Dị Thế Lưu Đày

Chương 116: Tổ thần hàng giận



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

lão tư t

“Thu Thực đại nhân, ông đã nhiều lần vũ nhục tư tế được chính Tổ Thần tự mình truyền thừa, Tổ Thần rất tức giận.”
Lúc Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn trời, không trung đã có hơi tối xuống, một góc mặt trời phía tây bị che khuất, nhưng mọi người chỉ cho là mây đen che, mới đầu không ai để ý, mà hiện tại…

“Lạy thần! Mặt trời bị ăn rồi! Phụ Thần tức giận!” Lão tư tế hô lớn một tiếng, đột nhiên quỳ xuống.

Tù trưởng Hào đứng bật dậy, ông chưa từng gặp qua cảnh tượng mặt trời đột nhiên biến thành như vậy, giống như lão tư tế từng nói, mặt trời bị thứ gì đó đáng sợ ăn mất.

Sắc mặt các chiến sĩ khác lại không quá kinh hoảng, người không biết sẽ không sợ, bọn họ chưa từng gặp nhật thực toàn phần, mà mặt trời lại cách bọn họ xa như vậy, tình cảnh bọn họ thấy cũng chỉ là trời nắng một nửa, một nửa mưa mà thôi, xem như đó là một loại thời tiết đặc biệt, nhưng giọng điệu lão tư tế lại làm một ít người nhạy bén cảm giác được có gì đó bất thường.

Lão tư tế quỳ trên mặt đất, lầm bà lầm bầm trong miệng, một lát sau cao giọng hô to: “Thu Ninh, chuẩn bị, ta hỏi thần!”

Thu Ninh lập tức dạ một tiếng, nhanh chóng mang tới một cái nồi đá, ném mấy bó củi vào trong đốt, sau đó lấy vài loại thảo dược từ cái bọc nhỏ mang theo bên người ra, lần lượt ném vào nồi đá.

Thu Ninh bê nồi đi đến bên người lão tư tế, quỳ xuống.

Lão tư tế cúi đầu ngửi ngửi làn khói xanh lá bốc lên từ trong nồi, rất nhanh sau đó, thân thể lão bắt đầu run rẩy.

Tiếng kèn thổi vang vọng về phía chân trời, Nghiêm Mặc liên tục thổi ba tiếng, đây là tín hiệu nói với Cửu Phong rằng hắn đang rất gấp, cực kỳ gấp.

Mới đầu Nghiêm Mặc cũng không biết hôm nay là nhật thực, hắn chỉ nhớ nhật thực toàn phần thường hay xảy ra vào mùng một mỗi tháng, ngày đó cũng là ngày trăng non đầu tiên, sẽ không thấy ánh trăng, hôm ấy gọi là mồng một.

Mà trong một năm ước chừng sẽ xảy ra hai đến bốn lần nhật thực, chẳng qua bởi vì ở địa điểm và thời gian khác nhau, cho dù nhật thực có xảy ra cũng chưa chắc đã nhìn thấy được.

Nghiêm Mặc không rõ những người nguyên thủy này có biết cách tính ngày nhật thực toàn phần hay không, nhưng hắn cảm thấy ở một số phương diện nào đó, năng lực của bọn họ khá là huyền bí. Chuyện tộc Trệ tấn công bộ lạc Nguyên Tế, nếu cẩn thận phân tích thì, rất kỳ quái.

Tộc Trệ hẳn phải nghỉ ngơi lấy sức nay lại tình nguyện trả muối để bắt tay với bộ tộc khác cùng tấn công bộ lạc Nguyên Tế, thật sự chỉ muốn chiếm mỏ muối mới của Nguyên Tế thôi sao? Thật sự để giết gà dọa khỉ cho các bộ lạc khác xem thôi sao?

Cái giá nhận được so với nguy hiểm phải chịu thật sự không đáng.

Dù là người nguyên thủy hay người hiện đại, hắn cảm thấy bản tính và phán đoán dựa trên lợi ích không khác nhau lắm. Nếu không có lợi ích lớn hơn phía sau thúc đẩy, thì tộc Trệ sẽ không làm chuyện lỗ mãng như vậy.

Giả thiết nếu thứ trong đầm cỏ bộ lạc Nguyên Tế mới là lý do chính để tộc Trệ tấn công bộ lạc Nguyên Tế, vậy tộc Trệ cũng có thể chờ đến khi bộ tộc hoàn toàn khôi phục sức đánh rồi ra tay cũng không muộn, nhưng bọn họ lại rất vội vã, chỉ sau một thời gian ngắn đã xuống tay, vậy hắn có thể đoán rằng trong tộc có người nào đó hoặc ai đó biết cách tính ngày cụ thể mà nhật thực toàn phần xuất hiện không?

Nếu thật là như vậy, hắn không thể ở lại đây làm lỡ thời gian, cứu người rất quan trọng, nhưng thứ thần bí trong đầm cỏ càng hấp dẫn hắn hơn. Sức hấp dẫn đó thậm chí còn khiến hắn vội vàng muốn đến khu đầm cỏ mà không sợ việc bị sách hướng dẫn phán là thấy chết không cứu.

Về phần lão tư tế bây giờ đang làm cái gì, hắn thấy, nhưng hắn không thèm quan tâm.

Hắn đoán được ý định của lão tư tế, tám phần mười là muốn đổ chuyện nhật thực lên đầu hắn

Nguyên Chiến thấy hắn buông kèn, lập tức hỏi: “Mặt trời làm sao vậy? Có phải chúng ta nên rời khỏi đây không?”

Thấy thân thể lão tư tế phát run muốn hô to cái gì, Nghiêm Mặc bỗng cười ha ha, nói với Nguyên Chiến: “Mặt trời không làm sao hết, trước kia tôi đã nghe Tổ Thần nói với mình, cảnh tượng này chẳng qua chỉ là Mẫu Thần và Phụ Thần đánh nhau, hôm nay Mẫu Thần đánh thắng, bà sẽ nuốt Phụ Thần từng chút từng chút vào bụng, đợi đến khi nuốt hết xong, tâm tình bà tốt lên, thì sẽ nhả Phụ Thần ra.”

Vừa nghe thấy thế, khóe miệng Nguyên Chiến liền cong lên, Hào và các chiến sĩ khác cũng thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên bọn họ cảm thấy cách giải thích này rất hợp lý.

Lão tư tế đột nhiên lớn tiếng hô to: “Không phải như vậy! Là có người làm Già Ma đại thần tức giận, Già Ma đại thần giáng trừng phạt xuống, muốn khiến mặt trời biến mất, để chúng ta vĩnh viễn sống trong bóng đêm! Chúng ta chỉ có giết chết người chọc giận Già Ma đại thần, hiến tế cho ngài, thì Già Ma đại thần mới có thể trả mặt trời lại cho chúng ta!”

“Nói láo!” Nghiêm Mặc không thèm chừa chút mặt mũi cho các chiến sĩ của bộ lạc Nguyên Tế, hắn đã sớm muốn mặc kệ sự trừng phạt, giết luôn cái lão già này.

“Phụ Thần và Mẫu Thần thường xuyên đánh nhau, tựa như đàn ông và phụ nữ chúng ta, lúc sống ai mà không có khi tức giận? Khi Phụ Thần đánh thắng Mẫu Thần, cũng sẽ nuốt bà vào bụng, về sau mọi người nếu chú ý sẽ phát hiện, đôi khi mặt trăng cũng đột nhiên bị cái gì đó nuốt mất, đó là Phụ Thần nuốt Mẫu Thần, nhưng tình cảm vợ chồng giữa bọn họ rất tốt, một lát sau sẽ nhả đối phương ra.”

“Không! Mày nói bậy! Chính mày là kẻ đắc tội với Già Ma đại thần, chọc giận Già Ma đại thần, Già Ma đại thần mới hàng giận!” Lão tư tế đột nhiên nhìn về phía Hào, lớn họng nói: “Tù trưởng, bắt hắn lại, phải giết hắn mới có thể khiến Già Ma đại thần hết giận, nếu không…”

“Tôi nói một lát nữa mặt trời sẽ trở lại thì nó sẽ trở lại! Thu Thực, ông luôn miệng nói tôi đắc tội Già Ma đại thần, mới làm Già Ma đại thần nuốt mặt trời, vậy được, tôi sẽ nói với Già Ma đại thần, để ông ta nhả mặt trời ra.” Nghiêm Mặc nghĩ thầm, nếu không phải tôi không muốn giả thần giả quỷ, thì bây giờ ông đã sớm bị tôi lấy danh nghĩa thần dụ xử lý rồi.

Vu y, vu y, thời viễn cổ, vu và y vốn dĩ là một thể. Hắn là bác sĩ am hiểu y học, vốn tri thức phong phú, nếu sử dụng những tri thức đó để tạo ra một vài thần tích và thần dụ đáng gờm thì cũng dễ thôi, chỉ là hắn lười làm. Có điều hắn lười làm, không có nghĩa là hắn sẽ không làm, vào thời điểm tất yếu, tỷ như hiện tại…

“A!” Thu Ninh đột nhiên hét chói tai, cậu ta đứng gần lão tư tế nhất, sự biến đổi của lão tư tế cậu cũng là người thấy rõ nhất.

Tù trưởng Hào vốn cũng đứng gần lão tư tế, thấy sự biến đổi của lão tư tế biến liền nhịn không được lùi về sau một bước.

Đợi khi các chiến sĩ khác thấy rõ, liền giật hết cả mình, vẻ ghét bỏ trên mặt cũng không giấu được.

“Ta làm sao vậy? Ta làm sao vậy?” Lão tư tế thấy sắc mặt những người xung quanh, không khỏi hô to, rất nhanh sau đó, lão bắt đầu điên cuồng gãi cào: “Ngứa quá! Sao ngứa thế này?”

Lão tư tế nâng tay lên, liền thấy được biến đổi trên tay mình, mu bàn tay lão và đoạn cánh tay lộ ra ngoài da thú mọc đầy những nốt mụn nhọt màu đỏ.

Lão vội vàng cúi đầu nhìn chân cẳng mình, quả nhiên, chân cẳng lão cũng mọc đầy mụn nhọt đỏ.

Mặt lão, cả người lão đều mọc mụn nhọt!

Lúc này Nguyên Chiến đột nhiên âm trầm nói: “Thu Thực đại nhân, ông đã nhiều lần vũ nhục tư tế được chính Tổ Thần tự mình truyền thừa, Tổ Thần sớm đã rất giận rồi, chỉ là Mặc đại nhân tốt bụng, vẫn luôn cầu phúc cho mọi người và ông, không để Tổ Thần trừng phạt ông, nhưng lần này, Mặc đại nhân đã nói cảnh tượng trên trời chỉ là Phụ Thần và Mẫu Thần đánh nhau, một lát nữa bọn họ sẽ hòa nhau trở lại, nhưng ông cứ một hai nói đó là Già Ma đại thần hàng giận Mặc đại nhân, còn muốn hiến tế Mặc đại nhân, thì sao Tổ Thần không nổi điên cho được? Ông đột nhiên biến thành như vậy, chắc là Tổ Thần trừng phạt ông đó.”

Nghiêm Mặc đúng lúc chèn thêm một cái thở dài khe khẽ.

“Không! Tổ Thần sẽ không trừng phạt ta! Cái này, cái này…” Lão tư tế ngứa chịu không nổi, hai tay không ngừng gãi, lão muốn nói Nghiêm Mặc hạ độc lão, nhưng lão căn bản chưa thấy loại độc nào như vậy, hơn nữa, Nghiêm Mặc không hề đến gần lão, lão cũng không thấy Nghiêm Mặc phất tay hay làm động tác nào kỳ lạ, hơn nữa, lão cũng không cảm thấy Nghiêm Mặc có thể làm được đến mức này, làm toàn thân lão mọc đầy mụn nhọt chỉ trong nháy mắt.

Lão tư tế càng gãi thì càng thêm ngứa, mụn đỏ trên người cũng bắt đầu biến đổi, trở nên nhạt màu, nhìn qua giống như bọc mủ vậy.

Thu Ninh sợ tới mức không dám đến gần lão, bộ dạng lão tư tế hiện giờ quá kinh khủng, cả mặt và khắp người toàn là bọc mủ trắng hếu, lão còn dùng tay gãi không ngừng, có vài bọc mủ đã bị lão gãi bể, chúng không chảy máu, nhưng lại chảy dịch nhờn.

Các chiến sĩ thủ lĩnh cũng đồng thời lui về sau một bước.

“Mày! Là mày hại ta!” Lão tư tế cảm thấy tên tư tế tóc bạc kia không có năng lực này, trong lòng lão đã tin đây là sự trừng phạt của Tổ Thần, nhưng lão không cam lòng thừa nhận như vậy.

Nghiêm Mặc lại thở dài: “Thu Thực đại nhân, nếu tôi thật sự muốn hại ông, thì tôi cá với ông, cá mặt trời sẽ không xuất hiện trở lại. Tôi cũng có thể lừa gạt mọi người, không nói cho mọi người biết đây là Phụ Thần và Mẫu Thần đánh nhau, mà nói là Tổ Thần hàng giận ông, để mọi người trừng phạt ông, sau đó lại gọi mặt trời xuất hiện trở lại.”

Cái từ ‘cá’ này mọi người chưa từng nghe qua, nhưng vẫn nhanh chóng hiểu nghĩa từ đó.

“Lát nữa mặt trời sẽ thật sự xuất hiện trở lại sao?” Hào nhịn không được hỏi, lúc này mặt trời đã hoàn toàn bị che khuất.

“Đương nhiên.” Nghiêm Mặc gật đầu, ngẩng lên nhìn không trung: “Mẫu Thần sắp nhả Phụ Thần ra rồi, lúc Phụ Thần ra, khá là nóng tính, nhìn chằm chằm vào ngài thì mắt mọi người sẽ bị thương đó.”

Nghiêm Mặc vừa nói thế.

“A! Mặt trời xuất hiện rồi!” Có chiến sĩ cao hứng hô to.

Có người không nghe thấy Nghiêm Mặc nói gì, có người thì tò mò, càng không cho hắn làm gì, thì hắn liền muốn làm cái đó, thấy mặt trời vừa ra, bọn họ liền nhìn chằm chằm.

Quá một lát, liền có người oa oa kêu to: “Mắt tôi! Không thấy đường!”

“Mắt đau quá! Mặc đại nhân, tôi chảy nước mắt không ngừng, làm sao bây giờ?”

Nghiêm Mặc thừa biết sẽ có người như vậy, hắn nhìn bọn họ, thấy tình huống không quá nghiêm trọng, liền nói: “Nhắm mắt lại, dùng tay che mắt, đừng dụi, một lúc nữa thì tốt lên.”

So với vẻ vui mừng hân hoan của mọi người khi mặt trời xuất hiện lại lần nữa, tiếng kêu thảm thiết của lão tư tế có vẻ như đột ngột và không hài hòa cho lắm, thảm trạng trên người lão làm rất nhiều chiến sĩ nhìn mà ghê tởm không thôi, cảm thấy lão thật đáng thương.

Tù trưởng Hào có chút xấu hổ, đi đến bên người Nghiêm Mặc, ngượng ngùng nói: “Mặc đại nhân, Thu Thực ông ta… không tốt lắm, chọc cho Tổ Thần hàng giận, nhưng ông ta đã lớn tuổi, bộ lạc ta vẫn còn cần ông ta trao truyền thừa tư tế cho người khác, cậu, cậu có cách nào…”

Hào còn chưa nói xong, Nghiêm Mặc đã lắc đầu, nói: “Đây là Tổ Thần hàng giận, tôi không có cách nào đâu. Chờ Tổ Thần bớt giận rồi, ông ta sẽ tự tốt lên thôi.”

“Vậy phải làm sao để Tổ Thần bớt giận?” Hào vội vàng hỏi.

Nghiêm Mặc cười cười, Hào hiểu rõ. Thu Thực vì nhiều lần vũ nhục và muốn giết chết Mặc đại nhân, mới bị Tổ Thần hàng giận. Muốn Tổ Thần bớt giận, chỉ sợ Thu Thực phải cầu xin Mặc đại nhân tha thứ mới được.

Nhưng Hào hiểu lão Thu Thực, muốn lão tư tế cúi đầu trước một tư tế tộc khác, chỉ sợ lão thà cứ vậy chết đi cho xong.

Mặt trời đột nhiên biến mất, lại đột nhiên xuất hiện, không khiến bộ lạc Nguyên Tế kinh hoảng cho lắm, rất nhiều người đang bận làm việc, thậm chí còn không phát hiện ra, người phát hiện cũng chỉ cảm thấy kỳ quái, nhìn chằm chằm trong chốc lát, thấy trời không sụp xuống, liền tiếp tục làm việc của mình.

Nhưng mà, vẫn có không ít người chạy đi tìm đám tù trưởng và lão tư tế, Cam Vũ cũng ở trong đó, có vài người phụ nữ đi theo chị ta.

Tiếng kêu thảm thiết và thảm trạng của lão tư tế nhanh chống khiến những người này chú ý đến, không ai dám tới gần lão, tất cả đều đứng xa xa nhìn. So với việc mặt trời biến mất rồi xuất hiện, dáng vẻ của lão tư tế càng kinh khủng hơn.

Cam Vũ cõng con, ôm lấy mặt mình, chị ta sợ cơ mặt mình không thể khống chế được mà bày ra vẻ vui sướng điên cuồng. Mạng của bốn đứa con chị, nhưng chỉ làm lão tư tế biến thành như vậy, căn bản không đủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.