“Isaac!” Cánh tay kim loại của Cook chụp lấy bả vai của hắn “Tôi lặp lại một lần nữa, anh phải đi!”
“Bởi vì người cha vĩ đại đó khó có thể bồi dưỡng ra một nhân bản có gen phù hợp hoàn mỹ như tôi nữa à?” Isaac đặt tay mình lên tay kim loại của Cook rồi né người vật ả nằm đo ván ngay bên cạnh Lí Khiêm, sau một tiếng nổ lớn, Lí Khiêm rụt bả vai không dám ho he tiếng nào.
Cook định phản đòn lại nhưng Isaac mạnh hơn ả rất nhiều.
Isaac khom người nói khẽ bên tai ả “Nhân sinh ngắn ngủi, tôi và cô không thể sống lâu tới lúc như ngài Eaton đã mong đợi được. Nếu đã thế thì hãy tận hưởng tốt buổi tiệc thịnh yến này đi.”
Sức lực của Isaac rất lớn, tựa hồ muốn đè gãy xương ngực của Cook.
Cánh tay kim loại của Cook rung dữ dội, nhưng không thể ra đòn trước mặt Isaac được, ả nghiến răng nghiến lợi nói “Anh muốn phản bội ngài Eaton?”
Nụ cười của Isaac càng thêm rõ nét “Vậy thì cô sẽ xử tôi giống Tống Trí à, một phát bể đầu?”
“Anh…”
Ngay lúc đó, trên máy tính của Lí Khiêm phát ra báo động đỏ, sau đó còi báo động của toàn bộ căn cứ cũng liên tiếp vang lên theo.
“Đằng Xà! Đằng Xà cũng tới!”
“Chời má ơi!”
Nỗi sợ hãi bao phủ toàn bộ căn cứ.
Một đoàn bóng đen nhanh chóng tiến lại gần căn cứ, đồng thời căn cứ cũng đang bị Hắc Bối Dực Long va chạm dữ dội.
Isaac thả Cook ra “Kẻ thù của cô không phải tôi, mà là người này.”
Isaac hất cằm một cái, Cook lập tức thông báo với tiểu đội của mình “Chuẩn bị trang bị sạc điện đạn sóng âm chấn động!”
Sau hai lần bị Đằng Xà tấn công, tập đoàn Cự Lực nhắm vào sinh vật cấp A này để nghiên cứu ra trang thiết bị bảo vệ mới – Sóng âm chấn động.
Nó có thể xuyên qua bức tường ngoài và phóng ra sóng âm cường đại, sức mạnh này có thể xuyên thấu lớp vảy của Đằng Xà và Nghịch Lân Long, thậm chí còn gây tổn thương nội tạng của chúng.
Nhưng vì phải tiêu tốn một lượng sức mạnh lớn nên chỉ có thể dùng trong một lần.
Cho nên nhất định phải tính toán kĩ trước khi sử dụng.
Nếu như Đằng Xà cách quá xa, vậy thì sẽ làm giảm hiệu quả của sóng âm, nhưng nếu cách quá gần, sức mạnh của sóng âm sẽ không phát huy hiệu quả cao được.
Lí Khiêm khởi động hệ thống sóng âm chấn động, toàn bộ đội viên bên ngoài đều rút lui hết.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Lí Khiêm.
Chỉ cần sai sót nhỏ thôi là coi như đi tong toàn bộ căn cứ.
Mặc Dạ ở phía xa xa nhướng mày nhìn mọi thứ đang diễn ra.
“Hình như em nhớ mang máng tập đoàn Cự Lực có nâng cấp hệ thống sóng âm lên thì phải?”
Chu Ngự nhếch môi “Vậy thì cũng hay, chúng ta sẽ cho bọn họ xem thành quả của mình có xài được hay không.”
Đằng Xà nhanh chóng di chuyển về phía căn cứ, lớp cát bị hất tung lên như muốn che lấp màn đêm.
Hệ thống đang tự động tính toán.
Mắt thấy Đằng Xà ngày càng gần khoảng cách tấn công hiệu quả nhất.
Làn sóng âm đó mạnh đến nỗi muốn thổi sạch lớp cát sa mạc khổng lồ xung quanh đi.
Ngay cả toàn bộ căn cứ cũng bị chấn động mạnh một cái.
Luồng sức mạnh vô hình kia đẩy lớp cát ngày càng xa bức tường ngoài, mắt thấy sắp đụng vào Đằng Xà. Nhưng nó giống như đã biết trước điều này nên sớm chuẩn bị rút lui với tốc độ nhanh nhất.
“Mịa—-” Lí Khiêm nhỏ giọng mắng một tiếng “Nó lại chạy!”
Khi sóng âm đuổi kịp được Đằng Xà thì chỉ đẩy nhẹ nó một chút, không hề tạo ra lực sát thương gì.
Lớp cát bị sóng âm đẩy lên cao rơi ào ào xuống người Đằng Xà.
Mà con Đằng Xà kia lắc người một hồi rồi xoay mình tiếp tục tấn công về phía căn cứ, tốc độ còn nhanh hơn cả lúc trước.
“Giống như nó đã biết chúng ta có hệ thống sóng âm chấn động vậy, vừa nãy nó căn bản không dùng nhiều sức xông về phía chúng ta, mà là muốn dụ chúng ta bắn ra đạn sóng âm chấn động!” Lí Khiêm chợt ngộ ra.
Isaac thì chỉ cười khẽ một tiếng.
Con Đằng Xà này hung hăng tông mạnh vào.
Sau một tiếng vang dữ dội, căn cứ rung lắc như muốn hất bay đi vậy, tất cả thiết bị điện và màn hình máy tính chập chờn sáng tối liên tục.
Các nghiên cứu viên tị nạn dưới tầng hầm ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
Còn đám đội viên phòng thủ ở cửa cũng sắp đứng không vững.
Trên màn hình giám sát cho thấy, tường ngoài của căn cứ đã bị đụng vỡ.
Vô số Hắc Bối Dực Long ồ ạt xông vào, không hề kiêng dè phá sạch mọi thứ.
Lí Khiêm đóng chặt hết toàn bộ lối ra vào trọng yếu, nhưng có vài nơi chưa kịp đóng thì bị bọn chúng cưỡng chế mở ra.
“Đến lúc chúng ta lên rồi.” Tống Lẫm cưỡi một con Hắc Bối Dực Long xông vào căn cứ.
Chu Thanh theo sát phía sau.
Tốc độ gió nhanh đến nỗi muốn ma sát da thịt cậu đến bốc cháy.
Cậu nắm chặt lớp vảy của Hắc Bối Dực Long, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được niềm vui sướng tột bậc này.
Khi bọn họ cách căn cứ khoảng mười mấy mét, Hắc Bối Dực Long bỗng nhiên thu hẹp cánh lại, giống như một thanh kiếm sắt bén xông qua bức tường vừa mới bị Đằng Xà đụng vỡ.
Tầm mắt bị tối lại, tựa như đang bay qua một đường hầm thời gian.
Khi Hắc Bối Dực Long đột nhiên dừng lại, Chu Thanh theo quán tính suýt té xuống, cũng may được Tống Lẫm nhanh tay giữ chặt bả vai cậu.
“Anh có biết cơ thể Tống Trí được để ở đâu không?”
“Đương nhiên. Ở trong kho xét nghiệm đông lạnh.”
Chu Thanh dẫn Tống Lẫm đi qua một hành lang dài. Ở chỗ này không có bất kì đội viên hay nghiên cứu viên nào.
Đi tới trước phòng chứa hàng mẫu, Chu Thanh muốn thử nắm đấm của mình mạnh tới đâu thì Tống Lẫm đã trực tiếp bổ một cú lên cánh cửa.
Chu Thanh lui về sau nửa bước, cậu biết bây giờ Tống Lẫm đã mất đi sự kiên nhẫn rồi.
Tống Lẫm bước nhanh vào.
Toàn bộ kho đông lạnh phả ra khí lạnh như gió.
Nhưng vì đã có được sức mạnh của sinh vật cấp S nên Chu Thanh không hề thấy lạnh gì.
“Người ở đâu?”
Trong kho đông lạnh có vô số cái hòm chứa hàng mẫu và được khảm sâu vào tường.
Chu Thanh dựa theo trí nhớ chỉ về phía cao cao “Có lẽ là cái kia.”
Tống Lẫm nhảy lên, một tay giữ lấy hòm chứa hàng mẫu. Nếu hệ thống không mở ra thì chỉ dựa vào sức lực của con người là không thể nào.
Nhưng khả năng của Tống Lẫm đã vượt xa giới hạn của con người hàng trăm nghìn lần, hắn không phí nhiều sức liền rút cái hòm ra.
Khi hắn nhìn vào bên trong thì phát hiện không có gì cả!
Tống Lẫm cứng người tại chỗ, Chu Thanh ngửa đầu nhìn hắn, thấy hắn nửa ngày không nói năng gì liền hỏi “Tống Lẫm, sao rồi?”
“Người không có ở đây.” Tống Lẫm nói.
“Cái gì? Tôi… Tôi sẽ không nhớ lầm đâu… Chẳng lẽ bọn họ đã thay đổi vị trí?”
“Không nhằm nhò gì.” Tống Lẫm hành động rất có hiệu suất, liên tục rút hết hòm này đến hòm khác trong phòng ra để kiểm tra.
Nhưng vẫn không tìm được Tống Trí.
“Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ bọn họ đã xử lí thi thể của Tống Trí rồi?” Chu Thanh nhíu mày lại.
Tống Lẫm một tay giữ lấy cái hòm ở vị trí cao nhất, rũ mắt nhìn xuống.
Chu Thanh biết hắn đang sợ hãi, sợ hãi mọi hy vọng đang biến mất đi.
“Tôi nên mang Người đi, không nên để Người ở lại.” Tống Lẫm thả tay ra.
Bộ dáng thả người rơi xuống của Tống Lẫm mang theo sự tuyệt vọng tột độ, Chu Thanh không khỏi kinh hãi.
Cũng may Tống Lẫm tiếp đất an toàn.
Lúc này có một người đi tới sau lưng của Chu Thanh, trực giác của cậu đã nhạy cảm hơn rất nhiều, cậu chợt xoay người lại, một hạt mầm trong tay cậu nhanh chóng nảy mầm, sau đó như cây roi xé gió quật tới, nhưng người kia đã tránh thoát.
“Thật là làm cho người bất ngờ… Giáo sư Chu, ngài cũng đã học được không ít điều mới lạ nhỉ?”
Người tới chính là Isaac Eaton.
Trên mặt của Isaac có một vết trầy nhẹ do thực vật của Chu Thanh gây ra.
Hắn giơ tay sờ thử, không ngờ vết trầy kia nhanh chóng lành lại.
Năng lực tự chữa lành của hắn thậm chí đã vượt xa Cook.
Chu Thanh bày ra trạng thái đề phòng, Tống Lẫm thì lạnh lùng nhìn hắn.
“Các người tới tìm Tống Trí?” Trong giọng nói của Isaac mang theo ý cười.
Lối đi bên ngoài đã đầy rẫy các loại sinh vật, nhưng Isaac có thể bình an tới được đây thì tuyệt đối không được khinh thường khả năng của hắn.
“Người đang đâu?” Tống Lẫm lạnh giọng hỏi.
Isaac cười, hắn từng bước đến gần Tống Lẫm, chỉ chỉ vào cái hòm mà được hắn mở ra đầu tiên nói “Đúng vào 48 giờ trước, cậu ta quả thật đã nằm ở đây.”
“Vậy thì bây giờ Người ở đâu?” Giọng nói của Tống Lẫm càng ngày càng rét lạnh.
“Ngươi biết… Lần đầu tiên ta tiếp xúc với Tống Trí, cậu ta chỉ mới có tám tuổi. Lúc đó, ta đang ngồi đọc sách bên cạnh ngài Eaton, nhưng ta chỉ giả vờ nghiêm túc học tập thôi, thực ra tâm trí của ta đã bị một con sâu nhỏ hấp dẫn, cho đến khi Tống Trí được người phụ tá của ngài Eaton đưa vào.”
“Người đang ở đâu?” Tống Lẫm không rảnh nghe Isaac kể chuyện xưa.
Bởi vì hắn đã từng đọc qua đoạn kí ức này ở trong đầu của Tống Trí.
“Ngươi biết đấy, những hình ảnh mà cậu ta cho ngươi xem ở trong đầu cậu ta chưa chắc là giống nhau hoàn toàn. Bởi vì con người khi nhớ lại thì sẽ dễ bị cảm xúc chen vào. Giống như ta ở trong lòng Tống Trí, cậu ta lúc tám tuổi rất ngây thơ, rất thông minh, rất tò mò với những điều mới lạ, nhưng cậu ta vẫn luôn giữ vững giới hạn của mình. Sự ngây thơ đơn thuần này cho dù khi tới Nibelungen thì vẫn không thay đổi.” Isaac nhìn vào mắt Tống Lẫm “Ánh mắt của ngươi rất giống với Tống Trí, mặc dù giữa hai người không hề có chung huyết thống nhưng ngươi luôn khao khát được gắn liền với cậu ta, khát vọng mình là con trai của cậu ta, cho nên ngươi chọn ánh mắt của cậu ta làm ranh giới để bản thân có hình dáng của con người.”
“Người rốt cuộc ở đâu? Ta không có hứng thú nghe ngươi kể chuyện!” Tống Lẫm siết chặt nắm đấm, mắt thấy sắp ra tay.
Đáy mắt của hắn hiện lên một tầng sắc vàng.
“Ngươi dĩ nhiên là không muốn nghe. Bởi vì ba năm sau khi ta trở lại nhìn thấy cậu ta có mặt ở phòng làm việc của ngài Eaton, lúc đó cậu ta đã không còn cười nữa. Đây rốt cuộc là vì sao?”
Isaac vừa dứt lời, Tống Lẫm liền nắm lấy cổ áo của hắn, rồi tung quyền đánh vào mặt hắn.
“Tống Lẫm!”
Với sức mạnh và tốc độ của Tống Lẫm, hắn có thể dễ dàng đạp vỡ đầu của Isaac.
Nắm đấm của Tống Lẫm dừng lại giữa chừng, hắn thả cổ áo của Isaac ra.
“Ta hỏi người một lần cuối cùng, Người đang ở đâu?”
Isaac thong thả chỉnh chu lại cổ áo của mình “Tôi đã nhìn cậu ta từ nhỏ đến lớn, thành thật mà nói lúc cậu ra bị Cook phái người giải quyết, ta cũng không có ý định gặp mặt cậu ta. Đối với ta mà nói, ta chỉ có chút cảm tình khi cậu ta còn sống. Nhưng vào buổi tối hai ngày trước, ta bỗng nhiên muốn tới coi xem cậu ta đã chết như thế nào, vì vậy ta đã đến kho đông lạnh này. Khác với tưởng tượng của ta, vẻ mặt khi đã chết của cậu ta trông thật yên bình, không hề sợ hãi khi cái chết ập đến… Giống như là đang ngủ vậy. Ta nâng đầu của cậu ta lên để kiểm tra phần xương sọ, nhưng ta lại phát hiện nơi đó không hề có vết thương nào.”
Lời nói này thực sự đã làm trái tim của Tống Lẫm khẽ chấn động.
Trên đầu không có vết thương, điều này có nghĩa là… Vết thương bị súng bắn của Tống Trí đã lành lại?
“Sau đó thì sao? Sau đó anh đã làm gì?” Chu Thanh hỏi.
Nói cách khác, khả năng Tống Trí còn sống là rất cao.
Chẳng lẽ tập đoàn Cự Lực lại giết hắn thêm lần nữa?
“Lúc đó ta muốn đưa cậu ta rời khỏi căn cứ, nhưng lại không biết nên đưa đi đâu. Mà ta cũng rất muốn biết liệu cậu ta còn sống hay đã chết, cho nên ta đã rã đông cậu ta ra.” Isaac ném một cái USB cho Tống Lẫm “Cầm về xem đi, và hãy kêu những sinh vật đó rút hết khỏi căn cứ. Tống Trí không có ở đây, ngươi không thể nào tìm ra cậu ta đâu.”
“Cái gì mà không thể tìm ra?”
“Cậu ta đang ở thế giới của loài người.” Isaac vừa dứt lời, con ngươi của Tống Lẫm chợt phóng to ra.
“Thế giới con người an toàn hơn Nibelungen mà, không phải sao?”
“Ngươi đang nói láo. Có phải các ngươi lại giết chết Người?” Tống Lẫm siết chặt USB.
“Ta không có. Xin ngươi mau rời khỏi đây nhanh.” Isaac lạnh lùng nói “Đừng quên, bây giờ cậu ta đang ở trong tay chúng ta, hơn nữa còn đang ở một nơi mà năng lực của ngươi không thể nào đi tới đó được.”
Chu Thanh cẩn thận nhìn ánh mắt của Isaac, trong mắt hắn chỉ có sự thản nhiên và bình tĩnh.
Chu Thanh kéo tay Tống Lẫm “Chúng ta đi thôi, không chừng anh ta nói thật.”
Tống Lẫm nghiến răng, rốt cuộc cũng chịu rời đi.
Ngay tại lúc bọn họ đi tới cửa, Isaac bỗng nhiên nói “Giáo sư Chu, bệnh của ngài thế nào rồi?”
“Tôi rất tốt. Thậm chí còn khỏe hơn cả anh.” Chu Thanh cười khẽ một tiếng, dứt khoát nhảy lên lưng của một con Hắc Bối Long đang bay qua, nghênh ngang rời đi với Tống Lẫm.
“Khỏe hơn cả mình ư…” Isaac nghiền ngẫm sờ cằm của mình.
Bọn họ nhanh chóng rời khỏi căn cứ, đi tới chỗ Chu Ngự và Mặc Dạ đang đợi.
“Sao rồi? Tìm được Tống tiên sinh không?” Chu Ngự hỏi.
“Rõ ràng không có.”Mặc Dạ híp mắt “Đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt của Tống Lẫm lạnh lùng đến nỗi hai mắt như muốn đông thành băng vậy, hắn chỉ cưỡi Hắc Bối Dực Long bay vụt qua giữa Chu Ngự và Mặc Dạ.
Tựa như một thanh kiếm sắc bén xé toạt cả thế giới.
“Hình như Tống tiên sinh đã bị tập đoàn Cự Lực đưa về thế giới loài người rồi.” Chu Thanh trả lời.
“Cái gì?” Một giây kia, Chu Ngự có thể cảm nhận được sự đau đớn và thất vọng của Tống Lẫm.
Cảm giác đó giống như một ngọn lửa cháy hừng hực bỗng rơi vào hầm băng.
“Chúng ta đi thôi.” Mặc Dạ hất cằm cưỡi Hắc Bối Dực Long bay theo sau Tống Lẫm.
Còn Đằng Xà vốn đang bò quanh căn cứ rốt cuộc cũng rời đi, đàn Hắc Bối Dực Long như nghe theo hiệu lệnh đồng loạt bay ra khỏi căn cứ.
Lí Khiêm ngồi trước máy tính thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta phải cải tiến thêm cho trang bị sóng âm chấn động này.” Cook lạnh lùng nói.
“Ừ… Đúng vậy…”
“Isaac đâu rồi?” Cook hỏi.
Lí Khiêm nhanh chóng điều chỉnh màn hình theo dõi, thấy Isaac hai tay đút túi đang thong thả đi trong hành lang.
Cook tức giận đến trắng bệch cả mặt, đấm một cú lên bàn làm việc của Lí Khiêm “Tên khốn kiếp! Tôi phải báo cáo việc này với ngài Eaton! Phải lôi cổ anh ta trở về!”
Mấy phút sau, Isaac quay về đi tới trước mặt Cook “Tiến sĩ Cook, cô trông có vẻ rất kích động.”
“Chẳng lẽ tôi còn bình tĩnh nổi à? Tôi cam đoan với anh, sau đợt này đưa anh trở về, anh sẽ không còn cơ hội đặt chân đến Nibelngen nữa!”
“Đây không phải là chuyện mà cô có thể quyết định. Có biết vừa rồi tôi đã gặp ai không?”
“Ai?”
“Giáo sư Chu.”
Isaac vừa dứt lời, Cook liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả Lí Khiêm cũng nhìn sang.
“Giáo sư Chu… Không phải là đang ở khu nghỉ dưỡng sao? Cậu ấy quay lại rồi?” Lí Khiêm hỏi.
“Không chỉ quay lại, mà còn làm cho cậu hết hồn đấy.” Isaac cười đi tới bên cạnh Cook, hơi cúi đầu nói bên tai ả “Khối u trong đầu cậu ta đã khỏi rồi.”
“Cái gì? Không thể nào!” Cook nhỏ giọng nói “Anh lại nói bậy gì nữa vậy!”
“Không chỉ có thế, cậu ta còn chiếm được sức mạnh không nhỏ. Cô không cảm thấy mình nên nhanh chóng báo cáo tin tức quan trọng này cho cha cô biết à?” Isaac cười nói.
Cook lập tức nhấc Lí Khiêm khỏi ghế rồi ngồi xuống sử dụng máy tính để gửi tin tức.
Còn Tống Lẫm vừa về tới căn cứ nhỏ của bọn họ liền cắm USB vào máy tính.
“Nếu như Isaac nói dối, ta sẽ cho hắn chết một cách thê thảm nhất!”
Nội dung bên trong USB này là một đoạn video ngắn, camera quay hình hẳn là gắn ở trước ngực Isaac.
Chu Ngự, Mặc Dạ, và cả Chu Thanh đều đi tới xem.
Isaac đưa Tống Trí ra khỏi kho đông lạnh rồi đặt lên một cái xe đẩy, đưa hắn tới một căn phòng nghiên cứu.
Isaac mở thiết bị rã đông ra rồi bế Tống Trí bỏ vào đó.
Bởi vì Isaac đang khom người nên có thể nhìn rõ mặt của Tống Trí.
“Đúng vậy… Mọi người nhìn đi, vết đạn bên thái dương của Tống Trí đã biến mất.” Chu Thanh chỉ màn hình nói.
“Xem ra Isaac nói Tống tiên sinh tỉnh lại là thật.”
Tống Trí bị Isaac bỏ vào khoang thiết bị rã đông, hơn nữa trong khoang còn trang bị thêm dịch dinh dưỡng, khoảng mười mấy phút sau, nắp khoang mở ra.
Isaac đứng bên cạnh khoang thiết bị, cúi người nhìn Tống Trí đang nằm trong dòng chất lỏng trong suốt ở trong khoang.
Hắn vẫn nhắm mắt lại, sợi tóc nhẹ nhàng lay động, khuôn mặt tái nhợt không chút máu.
Hô hấp của Tống Lẫm như bị mắc kẹt ở cổ họng, ngón tay của hắn theo bản năng bấu chặt lấy mặt bàn, bả vai run rẩy không kiềm chế được.
Đó là niềm khao khát muốn ôm người ấy vào lòng.
Trong video, Isaac bắt đầu kiểm tra số liệu, thậm chí còn lẩm bẩm “Trông cậu ta có vẻ còn sống… Tại sao lại không có nhịp tim và hô hấp?”
Một phút trôi qua… Hai phút trôi qua… Tống Trí nằm im lìm trong dòng chất lỏng.
Chu Thanh cũng đang lo lắng lỡ như trong quá trình thực hiện thao tác của Isaac xảy ra sai sót gì, nhưng còn Chu Ngự và Tống Lẫm thì vẫn lạnh lùng xem, không có bất kì biểu tình nào.
Ngay trong nháy mắt, Isaac đang cúi đầu bỗng nghe tiếng nước và tiếng ho khan dữ dội.
Lúc Isaac quay đầu lại, camera trên ngực hắn đang quay cảnh bóng lưng của Tống Trí đang lảo đảo ngồi dậy khỏi chất lỏng.
Hắn chẳng những ho mà còn hít thở nữa!
“Trời ơi… Trời ơi… Cậu quả thật còn sống…” Isaac bước từng bước về phía trước.
Bóng dáng của Tống Trí càng thêm rõ ràng.
Hắn hơi cúi đầu, đôi mắt mờ mịt không có tiêu cự, tóc mái màu đen dính bết vào trán.
Trên cổ tay, thậm chí trên cổ và phần lưng hiện đang cắm ống truyền dịch dinh dưỡng.
“Tống Trí! Tống Trí, cậu nhìn tôi đi… Có nhớ tôi là ai không?”
Khi Isaac đi tới trước mặt Tống Trí, khuôn mặt của hắn hiện lên rõ ràng trên màn hình, Tống Lẫm nháy mắt hít sâu một hơi.
Con ngươi của Tống Lẫm khuếch trương ra, hoàn toàn in sâu bóng hình của Tống Trí vào trong đó.
Tống Trí giống như không nghe thấy Isaac đang nói gì, thoạt nhìn trông rất buồn ngủ, ánh mắt có hơi tan rã mờ mịt.
Isaac lấy ra ống chích dinh dưỡng rồi tiêm vào trong tĩnh mạch của Tống Trí.
“Không cần vội, chúng ta cứ thong thả.”
Isaac tìm một cái khăn lông đắp lên bả vai của Tống Trí, rồi bế hắn ra khỏi khoang thiết bị.
Tống Trí căn bản không thể đứng được, Isaac chỉ cần hơi thả lỏng một cái là hắn sẽ té ngã liền.
Isaac ôm hắn ngồi xuống một cái ghế, quỳ trước mặt hắn, vươn hai tay áp lên gò má hắn.
“Nhìn tôi, Tống Trí, nhìn tôi.”
Nghe được âm thanh lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, Tống Trí tựa hồ có chút phản ứng, ánh mắt của hắn dần có tiêu cự.
“Cậu biết tôi là ai không?” Isaac hỏi.
“Isaac… Đây là nơi nào?” Tống Trí giơ tay áp lên đầu mình.
Lông mày của hắn nhíu chặt.
“Nơi này là căn cứ số năm.”
“Số năm căn cứ? Tập đoàn thành lập căn cứ số năm khi nào vậy?” Tống Trí lắc lắc đầu, tựa như đang cố nhớ gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
“Căn cứ số năm vốn do cậu quản lí, cậu còn nhớ chứ?” Isaac nói.
“Không phải tôi đang quản lí căn cứ số không sao? Tôi bị sao vậy?”
“Cậu bị súng bắn trúng đầu, một viên đạn ghim vào chỗ này này.” Isaac vươn một ngón tay chỉ chỉ bên thái dương của Tống Trí.
Tống Trí lắc đầu một cái nói “Tôi không nhớ.”
“Vậy thì cậu nhớ được cái gì?”
“Tôi nhớ… Anh không có… Già như bây giờ.”
Isaac cười “Đừng nóng vội. Cậu có thể từ từ nhớ lại những chuyện mà mình đã quên. Viên đạn làm tổn hại tế bào trong đầu cậu, có thể đã gây thương tổn đến khu thần kinh cất giữ kí ức. Cho dù bây giờ cậu bình phục lại nhưng những tế bào đã chết kia có khả năng sẽ bị thay thế bởi những tế bào mới, cho dù khu vực thần kinh đó phục hồi lại nhưng phần kí ức cũ đã hoàn toàn bị mất sạch.”
Chu Thanh xem đoạn video này không nhịn được hỏi “Cho nên… Ngài ấy sẽ không nhớ chúng ta?”
Mặc Dạ cúi đầu nhìn Tống Lẫm, y có thể nhận ra trong lúc này Tống Lẫm đang chịu đựng nỗi đau đớn tuyệt vọng đến cỡ nào.
Người mình quan tâm nhất, người dành cho mình những kỉ niệm quý báu đẹp đẽ nhất, lại quên mất chính mình?