“Anh sẽ không bị thứ dịch dinh dưỡng đó mua chuộc chứ?” Mặc Dạ nghiêm túc nhìn Chu Ngự.
“Em thì thấy sao?” Chu Ngự buồn cười liếc Mặc Dạ một cái, ngoắc ngoắc ngón tay với y “Nếu như em lo lắng tôi sẽ bị người ta mua chuộc thì em cũng có thể cho tôi thứ tốt nha.”
“Ví dụ?” Mặc Dạ hứng thú ngồi trở lại bên cạnh Chu Ngự, vươn một tay đặt bên người anh, nghiêng người về phía trước, nhìn vào mắt anh.
“Ví dụ như… Cho tôi cảm nhận cảm giác căng phồng mạch máu, với điều kiện là không được chạm vào tôi, không được đọc suy nghĩ của tôi. Giống như một người đi quyến rũ một người khác vậy.” Chu Ngự nhếch môi cười, anh nằm nghiêng xuống, tùy ý mở cổ áo ra, lúc nghiêng mặt nhìn Mặc Dạ, đường cong nơi cổ anh đầy sự co giãn hấp dẫn.
Tầm mắt của Mặc Dạ khóa chặt lên người Chu Ngự.
“Sao vậy? Em sẽ không làm? Hay là em chỉ có thể sử dụng năng lực của sinh vật cấp S được ông trời ưu đãi ban cho mà thôi? Nhìn từ khía cạnh này, em đã thua xa Isaac Eaton.”
Mặc Dạ chậm rãi mở miệng “Chẳng qua là em đang suy nghĩ, cho dù là Isaac Eaton cũng tốt, hoặc những thứ khác như Ngô Vận cũng tốt, bọn họ nhất định sẽ chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ của anh như bây giờ. Ấn tượng của anh đối với người khác luôn là một người lãnh đạm, nghiêm túc, thậm chí anh còn che giấu rất kĩ dục vọng của bản thân mình, tuyệt không giống như bây giờ… Nói muốn em.”
Chu Ngự rũ mi mỉm cười, nhắc nhở “Quy tắc trò chơi, không được chạm vào tôi, không được cho tôi thấy mấy cái hình ảnh trong đầu em.”
Mặc Dạ cũng cười khẽ một tiếng, nghiêng người ngã dựa lên bức tường sau lưng, tầm mắt khóa chặt ánh mắt Chu Ngự, một giây kia Chu Ngự có ảo giác tim mình bỗng trầm xuống. Mặc Dạ từ từ vươn đầu lưỡi ra liếm đôi môi của mình, tựa như ánh sáng lướt theo từng động tác của y. Y nhấc tay lên, ngón tay từ từ cởi từng hột nút cổ áo ra, ngay trước mặt Chu Ngự, y dang rộng hai chân của mình đặt sang hai bên của Chu Ngự, nhưng cố ý không có chạm vào anh.
Mặc Dạ thu lưỡi về, y cười cười nhìn chằm chằm Chu Ngự, càng kéo cổ áo của mình xuống thấp hơn, cho đến khi Chu Ngự có thể nhìn thấy một nửa xương quai xanh của y.
Cùng một động tác, nếu là người khác làm thì trông có vẻ thấp kém thô tục. Nhưng Mặc Dạ thì lại khác, y là báu vật trời sinh.
Từ mỗi góc độ, dù là một biểu tình nhỏ nhất, giống như được tính toán tỉ mỉ sẵn, không chút nào là không làm cho Chu Ngự phải động lòng.
Chu Ngự siết chặt nắm đấm, máu nóng từ tứ chi bách hài trong nháy mắt đổ dồn về phía dưới bụng, dường như muốn căng cứng vỡ tan.
Khát vọng của anh hoàn toàn nhấn chìm lấy anh, trong giây phút này, anh chỉ mong muốn xé nát người trẻ tuổi trước này ra từng mảnh và nuốt vào bụng.
Mặc Dạ cẩn thận quan sát biểu tình của Chu Ngự.
Khi y thấy ánh mắt của anh trở nên sâu thẳm, nụ cười trên môi y càng thêm rõ nét.
Giống như đóa hoa nở rộ dưới địa ngục, theo từng cánh hoa rơi xuống, tựa như đếm từng giây Chu Ngự chìm ngập vào đó, không thể nào giãy giụa thoát ra được.
Chu Ngự bỗng ngồi bật dậy nhào tới, nắm chặt lấy bả vai Mặc Dạ, hung hăng ép sát y vào tường.
“Làm chết em!”
Không khí giống như bốc cháy lên, Chu Ngự ghì chặt Mặc Dạ hôn như điên.
Mặc Dạ mới khẽ nhấc tay lên muốn ôm lấy anh thì bị anh nắm lấy cổ tay đè chặt lên tường, trông cực kỳ gấp gáp vội vã.
Anh muốn nắm chặt y trong tay, ăn sạch y.
Mặc Dạ đáp lại nụ hôn của Chu Ngự, từng chút từng chút kéo lí trí của anh rơi xuống vách đá, khi Chu Ngự buông lỏng cổ tay của Mặc Dạ để vén vạt áo của y lên thì liền bị y đè ngược xuống giường.
Đổi vị trí công thụ, Chu Ngự muốn phản công lại nhưng đã mất đi thời cơ tốt nhất, mà sức mạnh của Mặc Dạ là tuyệt đối không cho phản kháng lại.
Hai tay của y tuần tra khắp người Chu Ngự, dường như muốn nhào nặn máu thịt của anh, bóp nát xương cốt của anh.
Mạch máu bên trong cơ thể chạy xuôi chạy ngược hoảng loạn hết cả lên, cơ hồ sắp thoát khỏi tầm kiểm soát.
Chu Ngự giơ đầu gối muốn húc vào bụng Mặc Dạ nhưng chỉ có thể cạ lên eo của y.
Y giống như một con mãnh thú xinh đẹp, hung tàn cướp đoạt tầm mắt của con mồi, kiên nhẫn chờ đợi con mồi sơ sảy, sau đó ngay tại giây phút nguy hiểm nhất kia, ra tay hủy diệt tất cả mọi thứ.
Chu Ngự hoàn toàn lâm vào điên cuồng, rõ ràng đã giao kèo Mặc Dạ không được xâm chiếm đầu óc của anh, nhưng chính bản thân anh lại không kìm nén được mà chủ động tiến vào suy nghĩ của đối phương.
Giống như linh hồn bị va đập, bộc lộ tất cả chấp niệm và khát vọng ra khắp nơi, Chu Ngự không thể phân biệt được đó là cảm nhận của anh hay là của Mặc Dạ.
Đến khi tất cả sự điên cuồng chao đảo đất trời dần trở nên bình tĩnh lại, Chu Ngự nằm tại chỗ, nhắm mắt cảm nhận sức nặng của Mặc Dạ đè lên người mình và nhiệt độ cơ thể của cả hai.
Mặc Dạ hít thở vô cùng nặng nề, giống như cả vũ trụ rơi sập xuống, ngay cả một tinh cầu cũng không bị bỏ sót.
“Em hài lòng chưa…” Giọng nói Chu Ngự khản đặc.
“Không hài lòng. Anh còn chưa cho em làm.” Mặc Dạ hôn lên đỉnh đầu của anh.
“Không phải em đã nói sẽ không đè anh ở căn cứ à?” Chu Ngự hỏi ngược lại.
Hô hấp của y dần bình ổn lại, tuy rằng Mặc Dạ không hề biết tiết chế cứ như thủy triều vỡ đê, nhưng sâu trong nội tâm y lại có một cảm giác thỏa mãn.
“Bởi vì em cảm thấy cái căn cứ này thuộc về tập đoàn Cự Lực. Bất quá bây giờ em cảm thấy không cần so đo làm gì. Mặc dù phòng ngủ của căn cứ này còn bé hơn cái lỗ mũi, nhưng bên trong thân thể anh là của em. Hơn nữa chỉ có em mới được tiến vào.” Mặc Dạ chậm rãi cử động, giống như muốn làm thêm lần nữa.
“Cút ngay cho tôi.” Chu Ngự nhíu mày.
Mặc Dạ giống như một đứa trẻ lần đầu tiên được ăn đường, vốn chưa bao giờ nếm thử mùi vị này, càng không cần nói đến mùi vị này lại là sự hấp dẫn chết người, y đã hoàn toàn buông tha sự nhẫn nhịn, quyết định buông thả chính mình.
Nhưng Chu Ngự cảm thấy anh nên dạy Mặc Dạ cái gọi là điểm dừng.
Mặc Dạ ôm chặt Chu Ngự, đang muốn cử động thì bị Chu Ngự hung hăng húc cùi trỏ ra sau, một phát đánh trúng.
Ngay tại một giây kia, Mặc Dạ cảm giác có một luồng sức mạnh hung hăng tiến vào đầu của mình, khống chế lấy thân thể của y, mặc dù chỉ có mấy giây nhưng y nhanh chóng nghiền ép luồng sức mạnh kia ra ngoài, lúc đó Chu Ngự cũng đã đứng dậy, cúi người nhặt quần áo của mình lên.
Hai chân của anh vừa thon dài vừa tràn ngập sự mạnh mẽ, lúc cúi người xuống, đường cong mềm mại của sống lưng trở thành cảnh đẹp ý vui trong mắt ai kia.
Mặc Dạ nhìn chằm chằm vào hai chân của anh, cho đến khi anh mặc xong quần áo.
“Anh đi đâu vậy?”
“Phòng tắm. Trên người dính dớp khó chịu.”
“Em đi với anh.”
“Không có cửa đâu.” Chu Ngự biết Mặc Dạ muốn làm gì.
Từ cái lúc y giả trang thành Dạ Linh cùng tắm vòi hoa sen với anh, lúc đó y cũng nhìn anh với ánh mắt trong sáng ngây thơ như vậy, nhưng có trời mới biết trong đầu y đang nghĩ cái gì.
Đi bên trong hành lang, lúc này đa số mọi người đều đã ngủ.
Sự đau đớn do xương bị đụng gãy sau lưng Chu Ngự cũng dần dần lành lại. Anh đi vào phòng tắm, bắt đầu mở vòi tắm.
Anh biết Mặc Dạ đang đứng nhìn anh ở phía sau, cũng biết y đang ngồi bên ngoài cách một lớp cửa.
Dòng nước ấm áp chảy từ trên đỉnh đầu xuống, đầu óc của Chu Ngự dần trở nên tỉnh táo hơn.
Anh thở hắt ra một hơi, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, anh dùng sức vỗ mạnh một cái lên cửa.
“Khốn kiếp, đừng nói là tôi giống như những người dễ dàng bị dụ dỗ rồi bị chết thảm đi?”
“Vì tôi còn chưa có mần em.” Chu Ngự tắt nước, quấn khăn tắm đi ra.
Mặc Dạ hơi ngẩn người, nụ cười càng thêm rõ nét “Nghe qua có vẻ rất thua thiệt. Cho nên… Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, anh nhất định không được chết đó.”
Chu Ngự khoanh tay khẽ hừ một tiếng “Nghe giống như em sẽ để cho tôi đè em vậy.”
Mặc Dạ vươn cánh tay dài móc lấy khăn tắm của Chu Ngự, nhưng bị Chu Ngự nắm lấy cổ tay,
“Nếu như để tôi biết được em đối xử với tôi như Đế Hân đã đối xử với nữ nghiên cứu viên kia, tôi nhất định sẽ làm thịt em.” Chu Ngự rũ mi mắt nhìn Mặc Dạ.
Mặc Dạ không móc lấy khăn tắm của đối phương mà nắm chặt lấy cổ tay anh rồi kéo anh về phía mình, sau đó vòng tay ôm lấy eo anh.
Y ngửa mặt nhìn Chu Ngự với đôi mắt thành kính “Sao em có thể đối xử với anh như thế được chứ? Em không cần đời sau, đối với em mà nói, hưởng lạc quan trọng hơn nhiều.”
Chu Ngự cười khẽ một tiếng, cúi đầu hôn lên trán Mặc Dạ.
“Có thể tiếp tục làm ở đây được không?” Mặc Dạ nhìn Chu Ngự với ánh mắt xinh đẹp gợi tình.
Chu Ngự liền gõ một cái lên trán y rồi nói “Về ngủ.”
Mặc Dạ lộ ra biểu tình thất vọng, ánh mắt như bị một tầng hơi nước che đi.
Nhưng Chu Ngự không hề có tí đồng tình nào với y, bỏ cánh tay của y ra khỏi người mình rồi xoay người rời đi.
Mặc Dạ ngượng ngùng đi theo sau lưng anh.
Ngày hôm sau thức dậy, Chu Ngự liền đi đến phòng làm việc của Isaac.
“Thật bất ngờ, cậu thế mà lại chủ động đến tìm tôi.” Isaac đan mười ngón tay lại với nhau đặt lên bàn, nhìn Chu Ngự.
“Tôi muốn biết anh là định để tôi như vật thí nghiệm mà nuôi nhốt trong căn cứ hay là để cho tôi đi ra ngoài?”
“Là sao? Tôi cho rằng phần lớn các nhân viên công tác bên ngoài đều không phải là rất muốn đi ra ngoài. Thà nếu đi ra ngoài gặp đủ thứ nguy hiểm đến mạng sống thì không bằng ở trong căn cứ hưởng thụ tháng ngày bình yên cho đến khi nhận tiền theo hợp đồng. Những nhiệm vụ trước đây của cậu chẳng phải rất nguy hiểm à? Hay là nói cậu thích hưởng thụ khoái cảm khi mạng sống đang trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc?” Isaac cười nói.
“Tôi trước đó và bây giờ đã không giống nhau. Tôi cần có cơ hội nắm vững sức mạnh của bản thân, hay là anh sợ một khi tôi đã rời xa thì sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát của anh?” Chu Ngự cúi người nhìn thẳng vào trong mắt của Isaac.
Chẳng qua chưa tới một giây thì Isaac liền khoanh tay phá lên cười ha ha.
“Cậu quên những gì tôi đã nói với cậu rồi à? Việc tôi muốn biết cậu đi xa bao nhiêu hay việc cậu thoát khỏi tầm kiểm soát của tôi thì có liên quan gì đến tôi chứ? Dù sao ngay cả bản thân tôi cũng đang nằm trong tay kẻ khác.” Isaac đứng dậy búng tay một cái “Đi với tôi đến phòng đánh cận chiến đi, để tôi xem năng lực của cậu tới đâu.”
Không phải là Chu Ngự chưa thấy qua năng lực của Isaac, nhưng anh cũng rất hứng thú với lời đề nghị này của đối phương.
“Nếu như bị tôi bẻ gãy cổ thì đừng có hối hận đấy.”
Isaac chống tay lên bàn cười rộ lên.
Hắn lấy một chai dịch dinh dưỡng từ trong tủ lạnh cá nhân ra rồi đẩy tới trước mặt Chu Ngự “Chỉ cần trong vòng ba phút cậu buộc tôi phải nhận thua thì tôi sẽ để cậu đi ra ngoài.”
Mặc dù Chu Ngự chưa bao giờ hiếu thắng nhưng câu nói ‘nhận thua’ của Isaac lại chọt trúng anh.
“Cậu không sợ chai dinh dưỡng này có vấn đề?” Isaac buồn cười nói.
“Nếu có vấn đề thì tôi cũng đã uống rồi.”
Hai người đi tới phòng đánh cận chiến, Isaac dùng radio kêu mọi người trong phòng đánh cận chiến ra ngoài hết, rồi hắn và Chu Ngự đi vào.
Isaac cởi áo ngoài của bộ vest ra, xắn tay áo sơ mi lên, hướng Chu Ngự làm động tác ‘Tới’.
Chu Ngự nhìn đối phương một lượt từ đầu đến chân, mở miệng nói “Nếu như ngài đây thua, thì không nên oán trách bản thân mình không đủ mạnh.”
“Đương nhiên.”
Vừa dứt lời, Chu Ngự liền xông tới quyền đầu tiên đấm thẳng vào mặt Isaac, Isaac trừng lớn mắt, âm thanh xé gió quá mức rõ ràng.
Ngay tại nháy mắt Isaac nghiêng người né đòn, đầu gối của Chu Ngự húc thẳng lên hông của đối phương, một quyền đầu tiên kia chỉ là đánh lạc hướng mà thôi.
Isaac vươn tay ra chặn đầu gối của Chu Ngự lại, nhưng lực độ của một cú húc kia làm cho tay hắn phải tê rần cả lên,
Tốc độ tấn công của Chu Ngự càng lúc càng nhanh, ra quyền lưu loát uyển chuyển, lực chân và tốc độ ra đòn phải hơn người bình thường gấp mấy lần.
Isaac bị Chu Ngự đá một cước văng ra ngoài, té ngã trên mặt đất.
Hắn ho khan một trận, hình tượng vốn bình tĩnh cao quý nay lại có chút thảm.
Nhưng Chu Ngự không tính để hắn có cơ hội thở dốc, anh bước nhanh về phía trước, nhấc chân lên hòng đạp gót chân vào đỉnh đầu của hắn.
Isaac chống tay xuống đất lộn một vòng tránh khỏi.
Hắn kinh ngạc nhìn Chu Ngự, lộ ra nụ cười sâu xa.
“Đúng là không ngờ.”
“Không ngờ cái gì?” Giọng nói của Chu Ngự lạnh như băng, ẩn ẩn mang theo sự áp bách.
“Tôi cho là so với tấn công, cậu am hiểu quá trình phòng thủ và tìm ra sơ hở của đối thủ rồi tung ra một đòn tất trúng hơn chứ? Thì ra là lầm rồi.”
“Xin lỗi.”
Chu Ngự lại vọt tới trước mặt Isaac, cùi trỏ của tay trái tính húc vào xương ngực của Isaac, nhưng anh lại bất chợt nghiêng người, cạnh bàn tay chém thẳng vào lưng Isaac, phản ứng của Isaac đã nhanh hơn lúc nãy rất nhiều, hắn đỡ được cạnh tay của Chu Ngự rồi xoay người đạp mạnh vào bắp chân anh.
Isaac tuyệt đối là đã trải qua đợt huấn luyện đánh cận chiến chuyên nghiệp, hắn tấn công đối thủ toàn là nhắm vào khớp xương, nơi yếu ớt nhất và dễ bị thương nhất.
Hai người trong vòng mấy giây đã đánh tới ba bốn trận.
Mỗi một lần Chu Ngự đánh trúng Isaac thì cứ như đã được máy tính lập trình sẵn vậy, và mỗi một đòn nhanh trong chớp mắt đều mang theo sự mạo hiểm vô tận.
Lại đấm tới một quyền, Chu Ngự nghiêng người né tránh đòn tấn công từ phía sau của Isaac, rồi mạnh mẽ phản đòn đánh trúng ngực của hắn.
Âm thanh xương ngực vỡ nát nghe rất rõ ràng, Isaac liền ngã ngửa ra phía sau.
Với vết thương như vậy thì trong một thời gian ngắn hắn khó có thể tự lành lại được.
Cả người té xuống đất, Isaac cắn chặt răng chịu đựng cơn đau thấu xương.
Chu Ngự đi tới bên cạnh hắn, lấy mũi chân khẽ đạp lên cánh tay của hắn “Này, anh chịu nhận thua chưa?”
Ngay một giây đó, ánh mắt của Isaac như tóe ra lửa, hắn bất ngờ nắm lấy chân của anh.
Chu Ngự nâng chân kia lên hòng đạp nát toàn bộ xương ngực của hắn, nhưng Isaac không những tránh thoát mà còn làm anh mất thăng bằng té xuống.
Chu Ngự vừa mới té xuống thì Isaac liền bóp chặt lấy cổ anh, hai chân kiềm chặt cả người anh.
“A…” Chu Ngự gồng mình muốn gỡ tay của Isaac ra, nhưng Isaac lại siết rất chặt không kẽ hở.
“Cậu có chịu thua không?” Isaac cơ hồ là kề sát bên tai của Chu Ngự mà nói.
Không cần quay đầu nhìn thì Chu Ngự cũng biết là Isaac đang mỉm cười.
Ngoài Mặc Dạ ra, Chu Ngự vốn không thể thích ứng đụng chạm với bất kì ai khác, Chu Ngự nghiến răng vươn bàn tay hung hăng bóp chặt vào cánh tay của Isaac, bóp đến khi bong rách luôn lớp da bên ngoài.
“A…” Isaac nghiến chặt răng phát ra âm thanh hừ nhẹ.
Mặc dù vết thương nhỏ này sẽ nhanh chóng tự lành lại nhưng cảm giác đau quắn quéo là vô cùng chân thật.
Nhưng Isaac cũng không tính thả tay ra, ngược lại càng siết chặt cổ họng của Chu Ngự.
Chỉ nghe ‘rắc’ một cái, Chu Ngự hoàn toàn bóp nát tươi cánh tay của Issac.
Chu Ngự lắc người đứng dậy, nhìn trên trán của Isaac ướt đẫm mồ hôi, biết rõ người này đang rất đau đớn.
“Này, anh chịu nhận thua chưa? Nếu vẫn chưa thì tôi không ngại bóp nát luôn cánh tay còn lại của anh.”
Isaac không nói gì mà thở hắt ra một hơi.
“Tôi nhận thua.”
“Có cần đi bác sĩ không?” Chu Ngự hất cằm hỏi.
“Không cần. Tôi trở về uống dịch dinh dưỡng là vết thương sẽ tự lành lại.”
“Còn chuyện mà anh đã đồng ý với tôi?”
“Đi theo tôi.” Isaac đi tới trước cửa, dùng cằm chỉ chỉ áo vest của mình để ở chỗ đó.
Chu Ngự hiểu ý, cúi người nhặt lấy áo vest của hắn, tiện tay khoác lên bả vai mình.
“Có phải cậu lúc nào cũng quyến rũ như thế?” Trước khi mở cửa Issac hỏi một câu.
“Cái gì?”
“Tôi sẽ làm chút chuyện để cho Mặc Dạ của cậu ghen tị.”
Nói xong, Isaac liền đi ra ngoài.
Hai người một trước một sau đi trong hành lang, đi khoảng mười mét thì gặp phải tiến sĩ Cook.
“Chuyện này là sao?”
“Không có gì. Tôi bị sư tử mình nuôi cào xước mà thôi.” Isaac không quan tâm đi lướt qua người Cook.
Nhưng ả vịn lại bả vai của Isaac, nhỏ giọng nói “Đừng quên cơ thể này là thuộc về ai.”
“Đương nhiên là thuộc về chính tôi rồi.” Isaac cười một tiếng, ý bảo Cook thả tay ra.
Cook hơi há miệng tính nói gì, nhưng lại xoay người rời đi.
Isaac tiếp tục đi về phía trước, trở lại phòng làm việc của mình.
Hắn mở tủ lạnh lấy ra một chai dinh dưỡng, rồi đẩy tới trước mặt Chu Ngự.
Ý của hắn cũng không phải là bắt Chu Ngự uống, anh hiểu ý liền giúp hắn mở nắp chai ra, Isaac vẫn giữ vững phong độ quý tộc uống hết chai dinh dưỡng.
“Tôi biết nếu cử người đuổi theo Tống Lẫm thì nhất định là vô ích.” Isaac nói.
“Cho nên?”
“Cho nên tôi sẽ cho cậu một con mồi, là Đế Hân.”
Chu Ngự kinh ngạc với lời nói của Isaac.
“Bộ anh cho rằng tôi là đối thủ của Đế Hân?”
“Bây giờ thì không phải, nhưng thời gian dài có lẽ sẽ phải? Tiến sĩ Đồ Lâm đã từng muốn khống chế Đế Hân, nhưng hiện tại gã lại bị Đế Hân khống chế ngược lại. Đó là bởi vì gã biết, một sinh vật cường đại như Đế Hân, thà chinh phục hắn không bằng mượn sức mạnh của hắn. Nhưng cậu thì không giống vậy. Cậu có thể dung hợp được với gen của sinh vật cấp S, cậu có thể có được sức mạnh của sinh vật cấp S, cho nên đối với ngài Eaton đang theo đuổi sự trường sinh bất lão là một cám dỗ to lớn. Loại cám dỗ này thậm chí vượt qua cả Nibelungen, tập đoàn Cự Lực nhất định sẽ dùng mọi cách biến cậu thành vật sỡ hữu mà khống chế. Nếu như muốn tập đoàn bỏ qua ý định đó thì hãy dùng cách trực tiếp nhất để nói cho bọn họ biết… Cậu mạnh mẽ đến nỗi bọn họ vốn không thể nắm cậu trong tay được. Như vậy thì mới xoay chuyển tình thế, có lẽ tập đoàn sẽ dựa vào cậu giống như Đồ Lâm dựa vào Đế Hân vậy.”
Lời nói của Isaac làm Chu Ngự sửng sờ.
“Ngài Eaton, nếu những lời nói này của ngài mà để cho tiến sĩ Cook nghe được thì không sợ cô ta sẽ bê nguyên văn nói lại hết cho ban lãnh đạo của tập đoàn Cự Lực?”
“Cho nên tôi mới nói với cậu mà không phải là nói với Cook.” Isaac cười khẽ, ném môt bức ảnh đến trước mặt Chu Ngự “Đây là khe nứt của núi băng lớn nhất, chiều dài và độ sâu của nó không khác gì so với hẻm núi lớn ở Châu Phi, nhưng khác nhau ở chỗ, khe nứt này bị băng tuyết bao phủ, nhiệt độ âm dưới hai mươi sáu.”
Chu Ngự nhìn Isaac, ý bảo đối phương nói tiếp.
“Chúng tôi nghi ngờ Đế Hân đang trú ở đây.”
“Tại sao hắn ta lại ở một nơi lạnh lẽo vắng tanh như vậy?”
“Cậu hẳn đã biết ở Nibelungen đang lan tràn một loại vi khuẩn có khả năng phá hủy năng lực tự chữa lành và khả năng sinh sản của sinh vật rồi chứ? Dựa theo suy đoán của chúng tôi, Đế Hân cũng đã bị nhiễm loại vi khuẩn này. Hắn đã từng đại chiến một trận sống còn với Tống Lẫm, hắn suýt chút nữa giết chết Tống Lẫm nhưng Tống Lẫm lại làm hắn bị thương.”
“Nếu như gã đã bị nhiễm loại vi khuẩn đó thì có phải vết thương của gã do Tống Lẫm gây ra sẽ rất khó lành lại được?”
Isaac cười rộ lên “Đây chính nguyên nhân mà tôi thích nói chuyện với người thông minh. Quả thực hắn rất khó tự lành lại. Vì kiềm chế vi khuẩn sinh sôi, nhiệt độ thấp là một lựa chọn tốt.”
“Anh nói Đế Hân trú trong khe nứt của núi băng là để nhiệt độ lạnh ở đó kiềm hãm lại tốc độ sinh sôi của vi khuẩn?”
“Tôi thì cho là như vậy. Cậu không có hứng thú muốn đi nhìn thử à?”
“Dĩ nhiên.”
“Cậu không sợ chết trong tay Đế Hân?”
“Tôi có thể từ từ đi tới đó, không phải là được sao?”
Trong cuộc hành trình này, anh có thể tận dụng để nâng cao khả năng sử dụng sức mạnh của mình.
“Mặc dù quyền hành của tôi cao hơn Cook, nhưng Cook lại có đặc quyền có thể báo cáo trực tiếp với tập đoàn. Nếu như cậu và Mặc Dạ rời khỏi căn cứ thì Ngô Vận phải ở lại.”
“Tôi biết.”
“Tôi có cậu nửa tháng. Trong nửa tháng này tiến vào khe nứt núi băng không phải là đấu một trận sống mái với Đế Hân mà là xác nhận liệu có phải hắn ở đó không và tình huống hiện tại của hắn. Chúng tôi không thể đưa phi cơ tới gần, vì hắn có thể tùy tiện khống chế sinh vật nguy hiểm nào đó tấn công phi cơ.”
“Biết.”
“Cậu có thể đi về chuẩn bị được rồi.” Isaac hất cằm.
“Cám ơn.” Chu Ngự rời khỏi phòng làm việc.
Isaac nhìn theo bóng lưng của Chu Ngự, cho đến khi anh đóng cửa lại.