Dị Thế Lưu Đày

Chương 124: Cậu có thể sinh con? Vậy sinh cho tôi một đứa đi!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

18835998_1929879147248442_319126643718014405_n

“Rốt cuộc tiếng ca kia từ đâu truyền đến? Là ai đang hát?”
“Anh có nghe thấy không?” Nghiêm Mặc đẩy Nguyên Chiến đang chặn đường sang một bên, nhìn ra ngoài lều.

“Nghe thấy cái gì?” Nguyên Chiến xoay người theo hắn.

“Có người đang hát.”

“Hát?”

“Là…” Nghiêm Mặc thuận miệng khẽ ngâm một khúc ca từ: “Tựa như vậy đó. Có làn điệu, có tiết tấu, khác với nói chuyện, dùng để biểu đạt khoái hoạt, ưu thương hoặc tăng cảm xúc của người khác, ca khúc và ca từ hay có thể kích động người nghe.”

“Cái vừa rồi là cậu đang hát?”

“Ừ.”

“Nghe rất êm tai, lại một lần nữa đi, vừa rồi tôi không nghe rõ.”

“Tôi chỉ hát cho con trai tôi nghe.”

Hai mắt Nguyên Chiến liền dừng trên bụng Nghiêm Mặc, cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Cậu có thể sinh con? Vậy sinh cho tôi một đứa đi.”

Nghiêm Mặc: “…”

Nguyên Chiến nhìn hắn giơ ngón giữa với mình, nhếch miệng cười: “Chỉ sinh một đứa thôi hả? Được.”

Nghiêm Mặc cười âm trầm: “Tôi có thể cho anh tự mình trải nghiệm cảm giác sinh con, sao?”

“Không cần, tôi muốn cậu sinh cho tôi, cậu là tư tế của tôi.” Người đàn ông cao lớn đúng lý hợp tình ôm lấy bả vai tư tế nhỏ nhà mình, còn bỉ ổi sờ sờ bụng hắn, bị Nghiêm Mặc đá văng.

Nguyên Chiến lại không biết xấu hổ xáp đến gần, thò tay muốn ôm người, liền bị một con dao nhỏ chọt chọt bụng.

“Anh biết cơ thể người yếu ớt đến thế nào không? Đừng tưởng rằng anh thức tỉnh năng lực huyết mạch là có thể làm lơ việc sống chết, nơi này, chỉ cần tôi thọc sâu vào ba tấc, nội trong mười phút, anh sẽ chết vì nội tạng xuất huyết, ngay cả tôi cũng chưa chắc có thể cứu được anh.”

Nguyên Chiến cúi đầu, nhìn tư tế nhỏ nhà mình đã khôi phục lại vẻ niên thiếu, liếm liếm môi: “Cậu từng nói, năng lực huyết mạch có thể khiến thân thể tôi đồng hóa với đất.”

“Anh đã đạt tới trình độ kia rồi?” Nghiêm Mặc giật mình.

“Không, nhưng tương lai nhất định sẽ đạt được.”

Nghiêm Mặc hiểu rõ ngụ ý của Nguyên Chiến, tên gia súc này muốn nói chờ khi năng lực hắn có thể luyện đến mức đồng hóa thân thể, thì sẽ không sợ mình dùng dao thọc hay dùng kim đâm nữa.

“Nếu tay anh cứ tiếp tục mò tới nữa, tôi thề anh sẽ không đợi được đến ngày thân thể anh đồng hóa với năng lực đâu.”

Nguyên Chiến hậm hực rút tay về, lầm bầm: “Trước mười tám tuổi không cho ngủ, giờ sao ngay cả sờ cũng không được?”

“Tối hôm qua là tên gia súc nào sờ hai cái liền bò lên người tôi?”

Rồi bỗng dưng Nghiêm Mặc đưa tay lên miệng suỵt một tiếng ra hiệu hắn im lặng, sau đó nghiêng người cẩn thận nghe âm thanh truyền đến từ trong gió.

Nguyên Chiến im lặng, vừa tập trung lắng nghe, vừa giơ tay mô phỏng lại kích thước quả mông của Nghiêm Mặc, hắn cảm thấy Mặc lại cao với nhiều thịt hơn một chút?

Nghiêm Mặc không phát hiện tên đàn ông phía sau đang làm trò đểu gì, hắn nghe một hồi lâu nhưng vẫn không nghe được âm thanh tương tự nữa, không khỏi cảm thấy hơi thất vọng.

Đêm đó, hai người cùng ngủ trong một lều, Nghiêm Mặc muốn tiến vào phòng thí nghiệm, nhưng bị Nguyên Chiến giữ chặt: “Tổ Thần lại gọi cậu?”

Nghiêm Mặc hàm hồ nói: “Ừ.”

Nguyên Chiến nhíu mày: “Sao trong khoảng thời gian này, cứ mỗi tối Tổ Thần lại gọi cậu vậy? Đã rất lâu rồi cậu không ngủ được một giấc đàng hoàng, cậu không phát hiện ra à? Đại Hà nói ban ngày cậu đi đường toàn là ngủ gật.”

“Sắp ra kết quả giai đoạn một rồi.”

“Cái gì?”

Nghiêm Mặc thấy nếu mình không giải thích rõ ràng thì Nguyên Chiến sẽ không cho mình rời đi, đành phải nói: “Tổ Thần cho rằng năng lực huyết mạch của tôi không đủ để tự vệ, bây giờ ông ấy ban cho tôi một năng lực mới, nhưng muốn có năng lực này phải cần thời gian, thân thể tôi cũng cần thời gian thích ứng, cho nên…”

“Bao lâu?” Hắn thích buổi tối nhân lúc Mặc ngủ say ôm lấy Mặc hoặc đè lên người Mặc ngủ.

“Ba, bốn ngày.” Hắn ở trong phòng thí nghiệm căn cứ vào gien và hướng phát triển năng lực của Bột Ngạc, dựa theo điều kiện bản thân hắn, tiến hành thí nghiệm dung hợp gien, tự mình mô phỏng lại mười ba loại biến hóa. Mà kết quả giai đoạn một là loại trừ những biến hóa không có khả năng, giữ lại những biến hóa có khả năng.

“Không cần gấp gáp thế, một chiến sĩ giỏi cũng phải ăn no ngủ đủ mới giết dã thú được.”

“Tôi biết, tôi tự hiểu mà.” Nghiêm Mặc không có chút kiên nhẫn đẩy tay Nguyên Chiến ra, bóng dáng lập tức biến mất.

Nguyên Chiến nhìn chằm chằm nơi Nghiêm Mặc biến mất, có chút bực bội. Hắn muốn biết Mặc ở nơi nào, hắn muốn đến những chỗ mà Mặc có thể đến, hắn muốn biết hết thảy của Mặc!

Loại cảm giác không thể nắm giữ người trong lòng bàn tay quá là khó chịu, cực kỳ không xong!

Sáng hôm sau, Nghiêm Mặc ra khỏi phòng thí nghiệm, nhớ ra hôm nay không cần xuất phát, lập tức ngã đầu ngủ khò khò.

Nguyên Chiến bảo Đại Hà và Lam Điệp thay phiên trông coi cửa lều, hắn thì đi tìm tù trưởng Hào và Tranh, hôm nay bọn họ phải tổ chức thêm nhân thủ để đi tìm bọn Băng.

Nghiêm Mặc không bị ai quấy rầy được ngủ một giấc ngon lành, mãi đến tận giữa trưa mới dậy.

Chờ khi hắn ra khỏi lều, đang định hỏi xem có tìm được Băng chưa, thì lại phát hiện vẻ mặt của mọi người có gì đó không đúng lắm. Đại Hà khá dày dạn kinh nghiệm, nét mặt không có gì thay đổi, nhưng Lam Điệp thì cứ làm ra vẻ muốn nói gì đó rồi lại bị người ta cấm khẩu. Cách đó không xa, vẻ mặt của các tộc nhân bộ lạc Nguyên Tế cũng có chút thay đổi, bọn họ hoặc ít hoặc nhiều nôn nóng và sầu lo, còn có nét sợ hãi rõ ràng.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nghiêm Mặc đi đến bờ suối ngồi xổm xuống, vừa súc miệng rửa mặt vừa hỏi.

Hai người phía sau không đáp lại.

Nghiêm Mặc đứng lên, lau mặt, vẫy bọt nước trên tay, xoay người: “Đại Hà!”

Đại Hà do dự một chút, Lam Điệp ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Đại Chiến không cho bọn tôi nói với cậu, bảo cậu gần đây quá mệt mỏi, phải nghỉ ngơi.”

“Vậy à?” Nghiêm Mặc nhướng mày, không nhìn Lam Điệp, chỉ nhìn Đại Hà: “Tôi nhớ rõ anh từng nói anh sẽ là chiến sĩ trung thành nhất của tôi, bây giờ người anh trung thành đổi thành Nguyên Chiến rồi hả?”

“Không!” Đại Hà biến sắc, phịch một tiếng quỳ xuống.

Nghiêm Mặc không bảo anh ta đứng lên, mà chỉ bình tĩnh nhìn anh ta.

Đại Hà đặt tay phải trên ngực trái, nặng nề nói: “Mạng của tôi, chiến hồn của tôi đều thuộc về cậu, Mặc đại nhân.”

Lam Điệp hoảng sợ, cũng quỳ một gối, trong lòng anh ta, địa vị của cậu tư tế thiếu niên này còn hơn cả lão Thu Thực.

“Tôi không muốn về sau anh giấu diếm tôi bất luận chuyện gì, mặc kệ đó là tốt cho tôi, hay hại cho tôi. Tôi hỏi anh, thì anh phải trả lời. Tôi không hỏi, anh cũng phải nói hết những gì anh biết, chuyện tôi không biết thì chủ động nói cho tôi biết.”

“Vâng!”

“Thủ vệ của tôi, chiến sĩ của tôi phải hoàn toàn nghe theo lệnh tôi, hơn nữa, chỉ nghe theo lệnh của một mình tôi, nếu anh không làm được, thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ không ép anh, nhưng anh cũng không thể ở lại bên người tôi.”

Giọng nói và ngữ điệu của Nghiêm Mặc đều rất bình thường, nhưng lưng và nách Đại Hà lại đổ mồ hôi, nghe vậy, vẻ mặt anh càng thêm trịnh trọng, nói: “Không, tôi có thể làm được, về sau tôi sẽ không giấu diếm cậu bất cứ điều gì nữa.”

Nghiêm Mặc gật đầu: “Đứng lên đi, về sau không có gì thì đừng quỳ xuống trước mặt tôi, tôi không thích lễ quỳ. Nói cho tôi biết, từ tối qua đến giờ đã xảy ra chuyện gì? Có phải lại có người mất tích nữa không?”

Lam Điệp lập tức ngẩng đầu, bật thốt: “Cậu biết?”

Nghiêm Mặc cũng chỉ thuận miệng đoán bừa, vừa nghe mình đoán trúng, hắn chẳng vui vẻ gì: “Mất tích bao nhiêu người? Phát hiện từ khi nào? Có ai đi ra ngoài tìm bọn họ hay không? Có ai biết vì sao bọn họ mất tích không?”

Đại Hà và Lam Điệp vì gác lều cho Nghiêm Mặc, nên cũng không rõ lắm, thẳng đến khi Nghiêm Mặc gặp tù trưởng Hào mới biết rõ.

Vẻ mặt Hào có chút mệt mỏi: “Tối hôm qua người phụ trách gác từ nửa đêm đến sáng, toàn bộ chiến sĩ ở gần khu rừng đều mất tích, các chiến sĩ ca sáng đổi ca cho bọn họ nghỉ ngơi mới phát hiện.”

“Tổng cộng bao nhiêu người?” Nghiêm Mặc hỏi.

“Tranh nói tổng cộng hai mươi bốn người, trong đó có hai chiến sĩ cấp ba, còn lại là chiến sĩ cấp hai.”

“Đều vì mày nhất quyết phải đi con đường này! Mày và Đại Chiến muốn hủy diệt bộ lạc bọn ta!” Lão tư tế trong hai ngày liên tục thi triển năng lực nhìn về nơi xa ba lần để tìm người, nay hai mắt lão đã hằn đầy tơ máu, vừa thấy Nghiêm Mặc liền như muốn nhào tới ăn thịt hắn.

“Thu Thực!” Hào quát lão tư tế, bảo người dẫn lão đi nghỉ ngơi.

Lão tư tế không chịu đi, vừa bị chiến sĩ kéo, vừa điên khùng kêu to: “Chúng ta mất đi mảnh đất của tổ tiên, các chiến sĩ của chúng ta bị tư tế tộc khác dụ hoặc, bộ lạc sắp bị diệt vong! Bộ lạc không còn nữa! Nguyên Tế biến mất! Già Ma đại thần nhất định sẽ giáng trừng phạt xuống! Hỡi người tộc Hắc Nguyên, hãy mở to mắt ra, dòng máu bộ lạc đã bị hoen ố, linh hồn các chiến sĩ đã tiêu vong, tổ tiên của Hắc Nguyên đang rống giận! Giết chết tên tư tế này, các chiến sĩ của chúng ta sẽ trở về! Giết chết hắn!”

Nghiêm Mặc bỗng nhiên nảy sinh chút bội phục đối với lão già này, người bình thường mà biết tự lượng sức thì sẽ không ai lấy trứng chọi đá cả, lại còn chọi hết lần này tới lần khác như vậy, mà lão tư tế vì diệt trừ tầm ảnh hưởng của hắn đối với con dân bộ lạc Nguyên Tế, còn cố hết sức không ngừng kiếm chuyện với hắn, cái tinh thần hăng hái này thật…!

Nghiêm Mặc nhìn vẻ mặt của những người xung quanh, câu nói của lão vẫn ảnh hưởng đến không ít người, đặc biệt là người tộc Hắc Nguyên.

Hào dùng ánh mắt tràn ngập xin lỗi nhìn hắn.

“Ha.” Nghiêm Mặc khẽ cười một tiếng, lão già này cho rằng hắn muốn cả bộ lạc Nguyên Tế ư? Kỳ thật ngay cả Nguyên Chiến tham lam cũng chưa từng có ý định thu cả bộ lạc Nguyên Tế vào tay.

Muốn vào Cửu Nguyên há có dễ như vậy?

Không có cạnh tranh, không có đối lập, thì sao có thể nhận ra chỗ tốt của Cửu Nguyên?

Mà Cửu Nguyên muốn phát triển mạnh hơn, thì chiến sĩ Cửu Nguyên phải càng mạnh hơn, xung quanh bọn họ nhất định phải có đủ loại hàng xóm.

Sống trong gian nan khổ cực, chết trong yên vui. Tuy Nguyên Chiến không biết những câu này, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, nhưng bản năng chiến sĩ trong hắn khiến hắn đặt ra câu tự hỏi, mà nguy cơ của Nguyên Tế là cơ hội để hắn thực hiện ý tưởng.

“Sau khi bộ lạc Nguyên Tế chuyển đến sống gần Cửu Nguyên, các người muốn phát triển như thế nào, tôi không thèm nhúng tay vào. Cho dù toàn bộ tộc nhân các người lựa chọn ở lại bộ lạc Nguyên Tế, với tôi cũng không sao cả, chỉ cần các người nhớ mà thực hiện lời hứa của các người lúc trước.” Nghiêm Mặc cười như không cười nói với Hào.

Hào trầm mặc trong chốc lát, ông có chút do dự mở miệng: “Bây giờ nói những lời này có lẽ còn hơi sớm, nhưng mà… tôi hy vọng cậu có thể hiểu rõ, chờ sau khi tới Cửu Nguyên, trong khoảng thời gian ngắn chúng tôi sẽ không dùng chiến sĩ và phụ nữ của bộ lạc để trao đổi muối đỏ, ít nhất thì trong năm năm sẽ không.”

“Được.”

“Cái giá để đổi muối đỏ phải là giá chúng tôi có thể gánh được, nếu…”

Nghiêm Mặc cười: “Ông yên tâm, từ trước đến nay Cửu Nguyên chúng tôi buôn bán không hề lừa gạt ai, người nào cũng cùng một giá cả.” Mới là lạ.

Hào nghe vậy liền cười: “Tôi cũng đã nói với Đại Chiến, nhưng hắn bảo những chuyện này đều do cậu quyết định.”

Nghiêm Mặc thầm hừ lạnh trong lòng, tên gia súc kia mới thật sự gian xảo, sợ Hào ỷ bọn họ có xuất thân cùng một bộ lạc nên lấy ly do đó đưa ra yêu cầu quá phận với mình, thế là dứt khoát đẩy việc lên người hắn.

Nguyên Chiến và Tranh mang đội ra ngoài tìm người, mãi cho đến tối mới về.

“Bọn tôi tìm ở chỗ đầu gió và cạnh bìa rừng, nhưng không tìm được ai.” Nguyên Chiến há to miệng cắn thịt nướng nói.

“Một chút tung tích cũng không?”

“Không.”

“Anh cũng không thấy gì bất thường?”

Nguyên Chiến lắc đầu.

Nghiêm Mặc lấy làm lạ, không nói tới bọn Nguyên Chiến, Tranh, Điêu là những thợ săn có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, bọn họ sống bằng việc săn bắt dã thú, nên hẳn là am hiểu việc tìm kiếm tung tích ở nơi hoang dã nhất, nhưng bọn họ lại không tìm ra được chút dấu vết nào của hai mươi tám người kia.

“Anh có tiến vào rừng không?”

Nguyên Chiến nuốt miếng thịt trong miệng, nói: “Tôi cảm thấy chỗ đầu gió là đáng nghi nhất, tìm từ nơi đó tìm tới, nhưng bên trong cây cối quá nhiều, tôi đi mà thiếu chút nữa còn lạc đường. Càng vào sâu, cây cối càng rậm rạp, đi một lúc không thể đi tiếp nữa, tôi liền lui ra. Có điều…”

“Có điều gì?”

Nguyên Chiến cắn gãy một khúc xương thú, nhìn nhìn tủy xương bên trong, hút một ngụm, rồi đưa phần còn lại cho Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc nhận lấy, dùng chiếc đũa tự chế thọc thọc, đào những thứ có thể ăn ra lùa vào miệng, không lãng phí chút gì.

Còn những thứ nằm sâu quá không đào được thì hắn lại đưa cho Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến cầm lấy, lại cắn bỏ đoạn xương không còn tủy, ăn nốt phần tủy cuối cùng, lúc này mới vứt khúc xương qua một bên.

“Có điều những cái cây trong đấy rất cổ quái.” Nguyên Chiến lau lau miệng, tiếp tục nói: “Khi tôi đi vào có để lại dấu hiệu trên cây, nhưng lúc trở ra, tôi đi theo đường cũ, thì lại không tìm thấy những cái cây bị tôi đánh dấu. Cuối cùng tôi chỉ tìm được hai cây, nhưng phương hướng hai cây kia lại không chỉ đúng, cảm giác như là…”

“Cảm giác như thể, những cái cây đó còn sống đúng không? Chúng nó có thể di chuyển?”

“Đúng! Nếu tôi không đi dưới lòng đất, thì có thể tôi đã bị nhốt trong khu rừng kia rồi. Nhưng cho dù là dưới lòng đất thì cũng không an toàn, đám rễ cây biết quấn người, tôi phải xuống rất sâu mới tránh được chúng nó.”

Nghiêm Mặc không hỏi Nguyên Chiến làm thế nào mà tìm được phương hướng chính xác dưới lòng đất khi hoàn toàn không thấy được đường đi, bởi vì trước kia hắn đã hỏi qua, Nguyên Chiến cũng nói mình không rõ tại sao, bảo rằng hắn chỉ cảm thấy khi hắn xuống lòng đất sẽ theo bản năng mà biết mình nên đi về phía nào.

“Anh có hỏi xem tối qua có ai nghe thấy tiếng ca không?”

“Hả?” Nguyên Chiến đang duỗi tay lấy miếng thịt nướng thứ hai thì dừng lại.

Nghiêm Mặc đứng dậy, thân thể chậm rãi xoay về phía khu rừng, đưa tay lên vành tai nghe ngóng, nhẹ giọng nói: “Anh nghe đi, tiếng ca đó lại tới kìa.”

Nguyên Chiến ngưng thở, nhĩ lực mở rộng hết sức có thể, nhưng hắn vẫn không nghe thấy gì hết.

Nghiêm Mặc thấy Nguyên Chiến lắc đầu với mình, hắn không muốn hành động thiếu suy nghĩ, cho dù hắn tò mò muốn chết cái tiếng ca kia.

Nhưng vào lúc này, cái bụng hắn đột nhiên có gì đó đỉnh lên một chút.

Hả? Nghiêm Mặc ấn bụng, chỗ này có một vật gì đó tròn tròn đỉnh nhẹ lên lòng bàn tay hắn.

Cuối cùng mày cũng có phản ứng!

Hơn nửa tháng, Nghiêm Mặc chưa hề quên thứ quả cổ quái chui vào thân thể mình, nhưng sau khi thứ này chui vào thì không có bất luận phản ứng gì nữa, không đau không ngứa, hắn còn dùng máy quét cơ thể sống trong phòng thí nghiệm để quét thân thể mình, nhưng vẫn không phát hiện ra thứ đồ chơi nọ, hắn không tin tà mà, liền dùng dao giải phẫu tự rạch bụng mình cẩn thận kiểm tra một phen, mà vẫn không tìm được thứ đồ chơi đó.

Vì sao lúc này nó lại có phản ứng?

Chẳng lẽ liên quan đến tiếng ca thần bí vừa rồi? Nhưng tối hôm qua tại sao nó không nhúc nhích?

Nghiêm Mặc thử xoay người về phía lều, nó lại đỉnh hắn một cái, có điều vị trí lại nằm phía bên phải vùng bụng, mà phía bên phải của hắn thì đối diện với khu rừng.

“Mặc?” Nguyên Chiến nhảy dựng lên, đầu tiên là cảnh giác nhìn bốn phía.

Nghiêm Mặc lại xoay người về phía khu rừng, đi lên trước vài bước, lần này thứ quả đó lại đỉnh hắn một cái, ngay vị trí chếch về bên phải rốn một chút.

Nguyên Chiến nhìn hắn, nhưng không ngăn cản hắn.

Sau vài lần thử nghiệm, Nghiêm Mặc dần nắm được quy luật, thứ quả trong bụng hắn đang nói rõ phương hướng.

Nó muốn tiến khu rừng, vì sao?

Rốt cuộc tiếng ca kia từ đâu truyền đến? Là ai đang hát?

Hai mươi tám chiến sĩ mất tích liệu có liên quan gì đến tiếng ca này?

Tuy Nghiêm Mặc không muốn nghĩ nhiều, nhưng hạt giống nghi vấn đã gieo vào trong lòng đang móc lấy hắn.

Đặc biệt là phản ứng của thứ trái cây nọ.

Hắn có thể mặc kệ hai mươi tám chiến sĩ mất tích, có thể mặc kệ tiếng ca, nhưng hắn không thể mặc kệ thân thể mình.

Nếu mày muốn đi, vậy thì đi xem thử!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.