Thiên Hoa nhìn người đàn ông trước mặt, hắn ta đột nhiên xuất hiện, nói Niệm Niệm là muội muội của hắn.
“Dựa vào đâu ta phải tin ngươi?”
Thiên Hoa đề phòng che chắn nàng ra sau mình, Niệm Niệm là người cậu nhận là tiểu muội, cậu sẽ không để kẻ không rõ lai lịch chạm vào nàng.
“Dựa vào việc ta sẽ không để ai tổn hại nàng.” Hắn bình thản nói. Sau đó hắn chậm rãi lấy ra một chiếc khăn đen, trong khi Thiên Hoa còn chưa hiểu thì hắn đã bịt khăn vào mặt mình, nói bằng giọng quen quen:
“Nàng ấy không sao đâu, mau chạy đi!”
Cậu nhận ra, hắn chính là vị đại hiệp đã cứu cậu và tiểu muội khi hai người bị bắt.
Đại hiệp đột nhiên biến thành ca ca của muội muội, như thế nếu xét về quan hệ thì y cũng là ca ca của cậu, phải không? Thiên Hoa đầu nghĩ về tính chất bắc cầu, mắt nhìn nam nhân kia nâng người Niệm Niệm dậy, rót vào môi Niệm Niệm thứ thuốc gì đó. Ban nãy cậu vừa gào la đòi được xem đó là thuốc gì, có nguy hiểm không, thì tên kia đã nhàn nhạt bảo y sẽ không hại họ, và nếu y muốn hại thì bây giờ cứ cầm kiếm chém họ luôn sẽ nhanh gọn hơn.
Thiên Hoa lại một lần nữa thấm thía sự bất lợi của việc không có võ công, luôn bị người khác uy hiếp, khiến giờ cậu muốn cãi cũng không cãi lại được.
Cậu nhìn y uy thuốc cho Niệm Niệm, mặt Niệm Niệm đã có khí sắc hơn, nhưng nàng vẫn chưa tỉnh lại.
“Một lúc nữa muội ấy sẽ thức dậy.” Y đặt nàng xuống, thở dài, vẻ mặt bi thương đến khiến cậu không thể làm ngơ.
“Nàng… thuốc đó chữa khỏi được không?” Thiên Hoa nhỏ giọng hỏi. Dù tên đó bi thương vì việc gì, thì trước tiên cậu cũng phải hỏi vấn đề này đã. Cầu mong không phải y bi thương vì bệnh của Niệm Niệm.
Bất quá, lão thiên luôn không đứng về phía cậu.
Y quay sang nhìn cậu, đôi mắt đen như bị phủ bóng mờ, lấp lánh như muốn rơi lệ, “Nàng sẽ chết. Sớm thôi.”
***
Dược kia chỉ tạm thời áp chế căn bệnh, không thể trị tận gốc, hơn nữa bệnh của nàng là vô dược khả giải, điều này khiến hai vị ca ca càng thêm tuyệt vọng.
Theo lời Đường Trác – ca ca ruột của Niệm Niệm, y đã cầu đến Thần Y cốc, cầu đến cơ quan tình báo nổi danh Ám Dạ môn, tìm đến các thế lực giang hồ lẫn triều đình, tận hết khả năng, nhưng vẫn không cách nào tìm được giải pháp cứu nàng.
Trong tâm Thiên Hoa, giờ chỉ có đau khổ, bi thương. Niệm Niệm còn trẻ như thế, đáng yêu như thế, nàng còn chưa kịp tận hưởng niềm vui của sinh mệnh mà đã phải giã từ thế gian này.
Những lời Đường Trác nói càng khiến Thiên Hoa muốn rơi lệ vì Niệm Niệm, nàng thật đáng thương, nàng đã bị bệnh này bẩm sinh, từ lúc ra đời chưa từng có một ngày khỏe mạnh, trong khi những hài tử khác chơi đùa hạnh phúc, nàng một mình khóa kín trong phòng làm bạn với dược thuốc thay cơm. Chưa đến tuổi đi học thì phụ mẫu song vong, nàng tận mắt thấy cha mẹ bị giết, hai huynh muội chỉ biết trốn trong đống củi yên lặng nín thở rơi nước mắt, nhìn những người thân bị tàn sát. Rồi họ bắt đầu sống lưu lạc, trốn chạy kẻ thù, cơ thể yếu đuối bệnh tật nhưng nàng vẫn kiên cường chưa từng rơi lệ. Mỗi ngày qua là mỗi ngày vùng vẫy chiến đấu lại số phận, không biết tử thần khi nào hạ lưỡi hái xuống, nhưng Niệm Niệm vẫn có thể cười, vẫn an ủi chăm sóc Trác ca ca.
“Nàng được như bây giờ là nhờ Hoán Sinh đan.”
Hoán Sinh đan – đan dược thiêu đốt sinh mệnh. Nếu võ giả sử dụng, có thể khiến y trong thời gian ngắn nội lực tăng lên gấp ba, nhưng sau khi dược hiệu qua đi cái giá phải trả sẽ là cửu tử nhất sinh, chỉ dùng để đổi mạng mình với kẻ địch – tử sĩ và ám sát giả luôn có loại thuốc này trong túi.
Với Niệm Niệm, Hoán Sinh đan là thần dược cho nàng một cuộc đời, dù cuộc đời này có tuổi thọ rất ngắn ngủi.
“Hoán Sinh đan áp chế bệnh tình, thiêu đốt chút tàn mệnh cuối cùng, cho nàng một cơ thể bình thường.”
Như ngọn nến sẽ bùng cháy trước khi tàn lụi.
“Trong bao lâu?”
Y giơ một ngón tay, “Một năm.”
Một năm. Một cuộc đời chỉ có một năm tuổi.
Trong thời gian lưu lạc với cậu, nàng đã dùng hết 10 ngày, còn trước đó là bao lâu? Nàng… còn bao nhiêu ngày để sống?
“Bảy ngày.” Y nhàn nhạt nói, giọng không cảm xúc, có lẽ vì quá đau nên đã không còn để lộ ra. “Hiệu lực của Hoán Sinh đan bắt đầu tan biến rồi.”
Bảy ngày…
***
Bảy ngày, ngắn ngủi chừng như chớp mắt là qua. Nhưng chưa bao giờ Thiên Hoa khát khao thời gian hãy dài đi như vậy, sinh mệnh Niệm Niệm rất ngắn ngủi, nàng còn chưa tận hưởng được cuộc sống, nàng là một cô nương tốt không đáng phải chết như vậy…
Chỉ là ở đời, người tốt vẫn luôn chết.
Đường Trác luôn bên Niệm Niệm, cậu cũng ý nhị tránh đi để hai người có thể tâm sự riêng với nhau. Họ là thân huynh muội, có nhiều thứ để nói hơn cậu nhiều, dù cậu tin cậu cũng thương Niệm Niệm không kém hắn chút nào.
Còn năm ngày….
Thiên Hoa không hỏi xem tử địch của họ là ai, dù trong lòng tràn đầy ý thức công lý muốn giúp họ báo thù cho người nhà, thì cậu vẫn tự biết phận mình, thân cậu còn chưa tự lo được thì giúp nổi ai. Hơn nữa, Thiên Hoa cảm thấy, trong những ngày cuối cùng của một người, không nên để người đó nghĩ về những oán hận nơi trần thế, hãy cố gắng để người đó có thể an tâm yên nghỉ ra đi.
Niệm Niệm còn trẻ, quá trẻ mà, sao ông trời lại bất công với nàng ấy như thế??? Thiên Hoa không dám khóc trước mặt nàng, trước một người bệnh, không thể để người ấy thấy nỗi buồn của thân nhân, cậu chỉ có thể tươi cười với nàng, tiếp tục kể cho nàng nghe những điều kì thú về thế giới mà nàng gọi là ‘tiên quốc’ kia, sau đó âm thầm ngồi ở nơi không ai thấy, khóc, lau lệ, tựa như ngày xưa đã làm với gia gia.
Khi chỉ còn ba ngày trước khi vĩnh biệt nàng, Đường Trác ca ca gọi cậu ra, tìm một chỗ riêng tư để nói chuyện. Thiên Hoa cảm thấy kì lạ, hai người họ đã luôn thay phiên nhau trông chừng Niệm Niệm, muốn làm hết sức mình để đảm bảo nàng không cảm thấy cô đơn trong những ngày cuối cùng này, bây giờ huynh ấy gọi cậu đi như vậy, còn vẻ mặt nữa, như đang hoang mang, lại như tuyệt vọng, như đã thấy hi vọng nhưng lại không dám để mình tin vào nó, vậy thì còn đau khổ hơn là vô vọng từ đầu…
“Ta nghe Mộc Mộc kể lại, dường như ngươi đến từ một nơi rất xa mà ta chưa từng biết đến…”
Thiên Hoa im lặng, không phủ nhận, đúng là như thế, cậu cũng mơ hồ cảm thấy nếu cứ kể về tình cảnh trong thế giới hiện đại thì cậu sẽ bị coi là người ngoại quốc. Nhưng vấn đề đó có còn quan trọng nữa đâu, Niệm Niệm sắp chết rồi…
Giọng Trác ca trở nên xa xăm, “Ngươi có thể đưa Niệm Niệm đến đó được không?”
Thiên Hoa lắc đầu, “Không thể.” Nếu có thể, chính cậu đã trở về rồi, sẽ không gặp phải những rắc rối này, không gặp những người khiến cậu rung động, vị ca ca nhặt giữa đường mà cậu thật lòng coi là người thân, tiểu muội muội đáng thương ngoan ngoãn, và… Nguyệt Ly…
“Không phải ta không muốn, mà là không thể.” Thiên Hoa kêu lên, chạy tới muốn kéo Trác ca dậy, phải biết là bị người quỳ một cái giảm mười năm tuổi thọ, tên này muốn cậu đi cùng Niệm Niệm luôn sao? Cậu cố gắng vô ích, miệng kêu, “Nơi đó cũng không cứu được nàng ấy.” Lòng cậu thầm hối hận, có lẽ vì những ngày qua ba hoa bốc phét nhiều quá nên Niệm Niệm tưởng xứ sở hiện đại là tiên giới trong cổ tích, phất đũa phép là biến rối gỗ thành người, sẽ dễ dàng chữa bệnh cho nàng ấy…
“Không…. sẽ cứu được.” Gương mặt y đầy sự cương quyết chắc chắn, “tiên nhân đã nói vậy.”
Lại còn tiên nhân nào ở đây đây?
” Tiên nhân từng nói với ta, chỉ xứ sở không người nào trên thế giới này từng biết đến mới cứu được Niệm Niệm. Ta đã đi khắp nơi, thăm dò nhiều chỗ, nhưng chưa từng biết đến quê hương ngươi, ta chắc chắn cả tình báo nổi danh Ám dạ môn cũng chưa từng biết nơi đó…”
“Ta….” Cậu không biết nói gì, cậu có thể nói mình chỉ bịa ra quê hương kia, nhưng không thể nói vậy được. Có lần Niệm Niệm tỏ ra nghi ngờ việc có một nơi thần kì như thế, cậu đã vỗ ngực khẳng định chắc chắn rằng cậu tuyệt không nói dối muội muội, từng câu từng chữ về gia đình hay thế giới cậu ở trước kia đều chân thật tuyệt đối.
“Ngươi cứu được nàng…”
“Cầu ngươi… ta sẽ trả bất cứ giá nào, chỉ xin ngươi… cứu nàng.”
Nói thật lòng, Thiên Hoa đã rung động, có một người đang quỳ xuống trước cậu, van cầu cậu cứu em gái của mình, tâm Thiên Hoa còn xa vời lắm mới đạt được tới mức ‘như gỗ đá’, nếu có thể, cậu thật sự sẽ dốc hết năng lực cứu Niệm Niệm.
Chỉ là… cậu không thể. Không làm được.
Không có cách nào để cứu Niệm Niệm. Cậu không thể quay về nơi đó, đừng nói là mang người quay về. Thiên Hoa đã vừa khóc vừa nói những điều từ đáy lòng ấy.
Cậu không về nhà được. Nỗi nhớ gia đình, nhớ thế giới cậu đã sống, bi thương khi không thể về nhà, lạc lõng khi rơi vào một nơi xa lạ, nhận thức người thân sắp chết… tất cả trào ra hết lúc đó. Cậu nức nở không ngừng được, cuối cùng chính Đường ca ca phải an ủi cậu, Niệm Niệm cũng bất chấp bệnh tật khuyên nhủ cậu…
Hah, cậu thật thất bại mà. Không thể bảo vệ ai, không thể cứu nổi ai, giờ để cả những người cậu cần an ủi an ủi lại cậu. Cậu có thể làm gì được đây?
***
Ở một nơi khác, Nguyệt Ly nhìn thoáng qua cái biển đề ‘Thanh uyển cư’ khi bị đệ đệ nắm tay áo lôi vào trong, tai nghe đệ đệ nói,
“Đại ca, hôm nay để đệ đệ này giúp ca khai nhãn.”
Hắn lạnh lùng nhìn các nam nhân còn thanh tú yểu điệu hơn cả nữ nhân đang si mê nhìn mình, toàn thân tỏa ra khí thế cự người ngàn dặm, muốn sống chớ đến gần, nếu có ai dám tiếp cận đụng chạm hắn, đảm bảo hắn sẽ chém tên đó thành tám mảnh. Chính vì không có cảm giác, nên Nguyệt Ly càng chán ghét bị người khác tiếp xúc thân thể, ngay từ hồi hai tuổi, hắn đã dứt khoát tự tắm một mình không cần ai hầu hạ rồi.
Sát khí lãnh liệt khiến các tiểu quan dù háo sắc cũng không dám tới gần, muốn phục vụ khách nhân kiếm tiền thì cũng phải có mạng mới dùng được. Phi Tuyết nhìn phản ứng khó chịu của hoàng huynh, vẫn cười hì hì, đã thuận tay kéo một người vào lòng, hắn đến nơi này chẳng khác cá về biển lớn, vô cùng quen thuộc.
“Ca ca của đệ, đệ cũng không nỡ để các mỹ nhân uổng mạng dưới kiếm của huynh đâu, hôm nay huynh chỉ cần nhìn là được rồi.” Hắn cười nói, rồi quay sang yêu cầu lâu chủ mang hai tiểu quan thật lão luyện lên phòng, xong thuận tiện nâng cằm mỹ nam trong lòng, cúi xuống tặng y một nụ hôn sâu. Nguyệt Ly lạnh lẽo nhìn đệ đệ biểu diễn hôn kĩ, mắt không nháy lấy một cái.
Phi Tuyết thầm chán nản, thật ra lôi hoàng huynh đến đây còn hơi sớm, hắn dạy sớm thế này chỉ vì muốn huynh ấy có việc khác để phân tâm chú ý, không suốt ngày mang bộ mặt người chết lạnh lùng hỏi thông tin của tiểu thỏ – con thỏ đáng ghét hắn chẳng biết đã trốn ở đâu rồi, khiến cứ khi bị hỏi thì hắn đều phải nói dối huynh ấy.
Vốn hắn muốn đợi khi tình cảm của hoàng huynh với tiểu thỏ thâm hậu một chút mới dùng đến thủ đoạn này, nhưng hoàn cảnh tác động lên kế hoạch, dù sao chỉ cần kết quả như ý, phương pháp thế nào không quan trọng a.
****
” Đại ca, đệ vẫn luôn khâm phục trí nhớ của huynh. bây giờ việc của huynh là nhìn kĩ, ghi nhớ vào đầu, sau đó luyện tập, cuối cùng là ứng dụng.” Phi Tuyết điềm nhiên phân tích, “huynh vốn khiết phích, muốn luyện tập cũng khó kiếm được đối tượng để luyện, cùng lắm thì để đệ mang cho huynh mấy con búp bê mới nhập về từ Tây quốc, chúng làm từ ôn thị đặc sản Tây quốc, kích thước như người thật, xúc cảm cũng mềm mại trơn bóng, đệ chơi thử rồi, không tệ lắm, khuyết điểm là mấy con búp bê không biết rên rỉ phản ứng khiến cảm giác cứ như gian thi ấy….” Phi Tuyết ngừng lảm nhảm về những món đồ chơi phục vụ dục vọng bản năng con người đã được những cái đầu biến thái tạo ra, vì thấy hoàng huynh đã có vẻ khó chịu mất kiên nhẫn.
Hắn lặng lẽ cất ngọc bổng, chất bôi trơn với dây trân châu…. vào hòm. Đây là hòm chứa đầy bảo bối hắn cất công sưu tập, hắn còn chưa kể với huynh ấy những trò mới lạ hơn như dụng dầu khiến rắn chui vào hậu huyệt đâu.
Thôi kệ, nói nhiều làm gì, sau này dùng là huynh ấy thấy ngay ứng dụng của chúng vào thực tế. Hôm khác sẽ mở khóa giảng bài chuyên dụng cho huynh ấy về tác dụng của những công cụ trong việc giúp đời sống tình dục thêm phong phú thỏa mãn. Đầu Phi Tuyết đã tự động cân nhắc xem dùng công cụ nào có vẻ phù hợp với tiểu thỏ… Nhưng hắn lập tức bứt ra không nghĩ nữa, giờ vào việc chính đã.
Môi mang nụ cười ôn hòa hết sức, Phi Tuyết đứng lên, lấy hai cái ghế cho hai người ngồi trước giường, rồi ra lệnh với hai kẻ trên giường.
“Dùng hết kinh nghiệm năng lực cho ta và đại ca được hưởng nhãn. Làm tốt có thưởng.” Một xấp ngân phiếu đập xuống bàn, “Ai làm người kia cao trào trước sẽ được từng này.”
Xong không nhìn hai tên kia hai mắt tỏa sáng, hắn nhìn hoàng huynh, “Thần đệ biết năng lực họ không tốt, chỉ là huynh nên học cơ bản trước, đệ sẽ dạy huynh chuyên sâu sau.”
Nguyệt Ly gật đầu, hắn biết Phi Tuyết vốn yêu cầu rất cao.
Phi Tuyết là lãng tử phiêu giữa vạn bụi hoa, tự nhận thấy về kĩ thuật thì không hồng bài nam quán nào có thể so được với hắn, hắn tự mình huấn luyện sẽ đạt hiệu quả cao nhất. Da mặt Phi Tuyết cũng đủ dày để không bận tâm tới việc mình sẽ ‘vận động’ trước mặt huynh trưởng, tính huynh ấy chỉ để tâm tới kết quả, cũng sẽ không ngại ngần gì khi nhìn hoàng đệ trần truồng làm việc trên giường. Biết vậy, nhưng Phi Tuyết quyết định vẫn để huynh ấy học về cơ bản, biết những kẻ non kém làm chuyện đó thế nào đã.
Hơn nữa, Phi Tuyết muốn nhân việc này đánh giá mức độ mẫn cảm của hoàng huynh, coi xem khi nhìn cảnh nóng bỏng huynh ấy có cảm giác gì không.