Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 65: Tập kích bất ngờ



“Chúng ta có thể lấy cái chết của Hoa Thược Dược Tử Vong để ước tính khả năng của Đồ Linh.” Chu Ngự trả lời.

“Ừm, suy luận nghe có vẻ khả thi. Đồ Linh điều khiển được các sinh vật khác đều nhờ gen của Hoa Thược Dược Tử Vong, trên lý thuyết thì năng lực của ông ta cũng cỡ bằng Hoa Thược Dược Tử Vong.” Mặc Dạ gật đầu rồi đi về phía trước nửa bước, cách Chu Ngự cũng gần hơn, có thể thấy rõ cảm xúc bên trong đôi mắt của y “Bất qua tôi càng thích phương pháp trực tiếp của mình hơn.”

“Vậy thì vấn đề thứ hai, Đồ Linh đã gỡ bỏ máy định vị trên người ông ta xuống rồi, chúng ta làm thế nào để xác định vị trí của ông ta đây?”

“Ừ hử, tôi cá là Tống Trí nhờ anh đến hỏi tôi cái này, có đúng không?”

Mặc Dạ bày ra bộ dáng ‘Dù có biết nhưng ông đây đếch thèm nói cho mấy người’.

“Nếu như ngươi không muốn nói cho ta biết thì ta đành phải quay về ngủ vậy.” Chu Ngự làm bộ xoay người rời đi.

Mặc Dạ bất đắc dĩ lắc đầu một cái “Từ lúc nào mà anh trở nên tùy hứng vậy, Chu Ngự? Đứng từ góc độ của con người các ngươi thử hãy suy đoán xem tâm tình của Đồ Linh trong lúc này đi. Ông ta nhận ra khi còn là một con người thì ông ta không hề có sức mạnh vượt trội như bây giờ, cho nên ông ta rất nóng lòng muốn thử nghiệm, muốn cải biến tất cả mọi thứ, tiếp tục khống chế thêm nhiều sinh vật nữa, biến thành một quân đoàn hùng mạnh cho riêng bản thân, ông ta muốn trở nên cường đại hơn. Nếu muốn làm được như thế, ông ta cần một sinh vật cường đại hơn đánh mất đi năng lực sinh sản, hơn nữa sinh vật đó còn bị nhiễm bệnh độc rồi cuối cùng sẽ kế thừa năng lực của chúng. Anh nghĩ sinh vật cường đại hơn cả Hoa Thược Dược Tử Vong là gì?”

Con ngươi của Chu Ngự theo bản năng khuếch trương “Sinh vật cấp S.”

“Đúng vậy, chính là sinh vật cấp S. Tôi còn đang nghĩ anh không có trí tưởng tượng phong phú nên sẽ không thể chấp nhận quan điểm của tôi!” Mặc Dạ nhún vai nói tiếp “Cho nên việc bây giờ Tống Trí nên làm, đó là tìm một sinh vật cấp S bị nhiễm loại bệnh độc đó. Vấn đề còn lại chính là chuyện của các người, tôi không có cách nào trợ giúp đâu. Nếu như Đồ Linh tìm thấy sinh vật này trước thì các người sẽ thua. Nhớ cân nhắc đề nghị của tôi, Chu Ngự. Lần trước chúng ta đã hợp tác thành công, không phải sao?”

Chu Ngự lui về phía sau một bước “Hôm nay tới đây thôi, ngủ ngon, Mặc Dạ.”

“Ngủ ngon, Chu Ngự. Lần tới, tôi muốn coi ‘King Kong’”. Mặc Dạ lui từng bước về phía sau, tới mép giường thì nhẹ nhàng ngồi xuống, dõi mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của Chu Ngự.

“Tình tiết của bộ phim kia ta đã không còn nhớ rõ.” Chu Ngự trả lời.

“Nhưng là anh còn nhớ hình dáng của tôi khi xem phim.”

Chu Ngự không nói gì.

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh Mặc Dạ ngồi chồm hổm trên bàn ăn, bóng lưng thẳng tắp ngửa đầu xem vô cùng chăm chú. Vào thời điểm đó, nó rất hiếu kì với thế giới của con người, kết thúc của bộ phim ‘King Kong’ khiến nó vô vùng tiếc nuối. Anh ôm chặt nó vào lòng, muốn cho nó biết anh không phải là những người ích kỷ tàn nhẫn trên bộ phim đó.

Đây chính là nơi kì diệu nhất của bộ não con người, nếu như bạn không ngừng nhắc bản thân không được nghĩ đến hình dáng của con voi, nhưng bộ não cứ sẽ càng phác họa ra hình ảnh của con voi.

Mặc Dạ cười nói “Tôi không có theo dõi trong đầu của anh, chỉ là tôi quá hiểu anh mà thôi.”

“Tạm biệt.” Chu Ngự lui về phía sau một bước.

“Anh phải nói là… ‘Chúc ngủ ngon’, như vậy tôi mới có thể ngủ ngon nha. Và tôi cũng cảm nhận được, trong lòng anh hướng tôi hôn tạm biệt, giống như lần kia anh hôn trên lưng tôi vậy.” Mặc Dạ nhìn bóng lưng của Chu Ngự nói.

Chu Ngự thuật lại lời nói của Mặc Dạ cho Tống Trí vốn đã đợi lâu “Tống tiên sinh, đi tìm một sinh vật cấp S bị nhiễm bệnh độc cơ hồ là không thể làm được.”

Tống Trí khẽ đẩy gọng kính trên sống mũi, trả lời “Không, thật ra chúng ta đã tìm được.”

“Là cái gì vậy?” Chu Ngự cảm thấy tò mò.

“Tống Trí trả lời “Thủy tổ Ymir.”

“Cái gì? Nó bị lây bệnh sao?” Chu Ngự còn nhớ cái lần đi đến đảo Dạ Linh, từng thấy cây cổ thụ chọc trời như cầu nối giữa đại dương và bầu trời.

Nó to lớn khổng lồ như thế, đã có mặt từ thuở khai sinh lập địa, vạn vật sinh trưởng dưới tán lá của nó, không ngờ 1000 tỉ năm trôi qua, nó lại bị nhiễm loại bệnh độc này.

“Bất quá chúng ta vẫn không xác định được Đồ Linh có hứng thú với Thủy tổ Ymir hay không, nhưng theo tôi biết thì Thủy tổ Ymir đã chết. Nghiên cứu viên của chúng ta đã tìm thấy nó ở trạng thái nguyên thủy… Tất cả thần kinh đều không còn sự sống, không cảm nhận được sự vận chuyển của chất dinh dưỡng hay bất kì suy nghĩ nào. Giống như Ymir thuộc loại sinh vật cấp S này không thể nào duy trì được trạng thái nguyên thủy lâu đến như vậy. Mà những sinh vật sống phụ thuộc vào nó cũng bị lây nhiễm loại bệnh độc này, bởi vì mất đi năng lực sinh sản nên chết hoặc thậm chí là bị tuyệt chủng. Rễ cây của nó kéo dài hàng trăm, hàng ngàn mét dưới lòng đất vươn tới nguồn nước. Mà các sinh vật sống ở ao hồ gần đó, bao gồm như rong, tảo, các loại cá giống cũng bị lây mầm bệnh độc này, diện tích lây nhiễm vô cùng lớn. Đối với toàn bộ hệ thống sinh thái mà nói, đây chính là một cuộc hủy diệt đả kích lớn nhất.”

“Nhưng Ymir to lớn như vậy, chúng ta chỉ kiểm tra có một bộ phận nhỏ của nó, không thể chứng minh nó hoàn toàn đã chết, giống như một con cá bị thương vậy, người ta cắt hết tứ chi của nó, dĩ nhiên trên tứ chi không hề có bất kì thần kinh phản ứng nào, nhưng nhịp tim của nó vẫn đập bình thường, bộ não của nó vẫn còn hoạt động, các người có chắc chắn rằng đã kiểm tra tới bộ phận quan trọng nhất của Ymir chưa?”

“Đúng vậy. Nghiên cứu viên chính là em trai cậu, giáo sư Chu đang hợp tác với giáo sư Bạch. Nếu như không phải mục tiêu của Đồ Linh chính là Ymir, chúng tôi sẽ phái hai người bọn họ tới đó để nghiên cứu. Bây giờ chúng tôi chỉ có thể gửi gắm vào ý tưởng của cậu và Đồ Linh, có lẽ ông ta sẽ đi xác nhận xem Ymir còn sống hay không. Chúng ta phải hành động nhanh một chút tới chỗ của Ymir, mà nhiệm vụ này cần có cậu, Chu Ngự. Tôi biết khả năng đánh lén của cậu rất cao, chỉ cần chúng tôi tạo cho cậu điều kiện ngắm bắn ổn định, cậu có thể cách hơn một ngàn mét bắn trúng Đồ Linh.”

Chu Ngự rốt cuộc cũng hiểu rõ, Tống Trí đã sớm đưa ra quyết định, thật ra không cần tuyển chọn tay súng bắn tỉa làm gì, cái mà Tống Trí chân chính muốn chọn, đó là một phi công có thể phối hợp ăn ý với tay bắn tỉa là anh.

“Ngô Vận sẽ là quan sát viên của cậu, tôi biết hai người rất ăn ý với nhau.”

“Đúng vậy, chỉ cần có sự phối hợp ăn ý với nhau thì có hội sống sót sẽ tăng lên.”

“Cùng với một người lái phi cơ ổn trọng nữa.”

Buổi tối hôm đó, Chu Ngự vừa mới trở lại phòng ngủ chưa được mười phút thì nhận được mệnh lệnh khẩn cấp, anh và Ngô Vận chạy nhanh đến chỗ một chiếc phi cơ sắp cất cánh, ngồi trên đó là một cô gái khoảng đôi mươi, nước da hơi đen.

“Phắc! Lần đầu tiên tôi thấy một nữ phi công đấy!” Ngô Vận lớn tiếng nói.

Tiếng cánh quạt của phi cơ rất lớn, mỗi người nói chuyện đều phải lớn tiếng thì mới có thể nghe được.

Đối phương chẳng nói một câu nào, chỉ ngồi nhai kẹo cao su, cho đến khi Chu Ngự đi vào ngồi xuống.

“Chào cô, tôi là Chu Ngự.”

Đối phương thờ ơ liếc nhìn Chu Ngự rồi ‘Ờ’ một tiếng.

“Tôi là Lý Thắng Nam.”

Cái tên này khiến Ngô Vận suýt bật cười ra tiếng, hắn muốn nói gì đó thì phi cơ đã cất cánh bay lên, tốc độ có chút nhanh khiến Ngô Vận đụng đầu vào trần cabin.

Chu Ngự nhìn nội dung của nhiệm vụ, bọn họ sẽ bay tới sào huyệt của Parsley Winter.

“Cô có biết đây là một cuộc khảo sát không?” Chu Ngự hỏi.

Lý Thắng Nam thoải mái cười ra tiếng “Dĩ nhiên tôi biết. Tôi hy vọng có thể thành công vượt qua đợt khảo sát này để trở thành người hợp tác với anh! Chu Ngự, anh chính là một nhân vật truyền kì đó nha, có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến anh!”

“Được rồi được rồi, hiểu biết sơ sơ về nhau thế là được rồi. Mấy cái truyền thuyết liên quan đến Chu Ngự gì đó nếu cô muốn biết thì cứ đến hỏi tôi, bây giờ chúng ta đang đi khảo sát đó, mau sớm hoàn thành rồi về ngủ. Có trời mới biết tập đoàn Cự Lực liệu có hay không vì muốn gia tăng độ khó của nhiệm vụ mà kêu thêm vài con bướm gì đó tới chung vui nữa.” Ngô Vận cau mày, hắn cảm thấy cái cuộc khảo sát này không chỉ đơn giản là phối hợp bắn Parsley Winter.

Phi cơ từ từ rời khỏi căn cứ dưới màn đêm bay tới sào huyệt của Parsley Winter. Toàn bộ rừng rậm nguyên thủy đều chìm ngập trong bóng đêm bao la.

Chu Ngự đeo mắt kính đặc biệt có thể nhìn xuyên màn đêm, khóe miệng khẽ nhếch.

Ngô Vận ngồi bên cạnh thay anh quan sát xung quanh.

Toàn bộ rừng rậm nguyên thủy qua mắt kính đặc biệt liền nhìn thấy màu sắc khác biệt, nhiệt độ của các sinh vật vì khác nhau mà cho ra những màu sắc khác nhau.

Thông qua mắt kính đặc biệt, Chu Ngự tìm được sào huyệt của Parsley Winter. Ngay tại thời điểm anh khóa chặt mục tiêu chuẩn bị bắn thì bỗng nhiên trên trời truyền tới một trận âm thanh đặc biệt, vừa bén nhọn vừa có độ vang khá lớn.

Lý Thắng Nam lạnh lùng nói “Xui quá, chúng ta đụng độ phải chim khổng lồ ba mắt rồi!”

“Cái gì? Tôi không có nghe lộn chứ! Bây giờ là ban đêm mà! Tại sao chim khổng lồ ba mắt lại hoạt động vào giờ này?!”

Ngô Vận lập tức liên lạc với Tống Trí yêu cầu hủy bỏ nhiệm vụ.

Lúc này Tống Trí đang ngồi trước bàn làm việc, trước mặt hắn là một tách cà phê nóng hổi, mà đầu bàn bên kia cũng có một tách cà phê tương tự.

Tống Trí nghe được giọng nói của Ngô Vận thì con ngươi khẽ run lên, hắn muốn cúi đầu xuống tính nói cái gì đó thì bị vị khắc ngồi đối diện vươn tay che lại bộ đàm.

“Tống tiên sinh, anh trước giờ luôn làm theo mọi yêu cầu của ngài Eaton, hy vọng lần này anh cũng làm như vậy. Bởi vì chỉ cần sai một lần, cho dù trước kia anh đã làm đúng bao nhiêu thì sẽ không còn giá trị gì.”

Đôi mắt luôn lãnh tĩnh và đầy lí trí của Tống Trí khẽ xuất hiện một tia kinh ngạc “Anh là do ông ấy phái tới?”

“Anh cảm thấy sao? Chúng ta đều được ngài Eaton bồi dưỡng nên, ngài ấy nắm trong tay tất cả, cũng am hiểu tất cả.”

“Chúng ta đã không có nhiều tinh anh như Ngô Vận và Chu Ngự.” Tống Trí nhìn chằm chằm vào hai mắt đối phương.

“Cho nên, hãy để bọn họ đi làm chuyện chỉ có tinh anh mới làm được, đây là cách dùng người tài tốt nhất đấy.” Đối phương khẽ nhếch môi, trong ánh mắt tràn đầy thâm ý.

Lúc này, giọng nói của Ngô Vận lại từ trong bộ đàm truyền tới “Tống tiên sinh! Tình huống khảo sát xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Xin hãy cho rút lui! Xin hãy cho rút lui!”

Tống Trí nhìn đối phương, đối phương cầm bộ đàm từ từ đặt xuống, Tống Trí cúi đầu, giọng nói của hắn bình tĩnh như nước, hơi có chút lãnh đạm “Trên thực tế, khi chấp hành nhiệm vụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn là rất bình thường, mọi người sẽ còn gặp tình trạng này dài dài. Xác suất gặp mặt Đồ Linh là không có nhiều. Bị chim khổng lồ ba mắt tấn công là chuyện có thể giải quyết được, chúc mọi người may mắn. Hy vọng mọi người xử lý chướng ngại vật thành công, hoàn thành nhiệm vụ khảo sát!”

Cuộc gọi kết thúc.

“Good choice.” Đối phương đứng dậy.

“Đừng quên rằng anh cũng ở trong thế giới này. Đến khi mạng của anh bị ngàn cân treo sợi tóc, sẽ không còn Chu Ngự thứ hai đến cứu đâu.” Tống Trí ngẩng đầu nhìn đối phương.

“Anh không nên suy nghĩ cái chuyện ‘được cứu’này. Tôi và anh, chỉ là những công cụ có giá trị.”

Đối phương uống xong liền đặt tách cà phê xuống, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Tống Trí.

Ngô Vận bất đắc dĩ mắng “Người này nhất định là cố ý! Nói không chừng chim khổng lồ ba mắt cũng là do căn cứ phái đi!”

“Bây giờ nói những điều này thì có ý nghĩa gì.” Lý Thắng Nam nói “Các anh mau nắm chặt, tôi sẽ hạ cánh khẩn cấp!”

Vừa dứt lời thì phi cơ liền hạ xuống với tốc độ cao, cả người như bị trôi lư lửng trên không trung, Ngô Vận nắm chặt tay vịn “Trời ơi cái cô này! Ít nhất phải để người ta chuẩn bị tinh thần đã chứ!”

Một trận nghiêng trời lở đất, Lý Thắng Nam điều khiển phi cơ hạ cách xuống sát mép ngọn cây của rừng rậm nguyên thủy, ngăn cản đường tập kích từ bên dưới của chim khổng lồ ba mắt. Đám chin khổng lồ trên không trung vây quanh phi cơ của bọn họ đáp xuống theo như muốn đụng nát phi cơ!

Lúc đó đột nhiên trong đầu Chu Ngự nhớ lại hình ảnh bác sĩ Đồ Linh điều khiển chim khổng lồ ba mắt tấn công phi cơ.

Anh bỗng hoài nghi phải chăng đám chim khổng lồ này là bị điều khiển tới tấn công bọn họ? Chẳng lẽ bác sĩ Đồ Linh đang ở gần đây?

Lý Thắng Nam vẫn bình tĩnh bắn đạn sóng âm ra, đá văng đám chim khổng lồ vọt tới đầu tiên. Trên bầu trời truyền tới tiếng kêu réo rắt thảm thiết của đám chim khổng lồ bị bắn nát lục phủ ngũ tạng, khiến lỗ tai của bọn họ đau nhức không thôi. Sau khi bắn đạn sóng âm ra, do lực bắn quá mạnh, phi cơ bị giật lùi lại, xém chút nữa đụng vào một con chim khổng lồ đang bay ở phía sau.

Phi cơ nháy mắt nghiêng thân né qua một bên khiến Ngô Vận suýt chút nữa ngã ra ngoài, cũng may là được Chu Ngự đứng kế bên kéo lại.

Ngay tại lúc bọn họ cho rằng phi cơ sẽ rơi thẳng xuống nhưng Lý Thắng Nam giống như kỳ tích lại điều khiển làm cho phi cơ một lần nữa bay lên cao. Sau khi bay vững vàng, Lý Thắng Nam tiếp tục bắn đạn sóng âm ra, vừa vặn bắn trúng một tốp chim khổng lồ chuẩn bị tấn công.

“Mẹ tôi ơi! Lý Thắng Nam, cô đúng là quá lợi hại! Tôi cũng không yên tâm để Chu Ngự hợp tác với những người lạ!”

Lý Thắng Nam lớn tiếng nói “Im miêng!”

Chu Ngự nói “Yên lặng nào!”

Âm thanh vỗ cánh của chim khổng lồ ba mắt truyền tới bốn phương tám hướng, càng ngày càng rõ.

Ngô Vận lập tức lấy dụng cụ nhìn ban đêm thì phát hiện thấy có hơn ba mươi con chim khổng lồ ba mắt đang bay về phía bọn họ.

“Không xong rồi!”

Chu Ngự sơ sơ có thể nhận ra đây không phải là do Tống Trí sắp xếp, Đồ Linh quả thực đang ở gần đây! Gã ta biết đám người Chu Ngự muốn làm gì nên đã tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước để chiếm ưu thế)!

“Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sóng âm sẽ dùng hết mất! Chúng ta sẽ bị đập nát trước khi trở về căn cứ!” Lý Thắng Nam lạnh lùng phân tích tình huống trước mắt.

Chu Ngự biết anh phải tìm ra vị trí của bác sĩ Đồ Linh, có lẽ gã ta đang cách khoảng 1000 mét, 2000 mét, thậm chí là hơn mười ngàn mét, anh không thể nào xác định được vị trí chính xác của gã.

Lúc này trong đầu anh truyền đến âm thanh của Mặc Dạ. Giọng nói của y mang theo chút nhạo báng và lười biếng “Nè, bây giờ anh thấy phương pháp của Tống Trí có xài được không hử? Hoặc là anh có muốn tiếp nhận lời đề nghị trước đó của tôi không?”

Chu Ngự biết đề nghị của Mặc Dạ là gì.

“Tin tưởng tôi đi, Chu Ngự. Chẳng lẽ anh thấy Tống Trí còn đáng tin hơn tôi sao?”

Giờ phút này, Chu Ngự bỗng nhiên không muốn Mặc Dạ đọc được suy nghĩ của mình. Nếu như anh đem bản thân cho Mặc Dạ khống chế, lần trước là bị đẩy vào tuyệt cảnh, lần này cũng không còn đường lui nữa. Như vậy thì lần tiếp theo sẽ thế nào đây? Sau đó nữa thì sao? Anh càng ngày càng lệ thuộc vào sức mạnh của Mặc Dạ, nhưng thứ sức mạnh đó vốn không phải là của anh.

Chu Ngự nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra thì lại thấy một tốp chim khổng lồ ba măt sắp tấn công về phía này, anh ở trong lòng trả lời Mặc Dạ “Được rồi, ta giao thân thể của ta cho ngươi.”

Tiếng cười yếu ớt của Mặc Dạ vang lên trong đầu anh, cái loại thong thả đó khiến Chu Ngự luôn bình tĩnh không hiểu vì sao rung động “Tôi mong đợi anh giao cho tôi không chỉ là thân thể của anh.”

Vừa dứt lời, Chu Ngự cảm nhận được một luồng sức mạnh thấm vào chỗ sâu nhất trong đại não, thị lực của anh so với bình thường càng thêm nhạy bén, vốn đang dùng kính ngắm ban đêm nay lại có thể tự nhìn một cách rõ ràng cảnh vật xung quanh. Ngay cả mỗi tế bào chuyển động thân cây cũng có thể nhìn xuyên thấu.

Anh nhìn về phía đám chim khổng lồ ba mắt, một luồng sức mạnh đánh thẳng vào trong thần kinh của anh, tựa như một dòng nước lũ cuồn cuộn chảy không thể ngăn chặn được, rồi sau đó phóng ra bên ngoài từ trong tầm mắt của anh. Dần dần khuếch trương trong không khí, dường như muốn phá hủy toàn bộ vật chất xung quanh.

Đám chim khổng lồ ba mắt kia cách bọn họ còn chưa đến 300 mét, Lý Thắng Nam phát hiện đạn sóng âm giờ chỉ còn lại một viên, cô không thể không thay đổi hướng bay, thử đảo một vòng lộn ngược trở lại mà chạy trốn. Đáng tiếc đây chỉ là loại phi cơ bình thường, không phải là máy bay chiến đấu nên tốc độ không thể so với chim khổng lồ ba mắt.

“Nếu như đây là một phi cơ chiến đấu, tối chắc chắn sẽ cho lũ chim này tan xác!” Lý Thắng Nam dùng sức đập tay lái một cái.

“Hãy giữ vững độ cao và phương hướng giống như vậy.” Chu Ngự lạnh lùng mở miệng.

“Cái gì?” Lý Thắng Nam trợn tròn mắt, nếu vậy thì khác nào tự sát chứ!

Chu Ngự leo lên chỗ phó lái, Ngô Vận lạnh lùng nói “Mau làm theo lời nói của của Chu Ngự!”

Mắt thấy đám quái điểu sắp đụng tới, Lý Thắng Nam nhắm chặt mắt lại, cô vẫn không nhịn được theo bản năng đè tay lái xuống, nhưng bị Chu Ngự giữ lại.

Đám quái điểu như bị phải bức tường vô hình nào đó tông mạnh tới, thân thể chúng bị dập nát, óc văng tung tóe ra ngoài. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi và tiếng kêu thảm thiết của chúng. Bọn chúng rớt xuống như mưa, còn những con chim còn lại tựa hồ cảm nhận được nguy hiểm liền rối rít bay đi.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lý Thắng Nam há to miệng, hoàn toàn sợ ngây người.

Nhưng Ngô Vận lại hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn vỗ bả vai Chu Ngự một cái, anh quay đầu lại nhưng hai mắt của anh vẫn là một màu đen trong suốt.

Ngô Vận thử dò hỏi “Đằng ấy là Chu Ngự hay Mặc Dạ vậy?”

Chu Ngự trả lời “Tôi đương nhiên là Chu Ngự rồi. Nhưng đúng là tôi có mượn chút sức mạnh của Mặc Dạ.”

“Giờ chúng ta nên làm gì đây? Trở về căn cứ? Vậy thì đợt khảo sát này không có ý nghĩa gì nữa rồi.” Ngô Vận nói.

Chu Ngự nhíu mày, nhìn Ngô Vận nói “Không thể để vụt mất cơ hội lần này được, nếu Đồ Linh đang ở gần đây, chúng ta nhất định phải tìm được ông ta.”

Ngô Vận trở về chỗ ngồi đeo kính ngắm ban đêm lên rồi nhìn ra ngoài cửa sổ “Tôi ủng hộ quyết định của cậu. Nếu như may mắn, chúng ta sẽ tìm ra Đồ Linh.”

Chu Ngự một lần nữa nhắm mắt lại nói chuyện với Mặc Dạ ở trong đầu “Mặc Dạ, ta biết ngươi có thể cảm nhận được vị trí của Đồ Linh.”

“Anh đúng là tham lam nha, Chu Ngự. Lượm lại được một cái mạng vẫn chưa đủ sao?” Mặc Dạ hỏi.

“Nếu mất đi cơ hội lần này. Lần tiếp theo có thể ta sẽ bị Đồ Linh biến dị thành quái vật thằn lằn, đây là điều mà ngươi hy vọng sao?”

Mặc Dạ trả lời “Dĩ nhiên là không. Mấy con thằn lằn kia đúng là phá hoại thẩm mỹ mà. Lúc ôm thì không có cảm giác ấm áp, hơn nữa lớp vảy kia cũng không mềm mại tí nào, mà bọn họ bị mất đi trí lực thì sẽ không biết hôn môi là gì, quả thực là nhàm chán a. Tôi vẫn là thích anh bây giờ hơn. Nghe đây, từ chỗ anh nhìn về hướng ba giờ, nơi đó có một cái khe núi.”

Chu Ngự theo chỉ thị của Mặc Dạ nhìn tới, nơi đó rất tối, mơ hồ có thể nhìn thấy vài con thằn lằn đang bò tới bò lui.

“Khoảng cách tới đó là bao xa?” Chu Ngự hỏi trong lòng.

Mặc Dạ trả lời “Ừm… Theo cách ước tính của con người mà nói, chắc khoảng 1500 mét, nhưng với khoảng cách như vậy thì anh nghĩ mình có thể bắn trúng sao?”

Chu Ngự trả lời “Ta có 90% bắn trúng.”

Mặc Dạ hỏi “Vậy 10 % còn lại là gì?”

“Đạn bên trong không có tác dụng với bác sĩ Đồ Linh.” Chu Ngự trả lời.

Anh nói với Lý Thắng Nam “Tôi muốn cô bay thẳng về phía trước.”

“Không thành vấn đề.”

Ngô Vân quơ quơ kính ngắm ban đêm “Không thể nào, cậu tìm thấy vị trí của bác sĩ Đồ Linh rồi?”

Chu Ngự trả lời “Đúng vậy.”

Anh rời khỏi cửa sổ đi vào bên trong cabin, bình tĩnh lắp ráp khẩu súng bắn tỉa, sau đó ổn định tư thế rồi hướng nòng súng ra ngoài cửa sổ.

Anh hô hấp vững vàng, tất cả tiếng gió, tiếng cánh quạt của phi cơ đều bị Chu Ngự lọc sạch ra khỏi đầu mình. Nhịp tim cũng nghe rất rõ ràng, mà ở sâu trong tâm trí của anh cũng có một nhịp tim khác đang đập cộng hưởng với anh, chậm rãi hợp lại thành một.

Thông qua kính ngắm bắn, anh có thể thấy rõ ràng Đồ Linh đang làm gì.

Gã vẫn mặc bộ rằn ri cũ nát kia, đang ngồi trên một tảng đá khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần. Biểu tình của gã không còn tự đắc như lúc thấy trên màn hình nữa, mà giờ đây đang mệt mỏi vì đám chim khổng lồ bị gã điều khiễn chết hết. Đối mặt với một sinh vật cấp S thì một sinh vật sắp đạt tới cấp A như gã không hề có cửa thắng.

Chu Ngự đặt ngón tay lên cò súng, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, tuyệt đối không được có sai lầm.

Anh không hề do dự, ngắm chính xác mục tiêu liền lập tức bóp cò.

Viên đạn lướt nhanh qua từng lớp không khí, đâm thẳng vào sâu bên trong rừng rậm bay tới khe núi, Chu Ngự trơ mắt nhìn Đồ Linh mở mắt ra nhanh chóng lách người sang một bên né tránh viên đạn.

Viên đạn bắn trúng một con thằn lằn gần đó, nó vốn đang bò trên vách đá sau lưng Đồ Linh, chợt té xuống.

Những con khác lập tức vây thành vòng tròn bảo hộ Đồ Linh, từng tầng từng tầng cho đến khi bóng dáng của gã bị che khuất đi.

Chu Ngự siết chặt nắm đấm—- Anh thất bại!

“Không, anh không có thất bại, chẳng qua là lực bắn của viên đạn này còn chưa có đủ nhanh và mạnh, hơn nữa với khoảng cách 1500 mét như vậy đủ để cho Đồ Linh cảm nhận được viên đạn bay tới.” Giọng nói của Mặc Dạ không còn nhạo báng và lười biếng như trước nữa, Chu Ngự có thể nghe ra được sự nghiêm túc trong đó.

“Chu Ngự! Chu Ngự! Anh bắn trúng rồi sao?” Lý Thắng Nam hô lên.

“Bắn trật.” Chu Ngự nhanh chóng rút súng về và đóng cửa sổ lại, sau đó ngồi tựa lưng vào ghế.

Trái tim anh không còn đập nhanh như trước nữa, mà giống như được một bàn tay ấm khẽ vỗ về lấy.

Anh biết Mặc Dạ đang an ủi mình.

“Ít nhất bây giờ chứng minh anh không thể giết chết Đồ Linh được. Còn tốt hơn so với tập kích không thành công còn trở thành con mồi của gã.” Giọng nói Mặc Dạ vô cùng tỉnh táo.

Loại tỉnh táo này làm lộ phần nào sự yếu đuối của con người.

Lúc này, trong rừng rậm nguyên thủy truyền đến âm thanh của cái gì đó đang ngọ nguậy, xuyên nhanh qua từng tầng lá cây phóng thẳng lên trời, khí thế vô cùng kinh người, ở dưới ánh trăng giống như những con rắn khổng lồ hung mãnh!

Ngô Vận cả kinh “Chết tiệt! Là Ma Quỷ Đằng! Mau nhanh chóng bay lên cao!”

Nhưng tốc độ của Ma Quỷ Đằng còn nhanh hơn, chúng đánh nát một cách quạt của phi cơ, nếu Lý Thắng Nam không nhanh tay thì e rằng nó đã xuyên thủng phi cơ!

Mắt thấy Ma Quỷ Đằng quấn quanh hết lớp này đến lớp khác, nháy mắt bện thành một cái lưới khổng lồ ở giữa không trung, hướng phi cơ nhào tới, Lý Thắng Nam cơ hồ lộn nguyên cả cái phi cơ lại, trong tình thế nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc đó mới miễn cưỡng tránh thoát được.

Chu Ngự không ngờ kĩ thuật lái phi cơ của cô lại cao siêu đến mức này, làm cho anh và Ngô Vận nhìn với con mắt khác xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.