Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 58: Trở về Nibelungen



Hắn nói cho Chu Thanh biết khách sạn mình đang ở.

Chu Thanh đang suy nghĩ sao đến được khách sạn kia thì Bạch Ánh Đình bỗng dưng nói “Tôi đang đứng dưới tầng kí túc xá của ngài.”

Chu Thanh ngây ngẩn người, cậu ghé người vào cửa sổ nhìn xuống thì thấy một nam tử thân hình thon dài mặc một chiếc áo khoác màu xám bạc đang đứng dưới ngọn đèn đường.

Hắn tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của Chu Thanh liền chậm rãi ngẩng đầu lên.

Một làn sóng vô hình không tiếng động hướng Chu Thanh tràn tới, hơi thở ôn hòa tươi mát bao phủ toàn bộ Chu Thanh.

Dung mạo của Bạch Ánh Đình trông rất tao nhã, bên trong ánh mắt của hắn như có cái gì đó không thể nào miêu tả được, giống như đã trải qua một chặng đường xa, trải qua một khoảng thời gian dài đằng đẵng, rốt cuộc cũng gặp được Chu Thanh.

Chu Thanh dùng sức mở to mắt, mà khóe môi của Bạch Ánh Đình cùng giương lên độ cong tràn ngập ý cười, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên phất tay với Chu Thanh.

“Giáo… Giáo sư Bạch, sao ngài lại biết tôi ở đây?”

“Là trợ lý của ngài đưa địa chỉ cho trợ lý của tôi. Giáo sư Chu, nếu ngài phiền tôi đến đây mà không báo trước, vậy chúng ta có hẹn gặp nhau ở nơi khác.”

“Sẽ không! Đương nhiên là không phiền rồi!” Chu Thanh quay đầu lại nhìn căn phòng của mình, cũng may là cậu không có về nhà thường xuyên nên không có quần áo dơ vứt trên sofa.

Chu Thanh dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp lại căn phòng rồi mở cửa ra, Bạch Ánh Đình vẫn đứng tại chỗ đút hai tay vào túi quần.

Khoảng cách gần như vậy khiến cậu có cảm giác như mình đã quen biết người này lâu lắm rồi… Chu Thanh giật mình, hắn thật sự rất giống sinh vật cấp S kia!

Cái giống ở đây không phải là vẻ ngoài mà là ở đâu đó bên trong linh hồn.

“Tôi từng gặp qua ngài sao?” Chu Thanh theo bản năng hỏi.

Khi cậu hỏi xong mới phát hiện vấn đề này có chút đường đột.

“Ở trên mạng?” Bạch Ánh Đình trả lời rồi lập tức cười “Giáo sư Chu, ngài có biết câu ‘từng gặp qua’ nghe có vẻ như ngài muốn thân mật với tôi hơn không?”

Chu Thanh nhất thời đỏ mặt, tránh ra xa hắn một chút “Ngại quá… Giáo sư Bạch, mời vào!”

“Nói thật ngài gọi tôi là giáo sư Bạch, tôi gọi ngài là giáo sư Chu, gọi giáo sư này giáo sư nọ nghe có vẻ khách sáo quá.”

“A?” Trong khoảng thời gian ngắn Chu Thanh không kịp tỉnh hồn lại.

Nếu không gọi đối phương là ‘giáo sư’ thì gọi là gì? Xưng hô Bạch tiên sinh sao?

“Và…” Bạch Ánh Đình bỗng nhiên lại gần Chu Thanh, một khắc kia, khuôn mặt tuấn dật rõ ràng xuất hiện trong tầm nhìn của Chu Thanh, ở đâu đó trong đầu Chu Thanh một mảnh trống rỗng “Tôi chỉ nói giỡn ngài nói câu nghe có vẻ ngài muốn thân mật hơn thì ngài liền đỏ mặt. Xem ra giáo sư Chu chưa từng yêu bao giờ.”

Bạch Ánh Đình rất cao, thuộc dáng người mình dây cao ráo, Chu Thanh cao 1m75 cũng đã thấp hơn hắn nửa cái đầu. Hắn khác hẳn với vẻ khô khan của những vị học giả khác, không chỉ có phong độ mà còn có học thức uyên bác, người như vậy rất được nữ giới hoan nghênh.

Bạch Ánh Đình nhìn rõ biểu tình trong mắt của Chu Thanh, hắn cố ý cười đến gập cả lưng, tựa như đang cười một đứa nhỏ ngây ngô làm sai việc nào đó.

Ở khoảng cách gần như vậy, đôi mắt xinh đẹp của hắn hiện rõ ra trước mắt Chu Thanh, cùng với hàng mi dài khẽ cong vút của hắn, tựa như một con bướm sắp sửa bay đi.

“Giáo sư Bạch có vẻ rất thích nói giỡn.” Chu Thanh xoay người sang chỗ khác “Để tôi đi pha trà cho ngài.”

Trái tim của Chu Thanh đập rất nhanh.

Giống như nghe qua âm thanh của Bạch Ánh Đình xong là nhịp đập của trái tim không còn bị trí não kiểm soát nữa.

Khi cậu pha trà xong bưng tới thì thấy Bạch Ánh Đình chắp tay sau người tựa đầu vào cửa sổ như đang nhìn cái gì đó.

Chu Thanh đặt ly trà lên bàn, cũng đi tới bên cạnh Bạch Ánh Đình nhìn theo tầm mắt của hắn thì thấy hắn đang nhìn hai đóa hoa nhỏ mọc ra từ một khe nứt của bức tường.

Bị gió lay động nên trông có vẻ rất yếu ớt, dưới ánh mặt trời tự do, dù không có người thưởng thức nhưng vẫn tỏa sáng như thường.

“Đây chính là điều mà tôi thích nhất ở sinh vật nơi này.” Bạch Ánh Đình nói.

“Cái gì?”

“Ở trong hoàn cảnh vô cùng khốn khổ như vậy mà có thể vươn mình lớn lên, cho dù mong manh thế nào, cằn cỗi đến mấy, thiên nhiên cho nó điều kiện sinh tồn gì thì nó vẫn có thể phát huy những điều kiện đó đến cực hạn.” Bạch Ánh Đình nghiêng mặt đi đến.

Trên người hắn là mùi hương thản nhiên của cỏ xanh, Chu Thanh chưa bao giờ gặp qua ai có mùi hương dễ ngửi đến như vậy.

“Giáo sư Bạch, mời uống trà.” Chu Thanh nói.

“Được.” Bạch Ánh Đình cười cười.

Nụ cười của hắn vừa nhạt vừa thong dong.

Chu Thanh nhận thấy, cho dù dung mạo của giáo sư Bạch không bằng sinh vật cấp S tinh xảo và tao nhã kia, nhưng chỉ cần hắn cười lên một cái là có cảm giác y chang như vậy.

Hai người họ thảo luận về thuyết tiến hóa của thực vật, Bạch Ánh Đình có rất nhiều quan điểm giống với Chu Thanh. Không chỉ có như thế, hắn còn dẫn dắt Chu Thanh hệ thống hóa lại những quan điểm của mình, giúp những quan điểm cậu thêm mạch lạc và có sức thuyết phục hơn. Nếu như luận văn của cậu mà hợp tác với Bạch Ánh Đình cùng nhau hoàn thành thì sẽ không có nhiều người phản bác quan điểm của cậu đi.

Thời điểm bụng Chu Thanh phát ra tiếng kêu báo đói bụng, Bạch Ánh Đình giơ tay xem đồng hồ thì thấy đã hơn 10h tối rồi.

“Trời ạ, không ngờ chúng ta lại hàn huyên lâu như vậy! Giáo sư Bạch còn chưa có ăn cơm chiều a!” Chu Thanh mở to mắt. Cậu và Bạch Ánh Đình nói chuyện rất hợp ý với nhau đến nỗi quên cả thời gian.

“Không sao, trong tủ lạnh của cậu có gì không?” Bạch Ánh Đình đứng dậy.

“Sao lại có thể không biết xấu hổ để giáo sư Bạch vào bếp chứ, hay là chúng ta…”

Bạch Ánh Đình nở nụ cười “Nhà ăn phụ cận đã đóng cửa rồi, về phần giáo sư Chu ngài đây mỗi ngày 24 tiếng đều nhốt mình trong phòng nghiên cứu tự mình nấu ăn được sao?”

Chu Thanh lại ngượng ngùng.

Bạch Ánh Đình mở tủ lạnh ra thì thấy bên trong chỉ có trứng gà, vài miếng nấm hương và khoai tây.

Điều này làm cho Chu Thanh càng thêm xấu hổ, có lẽ bây giờ trong mắt giáo sư Bạch cậu là một người không biết tự chăm sóc bản thân đi?

“Chúng ta có thể ăn trứng gà.” Bạch Ánh Đình nói xong liền lấy ra hai quả trứng gà.

“Ngài nấu cho tôi ăn? Sao có thể được chứ! Giáo sư Bạch là khách mà, nên để tôi…”

Chu Thanh còn chưa có nói xong thì Bạch Ánh Đình lại tới gần cậu. Đôi mắt kia rất có chiều sâu khiến Chu Thanh sinh ra cảm giác mất trọng lực.

“Giáo sư Chu ngay cả trứng chiên với cà chua cũng không biết làm đi?”

“Tôi… Tôi…” Chu Thanh nghĩ muốn nói là sẽ làm nhưng kỳ thật cậu cũng đâu có biết cách làm.

Phần lớn thời gian cậu đều ăn cơm ở phòng nghiên cứu rồi quay về kí túc xá. Lúc trước ở cùng Chu Ngự, cũng là anh đi chợ nấu cơm, ngay cả trứng gà ở trong tủ lạnh đều do anh để lại.

Nói đến đây thì hẳn là biết Chu Thanh là một người không biết tự chăm sóc cho bản thân.

“Ừm, vậy giáo sư Chu sẽ làm? Vẫn là món trứng chiên với cà chua?” Bạch Ánh Đình lại hỏi.

Nụ cười của hắn có chút hư hỏng, nhưng không thể có ý chế nhạo hay khinh thường, ngược lại có vẻ như đã quen biết Chu Thanh lâu rồi, có thể tự do nói đùa với nhau.

Chu Thanh há miệng thở dốc không biết trả lời thế nào.

Bạch Ánh Đình vươn ngón tay khẽ quẹt chóp mũi của Chu Thanh một cái.

Trái tim như bị lông chim phẩy nhẹ một cái, máu và hô hấp của Chu Thanh nháy mắt cứng lại.

“Giáo sư Chu, vành mắt của ngài có chút thâm. Không bằng ngài hãy chợp mắt một lát, sau đó chúng ta hẵng dùng bữa tối?”

“A được, cám ơn…”

Chu Thanh cũng không có rời khỏi phòng bếp, mà đứng cách đó không xa nhìn bóng lưng của Bạch Ánh Đình.

Cổ tay hắn hình thành một độ cong tao nhã, cầm cái chảo khẽ nhấc một cái rồi đổ trứng ra dĩa. Cho dù là xài bếp củi thì hắn vẫn không mất đi khí chất quý tộc đó.

Cho đến khi một bàn ăn toàn trứng gà hiện ra, Bạch Ánh Đình quay lại nhìn Chu Thanh nói “Giáo sư Chu, sao ngài không đi nghỉ đi?”

“Tôi đang nhìn ngài học tập.” Chu Thanh vì mình che giấu hành vi nhìn trộm Bạch Ánh Đình nên tìm bừa lấy một cái lý do.

Bạch Ánh Đình cười cười đi đến bên cạnh Chu Thanh “Vậy thì mời thưởng thức một chút tay nghề của tôi, xem coi có đáng giá cho ngài học tập không?”

Hai người đến trước bàn ăn ngồi xuống, Bạch Ánh Đình đưa đũa cho Chu Thanh.

Cách làm trứng chiên rất đơn giản, không có gia vị phong phú gì, nhưng khi Chu Thanh nếm thử miếng đầu tiên thì cảm nhận được độ mềm của trứng cùng với mùi vị của nấm hương.

Đã lâu rồi cậu chưa được người khác chăm sóc qua, trong lòng không khỏi dâng lên một trận ấm áp.

“Nhóm nghiên cứu của tôi vốn đã lên kế hoạch đi khảo sát sinh vật ở dãy núi Khả Tạp Cái vào tháng trước. Rất muốn mời ngài đi cùng, nhưng nghe nói giáo sư Chu có ca phẫu thuật sắp tới nên không thích hợp lắm, thật đáng tiếc.”

“Dãy núi Khả Tạp Cái?” Hai mắt Chu Thanh sáng rực.

Đó chính là chốn bồng lai tiên cảnh vừa mới được một đội thám hiểm phát hiện ra, có dấu chân của sinh vật sống ở đó, có điều so sánh thì rất giống với cảnh đẹp của tự nhiên, bởi vì nằm trên địa hình hiểm trở, cách biệt với thế giới bên ngoài nên có rất nhiều giống loài mới chưa được phát hiện.

Nhưng sinh vật ở dãy núi Khả Tạp Cái có phong phú thế nào thì cũng không bằng Nibelungen.

“Đúng vậy, là dãy núi Khả Tạp Cái. Bất quá không sao, đợi đến giáo sư Chu khỏe hoàn toàn rồi chúng ta cùng đi cũng không muộn.”

Chu Thanh hiểu rõ, khối u trong não mình không có khả năng chữa khỏi được. Nếu phải chết vì bệnh ở thế giới này, cậu tình nguyện được chết ở dãy núi Khả Tạp Cái.

Cậu và Bạch Ánh Đình thực sự rất ăn ý với nhau, cậu thậm chí còn cảm thấy nếu hai người hợp tác với nhau thì tất cả nghiên cứu sẽ có thu hoạch lớn. Nếu quả thật có ngày nào đó cậu thật sự không xong thì Bạch Ánh Đình hẳn có thể thay cậu tiếp tục nghiên cứu.

Nhưng là Nibelungen… cái thế giới kia rất nguy hiểm, cậu sao có thể đẩy Bạch Ánh Đình vào nơi nguy hiểm thế được? Hơn nữa cho dù đích thân cậu đề cử hắn với tập đoàn Cự Lực thì chưa chắn được thông qua.

Mấy ngày sau, Chu Thanh và Bạch Ánh Đình không có đi đến phòng nghiên cứu mà là ngồi trước ban công ở kí túc xá, cùng nhau uống trà, thảo luận và giải thích các vấn đề. Có đôi khi bọn họ đụng phải ý kiến bất đồng rồi nảy sinh tranh luận kịch liệt, nhưng cho dù thế nào thì Bạch Ánh Đình vẫn giữ nguyên phong độ thân sĩ, hơn nữa còn sắp xếp lại từng quan điểm của Chu Thanh đâu ra đấy.

Đồng thời trong lúc đó, Chu Ngự nhận được một nhiệm vụ đi Nibelungen.

Anh và Ngô Vận đem theo 6 người mới theo chấp hành nhiệm vụ, địa điểm là căn cứ 12. Đây là căn cứ cũ đã qua cải tạo nâng cấp, được xưng là thành lũy kiên cố nhất của tập đoàn Cự Lực ở dị thế. Ngoại trừ sáu người mới tới thì trong căn cứ đã có vài nhân viên thường trực ở đó.

Chu Ngự liếc mắt nhìn danh sách, có tên Lí Khiêm, bác sĩ Danie và cả Chu Thanh.

Này đối với Chu Thanh là nửa xấu nửa tốt. Xấu là Chu Thanh không có năng lực tự bảo vệ bản thân ở Nibelungen, có khả năng sẽ bị sinh vật cấp S kia dụ dỗ. Tốt là nếu không quay lại Nibelungen, khối u trong não Chu Thanh sớm muộn gì cũng sẽ tái phát lại. Năng lực tiếp nhận của con người là có giới hạn, càng không phải nói tới khu vực tinh tế của đại não, không thể chịu đựng được việc phẫu thuật lặp đi lặp lại nhiều lần như thế.

Sau tên của Chu Thanh là tên của vị giáo sư trường đại học – Bạch Ánh Đình.

Ngô Vận nghiêng đầu lại đây nói “Coi bộ có rất nhiều gánh nặng a!”

Chu Ngự lạnh lạnh trả lời “Chẳng lẽ anh không phải?”

Ngô Vận vô lực chống đỡ. Tay già đời như hắn mà bị Chu Ngự nói thành gánh nặng… Đúng là tổn thương lòng tự trọng mà!

Một lúc sau, tất cả nhân viên đi chấp hành nhiệm vụ được người phụ trách của tập đoàn Cự Lực đưa tiễn.

Lúc Chu Thanh và bác sĩ Daniel cùng nhau đi vào thì thấy Lí Khiêm đã có mặt ở đó rồi. Hắn thấy Chu Thanh thì tiến tới ôm chầm lấy cậu.

Chu Thanh lướt mắt nhìn qua bả vai Lí Khiêm thì thấy một nam tử cao gầy có khí chất ôn hòa, cậu không khỏi ngây ngẩn cả người.

“Giáo… Giáo sư Bạch!” Chu Thanh mở to mắt.

Vị nam tử kia đúng là Bạch Ánh Đình.

“Hai người quen nhau?” Chu Ngự bước tới hỏi.

“Phải… Đúng vậy.” Chu Thanh nói.

Bạch Ánh Đình giơ tay với Chu Ngự “Xin chào đội trưởng Chu, nghe danh đã lâu.”

Chu Ngự cũng không có bắt tay với hắn mà là nhìn kỹ ánh mắt của hắn.

Nam nhân này có một loại khí chất rất đặc biệt. Mặt khác, những người đã đi tới Nibelungen cho dù là bác sĩ Daniel hay Lí Khiêm vốn là ‘lão nhân’ cũng không tránh khỏi có chút khẩn trương. Nhưng còn vị giáo sư Bạch này trông có vẻ rất bình tĩnh, ung dung, giống như hắn chỉ là đi tham dự một buổi nghiên cứu và thảo luận về y học thôi vậy.

“Xin chào.” Vài giây sau, Chu Ngự mới cầm tay hắn.

Bàn tay của Bạch Ánh Đình rất vững vàng, độ ấm của lòng bàn tay cũng không cao, chứng tỏ hắn không có khẩn trương.

“Giáo sư Bạch, ngài cũng là được tập đoàn Cự Lực mời đến?” Chu Thanh nhịn không được hỏi.

“Đúng vậy. Thực ra, thời điểm bọn họ tìm thấy tôi, tôi không tin tưởng mấy về thế giới mà bọn họ nói, nhưng bọn họ nói ngài cũng đang tham gia vào kế hoạch của bọn họ cho nên tôi mới quyết định tham gia.” Bạch Ánh Đình trả lời.

Chu Thanh nhíu mày, ôm lấy cánh tay của đối phương “Ngài có biết nơi đó rất nguy hiểm sao? Cùng với thế giới mà ngài đang sống khác nhau hoàn toàn!”

“Tôi biết.” Bạch Ánh Đình gật đầu “Muốn học hỏi càng nhiều thì phải trả giá càng lớn. Hơn nữa có thể trở thành cộng sự của ngài là vinh hạnh của tôi. Mà trong lòng ngài cũng mong muốn như vậy mà, không phải sao?”

Một khắc kia, Chu Thanh cảm thấy toàn bộ suy nghĩ của mình đều bị Bạch Ánh Đình nhìn thấu. Bạch Ánh Đình vỗ vỗ mu bàn tay của Chu Thanh muốn nói cậu không cần phải lo lắng. Chu Thanh lúc này mới phát hiện bản thân thất lễ, nhanh tay buông hắn ra.

“Thực xin lỗi, tôi…”

“Không sao, hợp tác vui vẻ, giáo sư Chu.”

Nụ cười của Bạch Ánh Đình mang theo hàm xúc trấn an, giống như cho dù Chu Thanh có khẩn trương đến mấy thì hắn đều có thể làm cho cậu tỉnh táo lại.

Chu Ngự yên lặng đứng một nhìn. Thời gian anh rời đi Chu Thanh cũng đâu có bao lâu, cái người tên Bạch Ánh Đình này lúc nào thì nhảy ra vậy? Hơn nữa Chu Thanh còn đặc biệt để ý đến hắn… (nhà có con gái sắp gả đi…)

Bác sĩ Cook đi tới trước mặt Chu Ngự và Ngô Vận, đưa tư liệu về căn cứ 12 cho bọn họ.

Chu Ngự thấy tên người phụ trách căn cứ chính là Tống Trí thì tâm tình vốn khẩn trương của anh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Tống Trí còn sống, chứng minh Mặc Dạ đã đánh bại được con Dạ Linh kia.

Mọi người bước vào khoang thuyền.

Ngô Vận muốn nói cái gì thì bị Lí Khiêm giành nói “Câm miệng!”

Việc quan trọng đầu tiên phải làm là chặn cái miệng quạ đen của Ngô Vận lại!

Phi thuyền xuyên qua từ trường rồi lao nhanh đi.

Lí Khiêm giống như lần đầu tiên khẩn trương nhắm lại hai mắt.

Chu Ngự nhìn vị giáo sư Bạch kia thì thấy hắn nhắm mắt lại tựa hồ đang nghỉ ngơi.

Đa số những người lần đầu tiên xuyên qua từ trường đều rất khẩn trương, ngẫu nhiên cũng có vài người nói chuyện với nhau cho bớt sợ nhưng chung quy bởi vì khẩn trương nên không có nói nhiều.

Một tiếng sau, phi thuyền bỗng nhiên dừng lại, trong khoang thuyền đang ở trạng thái lơ lửng dần khôi phục lại trọng lực.

Lí Khiêm rốt cuộc cũng thở hắt ra một hơi “Chúng ta đến nơi rồi sao?”

Thiết bị an toàn tự động nâng lên, mọi người cẩn thận ngồi dậy nhìn ngóng xung quanh.

“Đừng nói là vừa mở cửa ra là thấy căn cứ bị phá hủy đi?” Lí Khiêm vẫn rất khẩn trương.

Ngô Vận cười khẽ một tiếng “Trình độ của cậu chẳng thua kém gì tôi a.”

Lí Khiêm bị hắn nói đến nghẹn lời.

Lúc cửa khoang thuyền từ từ mở ra kia, đừng trước mắt bọn họ là Tống Trí đang đứng khoanh tay.

Hắn vẫn giống như trước, một thân tây trang chỉnh tề cùng với khuôn mặt lạnh lùng.

“Chào mừng đến với căn cứ 12. Quy tắc sinh tồn ở Nibelungen hẳn mọi người đã biết nên tôi không cần phải nhắc lại nữa. Có thể nhìn thấy những gương mặt thân quen, tôi thật cao hứng.”

Ánh mắt Tống Trí dừng lại trên người Chu Ngự, hắn gật đầu với anh.

Sau khi tất cả nhân viên được sắp xếp nơi ở, Chu Ngự nhanh chóng đuổi kịp Tống Trí.

Tống Trí biết mục đích của Chu Ngự, hai người một đường đi không có nói gì, cho đến khi thông đạo chỉ còn hai người bọn họ thì Tống Trí mới dừng chân.

“Mặc Dạ ở đâu rồi?” Chu Ngự hỏi.

Tống Trí không có xoay người lại.

“Cậu xác định muốn biết hắn ở đâu sao? Tôi sợ đến lúc cậu biết được sẽ hối hận.”

“Nó không có chết, không phải sao? Nếu nó mà chết thì ngài không còn đứng đây rồi.” Chu Ngự nhíu mày, anh không hiểu tại sao Tống Trí lại nói những lời này.

“Cậu có biết căn cứ 12 là căn cứ quy mô nhất của tập đoàn Cự Lực, thiết bị tân tiến, khó có thể bị tấn công không?”

“Tôi đã nghe bác sĩ Cook nói.”

“Bởi vì, nơi này có sinh vật cấp S.” Tống Trí trả lời.

Chu Ngự không nói gì. Anh có dự cảm những gì Tống Trí sắp nói tiếp nhất định là điều anh không muốn nghe.

“Tên của hắn là Mặc Dạ.”

Ngay khoảnh khắc cái tên kia vang lên, trái tim của Chu Ngự như bị vỡ tung thành ngàn mảnh.

“Ngài nói cái gì? Mặc Dạ là Dạ Linh… Là sinh vật cấp A…”

“Chẳng lẽ cậu quên rằng, sinh vật cấp S có màu sắc tự vệ có khả năng biến đổi ngoại hình thành nhiều sinh vật khác nhau sao? Không chỉ là bề ngoài của con người, mà có thể là Dạ Linh.” Tống Trí trả lời.

Trái tim của Chu Ngự giống như là ngọn núi lửa đang phun trào dữ dội, hơn mười giây sau, trái tim của anh mới bình tĩnh lại.

Anh nhớ lại cái lúc mà mình rớt xuống sông Thiên Sứ Giác, một sinh vật có lớp vảy bạc trong suốt biến thành thiếu niên. Nó ôm lấy anh, cứu lấy anh.

Anh nhớ tới mỗi lần lâm vào nguy hiểm cửu tử nhất sinh thì thiếu niên kia trong nháy mắt liền xuất hiện cứu anh.

Những hình ảnh đó như một thước phim tua nhanh trong đầu Chu Ngự, thiếu niên kia hay nhướng lông mày lộ ra biểu tình rất nhỏ, tươi cười của y đều mang theo thâm ý, mỗi cái nhấc tay nhấc chân của y so với đôi mắt trong suốt ngây thơ của Mặc Dạ… Bọn họ không hề giống nhau.

“Cậu không tin sao?” Tống Trí hỏi.

Chu Ngự nhớ tới mỗi lần thiếu niên kia xuất hiện, vô luận là ở sông Thiên Sứ Giác, ở sào huyệt của Vu Eun-joo hay là ở trạm quan sát đụng độ Thực Cốt Trùng… Y và Mặc Dạ không hề cùng nhau xuất hiện, cùng với mỗi lần y biến mất là Mặc Dạ sẽ trở lại bên cạnh anh!

Anh được cứu cũng không phải là trùng hợp, mà bởi vì thiếu niên kia là Mặc Dạ!

Nhớ lại cảm giác Mặc Dạ cắn đầu ngón tay anh, máu tràn ra không phải như bình thường.

“Cậu còn muốn gặp hắn không?” Tống Trí hỏi.

“Đương nhiên.” Chu Ngự siết chặt nắm tay.

Vật nhỏ thường hay rúc vào ngực mình, không muốn rời xa mình kia… Không ngờ lại là sinh vật cấp S! Nó làm vậy là có mục đích gì?

“Nếu Mặc Dạ là sinh vật cấp S, sao các người có thể bắt giữ được nó?” Chu Ngự lập tức nghĩ đến vấn đề này.

Tống Trí đút hai tay vào túi, cúi đầu khẽ cười “Bởi vì tôi đã nói với hắn, nếu hắn không tự nổ súng bắn mình, phi thuyền chở cậu sẽ bị phân giải vì tôi đã cài đặt một mệnh lệnh lên đó.”

“Là đạn thần kinh độc tố?” Chu Ngự hỏi.

“Nói cho chính xác thì đó là đạn thần kinh độc tố… làm từ tủy sống của cậu.”

Câu trả lời của Tống Trí khiến Chu Ngự phẫn nộ.

Anh một tay siết lấy cổ áo Tồn Trí rồi nện hắn lên tường “Tên khốn kiếp này! Các người nói cái gì mà lấy dịch tủy sống của tôi là lo lắng tôi bị nhiễm bệnh độc, thì ra là dùng nó để đối phó với Mặc Dạ! Ông đã sớm biết Mặc Dạ là sinh vật cấp S? Ông cự tuyệt không nói cho tôi biết! Ông cố ý đúng không!”

Ánh mắt của Tống Trí không lảng tránh mà nhìn thẳng vào mắt Chu Ngự.

“Cậu tức giận sao, Chu Ngự? Đúng là bất ngờ. Lúc đầu tôi cùng không biết Mặc Dạ là sinh vật cấp S, sau này mới bắt đầu nghi ngờ. Bất quá cậu đã quên mục đích tiếp cận con người của sinh vật cấp S rồi hả?”

“Thì sao? Ông muốn nói tôi là dinh dưỡng của Mặc Dạ? Hay là con mồi của nó?”

“Cái này cậu nên tự mình đi hỏi hắn… Nếu hắn là thật lòng với cậu như đã nói.” Tống Trí vỗ vỗ mu bàn tay của Chu Ngự “Ở đây không có điều kiện ủi phẳng tây trang đâu.”

Chu Ngự thả Tống Trí ra, lạnh lùng nói “Bây giờ tôi muốn đi gặp hắn.”

“Theo tôi.” Tống Trí cười cười “Cậu cùng với những người ở đây hoàn toàn khác. Cho dù chúng tôi có giáo huấn cách sinh tồn cho cậu đi nữa thì cậu đều có phán đoán của bản thân.”

“Bởi vì ông không đáng tin. Cho nên lời nói của ôn cũng không đáng tin.” Chu Ngự trả lời.

“Xem ra uy tín của tôi có nguy cơ rồi a.” Tống Trí cười cười “Bất quá như vậy cũng tốt.”

“Cái gì?”

“Cậu sẽ không dẫm lên vết xe đổ của tôi.” Tống Trí quay người bước đi, lời nói của hắn luôn khiến Chu Ngự không thể nào hiểu được.

Chu Ngự đi theo Tống Trí qua từng lớp cửa bảo vệ của thông đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.