Dị Thế Lưu Đày

Chương 110: Tranh chấp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

lão tư t

“Bắt nó lại! Chiến sĩ và phụ nữ là của chúng ta, sẽ không cho nó một người nào! Một người cũng không cho! Giết nó! Giết lũ ong Ăn Thịt đó! Phóng hỏa thiêu chúng nó!”
Tù trưởng Hào dẫn theo Tranh và các chiến sĩ thủ lĩnh khác đi tới.

“Nói xem nào, Thu Thực, ông muốn Mặc đại nhân cứu ai?” Vẻ mặt Tù trưởng rất bình tĩnh, nhưng ai cũng có thể nghe ra được ông đang tức giận.

Tranh nhìn một vòng, thấy các chiến sĩ vây quanh lão tư tế đều là người của tộc Hắc Nguyên, trong đó vài người có người nhà hoặc bạn bè bị thương nặng, lập tức hiểu được tính toán của lão tư tế. Anh có thể nhìn ra, đương nhiên tù trưởng cũng có thể nhìn ra, nếu không thì sao lại tức giận như vậy.

Bộ Nga và Băng cúi đầu, bọn họ đều là người tộc Hắc Nguyên, đương nhiên càng hiểu ý đồ của lão tư tế, điều này làm họ cảm thấy thật hổ thẹn.

Liệp, Điêu, Đại Hà thì không nói gì.

Lão tư tế cảm thấy mình tìm lý do để tên tư tế đầu bạc này cứu người là không sai, sẽ không ai trách cứ lão. Nhưng lão biết rõ trong một ngày Nghiêm Mặc không cứu được bao nhiêu người, mà còn gạt các chiến sĩ thủ lĩnh khác, chỉ dẫn theo chiến sĩ tộc Hắc Nguyên, muốn tư tế tóc bạc đi theo lão cứu người, vậy người cần cứu là ai còn phải hỏi à?

Hoá ra chiến sĩ tộc Hắc Nguyên các người đều là cục cưng bảo bối, vậy các chiến sĩ trọng thương của hai tộc khác thì sao? Bọn họ nên chờ chết à?

Hành vi của lão tư tế làm chiến sĩ ba tộc cảm thấy thế nào?

Tù trưởng thở dài, lão tư tế thật sự già rồi, lão lẩm cẩm, chỉ có thể nhìn được không gian hẹp hòi, vì thứ nhỏ nhặt lão coi trọng, mà bỏ mặc tương lai của toàn bộ lạc.

Nhưng bộ lạc cũng cần tư tế, mà Thu Ninh lại chưa hoàn toàn trưởng thành, điều này khiến Hào không biết phải làm sao.

“Ta bảo hắn đi theo ta cứu các chiến sĩ bị trọng thương, hơn nữa ta đã đáp ứng hắn cứu một người đổi năm nam năm nữ, nhưng hắn lại cố ý kéo dài thời gian! Rõ ràng hắn muốn hại chết các chiến sĩ chúng ta!” Thu Thực thấy Hào, vẻ mặt liền bớt hung hăng đi vài phần, nhưng lão vẫn không cảm thấy sợ hãi hay hổ thẹn, lão chỉ thấy điều mình làm rất chính xác, lão nghĩ Hào sẽ hiểu lão.

Hào không ép hỏi lão có phải lão chỉ muốn cứu chiến sĩ tộc Hắc Nguyên hay không? Cho dù ông biết rõ điều này thì cũng không thể hỏi trước mặt nhiều người như vậy.

Nghiêm Mặc cười nhạo: “Ông nói tôi muốn hại các người?”

Hào và Tranh thấy vẻ mặt Nghiêm Mặc biến đổi, liền muốn giải thích, nhưng khi mở miệng thì.

“Tù trưởng, Tranh, thì ra mọi người ở chỗ này, tôi đang muốn tìm các người đây.”

Mọi người cùng quay đầu lại, liền thấy Nguyên Chiến bưng một cái mâm đá mà tối hôm qua hắn vừa làm ra, trên đó để mấy miếng thịt hươu mềm vừa mới nướng xong.

Mùi thịt mới nướng rất thơm, làm cho đám chiến sĩ sáng sớm còn chưa ăn gì đói đến bụng kêu cồn cào, cả đám nhịn không được nuốt mấy ngụm nước miếng.

Chiến xấu bụng quá! Chỉ biết nghĩ đến vị tư tế tóc bạc kia, không có tình huynh đệ gì hết! Sáng sớm, trước khi bọn họ đi gặp tù trưởng, đã lén đi tìm Chiến, muốn nhờ hắn đánh tiếng với Mặc đại nhân, hỏi xem có thể nhờ vị đại nhân kia ra tay cứu người mà không cần nô lệ không. Kết quả tên thối đó trưng ra vẻ mặt: ‘Sao tụi bây có thể không biết xấu hổ mà nói ra lời như vậy?!’ trợn mắt trừng bọn họ!

Nếu không phải tên kia nói thay vì năn nỉ hắn còn không bằng năn nỉ trực tiếp với Mặc đại nhân, rồi nói buổi tối hắn sẽ tìm bọn họ bàn một việc, còn đặc biệt nhấn mạnh bảo là chuyện tốt, thì bọn họ thật muốn xông lên đánh hội đồng hắn một trận tơi bời! Còn về phần có đánh thắng được hay không thì đó là vấn đề khác.

Nguyên Chiến như không cảm nhận được bầu không khí căng thẳng ở đây, hắn đưa mâm cho Nghiêm Mặc, hình dáng cái mâm hắn từng thấy Mặc vẽ rồi, sáng sớm tự nhiên thấy bên người có cục đá, liền thuận tay làm ra một cái như vậy.

Nghiêm Mặc không nhận, hắn nhìn Nguyên Chiến một cái rồi xoay người đi ra phía sau lều.

“Cậu đi đâu vậy?” Nguyên Chiến tò mò hỏi.

“Đi tiểu! Ông mày nghẹn muốn nổ bóng đái rồi! Sáng sớm vừa ra khỏi cửa đã kêu đánh kêu giết, hăng hái vậy sao không ra xử lý kẻ địch đi?” Nghiêm Mặc lèm bèm rồi biến mất sau túp lều, hắn vốn không muốn giải quyết ở gần lều, nhưng hắn thật sự không nhịn được nữa.

Người nghe thấy tiếng tư tế tóc bạc oán giận, tất cả đều thiếu chút nữa cười phì ra tiếng, vị tư tế tóc bạc này thật sự rất… thú vị.

Bầu không khí ở hiện trường dịu đi rất nhiều.

Trên mặt Hào cũng xuất hiện một nụ cười nhẹ, ông nhìn về phía Nguyên Chiến, đối với người chiến sĩ này, ông cảm thấy có chút phức tạp, trước khi ra khỏi bộ lạc chỉ là một chiến sĩ cấp hai, sau khi trở về lại trở thành chiến sĩ cấp bốn ngang ông, còn thức tỉnh cả năng lực thần huyết.

Ông rất hài lòng với Chiến, thẳng đến khi đùi Chiến xuất hiện vấn đề, thăng cấp trở thành một chuyện cực kỳ khó khăn, ông mới từ bỏ hắn, dời mắt sang chiến sĩ khác.

“Tù trưởng, Tranh, chuyện cứu người cứ giao cho tư tế đại nhân đi, tôi thấy trong khe núi không còn bao nhiêu thức ăn, nhân lúc mọi người còn sức, không bằng ra ngoài săn thú một phen?”

Nghe Nguyên Chiến nhắc tới chuyện săn thú, Hào và đám người Tranh lập tức tiến vào tư thế chiến đấu.

“Lúc sáng Tranh có nói với tôi về tình hình trong bộ lạc, mọi người đang chuẩn bị tập trung các chiến sĩ còn lại đột phá vòng vây đúng không?” Tuy cứu người rất quan trọng, nhưng nếu không thể mở đường máu, thì bọn họ có cứu nhiều người hơn cũng không được, cuối cùng cũng sẽ bị giết chết hoặc biến thành nô lệ.

Mà bọn họ muốn cứu càng nhiều người, tất nhiên phải chuẩn bị càng nhiều nô lệ, vậy nô lệ ở đâu ra? Không muốn dùng tộc nhân của mình, thì chỉ có thể cướp từ chỗ kẻ địch.

“Không cần nhiều người như vậy, cho tôi một trăm chiến sĩ cấp ba là đủ.” Nguyên Chiến nói.

“Cho cậu? Cậu muốn dẫn người đột phá?” Hào kinh ngạc. Tuy Chiến đã trở lại, nhưng bọn họ thật sự không nghĩ Nguyên Chiến sẽ nguyện ý xung phong.

“Không phải, tôi dẫn người đi săn thú, và mọi người phải nghe theo lệnh của tôi.”

Tù trưởng và các chiến sĩ thủ lĩnh: “……”

Nguyên Chiến lại nói: “Những người khác chờ trong khe núi, không cần ra ngoài.”

“Không được! Ta không tin hắn!” Lão tư tế tiến lên phía trước, chen vào cuộc nói chuyện của các chiến sĩ: “Các chiến sĩ không thể giao cho hắn, một người cũng không.”

Nguyên Chiến sờ sờ cái cằm lởm chởm râu của mình, bỗng nhiên rất muốn xử lý lão tư tế, ừm, từ lâu trước kia hắn đã muốn rồi.

“Thu Thực!” Hào xoa xoa ấn đường, nếu không phải sợ Già Ma đại thần giáng tội, thì ông muốn lập tức đổi tư tế, cho dù vị tư tế đó không thể nhìn về nơi xa, cũng không thể cầu phúc cho các chiến sĩ cũng được.

Đám người Tranh nhìn lão tư tế bằng ánh mắt không chút hữu hảo, lão tư tế khổ sở, lão cảm thấy mình không làm sai, nhưng các chiến sĩ và cả tù trưởng lại không ủng hộ lão.

“Các người đều bị tà ma mê hoặc!” Lão tư tế siết chặt quyền trượng, nổi giận rống.

“Kiệt ——!” Mọi người bỗng nhiên ngẩng đầu, trên trời, một bóng đen thật lớn vờn quanh.

Nghiêm Mặc từ phía sau lều vội vàng chạy ra, vẫy vẫy tay với bầu trời.

“Kiệt ——!” Cửu Phong ở trên trời kêu: Mặc, vừa rồi ta với tên to con đánh một trận! Ta đói bụng, đi kiếm ăn, đợi chút nữa về tìm cậu chơi.

Đi đi, đi đi. Nghiêm Mặc phất tay.

Cửu Phong nghiêng cánh, thuận gió bay xa.

Nghiêm Mặc vừa nghĩ xem ‘tên to con’ Cửu Phong vừa nhắc đến là tên nào, vừa nhận cái mâm Thảo Đinh đưa cho hắn. Thấy thịt nướng trên mâm vẫn còn nóng, lại nhìn nhìn tay mình, đổi tay khác cầm miếng thịt nướng lên nhét vào miệng. Đây là chuyện mà đời trước hắn tuyệt đối không làm.

Với thái độ làm lơ mọi người của Nghiêm Mặc —— đặc biệt là lão tư tế cũng đang đói bụng, thế là lão phát hỏa.

“Cậu đừng có ăn! Nếu cậu thật sự muốn cứu người, thì đi theo tôi cứu các chiến sĩ trọng thương!”

“Các người có bao nhiêu người bị thương nặng?” Nghiêm Mặc chẳng thèm đếm xỉa tới lão, nhìn về phía tù trưởng Hào.

Hào không muốn nhìn cái bản mặt già luôn nghĩ mình không sai kia của lão tư tế, quay đầu hỏi Tranh: “Bao nhiêu?” Hắn hỏi Tranh, không chỉ vì Tranh là chiến sĩ thủ lĩnh, mà còn vì năng lực đếm số của anh trong các chiến sĩ thủ lĩnh là tốt nhất.

Tranh không cần suy nghĩ đã trả lời: “Hôm qua có sáu mươi sáu người.” Người cụt tay cụt chân anh không tính là người bị thương nặng.

Hào lại nhìn về phía Nghiêm Mặc: “Mặc đại nhân, nhiều người như vậy, cậu có thể cứu hết không?”

“Không thể, tôi đâu phải thần, tôi chỉ có thể cố hết sức mình.”

Tuy Nghiêm Mặc phủ định, nhưng lại làm Hào và các chiến sĩ thủ lĩnh cảm thấy hắn rất thành thật và cũng rất chân thật.

“Bất luận là năng lực gì đều phải trả giá, tư tế biết cứu người không chỉ có mình tôi, tư tế và công chúa thành Lạch Trời cũng có thể cứu người, những là lấy sinh mệnh của những sinh vật xung quanh làm cái giá, mà tôi thì dùng sinh mệnh của mình, nhưng sinh mệnh của tôi cũng không phải bất tận, Tổ Thần cho tôi nhiều sinh mệnh hơn người khác, nhưng cũng chỉ đủ để tôi cứu về mấy chục mạng người mà thôi, đến bây giờ tôi đã dùng rất nhiều rồi.”

Nghe thấy ba chữ thành Lạch Trời xa lạ, tù trưởng Hào và Tranh đều khá nhạy bén, hai người nhìn nhau một cái.

Lão tư tế bị làm lơ lập tức phẫn nộ, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn: “Cậu là tư tế Tam Thành?”

Tranh cũng đồng thời hỏi: “Cậu có thể cứu được bao nhiêu người?”

Nghiêm Mặc không trả lời lão tư tế, mà trả lời Tranh: “Anh không nên hỏi tôi có thể cứu được bao nhiêu người, mà phải tự hỏi xem các anh có bao nhiêu người có thể trao đổi với tôi?”

Thấy Hào và các chiến sĩ cùng giơ ngón tay ra đếm số, cứu nhiều người như vậy thì phải trao đổi cho hắn bao nhiêu người đây, Nghiêm Mặc trực tiếp cho bọn họ con số đáp án: “Sáu mươi sáu người, một người đổi mười người, nếu tôi có thể cứu hết, vậy phải đưa cho tôi 660 người, hơn nữa, cộng với 205 người trước đó, tổng cộng phải đưa cho tôi 865 người, bộ lạc các người có nhiều người như vậy để trao đổi không?”

865 người! Các chiến sĩ thủ lĩnh hiểu rõ con số này có nghĩa gì đều ngây ngẩn cả người.

“Nghe đi! Bảo hắn cứu vài người, hắn lại muốn cướp hết người của bộ lạc chúng ta! Đây là kẻ mà các người tưởng là người tốt đấy!” Lão tư tế dộng quyền trượng, lớn tiếng kêu gào.

Hào và Tranh cùng các chiến sĩ đều không cảm thấy đây là vấn đề gì, nhiều kẻ địch như thế chẳng phải đều là nô lệ hết sao? Lúc trước là vì Hào trọng thương sắp chết, nên sức chiến đấu và tinh thần của bọn họ đều chịu ảnh hưởng lớn, hiện giờ Hào có thể đứng lên đi lại, bọn họ còn nhiều thêm một chiến sĩ cấp bốn, hiện tại, các chiến sĩ trong bộ lạc đều tràn đầy chiến ý! Bọn họ tất nhiên sẽ giết chết kẻ địch, cướp lại chỗ ở của bộ lạc, chiếm được càng nhiều nô lệ!

“Thu Thực đại nhân muốn lấy người của bộ lạc mình xem như nô lệ mà trao đổi à?” Nguyên Chiến hỏi đầy ác ý.

Lão tư tế đờ người ra một chút.

Nghiêm Mặc bỗng nhiên cười khẩy một tiếng, rồi nói: “A Chiến chưa nói với mấy người hả? Tối hôm qua tôi đã nói với anh ấy, hai trăm người đã đủ rồi, sau đó nếu có người nhờ tôi cứu chữa, trừ phi cần tôi sử dụng sinh mệnh để cứu người, nếu không thì chỉ cần trao đổi vật phẩm là được.”

Vẻ mặt của đám người Hào liền thả lỏng một chút, lão tư tế lại cả giận nói: “Vừa rồi mày rõ ràng nói một người thì đổi mười người!”

“Ờ, không sai, chỉ cần là ông yêu cầu, thì một người phải đổi mười người.”

“Mày!”

Thấy người ngoài ăn hiếp tư tế của bộ lạc mình, theo lý thuyết thì các chiến sĩ Nguyên Tế phải giận lắm, phải phẫn nộ lắm, nhưng người ở đây ngoại trừ những kẻ cực kỳ cá biệt, đa số các chiến sĩ thủ lĩnh lại cảm thấy vị tư tế tóc bạc này nói hay lắm… Điều này làm bọn họ cảm thấy rất có lỗi với tù trưởng.

“Tôi còn chút việc, nếu các người không định để tôi cứu người bây giờ, thì đợi chút tôi trở về đi.” Nghiêm Mặc nói xong, quay đầu thấp giọng bảo Thảo Đinh: “Mang tôi đi tìm Cam Vũ.”

“Vâng.” Thảo Đinh đang định dẫn đường cho Nghiêm Mặc.

“Mày muốn đi đâu? Đứng lại! Đây là bộ lạc Nguyên Tế, ta là tư tế nơi này, mày, một tên tư tế ngoại tộc mà dám bất kính với ta như thế!” Lão tư tế sắp tức đến điên rồi, ra lệnh: “Bắt nó lại! Chiến sĩ và phụ nữ là của chúng ta, sẽ không cho nó một người nào! Một người cũng không cho! Giết nó! Giết lũ ong Ăn Thịt đó! Phóng hỏa thiêu chúng nó!”

Các chiến sĩ bên cạnh lão tư tế cùng nhìn về phía tù trưởng.

Hào gầm lên: “Thu Thực!”

Thu Thực cũng sầu bi kêu lên với Hào: “Tù trưởng! Tên tư tế ngoại tộc này thật sự không thể giữ lại! Ông không thấy sao? Nó đang ở hút lấy linh hồn của mọi người trong bộ lạc! Các người đều không nghe lời ta, đều không nghe! Còn có Chiến, linh hồn của hắn đã ô nhiễm, hắn không còn là chiến sĩ của bộ lạc Nguyên Tế. Ta thấy được, thấy tất cả mọi người trong bộ lạc đều biến thành nô lệ của chúng!”

Hào biến sắc, con mắt thứ ba của Già Ma đại thần không chỉ có thể nhìn ra phương xa, mà còn có thể nhìn thấy tương lai và những chuyện chưa phát sinh, tuy tư tế tộc Hắc Nguyên xưa nay chỉ truyền thừa năng lực nhìn về nơi xa, nhưng trực giác đối với nguy hiểm của bọn họ đều rất linh nghiệm, hơn nữa loại trực giác này của lão tư tế cũng càng rõ ràng.

“Thu Thực đại nhân, ông thật sự thấy được à? Hay chỉ đang đố kỵ với năng lực của tôi, muốn ép tôi vào chỗ chết? Hay là bộ lạc Nguyên Tế các người định nói chuyện không giữ lời, không muốn đưa cho tôi hai trăm người kia, cho nên tùy tiện tìm một lý do nào đó để giết tôi?” Nghiêm Mặc xoay người lại, mỉm cười, trong tay đột nhiên xuất hiện một con dao nhỏ, chậm rãi chuyển động giữa các ngón tay.

Ong vệ lặng yên không một tiếng động chuyển thành trận hình tấn công.

Tranh lập tức biến sắc.

Hào định giải thích, muốn bảo người dẫn lão tư tế tạm thời đi trước, nhưng trước khi ông mở miệng thì Nghiêm Mặc đã cười nhạo một tiếng: “Nô lệ? Bộ lạc Cửu Nguyên chúng tôi chưa từng có nô lệ!”

Bộ lạc Cửu Nguyên? Mọi người nhìn nhau một cái, đây là bộ lạc nào? Vì sao bọn họ chưa từng nghe qua? Hơn nữa, bộ lạc này ấy vậy mà lại không có nô lệ?

“Không có nô lệ? Vậy mày muốn bọn ta trao đổi hai trăm người cho mày để làm gì? Mang về ăn luôn à?” Lão tư tế căn bản không tin.

“Không, bọn tôi chỉ muốn mang họ đến Cửu Nguyên sống một cuộc sống tốt hơn nữa.” Người nói không phải Nghiêm Mặc, mà là Nguyên Chiến.

Lão tư tế vừa nghe thấy, càng thêm cảm thấy mình đoán đúng rồi, lập tức bi phẫn la to: “Tù trưởng! Hãy nghe đi! Đại Chiến đã phản bội bộ lạc! Hắn muốn dẫn người rời khỏi bộ lạc!”

Hào rất bình tĩnh, ông hỏi Nguyên Chiến: “Cậu muốn dẫn người tới bộ lạc khác là có ý gì?”

Nguyên Chiến cười, trả lời Hào: “Không phải tôi muốn dẫn người đi, mà là Thu Thực đại nhân không muốn tộc Tức Nhưỡng ở lại bộ lạc nữa.”

“Chiến!” Tranh chậm rãi lắc đầuvới hắn.

Nguyên Chiến lại làm như không thấy: “Ông có thể hỏi Thu Thực đại nhân, vì sao lão lại đồng ý dùng hai trăm người để trao đổi với Mặc, cho Mặc cứu ông, ngay từ đầu, Thu Thực đại nhân thà rằng ông chết chứ chẳng muốn để Mặc chạm vào người ông đâu.”

Hào không thể hỏi lão tư tế điều này.

Lão tư tế muốn phản bác, Nguyên Chiến lại không cho lão có cơ hội mở miệng, tiếp tục nói: “Bởi vì Tranh đồng ý với lão, hai trăm người mang đi trao đổi kia đều là người tộc Tức Nhưỡng, bao gồm cả anh ta trong đó.”

“Cái gì?!” Hào giận dữ: “Thu Thực!” Làm sao ông có thể ép Tranh đến mức này? Ông có biết nếu bộ lạc không có Tranh thì sẽ mất đi bao nhiêu sức chiến đấu hay không?

Các chiến sĩ thủ lĩnh khác cũng biến sắc.

Nguyên Chiến nhìn lão tư tế đang tức đỏ mặt muốn cãi lại, hắn không cho lão cơ hội đó, trảm thêm một đao: “Mặc vốn dĩ không muốn trao đổi hai trăm người đâu, ban đầu cậu ấy nhắc tới vụ trao đổi nô lệ với Tranh, chỉ là muốn vài người mà thôi. Nếu không phải sau đó Thu Thực đại nhân xem Mặc như kẻ địch, Mặc cũng sẽ không đưa ra ý muốn trao đổi hai trăm người, Mặc vốn chỉ hảo tâm tới cứu người mà thôi.”

Nguyên Chiến nói ra lời cuối cùng: “Nếu tư tế của Tổ Thần muốn bắt người về làm nô lệ, có Sơn Thần Cửu Phong, có ong Ăn Thịt, cậu ấy muốn bao nhiêu nô lệ mà chẳng được? Chứ căn bản không cần phải dùng phương pháp cứu người để đổi nô lệ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.