*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Đó là cái gì? Đó là ai?”
Nghiêm Mặc vừa móc một viên tinh thạch màu đỏ nằm ở chính giữa từ tòa cung điện tinh thạch kia ra, thì đột nhiên toàn bộ tòa cung điện đều biến mất, ngay cả cá chim Ngu Huyết trong ao cũng không thấy bóng dáng.
Lúc Nghiêm Mặc cảm thấy sức nổi dưới chân biến mất, liền cầm chặt viên tinh thạch kia tiến vào phòng thí nghiệm.
Tuy mỗi lần mở phòng thí nghiệm đều phải cộng thêm một ngàn điểm, nhưng chuyện này rất đáng giá, bởi vì ngay khi Nghiêm Mặc biến mất, chỗ hắn đứng cũng đồng thời có một bàn tay to bằng nước chụp lấy, nhưng không chụp được cái gì.
Bàn tay to kia hung hăng đập xuống mặt nước một cái, nước văng tung tóe, rồi biến mất.
Ngu Vu phát hiện đá Thần Huyết y đặt trên tòa cung điện đã biến mất, sắc mặt liền cực kỳ u ám, chờ khi y lại phát hiện cá chim Ngu Huyết mà mình dùng máu tươi nuôi dưỡng bấy lâu nay chỉ còn lại chưa đến một phần năm, y liền phát ra tiếng cười khàn đục.
Đá Thần Huyết biến mất, y tiếc, nhưng cũng không có gì nóng vội.
Viên đá Thần Huyết đó không hợp thuộc tính với tộc Người Cá, cũng không có tác dụng gì với họ, hơn nữa, trên đời này sinh vật có trí tuệ nhận ra được đó là đá Thần Huyết rất ít, sinh vật trí tuệ nào có được nó cùng lắm chỉ cho rằng kia là một viên tinh thạch đặc biệt, cho dù có người thực sự biết đó là đá Thần Huyết, thì cũng sẽ không biết cách sử dụng, bởi vì sinh vật biết cách phương pháp hấp thu năng lượng thần huyết trong đá Thần Huyết trên đời này tính cả y trong đó, chỉ sợ sẽ không có hơn ba người.
Điều khiến y đau lòng và phẫn nộ là một lượng lớn cá chim Ngu Huyết đã bị ăn mất, tư tế nhân loại ngu xuẩn, chẳng lẽ lão Tát Mã tộc Phong không nói cho hắn biết rằng không thể buông thả sự tham lam của quả Vu Vận sao?
Ăn một lúc nhiều máu thịt tương đương với chiến sĩ cấp bảy như thế, để ta xem xem mi tiêu hóa kiểu gì!
Ngu Vu phát ra sóng âm chỉ có tộc Người Cá mới có thể nhận được, chỉ chốc lát sau, thủ lĩnh Hải Sâm tộc Người Cá bơi đến.
“Xảy ra chuyện gì?” Nếu không có chuyện lớn, vị Đại Vu này sẽ không chủ động gọi ông.
“Đã chắc chắn, quả Vu Vận nằm trên người tư tế nhân loại của bộ lạc Cửu Nguyên.”
“Anh muốn quả Vu Vận?” Hải Sâm nhìn người đàn ông tuấn mỹ ngồi trên tòa cung điện tinh thạch hỏi.
Ngu Vu vẫy nhẹ đuôi cá, hỏi ngược lại: “Nếu có cơ hội, ông không muốn trở về biển?”
“Anh đã từng nói, anh muốn giải quyết vấn đề kéo dài nòi giống của tộc ta ở chỗ này, cho nên chúng ta chờ nhiều năm ở đây như vậy. Mà sự thật chứng minh, anh quyết định rất chính xác, sau khi đến đây, hậu đại của chúng ta tuy không gia tăng nhiều, nhưng ít ra cũng có gia tăng.”
Hải Sâm dừng một chút: “Bây giờ anh nói muốn trở về, vậy là anh đã tìm ra phương pháp giải quyết việc kéo dài nòi giống của tộc chúng ta trong biển?”
“Vẫn chưa.”
“…” Hải Sâm nghĩ thầm, may là ta không ôm quá nhiều hy vọng.
Ngu Vu chả thèm quan tâm tới tâm tình của tộc trưởng, chỉ lo cho bản thân: “Hẳn là ông đã nghe qua cách nuôi dưỡng quả Vu Vận như thế nào mới là chính xác, để cuối cùng thai nghén ra đứa con Sinh Mệnh đúng không?”
“Đúng. Anh cảm thấy đứa con Sinh Mệnh có thể giải quyết vấn đề sinh sản khó khăn của tộc chúng ta?”
“Nó là đứa con Sinh Mệnh mà, không phải sao?”
Hải Sâm rất bình tĩnh nói: “Tộc Côn Bằng mặt người từng nuôi ra được đứa con Sinh Mệnh, nhưng bọn họ không xưng bá thế giới vì nó, càng không có được nhiều hậu đại hơn so với trước kia.”
“Nhưng bọn họ có được vùng lãnh địa trù phú nhất trên thế giới.”
“Cậu tư tế nhân loại đó chịu trao đổi quả Vu Vận với anh?”
“Sao có thể? Cậu ta còn thao túng quả Vu Vận ăn không ít cá chim Ngu Huyết của ta.”
Hải Sâm cười: “Vậy bây giờ cậu ta còn sống không?”
“Sống, chẳng những sống, mà còn trộm cả đá Thần Huyết đi.”
Cái này Hải Sâm cười không nổi nữa, trong giọng nói không giấu vẻ kinh ngạc: “Ta nhớ rõ Lạp Mông nói, cậu ta chỉ mới là chiến sĩ cấp ba.”
“Ừ.” Ngu Vu có chút uể oải, nói: “Nhưng không biết cậu ta học được phương pháp thao túng quả Vu Vận từ đâu, hơn nữa cậu ta còn có tuyệt chiêu thoát thân rất đặc biệt.”
“Ngay cả anh cũng không bắt được?” Giọng Hải Sâm đã không chỉ là kinh ngạc bình thường nữa.
Ngu Vu không trả lời, nhưng vẻ mặt y đã chứng tỏ hết thảy.
“…Muốn khai chiến với Cửu Nguyên hả?” Vẻ mặt Hải Sâm không giống đang nói giỡn.
“Trên tay tư tế nhỏ kia… có một loại thuốc, chuyên nhằm vào loài cá.” Ngu Vu chầm chậm nói.
“Thuốc độc?”
“So với thuốc độc còn độc hơn, đó là thuốc triệt sản, khiến loài cá không thể sinh sản.” Ngu Vu nói xong thì cười ha ha.
Cậu nhóc đó, y cứ nghĩ chỉ cần đưa cho cậu ta vài món lợi là có thể ‘vui vẻ’ với cậu ta một hai lần chứ, chờ khi y thật sự đè người xuống mới phát hiện đối phương chẳng những cất giấu hung khí mà còn mang độc, càng tệ hơn là, y chưa kịp ngủ với người ta mà đã bị người ta cướp đồ. Cái này gọi là gì nhỉ? Có phải y đã sống quá lâu, và cũng đã một thời gian dài y chưa gặp con người, nên xem thường bọn họ rồi không?
Hải Sâm trầm mặc một hồi mới hỏi: “Tư tế nhân loại đó rốt cuộc từ đâu chui ra vậy?”
“Theo như cậu ta nói, cậu ta được Tổ Thần truyền thừa, đến từ thần điện của Tổ Thần.”
Trước kia Hải Sâm cũng đã nghe Lạp Mông nói như thế, có điều ông cũng giống Ngu Vu, cả hai đều không tin, nhưng bây giờ…
“Có phải cậu ta tìm được một cái di tích của thần không?”
“Rất có khả năng, nếu không, một chiến sĩ nhân loại cấp ba nho nhỏ như cậu ta sao có thể có được loại thuốc trí mạng dành cho loài cá được!” Ngu Vu vươn tay, bỏ ống nghiệm chứa nước thuốc màu lam vào trong một quả cầu nước.
Hải Sâm sau khi ngẫm nghĩ, liền ra lệnh: “Thủ lĩnh Cửu Nguyên đâu? Ta muốn gặp hắn!”
Cái đuôi cá đang phe phẩy của Ngu Vu đột nhiên cứng lại: “Ông muốn gặp một thủ lĩnh nhân loại nho nhỏ? Vì cớ gì?”
“Quả Vu Vận, đá Thần Huyết, cùng với thuốc khiến cá không thể sinh sản trên tay cậu tư tế, chẳng lẽ còn chưa đủ để ta gặp thủ lĩnh bọn họ sao?”
Ngu Vu: “…”
Hải Sâm đột nhiên phát hiện ra điểm bất thường: “Anh đã làm cái gì?”
Ngu Vu vung cái đuôi dài, bơi từ cung điện tinh thạch đến khu giam giữ của mình: “Không có gì, hắn còn sống.”
“Vậy là tốt rồi.” Hải Sâm yên tâm hơn nhiều, bơi theo Ngu Vu.
Ông vốn cảm thấy việc tiêu diệt một bộ lạc nhân loại nho nhỏ hoàn toàn dễ dàng, muốn cướp hoặc bắt đối phương giao quả Vu Vận ra cũng không quá khó, nào ngờ tư tế đối phương lại có thể khiến Ngu Vu chịu lỗ nặng như vậy, Ngu Vu lại còn không thể không cố kỵ, nên bây giờ ông phải suy xét lại một lần nữa cách sống chung với bộ lạc nhân loại kia.
Hai bên có thể tiếp tục chung sống hòa hợp là chuyện tốt nhất, nếu không thì…
“Ngu Vu! Anh đã làm cái gì vậy hả?!” Hải Sâm rống to, ông thấy quả cầu nước đang giam giữ Nguyên Chiến bên trong!
Người đàn ông vốn cường tráng không khác gì ông hiện giờ tựa như một đồng bùn lầy bị đè dưới đáy quả cầu nước, nếu không phải trong mắt hắn còn bắn ra sát ý và hận thù vô tận, còn có lòng ham sống nhiều đến kinh khủng, thì dù là ai khi thấy đống thịt chỉ có hình người kia đều sẽ cho rằng đối phương đã chết.
Ngu Vu dùng đuôi vỗ nhẹ quả cầu nước: “Chỉ là một thủ lĩnh mà thôi, để bọn họ đổi người khác là được.” Người y cố kỵ là tư tế nhỏ, tên chiến sĩ cấp năm này có là gì?
Nghiêm Mặc sau khi tiến vào phòng thí nghiệm thì kiểm tra toàn thân mình, kết quả kiểm tra nói cho hắn biết, thân thể hắn cực kỳ khỏe mạnh, quá mức khỏe mạnh.
Nghiêm Mặc sờ sờ ấn đường đang nóng như lửa, đây là dấu hiệu sắp sửa thăng cấp, hắn sắp trở thành chiến sĩ thần huyết cấp bốn.
Chẳng trách các sinh vật trí tuệ trước kia khi có được quả Vu Vận đều thích dùng máu thịt nuôi nấng nó, hiệu quả rất rõ ràng.
Hơn nữa, những tư tế và vu giả đó nuôi quả Vu Vận bên ngoài cơ thể, nhờ liên hệ trên tinh thần lực để lấy được lợi ích, mà hắn thì trực tiếp nuôi quả Vu Vận trong cơ thể, hại nhiều, mà lợi cũng nhiều.
Có điều, nhờ trạng thái thân thể đặc thù của hắn mới có thể chịu được sức hấp thu của quả Vu Vận lúc đầu, nếu không quả Vu Vận cũng sẽ không chủ động chui vào người hắn. Thậm chí Nghiêm Mặc còn hoài nghi quả Vu Vận chui vào người hắn có liên quan tới việc linh hồn con hắn có trong quả Vu Vận, bởi vì con hắn một khi sợ hãi rất thích chui vào trong lòng hắn.
Cắn nuốt máu thịt nước tuy có thể thăng cấp nhanh, nhưng đây cũng không phải phương pháp thăng cấp thỏa đáng. Nghiêm Mặc áp sự dụ hoặc to lớn này xuống nơi sâu nhất trong đáy lòng, hắn hạ quyết định, về sau không đến bước đường cùng, tuyệt đối sẽ không dùng cách này để thăng cấp, mặc kệ khi đó quả Vu Vận làm ầm ĩ như thế nào, trước khi biết được phương pháp nuôi dưỡng chính xác, hắn tuyệt đối không thể buông thả tính ham ăn của nó.
Cho dù bây giờ hắn bức thiết cần được thăng cấp nhanh hơn, mau chóng mạnh hơn.
Nhưng một khi hắn tiếp xúc với dụ hoặc này, tìm lý do cho mình. Thì về sau hắn sẽ tìm nhiều lý do hơn nữa để có cơ hội tiếp xúc với dụ hoặc, lòng tham không đáy, chờ khi hắn trở thành chiến sĩ cấp mười, nói không chừng hắn lại vọng tưởng biến thành thần.
Cho nên lúc này hắn phải biết kiềm chế bản thân khi vừa được nếm vị ngon vị ngọt. Hắn muốn con trai mình được sinh ra, hắn không muốn bị quả Vu Vận khống chế.
Nghiêm Mặc giơ viên tinh thạch trong suốt lên, chiếu đèn vào, hắn thấy chấm đỏ ở giữa viên tinh thạch đang chuyển động, tựa như bên trong viên tinh thạch có một không gian nhỏ.
Cái chấm đỏ kia là gì? Viên tinh thạch này có giống như của Đóa Phỉ sử dụng không? Có phải tộc Người Cá biết cách sử dụng tinh thạch?
Hắn dùng dụng cụ phân tích thứ này một chút. Dựa theo kết quả kiểm tra và bắt mạch, hắn đoán mình cần khoảng một ngày để thăng cấp, vừa hay ở nơi đây thăng cấp rất an toàn.
Đầu tiên là phân tích thành phần vật chất trong tinh thạch, sau đó là đo lượng năng lượng ẩn chứa trong nó, cuối cùng là suy luận và tổng hợp cách sử dụng viên tinh thạch này.
Mà bước thứ nhất – phân tích thành phần vật chất, Nghiêm Mặc gặp phải chuyện khá hoang mang.
Có vài loại vật chất trong tinh thạch mà đài dụng cụ không thể phân tích ra!
Không, hắn nói sai rồi, đài dụng cụ đã phân tích ra các vật chất đó, nhưng phía sau vật chất không có tên gọi thành phần rõ ràng. Chứng tỏ những thành phần này không tồn tại trong thế giới cũ của hắn, hoặc vẫn chưa được tìm ra.
Mặt khác, viên tinh thạch này còn cứng hơn cả kim cương, cũng may laser có thể đối phó với nó.
Có điều Nghiêm Mặc rất do dự, có nên cắt viên tinh thạch này ra phân tích cái chấm đỏ bên trong không? Hắn không biết chấm đỏ kia rốt cuộc là cái gì, nếu tùy tiện cắt ra, vậy lỡ chấm đỏ bốc hơi hết hoặc gặp không khí sẽ xảy ra phản ứng hóa học, thay đổi thành phần thì sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định cố gắng giữ nguyên trạng thái hoàn chỉnh của tinh thạch, sau đó đo nguồn năng lượng trong nó.
Sau khi đo năng lượng, Nghiêm Mặc trợn mắt thiếu chút nữa rớt khỏi hốc. Chỉ một viên tinh thạch nhỏ như vầy, mà năng lượng ẩn chứa bên trong đáng sợ đến thế?!
…
Trên bờ cát trắng bạc của đảo Đại Vu xuất hiện một thân thể máu thịt be bét.
Sau đó, một con chim mặt người cũng bị ném ra khỏi hồ, văng lên bờ cát.
Tiếp theo là một quả cầu nước bay lên mặt hồ, nứt toạc, một đám ong Ăn Thịt từ trong bay ra.
Mới đầu ong Ăn Thịt bị thân thể máu thịt be bét kia hấp dẫn, liền bay tới khối thân thể đó theo bản năng, lúc tụ lại xung quanh khối thân thể nọ. Hồng Sí đột nhiên phát ra mệnh lệnh cấm các ong Ăn Thịt tấn công, bảo Phi Thứ đưa nó tới gần khối thân thể đó.
Mùi hương rất quen thuộc, đây là nhân loại thường xuyên ở cùng ong chúa mà, không phải thức ăn.
Các ong vệ khác cũng dần dần nhận ra mùi hương của người này, lập tức từ bỏ, phái ong thợ đi tìm thức ăn khác.
Cửu Phong hôn mê hồi lâu mới nhúc nhích, cố đứng dậy: “Kiệt!”
Lần này nó chịu lỗ nặng rồi, bị đồ ăn bắt nạt! Kiệt ——!
Người đàn ông nằm trên bờ cát vẫn không nhúc nhích, như đã chết.
Cửu Phong đi qua dùng móng vuốt nhẹ nhàng chạm chạm đối phương, kết quả vừa chạm vào, lại làm rớt một miếng thịt từ trên người người nọ xuống.
Cửu Phong nghệch mặt ra: “Kiệt?” Từ khi nào mà quái hai chân lớn lại trở nên mềm như bông vậy?
Sau một đêm, không có sinh vật nào khác xuất hiện trên đảo Đại Vu, Cửu Phong vốn muốn bay đi, nhưng lúc nhìn lại quái hai chân lớn cả người be bét, nó vừa bay lên không trung thì lại đáp xuống dưới.
Nó ở chỗ này tìm Mặc của nó, chứ không phải ở lại vì quái hai chân lớn đâu!
Đàn ong Ăn Thịt dạo quanh đảo một vòng, ăn uống no đủ xong liền trở lại bờ cát, chúng nó làm mất ong chúa của mình ở chỗ này, nên chúng nó cũng chỉ có thể ở lại đây chờ ong chúa, thẳng đến khi chúng nó chết hết.
…
Thành Cửu Nguyên tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Mỗi ngày Tranh đều dẫn chiến sĩ tuần tra quanh thành Cửu Nguyên, sắp xếp nhiều chiến sĩ nhất có thể bên hồ Thanh Uyên.
Các chiến sĩ tộc Người Cá không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ nhận được mệnh lệnh truyền xuống, tạm thời rời khỏi hai con sông đào, toàn bộ tập trung ở bờ hồ gần thành Cửu Nguyên nhất.
Liệp phụ trách săn bắn và hái lượm thức ăn vội vàng đẩy nhanh tốc độ, mang hết con mồi săn được về thành Cửu Nguyên, không chút lãng phí, rồi dùng muối để ướp thịt, toàn bộ da lông được lột đều mang đi thuộc dựa theo phương pháp mà Nghiêm Mặc đã dạy.
Điêu phụ trách dẫn một nhóm người đi hái cây đay và nhặt củi cùng cỏ khô, cây đay lúc này đã tới mùa thu hoạch, cho dù còn sớm một chút cũng mặc kệ, bầu không khí khẩn trương trong thành ngay cả lũ trẻ cũng nhận ra.
Mà lúc này, người của bộ lạc Nguyên Tế đã xuất hiện ở vùng phụ cận ngoại sông đào, cũng đã hạ lều cắm trại ở đó, Mãnh đã đến đấy, trước khi Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc trở về, cậu phải ổn định đám người này.
Dân cư Cửu Nguyên cũng tự giác trông coi tụi nhỏ, không cho chúng nó chạy loạn, cũng không cho chúng nó xuống nước bắt cá hay bơi lội, càng không cho chúng nó lại đi tìm bạn bè ở tộc Người Cá chơi.
Các người lùn cũng nhận ra tình thế căng thẳng, có điều Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc chỉ mới biến mất ba ngày, bọn họ còn chưa dám làm xằng làm bậy, cùng lắm là tốc độ làm việc chậm lại một chút.
Nghiêm Mặc vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, đàn ong Ăn Thịt lập tức cảm nhận được, Hồng Sí phát ra mệnh lệnh, đàn ong Ăn Thịt liền xếp thành hàng bay vọt vào trong rừng.
Cửu Phong vẫn luôn quanh quẩn trên không trung hòn đảo cũng phát hiện ra Nghiêm Mặc, có điều nó không nhào vào khu rừng, mà chờ Nghiêm Mặc ra khỏi rừng mới lao xuống.
“Kiệt ——!” Mặc, cậu chạy đi đâu, ta không tìm thấy cậu!
Nghiêm Mặc đang định ngẩng đầu chào hỏi Cửu Phong, thì dư quang đã thấy một khối thân thể máu thịt nát tươm đang nằm trên bờ cát.
Đó là cái gì? Đó là ai?
Đồng tử Nghiêm Mặc co rụt lại.
Sóng nước trong hồ vang lên tiếng rào rào, Ngu Vu ngồi trên ngọn sóng, biến ra hai chân đi đến bờ cát.
Cuộn sóng phía sau từ từ thối lui, nước chảy qua khối thân thể nát tươm kia, khối thân thể như bị kích thích mà run lên.
Nghiêm Mặc không thèm nhìn đến Ngu Vu, cất bước chạy tới chỗ khối thân thể.
Ngu Vu cũng không để bụng, còn cố ý tránh đường cho hắn chạy nhanh hơn.
“Nguyên Chiến?” Nghiêm Mặc quỳ gối bên cạnh người nọ, vươn tay sờ động mạch cổ của hắn.