Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 95: Trở lại Ymir



Cho dù là đối với loài người hay là đối với sinh vật Nibelungen mà nói, kí ức đều là một điều hết sức đặc biệt.

Nó quyết định chúng ta sẽ trở thành người như thế nào.

“Cậu không thể ở chỗ này nữa. Tôi sẽ nghĩ cách đưa cậu rời đi.” Isaac bỗng nhiên nhớ ra gì đó, đang muốn đứng dậy thì cửa phòng nghiên cứu mở ra.

Tiến sĩ Cook dẫn theo cấp dưới của mình xách súng đi vào.

“Cô muốn làm gì?” Isaac chắn trước mặt Tống Trí.

“Anh ta đã phản bội chúng ta. Kẻ phản bội xứng đáng nhận lấy hậu quả của mình.” Cook phất tay một cái.

Đám nhân viên bảo vệ của ả tiến lên, một trái một phải đè lại bả vai của Isaac, hòng muốn mang hắn đi.

Nhưng Isaac phản đòn nhanh như cắt giật lấy hết khẩu súng trong tay bọn họ xuống, rồi nhanh chóng rút súng nhắm ngay Cook, người của Cook cũng rối rít rút súng ra.

“Anh không có ưu thế.” Cook lạnh lùng nói.

Isaac cười “Tôi biết cô đang chấp hành nhiệm vụ diệt trừ Tống Trí. Nhưng cô cũng thấy rõ rồi đấy, cậu ta bị người của cô bắn trúng đầu và ‘chết’, nhưng bây giờ cậu ta đã sống lại, cô dám chắc rằng cha cô sẽ không cần biết tình huống này sao?”

Bả vai của Cook cứng lại.

Mấy giây sau, ả nói “Nhưng anh ta là kẻ phản bội.”

“Việc quyết định cậu ta có phải là kẻ phản bội hay không đều không nằm ở chỗ này.” Isaac đi tới bên cạnh Tống Trí, vươn tay đè hai bên đầu của hắn “Trí nhớ của cậu ta bị tổn thương do đạn. Đại não hồi phục lại nhưng chỉ trên ý nghĩa sinh vật phục hồi lại mà thôi, chứ không phải là trí nhớ của cậu ta.”

“Lỡ như anh ta giả vờ thì sao!” Cook vẫn chỉa súng vào Tống Trí, nhưng không dám tùy tiện nổ súng.

“Cho nên, hãy đi hỏi thử cha của cô đi. Quyền quyết định nằm trên tay ông ta, chứ không phải tôi hay là cô.” Isaac nói.

Cook lui nửa bước về sau, nói với cấp dưới của mình “Canh chừng bọn họ.”

Ả rời khỏi phòng nghiên cứu này và khóa bên ngoài.

Mười mấy tiếng sau, Cook quay lại, nói với Isaac “Cha ra lệnh cho chúng ta đưa Tống Trí trở về tập đoàn Cự Lực.”

“Tôi đoán không sai mà. Ngài Eaton cần cậu ta. Tống Trí là con người, một con người bình thường mà có khả năng tự chữa lành bộ não của mình thì đúng rất là quan trọng đối với ông ta nha.”

“Isaac, đừng tưởng tôi không biết rõ tâm tư của anh. Hãy biết điều một chút đi.” Cook cảnh cáo.

Isaac giơ hai tay lên, cười nói “Tôi không có âm mưu gì hết nha, tất cả đều vì tập đoàn cả.”

Chỉ có thế, Tống Trí còn chưa phục hồi lại thần trí thì đã bị người của Cook mang đi.

Đoạn video này tới đây là kết thúc.

Chu Thanh thở hắt ra một hơi “Xem ra Isaac nói Tống Trí còn sống là thật.”

“Nhưng là bị đuổi về tập đoàn Cự Lực rồi. Bọn họ sẽ làm gì ông ấy đây? Vậy là chúng ta khó có thể trở về thế giới cũ được rồi.” Chu Ngự nhìn Tống Lẫm, anh lo lắng Tống Lẫm sẽ liều mạng để đến thế giới bên kia “Phi thuyền xuyên qua từ trường cần một đầu phát tín hiệu và một đầu nhận tín hiệu. Cho dù chúng ta chiếm được căn cứ của tập đoàn ở Nibelungen nhưng ở thế giới loài người không có ai tiếp nhận tín hiệu của chúng ta, chúng ta sẽ không thể thuận lợi trở về được.”

Tống Lẫm chậm rãi nhắm hai mắt lại, rồi đặt tay lên trán mình.

Hắn đang bình tĩnh suy tính, cũng đang ổn định lại tâm trạng dậy sóng của mình.

Chu Ngự bọn họ cũng có thể cảm nhận được tâm tình phức tạp đó của Tống Lẫm.

Mất đi và tìm lại được chỉ cách nhau một ranh giới mỏng manh và đầy đau đớn.

Ta phải tìm được Người.

Cho dù là ở đâu đi nữa, ta cũng phải bảo vệ Người.

Mặc Dạ vươn tay đè bả vai của Tống Lẫm.

Chỉ cần biết Tống Trí còn sống thì mọi thứ vẫn còn có hy vọng, mà bọn họ sẽ cố gắng giúp đỡ hắn.

“Có điều… Tôi đã phô bày sức mạnh của mình trước mặt Isaac mất rồi. Anh ta sẽ nói với ngài Eaton kia? Nếu như ngài Eaton kia cảm thấy hứng thú thì lão ta sẽ tới đây?” Chu Thanh không dám chắc hỏi.

“Lão sẽ đến. Lúc trước khi tôi còn ở bên cạnh cha, tôi cũng biết được niềm khao khát cả đời của vị Eaton kia. Việc chữa khỏi đại não của lão cực kỳ quan trọng. Nhưng chúng ta phải cho lão biết rằng, nếu muốn chữa khỏi cái đầu đầy bệnh của lão thì bắt buộc phải tới nơi này.” Tống Lẫm nói.

“Ừ… Về mặt này, chúng ta phải trao đổi với giáo sư Trần một chút.”

Thí nghiệm của giáo sư Trần tiến triển rất nhanh, thuốc giải phóng sức mạnh được nuôi dưỡng mười mấy năm trong cơ thể Tống Trí mới có hiệu quả, giáo sư Trần thì lại áp dụng phương thức nuôi dưỡng bên ngoài, cộng thêm bản thân Chu Ngự đã trải qua sự ‘tiến hóa’, chỉ cần nửa tháng là ông có thể hoàn thành.

Cuộc sống chờ đợi trong căn cứ rất chi làm nhàm chán.

Chu Thanh vô cùng chuyên chú nghiên cứu loại vi khuẩn đó.

Cậu nhận ra kiến thức và khả năng nhớ lâu của mình giống như tên lửa vậy, phát triển cực kỳ nhanh.

Từ trước đến giờ, cậu chỉ tập trung vào nghiên cứu thực vật học, còn về phương diện kiến thức của số học, thần kinh học hay vi khuẩn học chỉ tới trình độ hiểu biết sơ qua mà thôi. Nhưng vì để giải mã bí ẩn của loại vi khuẩn này nên cậu không thể không học tập thêm những kiến thức khác. Cậu cho là mình cần thời gian năm năm, mười năm thậm chí là lâu hơn nữa để mổ xẻ hết sự tích lũy của đỉnh cao học thuật, nhưng chỉ mới có một tuần mà cậu đã hiểu hết toàn bộ kiến thức của kho tài liệu được cất giữ trong căn cứ cũ này, thậm chí khi cậu trao đổi chuyên môn với đội nghiên cứu viên của giáo sư Trần thì trình độ chuyên nghiệp không thua kém gì Khương Cạnh Hàng.

Ngược lại Mặc Dạ thì mỗi ngày nhàm chán kè kè bên cạnh Chu Ngự, thỉnh thoảng làm nũng với anh.

“Chúng ta ra ngoài hóng mát tí đi.” Mặc Dạ đáng thương hề hề nhìn anh.

Chu Ngự biết rõ cái ‘ra ngoài hóng mát tí đi’ của tên này là muốn làm gì.

Không gian hoạt động trong trụ sở rất nhỏ, Mặc Dạ mà muốn làm gì Chu Ngự thì toàn bộ người trong căn cứ đều có thể nhìn thấy rõ mồn một.

Càng không phải nói đến ‘vận động kịch liệt’ gì gì đó.

Cho nên nếu đồng ý đi ra ngoài với y thì nhất định y sẽ trở nên vô pháp vô thiên cho mà xem.

“Anh cảm thấy không khí bên trong căn cứ cũng rất tốt.” Chu Ngự liếc mắt nhìn Mặc Dạ rồi tiếp tục đọc quyển sách trên tay.

Giống như anh không nhìn thấy bộ dáng khó chịu đó của Mặc Dạ.

Mặc Dạ đặt cằm lên vai anh, rồi xem quyển sách trong tay anh.

Đó là một quyển sách ghi chép về những sự việc tai nghe mắt thấy khi đi du lịch, trang sách đã ố vàng, vì từng bị ngâm trong nước nên giờ trở nên nhăn nhúm.

Môi của Mặc Dạ cố ý cọ vào cằm Chu Ngự, nhưng bị anh lấy ngón tay đẩy ra.

Trong lòng Chu Ngự bỗng hiện lên từng tia cảm giác như là bị cào.

Anh biết rõ, Mặc Dạ là đang chia sẻ cảm giác với anh.

Thằng nhóc thối tha này.

Mặc Dạ chọc ghẹo Chu Ngự nửa ngày trời mà anh không có phản ứng gì, vì vậy liền ngoan ngoãn dựa vào Chu Ngự, nhìn anh đọc sách.

“Nè, anh đoán xem, sau khi em giải phóng được sức mạnh rồi thì sẽ muốn làm gì?” Mặc Dạ nói bên tai anh.

Chu Ngự khẽ hừ một tiếng, vừa vặn quay mặt lại hôn lên môi Mặc Dạ “Em muốn trong hình thái của Dạ Linh đến một lần?” (éc, thú nhân:>)

“Anh thật hiểu em nha!”

“Em cho anh thấy hết suy nghĩ trong đầu em, anh không muốn xem thì cố ép anh xem cho bằng được, anh có thể không thấy chắc?” Chu Ngự hiếm khi lộ ra vẻ mặt buồn cười, nhưng vẫn tiếp tục đọc sách.

Mặc Dạ cảm nhận được Chu Ngự đúng là không có hứng thú, không thể làm gì khác, chỉ đành ngượng ngùng ôm bả vai của anh nói “Những cảnh sắc được kể trong quyển sách này đều có đầy đủ ở Nibelungen, hơn nữa còn đẹp hơn so với miêu tả trong sách nữa.”

“Nhưng có vài thứ mà Nibelungen không nhất định có.”

“Là gì?”

“Câu chuyện. Đây là nơi sinh sống của con người, viết về câu chuyện của con người. Còn nhớ những bộ phim mà em đã coi rồi không?” Chu Ngự cười hỏi.

“Câu chuyện của con người rất hay. Nhưng nơi này có câu chuyện của anh và em. Chu Ngự, em vẫn luôn muốn hỏi anh, nếu như có một ngày anh có thể trở về thế giới loài người, anh sẽ rời bỏ em sao?”

“Nếu như em có thể đọc được suy nghĩ trong đầu anh thì khỏi phải hỏi nữa.” Chu Ngự không biết tại sao Mặc Dạ lại bỗng nhiên trở nên đa sầu đa cảm thế này.

“Em chỉ muốn có được câu trả lời bằng cách biểu đạt của con người.”

Chu Ngự đóng sách lại, vươn cánh tay ôm lấy Mặc Dạ, đè đầu y lên vai mình.

“Cho dù là ở nơi nào đi nữa, anh chỉ lựa chọn ở cùng một chỗ với em.”

Mặc Dạ khẽ run hàng mi, hơi nghiêng mặt đi, ở nơi Chu Ngự không thấy khẽ nhếch môi cười.

“Em coi đó, nếu như lúc nào cũng đáng yêu như vậy thì tốt biết mấy.” Chu Ngự cũng cười theo, rồi cúi đầu hôn lên trán y.

Mặc Dạ cũng hôn anh một cái rồi nhỏ giọng nói “Thì ra anh thích điểm này ở em. Khó trách sau khi anh phát hiện ra thân phận của em thì không còn muốn lại gần em nữa. Kỹ thuật của em tốt như vậy, có thể làm anh thoải mái, thế mà còn chưa đủ? Không ngờ anh chính là muốn em làm thú cưng!”

Chu Ngự xoa đầu Mặc Dạ, giống như nghiêm túc suy xét rồi trả lời “Kỹ thuật của em đúng là đâu có giỏi lắm đâu, anh sẽ giữ nguyên ý kiến cũ.”

“Có tin tối nay em nói hết cho mọi người biết?”

“Vậy thì em nói đi.”

Ngay lúc đó, Chu Thanh bỗng nhiên đi ra khỏi phòng thí nghiệm.

“Chu Thanh, em đi đâu vậy?”

Nhìn bên trong túi xách cậu đeo có thức ăn và lều, rõ ràng là muốn đi ra ngoài một thời gian.

“Em muốn đi một chuyến đến chỗ Ymir, em cần lấy mẫu vật, em cần gen mẫu của Ymir.” Dưới bọng mắt của Chu Thanh có vành đen.

Cậu đã không ngủ mấy ngày nay rồi.

Chu Ngự biết mình không thể ngăn cản Chu Thanh đang cố gắng hết sức vì Ymir, nhưng quả thật bây giờ cậu nên nghỉ ngơi.

“Anh đi với em.” Chu Ngự đứng dậy, Mặc Dạ cũng đứng lên theo.

“Anh hai, không cần đâu, em bây giờ đã khác hơn trước nhiều lắm. Anh không cần phải bảo vệ em từng li từng tí nữa.” Chu Thanh chỉ chỉ đầu của mình cười nói “Hơn nữa em đã khỏi bệnh rồi.”

“Anh đi theo không phải là bảo vệ hay chăm sóc cho em, cũng không liên quan gì đến việc em đã có được sức mạnh của sinh vật cấp S hay em đã khỏi bệnh.” Chu Ngự vẫn kiên quyết.

“Được rồi.” Chu Thanh mím môi.

“Vậy thì tôi cũng sẽ đi theo! Rốt cuộc không cần ngồi chán ở đây nữa, có thể ra ngoài hóng mát một tí!”

Nghe đến câu ‘ra ngoài hóng mát một tí’ là Chu Ngự thật muốn cú một phát lên đầu y.

“Tống Lẫm, căn cứ giao cho ngươi đấy nhé!” Trước khi đi Mặc Dạ không quên báo một tiếng với Tống Lẫm.

Khi bọn họ ra khỏi căn cứ, Lạc Đậu và bầy đàn của nó đã đợi sẵn bên ngoài.

Chu Ngự và Chu Thanh cưỡi lên lưng Lạc Đậu, Chu Ngự nói với cậu “Từ đây đến đó còn lâu, em tranh thủ ngủ một giấc đi.”

“Cám ơn anh hai!”

Chu Thanh an tâm dựa vào lòng Chu Ngự thiếp đi.

Mặc Dạ cưỡi một con chim ba mắt khổng lồ khác bay song song với Chu Ngự, y lộ ra biểu tình bất mãn, nói với Chu Ngự ở trong đầu: Rõ ràng vị trí kia là của em!

Chu Ngự lạnh lùng trả lời: Vậy thì em biến về bộ dáng của Dạ Linh đi, rồi anh sẽ trả vị trí này lại cho em.

Gió đêm thật thoải mái, tối nay cũng không có mây, màn sao trên trời trông như chỉ cần giơ tay là có thể hái được một chùm.

Ở cái hồ nước mà Ymir để lại kia, mặt hồ giống như được phủ lớp bạc sáng, đáy hồ trong vắt đến nỗi in rõ hình bóng của các vì sao.

Khi Chu Ngự bọn họ bay qua mặt hồ, làn không khí bị khuấy động làm mặt hồ gợn sóng lăn tăn, ảnh ngược của các vì sao cũng nhộn nhạo theo.

Chu Ngự nghiêng người qua cúi đầu nhìn mặt hồ, trong lòng thầm ca ngợi cảnh đẹp lung linh này.

Mặc Dạ bỗng phi thân nhảy qua bên cạnh anh, rồi nghiêng người tới hôn lên môi anh.

Chỉ trong một cái chớp mắt thôi, giống như sao băng rơi xuống rạch ngang màn đêm yên tĩnh, khi Chu Ngự tỉnh người lại thì Mặc Dạ đã rời đi.

Y đứng bên cạnh bờ hồ, xoay người nhìn Chu Ngự.

Một giây kia, Chu Ngự rất muốn đè y xuống, để cho đôi mắt trong suốt phản chiếu toàn bộ màn đêm kia hiện lên sự yếu ớt.

Mặc Dạ cong môi, ngón tay giật giật trong không khí “Em nhìn thấy suy nghĩ của anh rồi nha, không có cửa đâu.”

Cái câu ‘không có cửa’ kia là nhại giọng y chang Chu Ngự.

Chu Ngự khẽ nhướng mày, nếu không phải Chu Thanh đang ngủ trong lòng anh, anh nhất định sẽ lao tới cho Mặc Dạ nếm thử sự lợi hại của anh.

Chu Thanh dụi mắt tỉnh lại.

“Chúng ta đến rồi?”

“Đúng vậy, tới rồi. Em muốn tìm gì ở đây vậy?” Chu Ngự hỏi.

“Ymir đã từng nói với em là chỉ cần một tế bào thôi là anh ấy có thể sống lại. Em muốn tìm tế bào đó rốt cuộc đang ở đâu.” Chu Thanh cởi túi xách trên lưng xuống, rồi lấy ra bộ đồ lặn.

Chu Ngự nhìn Mặc Dạ, hai người không hẹn mà nhớ lại lúc Isaac cũng đã từng phái người lặn xuống hồ.

Có lẽ tập đoàn Cự Lực cũng biết Ymir thật sự chưa có chết.

“Bởi vì ở đây toàn là tế bào đã chết, em muốn tìm thấy loại vi khuẩn đó ở trong tế bào còn sống.” Chu Thanh nói xong liền mặc đồ lặn vào người “Xin lỗi, không có chuẩn bị đồ lặn cho hai anh, em đi xuống trước đây.”

“Đi đi, anh và Mặc Dạ sẽ canh chừng trên này.”

Chu Thanh gật đầu một cái rồi đi tới bờ hồ, từ từ lặn sâu xuống nước.

Khi nước hồ ngập đến cổ cậu, cậu khẽ nhắm mắt lại, có cảm giác như đang được Ymir ôm lấy.

Sức mạnh của sinh vật cấp S có thể giúp Chu Thanh nín thở được một thời gian dài trong nước, cho dù ở trong bóng tối, cậu cũng có thể cảm ứng rõ rệt mọi thứ xung quanh.

Chu Thanh tản mát ra suy nghĩ của mình, bao trùm toàn bộ không gian dưới nước, tỉ mỉ cảm nhận sự tồn tại mỏng manh của Ymir.

Chu Ngự xếp bằng ngồi trên bờ hồ, Mặc Dạ đi tới, cố ý cọ mũi chân một đường từ mắt cá chân đến đầu gối của anh.

“Em cá Chu Thanh sẽ tìm kiếm rất lâu.”

Mặc Dạ chậm rãi đi tới trước mặt Chu Ngự, đặt hai tay lên vai anh.

Ánh sao thướt tha, ngũ quan của Mặc Dạ trong màn đêm trông có vẻ mờ ảo xinh đẹp.

Chu Ngự thừa nhận bản thân đã động lòng, nhưng có hơi bất mãn với cách quyến rũ trắng trợn này của đối phương.

Sao mỗi lần ở với người này là chỉ toàn làm ba cái chuyện này chứ?

“Em có cảm nhận được anh đang muốn đá em một cú không?” Chu Ngự hỏi.

“Em thấy được. Và còn… Từ tuổi tác của con người mà nói, em đang trong độ tuổi tinh lực dồi dào nhất, chắc anh hiểu ý em nhỉ?” Mặc Dạ híp mắt cười.

Chóp mũi của y hơi lóe sáng, mi mắt cong lên, trông rất hấp dẫn.

Chu Ngự hiếm khi chủ động nghiêng người tới muốn hôn y, nhưng không ngờ Mặc Dạ lại ngửa người ra sau, vừa lúc tránh thoát khỏi Chu Ngự.

Nụ cười của y trông khá là đắc ý.

Nhưng không ngờ Chu Ngự lại bạo dạn túm lấy cổ áo y lôi tới, mạnh mẽ hôn lên.

Mặc Dạ hơi sững sờ, cảm nhận lưỡi của Chu Ngự như bạo chúa càng quét khắp khoang miệng của y, cảm giác đó như muốn thiêu cháy y, Mặc Dạ theo phản xạ nâng vai lên. Lực độ của Chu Ngự làm y trỗi dậy dục vọng chinh phục, Mặc Dạ đè lại bả vai của anh, đang muốn dùng sức đè cả người anh xuống nhưng Chu Ngự bất ngờ đụng đầu gối vào eo y rồi nhanh chóng xoay người đè y xuống đất.

Trời đất đảo lộn, Chu Ngự đè lên người Mặc Dạ, ánh mắt vốn sắc bén điềm tĩnh nay phảng phất như có ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt.

Mặc Dạ nâng tay lên, ngón tay mơn trớn gò má của Chu Ngự, giống như đang xác nhận Chu Ngự ở trước mặt mình là thực hay là ảo.

“Em muốn xx anh.” Mặc Dạ nói.

Chu Ngự nở nụ cười lạnh “Vậy thì cứ thử xem.”

“Em thật muốn thử làm một lần.” Mặc Dạ cố ý duỗi eo.

Cảm giác được có cái gì đó nóng bỏng cứng rắn chọt vào phía sau, Chu Ngự nghiến răng nghiến lợi vỗ một phát vào đầu Mặc Dạ “Trong đầu em chứa cái giống gì thế hả? Chu Thanh còn đang ở trong hồ đấy!”

Mặc Dạ bất đắc dĩ cười một tiếng “Em biết em biết, chúng ta là tới hỗ trợ Chu Thanh. Lỡ như Chu Thanh ngoi lên đúng lúc thấy người anh trai tôn kính đang bị em ấy ấy thì tam quan sẽ vỡ nát mất.”

“Nói dư câu sau rồi.”

Chu Ngự muốn đứng dậy thì lại bị Mặc Dạ bấu lấy cổ tay rồi kéo xuống.

Chu Ngự bất thình lình ngã ra đất, Mặc Dạ một tay tóm lấy hai tay anh rồi ghim chặt lên lên đỉnh đầu. Chu Ngự hung hăng nhìn đối phương, tựa như muốn thiêu chết Mặc Dạ.

“Anh biết là anh càng nhìn em với ánh mắt đó thì em sẽ càng muốn làm gì anh chứ?” Mặc Dạ vươn cái tay còn lại đè cái đầu gối đang định húc vào eo y.

Chu Ngự cười lạnh “Vậy thì em thử xem liệu em có thể giữ chặt hai tay tôi chỉ bằng một tay của em?”

Ngay tại một giây tiếp theo, một luồng sức mạnh tràn sâu vào bên trong đầu của Mặc Dạ, y thầm mắng một tiếng, quá sơ suất rồi, lại để Chu Ngự khống chế được mình!

Cái tay vốn giữ chặt tay anh thì bị anh nhẹ nhàng gỡ ra.

Chu Ngự cũng không đứng dậy liền, trực tiếp gối tay sau đầu nhàn nhã nhìn Mặc Dạ, nhưng sâu trong lòng anh không hề thả lỏng cảnh giác, chỉ cần một chút sơ sẩy thôi là bị Mặc Dạ phản đòn liền.

“Anh muốn thế nào?” Mặc Dạ nhìn Chu Ngự, y không ngờ năng lực của Chu Ngự đã tiến bộ mới mức này rồi.

“Anh muốn em ngoan ngoãn một chút.” Chu Ngự nhếch môi.

Điều này trong mắt Mặc Dạ chẳng khác gì một cú quyến rũ chết người.

Tràn ngập hương vị thành thục của một người đàn ông và dáng vẻ phóng khoáng bất kham.

Cổ họng Mặc Dạ có hơi nghẹn.

Chu Ngự híp mắt “Tên nhóc nhà mi, dù bị khống chế mà vẫn nghĩ bậy được.”

“Cũng tại tay chân không cử động được nên mới cử động đầu óc để bù vào thoy.” Mặc Dạ rũ mắt nhìn chằm chằm Chu Ngự, giọng nói thong thả nhưng đủ làm cho trái tim người khác đập thình thịch “Tại sao anh không muốn chúng ta làm chút chuyện mà hai chúng ta muốn làm chứ?”

“Được rồi.”

Chu Ngự đồng ý lời đề nghị này.

Chỉ nhìn thấy Mặc Dạ từ từ cúi người xuống hôn lên môi Chu Ngự. Chu Ngự vẫn nằm tại chỗ gối tay sau đầu, nhắm mắt lại.

Mặc Dạ rất nghiêm túc liếm hôn qua từng ngõ ngách ấm áp trong miệng Chu Ngự, giống như đang bày tỏ tín ngưỡng với vị thần của mình.

Khi hai người tách ra, Mặc Dạ bất đắc dĩ cười một tiếng “Có lẽ trình độ của em còn kém xa lắm.”

Chu Ngự cũng cười, vỗ vài cái vào lưng y “Nhóc ngoan, mau đứng lên.”

Mặc Dạ cau mày “Không thể nào, thật sự xuất hiện kẻ sát phong cảnh?”

Không cần quay đầu, Mặc Dạ cũng biết sau lưng y có đoàn Ma Quỷ Đằng đang ào ào tiến tới, nhưng đám này khác với Ma Quỷ Đằng bình thường, chúng bỗng nhiên xông đến sau lưng Mặc Dạ với tốc độ cực nhanh, mắt thấy sắp một hớp cắn đứt Mặc Dạ ra làm hai!

Đúng vậy, chúng có miệng!

Chu Ngự ôm Mặc Dạ vào lòng, anh cảm thấy tầm mắt của mình như khuếch tán ra, trong nháy mắt điên cuồng xâm nhập khắp cơ thể của Ma Quỷ Đằng, cảm nhận mỗi một cái tế bào của nó và lực độ mỗi khi nó di chuyển cơ thể… Đám này vượt xa Ma Quỷ Đằng bình thường!

Chu Ngự kiềm chế cử động của chúng, ngay tại khoảnh khắc đó, Mặc Dạ được Chu Ngự ôm vào lòng nói bên tai anh “Nổ banh xác nó!”

Con ngươi của Chu Ngự giãn to ra.

Anh biết cách làm sao để cảm ứng những sinh vật khác, cũng biết cách làm sao để khống chế những sinh vật khác, nhưng anh chưa bao giờ thử kết thúc sinh mạng của một sinh vật.

Mặc Dạ nằm trong lòng anh rất ấm áp, y dạy cho Chu Ngự biết có nhiều thứ không thể xử lý thỏa đáng được, một khi đã xâm phạm, Chu Ngự tất nhiên sẽ không chùn bước mà phản kích ngay lập tức.

Sức mạnh của Chu Ngự từ bên trong lẫn bên ngoài cắt đứt liên kết giữa các tế bào của Ma Quỷ Đằng, nhưng sức mạnh của tế bào quá lớn, Chu Ngự chỉ có thể kiềm hãm hành động của Ma Quỷ Đằng biến dị và không thể đột phá đến giới hạn chịu đựng của tế bào.

Bên trong lùm cây bên hồ nước có cái gì đó rung động.

Chu Ngự cảm ứng được có rất nhiều Ma Quỷ Đằng đang ào ào tấn công về phía bọn họ.

Mặc Dạ ôm cổ Chu Ngự, ngoẹo đầu cười “Hình như là Đồ Lâm tới đấy. Gã đã nghiên cứu thành công cái gì đó rồi, nên mới có thể làm đám Ma Quỷ Đằng này sinh ra biến dị, còn có tốc độ và lực sát thương nữa.”

Suy nghĩ của Chu Ngự tản ra khắp bốn phương tám hướng, kiềm chế những Ma Quỷ Đằng đang muốn đến gần.

“Chu Ngự, nếu anh thấy khó quá thì để em giải quyết bọn chúng cho.” Mặc Dạ cười nói.

Đúng vậy, Mặc Dạ có thể xử lý hết bọn chúng.

Nhưng Chu Ngự có thể cảm nhận được kích cỡ khổng lồ của đám Ma Quỷ Đằng này, lấy tư thế càn quét thiên hạ cuồn cuộn liên tiếp tấn công, đây chính là mục đích của Đồ Lâm, hòng làm tiêu hao năng lực của Mặc Dạ, một khi Mặc Dạ ngã xuống thì gã có thể muốn làm gì thì làm.

Chu Ngự quyết sẽ không để gã toại nguyện.

Nghiến răng ken két, khẽ rên đau một tiếng, gân xanh trên trán Chu Ngự muốn lòi cả ra ngoài.

Đám Ma Quỷ Đằng sau lưng Mặc Dạ bắt đầu run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.