Dị Thế Lưu Đày

Chương 109: Quả thổ nguyên châu và dự định của lão tư tế



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

big-31543488d6 1

“Nếu mày không đồng ý, thì hai trăm người kia mày đừng hòng có được một kẻ!”
Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ, chọn giới thiệu sơ lược, thứ này không đáng để hắn chịu một trừng phạt nhẹ đâu nhỉ? Nếu đáng, + 10 điểm và +13 điểm cũng không khác nhau bao nhiêu.

—— Quả thổ nguyên châu, trái của cây thổ nguyên, còn gọi là quả thần Haza, hàm lượng tinh bột và chất dinh dưỡng cao. Là cây ăn quả lâu năm thân thấp, bộ rễ xum xuê, có thể giúp đất đai thoáng khí, giữ nước giữ đất, là cây có hệ rễ phân bố ở vùng đất xốp, có tác dụng thanh lọc nguồn nước và giữ chất cho đất. Chú ý: Là loại thực vật có sinh vật cộng sinh.

Hai mắt Nghiêm Mặc tỏa sáng. Không nói đến những tác dụng khác, chỉ nói tới hàm lượng tinh bột cao, vừa nhìn liền biết loại quả này chắc chắn có tác dụng lớn đối với hắn.

Loại thực vật này có cần người vun bón hay không? Thích hợp với loại đất và khí hậu gì? Ăn cùng thuốc có tác dụng gì không? Điều quan trọng là, nếu ăn một lượng lớn, liệu có làm độc tố lắng đọng lại? Dùng làm thức ăn chính được không?

Nếu có thể dùng làm thức ăn chính, vậy loài cây lương thực lâu năm chẳng những có thể bảo vệ nguồn nước, còn có thể giúp đất phì nhiêu này, chính là thứ cực kỳ tuyệt với. Có điều, sinh vật cộng sinh là con gì? Có biện pháp đuổi đi hay không? Sau khi đuổi đi có gây ra ảnh hưởng gì không tốt hay không?

Nghiêm Mặc cứ nghĩ mãi, định hỏi sách hướng dẫn lần nữa, nhưng khi hắn lại đặt tay phải lên quả thổ nguyên châu, thì cái túi của hắn lại bị cột lại, để sang một bên, sau đó là cái chân Nguyên Chiến thò sang đạp đạp, ý bảo Nghiêm Mặc xích xích ra, chừa chỗ cho hắn nằm ngủ.

“Có phải cậu biết đây là quả gì rồi không?” Người nào đó giả bộ ngủ chọt chọt Nghiêm Mặc, hỏi.

Nghiêm Mặc ngáp một cái, hàm hồ nói: “Ngày mai nói cho anh biết.”

“Ngày mai tôi định dẫn mọi người ra ngoài đi săn.”

“Ờ.”

Nguyên Chiến ngẩng đầu, cọ mặt lên bờ vai trần của Nghiêm Mặc: “Ba tộc kia chắc chắn sẽ không cho bọn tôi đi săn.”

“Ờ.”

“Bọn chúng nhất định sẽ tấn công bọn tôi.”

“Ờ.”

“Cho nên, có lẽ ngày mai tôi có thể xử lý hết bọn chúng.”

“……” Nghiêm Mặc khẽ nhếch môi cười rồi lim dim ngủ.

Nguyên Chiến nhờ vào chút ánh lửa mỏng manh hắt vào từ bên ngoài, nhìn gương mặt già nua của tư tế đại nhân mình, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ xúc động gần như không cách nào áp chế, hắn muốn ăn người này vào bụng, từ xương cốt, đến một sợi lông tơ cũng không để lại, phải ăn hết!

Sáng sớm ngày tiếp thao, Nghiêm Mặc vừa mở cửa lều liền thấy một đống người bu quanh bên ngoài. Nguyên Chiến không có ở đây, mành cửa lều chắc là do Nguyên Chiến thả xuống.

Mọi người thấy Nghiêm Mặc đi ra, liền quay đầu nhìn về phía hắn.

“Chào buổi sáng.” Nghiêm Mặc thấy trong số những người này không có gương mặt nào quen thuộc, liền tùy ý vẫy vẫy tay với bọn họ, muốn tìm một chỗ nào đó để súc miệng rửa mặt.

Nghỉ ngơi cả đêm, đàn ong Ăn Thịt bay ra khỏi lều, vây quanh Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc ‘nghe’ Hồng Sí báo cáo, nói chúng nó thấy được cái gì đó ở gần đây.

“Mặc đại nhân…” Cam Vũ bế con đứng một mình ngoài lều đợi thật lâu, thấy hắn liền tiến lên, nhìn Nghiêm Mặc, giọng nói đầy áy náy và sợ sệt: “Tôi, tôi không muốn hạ độc cậu, cái trái đó thật sự có thể ăn, dùng nước nấu chín rất thơm, tôi và con đều đã ăn, không có trúng độc, thật sự!”

“Tôi biết.” Nghiêm Mặc cười cười với chị ta: “Đó là thứ tốt, chị muốn cảm ơn tôi mới cho tôi đúng không?”

Cam Vũ liều mạng gật đầu, trong lùm cây đó có rắn độc, ngày thường, các chiến sĩ không đến mức bất đắc dĩ sẽ không hái giúp các cô, các cô không muốn chịu đói, đành phải mạo hiểm đi hái loại trái đó, có vài cô còn bị rắn độc cắn, tuy rằng không chết, nhưng làm rất nhiều người nghĩ cái trái kia có độc, lão tư tế rất không đồng ý để các cô ăn mấy thứ này, thậm chí còn cho rằng các cô ăn loại quả không quen biết đó, ăn thứ trái có độc là không tôn trọng thần.

“Nếu chút nữa chị có thời gian, tôi muốn phiền chị đi cùng tôi tới nơi chúng nó mọc xem thử, có thể chứ?”

“Có thể, có thể!” Cam Vũ cười, vị tư tế tóc bạc này thật sự không giống với tư tế của bọn họ: “Nhưng nơi đó có rắn độc…”

“Chỉ là xem thử thôi, nếu nguy hiểm thì không đến gần.” Nghiêm Mặc thò tay vào túi thảo dược mò mẫm, lấy ra một quả hắc mai.

“Đưa tay ra.” Nghiêm Mặc nói với thằng bé trông dơ dơ đang ngậm đầu ngón tay nhìn hắn chằm chằm.

Thằng bé dơ dơ há miệng, nước miếng chảy ra.

Nghiêm Mặc tỏ vẻ… vẫn là cho mẹ nó đi, hắn lại bảo Cam Vũ đưa tay ra.

Cam Vũ do dự vươn tay, Nghiêm Mặc cẩn thận để không chạm vào chị ta, thả hắc mai biển vào lòng bàn tay chị: “Đây là đặc sản trong lãnh địa của tộc Người Cá, con nít trong bộ lạc chúng tôi rất thích ăn, thường xuyên lấy thịt nướng hoặc cá nướng đưa cho người cá để đổi loại quả này.”

Tộc Người Cá? Ai thính tai đều nghe được ba chữ này.

Cam Vũ nhìn quả trái cây chưa bao giờ gặp qua trong lòng bàn tay, theo bản năng cảm thấy nó thật trân quý, chị ta không biết nên biểu đạt lòng biết ơn của mình như thế nào, nhận rồi gật gật đầu với Nghiêm Mặc, nói: “Muốn tôi dẫn đường thì gọi tôi một tiếng.” sau đó rời đi.

Đây là một người phụ nữ không giỏi biểu đạt suy nghĩ của mình, nhưng lại rất kiên định. Nghiêm Mặc nghĩ thầm.

Cam Vũ mới đi được hai bước, Nghiêm Mặc liền nghe thằng bé dơ dơ kia phát ra tiếng kêu a a, hiển nhiên là bị màu sắc tươi đẹp của quả trái cây hấp dẫn.

Hắn cho Cam Vũ quả hắc mai không phải vì hắn thích thằng bé dơ dơ kia, mà là cảm thấy hắn cứu tù trưởng Hào, đã có thù lao tương ứng. Mà Cam Vũ cho lại hắn thứ khác, quan trọng nhất là phần lễ vật này chị ta thậm chí còn không biết giá trị chân chính của nó quý tới cỡ nào.

Nếu không có sách hướng dẫn, hắn cũng sẽ không biết. Nhưng bây giờ hắn đã biết, thì không thể yên tâm thoải mái nhận phần lễ vật ấy, quả hắc mai chỉ là một phần đáp lễ nhỏ, chờ khi hắn có thêm nhiều thông tin về quả thổ nguyên từ sách hướng dẫn, hắn sẽ tiết lộ một ít phần quan trọng cho Cam Vũ. Không vì điều gì khác, tâm lí của hắn chỉ không muốn mình cảm thấy mắc nợ ai.

Nghiêm Mặc muốn đến khu phụ cận tìm nguồn nước, có ong Ăn Thịt dẫn đường cho hắn, hắn không sợ bị lạc, nhưng hắn vừa nâng chân, thì đã có người chặn đường.

Lão tư tế tách đám người ra đi đến cách Nghiêm Mặc không xa, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, thấy hắn từ một ông lão khôi phục lại dáng vẻ thiếu niên tóc bạc đầy nét tang thương như ngày hôm qua chỉ trong một đêm, không khỏi cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, đồng thời cũng cực kỳ đố kỵ.

“Sinh mệnh của cậu khôi phục nhanh đấy.” Lão tư tế không nóng không lạnh nói.

“Tổ Thần chúc phúc cho tôi, chỉ là dùng một lần thì ít đi một lần.” Nghiêm Mặc mỉm cười.

“Ồ?” Lão tư tế nheo mắt, không chút khách khí hỏi: “Vậy cậu còn có thể dùng bao nhiêu lần?”

“Không nhiều lắm, cho nên nếu các người còn có ai cần tôi cứu, thì mau lựa chọn cho tốt xem nên nhờ tôi cứu ai, chứ vết thương nhẹ thì đừng có tới tìm tôi. Mặt khác, ngoại trừ tù trưởng của các người, hễ cứu thêm ai khác, thì phải cho tôi năm nam năm nữ.” Nghiêm Mặc không định đi xem đám người thương tàn đó, đi xem rồi mà hắn không ra tay cứu, vậy cái tội thấy chết không cứu lại đổ xuống đầu hắn mất, cái giá phải trả sau đó hắn gánh không nổi.

Có điều, hắn cũng không phải không định cứu người, nhưng cứu một người, căn cứ vào tình trạng thương thế nặng hay nhẹ, hắn có thể giảm bớt 10 đến 100 điểm cặn bã, một người không có nhiều điểm, nhưng được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Chỉ là, mười lăm lần chúc phúc sinh mệnh cuối cùng, hắn hy vọng có thể sử dụng vào những chỗ cần thiết.

“Vậy cậu đi theo ta.” Lão tư tế xoay người: “Bọn ta có không ít chiến sĩ bị thương, cần chúc phúc của tư tế Tổ Thần!”

Nghiêm Mặc không nhúc nhích, làm như không nghe ra ý châm chọc trong lời lão tư tế: “Các chiến sĩ thủ lĩnh, Tranh và tù trưởng ở đâu? Muốn tôi cứu người cũng được thôi, nhưng tôi phải nghe thấy chính miệng họ đồng ý yêu cầu của tôi.”

Lão tư tế nổi giận quay đầu: “Bọn họ có thể, ta cũng có thể!”

Hơn mười chiến sĩ đứng quanh lão tư tế đi tới gần Nghiêm Mặc một bước, nhưng ngại ong Ăn Thịt bên người hắn, không ai dám đến quá gần.

“Tôi nghĩ, vẫn nên chờ họ tới thì tốt hơn.” Nghiêm Mặc nhìn đám chiến sĩ đó, thầm nghĩ những người này chắc là tâm phúc của lão tư tế. Có điều, chuyện đó cũng bình thường thôi, lão tư tế khống chế bộ lạc Nguyên Tế nhiều năm như vậy, không có người ủng hộ mới là lạ, cho dù Tranh có lợi hại, có uy vọng cách mấy, cũng không thể khiến mọi chiến sĩ một lòng với anh ta, hơn nữa, đây còn là bộ lạc được hợp lại từ ba bộ tộc.

Nghĩ đến bộ lạc Nguyên Tế, hắn liền nhớ đến Cửu Nguyên.

Theo kế hoạch của hắn, về sau Cửu Nguyên muốn dung hợp với nhiều bộ tộc, tuy ít người thì dễ nuôi, nhưng đồng thời cũng là một sự bất lợi trong việc phát triển và tự vệ, mở rộng là điều cần thiết, nhưng khi khuếch trương và dung hợp thì sẽ phải gặp đủ loại vấn đề cần suy xét kỹ, muốn hoàn toàn tiêu trừ ngăn cách giữa các tộc là không có khả năng, nhưng sống trong cùng một tòa thành, người khu A còn bài xích người khu B mà, hắn hy vọng có thể giảm bớt điểm này càng nhiều càng tốt

Có một số việc không thể suy nghĩ quá nhiều, nghĩ nhiều, bạn sẽ cảm thấy chỗ nào cũng khó khăn, cuối cùng rất có thể chẳng làm nên trò trống gì.

Nghiêm Mặc không chút trách nhiệm nghĩ, hắn cứ làm theo những gì mình muốn và hy vọng, còn về phần có thể làm được hay không… không làm thì sao biết kết quả?

Phát triển tương lai khác với giải toán, không ai có thể đưa ra đáp án chính xác thật sự. Tỷ như đề toán hỏi đáp án 1+1,  đa số người sẽ nói bằng 2, nhưng trong giai đoạn phát triển nó sẽ giống như thắc mắc của lũ quỷ nhỏ tộc A Ô hỏi hắn vậy, 1+1 có thể bằng 2, nhưng cũng có thể 5, bằng 0, thậm chí bằng 100.

“Nghiêm Mặc đại nhân!” Lão tư tế nghiến răng nghiến lợi kêu ra bốn chữ này, giận đùng đùng quát: “Ta đang nói chuyện với cậu đấy!”

Nghiêm Mặc hoàn hồn: “À, ông nói gì với tôi vậy?”

Lão tư tế thở dồn dập hai nhịp, nhìn lũ ong Ăn Thịt bay quanh rồi đè lửa giận xuống, nói lại lần nữa: “Bọn Tranh và tù trưởng đang bàn việc, những chiến sĩ đó có người bị thương rất nặng, bọn họ không thể chờ được nữa, nếu cậu có thể cứu bọn họ, thì nhanh lên đi!”

“Thu Thực đại nhân, hôm qua tôi đã nói, số lần trị liệu trong một ngày của tôi không nhiều lắm, hơn nữa, nếu cứu người bị thương nặng như tù trưởng các người, thì một ngày tôi chỉ có thể trị liệu cho một chiến sĩ mà thôi. Ông có chắc là hôm nay tù trưởng của ông không cần tôi trị liệu cho nữa sao?”

Nghe vậy, hơn mười người chiến sĩ ủng hộ lão tư tế cùng nhìn về phía lão, tù trưởng còn cần trị liệu, và chuyện số lần trị liệu trong một ngày của vị tư tế Tổ Thần này không nhiều lắm, lão tư tế không hề nói với bọn họ.

“Tù trưởng vẫn chưa khôi phục nữa à? Ta thấy ông ta đã hoàn toàn khôi phục rồi.” Lão tư tế hoài nghi nhìn hắn.

Nghiêm Mặc ăn ngay nói thật: “Ông ấy chỉ khôi phục được một nửa thôi, miệng vết thương bên ngoài tuy đã tốt, nhưng nội thương thì phải điều dưỡng thêm, nếu ông ấy muốn nhanh chóng khôi phục đến trạng thái tốt nhất, thì tôi phải trị liệu cho ông ấy một lần nữa, nhưng điều này không cần thiết lắm, ông ấy cũng có thể chọn cách chậm rãi điều dưỡng.”

Lão tư tế như bắt được nhược điểm, lập tức chất vấn hắn: “Vì sao cậu chỉ chữa một nửa cho tù trưởng?”

“Tôi nhớ hôm qua tôi đã nói với các người rằng tù trường của các người thương thế quá nghiêm trọng, tôi không thể chữa khỏi trong một lần.” Nghiêm Mặc không nóng không giận nói, thậm chí vẻ mặt còn mang theo nét cười nhàn nhạt: “Vì cứu tù trưởng của các người, mà hôm qua tôi đã trả một nửa sinh mệnh của mình, nếu muốn nội trong một ngày hoặc chỉ trong một lần đã chữa khỏi của ông ấy, thì tôi đây nhất định phải chết.”

Lão tư tế còn ước gì hắn chết luôn cho rồi, nhưng lão không thể nói thằng ra như vậy, chỉ hừ lạnh: “Năng lực của cậu cũng chẳng ra gì.”

“Đúng vậy, nhưng tôi có thể cứu tù trưởng của các người, còn ông thì không mà thôi.”

“Mày!”

Nghiêm Mặc đột nhiên giơ tay, vẫy vẫy Thảo Đinh đang bước nhanh tới từ nơi xa.

“Mặc đại nhân.” Thảo Đinh chạy nhanh nhanh hơn, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Nghiêm Mặc, có Tiểu Mặc ở đây, cô không sợ đàn ong Ăn Thịt sẽ chích mình, sau đó cúi đầu nói: “Tù trưởng đại nhân cho tôi tới nghe theo phân phó của cậu.”

Nghiêm Mặc nhích chân: “Đứng lên, tôi không thích có người quỳ trước mặt tôi.”

“Vâng.” Thảo Đinh đứng dậy, vẫn cúi đầu như cũ.

“Biết A Chiến ở đâu không?” Nghiêm Mặc thuận miệng hỏi, không phải hắn quan tâm Nguyên Chiến đi đâu, chỉ là không muốn với nói chuyện lão tư tế nữa.

“Chiến đại nhân đang nướng thịt cho cậu, anh ta sẽ nhanh chóng trở về.”

Nghiêm Mặc nhìn kỹ nét mặt Thảo Đinh, lập tức hiểu ra, chắc là Nguyên Chiến đã nói gì đó với Thảo Đinh, hắn cũng làm bộ không quen biết Thảo Đinh, hỏi: “Gần đây có nguồn nước sạch sẽ nào không?”

“Có, mời đại nhân đi cùng tôi.”

“Đứng lại! Chẳng lẽ mày không nghe ta kêu mày đi cứu các chiến sĩ à? Nếu mày không đồng ý, thì hai trăm người kia mày đừng hòng có được một kẻ!”

Nghiêm Mặc dừng bước, sắc mặt trầm xuống, hắn lười tranh chấp với lão già này, nhưng lão thấy hắn khách khí thì tưởng hắn sợ sao? Dám uy hiếp hắn?

Nghiêm Mặc đang định xoay người, thì nghe thấy một giọng nói quen tai truyền tới: “Thu Thực, tối hôm qua ta đã đồng ý đưa cho Mặc đại nhân 205 người kia, điều này, cho dù ta có chết thì vẫn phải làm được! Mặt khác, ông muốn dẫn Mặc đại nhân đi cứu ai? Nếu là chiến sĩ, vì sao không báo cho ta hoặc Tranh biết?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.