Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 5: Chu Thanh



“Nếu tôi không đáp ứng, ông sẽ hối hận và nghĩ xem nên giết tôi như thế nào sao?”

Tống Trí lắc đầu “Tôi sẽ không bao giờ làm thế cả.”

“Tôi không có khả năng đáp ứng các người. Các người nghĩ sao tôi lại đi chui đầu vào cái hạng mục có khả năng cướp đi mạng sống của tôi? Đừng nói giỡn, trong thâm tâm tôi thực sự rất muốn giết các người đấy.” Ánh mắt Chu Ngự phát ra hàn quang lạnh lẽo.

“Cậu bao lâu rồi không gặp mặt em trai Chu Thanh của mình?” Tống Trí bỗng nhiên nở nụ cười.

Ánh mắt Chu Ngự thoáng run lên, một phen túm lấy cổ áo Tống Trí “ Các người đã làm gì Chu Thanh? Có phải đem em ấy kéo xuống nước cùng với mấy người phải không?”

Tống Trí dùng ngón tay gõ lên mu bàn tay đang túm áo mình, ý bảo anh buông mình ra “ Giáo sư Chu là thiên tài trong lĩnh vực sinh lý thực vật học cùng thực vật phôi thai học của tập đoàn chúng tôi. Đối với mỗi học giả mà nói, có thể tự do nghiên cứu trọng tâm mục tiêu mà mình theo đuổi là một điều hạnh phúc, cho nên cậu đừng nói ‘kéo xuống nước’ này nọ để hình dung mối quan hệ giữa chúng tôi với giáo sư Chu.”

“Các người thế nào thuyết phục được em ấy?”

Chu Ngự hiểu rõ em trai Chu Thanh của mình, cậu là một học giả đơn thuần, đây cũng là nghịch lân của anh. Nhưng là cái tập đoàn Cự Lực kia cơ hồ đã muốn chạm đến nghịch lân của anh!

Tống Trí đứng dậy, sửa sang cổ áo của mình lại, Chu Ngự không để ý đến loại người không lúc nào không chú trọng vẻ ngoài như Tống Trí, mà hắn cũng làm cho Chu Ngự có cảm giác nghiêm khắc cùng cẩn trọng.

“Trọng điểm không ở chỗ chúng tôi thế nào thuyết phục được giáo sư Chu, mà là… Cậu có bao lâu không cùng em trai mình tán gẫu ăn cùng bữa cơm? Cậu có biết tình trạng hiện tại của cậu ta sao? Biết cậu ta muốn cái gì sao? Đi gặp cậu ta đi, sau đó nếu cậu kiên quyết không muốn tham dự cùng chúng tôi thì chúng tôi đảm bảo từ nay về sau không quấy rầy cuộc sống của anh em cậu. Chúng tôi là tập đoàn Cự Lực, luôn giữ vững uy tín của mình.”

Nói xong, Tống Trí rời khỏi căn phòng.

Chu Ngự chìm đắm trong nội tâm vài phút, anh không còn thời gian bi thương cho những người đồng đội đã hy sinh nữa rồi. Bây giờ anh phải đối diện với một vấn đề khác.

Anh cùng quái vật kia trải qua sinh tử giằng co, nghe được một thế giới song song mang tên ‘Nibelungen’, có người muốn thuê anh đến thế giới kia, mà anh cũng nhắc nhở chính mình có quá ít liên lạc với em trai mình.

Mọi thứ dường như đã được lên kế hoạch.

Thời gian phục hồi của Chu Ngự là nhanh hơn so với ước tính, một tháng sau, anh theo Tống Trí lên một phi cơ trực thăng đã an bài sẵn.

Khi trực thăng bay lên không trung, Chu Ngự mới nhận ra bọn họ ở trong một sa mạc lớn, một khi có trận gió thổi qua, cát bụi bay lên mù mịt, đem mọi thứ chôn vùi đi.

Trở lại thành phố, Chu Ngự vẫn một mình ở trong nhà trọ. Anh nhận được điện thoại của cấp trên, tưởng rằng sẽ bị xử phạt một trận, không ngờ cấp trên cho anh nghỉ phép dài hạn, còn bảo anh nghỉ ngơi cho tốt.

Chu Ngự bất đắc dĩ cười, điều này sao có vẻ như tập đoàn Cự Lực cho anh thời gian ‘hảo hảo suy nghĩ’ vậy.

Anh nhận được điện thoại của Mai Khê, nàng đích thực vô cùng lo lắng cho anh, chính là khi nghe anh gọi một tiếng ‘Tiểu Mai’, nàng rốt cuộc không nhịn được mà khóc nấc lên.

Hoàn hảo là cấp trên không truy cứu chuyện Mai Khê cùng hai người liên lạc viên thất trách, vốn là họ nên ngăn cản Chu Ngự xông vào, nhưng bọn họ không có làm được. Tiểu đội của Chu Ngự cơ hồ bị diệt gần hết, Mai Khê bị điều đi đến trung đội khác.

Tiểu Mai hỏi đủ thứ làm sao Chu Ngự có thể sống sót đi ra từ viện nghiên cứu đó, Chu Ngự chỉ trả lời “Tiểu Mai, nên sống tốt cuộc sống của cô đi, còn những chuyện khác không cần quan tâm.”

Đôi khi nhắm mắt lại suy nghĩ, so với việc truy đuổi theo chân tướng thì tìm được hạnh phúc mới là điều tuyệt vời nhất.

Mai Khê rất ăn ý không hỏi tiếp nữa.

“Triệu Thành và Trần Hướng bọn họ như thế nào rồi?” Ngón tay Chu Ngự cứng lại.

Tuy rằng anh không muốn nhắc về chuyện này nữa, nhưng nó đã trở thành vết thương sâu trong lòng anh.

“Lễ tang đã xong, đối với người ngoài nói là họ hy sinh vì nhiệm vụ, hài cốt sau khi hỏa tảng cũng trả về cho gia đình.”

Nguyên nhân cái chết của bọn họ là bí mật, nhưng dù thế nào cũng phải trả thi thể của họ về với gia đình.

Tận lực bồi Mai Khê nói chuyện một hồi, sau đó trầm mặc

Chiều hôm đó, Chu Ngự đi đến nghĩa trang, xem di ảnh đồng đội mình trên bia mộ, vẫn trầm mặc.

Ngày hôm sau, anh mua vé máy bay đến thành thị, vấn an em trai Chu thanh của mình.

Chu Thanh là giáo sư trẻ nhất trong lĩnh vực công nghiệp, tuy rằng tuổi trẻ háo thằng, nhưng để nói sau.

Chu Ngự đi vào trường Đại học F, gọi điện thoại cho em trai, phát hiện em trai tắt di động. Anh trực tiếp lên văn phòng gặp Chu Thanh, nhưng lại gặp hai gã trợ lý.

“Xin chào, tôi đến tìm giáo sư Chu.”

“Giáo sư Chu hiện không có ở đây. Không biết anh và ngài ấy là đồng nghiệp nghiên cứu khoa học của tổ chức nào đó sao? Hay là nghiên cứu viên sinh vật khoa học kỹ thuật của công ty nào đó?”

Chu Thanh nghe âm thanh vang dội không ngừng cái gì mà khoa học, công ty. Anh lại là người không giỏi giao tiếp, nhưng không cần anh… động thủ, hai gã trợ lý đã thay anh ngăn chặn đám người lắm chuyện kia.

“Ta là Chu Ngự, anh trai của giáo sư Chu.”

Chu Ngự nói xong, thái độ của hai gã trợ lý lập tức thay đổi.

« Nguyên lai là Chu đội trưởng, giáo sư Chu không nói cho anh biết ngài đang ở bệnh viện sao ? »

Chu Ngự trong lòng sửng sốt, Chu Thanh nhập viện sao ? Anh thế nhưng lại không biết.

Trên mặt anh không có biểu tình dư thừa nào, chính là đối trợ lý kia nói « Đúng vậy, cậu ấy quên nói cho tôi biết. Các anh cũng biết tính cách của cậu ấy, luôn quên chuyện quan trọng. »

« Giáo Sư Chu đang nằm tại phòng bệnh đặc biệt ở khu số ba của bệnh viện. »

« Cám ơn. »

Trong lòng Chu Ngự dự cảm bất hảo cứ lan rộng ra. Rốt cuộc Chu Thanh bị bệnh gì mà không nói cho anh trai mình biết ? Hơn nữa lại nằm trong phòng đặc biệt… rốt cuộc em ấy mắc bệnh gì ?

Hai mươi phút sau, Chu Ngự tới bệnh viện đa khoa, lúc này anh mới biết Chu Thanh mới làm xong cuộc giải phẫu cắt bỏ khối u ngay tại trung tâm thần kinh đệm não. Bác sĩ giải phẫu cho Chu Thanh nói, đây là một khối u ác tính, khả năng tái phát lại là cực cao. Mặc dù phẫu thuật Chu Thanh đã thành công, nhưng dự kiến trong khoảng sáu tháng đến một năm sẽ tái phát trở lại. Khối u này sẽ làm cho Chu Thanh mất dần thị giác, khả năng hành động và hơi thở.

Ngón tay Chu Ngự run lên.

Đồng đội của anh đã mất, kết quả cũng không thay đổi được gì.

Mà em trai anh, Chu Thanh, cũng sắp mất đi. Anh nguyện ý làm bất cứ thứ gì có thể cứu mạng em trai, nhưng đồng thời anh cũng biết, chính mình không thể chống lại quy luật của tự nhiên.

Chu Ngự ngồi bên giường Chu Thanh, chờ đợi cậu tỉnh lại. Trong khi chờ đợi, anh luôn suy nghĩ về lời nói của Tống Trí.

“Cậu đã bao lâu không cùng em trai mình tán gẫn ăn cùng bữa cơm? Cậu biết tình trạng hiện giờ của em cậu sao? Biết cậu ta muốn gì sao? Đi gặp cậu ta đi, sau khí gặp xong mà cậu vẫn kiên quyết từ chối hợp tác với chúng tôi, tôi cam đoan sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh em cậu. Tập đoàn Cự Lực chúng tôi, luôn giữ vững uy tín.”

Ý tứ bên trong lời nói của Tống Trí, có phải hay không với trình độ xuất sắc đứng đầu trong lĩnh vực khoa học của tập đoàn Cự Lực sẽ cứu được tính mạng của Chu Thanh? Hắn đem tính mạng của Chu Thanh thành lợi thế để đàm phán với mình?

Chu Ngự là người kiên định. Anh luôn rõ ràng cái mà mình mất đi cũng như cái mà mình cố gắng thế nào có được, cho nên dù phải trả giá thể nào, mặc kệ hậu quả ra sao anh vẫn muốn bảo hộ những điều quan trọng nhất với mình.

Vài giờ trôi qua, Chu Ngự không nhúc nhích duy trì tư thế ngồi ban đầu, thỉnh thoảng có y tá tới kiểm tra tình trạng bệnh nhân cũng không quấy rầy Chu Ngự đang trầm mặc tự hỏi.

Lúc Chu Ngự hồi thần lại cũng là lúc bầu trời bên ngoài cửa sổ một mảnh tối đen, ngay cả trên hành lang cũng là một mảnh yên lặng, hẳn là giữa khuya rồi đi. Trên giường bệnh không biết Chu Thanh đã tỉnh lại lúc nào, cậu dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Chu Ngự, không biết đã nhìn bao lâu rồi.

“Chu Thanh, em tỉnh…”

Bị Chu Thành dùng ánh mắt thấu triệt nhìn mình như thế, trong khoảng thời gian ngắn anh không biết nên nói cái gì.

“Em không nghĩ rằng anh sẽ tới.” Chu Thanh bỗng mở miệng.

Âm thanh của cậu có chút khàn khàn. Khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, cả người gầy yếu hẳn ra.

“Anh là anh trai của em.” Chu Ngự nói.

Không biết từ lúc nào, liên lạc giữa anh và Chu Thanh ngày càng ít. Là bởi Chu Thanh say mê nghiên cứu còn anh lại bận làm đủ loại nhiệm vụ, hay là họ không ở cùng thành phố ? Cho nên bọn họ mới dần ít gặp mặt nhau.

« Em thật xin lỗi vì đã không nói cho anh biết về bệnh tình của em. Em cho rằng… nếu nói cho anh biết cũng không thay đổi được điều gì. Hơn nữa… Anh thường xuyên nhận nhiệm vụ nguy hiểm, nói ra sẽ làm cho anh phân tâm. »

Chu Thanh rũ mắt.

« Cuộc phẫu thuật của em thành công, dù sao nơi phẫu thuật lại là bộ não của em, quá phức tạp, thậm chí chạm vào một chút thần kinh có thể sẽ ảnh hưởng đến khả năng hoạt động của em hoặc là những phương tiện khác. »

« Em biết. » Chu Thanh cười cười « Lúc em khôi phục lại ý thức cũng không cảm thấy có gì khó chịu. Thời điểm anh ngồi ngẩn người, em đem toàn bộ cơ thể thử kiểm tra lại một lần, phát hiện khả năng hoạt động cùng trí nhớ không có gì ảnh hưởng. Em thử giật giật ngón tay, ngón chân, cảm giác không có gì khác lạ. Với lại người giải phẫu cho em lại là bác sĩ chuyên ngành não bộ giỏi nhất thế giới – Bác sĩ Daniel Benn. »

Chu Ngự nhăn mi tâm lại.

Bác sĩ chuyên ngành não bộ giỏi nhất Daniel Benn, điều này tuyệt đối không phải là người mà Chu Thành có thể mời được.

« Là tập đoàn Cự Lực. » Chu Thanh trực tiếp trả lời nghi vấn của Chu Ngự.

« Điều kiện là gì ? »

« Điều kiện là em phải tham gia kế hoạch gọi là ‘Chiếc nhẫn Nibelungen’ của tập đoàn bọn họ, địa điểm là thế giới bên kia. » Chu Thanh cẩn thận quan sát biểu tình của Chu Ngự, Chu Ngự lại bình tĩnh tựa hồ đã đoán trước được hết thảy mọi việc. « Anh không hỏi tập đoàn Cự Lực sẽ yêu cầu em làm gì sao, cũng không hỏi ‘Chiếc nhẫn Nibelungen’ là cái gì, thậm chí em nói sẽ đi đến thế giới bên kia anh cũng không kinh ngạc, giống như anh đã biết trước hết vậy. »

« Em chưa từng thấy qua sinh vật ở thế giới bên kia, em sẽ chết, Chu Thanh. »

Thật lâu sau, Chu Ngự mới mở miệng nói.

——-Hết chương 5———-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.