Chu Ngự vươn tay ra, thời khắc chạm vào đối phương liền bị một luồng sức mạnh khổng lồ quét tới đẩy anh vào trong vùng sáng kia, tiếp theo là rơi xuống.
Chu Ngự kinh hãi một trận, thất vọng mãnh liệt làm cho ánh muốn bấu víu vào cái gì đó. Bên tai bỗng dưng nổ ầm một tiếng, lại có thêm một luồng sức mạnh kéo anh lên.
Thế giới đảo lộn, nghịch chuyển sinh tử.
“Tỉnh lại! Chu Ngự!”
Chu Ngự tỉnh lại trong tiếng kêu, thân thể anh căng chặt, khí oxi từ bốn phương tám hướng đổ vọt vào trong người anh, các tế bào vốn khép lại một lần nữa mở ra, máu huyết ngưng đọng giờ nhẹ nhàng lưu thông khắp cơ thể.
Mà tầm mắt của anh rơi vào một đôi mắt màu đen trong veo như ngọc lưu ly.
Anh bấu chặt cánh tay của đối phương dùng sức hô hấp.
“Chu Ngự… Đừng có gấp, chậm lại một chút! Điều chỉnh lại hô hấp của mình!”