Dị Thế Đoạt Tình

Chương 1-1: Tiết tử



Diệp Thiên Hoa nhìn đất, đất cằn cỗi, đầy đá sỏi, hoàn toàn không phải giường, nhìn trời, trời đỏ máu, những đám mây hình mặt quỷ đang nhè nhẹ trôi. Nheo mắt nhìn, xa xa là những con chim cực lớn đang bay lượn.

Ngẩn người đần độn một lúc, rồi cậu bật thốt lên: “Ta ở đâu thế này?”

***

Thời buổi này thật huyền huyễn. Thiên Hoa thở dài, người ta bị tông xe, đi trên đường đạp hố hoặc không dưng sét đánh trúng đầu mới xuyên qua. Còn cậu thì sao? Ngủ trên giường cũng xuyên qua được. Nếu sống sót trở về thế giới cũ, Thiên Hoa nhất định sẽ bổ sung trường hợp của mình vào tuyển tập “Những tình huống làm bạn xuyên qua”

Đó là nếu trở về được, Thiên Hoa cố gắng không bi ai nghĩ xem tỉ lệ trở về của mình cao bao nhiêu. Trong các tiểu thuyết, 10 người xuyên qua thì đến 9 người không quay về, 1 còn lại là chết giữa chừng.



Lại nói tiếp, người ta xuyên qua, không tá thi hoàn hồn thì cũng là trọng sinh, coi như không vào nhà đế vương thì cũng có chút thân phận, có gia đình hay chỗ nào đó để nương nhờ. Còn cậu, đã xuyên thì xuyên tuốt, cả cơ thể cũng đi cùng linh hồn luôn.

Nên giờ mới thành kẻ vô gia cư thế này đây.

Điều duy nhất đáng mừng là: ít ra thế giới này còn giống kiểu Trung Quốc cổ đại, tuy có vẻ không tồn tại trong sách sử nhưng cậu vẫn thấy dễ thích nghi, chứ nếu rơi vào mấy thứ như thú nhân dị thế thì e vừa xuyên xong đã lon ton đi gặp Diêm Vương gia chờ chuyển kiếp rồi.

“Đứng lại, thằng ăn trộm!”

Lão nhân gia à, ngài bán cả rổ bánh, ta trộm một cái có sao đâu? Làm người phải có đức hiếu sinh chứ.

“Tao bảo mày đứng lại!!!!”

Đứng lại để ngài đánh gãy chân ta sao? Xin lỗi nha, ta không có khuynh hướng tự ngược.

Diệp Thiên Hoa bỏ chạy trối chết, ở thế giới cũ cậu luôn đứng bét môn thể dục, nhưng đúng là hoàn cảnh kích thích tiềm năng, khi bị người đuổi đánh muốn đập chết thì cậu tự nhận mình bây giờ chạy nhanh gấp mười mình ngày xưa, thế mà vẫn còn tự hận sao bố mẹ chỉ sinh cho mình hai chân nhỉ.

Diệp Thiên Hoa, 18 tuổi 2 tháng 14 ngày, xuyên qua đến Thương Lan đại lục, địa điểm xuyên: Yên quốc. Nghề nghiệp đầu tiên sau khi xuyên không: trộm vặt.

Về sau, rất lâu rất lâu sau, hồ sơ này được Thiên Hoa bi ai bổ sung:

Nghề nghiệp thứ hai sau khi xuyên không:  làm đệ đệ

Nghề nghiệp thứ ba sau khi xuyên không: làm công cụ tạo cảm giác cho một tên biến thái.

Nghề nghiệp thứ tư sau khi xuyên không: chính thức bị nuôi như heo trong chuồng, chỉ khác là con heo này ngoài việc ăn ngủ còn phải hầu hạ trên giường người ta. Heo muốn phá chuồng mà toàn húc phải tường, quay trái quay phải đều là tường, mỗi lần húc tường là một lần bị phạt. Vài lần bỏ trốn thành công thì đều bị chủ nuôi dùng đủ thủ đoạn chính đạo ám đạo bắt về.

Viết xong hồ sơ, Thiên Hoa chỉ muốn ngửa mặt lên trời thét dài

“Ta muốn xuyên thành đế vương, xuyên thành đệ nhất cao thủ ah!!!!!!”

Xuyên không có bối cảnh kiểu này toàn bị ức hiếp!!! Bị ức hiếp đã đành, sao đối tượng ức hiếp lại là một tên bất thường tuyệt đối, mà tên bất thường đó lại có gia thế hiển hách, võ công đệ nhất đương thời, ngoại hình thì đẹp kinh nhân như thế????

“Ngươi viết gì vậy?”

“À, viết mấy thứ lăng nhăng, này! Không được xem! Chết tiệt, tôn trọng riêng tư của ta một chút!!!!”

“Ngươi còn chỗ nào riêng tư với ta sao?”



Sỉ nhục. Sỉ nhục trắng trợn!!! Tuy ta ăn của ngươi, ngủ cũng ngủ giường ngươi, cơ thể cũng bị ngươi nhìn hết, nhưng ta vẫn có cái gọi là tôn nghiêm đó!!!

“Con chó còn có cái hố để giấu xương, ngươi không được đòi biết hết chuyện của ta như thế! Thứ ta giấu thì ngươi coi như vô tình nhảy mũi nên không thấy đi, sao ngươi cứ phải biết một ngày ta đi WC mấy lần, hắt hơi mấy cái… này, ngươi có nghe ta nói không? Ta đang giảng đạo lí đấy!”

“Ta đang nghe đây.”

“Nhắc lại coi.”

“Ta nghe nhưng không nhớ.”

“Ngươi coi thường ta!!”

“Không phải coi thường,” Tên đó hết sức bình thản nói, “Chỉ là làm theo đạo lí thì ngươi sẽ bỏ trốn.”

Công nhận tên này rất biết rút kinh nghiệm.

“Ngươi tự thấy mình là heo à?”

“Không cần bình luận về tiểu sử của ta!”

“Ngươi là heo sẽ tốt hơn.”

Hắn đang rủa mình à?

“Nếu ngươi là heo thì ta sẽ nuôi ngươi trong phòng ta, như vậy ngươi sẽ không bao giờ có thể rời khỏi ta.”

Thiên Hoa lạnh người khi tên đó nhìn vào mắt mình, trong giọng nói mang sự nuối tiếc nhàn nhạt, ” Đáng tiếc ngươi lại là người, trừ đánh gẫy tứ chi thì không thể nào đảm bảo ngươi sẽ không rời ta.”

Cậu vẫn còn rất yêu xương cốt mình.

“Nhưng đánh gẫy hết thì không phải là sủng.”

Cảm ơn trời vì tên biến thái này vẫn luôn nghĩ đến việc sủng cậu, càng cảm ơn trời khi định nghĩa sủng của hắn không bao gồm việc đánh người tàn phế rồi dưỡng.

“Thật sự là đáng tiếc…”

Thử hỏi tại sao Thiên Hoa bảo mình thật xui xẻo? Bị một kẻ biến thái thế này bám thì ai mà sung sướng hạnh phúc được chứ!!!!Hoàn Tiết tử

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.