Dị Thế Lưu Đày

Chương 113: Điều kiện để mở điều thứ năm đặc biệt trong sách hướng dẫn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

dbe40a817d1ff98e6eddfa748e5e6877

“Kẻ lưu đủ điều kiện để mở điều thứ năm đặc biệt của sách hướng dẫn.”
Xích Kỷ đồng ý với điều kiện của Nguyên Chiến.

Anh ta không thể không chấp nhận, vì trước khi Nguyên Chiến ra điều kiện, hắn san bằng toàn bộ mớ bẫy rập mà bọn họ vất vả nhiều ngày đào ra ngay trước mắt, không đến mấy giây đã xong.

Người này tuy rằng cũng là chiến sĩ cấp bốn, nhưng năng lực đã vượt quá sức tưởng tượng của anh ta.

Mà điều kiện Nguyên Chiến đưa ra cũng không hà khắc gì, không đòi nô lệ, không đòi thịt hay muối, thậm chí còn không cần bọn họ liên hợp cùng để đối phó với tộc Trệ, chỉ cần bọn họ không làm gì hết là được.

“Anh giết Xích Đâu.” Xích Kỷ thấp giọng hỏi.

“Tôi có thể giết chết nhiều người trong số các anh hơn nữa, cướp hết phụ nữ của các anh.” Nguyên Chiến lạnh lùng nói: “Đừng quên, các anh và tộc Trệ đã giết chết bao nhiêu tộc nhân của tôi.”

“Làm sao tôi biết về sau các anh không báo thù chúng tôi nữa?”

“Nếu tôi muốn giết các anh, thì bây giờ đã ra tay rồi.”

Vẻ mặt của Xích Kỷ có chút kỳ quái, tựa như không hiểu ra được: “Tại sao? Tại sao lại tha cho chúng tôi?”

“Bộ lạc Cửu Nguyên sẽ không chủ động giết chóc.” Nguyên Chiến nghĩ thầm, nếu không phải giết sạch các người cũng chỉ tiện nghi cho những bộ tộc khác, thì tôi đã sớm làm thịt các người hết cả rồi. Ai kêu Cửu Nguyên xa quá, mang một đám nô lệ và đàn bà không cam tâm tình nguyện trở về, cho dù dọc đường đi không chết sạch, không bỏ trốn, thì cũng sẽ mang đến cho bọn hắn một đống phiền toái.

“Cửu Nguyên?”

Nguyên Chiến không trả lời, mặt đất chấn động, Thiết Bối Long bị đám chiến sĩ tộc Trệ dẫn sang đây.

Xích Kỷ vừa định truy vấn Nguyên Chiến, thì quay đầu lại đã không thấy người đâu.

Nguyên Chiến rất bận, bên tộc Hồng Hồ có bẫy rập, vậy tộc Hách Lạp chắc chắn cũng có, hắn phải sang bên kia giải quyết, chiến sĩ bộ lạc còn đang đợi lệnh của hắn.

“Xích Kỷ?” Các chiến sĩ tộc Hồng Hồ cũng đang đợi lệnh của thủ lĩnh.

Xích Kỷ cảm nhận được rung chấn dưới chân, bình tĩnh suy nghĩ, khi tên chiến sĩ kia lại thúc giục hỏi anh ta lần nữa, thì anh ta đã quay đầu cười với bạn mình: “Còn nhớ tối hôm qua tôi nói gì với cậu không?”

“Nhớ.”

“Đến lúc rồi, đi!”

“Được.” Tên chiến sĩ kia không chút do dự xoay người đi chấp hành mệnh lệnh của Xích Kỷ. Dù Xích Kỷ muốn làm gì, chắc chắn chuyện đó chỉ có lợi chứ không có hại với bộ tộc.

Bột Ngạc chạy như điên sang đây, vốn tưởng có thể trông cậy vào cái hố to mà tộc Hồng Hồ đào, mong nó bẫy được Thiết Bối Long, nhưng…

Hố đâu?

Người tộc Hồng Hồ đâu?

“Tộc trưởng Bột Ngạc, tìm tao hả?” Nguyên Chiến bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Bột Ngạc.

“Mày!” Bột Ngạc nhìn thấy hắn, hai mắt đỏ ngầu muốn nhỏ máu: “Chiến sĩ cấp bốn của bộ lạc Nguyên Tế, mày dám đấu một trận với tao không?”

“Mày đang khiêu chiến tao?” Nguyên Chiến cười như không cười. Năng lực huyết mạch của gã không tồi, tuy không bằng sức chiến đấu, chỉ có cấp hai, nhưng bị đập cho một chuỳ còn có thể tung tăng nhảy nhót, xem ra người tộc Trệ trong truyền thuyết thật sự có được sức mạnh của thần Sơn Lâm, nên da thịt mới cứng cáp, sống lưng còn có roi gai có thể đả thương người.

“Đúng!”

“Được! Đấu thì đấu!”

Bột Ngạc hét lớn một tiếng, hạ thấp người vọt về phía Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến không nhúc nhích, hắn muốn thử xem thân thể mình có chịu nổi cú va chạm của chiến sĩ cấp bốn không.

Đám người tộc Trệ không rảnh lo cho tộc trưởng của mình, mà Bột Ngạc cũng không rảnh lo cho bọn họ, mấy trăm người bị Thiết Bối Long dí chạy tứ tán.

Cửu Phong thấy Thiết Bối Long đuổi theo quái hai chân, lệch khỏi đường đến cửa khe núi, chạy sang một vách sườn khác, nó cũng đuổi theo.

Thiết Bối Long càng chạy càng xa, các chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế đang mai phục trong sườn khe núi sau khi nghe thấy tiếng hô báo hiệu của Nguyên Chiến thì lập tức gào đánh gào giết đến rung trời vọt ra.

Trong khe núi lúc này, Nghiêm Mặc vốn muốn tìm chỗ mọc quả thổ nguyên châu xem thử, nhưng quá nhiều người bị thương làm hắn không cách nào rời đi được.

Đã thế, vậy hôm nay cứ dùng hết năm lần chúc phúc sinh mệnh luôn đi, hắn rất hiếu kì, năm lần tiêu hao 50% sinh mệnh, sẽ mang đến thay đổi lớn nào cho thân thể và hệ thần kinh của hắn.

Ngày thường, hắn không có cơ hội thí nghiệm, ừm, là một nhà nghiên cứu giỏi, phải luôn có gan thí nghiệm trên cơ thể mình. Tên khoa học điên nào đó ỷ mình không chết được nghĩ như vậy.

Trong lúc chữa trị, Đại Hà có nói cho hắn biết, tù trưởng dẫn năm trăm chiến sĩ xông ra khỏi khe núi đánh giết.

Tới chiều, Đại Hà lại báo cáo lần nữa, Chiến dẫn một đội ngũ đi săn thú, đi săn thú thật sự. Tranh thì mang người đuổi giết tộc Trệ và tộc Hách Lạp.

“Tộc trưởng tộc Trệ Bột Ngạc có chạy thoát không?” Nghiêm Mặc vừa chỉ Thảo Đinh cắt thịt thối trên miệng vết thương cho người ta, vừa thuận miệng hỏi Đại Hà.

“Không, Chiến giết gã rồi.” Đại Hà hưng phấn nói.

“Thi thể đâu?”

“Treo ở cửa khe núi, Chiến không cho mọi người động vào.”

Đã vào tay Nguyên Chiến, cũng có nghĩa là vào tay hắn. Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn sắc trời, quay đầu kêu Băng vẫn luôn đi theo mình hỗ trợ: “Mặc kệ các anh muốn tôi ra tay cứu ai, Đại Sơn vẫn phải nằm trong danh sách.”

Đại Hà khống chế cảm xúc bản thân để mình đừng quá kích động, Băng không nói trong danh sách mà Hào và Tranh yêu cầu trước có Đại Sơn hay không, hắn chỉ gật đầu, nói: “Được.”

“Chút nữa tôi sẽ cứu Đại Sơn trước, sau đó tôi chỉ có thể cứu tiếp hai người, giữa mỗi lần ra tay tôi cần nghỉ ngơi để khôi phục lại chút đỉnh, trong lúc tôi nghỉ ngơi tuyệt đối đừng để người khác quấy rầy tôi, càng không được để người khám chạm vào tôi.”

“Được!”

Nghiêm Mặc thừa nhận rằng hắn cố ý nói như vậy là để Đại Hà và những người khác nghe thấy.

Lúc này phải nhân cơ hội làm việc tốt để lưu danh, hắn muốn cho người Nguyên Tế biết, đi theo hắn chắc chắn sẽ có nhiều lợi ích hơn.

Nghiêm Mặc lại lần nữa đi đến bên người Đại Sơn, sau khi kiểm tra xong, thấy miệng vết thương trên người Đại Sơn cũng không quá mức trí mạng, hắn hôn mê bất tỉnh rất có thể là vì gáy bị tổn thương, phỏng chừng đã ảnh hưởng đến não.

Đại Hà nói cho Nghiêm Mặc biết, Đại Sơn và các chiến sĩ khác hộ tống mọi người suốt chặng đường đến đây, trên đường đi đều có thể nói chuyện đi lại, nhưng vừa đến khe núi, sau khi hắn nằm xuống nghỉ ngơi liền bất tỉnh, kêu không dậy nữa, mỗi ngày chỉ có thể nhờ Hạt Thổ đút nước cho hắn để kéo dài sinh mạng.

Đối với Nghiêm Mặc mà nói, chỉ cần chưa chết thì không phải nan đề, tuy đến bây giờ hắn còn chưa hoàn toàn hiểu được mọi tác dụng của năng lượng sinh mệnh, nhưng ở phương diện này, sách hướng dẫn không làm hắn thất vọng.

Mà nửa giờ sau khi Nghiêm Mặc cứu chữa, Đại Sơn đã tỉnh lại, bởi vì Nghiêm Mặc tập trung năng lượng vào phần não, nên các miệng vết thương trên đầu và phần ứ huyết trong não hắn đã biến mất, nhưng miệng vết thương trên thân thì chỉ thu nhỏ một chút chứ không hoàn toàn khép lại.

Cơ mà đây chỉ là chuyện nhỏ, lúc Đại Sơn nghe Đại Hà kể những sự tình quan trọng xảy ra trong khoảng thời gian hắn hôn mê, sau khi nghe nói Nguyên Chiến đã trở về, mà Văn Sinh cũng không chết, hắn liền hung hăng chà mặt một phen.

“Vậy lão tư tế tóc bạc đó tên là Nghiêm Mặc? Dáng vẻ giống như nô lệ nhỏ của Đại Chiến?” Đại Sơn âm thầm đánh giá Nghiêm Mặc. Đối với lão tư tế có năng lực như thần cứu hắn và Đại Hà, hắn không nói lời cảm kích gì, chỉ ghi tạc trong lòng.

Đại Hà nhìn người tóc bạc đang bọc trong tấm da thú, ngồi dựa vào tảng đá lớn nghỉ ngơi, cười một nụ cười thần bí với Đại Sơn.

Đại Sơn nhìn anh hai của mình.

“Sơn, mạng của anh đã thuộc về cậu ấy. Cậu có muốn đi theo anh không?”

“Đi? Đi đâu?”

“Đi bộ lạc Cửu Nguyên.”

“Em không muốn làm nô lệ.” Đại Sơn thành thật nói. Cho dù tư tế tóc bạc đã cứu hắn, hắn cũng không muốn làm nô lệ của người khác.

“Bộ lạc Cửu Nguyên không có nô lệ.”

Đại Sơn giật mình, không tin, hỏi ngược lại: “Một bộ lạc lớn thì sao lại không có nô lệ?”

“Chiến và Mặc đại nhân đều nói không có.”

“Chiến, hắn…?”

“Chiến cũng ở bộ lạc Cửu Nguyên, Văn Sinh cũng ở đó.”

Đại Sơn trầm mặc thật lâu, sau đó nói: “Bọn họ sẽ không trở lại nữa, đúng không?”

“Ừ.”

Đại Sơn gật gật đầu, chỉ chỉ Nghiêm Mặc hỏi: “Người nọ là tư tế của bộ lạc Cửu Nguyên?”

“Ừ.”

“Cửu Nguyên ở đâu?”

“Không biết, nghe Chiến nói là xa lắm, nằm trong lãnh địa của Sơn Thần Cửu Phong.”

Đại Sơn lại gật gù, không nói gì. Nhưng Đại Hà hiểu thằng em mình, anh biết hắn đã hạ quyết định, chỉ là Đại Sơn trung thành với bộ lạc hơn anh, trừ phi tù trưởng mở miệng, nếu không hắn sẽ không tự mình đưa ra yêu cầu muốn rời đi cùng bọn họ.

Cam Vũ dùng chén đá múc nước sạch vừa đun xong tới cho Nghiêm Mặc.

Băng lấy thịt nướng còn mới nhất trong bộ lạc, chưa bị biến vị đưa đến trước mặt Nghiêm Mặc.

Nhưng không có ai dám quấy rầy hắn.

Có vài người sau khi được trị liệu thì có thể đứng lên đi đường, nhưng lại không có rời đi, mà là bước đến trước mặt Nghiêm Mặc, cách hắn chừng ba thước, yên lặng quỳ xuống.

Sau khi Nghiêm Mặc khiến Đại Sơn tỉnh dậy, người đi tới quỳ trước hắn càng lúc càng nhiều.

Những chiến sĩ đó không có ai nói gì, như sợ quấy rầy đến Nghiêm Mặc. Bọn họ đều tận mắt nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt và thân thể của người tóc bạc nọ, mỗi khi cứu một người, vẻ ngoài của Nghiêm Mặc lại thay đổi, càng khiến lòng người run rẩy.

Ai cũng có thể nhìn ra Nghiêm Mặc đã mệt mỏi, suy yếu tới cực điểm.

Nhưng sau khi Nghiêm Mặc mở mắt, hắn lập tức bảo Băng và Đại Hà đưa người trọng thương thứ tư đến trước mặt hắn, bây giờ ngay cả sức đứng lên hắn cũng không có.

Khi người chiến sĩ thứ tư từ trong hôn mê dần tỉnh lại, anh ta kinh ngạc mà sờ soạng thân thể mình, anh ta nhớ rõ sống lưng mình bị đập một cái, toàn thân liền không thể cử động nữa, hai ngày trước anh ta còn có thể mở mắt, nhưng sau đó, ngay cả nuốt thức ăn cũng khó khăn, anh ta đã bắt đầu chờ chết.

Anh ta thật sự không nghĩ tới mình còn có thể tỉnh lại, còn có thể tự do đi lại.

Vị chiến sĩ cấp ba này cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ trong cơn vui mừng, anh ta chú ý tới một người đang dựa vào tảng đá lớn bên cạnh mình, một ông già với mái tóc trắng như tuyết, khuôn mặt gầy gò, héo úa như bộ xương khô, màu da tái nhợt.

Anh ta chưa bao giờ thấy một người già như vậy, điều này làm anh ta kinh ngạc không nói nên lời, khi anh ta muốn hỏi người này là ai, thì lại thấy rất nhiều người mình quen đều đang quỳ xung quanh người nọ, mắt nhiều người đã đỏ bừng, một vài người phụ nữ đã khóc.

Nghiêm Mặc muốn bưng chén nước đặt bên chân mình lên, nhưng chỉ nâng được ngón tay, rồi lại vô lực rũ xuống. Cả thịt nướng đặt bên cạnh nữa, hắn liếc mắt nhìn một cái rồi chẳng muốn ăn, thịt này tuyệt đối không phải thịt hươu, thịt mới ở bộ lạc Nguyên Tế trước mắt chỉ có một loại mà thôi.

Cam Vũ sợ con mình không cẩn thận chạm vào tư tế tóc bạc, liền giao chén đá cho Thảo Đinh cũng đang mệt mỏi không kém, Thảo Đinh tuy mệt, nhưng tinh thần lại rất tốt, cô cẩn thận bưng chén đá đến gần Nghiêm Mặc.

“Mặc đại nhân, uống nước đi.” Thảo Đinh cẩn thận đưa chén đá đến bên môi Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc cúi đầu, uống hết một chén nước.

“Đại nhân, cậu ăn thêm chút thịt đi.”

Nghiêm Mặc lập tức kiên định lắc đầu.

“Người tiếp theo.”

“Đại nhân, cậu nói gì?” Thảo Đinh không nghe rõ.

Nghiêm Mặc chuyển ánh mắt nhìn Băng.

Băng lập tức hiểu ý Nghiêm Mặc, nhưng hắn rất lo lắng, tình trạng của vị tư tế tóc bạc bây giờ còn có thể trị liệu cho người thứ năm sao?

Thấy Nghiêm Mặc như vậy, còn ai dám nói hắn muốn hai trăm người là quá nhiều? Huống chi, ngay từ đầu người ta vốn chẳng muốn nhiều người như vậy!

Những chiến sĩ được trị liệu tốt, hoặc các chiến sĩ đang trong quá trình trị liệu, cả những người đang học tập phương pháp trị liệu nữa, bao gồm những ai thân thể khỏe mạnh, bọn họ như bị sự mê hoặc nào đó nhuộm đẫm linh hồn, rất nhiều người đều không tự chủ được mà quỳ xuống bên người tư tế tóc bạc.

Này không chỉ là cảm kích, không chỉ là kính sợ, mà còn là một loại tâm lý phó thác và ỷ lại.

Giống như làm vậy, bọn họ có thể đến gần vị tư tế tóc bạc này hơn, càng có thể biểu đạt kính trọng và lòng biết ơn mà bọn họ không cách nào dùng ngôn ngữ để nói rõ với đối phương.

Thu Thực dùng ảnh hưởng mà mình đã xây dựng ở bộ lạc nhiều năm qua, kiên quyết đòi ra khỏi lều để tới nơi này, liền thấy cảnh tượng như vậy.

Thật nhiều người quỳ quanh một tảng đá lớn, từng vòng từng vòng người, các chiến sĩ đều dùng quyền phải đặt trên chỗ trái tim mình, trầm mặc nhìn ông lão tóc bạc đang dựa trên tảng đá lớn.

Đó là cậu thiếu niên tư tế tóc bạc?

Thấy bộ dáng Nghiêm Mặc càng già và gầy yếu hơn cả hôm qua, từ đáy lòng Thu Thực bắt đầu cảm thấy khiếp sợ, ngoài ra còn là cực kỳ e ngại!

Lão chưa từng thấy người trong bộ lạc đến quỳ lạy lão nhiều như vậy, ngay cả người tộc Hắc Nguyên cũng không!

Mà tên tư tế đó chỉ mới đến bộ lạc hai ngày! Lạy Già Ma đại thần! Tuyệt đối không thể để tên đó ở lại bộ lạc, tuyệt đối không thể!

“Grào grào grào——!” Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gào thét hưng phấn mà điên cuồng.

Mười mấy đứa nhỏ không lớn lắm chạy vào như điên, vừa chạy vừa hô to: “Đánh bại rồi! Các chiến sĩ của chúng ta đánh bại tộc Trệ rồi! Chúng ta thắng rồi! Chúng ta có thể về nhà rồi!”

“Có rất nhiều con mồi! Mọi người mau đến xem! Rất nhiều con mồi! Đêm nay chúng ta có thịt ăn!”

Lúc này, chiến sĩ trọng thương thứ năm vừa được đưa đến cạnh Nghiêm Mặc.

Bộ lạc Nguyên Tế chuyển bại thành thắng, chẳng những đánh lùi địch nhân, mà còn giết chết và bắt giữ rất nhiều kẻ địch.

Các chiến sĩ hưng phấn kêu la, nói muốn đánh tới chỗ ở của tộc Trệ, cướp núi muối, cướp phụ nữ của bọn họ, giết sạch đàn ông, biến toàn bộ những ai còn sống của tộc Trệ thành nô lệ, mang đi bán cho bộ tộc khác.

Chiến trở về khiến bộ lạc dậy lên một đợt sóng cao trào hơn nữa.

Các chiến sĩ đều giơ cao thanh giáo lên với hắn, đây là cách thể hiện kính ý của bộ lạc Nguyên Tế đối với vị chiến sĩ tối cao nhất.

Cũng là chiến sĩ cấp bốn, tù trưởng Hào từng dẫn mọi người thoát khỏi vòng vây của ba tộc, ông cũng từng dẫn chiến sĩ ra ngoài săn thú, mà Chiến chỉ dùng số ít nhân thủ đã có thể đánh bại được ba tộc.

Hai người đồng thời khiến các chiến sĩ Nguyên Tế tôn kính, nhưng sức chiến đấu của Chiến hiển nhiên càng khiến các chiến sĩ kính sợ và hâm mộ hơn.

Một trăm chiến sĩ đi theo Chiến được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh, bởi vì bọn họ trở về với rất nhiều con mồi.

Nguyên Chiến không khiêng con mồi, hắn vác thi thể Bột Ngạc treo ở cửa khe núi lên vai mang đi, đi tìm tư tế đại nhân của mình.

Nghiêm Mặc thiếu điều đã chết ngất rồi.

Không ai dám chạm vào Nghiêm Mặc, mọi người tụ tập quanh hắn, không biết nên làm gì bây giờ, cuối cùng tất cả đều nôn nóng nhìn về phía Đại Hà và Băng.

Chiến sĩ thứ năm được cứu đã đỏ mắt quỳ gối bên cạnh Nghiêm Mặc, anh ta không có hôn mê, hôm nay vị tư tế tóc bạc này đã làm gì ở đây, anh thấy hết.

Thần tích không ngừng xuất hiện trước mắt, người trọng thương đã mất đi ý chí ham sống nay đều dấy lên hy vọng, họ muốn sống, họ lo cho Nghiêm Mặc, thậm chí họ còn sợ vị tư tế tóc bạc này cứ như vậy mà chết đi, bởi vì người nọ thoạt nhìn thật sự giống như người chết vậy.

Thu Thực đứng ở chỗ tối, nhìn Nghiêm Mặc ở nơi xa, trong lòng trào lên đủ loại suy nghĩ.

Cam Vũ vì con trai mình đói bụng mà khóc nháo, sợ quấy rầy đến Nghiêm Mặc liền trốn ra xa xa, thấy được Thu Thực, trong mắt Cam Vũ bắn ra nỗi oán hận, chị ta hận Hào, nhưng càng hận lão tư tế đã ép Hào không thể không làm như vậy hơn.

Bởi vì góc đứng, Cam Vũ thấy rất rõ sợ hãi và hận thù trong mắt lão tư tế, cùng với đối tượng mà lão ta hận, Cam Vũ nhìn theo tầm mắt lão, lòng lạnh toát.

Khi Đại Hà nghe nói Nguyên Chiến đã trở về, liền như tìm được chỗ dựa, lập tức kêu thằng con lớn của mình cũng ở chỗ này giúp đỡ mau đi tìm Nguyên Chiến, bảo hắn tới đây nhanh lên.

Thu Thực nghe Đại Hà kêu con lớn của mình đi tìm Nguyên Chiến, lập tức xoay người rời khỏi đó. Cam Vũ nghĩ nghĩ, giao con mình cho một người phụ nữ khác cũng từng mất đi vài đứa con, lặng lẽ theo dõi Thu Thực.

Nguyên Chiến đi được một nửa, liền thấy con trai lớn của Đại Hà – Bạch Dương chạy tới như bay, khi nghe Bạch Dương vừa thở phì phò vừa thuật lại sự tình cho hắn nghe, hắn liền quăng luôn thi thể của Bột Ngạc xuống đất, chạy thẳng vào trong khe núi.

Nghiêm Mặc còn đang chìm trong một loại trạng thái kỳ quái.

Hắn có thể cảm nhận được thân thể mình đang gánh chịu nổi đau khổ cực hạn, nhưng linh hồn hắn lại cực kỳ thanh tỉnh, có thể nhìn thấy hết thảy.

Giống như tại một khắc này, thân thể và linh hồn hắn tách ra, nhưng giữa chúng nó vẫn còn một thứ năng lượng thần bí nối liền, có thể cảm nhận lẫn nhau.

Giống như bây giờ, hắn rõ ràng đã chìm vào trạng thái hôn mê nhưng lại thấy được tay phải sáng lên. Mà khi hắn suy nghĩ, sách hướng dẫn đã hiện thông báo ra trước mặt hắn.

Bởi vì hôm nay tao cứu nhiều người cho nên được thông báo đặc biệt sao? Nghiêm Mặc không thấy hứng thú gì cho lắm, bây giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc để thân thể và linh hồn không cảm nhận được bất luận thống khổ gì nữa.

Nhưng, hàng chữ xuất hiện trước mắt lại rất kiên quyết, tựa hồ như hắn không xem thì nó sẽ không chịu biến mất vậy.

Nghiêm Mặc đành phải cố gắng tập trung đọc thông báo.

—— Kẻ lưu đày trực tiếp và gián tiếp liên tục cứu trị 121 người bị thương trong một ngày, dùng sinh mệnh cứu trị năm người liên tục, trong đó có bốn lần đạt tới giá trị cao nhất là 50% sinh mệnh, tích lũy đủ điều kiện, đạt thành tựu ‘phấn đấu cứu người quên mình’. Để khen thưởng, dựa vào thương thế nặng nhẹ chia từ 1 đến 100 của số người được thi cứu hôm nay, trừ gấp đôi điểm cặn bã cho kẻ lưu đày, tổng cộng -9600 điểm.

Nghiêm Mặc bĩu môi, hắn khổ đến thế này, cả linh hồn và thân xác cũng chia lìa, thế mà chỉ giảm cho hắn gấp đôi điểm số, sách hướng dẫn keo kiệt bủn xỉn.

Sau khi dòng thông báo biến mất, lại xuất hiện một thông báo khác, Nghiêm Mặc tưởng sách hướng dẫn thống kê cho hắn số lần dùng sinh mệnh cứu người còn thừa lại, nhưng nội dung câu thông báo này lại làm hắn lên tinh thần, tỉnh táo gấp mười lần.

—— Kẻ lưu đày đạt được thành tựu ‘phấn đấu cứu người quên mình’, đủ điều kiện để mở điều thứ năm đặc biệt của sách hướng dẫn.

Điều thứ năm đặc biệt của sách hướng dẫn! Hắn thiếu chút nữa quên mất còn có cái này.

Đó là cái gì? Có lợi ích gì?

Sách hướng dẫn nhanh chóng trả lời cho hắn biết.

—— Điều thứ năm đặc biệt của sách hướng dẫn, phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học Sinh Mệnh được mở ra.

Nghiêm Mặc thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đương nhiên đây là nói linh hồn và ý thức của hắn ấy!!

Tinh thần tăng thêm gấp mười lập tức biến thành gấp trăm. Phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học Sinh Mệnh! Này chính là tên cái phòng thí nghiệm cũ của hắn. Trời ạ, cái phòng thí nghiệm này không phải giống như trong tưởng tượng của hắn đi?

Nếu thật như vậy… á á á, thần ơi, nếu ông trả phòng thí nghiệm lại cho tôi thiệt, thì tôi sẽ tin ông thật sự tồn tại!

Nghiêm Mặc liên tục hít ngược mấy hơi, kiềm chế kích động, miễn cưỡng tập trung trở lại đọc chú ý phía sau.

—— Hướng dẫn sử dụng thứ nhất của phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học Sinh Mệnh: Sự tồn tại của phòng thí nghiệm như một không gian thứ hai, khi kẻ lưu đày sử dụng phòng thí nghiệm, phải dùng chìa khóa mở phòng thí nghiệm để lấy tọa độ tiến vào, sau khi kẻ lưu đày tiến vào, cảm nhận đối với thế giới bên ngoài sẽ tuột xuống mức thấp nhất, khi sử dụng xin cẩn thận.

Không phải giả thuyết, là thật sự tồn tại! Nghiêm Mặc phấn khích, về sau hắn sẽ không bao giờ phải buồn rầu vì không thể giải phẫu kỹ càng và tỉ mỉ hay phân tích vật mẫu nữa, có phòng thí nghiệm này, hắn có thể nhanh chóng nghiên cứu ra bí mật của dị năng và các năng lượng sinh mệnh ở thế giới này, cả dược vật nữa!

—— Hướng dẫn sử dụng thứ hai: Mỗi lần mở phòng thí nghiệm, ít nhất phải +100 giá trị cặn bã, căn cứ vào năng lượng cần tiêu hao của thí nghiệm, giá trị cặn bã cũng sẽ tăng lên tương ứng. Không kiến nghị mang cơ thể sống vào phòng thí nghiệm, sẽ gia tăng rất nhiều điểm cặn bã. Đề cử chức năng rà quét thể sinh mệnh. Chú ý: Điểm cặn bã tăng khi sử dụng phòng thí nghiệm sẽ không bị trừng phạt. Nhưng nếu mang cơ thể sống vào, hệ thống sẽ dựa vào trạng thái của cơ thể sống sau khi ra khỏi thí nghiệm để phán án thưởng phạt.

Nghiêm Mặc thở hắt ra, vừa rồi thấy mỗi lần mở phòng thí nghiệm ít nhất sẽ bị thêm 100 điểm cặn bã, hắn thiếu chút nữa chửi má nó. Cũng may sách hướng dẫn không bịp bợm đến mức đó, tuy thêm hơi nhiều điểm cặn bã, nhưng ít ra cũng không bị trừng phạt. Còn về phần chức năng rà quét thể sinh mệnh, hắn thật sự rất rất rất hứng thú với nó, hận không thể thử ngay bây giờ.

—— Hướng dẫn sử dụng thứ ba: Giới thiệu và hướng dẫn tỉ mỉ về phòng thí nghiệm cần +1000 điểm cặn bã, kẻ lưu đày có cần bản hướng dẫn tỉ mỉ hay không?

Nghiêm Mặc không thèm do dự, chọn ngay.

—— Xin mở danh sách khen thưởng, lấy chìa khóa tọa độ phòng thí nghiệm, mở phòng thí nghiệm, sau khi tiến vào sẽ nhận được giới thiệu và hướng dẫn sử dụng tỉ mỉ hơn.

Nghiêm Mặc cơ hồ là gấp không chờ nổi mà lấy chìa khóa ra mở phòng thí nghiệm, lúc này hắn đã hoàn toàn quên mất tình cảnh hiện tại của mình.

Nguyên Chiến bế Nghiêm Mặc trở về lều nghỉ ngơi của bọn hắn, buổi tối, hắn không ra ngoài tham gia nghi thức tắm máu chúc mừng, chỉ bảo người đưa thức ăn nước uống tới.

Tuy ong Ăn Thịt có thể bảo vệ Nghiêm Mặc, nhưng nếu thật sự có người muốn hại Mặc, chỉ cần châm một mồi lửa là có thể thiêu rụi túp lều ngay.

Nguyên Chiến không nghĩ việc Nghiêm Mặc cứu người sẽ được cả bộ lạc tán thành, người được hắn cứu sẽ cảm kích hắn, nhưng người nhà và bạn bè của những chiến sĩ không được cứu chữa kịp thời mà chết đi nói không chừng sẽ trách cứ ngược lại Mặc, có lẽ sẽ có người cảm thấy Mặc đưa ra cái giá đổi nô lệ đó nên không đáng để cảm kích, mà cố kỵ của mọi người dành của tư tế tộc khác cũng không thể nhanh chóng thay đổi như vậy, lão tư tế còn đang ôm thù hận và đố kỵ với Mặc, việc tù trưởng không muốn cho người tộc Tức Nhưỡng tách ra, lão tàn nhẫn hạ quyết tâm muốn giết chết Mặc cũng không phải không có khả năng.

Đúng, hắn không tin tộc nhân của mình. Càng hiểu thì càng không dễ dàng tin tưởng.

Bọn họ sẽ cảm kích Mặc, nhưng nếu cái giá vượt quá mức mà bọn họ có thể trả, hoặc ảnh hưởng của Mặc đối với bộ lạc Nguyên Tế quá lớn, thì trực tiếp tiêu diệt mầm họa mới là chuyện mà bọn họ sẽ làm.

Tuy tù trưởng Hào không ủng hộ những gì lão tư tế làm, cũng rất muốn người khác thay thế lão, nhưng ông ta tuyệt đối sẽ không để một kẻ ngoại tộc lên làm tư tế của bộ lạc mình đâu.

Nguyên Chiến chưa bao giờ nghĩ tới việc mang hết toàn bộ lạc đến Cửu Nguyên, điều đó chỉ tổ khiến Cửu Nguyên biến thành một Nguyên Tế mới, có lẽ bởi vì hắn cường đại, Hào sẽ để hắn làm tân tù trưởng, nhưng bọn họ tuyệt sẽ không đồng ý cho Mặc làm tư tế của hắn.

Hắn đến đây, cứu vớt bộ lạc, chỉ để tìm cho mình một lời giải thích, một sự kết thúc. Như vậy, khi hắn quyết định rời khỏi, hắn sẽ không nợ bộ lạc bất cứ thứ gì nữa, từ đây, hắn hoàn toàn thuộc về Cửu Nguyên.

Nguyên Chiến vươn tay bưng chén đá, đang định đút Nghiêm Mặc uống chút nước. Thì đột nhiên, Nghiêm Mặc nằm trong lòng hắn biến mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.