Chu Ngự cười cười, khi anh bước qua lớp cửa, Mặc Dạ vẫn như cũ cuộn mình vào một góc bỗng nhiên dựng hai cái tai lên, sau đó chuyển thân phóng về phía Chu Ngự, đầu tiên là đạp lên đầu gối của anh mượn lực sau đó nhảy lên, hai móng vuốt nhỏ bám vào vai anh.
Chu Ngự nâng mông nó lên, sau đó nhướng mày “Mi béo lên không ít nha, Mặc Dạ. Xem ra phải vận động thật nhiều a, nếu không sẽ bị mập đó.”
“Ah?” Mặc Dạ nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu ý ‘mập’ trong miệng Chu Ngự nghĩa là gì.
Chu Ngự ôm Mặc Dạ ở trong căn cứ đi tới đi lui, làm cho mọi người hoảng sợ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Chu Ngự.
“Không thể nào, tôi nghe Tống tiên sinh cho phép anh ta nuôi dưỡng con Dạ Linh kia!”
“Dạ Linh đâu phải sinh vật cấp E hay cấp D gì, mà là cấp A đó!”
“Quá hoang đường! Lỡ con Dạ Linh kia lớn lên làm hại chúng ta thì sao?”
Mặc Dạ tựa hồ hiểu được lời nói của bọn hắn, buồn buồn rúc đầu vào ngực Chu Ngự.
Chu Ngự giống như cái gì cũng chưa nghe thấy, một đường ôm Mặc Dạ thẳng đến khi gặp Ngô Vận trong nhà ăn.
“Hey, Chu Ngự, cùng uống bia đi! Tống tiên sinh cho tiểu đội chúng ta nghỉ ngơi 3 ngày, hôm nay có thể không say không về.”
“Không phải những thứ này đều khan hiếm sao? Một người có thể uống được bao nhiêu bia chứ?”
Ngô Vận giơ một ngón tay “Mỗi người một chai!”
“Vậy mà anh còn muốn say?” Chu Ngự nở nụ cười.
Anh đi vào nhà ăn thì đã thấy tiểu tử Lí Khiêm kia đã ở đó.
“Chu Ngự, thật tốt quá! Sau khi nghe chuyện của anh, tôi vô cùng lo lắng anh sẽ chết!” Tầm mắt Lí Khiêm dừng trên người Mặc Dạ, lập tức hướng nó vẫy tay “Ai nha! Vật nhỏ! Mi không phải bị tên điên Carlos kia nhốt trong phòng thủy tinh sao? Rốt cuộc cũng được tự do, chúc mừng mi nha!”
“Ah!” Mặc Dạ híp mắt lại, tựa hồ rất đắc ý, nó đối với Lí Khiêm vô cùng quen thuộc, thậm chí Lí Khiêm không dùng thái độ như những kẻ kia đối xử với nó,cảm giác của Mặc Dạ vô cùng sâu sắc.
Lí Khiêm lấy khuỷu tay húc nhẹ Chu Ngự một cái “Hey, cho tôi ôm nó một cái!”
“Nó cũng không phải là sủng vật, cậu phải hỏi ý kiến của nó có nguyện ý cho cậu ôm không chứ?” Ngô Vận trêu chọc nói.
Lí Khiêm hướng Mặc Dạ lộ ra biểu tình tươi cười “Mặc Dạ ơi! Là Chu Ngự đặt tên cho mi phải không? Thật dễ nghe nha! Cho thúc thúc ôm một cái được không nè!”
Ngô Vận càng cười lớn hơn “Sao cậu đối nó như một đứa trẻ vậy chứ! Nó là sinh vật cấp A đó!”
Chu Ngự mang theo Mặc Dạ ăn cơm, trong nhà ăn trừ bọn họ ra thì hầu như không còn ai.
Đại khái cảm thấy Lí Khiêm không có ác ý gì, Mặc Dạ lấy móng vuốt bên trái của mình đặt lên tay Lí Khiêm, ý nói ‘Trẫm cho phép tên con người ngu xuẩn như ngươi ôm một cái thôi’. (Eo ơi xem ai nói kìa ~)
Lí Khiêm ôm lấy Mặc Dạ, vuốt lớp lông tơ trên lưng nó “Ai nha, thật là thoải mái quá đi! Thật muốn sờ mãi thôi.”
Trong căn cứ, mỗi người chỉ được ăn một phần cố định.
Trên bàn bày ra một ít rau dưa, một phần thịt bò, có phần cơm, còn có mì Ý nữa.
Khẩu vị của Chu Ngự thích ăn những món ăn truyền thống, cho nên anh ăn cơm.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện. Ngô Vận cùng Lí Khiêm kẻ xướng người họa, Lí Khiêm nói cái gì mình vừa hack vào trang chủ của hệ thống, sau đó bị Ngô Vận châm chọc nói rằng cũng chẳng có cái quỷ gì dùng được.
Mặc Dạ ngồi chồm hổm trên bàn tò mò nhìn bọn họ ăn.
Chu Ngự dùng đũa gắp thịt bò và cơm bỏ vào miệng, mà Mặc Dạ lại rướn cổ cẩn thận nhìn cách Chu Ngự dùng đũa gắp thức ăn.
“Mi cũng đói bụng.” Chu Ngự vươn tay điểm nhẹ lên cái mũi Mặc Dạ.
Mặc Dạ hừ nhẹ một cái, dùng móng vuốt nhỏ đẩy tay Chu Ngự ra bắt lấy chiếc đũa.
Ngô Vận ngồi đối diện bị chọc cười “Mặc Dạ không tệ nha! Đã muốn tiến triển đến học cách cầm đũa ăn cơm!”
Mặc Dạ nghiêng đầu, tuy rằng móng vuốt của nó linh hoạt giống tay người nhưng không thể gắp thức ăn lên được.
Nhìn nó ra sức cố gắng, Chu Ngự đưa tay sờ sờ đôi cánh trên lưng nó.
Anh biết nó muốn lấy đũa để làm gì, không phải tò mò muốn chơi cho biết, mà nó muốn trở thành giống như Chu Ngự, muốn học cách sống của anh.
Mặc Dạ cẩn thận gắp miếng thít bò, sau đó rướn thân đưa đến trước mặt Chu Ngự.
Chu Ngự hé miệng ra đem thịt bò một ngụm ăn hết.
Lí Khiêm một tay bế Mặc Dạ lên lắc lắc “Mi đáng yêu quá đi! Làm sao bây giờ nha! Tôi thật sự muốn có một con Dạ Linh quá à!”
“Đúng rồi, Chu Thanh đâu? Anh có thấy nó không?” Chu Ngự hỏi.
“Chu Thanh gần đây đang bận rộn nghiên cứu gì đó, đều là ăn cơm trong phòng làm việc… Anh yên tâm, mỗi ngày bác sĩ Daniel đều kiểm tra thân thể cho cậu ấy. Thân thể cậu ấy vẫn bình thường… Còn khối u kia không có phát triển gì nhiều.”
“Vậy là tốt rồi.” Chu Ngự thở phào một hơi.
Ăn xong bữa tối, Ngô Vận và Chu Ngự đến phòng tắm công cộng tắm vòi sen, mỗi người một gian phòng, Ngô Vận ở bên kia nói cái gì “Yêu anh liền hôn anh một cái, yêu anh liền ôm anh một cái”. Chu Ngự bỗng nhiên không tắm vòi sen nữa.
Anh ngồi xổm xuống, xoa nhẹ đầu Mặc Dạ “Mặc Dạ, mi lớn lên phải bình thường nha, ngàn lần không được giống như cái chú Ngô Vận kia, điên điên khùng khùng.”
“Ah.” Mặc Dạ gật đầu.
Bên kia truyền đến giọng nói của Ngô Vận “Tôi đang hát bài hát dành cho thiếu nhi nha! Con gái của tôi mỗi lần nghe tôi hát đều làm nũng hát theo đó!”
Chu Ngự cười cười, cởi bỏ áo khoác lộ ra thân thể cường tráng.
Mặc Dạ ngồi xổm một góc, ngửa đầu khẽ nhếch khóe miệng, nhìn vô cùng chuyên tâm, giống như đang nghiên cứu cơ thể của Chu Ngự vậy. (Dê nha ~)
Lúc Chu Ngự cởi quần, anh phát hiện Mặc Dạ đang chực chờ nhìn chằm chằm vào địa phương xấu hổ của mình
“Hey, quay đầu qua chỗ khác không được nhìn!” Chu Ngự hất cằm.
“Ah?” Mặc Dạ nghiêng đầu, lộ ra bộ dáng khó hiểu.
Chu Ngự co rút khóe miệng, tiểu gia hỏa này được lắm, còn giả vờ không hiểu nữa à.
Chu Ngự lấy chân đẩy đẩy đầu Mặc Dạ “Mi nghe không hiểu à? Mi thực sự nghe không hiểu sao? A… Phải đi hỏi Carlos xem mi là đực hay cái?”
Giới tính của sinh vật Nibelungen xác định không với sinh vật ở Trái Đất.
Chu Ngự không biết vì sao lại nổi lên hứng thú, hướng Mặc Dạ vươn tay “Nếu mi là đực thì đặt lên tay trái của ta, còn nếu là cái thì đặt lên tay phải.”
Mặc Dạ vươn móng vuốt đặt lên tay trái của Chu Ngự.
Ngô Vận đang tắm sát vách cũng cảm thấy hứng thú “Hey, Mặc Dạ nhà cậu rốt cuộc là cô bé hay là thằng nhóc phá phách vậy?”
“Là một thằng nhóc.” Chu Ngự nở nụ cười “Là một thằng nhóc sẽ không sao, có thể tắm chung với nhau được.”
“A… Là một thằng nhóc sao… Nếu nó là một cô bé thì tốt hơn nhiều…” Âm thanh Ngô Vận có chút mất mát.
“Nếu là một cô bé thì anh tính làm gì?” Chu Ngự mở vòi nước xối từ đầu tới chân.
“Tôi cũng không biết nữa. Nhưng có thể mua váy mặc cho nó, còn có thể chải tóc cho nó nữa!”
“Anh đang nói về con gái của mình đi?” Chu Ngự buồn cười nói.
Anh giơ tay hất mái tóc ẩm ướt ra phía sau.
Mặc Dạ ngồi chồm hổm trong một góc sáng sủa, không nhúc nhích nhìn Chu Ngự. Từ bả vai đến đôi chân thon dài của anh đều tràn ngập sức co dãn và nội liễm.
Mặc Dạ chăm chú quan sát, như là đang thưởng thức một vật nào đó cực kỳ động lòng người, ánh mắt vô cùng chuyên chú… lại ẩn ẩn có chút tham lam.
Chu Ngự đang mở nắp sữa tắm bỗng nhớ đến cái gì đó liền nhìn Mặc Dạ “Hey, mi theo ta từ lúc sinh ra đến bây giờ chưa có tắm rửa qua lần nào đi?”
“Ah?” Mặc Dạ lui từng bước về phía cánh cửa, chỉ tiếc là chưa có chạm tới cánh cửa lại bị Chu Ngự một phen túm về.
“Để ta tắm cho mi nha!”
Nói xong liền trực tiếp đưa Mặc Dạ tới dưới vòi sen, làm cho Mặc Dạ bị sặc một trận.
Khi Mặc Dạ ho khan, hai cánh nhỏ của nó cũng giơ lên, vẫy vẫy làm cho nước văng tung tóe khắp nơi, làm cho Chu Ngự bật cười.
“Để ta chuẩn bị sữa tắm cho mi nha!”
Mặc Dạ từ chối lắc lắc cái đầu nhỏ, nó không biết cái đó là cái gì.
“Như vậy là ta với mi có cùng chung một mùi hương rồi.”
Có vẻ như lời nói này đã chọc trúng tâm ý của Mặc Dạ, nó ngoan ngoãn đứng yên, Chu Ngự đem sữa tắm xoa lên khắp người nó, đặc biệt là lớp lông tơ trên lưng nó, cơ hồ toàn là bọt phủ lên.
Chu Ngự buông tay khiến Mặc Dạ xém chút nữa té xuống, Mặc Dạ hết hồn ôm chặt cổ Chu Ngự, trợn mắt nhìn anh, ý nói: Sao anh lại buông tay cơ chứ!
Chu Ngự rõ ràng không có ôm nó, trực tiếp đứng dưới vòi sen, nước xối lên hai người.
Mặc Dạ vịn bả vai Chu Ngự, thỉnh thoảng dùng đầu cọ cọ cằm Chu Ngự.
Khóa vòi nước, Chu Ngự lấy khăn tắm bọc lấy Mặc Dạ lau khô cho nó, Mặc Dạ ngóc cái đầu nhỏ ra đánh giá mọi thứ trong phòng tắm.
Ngô Vận quấn khăn đi tới, xoa đầu Mặc Dạ “Mặc Dạ a, để chú nói cho mi biết, nơi này gọi là phòng tắm. Phòng tắm là nơi dùng để làm gì? Chính là đem những thứ dơ bẩn trên người mi tẩy sạch đi. Mi phải tắm rửa thường xuyên, Chu Ngự thích nhất là sờ sờ lông tơ trên lưng mi đó, nếu không chịu tắm rửa thì sẽ có bọ chét, chúng nó sẽ nhảy lên người Chu Ngự, làm cậu ta bị ngứa, cuối cùng là hai người các cậu sẽ cạo sạch lông lẫn tóc.”
Chu Ngự bất đắc dĩ “Anh nói lung tung gì vậy?”
“Tôi không có a.” Ngô Vận nghiêm trang nói “Mặc Dạ a, mi có muốn làm một con Dạ Linh bị trụi lủi không?”
“Ah?” Mặc Dạ khẩn trương nhìn Ngô Vận, nó không muốn bị cạo sạch lông đâu.
“Hey, anh giỡn đủ rồi đó!” Chu Ngự một tay ôm lấy Mặc Dạ rời khỏi phòng tắm.
Lúc đi ngang qua vài người, giống như bình thường sẽ bị nghị luận này nọ.
Chu Ngự tựa như không nghe thấy gì bình tĩnh đi qua.
Lúc anh đi tới trước cửa phòng thì Ngô Vận bỗng nhiên nói “Hey, Chu Ngự…”
“Sao vậy?” Chu Ngự mở cửa nhưng không có đi vào.
“Tôi nghe nói… Earl Pease đem trí nhớ của nó truyền lại hết cho cậu, vậy trong trí nhớ cậu nhận được có… phương pháp nào chữa khỏi bệnh ban đỏ không?” Ngô Vận cảm thấy mình thật ngốc, làm sao Earl Pease có thể biết cái gì gọi là ban đỏ chứ.
“Tôi có một giấc mơ, một giấc mơ rất dài.”
“Mơ thấy gì vậy?”
“Tôi mơ thấy anh về nhà, con gái của anh ngày càng lớn lên, còn anh thì càng ngày càng già. Cô bé học đại học, tìm được một công việc tốt, rồi gặp được một người đàn ông yêu thương và có cùng chung chí hướng với cô bé. Sau đó bọn họ kết hôn, trong hôn lễ, anh cầm tay cô bé giao cho người đàn ông kia. Một năm sau, anh có cháu nội của mình. Mười năm sau, con cháu đầy nhà. Chúng ta đều được hưởng lão, không hề chấp hành nhiệm vụ đến những nơi nguy hiểm, ngay cả tập đoàn Cự Lực cũng không có tồn tại.”
“Đây không phải quá nhàm chán?” Ngô Vận buồn cười nói.
“Đúng là thực nhàm chán. Chúng ta tựa như hai lão già ngồi trên ban công pha trà, chơi cờ. Ngẫu nhiên ra ngoài câu cá. A đúng rồi, anh còn mê đắm một lão thái thái xinh đẹp tại quảng trường dành cho người già tập dưỡng sinh, truy đuổi người ta vô cùng mãnh liệt.”
“Cái quái gì…” Ngô Vận đặt tay lên vai Chu Ngự, ánh mắt có chút đỏ “Huầy… Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn đâu.” Anh chỉ có thể an ủi hắn có chừng này thôi.
Chờ Ngô Vận đi xa rồi, Chu Ngự đem Mặc Dạ ném lên giường.
Đây là lần đầu tiên Mặc Dạ thấy được cái gọi là ‘giường’, nó lăn vài cái, sau đó nghiêng đầu, lại tiếp tục lăn lộn thêm vài cái, thẳng khi lăn đến gối đầu của Chu Ngự.
Chu Ngự bất đắc dĩ kéo nó ra, bỗng nhiên có suy nghĩ “Lúc mi trưởng thành, phòng của ta không chứa nổi mi đâu, chắc phải đem mi đá ra chỗ khác mới được.”
Mặc Dạ tức giận, làm bộ muốn cắn ngón tay Chu Ngự, anh liền né tránh.
“Ngu ngốc. Nếu mi lớn lên giống ta, ta có thể nằm trên bụng mi, không những ấm áp mà còn tiết kiệm được không gian.”
Chu Ngự mệt mỏi, kê gối nằm, đem Mặc Dạ ôm vào trong ngực, thật sự là mệt đến không chịu nổi nữa.
Tiếp nhận trí nhớ của Earl Pease cơ hồ tiêu hao toàn bộ tinh lực của Chu Ngự, anh căn bản không có nghỉ ngơi gì nhiều. Cũng may là Tống Trí cho nghỉ ngơi ba ngày, anh nghĩ chắc mình phải ngủ liên tù tì ba ngày này quá.
Mặc Dạ lại không thấy mệt gì hết, Mặc Dạ lắc lắc thân mình tránh khỏi cánh tay đang đè lên cánh của nó.
Nó dùng cái mũi huých huých cánh tay của Chu Ngự nhưng anh lại không có phản ứng.
Vài lúc sau, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hô hấp vững vàng của Chu Ngự.
Mặc Dạ điều chỉnh tư thế một chút, nằm bên cạnh Chu Ngự, dựa vào đầu Chu Ngự.
Nó vươn đầu lưỡi của mình ra nhẹ nhàng liếm đôi môi của Chu Ngự một chút sau đó nhanh chóng rụt về.
Nó khẩn trương nhìn Chu Ngự, phát hiện Chu Ngự đến lông mi cũng không rung dù chỉ một chút, sau đó lại vươn đầu lưỡi ra liếm môi Chu Ngự.
Chu Ngự vẫn không có phản ứng.
Mặc Dạ tựa hồ chơi rất vui vẻ, đầu lưỡi ngày càng lớn mật, nhưng là chưa có đụng đến môi Chu Ngự thì đã bị anh lấy tay đè xuống, dùng sức vò đầu Mặc Dạ “Thằng nhóc phá phách này, nếu còn chưa chịu ngủ, ta liền cạo sạch lông của mi đó.”
Dựa vào trí nhớ của Earl Pease, lông của Dạ Linh giống đực dùng để hấp dẫn bạn tình, lớp lông một phần cũng biểu tượng cho giống đực. Chu Ngự không tin anh đem chuyện cạo lông ra hù nó mà nó còn không chịu ngoan.
“Hic…” Mặc Dạ phát ra âm thanh đáng thương, lăn một vòng chui vào trong chăn.
Chu Ngự hài lòng nở nụ cười.
Lúc này Chu Thanh đang ở trong phòng nghiên cứu, trợ lý nghiên cứu đang chuẩn bị về.
“Giáo sư Chu, đã trễ rồi, ngài đã liên tục làm việc trong suốt mười mấy tiếng đồng hồ rồi, nên về nghỉ ngơi đi.”
“A, được. Tôi xem xong xấp tài liệu này sẽ nghỉ.” Chu Thanh mỉm cười gật đầu.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại mình cậu, cậu lấy ra quả thực Earl Pease mà cậu đã giấu rất lâu.
Loại quả này có lớp vỏ rất dày, sờ có vẻ mềm mại nhưng không thể bóc vỏ ra được.
Chu Thanh phát hiện bên trong có dấu hiệu của sự sống, cậu đã sử dụng nhiều phương pháp nhưng không thể làm cho nó nảy mầm được.
Vô luận là thu thập rất nhiều loại đất hay nước giàu dinh dưỡng ở Nibelungen, nó đều không có phản ứng, giống như bị mắc kẹt trong nhau thai.
Chu Thanh lo lắng, nếu nó thật sự không nảy mầm, có phải hay không mầm móng bên trong sẽ chết.
Sau khi ghi chép lại những dữ liệu tính toán được, Chu Thanh đi ra khỏi phòng nghiên cứu.
Trên đường, cậu đụng phải bác sĩ Daniel.
“Giáo sư Chu, trễ thế này cậu mới về sao? Như vậy vô cùng có hại cho sức khỏe, phải uống nhiều nước vào mới giúp cậu tỉnh táo được.”
Daniel thoạt nhìn cũng rất mỏi mệt.
“Vậy còn bác sĩ Daniel thì sao? Ông cũng không phải làm việc rất trễ đó sao. Triệu Tiểu Bình sao rồi?”
Nhắc tới Triệu Tiểu Bình, Chu Thanh vô cùng áy náy. Lúc Triệu Tiểu Bình rời căn cứ, Chu Thanh có nhờ cậu ta giúp cậu lấy chút đất ở Earl Pease. Nếu không bởi vì điều này, Triệu Tiểu Bình đã không gặp chuyện không may thế này, đến bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
“Vẫn y như cũ. Cũng may là Tống Trí biết cậu ta bị Earl Pease khống chế tinh thần, nếu không tôi lo lắng tập đoàn Cự Lực vì để tiết kiệm chi phí trực tiếp…”
“Sẽ không có chuyện đó đâu. Tuy rằng người nơi này nhiều, nhưng để bồi dưỡng ra một nghiên cứu viên vừa có năng lực lại có kinh nghiệm phong phú như Triệu Tiểu Bình thì cũng chẳng dễ dàng gì. Tôi đi thăm cậu ta có được không?”
“Có thể, nhưng chỉ thăm một chút thôi, cậu nên đi ngủ sớm.”
“Đương nhiên.” Chu Thanh gật đầu hứa hẹn.
Chu Thanh đi tới phòng bệnh của Triệu Tiểu Bình, cậu ta đang được truyền dịch, trên đầu có gắn dụng cụ dùng để thí nghiệm đại não, trên mặt là biểu tình bình tĩnh, không có thống khổ cũng không khoái hoạt gì, càng thêm không có suy nghĩ cái gì cả.
Nhưng là Chu Thanh không có ngờ tới, Triệu Tiểu Bình đang ngủ say bỗng dưng mở mắt chụp lấy tay Chu Thanh.
“Ngươi có đối tốt với con ta không?”
Chu Thanh thở dốc vì kinh ngạc, cố kiềm nén muốn hét lên.
Triệu Tiểu Bình tỉnh dậy nói chuyện nhưng dụng cụ đo hoạt động của não vẫn không có phản ứng gì, cho nên… Đó không phải là Triệu Tiểu Bình đang nói chuyện.
“Vậy quả thực Earl Pease kia… là của ngươi?”
“Đúng vậy, là quả thực của ta.”
“Ngươi… là Earl Pease?”
“Phải.”
“Ngươi… không phải đã chết rồi sao?”
“Đây chỉ là hình thức tồn tại dưới dạng tinh thần của ta mà thôi. Nếu ngươi muốn quả thực nảy mầm, phải dùng nước tinh khiết nhất.”
“Nước tinh khiết nhất…” Chu Thanh bỗng nhớ tới một thành viên ở tiểu đội Alpha có đem một mẩu nước lấy từ trung tâm của Earl Pease đã chết.
“Xem ra ngươi đã hiểu.”
Vừa dứt lời, dụng cụ đo hoạt động đại não giám sát Triệu Tiểu Bình phát ra âm thanh.
Các bác sĩ vội vàng chạy tới, thì thấy Triệu Tiểu Bình đã ngồi dậy.
“Triệu Tiểu Bình, cậu tỉnh rồi?”
Biểu tình trên mặt Triệu Tiểu Bình vô cùng ngây ngốc, tựa hồ không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Chu Thanh chậm rãi đứng dậy, lui lại về phía sau để đám bác sĩ tới kiểm tra.
Rốt cuộc hiện tại là triệu Tiểu Bình, hay là bên ngoài là Triệu Tiểu Bình còn bên trong là Earl Pease?
Nhưng đối với Chu Thanh mà nói, nếu kiên trì theo đuổi thì cuối cùng sẽ tìm được đáp án.
Chu Ngự ngủ rất sâu, khi anh tỉnh lại… đã đến giữa trưa.
Mặc Dạ nằm trên người anh, lộ ra bộ dáng ngoan ngoãn.
Chu Ngự sờ sờ lớp lông trên lưng nó, cảm giác vừa tắm rửa quả thật rất tốt. Chả trách lớp lông tơ trên lưng nó vừa thơm vừa mượt, đúng là tuyệt tác của tạo hóa.
Chu Ngự đứng dậy rửa mặt rồi đi đến nhà ăn. Anh không có ôm Mặc Dạ lên, mà để nó tự đi theo sau mình.
Những người đi ngang qua vẫn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn, Chu Ngự cũng không có để ý.
Thậm chí có người nói “Hey, cho tôi sờ thú cưng của anh được không?”
Chu Ngự chỉnh chỉnh túi áo trước ngực, hất cằm nói “Con mắt nào của anh thấy nó là thú cưng của tôi?”
“Anh…” Đối phương thấy Chu Ngự không coi hắn ra gì, giơ nắm đấm lên muốn giáo huấn anh thì bị người kế bên chặn lại.
“Đừng đánh nhau với anh ta… Anh ta là một con quái vật đấy.”
Chu Ngự lần đầu tiên rơi vào sông Thiên Sứ Giác, căn cứ nghĩ anh đã chết, kết quả anh còn sống trở về.
Lần thứ hai thì bị Earl Pease bắt được, căn cứ cũng nghĩ anh đã chết, nhưng anh vẫn còn sống đến bây giờ.
Không ai trong đây có mạng lớn như Chu Ngự.
“Hứ… Y chang một đại quái vật nuôi một tiểu quái vật.”
Chu Ngự không thèm để ý đi đến nhà ăn, lúc anh tới thì nhà ăn chỉ còn lác đác vài người, còn có Ngô Vận vừa gác chân lên bàn vừa ngửa đầu xem ti vi.
Nội dung trên ti vi rất đặc sắc.
Chu Ngự gõ mặt bàn “Là ai đăng lên vậy?”
“Là tôi đăng lên đó. Nội dung phong phú, mở rộng tầm mắt.” Ngô Vận xem vô cùng chăm chú.
“Tập đoàn Cự Lực còn có thể cung cấp mấy loại phim để mọi người giải trí sao?”
Chu Ngự không để ý đến những âm thanh rên rỉ phát ra từ ti vi, xem như là gió thoảng qua tai. Anh cúi đầu ăn cơm.
Món ăn hôm nay khoai tây hầm, hương vị không tồi.
“Có gì đâu mà cười chứ. Vô luận ở đâu, con người chúng ta không phải luôn cần phương diện này sao? Hơn nữa trong căn cứ cũng không có phụ nữ. Hiện tại nghĩ lại, cảm thấy dáng người của Hàn Lật Đẳng cũng không tệ.” (Ừ thì Ngô Vận đang coi phim s*x)
Hình ảnh trên ti vi càng lúc táo bạo, nếu có Lí Khiêm ở đây, khẳng định đến cả lỗ tai đều đỏ.Chu Ngự ở phương diện kia có chút lãnh đạm, đại khái là anh có rất ít nhu cầu trong chuyện đó.
Anh ăn một ngụm cơm, ngẩng đầu lên thấy Mặc Dạ đang ngửa đầu cùng nhìn về một hướng với Ngô Vận, ánh mắt mở rất to, giống như là một thế giới mới đang mở ra trước mặt nó vậy.