*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nếu tôi chết, bảo tồn thân thể của tôi cho tốt, tôi sẽ trở về.”
Hai khảo nghiệm cuối cùng trong cấp ba là khảo nghiệm thao tác thực tế của hắn.
Nghiêm Mặc chạy ra lối đi ở bên trái đại sảnh, chỗ đó có ba chồng xương rời, hắn phải tìm ra toàn bộ xương đã được luyện chế trong ba chồng xương đó.
Trong đầu hắn có một bức tranh với bài trí hoàn toàn giống như đại sảnh này, trên bức tranh, trong ba chồng xương có những chỗ đang sáng lên, chỉ rõ cho hắn nơi cần tìm.
Tìm được rồi, dựa theo vị trí đối chiếu, hẳn là nơi này!
Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc ngồi xổm xuống, cũng liền đứng lại bên cạnh hắn.
“Thắp đuốc lên.” Nghiêm Mặc lôi ra vài cây đuốc đưa cho Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến cầm lấy cây đuốc, lần lượt đặt trên đống đất ở bậc thang, rồi giơ tay gỡ cây đuốc cũ cắm trên một đống đất khác xuống. Dùng nó châm lửa cho sáu cây đuốc Nghiêm Mặc mới đưa, rồi cây đuốc cũ thì cắm lại vị trí ban đầu, sau đó mang sáu cây đuốc đặt ở những nơi mà Nghiêm Mặc chỉ định.
Hai người đều có năng lực nhìn trong đêm, nhưng đó là dưới tình huống có chút ánh sáng, còn cái không gian này tối đen như mực, năng lực nhìn trong đêm của bọn hắn hoàn toàn không có đất dụng võ. Nhưng đốt đuốc lên thì khác, chỉ cần có ánh sáng, bọn hắn liền nhìn được rõ hơn so với người bình thường nhiều.
Nghiêm Mặc vì để bảo đảm sẽ không xảy ra sơ xuất nào, mới một hơi lôi ra sáu cây đuốc. Vị trí sắp xếp thích đáng, dựa vào lượng ánh sáng ấy, cộng thêm năng lực nhìn trong đêm, cho dù là đường hoa văn nhỏ nhất trên khúc xương, hắn cũng có thể thấy rõ ràng.
Ba chồng xương được bày thành vòng tròn, bên trong xương cốt tán loạn, đủ loại hình dạng, lớn nhỏ đều có.
Nghiêm Mặc liếc mắt một cái liền nhìn ra trong ba chồng xương này không chỉ có xương của một loài sinh vật, số lượng rất nhiều.
Có chút khó đây, nhưng mà…
Khi hắn xem xét mấy khúc xương, Nghiêm Mặc cười.
Xương có mới có cũ, nhưng tất cả chúng đều có một đặc điểm, xương khá mới đều chưa được luyện chế. Mà xương cũ thì trừ phi bản chất loại xương đó có tính chất đặc biệt, chỉ cần là xương chưa được luyện chế, thì hoặc là đã vỡ vụn, hoặc là có thể dễ dàng bóp nát trong lòng bàn tay, có cái nói không chừng đã hóa thành đất rồi.
Có lẽ người phụ trách truyền thừa của tộc Luyện Cốt cũng không nghĩ tới một ngày nào đó huyết mạch tộc bọn họ sẽ đứt đoạn, nếu bọn họ còn ở đây, thì xương trong đại sảnh chắc chắn sẽ được bổ sung và thay mới, chứ tuyệt đối không xuất hiện loại tình huống như vầy.
Còn về phần mấy khúc xương mới, Nghiêm Mặc hiểu rõ trong lòng, tám chín phần mười có liên quan với mấy bộ hài cốt nửa người nửa rắn đã thủ vệ ở chỗ này.
Có một cái bug như vậy, khảo nghiệm này liền trở nên dễ dàng.
Nghiêm Mặc chỉ cần loại bỏ xương mới và xương vỡ là được.
Còn khảo nghiệm thứ hai thì khá là phiền toái, đó chính là tìm ra xương của một loại sinh vật được chỉ định từ số xương đã luyện chế vừa được lựa ra, rồi sau đó ráp chúng nó lại một cách hoàn chỉnh.
Nguyên Chiến giẫm giẫm mấy khúc xương vô dụng mà Nghiêm Mặc vứt sang, tiếng vỡ nát vang lên giòn giã dưới chân.
Nhìn mấy khúc xương bị hắn nghiền nát mà hóa thành bột phấn, có cái gì đó xẹt qua trong đầu Nguyên Chiến, hắn bỗng dừng chân.
Mọi sinh vật đều sẽ có lúc chết đi, sau khi chết, máu thịt và xương mà chúng nó để lại sẽ hóa thành bụi đất, tựa như số xương mà hắn đang giẫm dưới chân vậy.
Sẽ biến thành bụi đất, mà hắn có thể khống chế đất…
Nếu sau khi sinh vật chết sẽ biến thành bụi đất, vậy khi chúng nó còn sống liệu có thể trực tiếp biến thành bụi đất hoặc đá tảng hay không?
Mặc đã từng nói với hắn, người và rất nhiều sinh vật nếu bị mất máu quá một phần ba thì sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm, nếu cứ tiếp tục mất máu thì khẳng định chết chắc.
Mà nếu hắn có thể loại trừ hơi nước trong đất, vậy liệu hắn có thể xem người hoặc những sinh vật khác như đất để thao túng hay không? Có thể rút hết máu của bọn họ ra khỏi cơ thể hay không?
Không, không cần phức tạp như vậy, hắn chỉ cần biến máu thịt và xương của bọn họ thành đất là được.
Nguyên Chiến nhẹ nhàng thở ra, hắn rất muốn tìm một sinh vật sống nào đó để thử nghiệm ngay, nhưng nơi này ngoại trừ hắn và Mặc thì không còn vật sống nào khác. Có điều, hắn biết muốn lập tức làm được như vậy sẽ không dễ dàng, trước tiên hắn nên thử xem có thể trực tiếp biến những khúc xương không còn sự sống này thành đất hay không.
Nguyên Chiến ngồi xổm xuống.
Nghiêm Mặc cũng ngồi xổm trên mặt đất, đang bận ghép xương nên hoàn toàn không biết ‘người nguyên thủy’ với cái đầu óc thông minh bên cạnh vừa mới nghĩ ra một kỹ năng sát thương đáng sợ tới cỡ nào.
Xương cốt đã được luyện chế có không ít, muốn tìm ra xương của sinh vật được chỉ định, lại còn chỉ trong hai mươi phút ngắn ngủi, không có kiến thức cơ bản vững chắc thì sẽ không làm được, hơn nữa, ít nhất còn phải thuộc cấu trúc xương của sinh vật này.
Ngay cả Nghiêm Mặc có kiến thức y học ưu tú lót đáy, khi đối mặt với xương của loại sinh vật xa lạ này cũng chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà thôi.
Rất nhiều xương đều tương tự nhau, chọn chọn một hồi, càng lúc hắn càng do dự, mồ hôi chảy xuống từ trên trán.
Hai mươi phút quá ít, cho dù là xương người, xen lẫn trong đống xương y hệt nhau này, muốn hắn lựa ra một bộ hoàn chỉnh cũng phải cần một khoảng thời gian nhất định.
Thời gian cứ từ từ trôi qua, bộ xương hình thú bên chân hắn đã gần hoàn thành, nhưng vẫn còn mấy chỗ, hắn không thể xác định được.
Hắn không sợ chết, nhưng nếu não bị phá hủy, chẳng ai biết hắn phải tốn bao lâu mới có thể khôi phục được.
Hơn nữa, hắn cũng không dám cam đoan, cái sách hướng dẫn thiếu đạo đức kia có phục hồi lại cho hắn như cũ không, hay sẽ ‘quên’ phục hồi chỉ số thông minh và ký ức của hắn, nếu hắn sống lại biến thành tên bại não hoặc mất trí nhớ thì làm sao đây?
Tuy Nguyên Chiến đang bận thử nghiệm kỹ năng mới: Trực tiếp biến xương thành đất, nhưng hắn vẫn luôn chia một nửa lực tập trung ra, đặt lên người tư tế nhà mình, Nghiêm Mặc có điểm bất thường, hắn lập tức phát hiện.
“Làm sao vậy?” Nguyên Chiến bỏ đống xương vụn qua một bên. Mặc của hắn đang rất căng thẳng.
Nghiêm Mặc đặt hết tập trung lên đống xương, còn có hai phút, hắn còn ba khúc xương chưa tìm ra được! Bây giờ âm thanh và tạp âm vang lên xung quanh hắn đều trở nên mơ hồ.
“Đây là thỏ một chân.” Nguyên Chiến tiến đến trước mặt hắn, tiện tay cầm lên một khúc trong số xương mà Nghiêm Mặc bày ra trước mặt: “Cậu đang ghép xương của nó à? Con này không có sức chiến đấu gì, một chân của nó có thể nhảy, thịt rất dày, da lông thì tệ, trước kia ở gần bộ lạc Nguyên Tế có rất nhiều, lúc tới mùa đông mọi người không có thức ăn, liền đào hang của chúng nó, chắc là đào dữ quá, nên về sau số lượng ít đi rất nhiều.”
Nghiêm Mặc túm lấy tay Nguyên Chiến, cầm khúc xương ngắn ngắn trong tay hắn, đây là một khúc trong số ba khúc mà hắn đang tìm: “Anh chắc chắn đây là xương thỏ một chân?” Con này mà là thỏ, thì ngoại trừ phần chân là có cấu trúc đặc biệt, những bộ phận khác sẽ giống như thỏ bình thường.
“Đương nhiên.” Hắn không biết đã làm thịt bao nhiêu con rồi ấy chứ. Trong tộc có thói quen thu thập các loại xương, bọn họ cũng sẽ lựa chọn vài khúc xương thích hợp để chế ra mấy thứ bằng xương, nên hắn không xa lạ gì đối với rất nhiều xương của động vật.
Nghiêm Mặc quyết định tin tưởng phán đoán của dân bản xứ, hắn đặt khúc xương vào bộ xương thỏ một chân sắp hoàn thành.
“Còn hai khúc, đều nằm ở phần cổ, tôi không phân biệt được.” Nghiêm Mặc chỉ chỉ mấy khúc xương tương tự nhau đã được lựa ra trước mặt.
“Mau!” Còn chưa đến một phút đồng hồ.
“Xương cổ à…” Nguyên Chiến dùng ngón tay gảy gảy tụi nó, rồi nhìn nhìn bộ xương đã được ghép gần xong của Nghiêm Mặc, thuận tay cầm hai khúc lên. Trong đó có một khúc hắn không chắc lắm, nhưng hắn khó được khi thấy Mặc dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn như thế, ‘không chắc lắm’ liền biến thành ‘chắc chắn’.
“Nếu anh chọn sai, tôi sẽ chết.”
Nguyên Chiến khựng lại, vội vàng cầm lấy khúc xương mà hắn không chắc chắn.
“Còn ba mươi giây.” Nghiêm Mặc nhỏ giọng nói.
Người đổ mồ hôi lạnh lúc này đã biến thành hai người. Nguyên Chiến lỡ tay đập đầu lâu lên đầu Nghiêm Mặc vốn đã rất hối hận rồi, hiện tại hắn có xúc động muốn đập nát cái sảnh này.
Nghiêm Mặc cũng lấy ra một khúc xương, so sánh với khúc trong tay Nguyên Chiến, hai cái thật sự rất giống nhau.
“Trong đó có một khúc hẳn là của thỏ bình thường.” Nếu hắn là người tộc Luyện Cốt, được tiếp xúc với những thứ này từ nhỏ, nói không chừng có thể phân biệt được.
“Còn mười lăm giây.” Không phải bọn họ cố ý kéo dài thời gian tới lúc nguy cấp như vậy, mà là bọn họ thật sự không cách nào xác định được. Giống như khi bạn đi thi mà gặp phải câu nghĩ nát óc cũng không làm được, bạn sẽ kéo dài tới giây cuối cùng của buổi thi, tới lúc nộp bài mới điền bậy một cái đáp án.
“Chính là khúc này.” Nguyên Chiến nắm chặt tay Nghiêm Mặc, lấy khúc xương trong tay hắn ghép vào bộ xương thỏ một chân —— vào thời điểm cả hai cùng không dám chắc, hắn chọn cách tin tưởng vào phán đoán của tư tế đại nhân nhà mình.
Hắn là người đập cái đầu lâu lên đầu Mặc, và cũng là người giúp Mặc chọn ra khúc xương cuối cùng. Nếu chọn sai, vậy để hắn gánh hết hậu quả!
Trò chơi ghép hình hoàn tất.
Nghiêm Mặc tự an ủi mình, phải tin tưởng sách hướng dẫn, người ta không có nhân phẩm, nhưng người ta có quy tắc, người ta còn muốn hắn hoàn thành một nhiệm vụ vĩ đại là trừ hết toàn bộ giá trị cặn bã, hắn tin nó sẽ không để hắn dễ dàng biến thành tên bại não hay gì gì đâu.
Vào giây cuối cùng, Nghiêm Mặc nghiêm túc nói với Nguyên Chiến: “Nếu tôi chết, bảo tồn thân thể của tôi cho tốt, tôi sẽ trở về.”
Nguyên Chiến nhớ kỹ những lời này.
Nghiêm Mặc nhắm mắt lại, một lần nữa xuất hiện trong đầm nước đầy di hài của người tộc Luyện Cốt.
“Nhóc, tuy cậu không phải tộc nhân của ta, nhưng thiên phú của cậu ở phương diện luyện cốt không tồi.” Giọng nam già nua lại vang lên.
“Qua được khảo nghiệm thuật luyện cốt cấp ba, bây giờ cậu có thể chọn lựa, tiếp tục học và khảo nghiệm, hay tạm thời rời khỏi đây. Nếu cậu chọn tạm thời rời khỏi đây, cậu sẽ có bốn mươi chín ngày nghỉ ngơi và bổ sung kiến thức. Bốn mươi chín ngày sau, cậu phải vào nơi truyền thừa một lần nữa.”
Hắn qua được khảo nghiệm rồi! Hơn nữa còn có thể rời khỏi cái không gian đáng chết này!
Âm thanh già nua nói tiếp: “Có vài khảo nghiệm và phần thưởng nhận ở trong này, nếu không thể vào, cậu sẽ bị nhận định là không qua được khảo nghiệm mà chết. Mặt khác, đường đi thật sự và cốt thủ…”
…
Nguyên Chiến ôm chặt lấy thân thể Nghiêm Mặc, hắn không muốn nghĩ đến cảnh Mặc sẽ chết, cho dù Mặc có thật sự chết, vậy cũng chỉ là rời đi trong chốc lát mà thôi, Mặc sẽ quay về với hắn.
Nhưng cho dù có niềm tin đối với tư tế của mình như thế nào, khi nhìn thấy hắn thật sự mở mắt ra lần nữa, Nguyên Chiến vẫn nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười rộ lên.
Nghiêm Mặc đẩy Nguyên Chiến ra, đứng lên: “Chúng ta có thể tạm thời rời khỏi đây, nhưng bốn mươi chín ngày sau phải quay lại.”
“Vì sao?”
“Tôi tiếp nhận truyền thừa của bọn họ, nên phải học và khảo nghiệm ở chỗ này, những khảo nghiệm đã qua được chỉ là cái đơn giản nhất.”
Nguyên Chiến đứng dậy nhìn nhìn đầu lâu trên đầu hắn: “Thứ này có thể tháo xuống không?”
“Không thể.” Nghiêm Mặc giơ tay sờ sờ cái đầu lâu trông như cái mũ, sắc mặt đen thui. Bốn mươi chín ngày sau, hoặc thời gian dài hơn, hắn đều phải đội cái quỷ này! Tưởng tượng đến hình tượng sau này của hắn, hắn liền cảm thấy khổ sở hết nói nổi. May là thứ này không dễ rớt xuống, nhưng hắn cũng không thể gội đầu!
“Nơi này rốt cuộc là sao? Cậu tiếp nhận truyền thừa của vị thần nào?”
“Không phải thần, là của tộc Luyện Cốt, anh có nghe qua bao giờ chưa?”
Nguyên Chiến lắc đầu.
“Hẳn là chủng tộc cổ xưa nào đó, có lẽ Đại Vu người cá và lão Tát Mã sẽ biết.” Nghiêm Mặc định tìm cơ hội vào khu rừng đen hỏi lão Tát Mã một chút.
Hai người đi đến trước bậc thang, Nghiêm Mặc giơ tay sờ sờ đầu một bộ hài cốt nửa người nửa rắn bên cạnh, đối phương vẫn không nhúc nhích.
“Chúng nó là thủ vệ nơi này?”
“Ừ, chúng nó tên là cốt thủ, phụ trách bảo hộ nơi truyền thừa, giết chết những sinh vật đi lạc vào đây, đồng thời phụ trách cung cấp xương mới.” Cho nên chúng nó mới kéo hắn xuống nước, dìm chết hắn là để mang bộ xương hoàn chỉnh về.
“Người tộc Luyện Cốt thật sự sẽ vào từ đường khác, nơi đó cũng có cốt thủ, nhưng mà tôi có cốt thừa, chúng nó sẽ không ngăn cản tôi tiến vào nơi truyền thừa của tộc Luyện Cốt. Chẳng qua, muốn đi ra ngoài thì không dễ, phải có chìa khóa để đi ra ngoài.” Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn ba cái móng vuốt nho nhỏ thò ra trên đài xương, phần khen thưởng thứ ba là một chiếc chìa khóa bằng xương.
Nơi truyền thừa còn rất nhiều bí mật, tiếc là trước khi hắn tới được cấp sáu, hắn vẫn chưa đủ tư cách để biết, càng không thể mang bất cứ thứ gì ngoại trừ cốt thừa và phần thưởng được nhận.
“A Chiến, anh không thể đi qua cùng tôi được, nếu xông vào, có lẽ đám cốt thủ sẽ không ngăn được anh, nhưng bọn chúng có người thủ hộ mạnh hơn, còn mạnh đến mức nào thì tôi không biết, nhưng tôi không hy vọng hai bên đánh nhau phá sập nơi truyền thừa, cho nên…”
Nguyên Chiến hiểu rồi: “Cậu có chắc là mình sẽ không gặp phải nguy hiểm không?”
“Hẳn là không. Theo như lời của người tộc Luyện Cốt, tôi có cốt thừa và chìa khóa để ra ngoài, nên cốt thủ chẳng những không tấn công tôi, mà còn bảo hộ tôi rời đi. Cửa ra vào nằm ở… cái khối nhô lên trên sườn núi, cũng chính là bên dưới sào huyệt của Cửu Phong.”
“Chìa khóa?”
“Một thứ tỏ vẻ cho phép đi ra ngoài.” Bây giờ vẫn chưa có khái niệm chìa khóa, trong ngôn ngữ của người tộc Luyện Cốt cũng không có cách gọi ‘chìa khóa’, chỉ là để dễ hiểu, Nghiêm Mặc tự động đổi cái từ cổ quái kia sang từ chìa khóa mà hắn có thể hiểu được.
“Được, tôi ở trên đó chờ cậu.”
Nghiêm Mặc cầm lấy phần thưởng của mình, nói ra cũng kỳ lạ, lúc trước Nguyên Chiến có lấy thế nào cũng không lấy xuống được, mà tay Nghiêm Mặc chạm một cái, móng vuốt nhỏ liền buông lỏng.
Phần thưởng là dao khắc làm từ xương và một bao hạt giống thực vật cùng một ít khoáng thạch cần dùng khi luyện cốt.
Chìa khóa là một khúc xương thoạt nhìn rất bình thường, nhưng màu đen.
Khi Nghiêm Mặc cầm lấy chìa khóa, Nguyên Chiến đang chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên, một trận gió thổi đến.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía bên trái.
Liền thấy con Cốt Điểu vốn đứng sừng sững trên một cây cột xương mở cánh bay lên