.
Chu Ngự nghiến răng “Chúng ta đã bị lừa!”
“Cái gì?”
“Thiết bị theo dõi được gắn trên người Ngô Vận chỉ là chiêu che mắt, nó khiến chúng ta nghĩ là Isaac sẽ dựa vào đó để lần ra vị trí của chúng ta, nhưng trên thực tế… Nếu gã đã có thể điều khiển được một đàn Hắc Bối Dực Long như thế thì việc thông qua các sinh vật khác để nhìn đến những địa phương mà mình muốn xem thì không có khó gì!”
Nói cách khác, bây giờ Isaac đã biết họ đang ẩn nấp ở căn cứ số không!
“Cho dù là anh thì cũng phải tốn một thời gian dài mới có thể nắm vững được sức mạnh của sinh vật cấp S, mà cái tên Isaac Eaton kia, chẳng lẽ gã là thiên tài?” Dung Chu nghi ngờ.
“Gã không phải là thiên tài… Nhưng gã thì khác với Cook. Máu của Mặc Dạ và vi khuẩn để cho tôi có được sức mạnh của sinh vật cấp S, nhưng có lẽ trước cả tôi, e rằng Isaac là con người gần gũi với sinh vật Nibelungen nhất, năng lực thích ứng của gã mạnh hơn tôi nhiều lắm! Sức mạnh của Đế Hân giống như đại dương, mà gã thì lại là cá, cá mà được thả vào đại dương thì sao có thể không biết bơi chứ?”
Chu Ngự lo lắng nhìn Mặc Dạ, lúc này Mặc Dạ vẫn chưa hoàn toàn thay xong máu của anh, hô hấp và nhịp tim vẫn ở trạng thái chết giả.
Chỉ vài giây sau, một đàn Hắc Bối Dực Long ùn ùn kéo đến, từ trên trời lao xuống căn cứ của bọn họ, điều này giống như Isaac đang trả thù vụ hôm đó Chu Ngự điều khiển Hắc Bối Dực Long tấn công căn cứ số năm.
Nhưng đối với Tống Lẫm mà nói, đám Hắc Bối Dực Long này vẫn còn non lắm. Trải qua trận chiến với Đế Hân đã làm cho Tống Lẫm trưởng thành hơn rất nhiều, sức mạnh của hắn tựa như vô số mũi tên phóng thẳng lên trên trời, từng mũi tên trúng ngay đích, không chệch một li nào, nhanh chóng xâm chiếm hết cơ thể của đàn Hắc Bối Dực Long, cướp lại quyền kiểm soát bọn chúng.
Hắc Bối Dực Long xông tới nóc căn cứ thì giống như bị một bức tường vô hình chặn lại, sau đó rối rít tản ra khắp bốn phương tám hướng.
Không chỉ có thế, Tống Lẫm còn theo dõi ngược lại, sức mạnh bùng nổ lan rộng ra, sắp tấn công vào trong đầu của Isaac.