Chu Ngự nhắm mắt lại, anh hiện tại không muốn suy nghĩ bất kì cái gì nữa.
Chắc đây cũng chính là ảo giác trước khi anh chết đi…
Một thân ảnh hướng anh bơi tới.
Đó là một thiếu niên có mái tóc đen ngắn lay động trong nước, giống như một giấc mơ không thực tế. Khuôn mặt trắng nõn, đôi lông mày tao nhã, và cả đôi mắt kia nữa, trong suốt khờ dại, giống như muốn bao lấy toàn bộ của Chu Ngự đặt ở trong lòng để thỏa mãn nỗi nhớ mong.
“Anh sẽ không chết, Chu Ngự.”
Một khắc kia, trong đầu Chu Ngự vang lên âm thanh không thuộc về mình.
Vô cùng bình thản giống như vượt trội hơn tất cả chúng sinh.
Hắn bơi ngày càng gần Chu Ngự tựa như sắp mang Chu Ngự đến thế giới của của thần linh.
Ánh mắt của hắn đối diện với ánh mắt Chu Ngự, chóp mũi của hắn nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi Chu Ngự, vô cùng tinh khiết trong sáng.
Hắn vươn hai tay vòng qua người Chu Ngự ôm vào lòng, dùng sức hướng ánh sáng trên đỉnh đầu bơi đi.
Cơ thể ấm trong dòng nước lạnh như băng này khiến Chu Ngự lưu luyến vô cùng…
Cảm giác mệt mỏi bao phủ lấy làm cho anh chỉ muốn ngủ một giấc thật đã…
Không biết qua bao lâu, ngón tay Chu Ngự run rẩy, cảm thấy có cái gì đó nằng nặng đang đè trên ngực mình, trái tim đình chỉ nhịp đập, một hơi thở mạnh ra, Chu Ngự liền sặc nước kịch liệt ho lên.
Ho mạnh đến nỗi phổi phế gì muốn văng luôn ra ngoài.
Chu Ngự vuốt đầu tóc ướt nhẹp, lúc này mới phát hiện thủ phạm đè nặng ngực mình là vật nhỏ kia.
Vật nhỏ thấy Chu Ngự tỉnh lại liền nhanh chóng lấy đầu cọ cọ cằm anh, Chu Ngự sờ lại đầu nó, thật ẩm ướt nha.
Anh phát hiện mình bị trôi dạt vào chỗ nước cạn, xung quanh có vô số xương cốt của sinh vật không biết tên, chỉ có anh và vật nhỏ là còn sống.
Vật nhỏ đè trên ngực anh là muốn ép nước trong phổi của anh ra?
Nhưng dòng nước chảy siết như vậy, anh và vật nhỏ hẳn phải tách nhau ra, như thế nào nó vẫn còn ở bên cạnh anh?
Vô số nghi vấn cứ nảy lên trong đầu anh nhưng khi nhìn vào ánh mắt trong suốt của nó anh liền không để tâm đến nữa.
Chu Ngự dùng sức xoa xoa đầu nó “Mi ngay cả phương pháp hô hấp cấp cứu này cũng biết sao? Học ở đâu vậy hả?”
Vật nhỏ ngửa đầu lên ý nói ‘Muốn thưởng thưởng, muốn ôm ôm!’
Chu Ngự rất muốn ôm nó vào lòng, trong tình huống nguy hiểm như vậy, vật nhỏ vậy mà không hề bỏ mặc anh, ai nói tất cả sinh vật ở đây đều không có tình người chứ?
“May mắn mi không phải sinh vật cấp S, nếu không ta sẽ nghĩ mi có mưu đồ nào đó.” Chu Ngự nghĩ thầm chắc nó coi anh là cha mẹ của nó rồi. (Chưa chắc nga ~)
Chu Ngự sờ sờ bả vai của mình, không có bất kì cảm giác đau đớn nào, nhưng trên áo khoác của anh có vết rách, lại nhìn xuống bụng của mình, rõ ràng có dấu vết bị đâm xuyên, thế nhưng ngay cả một vết thương đều không thấy?
Chuyện này là sao?
Quần áo của anh có rất nhiều vết rách, thậm chí có vết rách to như một cái hang…
Cho nên việc anh bị thương trong nước không phải là ảo giác…
Cái con màu bạc có hình thể so với Nghịch Lân Long còn lớn hơn kia là sinh vật nào?
Thiếu niên ôm lấy anh kia là ai?
Trái tim Chu Ngự căng thẳng lên, chẳng lẽ là sinh vật cấp S nào đó? Hình thái thiếu niên trong nước kia là màu sắc tự vệ?
Nếu thật là như vậy thì tại sao nó lại cứu anh?
Tống Trí có nói qua, sinh vật cấp S vô cùng cao ngạo, chúng nó thường rời đàn sống một mình, chẳng lẽ anh không cẩn thận xâm nhập vào địa bàn của sinh vật cấp S kia?
Chu Ngự đứng dậy, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, ngoại trừ nơi này là rừng rậm nguyên sinh cùng với vài sinh vật nhỏ không biết tên ra thì Chu Ngự không có phát hiện thêm cái gì khác.
Anh dùng sức lắc lắc cái đầu.
Có lẽ vận khí của anh không tồi, được sinh vật cấp S kia thuận tay cứu giúp.
Khoan đã, cũng có thể không chắc cái kia là sinh vật cấp S.
Nói không chừng từ đầu tới đuôi đều do anh tự tưởng tưởng ra.
Nhưng dù sao đi nữa thì anh còn sống, đây chính là sự thật trọng yếu.
Toàn thân ướt đẫm, Chu Ngự cởi giày đem đổ nước bên trong ra.
Vật nhỏ bám trên vai anh nhìn.
May mắn anh bị trôi đến khúc sông cạn này.
Tuy rằng hơi xa một chút nhưng chỉ cần đi ra khỏi phiến rừng rậm này là có thể tới được căn cứ.
Ba lô không còn đồng nghĩa với việc anh mất đi đồ ăn thức uống. Thành thật mà nói, anh uống qua nhiều nước sông Nước Mắt Thiên Sứ, không biết có bao nhiêu con vi khuẩn có hại chui vào miệng mình. Nếu có vấn đề gì thì cũng phải lết xác đến căn cứ chuẩn đoán mới biết được.
Anh sờ sờ bên hông, khẩu súng lục cũng rớt mất tiêu, lại chẳng cần nói đến khẩu súng bắn tỉa kia.
Không có vũ khí, không có nước uống, không có đồ ăn, chỉ có một con… Không biết là sinh vật gì đang ở bên cạnh anh.
Nhưng cũng may là còn cái đồng hồ la bàn đeo trên cổ tay không bị nước cuốn đi, cùng loại với cái của Ngô Vận, đều có la bàn xác định phương hướng.
Chỉ cần tìm ra phương hướng đại khái là có thể đến được căn cứ.
“Đi thôi.” Chu Ngự thở dài một hơi, hướng vật nhỏ ngoắc ngoắc ngón tay.
Vật nhỏ trên đất chạy hai ba bước bỗng nhiên nhảy lên ôm lấy cánh tay Chu Ngự, sau đó há miệng ngậm lấy ngón tay anh.
Không có cảm giác đau khi bị cắn, vật nhỏ giống như đứa trẻ mới cai sữa mẹ chỉ đơn thuần ngậm mút ngón tay của Chu Ngự.
“Ta với mi coi như có duyên với nhau đi, ta sẽ không để tâm đến hành động trẻ con đó của mi đâu.” Chu Ngự buồn cười kéo kéo ngón tay, vật nhỏ cố sức ngậm thật chặt không cho anh rút tay ra.
Chu Ngự một đường tiến vào trong rừng.
Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đám Parsley Winter đang tháo chạy, cái đuôi quơ loạn xạ như đang sợ hãi cái gì đang đuổi theo phía sau.
Chu Ngự nhíu mày, tiếp theo đó có một đàn bướm màu xanh lam to bằng bàn tay đang bay tới.
“Đây là cái gì? » Chu Thanh chưa nói qua loài sinh vật này, anh mơ hồ nhớ lúc mình đang trong thời gian huấn luyện có đề cập đến một loại sinh vật nguy hiểm thường gặp, cụ thể là gọi là gì, nguy hiểm ra sao, trong khoảng thời gian ngắn này Chu Ngự không thể nhớ ra được.
Hơn nữa đối với anh mà nói giờ mà chạy đi là không có khả năng.
Đàn bướm màu lam ngày càng tới gần, có thể mô tả như là áp đảo hoàn toàn.
Tiểu tử ôm cánh tay Chu Ngự thấp giọng kêu nhỏ một tiếng ‘Ah’, giống như đang sợ.
Chu Ngự biết nó chứng kiến cảnh này có bao nhiêu sợ hãi, anh dùng tay che mắt vật nhỏ lại “Đừng sợ, rất nhanh sẽ qua, rất nhanh…”
Có thể vượt qua kiếp nạn này được hay không thì ngay cả bản thân Chu Ngự cũng không biết.
Anh sờ sờ kim tiêm đựng trong túi áo cũng bị nước cuốn đi mất. Nếu còn thì anh nhất định sẽ tiêm cho vật nhỏ.
Được Chu Ngự trấn an, vật nhỏ im lặng chờ đợi.
Chu Ngự cũng nhắm hai mắt lại.
Đàn bướm này rất đẹp, đôi cánh của nó có vài sợi vàng nhạt, làm cho Chu Ngự nhớ tới những cô gái trong các câu chuyện cổ tích.
Đám bướm này tựa như tinh linh trong các câu chuyện cổ tích.
Chu Ngự ngẫu nhiên bị cánh của chúng xẹt qua người, anh cảm giác được sự đau đớn trên da thịt, trên mặt của anh tựa hồ cũng bị chúng xẹt qua.
Hơn 10 giây sau, Chu Ngự không còn cảm thấy sự tồn tại của đám bướm kia nữa.
Anh chậm rãi mở mắt, quả nhiên trên cánh tay toàn là vết cắt, chắc trên mặt cũng không kém gì.
Xoay người lại, đám bướm kia đã bay xa.
Trên mặt đất toàn là xác của đám Parsley Winter.
Toàn thân đều bị cắt nát, trông vô cùng thê thảm.
Chu Ngự nheo mắt, tốc độ chạy Parsley Winter vô cùng nhanh, lực công kích rất mạnh đối Chu ngự vô cùng rõ ràng. Nhưng không quá mấy chục giây chúng liền bị đám bướm kia…
Đúng rồi, đó là ‘Kiếm xương bướm’!
Toàn bộ thân thể của chúng đều phát triển một lớp xương vô cùng cứng, gây ra những vết thương nghiêm trọng cho con mồi, nhanh chóng hấp thụ chất dinh dưỡng của con mồi và rời đi, mặc dù chúng có kích thước nhỏ nhưng lại cùng cấp bậc với Nghịch Lân Long.
Chu Ngự thờ phào một hơi, anh vừa rồi giống như mới dạo một vòng ở cửa Quỷ Môn.
Vật nhỏ bị Chu Ngự lấy tay che mắt vô cùng oán giận, vì sao Chu Ngự có thể nhìn mà nó lại không chứ?
Chu Ngự thở dài, vật nhỏ ngày càng trưởng thành rồi a.
Có một ngày chính anh trở thành con mồi hoặc chất dinh dưỡng cho sinh vật ở Nielungen, vật nhỏ chắc cũng trưởng thành có khả năng tự bảo vệ mình rồi nhưng nó phải hiểu biết về thế giới tự nhiên này có bao nhiêu đáng sợ.
Nói ví dụ như Xương Kiếm Bướm, nếu đụng phải chúng mà nó không biết ứng phó như thế nào…Vậy là nó chết chắc.
Chu Ngự vô cùng hy vọng vật nhỏ so với anh mạnh mẽ hơn khi đối diện với nguy hiểm, có thể hảo hảo bình tĩnh ứng phó.
Anh rút bàn tay che mắt vật nhỏ về.
Vật nhỏ đầu tiên nhìn thấy xác của đám Parsley Winter, vết thương chằng chịt do Kiếm Xương gây ra, ánh mắt vốn hồn nhiên giờ ngây ngốc ra.
Chu Ngự biết anh thực tàn nhẫn khi để vật nhỏ chứng kiến cảnh này.
Nhưng tàn nhẫn để sống sót là điều bắt buộc.
“Nhìn thấy không. Thực trạng của bọn chúng vô cùng thê thảm. Mi có biết vì sao chúng lại chết thê thảm đến thế không?”
Nghe thấy thanh âm của Chu Ngự, vật nhỏ như hồi phục lại tinh thần, lập tức chui vào lồng ngực Chu Ngự.
Toàn thân dùng sức cố rúc vào ngực Chu Ngự, cho thấy nó thật sự sợ hãi.
Chu Ngự không hiểu sao cảm thấy đau lòng, anh sờ sờ tấm lưng của vật nhỏ hướng ra bên ngoài, nhẹ giọng nói “Sinh vật mà chúng ta thấy trước mắt gọi là Parsley Winter. Chúng nó tuy rằng không có mắt và tai nhưng hành động vô cùng nhanh nhẹn, hệ số nguy hiểm thuộc cấp B. Bằng hữu tốt nhất của ta đều chết dưới tay loại sinh vật này.”
Tựa hồ cảm thấy được Chu Ngự sầu não, vật nhỏ đem đầu nhô ra, khẽ đẩy Chu Ngự một chút.
Chu Ngự đem nó bế trên tay, vừa đi vừa nói.
“Chúng nó lấy ‘sự sợ hãi’ để định vị con mồi. Đương nhiên ở đây cũng có một số loài khác dùng phương thức này săn mồi. Ngay từ đầu, ta cảm thấy dựa vào sự sợ hãi để săn mồi là điều khó có thể tin được, nhưng đối với thế giới này thì đây là điều vô cùng bình thường. Bất kì sinh vật nào yếu đuối đều sinh ra sự sợ hãi, nếu mi cảm thấy sự sợ hãi từ đối phương thì đồng nghĩa với việc mi mạnh hơn đối phương rất nhiều. Cá lớn nuốt cá bé, đây là bản năng sinh tồn của tự nhiên. Điều này ở thế giới của ta cũng tương tự như vậy.” Chu Ngự vừa nói vừa vuốt cái đầu nhỏ của nó.
“Ah…” Vật nhỏ lên tiếng, không giống như trước giọng điệu làm nũng mà có điểm bơ phờ mỏi mệt.
Rơi vào sông Nước Mắt Thiên Sứ đối mặt với sinh vật nguy hiểm Nghịch Lân Long thấy nó cũng chẳng sợ mấy, nhưng không nghĩ tới khi nhìn thấy xác chết của Parsley Winter lại làm nó sợ hãi đến như vậy.