Dị Thế Đoạt Tình

Chương 28: Thuyết phục



Thiên Hoa lúc đó chỉ biết bỏ chạy, vì cậu sợ không dám đối diện với Nguyệt Ly, không dám đối diện sự thật là mình thượng y, dẫu có xuân dược, dẫu y dùng thủ đoạn thì sự thật vẫn là cậu đã thượng Nguyệt Ly.

Cậu không nhớ chi tiết, nhưng vẫn nhớ mình đã rất thoải mái.

Thiên Hoa lập tức cộc đầu vào cây, lần này vẫn đau, vẫn chảy máu, nhưng điều tệ nhất là cậu không còn cảm thấy muốn òa khóc tìm thuốc nữa, cậu chỉ cảm thấy trống rỗng không có phương hướng, vô vọng, quên cả đau.

Phải làm gì bây giờ?

***

Thiên Hoa đi vô mục đích, chỉ biết bản năng bước bước, bản năng thấy trời tối thì tìm nhà trọ, gọi bừa thứ gì đó nhét vào bụng, hành động hoàn toàn vô thức, trong đầu trắng xóa.

Cứ như cái xác biết đi móc túi lấy tiền trả, bước về phòng của mình, ngồi đực ra đó một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, rồi lên giường ngủ.

Sáng hôm sau, tỉnh giấc, Thiên Hoa nhìn thấy một người đang ngồi hiên ngang trong phòng mình, đang tự rót trà xuống.

Cậu nhìn chằm chằm y, mắt không phản chiếu được y, cứ thế bần thần ngơ ngẩn, đến khi y phát bực gõ đầu cậu một cái, nói” Tỉnh ra chưa, tên ngốc này? Thượng người ta một lần mà cứ như bị tuyên án tử thế?”

“Không….” Điều y nói làm cậu tỉnh dậy, nhớ tới việc mình làm với Nguyệt Ly, cậu lập tức co rúm người lại, run lên bần bật.

Y càng bực bội hơn, dứt khoát cầm ấm trà dội cả lên đầu cậu, nước nóng khiến Thiên Hoa lập tức bật người kêu la.

“Không bỏng được đâu.” Người kia khó chịu nói, gọi tiểu nhị đến yêu cầu một bộ đồ sạch cho cậu.

Sau đó y ngồi xuống nhìn chằm chằm cậu, cậu cựa quậy khó chịu trong ánh nhìn của y.

“Ngươi…. sao ngươi đến đây?” Ta đâu có thổi còi.

“Phải hỏi chính ngươi mới đúng.” Giọng y đầy cáu kỉnh, “Tại sao ta cứ bị dính vào việc tình duyên của ngươi? Ám dạ môn có phải tổ chức chuyên mai mối đâu.”

Thấy ánh nhìn đầy dấu hỏi của cậu, y nói, “Ta đã nhận thù lao để làm thuyết khách đến thuyết phục ngươi. Nghe đây, Diệp Thiên Hoa, thân chủ của ta, uhm, ngươi cũng có thể đoán được là ai, yêu cầu ta làm ngươi tình nguyện trở về bên vương gia kia, và lần này là trở về thật sự, không được bỏ trốn hay tự nghĩ mình bị nhốt nữa.”

Là…. Thiên Hoa nghĩ, hẳn là hoàng đế đệ đệ của Nguyệt Ly? Nhưng tại sao lại đòi hỏi như vậy?

“Ta sẽ không về nữa.” Cậu cúi đầu, buồn bã nói.

“Vậy thì còn phần sau.” Y điềm nhiên nói, “Nếu ta không thể khiến ngươi ngoan ngoãn quay về, vậy thì Ám dạ môn có trách nhiệm vác ngươi tới chỗ thân chủ đó, sau đó với tội danh ăn cắp di chiếu tiên hoàng, ngươi sẽ bị nhốt trong một nhà ngục nguy nga lộng lẫy cả đời này.”

Ăn cắp? Thiên Hoa lập tức kêu la, “Ta không ăn cắp, là Nguyệt Ly đưa cho ta.”

“Mọi thứ đều có thể sửa chữa.” Y gõ bàn, “Lúc đó y tự nguyện đưa cho ngươi, sự thật là vậy, nhưng  y là ai và thân chủ của ta là ai, hơn nữa chính ngươi là ai, ngươi đều biết đấy, đó chẳng qua chỉ là chụp bừa một tội thôi.”

Đúng thế, cậu là dân thường không hộ khẩu không thế lực, còn kia là vương gia hoàng đế, chỉ cần gán một tội danh lên đầu cậu là được.

Nghĩ về thân phận hai người, cậu càng chua chát. Cậu thật sự không xứng với Nguyệt Ly, họ cứ như cổ tích phim Hàn giữa tổng giám đốc trẻ tuổi và cô nương nhà nghèo vậy.

“Dừng!” Y đập bàn khiến cậu giật mình, ngẩng đầu lên nhìn y, y nhìn sâu vào cậu, nói, “Không thể cho ngươi cơ hội tự suy nghĩ tự kỉ được. Chúng ta phải trao đổi như hai nam nhân với nhau, Thiên Hoa, ngươi nói toạc ra xem, ngươi đang phiền não việc gì?”

“Ta…”

Y cắt lời, “Căn cứ óc tư duy của ngươi, ta nghĩ ngươi đang phiền não mấy thứ như hai ngươi khác biệt về địa vị, rồi tính cách khác nhau, cùng là nam nhân, còn gì nữa không ngươi bổ sung xem nào?”

“Ta….”

Y lại cắt lời hắn, “Địa vị, y không để ý đến việc đó thì ngươi để ý cái gì, ngươi e ngại ánh mắt người đời ư? Ngươi cảm thấy vương gia ấy có phải kiểu người e ngại quan điểm người khác không? Bản thân y đã là loại khác người nhất rồi thì y còn e ngại cái quái gì nữa? Nếu ngươi để ý nhiều như vậy thì cứ bảo với y, y sẽ bảo với tên hoàng đế quỷ kế yêu nghiệt kia, vậy thì ngươi đời này có muốn nghe mấy lời đồn cũng không nghe được.”

“Ta….” Chính y bảo là ‘trao đổi’, nhưng sao cậu cứ muốn nói thì y lại ngắt lời?

“Tính cách hai người khác nhau nhưng không có nghĩa không thể sống cùng nhau, không có cặp đôi nào là hoàn mỹ từ đầu, ngươi tưởng đang ghép hình muốn hai bên khớp nhau không sai một ly chắc? Ngươi quá cầu toàn! Cái quan trọng để sống bên nhau là dung thứ lẫn nhau, thấu hiểu và bổ sung cho người kia. Ta không bảo ngươi hay y cố ép mình thay đổi để đáp ứng lại yêu cầu của người kia, ta chỉ nghĩ các ngươi nên mở lòng ra, trao đổi với nhau nhiều hơn một chút. Không ai trong hai ngươi biết thuật đọc tâm đâu, ngươi cứ nghĩ, nghĩ và nghĩ trong đầu, tên kia lại vô cảm không biết biểu lộ, cứ thế hai ngươi chỉ người nào làm việc nấy, bởi vậy mọi thứ mới bung bét ra như vậy.”

“….”Cậu im lặng, cậu cảm thấy…. y nói đúng. Cậu dường như…. chưa bao giờ trò chuyện thật sự với Nguyệt Ly, biết y có cảm tình đặc biệt với cậu, nhưng cậu lại chưa từng nói gì về việc đó với y, chỉ biết phản ứng tiêu cực là chạy trốn.

“Ngươi không thích y điểm nào thì nói ra, vì yêu ngươi vì muốn ngươi yêu, y sẽ cố gắng thay đổi, nhưng ngươi cũng không thể vì thế mà lợi dụng y, ép y thành một con người khác, ngươi cũng phải chấp nhận con người thật sự của y, chấp nhận những khuyết điểm của y, cũng như y ngay từ đầu đã không để ý đến khuyết điểm của ngươi vậy. Nếu chỉ chơi đùa nhất thời thì ra sao cũng được, nhưng với việc cả đời thì phải nghiêm túc, phải dùng tất cả những gì ngươi có để đối đãi chân thành với y. Tình yêu, luôn là từ hai phía.”

“….Ta… ta không thích y….. ta…”

“Nếu không thích y thì ngươi đã không phân vân rối loạn như vậy. Thiên Hoa, ta thật không hiểu ngươi lo ngại điều gì, ngươi nói ra xem nào.” Y dừng lại, nghiêm túc nhìn cậu.

“Ta….” Thiên Hoa bật ra, “Ta không nhận được nam nhân.”

Y thở dài, “Ngay từ lúc còn là Niệm Niệm, ta đã cảm thấy ngươi dường như đặc biệt ưu ái nữ giới, quan điểm của ngươi cũng là âm dương giao hòa nam nữ bên nhau theo đúng quy chuẩn. Nhưng thật ra ngươi để ý việc này làm gì chứ? Đồng tính cũng có thể đem lại cho nhau khoái cảm cao nhất, sẽ không thua kém nữ nhân. Hay ngươi thích có nhi tử?”

“Ta thích trẻ con.” Cậu lặng lẽ nói.

Y lại thở dài, “Nếu phân tích ra thì đây sẽ là điều duy nhất tên kia không thể cho ngươi được, y là nam tử, y không thể thay đổi điều đó, y thích người cũng là nam tử, đó cũng là sự thật không thể chối cãi. Nhưng sao ngươi không lùi một bước mà nhìn xem, ngoài hài tử ra thì y đâu thua kém bất kì nữ nhân nào?”

“….”

“Ta muốn hỏi ngươi, nữ nhân khác có thể quyền khuynh thiên hạ mỹ lệ vô song như y không, quan trọng nhất, nữ nhân khác có thể yêu ngươi cả đời không thay đổi như y không?”

“Diệp Thiên Hoa, thay vì theo đuổi lí tưởng sống yên bình: một căn nhà nhỏ vợ đẹp con ngoan, sao ngươi không thử cho y một cơ hội, cũng như cho chính ngươi một cơ hội?”

***

“Ngươi đứng đây, đứng đây này, cười một cái đi bảng hiệu của ta!!!”

Ngược với yêu cầu của người kia, nam tử ‘bảng hiệu’ giận dữ quắc mắt với y, không thèm nói gì.

“Cười đi mà, mời khách chút giúp ta đi.” Thiên Hoa năn nỉ.

Môn chủ đại nhân nhất quyết không làm.

Năn nỉ một hồi không được, Diệp Thiên Hoa xị mặt xuống, vùng vằng cầm gậy khua ruồi đang định bâu vào bánh bao.

Đúng, bánh bao, môn chủ đi thuyết giảng đạo lý với Thiên Hoa, Thiên Hoa trầm mặc nói hãy cho y thời gian suy nghĩ, và trong thời gian suy nghĩ, Thiên Hoa quyết định đi bán bánh bao.

Đương nhiên y mua bánh bao chỗ khác rồi bán trong cửa tiệm của mình, chứ chính y cũng đâu biết cách làm bánh bao. Nên, đừng nói về vấn đề lời lãi với y, không lỗ vốn là may lắm rồi.

Thiên Hoa không dự tính kiếm tiền, cậu biết mình kiếm cả đời cũng không bằng một viên châu báu Nguyệt Ly tặng cậu, nhưng cậu muốn có việc để làm, không muốn cảm thấy mình quá vô dụng.

Tuy không định kiếm tiền, nhưng nếu hàng của mình được bán hết thì tự nhiên vẫn vui vẻ chứ.

Vấn đề là cái bảng hiệu của cậu chẳng chịu hợp tác chút nào.

Môn chủ đệ đệ này rất anh tuấn có khí phách, nghề nghiệp lại là chuyên giả trang lăn lộn xã hội, nếu y chịu dốc lòng hỗ trợ, thì tuy chưa chắc có khách nam, nhưng khách nữ chắc chắn không thiếu. Giả dụ là ‘mua ba bánh bao cho bắt tay một cái’, ‘năm cái bánh sẽ cười một cái’ a.

Chỉ là tên này không chịu bán thân để bán bánh bao như thế.

“Thiên Hoa, bao giờ ngươi quay về?”

Môn chủ đi cùng y, mặc kệ y bán bánh bao, chỉ quan sát y, qua mấy hôm mới hỏi lại vấn đề ngày đó.

Hắn không hỏi ‘ngươi nghĩ xong chưa?’ mà hỏi hoàn toàn trực tiếp hơn.

Hắn biết, dù Thiên Hoa nghĩ thế nào thì y vẫn phải trở về sơn trang đó. Việc này không do ý y quyết định.

Khuynh Thành điện hạ a, thân phận vương gia, có một đệ đệ quỷ kế yêu ma, lại còn một tiên nhân đứng sau bảo hộ… trên đời này không có việc gì y không làm được. Dù là hắn cũng không thể đối đầu với y, không, nếu bất chấp hậu quả, hắn có thể, nhưng hắn không thể đánh đổi cả cơ nghiệp của Ám Dạ môn vì dục vọng của mình.

Hơn nữa, chính Thiên Hoa cũng đã động lòng.

Thiên Hoa thích tên điện hạ đó.

Môn chủ hạ mắt xuống.

Nghe câu hỏi ấy, Thiên Hoa dừng lại, một lúc sau không thoải mái nói, “Ta cần suy nghĩ tiếp.”

Môn chủ đại nhân thở dài, hắn đợi được, nhưng hắn biết hai huynh đệ nhà kia không đợi được.

“Thiên Hoa, nếu có thể ta sẽ cho ngươi cả đời để suy nghĩ.”

“Nhưng…. không được đâu.”

Hạn định của hoàng đế kia là ba ngày, hắn đã kéo giãn ra gần gấp đôi rồi. Mà với tính cách chần chừ nhát gan của Thiên Hoa, nếu để y tự quyết định thì sẽ kéo từ ngày này qua tháng khác vẫn chưa nghĩ xong. Y là loại người cần thúc đẩy bắt làm thì mới làm.

Hắn trực tiếp đánh ngất y, khi y tỉnh lại, y sẽ đối mặt với kẻ kia, có thể đối diện với tình cảm của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.