Dị Thế Lưu Đày

Chương 123: Hiểu lầm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

04ef1c2a1a7d268cb891a901e971ffa5 - Copy

“Băng mất tích.”
Lần này, điều kiện trên lộ trình di cư của bộ lạc Nguyên Tế có thể nói là ông trời ưu ái.

Một đội ngũ nhiều người như vậy chắc chắn sẽ rước tới một đám dã thú và người xấu đi theo, nhưng bởi vì dọc đường đi bọn họ có Cửu Phong và ba con Thiết Bối Long chạy tới chạy lui bên cạnh, dọa cho đám nhân loại lẫn phi nhân loại chạy mất dép.

Bên cạnh, bọn họ còn có Cửu Phong và lão tư tế làm hai cái ống nhòm thăm dò nguy hiểm phía trước, rất hữu dụng, vì nhờ đó mà bọn họ có thể biết phía trước có nguy hiểm gì cần tránh hoặc đi đường vòng hay không.

Thêm nữa, trên đường di chuyển, điều đáng sợ nhất là ăn tầm bậy, trúng thứ gì đó có độc, nhưng bọn họ có Mặc đại nhân – tư tế Tổ Thần. Kinh nghiệm của Mặc đại nhân ở phương diện này phong phú hơn lão tư tế nhiều, hình như hắn có phương pháp đặc biệt nào đó có thể đoán được những thứ thức ăn hoặc nước uống xa lạ có sạch sẽ hay không, có độc hay không.

Hơn nữa, Mặc đại nhân còn phát hiện ra vài loại trái cây và rễ cây mà bọn họ chưa từng ăn, mùi vị những thứ đó không quá tệ, tuy lão tư tế bảo bọn họ đừng ăn bậy bạ, nhưng ngoại trừ một số người khá cố chấp, nhát gan hoặc tin tưởng lão tư tế, đại đa số đều ăn mấy thứ đó, chính Mặc đại nhân cũng ăn.

Cuối cùng, việc sinh bệnh, bị thương hoặc trúng độc trên đường đi cũng là điều đáng sợ không kém, nhưng nay bọn họ có Mặc đại nhân thần kỳ. Tóc Mặc đại nhân đã đen trở lại, sau khi hoàn toàn biến thành dáng vẻ thiếu niên, năng lực dùng sinh mệnh chúc phúc cho người khác của cậu ta cũng biến mất, nhưng tri thức về thảo dược và phương pháp trị liệu phong phú của cậu ta vẫn làm bọn họ không sợ bệnh tật và đổ máu.

Những điều kiện đó là những thứ mà bất luận một bộ tộc nào khi di cư trước đây đều chưa từng có.

Nhưng các chiến sĩ thủ lĩnh cũng không vì vậy mà lơ là cảnh giác, cho dù có lão tư tế và Cửu Phong hỗ trợ, bọn họ vẫn phái người thám báo dò đường, thẳng đến khi thám báo trở về thuật lại những gì bọn họ gặp trên đường đi, xác định con đường nào ẩn chứa nguy hiểm, rồi cả đoàn người mới có thể đi tiếp. Đồng thời, bọn họ cũng không thả lỏng cảnh giới hai cánh và sau đuôi.

Đường đi bên bờ suối gần thảo nguyên dễ đi hơn bên gần khu rừng, nhưng cũng chỉ dễ đi hơn một chút, và ít khả năng lạc đường hơn mà thôi.

Quá nhiều người, một nửa lại là phụ nữ và trẻ em, còn có người bị thương, đoàn người bọn họ đi không nhanh được, một ngày đi nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi km.

Mà nhiều người như vậy, dọc đường đi cho dù có cẩn thận thì cũng sẽ gây ra không ít chuyện, vốn dĩ những chuyện này chả liên quan gì đến Nghiêm Mặc, nhưng ai biểu trong khoảng thời gian này việc làm của hắn ở bộ lạc Nguyên Tế đã tạo cho người ta một ấn tượng: ‘Có chuyện gì thì đi tìm Mặc đại nhân còn hiệu quả hơn đi tìm lão tư tế’. Cho nên, Nghiêm Mặc rất muốn thanh tịnh nhưng mỗi ngày đều phải bận rộn cùng Nguyên Chiến.

“Mặc đại nhân, xảy ra chuyện rồi!” Lam Điệp chạy tới, đứng bên cạnh Nghiêm Mặc nhỏ giọng kêu.

Nghiêm Mặc đang dùng chén đá và chày đá giã thảo dược, đầu không thèm nâng dậy, dạo gần đây, cái câu ‘Mặc đại nhân, xảy ra chuyện rồi!’ xuất hiện với tần suất khá cao, toàn là vì có người trật chân, có đứa nhỏ nào ăn phải thứ không nên ăn, hoặc có người bị bệnh, còn có cả việc một tên chiến sĩ nhịn không được làm chuyện đó với người vợ mình mang thai ba tháng của mình, khiến người vợ thiếu chút nữa sinh non luôn.

Lam Điệp nhìn về phía Đại Hà, Đại Hà đang ngồi trên mặt đất giúp Mặc đại nhân phân loại thảo dược hôm nay vừa hái được ở ven đường, nghe thấy tiếng anh ta la liền liếc nhìn anh ta một cái, bày ra vẻ mặt ghét bỏ: Cái thằng này lại kiếm việc cho Mặc đại nhân.

“Mặc đại nhân, lần này thật sự xảy ra chuyện rồi!” Lam Điệp thần thần bí bí ngồi xổm xuống bên người cậu tư tế thiếu niên, còn chào hai con ong Ăn Thịt đậu trên vai hắn.

“Ồ? Chuyện gì?” Nghiêm Mặc không chút để ý hỏi.

“Cậu nói mỗi lần nghỉ ngơi và xuất phát đều phải kiểm kê nhân số đúng không?”

“Ừ.”

“Nhưng vừa rồi bọn tôi kiểm kê nhân số phát hiện thiếu bốn người.”

Nghiêm Mặc ngừng tay: “Có đếm sai không?”

Đây cũng là chuyện bình thường, ngoại trừ những chiến sĩ cực kỳ cá biệt, người được giao nhiệm vụ thống kê nhân số thường đếm nhầm. Nghiêm Mặc đã dạy phép cộng trừ trong hàng ngàn cho bọn hắn, nhưng thời gian quá ngắn, hiệu quả trước mắt vẫn chưa lớn.

“Không có.” Lam Điệp khẳng định: “Bọn tôi đếm hai lần! Lần thứ ba còn làm theo cách cậu nói, tách người ra đếm rồi gộp lại, vẫn giống lần thứ nhất, thiếu bốn người.”

Nghiêm Mặc bắt đầu cẩn thận hơn: “Thiếu bốn người là nam hay nữ?”

“Nam, đều là chiến sĩ, hơn nữa trong đó còn có một chiến sĩ cấp ba Băng!”

“Băng?!” Vẻ mặt Đại Hà lập tức thay đổi, hỏi dồn: “Hay là tù trưởng hoặc Đại Chiến phái bọn họ đi đâu đó làm việc?”

Lam Điệp lắc đầu: “Không có. Sau khi bọn tôi đếm số người thì tù trưởng và Đại Chiến nhận được tin liền đi tới, bọn tôi cũng đã hỏi, tù trưởng và Đại Chiến đều nói không có phái bốn người họ ra ngoài.”

“Vậy bây giờ thế nào rồi? Đi tìm người chưa? Có hỏi những người khác xem bốn người kia mất tích khi nào không?” Nghiêm Mặc hỏi.

Lam Điệp gãi đầu, khó xử nói: “Tôi đến là để nói cho cậu, vì việc đó mà lão tư tế và tù trưởng cãi nhau ầm ĩ, lão cứ nói là Đại Chiến… hại chết bọn họ.”

Nghiêm Mặc nhạy bén, lập tức hỏi: “Bốn người mất tích đều là người tộc Hắc Nguyên?”

“Ừ.”

Nghiêm Mặc và Đại Hà nhìn nhau một cái, mặc kệ có thể tìm người về được hay không, đây có lẽ là chuyện phiền phức nhất trong khoảng thời gian qua.

Chờ khi Nghiêm Mặc dẫn Đại Hà và Lam Điệp chạy tới chỗ tù trưởng Hào, thì lão tư tế đang chuẩn bị mạo hiểm nhìn về nơi xa một lần nữa, Nguyên Chiến thì mang vẻ mặt lạnh băng nhìn lão tư tế.

“Sao cậu lại đến đây?” Nguyên Chiến vừa thấy Nghiêm Mặc đến liền tiến lên đón. Hắn không hy vọng Mặc nhúng tay vào chuyện này, đây là tranh chấp quyền lực của tộc Hắc Nguyên, ai dính líu đến đều sẽ bị lão tư tế cắn cho một cú.

Nghiêm Mặc cũng biết rõ hậu quả sau khi mọi chuyện phát sinh sẽ như thế nào, cũng bởi vì thế, hắn vừa nghe tin đã chạy tới đây. Bây giờ hắn và Nguyên Chiến ở một mức độ nào đó có thể nói là vui buồn cùng nhau, vinh nhục liền kề.

“Tôi nghe nói Băng và ba người chiến sĩ khác mất tích?”

“Ừm.”

“Anh không có động thủ đúng không?”

Nguyên Chiến mặt vô cảm nhìn hắn.

“Nhìn mặt anh chắc là không rồi, tôi cũng nghĩ anh không có ngu xuẩn như vậy.” Nghiêm Mặc gật gật đầu, nói: “Tôi phải biết kỹ càng tỉ mỉ sự việc đã xảy ra như thế nào, còn nữa, tôi muốn gặp những ai từng thấy bốn người này lần cuối.”

“Tranh đã dẫn người đi hỏi, đi, tôi đưa cậu qua đó.” Hai người xoay người rời đi, không ai đi thèm quan tâm tới lão tư tế.

Tù trưởng Hào cười khổ một tiếng, Thu Thực vì không cho bộ lạc Nguyên Tế rơi vào tay Đại Chiến, đúng là liều mạng. Chỉ hy vọng bốn người Băng mất tích không liên quan gì đến lão, nếu không…

Trong mắt Hào lóe lên một tia sáng ngoan độc.

Đội ngũ phía bên phải đến gần rừng cây nghỉ ngơi.

“Hôm nay Băng phụ trách dẫn đội hộ vệ phía bên phải bọn tôi, trước khi nghỉ ngơi bọn tôi còn thấy hắn mang một đội chiến sĩ đi ở rìa ngoài.” Một chiến sĩ đang thay ca nghỉ ngơi nói.

“Đúng vậy, tôi nhớ rõ vừa qua chỗ đầu gió, bọn Băng vẫn còn ở đó.” Một chiến sĩ khác nhớ lại nói.

“Đầu gió?” Suốt cả đường đi, trong đầu Nghiêm Mặc toàn là số liệu thí nghiệm, hoàn toàn không để ý phong cảnh dọc đường như thế nào, ngay cả thảo dược ven đường cũng là Đại Hà và mấy đứa nhỏ chủ động hái cho hắn, thảo dược đều dựa theo dáng vẻ sau mấy ngày đi cùng hắn hái và nghe hắn giảng giải mà thu thập.

“Ừ, ngay phía sau chúng ta, cách không xa lắm, bọn tôi đi từ đó đến đây không tốn bao nhiêu thời gian. Nham, mày cũng cảm giác được, đúng không?”

“Đúng, gió không lớn, thổi đến từ phía rừng cây. Lúc có lúc không, rất nhiều người bọn tôi không để ý. Có khi nào Băng dẫn người đi xem xét đầu gió không?”

“Những người khác thì sao? Trong các anh có ai thấy Băng và ba chiến sĩ khác sau khi họ đi qua chỗ đầu gió không?” Nghiêm Mặc cất giọng hỏi.

Các chiến sĩ liền tao nhìn mày, mày nhìn tao, cuối cùng mọi người cùng lắc đầu.

Nghiêm Mặc lại hỏi thêm vài vấn đề, hỏi xong liền để các chiến sĩ rời đi.

Tranh trầm ngâm một lát, nói: “Có lẽ Băng phát hiện trong rừng có gì đó bất thường, nên dẫn người vào xem xét.”

Liệp cũng cảm thấy khả năng này khá lớn.

Nguyên Chiến lại lắc đầu: “Nếu Băng thật sự phát hiện ra gì đó, thì hắn sẽ không dẫn người vào rừng mà không báo một tiếng như vậy, ít nhất hắn cũng sẽ nói cho Tranh biết. Tên đó là một tên rất biết quý mạng!”

Người hiểu mình thường là kẻ địch của mình, những lời này của Nguyên Chiến hiển nhiên biết từ tận xương tủy.

“Nếu thế, vậy không phải cậu ta tự rời đi mà là bị người hoặc dã thú bắt mất hả? Nhưng chúng ta có nhiều người như vậy, vì sao không có ai phát hiện?” Liệp không nghĩ ra.

Nghiêm Mặc cũng có chút mơ hồ với điểm này: “Tốt nhất là phái người đến chỗ đầu gió kia xem thử, có lẽ có thể tìm được dấu vết để lại.”

Tranh không đồng ý lắm, anh không muốn vì bốn người họ mà khiến nhiều người khác gặp nguy.

“Trước khi đó, chúng ta chờ một chút, có lẽ lát nữa bọn họ sẽ tự trở lại thôi. Năng lực của Băng trong số chiến sĩ cấp ba rất giỏi, ba chiến sĩ đi theo hắn cũng là chiến sĩ cấp hai sắp thăng cấp. Nếu bọn họ thật sự xảy ra chuyện, vậy không có khả năng lặng yên không tiếng động như vậy.”

Sau khi bàn bạc đơn giản và nhanh chóng, mọi người quyết định đợi thời gian một bữa cơm, sau một bữa cơm nếu bọn Băng vẫn chưa trở lại, thì sẽ phái người men theo đường cũ tìm kiếm bốn người họ.

Nghiêm Mặc biết được từ Nguyên Chiến, thời gian một bữa cơm là chừng nửa tiếng, nên hắn cũng đồng ý.

Nửa tiếng sau, bốn người Băng vẫn chưa trở lại, lão tư tế nhìn về nơi xa hai lần trong một ngày cũng không thấy tung tích của bốn người Băng.

Có lẽ lão tư tế thi triển năng lực hai lần trong một ngày quá mệt mỏi, nên sau đó không tới tìm Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc gây sự.

Tranh tự mình dẫn người men theo đường cũ, quay trở lại tìm bốn người họ, nhưng thẳng đến tối mới trở về, nhóm Tranh cũng không tìm được tung tích họ.

Việc trên đường đi thiếu mất bốn người, nếu là trước kia, nói không chừng bộ lạc vẫn sẽ tiếp tục xuất phát, không thèm quản đến số ít người mất tích đó.

Nhưng lần này trong những người mất tích có Băng, là chiến sĩ thủ lĩnh cấp ba mà lão tư tế xem trọng, hơn nữa, Nghiêm Mặc cũng không muốn thấy người biến mất không rõ nguyên do, một là sợ sách hướng dẫn trừng phạt, hai là không muốn mình bị hắt cho một bát nước bẩn, sau khi thương lượng với nhóm đầu não lần cuối, quyết định dừng lại ở đây thêm hai ngày nữa, thẳng đến khi xác định vẫn không tìm thấy bốn người kia mới thôi.

Đêm khuya tĩnh lặng, Nghiêm Mặc thấy Nguyên Chiến đi ra ngoài chưa về, liền bảo ong Ăn Thịt canh cửa lều, mình thì chuẩn bị tiến vào phòng thí nghiệm, ngay lúc hắn vừa lấy chìa khóa, đột nhiên quay đầu nhìn ra cửa lều.

“…”

Hình như vừa rồi hắn nghe thấy cái gì đó.

Nghiêm Mặc đứng yên vãnh tai cẩn thận nghe.

Gió thổi qua tán cây và cỏ, cành lá ma xát với nhau phát ra tiếng xào xạc.

Tiếng côn trùng tìm bạn tình hoặc tìm thức ăn thỉnh thoảng lại vang lên.

Tiếng chim hót trong đêm.

Còn có đủ loại động tĩnh phát ra từ hành vi nguyên thủy của con người.

Không phải, không phải. Vừa rồi hắn loáng thoáng nghe thấy một âm thanh, hoàn toàn không giống những âm thanh đó, hẳn là…

Hẳn là du dương hơn, dễ nghe hơn, khiến người ta nghe rồi còn muốn nghe thêm nữa.

“…”

Sắc mặt Nghiêm Mặc bỗng lộ ra vẻ vui mừng, hắn lại nghe thấy! Vì để nghe rõ hơn, hắn nhịn không được đi ra cửa, thậm chí còn xốc mành che cửa lên.

“Cậu đang đợi tôi?” Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc mang theo ý cười nhìn mình, kinh ngạc hết sức, còn có chút sung sướng và rục rà rục rịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.