Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 119: Phiên ngoại (11)



“Dĩ nhiên là tôi biết anh ta, biết nội dung nghiên cứu của anh ta, nhưng không có nghĩa là tôi ‘quen biết’ anh ta.” Khổng Lăng Vân trả lời.

Ánh mắt của hắn rất trầm ổn, khi nghe thấy cái tên Liên Văn Thắng cũng không có biến hóa gì.

Nhưng chính vì sự trầm ổn đó mới khiến Chu Ngự nghi ngờ, theo lẽ thường thì Khổng Lăng Vân sẽ phải tỏ ra chút kinh ngạc và hỏi tại sao bọn họ lại hỏi về Liên Văn Thắng và rốt cuộc gã đã xảy ra chuyện gì. Mà đằng này biểu hiện của Khổng Lăng Vân làm cho Chu Ngự nghĩ rằng hắn đã sớm biết người của tập đoàn Cự Lực sẽ đến tìm mình.

“Vậy thì Khổng tiên sinh có biết nội dung nghiên cứu của Liên Văn Thắng là gì không?”

“Anh ta và giáo sư Đàm hợp tác với nhau tìm ra phương pháp chữa trị bệnh Alzheimer. Tống tiên sinh sau khi trở về từ Nibelungen liền cho tạm ngưng hạng mục của họ, vì thế bộ phận sản xuất thuốc Lăng Vân chúng tôi tiếp tục tài trợ để bọn họ hoàn thành hạng mục đó. Có vấn đề gì không? Chúng tôi đã đánh giá bảng kế hoạch nghiên cứu và số liệu của Liên Văn Thắng rồi, cảm thấy rất đáng để đầu tư. Hay là nói, Tống tiên sinh muốn lấy lại hạng mục này?”

Chu Ngự thầm cười chế nhạo trong lòng, lời giải thích của Khổng Lăng Vân hoàn toàn dán cái mác ăn cướp trắng trợn nghiên cứu của Liên Lăng Vân lên người anh. Cái người tên Khổng Lăng Vân này làm sao có thể không biết Liên Văn Thắng đang nghiên cứu cái gì chứ?

“Khổng tiên sinh, ngài có biết giáo sư Đàm đã chết rồi không?” Mặc Dạ ngồi bên cạnh Chu Ngự đang nhâm nhi ly hồng trà, cất giọng lười nhác hỏi.

“Giáo sư Đàm đã chết? Tôi… Dĩ nhiên là không biết. Chỉ biết giáo sư Đàm vì mắc bệnh trầm cảm nên đã rời khỏi hạng mục nghiên cứu. Tôi cũng đã lâu rồi không có liên lạc với giáo sư Đàm nên không biết tin tức này.”

Suy luận của Khổng Lăng Vân vẫn không có kẽ hở nào.

“Có điều tôi rất là tò mò, một ngôi sao đang hot như ngài mà cũng là người của tập đoàn Cự Lực? Tống Trí muốn để tập đoàn Cự Lực từ nghiên cứu khoa học chuyển sang làng điện ảnh giải trí à?”

“Khổng tiên sinh… Ngài có biết tình huống giải trí có hiệu quả nhất là như thế nào không?” Mặc Dạ nghiêng người về trước, híp mắt nhìn Khổng Lăng Vân.

Y có ngũ quan tuyệt đẹp, hàng mi dài cong khẽ rũ xuống, mang tới sự quyến rũ khó có thể miêu tả được bằng lời.

Cho dù là một người đa mưu túc trí như Khổng Lăng Vân cũng không khỏi thất thần.

Ly hồng trà trong tay Mặc Dạ khẽ nghiêng, nước trà sắp đổ xuống bắp đùi của Khổng Lăng Vân, hắn bỗng nhiên tỉnh hồn lại, đưa tay chống mép bàn, dùng lực đẩy ghế ngồi của mình trượt ra sau. Bàn uống trà nhỏ bị đẩy ngược về phía chân của Chu Ngự, anh trực tiếp nâng chân trái, nhanh chóng cản lại.

Nước trà cứ như vậy rơi xuống đất.

“Ồ, thân thủ của Khổng tiên sinh không tồi nha! Tôi thấy tiến sĩ Cook luôn ở bên cạnh ngài Eaton cũng không có lợi hại như ngài đây đâu.” Mặc Dạ khẽ lắc ly trà, nở nụ cười xấu xa.

“Thân thủ của tôi tốt như thế cũng không kì lạ gì.” Khổng Lăng Vân vừa chỉnh chu lại quần áo vừa đứng dậy “Tập đoàn Cự Lực gồm nhiều xí nghiệp khác nhau liên hiệp lại, phàm là những người có chút địa vị ít nhiều gì cũng lấy được chỗ tốt từ Nibelungen.

Chẳng qua là chúng tôi có số may mắn, đầu óc bình thường, không có khao khát nhiều thứ như Tống tiên sinh.”

“Cho dù ngài giải thích ra sao thì đều nghe có vẻ đúng hết.” Mặc Dạ gật đầu nói.

“Nếu giải thích hợp tình hợp lý thì tất nhiên sẽ đúng thôi. Hai vị cũng thấy rồi đấy, tôi có hẹn đi đánh golf, bây giờ mà không đi thì sẽ bị trễ hẹn mất.”

Khổng Lăng Vân bắt đầu kiếm cớ đuổi khách.

Bất quá đối với Chu Ngự và Mặc Dạ mà nói, có ngồi đợi thêm nữa thì cũng chẳng moi được tin tức quan trọng nào.

Lúc đi tới trước cửa, Mặc Dạ quay đầu lại nói “Khổng tiên sinh, xin hỏi ngài hẹn đi đánh golf với ai vậy?”

“Đương nhiên là với mỹ nữ rồi. Sân golf là một nơi tốt để hấp dẫn tâm hồn của thiếu nữ xinh đẹp đấy.”

Mặc Dạ gật đầu cười một tiếng, rồi rời đi với Chu Ngự.

Khi bọn họ ngồi vào xe, nụ cười của Mặc Dạ lập tức biến mất.

Chu Ngự cũng gọi điện cho Lí Khiêm, thuật lại nội dung nói chuyện của bọn họ với Khổng Lăng Vân cho đối phương.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ tiến hành điều tra sâu vào những người có quan hệ với Liên Văn Thắng, và cả nhật ký nói chuyện của hắn nữa.”

“Khổng Lăng Vân là một người thông minh, e rằng sẽ không dễ dàng tra ra được liên lạc giữa hắn và Liên Văn Thắng.”

“Yên tâm, tôi là Lí Khiêm, chỉ cần hắn còn mang theo di động bên người thì tôi có thể biết gần đây hắn đã làm gì.”

“Vậy thì cám ơn.”

Lúc này Mặc Dạ thì chống đầu, bày ra dáng vẻ lười biếng.

Chu Ngự búng một cái chóc vào trán y “Em không cần phải đi làm à?”

“Em đã nói với người đại diện là em uống say bị té sưng hốc mắt, chờ hết sưng rồi mới đi làm.”

Chu Ngự thở dài một hơi, người này giống như càng lúc càng tự do thoải mái.

“Chúng ta đi đánh golf không?” Mặc Dạ nghiêng mặt cười đểu nhìn Chu Ngự.

“Nói làm như em biết Khổng Lăng Vân đi đánh golf chỗ nào vậy.”

“Không, đánh golf đâu nhất thiết phải đánh trên sân cỏ.” Mặc Dạ xòe tay ra, vẽ vòng tròn lên lòng bàn tay “Em nói đánh golf, là ‘một gậy vào lỗ’.”

“Tiếc ghê, anh không có mang súng theo.” Chu Ngự lạnh lùng nói “Lái xe. Còn phải về ngủ trưa nữa.”

Buổi chiều hôm nay hiếm khi được rảnh rỗi.

Lí Khiêm vẫn chưa gọi điện thoại lại, bên chỗ Khổng Lăng Vân cũng không có đầu mối gì, Chu Ngự ngồi trên bệ cửa sổ, tay vân vê chơi đùa với chậu hoa hướng dương.

Mặc Dạ khoanh tay nhìn bộ dáng đó của anh, buồn cười nói “Nhìn anh giống như ông lão về hưu í, bắt đầu yêu thích chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ.”

“Lúc trước anh còn thấy em chơi cờ tướng với ông cụ hàng xóm ở vỉa hè nữa kìa.”

“Em đang luyện tập mà, sợ một ngày nào đó anh ngồi ở vỉa hè chơi cờ tướng mà em lại không theo kịp ‘tiến triển’ của anh.”

Chu Ngự mỉm cười, Mặc Dạ đi tới ôm lấy anh từ phía sau, nhẹ giọng nói “Chu gia gia, hoa hướng dương không cần phải chăm chút kĩ thế đâu, bọn chúng có thể tự mình sống tốt.”

“Giống như em à? Chỉ cần có chút tia sáng mặt trời, cho chút đất đai thì liền sinh trưởng mạnh mẽ.”

“Đúng, giống như em vậy.”

Thời gian nhàn nhã yên bình như thế kéo dài cho đến hoàng hôn, Tống Lẫm gọi điện thoại tới.

“A lô, Tống Lẫm, cậu gọi cho tôi có gì không?” Chu Ngự rời khỏi cửa sổ đi về phòng ngủ, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì Tống Lẫm sẽ không chủ động gọi cho bọn họ.

“Đúng vậy. Hôm nay Tống Trí đang trên đường tới cuộc họp của ban chủ tịch hội đồng quản trị thì bị tập kích.”

“Cái gì? Rốt cuộc mọi chuyện là sao?” Chu Ngự lo lắng.

“Xe bị cài bom, phát nổ ngay trên đường đi.”

“Tống tiên sinh ở trong xe?”

“Ừ. Chẳng qua là năng lực tự chữa lành của Người nhanh hơn người bình thường nhiều, lúc xe phát nổ thì Người đã lập tức nhảy ra ngoài, phần lưng bị nổ thương, diện tích khá lớn, cần có thời gian tự lành lại.”

Chu Ngự có thể tưởng tượng ra vẻ mặt vô cùng giận dữ của Tống Lẫm trong lúc này.

Không ngờ có người có dám ra tay với Tống Trí, xem ra tình huống trở nên nghiêm trọng rồi.

Dù sao Tống Trí cũng được đa số các chính trị gia của các nước ủng hộ, quyền lực trong tập đoàn Cự Lực ngày càng lớn, mặc dù có một vài tập đoàn tài chính vì không có cùng quan điểm nên đã rút khỏi, nhưng điều này cũng giúp địa vị của Tống Trí ở tập đoàn Cự Lực ngày càng vững chắc.

“Có phải cuộc điều tra của chúng ta đã đụng chạm đến lợi ích của một vài người nào đó, cho nên bọn họ mới ra tay?” Chu Ngự hỏi.

“Điều này cũng nói rõ hai người đã đến gần với chân tướng. Khổng Lăng Vân tuyệt đối có vấn đề.”

“Ừ, biết rồi.”

Cúp điện thoại, tâm trạng của Chu Ngự cũng không có bình tĩnh lại.

Anh không ngừng suy nghĩ, nếu như biết được Khổng Lăng Vân và Liên Văn Thắng làm cái gì thì có thể biết đến chất lỏng màu xanh nhạt đó rốt cuộc có tác dụng gì.

Không thể nào đơn giản chỉ coi như là thuốc độc được, nếu như chỉ là vì giết người thì không cần phải phiền phức như vậy.

“Anh cảm thấy đó là ma túy.” Chu Ngự nghiêng mặt nhìn Mặc Dạ hiếm khi an tĩnh ngồi bên cạnh anh.

“Là sao?”

“Hàn Lật Đẳng phân tích vật chất lấy từ nhện bạc không chỉ gây ảnh hưởng đến đầu óc của người bị điều khiển, mà còn sản sinh ra ảo giác, gia tăng tốc độ hoạt động thần kinh của đại não và các nơ ron, xúc tiến nhanh tới quá trình hoại tử. Nếu như có thể khống chế được định lượng thì nó sẽ không giống như ma túy bình thường tái phát cơn nghiện theo giai đoạn, hiệu quả càng gấp đôi.”

“Ừ… Hơn nữa Liên Văn Thắng mở tiệc đứng, có lẽ là đang điều chỉnh hàm lượng của loại chất độc này.”

Lời nói của Mặc Dạ nhắc nhở Chu Ngự.

Anh gọi tới số của Lí Khiêm “Lí Khiêm, cậu hãy điều tra những người đã chết trong buổi tiệc đứng hôm đó để tìm ra những điểm tử vong giống nhau. Tôi nghi ngờ bọn họ không phải là chết đuối trong bể bơi.”

“Biết rồi, anh nghi ngờ bọn họ trước khi chết đã sinh ra ảo giác và não bộ bị hòa tan ra nước, phải không?”

Hiệu suất làm việc của Lí Khiêm rất kinh người, cậu ta nhanh chóng gửi đến địa chỉ email của Chu Ngự các danh sách và tài liệu liên quan.

Mặc dù đã xác định đặc điểm của nguyên nhân tử vong, nhưng phương thức miêu tả hành động gây án na ná giống nhau, Lí Khiêm chỉ có thể tìm kiếm trong diện rộng và không thể xác định được các mục tiêu cụ thể.

Chu Ngự đã lượt bỏ bớt phần lớn những ví dụ về nguyên nhân tử vong do bệnh tật và lạm dụng ma túy quá liều, rồi anh nhanh chóng rê chuột đọc lướt qua những phần còn lại, có ba người khiến anh chú ý đến, theo thứ tự người đầu tiên là tổng giám đốc của một công ty khoa học kỹ thuật, chết trong một quán bar. Dựa theo máy ghi hình, hắn trước khi chết dùng sức ngửa đầu, nở nụ cười điên cuồng, không lâu sau thân thể liền run rẩy dữ dội, ông chủ quán bar gọi cấp cứu, nhưng tim đã ngừng đập khi đang đi trên đường đến bệnh viện.

Người thứ hai được Chu Ngự chú ý tới là CEO của một công ty tài chính có máu mặt trên thị trường, giá cổ phiếu của công ty đối phương như mặt trời ban trưa, giá trị con người cũng hot không kém, tài năng xuất chúng trong lĩnh vực tài chính. Nhưng trong một buổi tiệc rượu, hắn cũng xuất hiện triệu chứng giống như trên và bị thiệt mạng.

Người thứ ba là một bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng, một trong những bác sĩ phẫu thuật tim hàng đầu thế giới, nhưng trong một lần phẫu thuật xong thì ngày hôm sau không thấy đến bệnh viện, sau khi phát hiện hắn chết tại nhà, thi thể được đưa đi khám nghiệm thì kết quả cho thấy, trong đầu hắn có bộ phận tan ra thành nước, thân thể không có bất kỳ tổn thương ngoại lực nào, lúc đó chỉ kết luận rằng hắn chết vì bệnh tật rồi đưa đi hỏa táng.

Chu Ngự nhíu mày, Mặc Dạ đi tới ngồi bên cạnh anh.

“Bọn họ đều là những tinh anh trong lĩnh vực của mình, chẳng hạn như khoa học kỹ thuật, tài chính, bác sĩ.”

“Nếu như suy nghĩ rộng hơn để cho bộ não hoạt động hết năng suất thì em có ý kiến gì không?” Chu Ngự nghiêng mặt nhìn Mặc Dạ hỏi.

“Liên Văn Thắng dưới sự ủng hộ của người nào đó lợi dụng gen dung hợp của nhện bạc và nhện Lycosidae địa phương để luyện chế thành một loại ma túy không tên, muốn dùng vật phẩm độc hại này khống chế các nhân vật trọng yếu trong những lĩnh vực khác nhau, nếu như loại vật phẩm này thành công ở giới thượng lưu thì tên Liên Văn Thắng đó sẽ có thể khống chế toàn bộ xã hội.”

“Nghe đáng sợ thật.”

“Thế nhưng so với ý tưởng của Eaton thì thực tế còn quá xa vời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.