Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 30: Tự do của Mặc Dạ



Anh đi hai bước phát hiện cái hang vốn tràn đầy sinh vật giờ cái gì cũng không có!

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tất cả sự việc vừa mới xảy ra hồi nãy rốt cuộc là ảo giác hay sự thật?

Chân Chu Ngự đạp lên cành lá dưới đất, chúng nó thực mềm mại, mỗi bước đi đều lưu lại dấu chân.

Thở ra một hơi, Earl Pease kia thực sự đã chết rồi?

Cho nên đám sinh vật sống dựa vào nó đều rời khỏi?

Hay là lúc trước bọn chúng bị Earl Pease khống chế mà nay Earl Pease đã chết liền khôi phục lại tự do?

Chu Ngự ngửa mặt, cảm nhận nhịp tim và tiếng hít thở của mình.

Anh còn sống. Nghe có vẻ khó tin nhưng anh thật sự còn sống.

Anh phải trở về căn cứ… Không biết Ngô Vận có an toàn rời khỏi không? Còn Chu Thanh nữa, nếu như mình không trở về thì em ấy sẽ vô cùng lo lắng.

Chu Ngự tìm nửa ngày cuối cùng cũng tìm ra được phần dây thừng rớt xuống lúc Ngô Vận rời đi.

Có nó, Chu Ngự có thể men theo đường cũ trở về.

Lúc anh đi ra khỏi hang động kia, toàn bộ sinh vật bảo hộ Earl Pease đều chết hết.

Thế giới chìm trong yên tĩnh đến đáng sợ.

Chu Ngự đi thật lâu mới ra khỏi nơi này.

Anh vừa đói vừa mệt, giống như sau khi rơi vào bên trong Earl Pease sức lực của anh bị rút cạn hết vậy.

Bỗng nhiên anh nhớ tới hai quả màu nâu mà trước đó anh cất vào trong túi, tuy rằng không biết còn ăn được không nhưng nếu không có thứ gì bỏ bụng thì chắc chắn anh sẽ ngã gục xuống ngay.

Anh lấy ra một quả liền phát hiện trải qua nhiều chuyện như vậy mà nó vẫn nguyên vẹn không hao tổn gì, thậm chí trên vỏ quả ngay cả một vết nhăn hay bị dập đều không có.

Mùi vị vẫn còn ngọt ngào như trước.

Thân thể như được rót vào một lực lượng mới, Chu Ngự cảm thấy bản thân không còn mỏi mệt nữa.

Đúng vậy a, chỉ lo nghĩ Ngô Vận và Chu Thanh, không biết Mặc Dạ bây giờ thế nào.

Nó hay không lại ngây người trong phòng thủy tinh!

Có phải hay không đợi cắn ngón tay của mình?

Chỉ mong nó gặp Chu Thanh có thể ngoan ngoãn một chút, không cần làm chuyện điên rồ như lúc trước.

Nhớ quá à… Nhớ cái lưng phủ đầy lông tơ mềm mại của nó, nhớ hai cái tai lúc bị bắt nạt thì cụp xuống, còn có hai cánh nhỏ nữa.

Chu Ngự cười khổ một chút.

Không biết lúc thấy mình trở về, Tống Trí sẽ lấy ánh mắt nào nhìn anh?

Chiếc máy bay trực thăng chở tiểu đội Alpha gần tới chỗ cái hang kia.

Bọn hắn từ trên cao quan sát cái hang đều bị cảnh tượng phía dưới làm cho kinh ngạc.

Cái hang giống như một bông hoa khổng lồ bị tàn phá, lộ ta cái đáy.

Mặt trời xuống núi, ánh trăng lưu lạc chiếu vào, giống như một cái váy lớn theo ánh trăng nhẹ nhàng lưu động, lại giống như bánh xe cuộc đời, vẫn quay mãi không chấm dứt.

Thành viên của tiểu đội Alpha từng người bám vào dây thừng chậm rãi đi xuống, lúc chạm tới đáy hang liền phóng pháo sáng lên.

Tất cả mọi thứ xung quanh đều rõ như ban ngày.

Bọn hắn kiểm tra cẩn thận đến từng tấc đất, ở một góc sáng sủa tìm thấy Triệu Tiểu Bình đang mất ý thức.

Họ đem Triệu Tiểu Bình lên trực thăng, nhưng không có tìm được Chu Ngự.

Một thành viên trong tiểu đội nhìn thấy cái hồ chứa chất lỏng trong suốt, hắn dùng dụng cụ thu thập mẫu vật lấy một ít nước trong đó rồi rời khỏi.

Ban đêm ở Nibelungen là vô cùng nguy hiểm, một số sinh vật hoạt động ban đêm có thể tùy thời tấn công họ, cho nên họ phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Lúc bọn hắn ngồi trên trực thăng nhìn xuống xung quanh thì thấy đám cây cổ thụ bảo vệ Earl Pease đều tiều tụy ngã xuống, bọn hắn vô cùng kinh ngạc, chuyện gì đã xảy ra vậy?

Một đội viên bỗng nhiên chỉ tay về phía cánh rừng hô “Cái kia… Có phải là người đang đi không?”

Phi công bật đèn cường quang lên rọi về phía rừng cây.

Chu Ngự đang đi bộ thì bị ánh sáng cực mạnh chiếu thẳng vào liền giơ tay che mắt.

“Là Chu Ngự sao?”

“Hình như phải! Chúng ta đi xuống! Phải đem anh ta về căn cứ!”

Trực thăng xoay vòng vòng trên đầu Chu Ngự, tiểu đội Alpha mang theo súng đu dây thừng xuống.

Bọn hắn không rõ ràng Chu Ngự ở trong cái hang kia đã trải qua những gì, không xác định hiện tại anh có còn bình thường không, vì thế nâng súng chỉa thẳng vào Chu Ngự.

“Anh là Chu Ngự sao?”

“Phải, là tôi.” Chu Ngự không ngờ căn cứ lại phái người đi tìm mình, anh nghĩ trong lòng họ hiện tại Chu Ngự đã chết rồi chứ.

“Chúng tôi được Tống tiên sinh phái tới tìm anh, xin hãy đi theo chúng tôi.”

Vì thế Chu Ngự bị áp giải lên trực thăng.

Dọc đường đi, hai tên đội viên ngồi đối diện anh đều duy trì cảnh giác, dùng súng chỉa vào anh. Đây là lần đầu tiên Chu Ngự cảm thấy mình như trở thành sinh vật nguy hiểm.

Lúc bọn họ tới căn cứ, quá trình diễn ra y chang lúc trước, Chu Ngự phải trải qua đợt kiểm tra thân thể, rút máu để xét nghiệm, sau đó mới chính thức bước vào căn cứ.

Tống Trí tự mình giám sát quá trình kiểm tra của anh.

“Máu bình thường, không có dính vi khuẩn hay bệnh độc gì, nhưng là…”

“Nhưng cái gì?” Tống Trí ý bảo đối phương nói tiếp.

Giám sát viên chỉ vào đại não của Chu Ngự hiện lên màn hình “Máy phân tích cho thấy tốc độ phát triển bộ não của anh ta so với trước đây cao hơn rất nhiều.”

“Như vậy…” Tống Trí nheo ánh mắt tự hỏi.

Lúc Chu Ngự đi ra khỏi khu vựa cách ly, người anh thấy đầu tiên là Ngô Vận và Chu Thanh.

Ánh mắt Ngô Vận đỏ lên, lại một lần nữa nhìn thấy Chu Ngự bình an trở về. Biểu tình của Chu Thanh so với Ngô Vận bình tĩnh hơn rất nhiều, giống như đã dự đoán trước Chu Ngự chắc chắn sẽ trở về.

“Tiểu tử nhà cậu còn muốn diễn vở kịch cải tử hoàn sinh bao nhiêu lần nữa đây hả?” Âm thanh Ngô Vận run rẩy cả lên “Cậu có biết lúc tôi rời khỏi hang động kia có bao nhiêu muốn tự giết mình không?”

Chu Ngự cười vô tư, ăn ý cùng Ngô Vận đấm quyền “Cũng may là anh không có làm như vậy.”

Ngô Vận bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp theo một phen ôm chặt Chu Ngự “Cậu phải nói cho tôi biết, làm sao mà cậu sống sót được hả?”

“Đương nhiên.” Chu Ngự cũng vỗ vỗ lưng Ngô Vận, tầm mắt của anh dừng lại trên người Chu Thanh.

“Anh… Anh bình an vô sự trở về là tốt rồi. Về sau không cần làm những nhiệm vụ nguy hiểm như vậy nữa.”

“Anh sẽ cẩn thận hơn.” Chu Ngự gật đầu.

“Đi thăm Mặc Dạ đi. Nó tỉnh lại sau khi anh rời đi, cơ hồ không được tốt lắm.”

Trong lòng Chu Ngự bị hung hăng đâm một phát “Không được tốt? Chẳng lẽ nó lại phá vỡ tường thủy tinh?”

Cái đứa ngốc này!

“Không phải. Tại nó cứ thu mình vào một góc, cho dù em có đi vào thì nó cũng không phản ứng gì. Máy quét phân tích cho thấy thân nhiệt của nó bị giảm xuống, tim đập chậm lại, cũng không chịu ăn cái gì cả.”

“Carlos cho nó ăn cái gì vậy?”

“Là dịch dinh dưỡng được điều chế đặc biệt, thoạt nhìn rất giống máu của con người. Không biết Mặc Dạ nhận ra đây không phải là máu hay đang nhớ anh. Một khi Mặc Dạ cự tuyệt thân thể sẽ cự tuyệt theo, có tiêm thuốc vào cũng sẽ bị nó đào thải, mà nó lại không chịu bất cứ thứ gì.”

“Anh đi xem nó!”

Nhìn theo bóng dáng Chu Ngự, Chu Thanh siết chặt nắm tay, trong lòng bàn tay của cậu là quả thực Earl Pease mà sinh vật cấp S kia đã đưa cho cậu.

Chu Ngự hướng chỗ Mặc Dạ đi tới. Khi đến nơi, anh thấy Mặc Dạ cuộn mình vào một góc.

Nhỏ bé như thế, cô đơn như thế.

Chu Ngự không hiểu vì sao tâm lại nhói đau.

Người phụ trách chiếu cố Mặc Dạ – Carlos đi đến bên cạnh Chu Ngự thở dài “Từ khi anh rời khỏi, tiểu tử này vẫn cứ như vậy, đối với bất cứ thứ gì đều không phản ứng. Tôi thật muốn chết mà! Tôi có nghe cấp trên nói anh xảy ra chuyện, tôi còn nghĩ nếu cậu mà không về thì tiểu tử kia chắc tuyệt thực đến chết quá!”

“Vài ngày rồi mà chưa ăn gì, chắc nó đã đói đến sắp chết rồi.” Chu Ngự gõ gõ bức tường “Mặc Dạ.”

Mặc Dạ không có phản ứng, ngay cả hai cái tai cũng không nâng lên một chút nào.

“Anh thấy đó…” Carlos lộ ra thần sắc lo lắng.

“Tôi đi vào dỗ nó.”

Carlos mở một lượt hai lớp cửa cho Chu Ngự, Chu Ngự chậm rãi bước tới bên cạnh Mặc Dạ, sau đó ngồi xuống.

Anh đưa tay vuốt nhẹ tấm lưng của nó, ngón tay nhẹ nhàng vùi vào trong lớp lông tơ mềm mại, thân nhiệt của Mặc Dạ quả nhiên vô cùng thấp.

Anh không nói lời nào, đem nó bế lên, học theo bộ dáng trước đây của nó, cọ cọ lên mặt của nó.

Nhưng Mặc Dạ vẫn như cũ nhắm mắt, đem đầu hướng ra xa, không thèm nhìn Chu Ngự liếc mắt một cái.

Chu Ngự trong lòng nở nụ cười, vật nhỏ này rõ ràng đang cáu kỉnh a.

“Mặc Dạ à, ta chấp hành xong một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, cho nên tạm thời không có ở bên cạnh mi được. Chính là Chu Thanh có đến xem mi nhưng mi cũng không để ý tới cậu ấy, thật sự là không ngoan nha. Chu Thanh là người quan trọng nhất của ta, mi biết rồi mà?” Âm thanh Chu Ngự nhẹ nhàng.

Trừ bỏ lúc trước Chu Thanh bị bạn học ăn hiếp, Chu Ngự đã lâu rồi không có dỗ dành cho người nào.

“Ah…” Mặc Dạ hơi giơ lên cái tai bên trái, dán lên lồng ngực Chu Ngự, tựa hồ muốn nghe nhịp tim của anh.

“Ta xem chút nữa là bỏ mạng rồi. Mi có biết cái chết có nghĩa gì không? Chính là mi không còn được gặp lại ta nữa, ta vĩnh viễn sẽ biến mất.” Chu Ngự dựa đầu mình lên đầu Mặc Dạ nhẹ nhàng cọ.

“Ah?” Mặc Dạ bỗng nhiên mở to mắt, ngửa cái đầu nhỏ nhìn Chu Ngự, tựa hồ vô cùng khẩn trương, ngay cả hai tiểu cánh trên lưng cũng giương lên.

“Cùng sinh vật ở Nibelungen… không… Cho dù là so với mi thì sinh mệnh của ta không đáng nhắc tới.”

Dạ Linh nếu không có vết thương trí mạng vẫn sẽ sống tốt.

Một phút kia, Chu Ngự như hiểu được vật nhỏ đang nói: Tui và anh sẽ tồn tại cùng nhau. Nếu không có anh tui cũng không muốn tồn tại nữa.

“Đứa ngốc này.” Chu Ngự ôm chặt nó.

Carlos đang giám sát bọn họ cũng thở phào một hơi.

Hắn là lần đầu tiên thấy nhìn thấy con người cùng sinh vật Nibelungen tiếp xúc thân mật với nhau, hắn không biết Chu Ngự đã trải qua những gì, nhưng cũng thầm may mắn Chu Ngự đã trở lại.

Chu Ngự lấy ngón tay điểm nhẹ trên mũi nó “Có đói bụng không?”

Đôi mắt màu hổ phách của Mặc Dạ sáng lên, bày ra bộ dáng cao hứng, nó vươn đầu lưỡi ra nhẹ liếm trên đầu ngón tay Chu Ngự một chút.

Chu Ngự cho là nó sẽ lập tức cắn lấy ngón tay mình, nhưng không nghĩ tới nó vươn móng vuốt của mình ra bọc lấy ngón tay Chu Ngự như nâng niu bảo vệ.

Giống như đang nói: Tui sẽ bảo vệ anh.

Không cần cho ta cảm thấy ấm áp như vậy.

Ta sợ một ngày nào đó ta rời khỏi nơi này sẽ luyến tiếc mi.

Mặc Dạ buông lỏng móng vuốt đang cầm lấy ngón tay Chu Ngự, cẩn thận ngậm lấy ngọn tay anh, nhẹ nhàng cắn xuống, giống như sợ sẽ làm đau Chu Ngự.

Cảm giác vi diệu đó một lần nữa dũng mãnh tiến vào máu của anh, như là có vô số dòng suối ấm áp rót vào từng khẽ hở của tế bào, lấp đầy anh, cùng anh tồn tại.

Mặc Dạ nhắm mắt lại, phát ra âm thanh ùng ục ùng ục.

Nó thật sự vô cùng đói bụng.

Chu Ngự cảm giác được thân nhiệt của nó đang tăng lên.

Không biết có phải bởi vì nó đang hút máu của anh không mà anh có một loại cảm giác nhịp tim của Mặc Dạ đang đập cùng nhịp điệu với trái tim của anh.

Sau khi ăn no nê, Mặc Dạ vẫn không có nhả ngón tay của Chu Ngự ra.

Nó hơi xoay người, lộ ra cái bụng tròn quay.

Chu Ngự buồn cười sờ sờ cái bụng no căng của nó, nhẹ nhàng vuốt ve.

Mặc Dạ lập tức phát ra âm thanh thoải mái.

Chu Ngự đem ngón tay của mình di chuyển qua trái, Mặc Dạ hướng đầu qua trái. Chu Ngự lại di chuyển đến bên phải, cái đầu của Mặc Dạ cũng hướng theo bên phải.

Tựa hồ biết mình bị đùa giỡn, Mặc Dạ không hài lòng cắn cắn đầu ngón tay Chu Ngự nhưng không có đau.

Anh ôm Mặc Dạ hơn một giờ, Mặc Dạ phát ra tiếng ngáy nhẹ nhàng, tựa hồ là đang ngủ.

Đại khái là Chu Ngự đã trở lại nên Mặc Dạ mới an tâm ngủ.

Chu Ngự vừa ngẩng đầu lên thì thấy bên ngoài bức tường thủy tinh đối diện là Tống Trí đang suy nghĩ nhìn bọn họ.

Tống Trí hướng Chu Ngự làm động tác ‘Đi ra’, Chu Ngự biết những chuyện xảy ra ở Earl Pease đều phải nói hết cho Tống Trí.

“Carlos, nếu Mặc Dạ tỉnh dậy không thấy tôi tiếp tục cáu kỉnh thì bảo nó rằng tôi sẽ trở lại ngay.”

“Nó hiểu được sao?” Carlos ngơ ngác hỏi.

“Vậy anh nghĩ sao?”

Chu Ngự cười cười đi theo Tống Trí vào văn phòng.

“Người trong tiểu đội Alpha có lấy được một mẫu chất lỏng từ hang động của Earl Pease.” Tống Trí đi thẳng vào vấn đề.

Tuổi thọ của con người so với sinh vật ở Nibelungen là vô cùng ngắn, cho nên họ phải tận dụng thời gian ngắn ngủi của mình để làm càng nhiều nghiên cứu quan trọng, sẽ không lãng phí thời gian vào những việc vô nghĩa.

“Nhanh như vậy đã có kết quả nghiên cứu?” Chu Ngự hỏi.

Tống Trí lắc đầu “Đó chẳng qua chỉ là nước mà thôi, nhưng… cũng là nước vô cùng sạch sẽ, tinh khiết, không có lẫn bất kì tạp chất hay sinh vật nào.”

“Oh…”

“Giống như là Earl Pease trong một đêm đã tiêu hao hết chất dinh dưỡng của chính mình.” Tống Trí nhìn vào mắt Chu Ngự “Lúc Ngô Vận trở về báo cáo cho tôi có nói Earl Pease có thể xâm nhập vào tâm trí của sinh vật để khống chế.”

“Đúng vậy, nó đã khống chế nghiên cứu viên Triệu Tiểu Bình.”

“Triệu Tiểu Bình đã được đưa về nhưng đến nay vẫn chưa có tỉnh, máy tính kiểm tra cho thấy não của hắn đã không còn hoạt động, bác sĩ Daniel nghi ngờ nếu tình trạng chết não này cứ tiếp tục thì có thể đây là di chứng sau khi bị Earl Pease khống chế.”

Chu Ngự cũng không đồng ý với quan điểm này lắm, trong hang động có rất nhiều sinh vật bị Earl Pease khống chế nhưng sau khi Earl Pease chết thì bọn chúng đã rời khỏi.

“Chúng tôi từ hang động mang về toàn bộ hài cốt của Earl Pease.”

Chu Ngự kinh ngạc “Nhưng bộ hài cốt kia rất lớn…”

“Đúng vậy, đoàn nghiên cứu khóa học đang tiến hành giải phẫu nó. Mặc dù hình thái bên ngoài là thực vật, nhưng Earl Pease có cấu tạo thần kinh vô cùng phức tạp, vượt xa cả con người. Thời điểm cậu hy sinh đã nói Ngô Vận rằng cậu chính là mục tiêu của Earl Pease, nếu nó muốn đem cậu trở thành chất dinh dưỡng, vậy nguyên nhân cậu còn sống trở về là sao?”

“Nguyên nhân rất đớn giản… Earl Pease không có đem tôi trở thành chất dinh dưỡng cho hậu đại của nó mà là…” Chu Ngự trong đầu tự hỏi, phải diễn tả như thế nào về mối quan hệ giữa anh và Earl Pease đây?

“Mà là cái gì?”

“Cách thức thừa kế của Earl Pease chính là truyền lại trí nhớ mà mình đã chứng kiến cho hậu đại. Nhưng gốc cây Earl Pease đã mất đi quả thực để thừa kế, cho nên nó cần một cơ thể sống để kế thừa trí nhớ của nó.”

Hai mắt Tống Trí sáng lên, một phen giữ chặt cổ tay Chu Ngự “Earl Pease chính là sinh vật cổ xưa nhất của Nibelungen, nếu nó đã truyền lại trí nhớ cho cậu, như vậy tất cả sinh vật nơi đây… từ tập tính cho đến đặc điểm cậu đều biết hết?”

Mặc dù Tống Trí dùng sức rất lớn để giữ tay Chu Ngự nhưng anh chỉ cần giãy nhẹ một cái.

“Tống tiên sinh, ông cư nhiên tin tưởng sao?”

Đây là một lời nói vô căn cứ đối với bất kỳ người nào nghe thấy được. Thực vật kế thừa trí nhớ?

So với phim điện ảnh giả tưởng còn muốn giả tưởng hơn.

“Trong trí nhớ của Earl Pease, có phải có một sinh vật cấp S, hình dáng nguyên thủy của nó là ngân lân bán trong suốt…”

“Là sinh vật cấp S đã cướp đi vợ của ông?” Chu Ngự cắt ngang lời Tống Trí.

“Đúng vậy. Có phải cậu từ trí nhớ của Earl Pease có được tin tức về nó? Tôi nên đi đâu để tìm được nó? Rốt cuộc có phướng thức gì… có thể giết được nó không?” Ánh mắt Tống Trí lâm vào trạng thái điên cuồng, trông rất đáng sợ.

“Tống tiên sinh… Ông hẳn đã biết sinh vật cấp S không có hình dạng cố định, bởi vì có thể tự do thay đổi ngoại hình nên chúng không có hình dáng nhất định. Chúng nó thậm chí có thể biến thành nhân loại trà trộn vào trong số chúng ta.”

Tống Trí lộ ra biểu tình kinh ngạc, lui về phía sau ngã ngồi trên ghế.

“Theo như lời nói của ông về sinh vật, tôi không biết đoàn nghiên cứu nơi đây được mệnh danh là cái gì. Theo miêu tả của ông thì đó là một ngân lân bán trong suốt, thân thể thon dài, tính cách cao ngạo lãnh đạm, nó phải là sinh vật đã tồn tại rất lâu từ lúc khai sinh ra Nibelungen, mà Dạ Linh chính là thần dân của nó. Giống như đom đóm xanh và Kiếm Xương Bướm đối với Earl Pease vậy. Không đúng… Dạ Linh đối với nó tuyệt đối trung thành hơn rất nhiều.”

Tống Trí hô hấp dần vững vàng, hắn chống cằm nói “Cậu có biết sinh vật ở NIbelungen được phân thành mấy loại không?”

“Tôi biết, là ba loại. Trong nước, trên cạn và cả trên không.”

“Đúng vậy, chúng tôi gọi sinh vật cấp S là vương của Nibelungen. Mà loại sinh vật ngân lân này chính vương của các vương.” (Aka đại boss ~)

“Theo truyền thuyết, ông đã làm nó bị thương?”

“Đúng vậy, các người dùng loại đạn thân kinh độc tố đặc biệt đều được làm từ tủy sống của nó. Nó mất đi tủy sống của mình nhưng nó lại có thể thoát khỏi, hiện giờ tôi không biết nó đang ngủ say ở nơi nào. Một khi nó thức dậy thì nó sẽ tìm tới đây giết sạch chúng ta.” Tống Trí bỗng nhiên nghĩ tới cái gì nói “Cậu vừa mới nói Dạ Linh là thần dân của nó? Cậu không phải đang có một con Dạ Linh sao? Có thể thông qua nó tìm được sinh vật cấp S kia.”

“Mặc Dạ? Nó còn nhỏ như vậy! Từ trước tới giờ nó chưa từng sống một mình, ngay cả sinh vật cấp S cũng chưa từng gặp qua!”

“Nhưng mà… Trong cơ thể của nó hẳn là có loại gen nắm giữ phương thức nào đó có thể tìm được chủ nhân của mình.”

“Tôi thấy ông điên rồi! Tống tiên sinh, Nibelungen rộng lớn như vậy, Mặc Dạ chỉ là một đứa trẻ, nếu nó thật sự muốn đi tìm chủ nhân của mình, nếu nó và sinh vật cấp S kia có quan hệ với nhau, thì nó đã không liều mình đi vào căn cứ tìm tôi, mà là đi tìm chủ nhân của nó rồi!”

“…Đúng vậy… Gen của nó là chúng ta lấy từ quả trứng đã chết của Dạ Linh phục chế lại… Có lẽ nó không có thiên tính của đồng loại. Nhưng sẽ có một ngày nó sẽ đứng về phía chúng ta…”

Tống Trí tựa hồ sắp đưa ra quyết định quan trọng.

“Tống tiên sinh?”

Biểu tình cố chấp của hắn làm cho Chu Ngự không hiểu vì sao lại lo lắng.

“Tôi quyết định cho nó sống cùng với cậu, rời đi khu nuôi dưỡng sinh vật cấp A, làm cho nó khôi phục lại bản tính của mình, cũng sẽ không tổn hại bất cứ chuyện gì của chúng ta, chỉ cần có cậu ở đó là ổn. Tôi muốn cậu huấn luyện, dạy dỗ nó!”

Chu Ngự há miệng thở dốc, sự việc phát triển hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của ah.

Nhưng Mặc Dạ có thể rời khỏi chỗ đó cũng là ý muốn của Chu Ngự, chính là Chu Ngự không có nghĩ tới việc sẽ biến Mặc Dạ trở thành sủng vật của con người.

Tống Trí trực tiếp liên lạc với Carlos, kêu hắn đem Mặc Dạ giao cho Chu Ngự.

Lúc Chu Ngự sắp rời khỏi văn phòng, Tống Trí bỗng nhiên hỏi anh “Cậu còn chưa nói cho tôi biết làm thế nào giết chết được nó?”

“Ông đã biết nó rất cường đại. Tống tiên sinh, ông làm sao có thể làm bị thương sinh vật cấp S kia? Hẳn đó chính là phương pháp giết được nó.”

Nói xong Chu Ngự liền rời đi.

Một mình Tống Trí ngồi lặng yên trong văn phòng trống trải, ánh mắt lộ ra biểu tình bi thương.

“Lại một lần nữa giết nó sao? Không có khả năng a… Bởi vì nó sẽ không tin tưởng tôi nữa đâu.”

Chu Ngự đến tìm Carlos, hắn có chút lo lắng nói “Tống tiên sinh thật sự muốn làm vậy sao? Tuy rằng tôi không muốn tiểu tử kia bị giam ở đây, lại phải chứng kiến nó trầm cảm đến đáng thương. Nhưng lỡ như thả nó ra rồi nó chạy mất thì sao?”

Chu Ngự vỗ vỗ bả vai của hắn nói “Tôi sẽ thường xuyên mang nó đến đây kiểm tra sức khỏe, có tôi ở đây… Cho dù nó có chạy thì cũng sẽ trở về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.