Chu Ngự quan sát tốc độ khép lại vết thương của nó, tầm khoảng 30 giây.
Nói cách khác mình có thời gian 30 giây!
Anh cuối cùng hạ quyết tâm, đạo nghĩa không chùn bước giơ súng lên, nhắm ngay đuôi quái vật liên tục bóp cò, hơn nữa tinh thần toàn bộ đều dồn vào cái đuôi.
Quái vật rống lớn một tiếng, cơ hồ muốn chấn vỡ trần nhà.
Chu Ngự đau đầu lợi hại, trong não như bị vật gì đập ong ong lên, nhưng anh cố gắng chịu đựng, không ngừng di chuyển đến chỗ ngoài tầm công kích của cái đuôi, tay liên tục nổ súng không ngừng nghỉ.
Cơ thể quái vật kia thực đặc biệt, nếu là sinh vật bình thường chắc chắn đã bị bắn thành một bãi thịt, nhưng cái đuôi của nó quăng qua quăng lại tránh các viên đạn, còn dùng đuôi cố định thân thể mình.
Còn Chu Ngự thì cơ hồ bắn vào khoảng không.
Chính là phía sau! Nếu vuột mất thì sẽ không còn cơ hội nào nữa!
Chu Ngự đem súng ném đi, bằng tốc độ nhanh nhất nhắm vào con quái vật kia.
Anh biết nếu nhắm vào tứ chi nó thì sẽ bị nó đẩy ra, cũng có thể giống Trần Hướng bị nó chụp nát.
Chu Ngự đan chân đạp ngay bụng quái vật, quái vật quả nhiên run lên một cái, nó muốn dùng cái đuôi tấn công Chu Ngự, nhưng cái đuôi lại vô lực nằm trên mặt đất lung lay hai cái, cũng không có nâng lên.
Chu Ngự đè mạnh lên lưng nó, con quái vật cố chập lết về phía trước, anh dùng thủy chủ đâm thật mạnh vào lưng nó.
Con quái vật lập tức ngửa mặt lên điên cuồng gào rú, Chu Ngự ngồi trên lưng nó bị lắc qua lắc lại ý đồ muốn hất anh xuống, anh đành phải kẹp chặt hai bên hông nó.
Sắp qua 10 giây, không thể lãng phí thời gian được.
Sinh vật này thoạt nhìn không có đại não, hoặc là đại não không có xương sọ bao bọc bên ngoài. Chu Ngự rút súng từ bên trong đùi, nhắm ngay sau gáy quái vật liên tục nổ súng. Sau vài giây đồng hồ, anh đem toàn bộ đạn bắn hết vào gáy quái vật.
Quái vật thống khổ đem Chu Ngự quăng xuống đất, xương cổ cơ hồ đều bị Chu Ngự bắn đến huyết nhục mơ hồ, phát ra âm thanh phẫn hận, thân thủ nguyên bản nhanh nhẹn phóng lên.
Chu Ngự bị hất ngã một bên chớp mắt lấy súng của Trần Hướng, đối vết thương nơi cái đuôi của quái vật đang chậm rãi khép lại một nửa tiếp tục bắn.
Trên người không còn vũ khí nào khác, hơn nữa đạn cũng sắp hết, trức tiếp ném khẩu súng đi, một phen cầm lấy ống tuýp đã bị quái vật gặm qua, nhắm ngay bụng quái vật một phen đập mạnh xuống. (Thốn ~)
Quái vật hướng tới chỗ Chu Ngự phóng qua, lúc này Chu Ngự vô cùng tập trung, anh nắm chặt ống tuýp trong tay, ngay tại thời khác mành chuông treo sợi tóc, đem ống tuýp hung hăng đâm thật mạnh vào bụng quái vật.
Chu Ngự biết cơ thể của con quái vật này rất khỏe mạnh, làm cho anh có chút đuối sức, toàn thân anh cơ hồ muốn nứt ra, tinh lực cả đời của anh đều dồn hết vào trận chiến này.
Ống tuýp đâm vào, đuôi quái vật cũng giơ lên, nhanh chóng hướng bụng anh đâm tới.
Chu Ngự vốn nên sợ hãi, bởi vì một khi bị cái đuôi chết người đó đâm trúng, toàn bộ nôi tạng của anh sẽ bị xuyên thủng, so với Trần Hướng còn thảm hơn nhiều.
Tại một khắc bị đâm trúng, đau đớn kịch liệt làm Chu Ngự thanh tỉnh hơn rất nhiều, vấn đề sống chết đều bị anh quẳng ra sau đầu.
Anh đã đi tới nước này, xem như không thể né tránh kịp, một khi đã vậy liền đem toàn bộ đau đớn hóa thành sức mạnh đâm cho con quái vật này một kích trí mạng cuối cùng!
Chu Ngự điên cuồng cầm ống tuýp hướng bụng quái vật rút ra sau đó đâm thật mạnh vào, mặc kệ vết thương nơi bụng anh đang chảy máu.
Anh khởi động bả vai, từng bước tiến lên, để cho cái đuôi càng đâm sâu vào bụng anh, mà ống tuýp trong anh cũng càng lúc đâm sâu vào bụng quái vật. Con quái vật giãy giụa đứng lên, lấy tốc độ của nó hoàn toàn có thể tránh được, nhưng nó lại không dám lộn xộn, chính là nhanh chóng lui về phía sau, ngay cả cái đuôi cũng thu lại, còn Chu Ngự thì máu chảy ròng ròng. Nhưng tại một khắc kia, anh biết mình đã đâm trúng tử huyệt của nó, anh chẳng sợ chết nữa mà điên cuồng muốn xuyên thấu nơi đó cho nó một phát chết luôn!
“A—“ cùng với tiếng rống giận của Chu Ngự, con quái vật cấp tốc lùi về sau, tránh khỏi phạm vi công kích của Chu Ngự nhanh chóng chạy trốn, nhảy vụt lên cao, Chu Ngự dùng chân phải đá ống tuýp văng trúng mặt nó, đem nó rơi xuống đất, sau đó anh nhanh chóng nhặt ống tuýp lên cho một phát thật mạnh vào tử huyệt của nó, xuyên qua từng lớp thịt, tựa hồ đâm trúng thứ gì đó mềm mại, chỉ nghe rầm một tiếng, chất dịch lỏng giống như tủy não theo miệng vết thương của con quái vật chảy ra ngoài.
Nó lảo đảo mất cân bằng, còn Chu Ngự thì té ngã trên mặt đất, máu từ bụng anh lan tràn ra một vũng trên mặt đất, anh lạnh lùng trừng thẳng nó, cho đến khi nó ngã ầm xuống đất, không nhúc nhích nữa.
Lúc này Chu Ngự mới thong thả nhắm mắt lại.
Anh biết mình đã mất máu quá nhiều, chắc chắn sẽ không qua khỏi… Mặc cho hắc ám bao trùm lấy mình, trong lúc hôn mê, anh cơ hồ nghe được tiếng động cơ trực thăng.
Bên tai là tiếng đập có quy luật, cùng với tiếng người nói chuyện.
“Nhịp tim ổn định.”
“Miệng vết thương ở bụng được xử lý tốt, tạm thời không có biến chứng gì. Dự tính khoảng hai tháng có thể phục hồi như cũ.”
Chu Ngự nhíu mày, đây là bác sĩ đang nói chuyện sao?
“Tốt lắm, đợi anh ta tỉnh dậy, tôi hy vọng có thể nói chuyện với anh ta.”
Âm thanh này nghe thật ôn hòa, nhưng lại lộ ra một tia hờ hững cho rằng ta đây giỏi lắm.
Chu Ngự chậm rãi mở mắt, liền thấy trần nhà sáng chói, ánh sáng chung quanh Chu Ngự có chút nhức mắt, anh không khỏi nheo mắt lại.
Đây là một căn phòng ở bệnh viện, chúng quanh đủ loại dụng cụ giám sát tình trạng bệnh nhân, có hai gã bác sĩ mặc áo Blouse trắng đứng đầu giường không biết đang thảo luận cái gì.
Cách đó không xa, một trung niên nam tử toàn thân mặc bộ vest màu đen, đeo kính không gọng đang chú ý Chu Ngự chậm rãi tỉnh lại. Trên môi hắn thong thả nở nụ cười, không nhanh không chậm đi tới trước mặt Chu Ngự, một tay đặt trên gối, hạ thấp người xuống “ Xin chào, Chu đội trưởng.”
Chu Ngư nhìn đôi mắt màu hổ phách của đối phương.
“Đây là nơi nào?” Chu Ngự mở miệng hỏi.
Âm thanh của anh khàn khàn, phần bụng lại có chút đau, xem ra vết thương bị con quái vật đó đâm đã được xử lý tốt. Chu Ngự suy nghĩ bệnh viện nào sao lại có trình độ cao như vậy, nội tạng của anh nhiều phần bị vỡ nát, mất một lượng máu lớn, thế mà anh vẫn còn sống, hơn nữa tình trạng cơ thể cũng rất ổn định.
“Vậy cậu cảm thấy nơi này là đâu?” Đối phương mỉm cười.
Lúc này hai gã bác sĩ kia xoay đầu lại, ra vẻ muốn kiểm tra tình trạng của Chu Ngự.
Nháy mắt, Chu Ngự vùng dậy chế trụ cổ trung niên nam tử, đưa hắn kề sát vào mình, tùy thời có thể bẻ gãy cổ hắn.
“Nơi này là tập đoàn Cự Lực!” Chu Ngự đè thấp âm thanh, nghiến răng nghiến lợi nói.
Mà hai gãi bác sĩ kia cũng không phải là bác sĩ, bọn họ cùng với thân phận nghiên cứu viên chắc chắn là một.
“Chu đội trưởng! Anh không cần kích động! Là chúng tôi tới cứu anh!”
Hai gã nghiên cứu viên sắc mặt vô cùng khẩn trương, xem ra kẻ bị Chu Ngự khống chế là một nhân vật trọng yếu của tập đoàn này.
“Các người đã cứu tôi? Theo tôi được biết, các người đều là tinh anh trong lĩnh vực nghiên cứu này, ngay cả tư duy logic cũng vượt trội hơn người thường.” Chu Ngự khẽ cong lên khóe môi, lạnh lùng cười “Là ai nuôi dưỡng ra con quái vật đó? Là ai giấu giếm sự thật phái chúng tôi đi chấp hành cái gì nhiệm vụ ‘Giải cứu con tin ‘ đó? Cái tên nghiên cứu viên phát điên đó đâu? Lúc chúng tôi đi vào, cái viện nghiên cứu Lý Căn gì đó căn bản không còn người sống đi? Chúng tôi bị phái đi là để làm quân cờ hy sinh thay các người lãnh toàn bộ hậu quả đi?”
“Chu Ngự, cậu thật sự thú vị đấy.”
“Ông cảm thấy người sắp bẻ gãy cổ ông thật sự thú vị?” Lông mày Chu Ngự khẽ nhướng.
“Không, là tôi muốn giết chết con quái vật đó. Khi chúng tôi tìm được cậu, lúc đó cơ thể cậu mất máu quá nhiều, chậm một chút nữa là cậu vào địa ngục luôn rồi. Tập đoàn Cự Lực một đường truyền máu cho cậu, biết cậu không thể qua khỏi nếu chờ tới bệnh viện liền cấp cứu ngay cho cậu trên trực thăng. Điều đó cho thấy chúng tôi thật tâm muốn cậu cứu sống cậu. Xét thấy thành ý như vậy, chúng ta nên hảo hảo nói chuyện được không? Tôi sẽ giải đáp mọi thắc mắc của cậu.”
Chu Ngự rũ mắt xuống, liếc nhìn trung niên nam tử một cái.
Dù sao chính mình cũng không còn gì để mất, liền buông tay ra.
Đối phương đứng dậy, sửa sang lại bộ vest, còn hai gã nghiên cứu viên kia thở phào một hơi.
“Xin chào Chu Ngự, ta là Tống Trí, là người phụ trách hạng mục nghiên cứu ‘Chiếc nhẫn Nibelungen’ của tập đoàn Cự Lực.
Cái tên ‘Chiếc nhẫn Nibelungen’ làm trái tim Chu Ngự run lên.
“Nghe nói tập đoàn Cự Lực toàn chiêu mộ tinh anh trong tinh anh, tôi đây không biết là Tống tiên sinh nguyên lai là bác sĩ có bằng tốt nghiệp loại giỏi nhất thế giới đấy.”
Chu Ngự trào phúng nói.
Anh đối với địa vị, quyền thế hoàn toàn không có hứng thú, đối với tên Tống Trí này lại càng không có hảo cảm gì.
Tống Trí lơ đễnh cười “Bộ thân phận này nọ đối cậu có ý nghĩa lắm sao? Tôi cho cậu biết tên chẳng qua là phương tiện để xưng hô với nhau thôi. Đầu tiên, tôi phải làm rõ một vấn đề, cái tin tức các người nhận được về một nghiên cứu viên tinh thần bất thường bắt mọi người làm con tin là sự thật, không phải tập đoàn chúng tôi dựng chuyện.”
“Hắn hướng tập đoàn Cự Lực yêu cầu ngưng nghiên cứu hạng mục ‘Chiếc nhẫn Nibelungen’, bị lãnh đạo tập đoàn từ chối liền thẹn quá hóa giận, liền giải phóng con quái vật đó ra, tạo thành kết quả khi các người tiến vào thấy được. Đúng là lúc các người chấp hành nhiệm vụ thì đã không còn người sống nữa. Đối với con quái vật xổng chuồng kia, chung tôi vốn dự định sẽ phái một đoàn đội có kinh nghiệm đến xử lý, nhưng cấp trên của các người gánh vác quá nhiều áp lực, bọn họ chỉ đại khái mong quái vật nhanh chóng bị tiêu diệt, liền phái các người đi. Bọn họ không nói cho ngươi biết mục tiêu của nhiệm vụ bởi vì hạng mục ‘Chiếc nhẫn Nibelungen’ là cơ mật.”
Tống Trí ánh mắt bình tĩnh thuật lại sự việc, Chu Ngự không nhìn ra được một tia lẩn tránh hay dối trá nào trong đó cả.