Dị Thế Lưu Đày

Chương 19: Rốt cuộc đầu óc người nguyên thủy được cấu tạo như thế nào vậy?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

ba83bcfc40a4a15d84aaf87cb4d9e37c

“Tao không thể phản bội bộ lạc.”
“Mày thật sự là người tộc Diêm Sơn?”

Nghiêm Mặc rất giảo hoạt, vì để tiện cho về sau, hắn cố ý không trả lời câu hỏi này, mà chỉ nói: “Vì sao lúc người khác đi qua ngọn núi muối kia lại không phát hiện nơi đó có mỏ muối? Mà chỉ có tộc Diêm Sơn bọn tôi mới phát hiện ra nó?”

Nguyên Chiến khẽ nhếch môi, làm như không tin, nhưng lại như có điều chờ mong, sau đó hắn chép môi, biểu tình hung ác: “Đây không phải chuyện có thể đem ra nói chơi.”

“Anh cảm thấy tôi sẽ lấy cái mạng nhỏ của mình ra để đùa giỡn sao?”

“Đùa giỡn?” Hình như cái từ này không phải là lần đầu tiên hắn nghe Nghiêm Mặc nói.

Nghiêm Mặc vung tay lên: “Từ địa phương thôi, anh đừng để ý.”

“Từ địa phương?”

Nghiêm Mặc cứng người lại ba giây đồng hồ, ngẩng đầu cười cười với Nguyên Chiến: “Từ mà tộc Diêm Sơn bọn tôi hay dùng…… ngôn ngữ tộc của tôi phong phú hơn các anh, bởi vì tộc Diêm Sơn bọn tôi tiếp xúc với nhiều người, cuộc sống cũng tốt hơn các anh.”

Nguyên Chiến không biết có phải chấp nhận cách giải thích này không, có điều hắn cũng không hỏi tới cùng.

Nghiêm Mặc thuận theo tình huống bày ra vẻ mặt cảm kích, thành khẩn nói với Nguyên Chiến: “Cho dù là sao, thì quả thật anh đã cứu tôi, tôi muốn báo đáp anh. Có điều tôi cũng không dám cam đoan chắc chắn tìm được mỏ muối mới, nhưng tôi biết đại khái nên đi hướng nào tìm, quan trọng nhất là nếu vô tình đi qua mỏ muối, tôi nhất định có thể phát hiện.”

“…Nếu thật vậy, tao sẽ nói với tù trưởng, chỉ cần mày thật sự tìm được mỏ muối mới, còn chưa xăm con dấu nô lệ, thì mày không cần chờ đến khi thăng lên chiến sĩ cấp ba là có thể thoát khỏi thân phận nô lệ rồi.”

“Tôi có thể tìm được, nhưng nơi đó không chắc là sẽ gần bộ lạc. Theo như tôi biết, ngọn núi muối của tộc Diêm Sơn đã là mỏ muối cách bộ lạc Nguyên Tế gần nhất rồi.” Nghiêm Mặc ba hoa chích choè: “Cho nên chúng ta cho dù có tìm được mỏ muối mới, cũng không chắc có thể thuận lợi mang muối về.”

“Có thể mang về hay không đó là chuyện của chiến sĩ bọn tao, mày đừng có lo nhiều như vậy. Bây giờ quan trọng nhất là, có phải mày thật sự tìm được một mỏ muối mới vô chủ hay không? Đi hướng nào? Đi mất bao lâu?”

Nghiêm Mặc cảm thấy Nguyên Chiến không hiểu ám chỉ của mình, đành phải nói rõ ràng hơn chút: “Tôi chỉ biết phương hướng đại khái, tôi từng nghe tư tế tộc tôi thỉnh thoảng nhắc tới, tóm lại sẽ không gần đây đâu, nếu gần thì tộc bọn tôi đã sớm qua chiếm lĩnh rồi.”

Nguyên Chiến nhịp nhịp ngón tay trên đầu gối, vẻ mặt suy tư: “Người tộc mày bị tộc Trệ chiếm đoạt mỏ muối, bọn họ chạy nạn đi hướng nào? Có phải là mỏ muối mà mày nói hay không?”

Nghiêm Mặc cười khẽ trong lòng, nhưng trên mặt lại mang vẻ theo rối rắm: “Tôi không biết, có điều quả thật rất có khả năng này. Cho nên nếu bộ lạc muốn có một mỏ muối hoàn toàn vô chủ, thì phải hành động nhanh chóng, tôi cũng không hy vọng chiến sĩ trong bộ lạc và tộc nhân bộ lạc cũ của tôi đối địch, nếu các anh đuổi tới trước, chiếm lĩnh nơi đó, thì tộc nhân của tôi sẽ không dám tranh đoạt với các anh.”

Nguyên Chiến nhíu mày đứng dậy: “Tao đi tìm tù trưởng, việc này phải nhanh chóng……”

“Từ từ!” Nghiêm Mặc vội giữ chặt lấy tay hắn: “Tôi hy vọng anh đừng đem chuyện tôi có thể tìm được mỏ muối nói cho tù trưởng và tư tế đại nhân nghe, bởi vì tôi không dám chắc, nếu tôi không tìm thấy, bọn họ nhất định sẽ giết tôi!”

Nguyên Chiến dừng bước.

Nghiêm Mặc nhấn mạnh: “Nếu không phải vị tư tế đại nhân kia muốn ép anh ra ngoài tìm muối vào mùa đông, thì tôi cũng không nói chuyện này ra đâu. Mặt khác, tôi nói cho anh biết là có mục đích của mình.”

Nếu nói lúc trước Nguyên Chiến vẫn luôn hoài nghi Nghiêm Mặc không phải muốn báo đáp hắn mà là muốn trả thù hắn, thì khi nghe nói hắn có mục đích của mình xong, vậy mà lại không hề hoài nghi.

“Mày thật sự có thể tìm được muối?”

“Tôi nắm chắc tám phần, tám phần…… là tỉ lệ rất lớn.”

“Tao biết đếm.” Nguyên Chiến cảm thấy như mình bị coi thường, lại lần nữa khoanh chân ngồi xuống: “Tao không cần thắt nút dây cũng có thể đếm ra được trong bộ lạc tổng cộng có bao nhiêu người.”

Nghiêm Mặc không cười, hắn rất hiểu vì sao Nguyên Chiến lại tỏ ra kiêu ngạo như thế, trong trí nhớ của cậu thiếu niên mà hắn dung hợp, người tộc Diêm Sơn có cách nói mười, trăm, ngàn, nhưng người không cần thắt nút dây mà có thể đếm số trên một trăm là cực kỳ ít.

Trong mắt rất nhiều người, việc đếm số là việc của tư tế, người bình thường chỉ cần có thể đếm tới hai mươi là đủ dùng rồi, bởi vì ngón tay có mười ngón, ngón chân cũng có mười ngón, mà tài sản cá nhân của bọn họ chẳng khi nào vượt quá con số hai mươi này.

Cũng bởi vì điều này, người nơi đây lấy số mười làm cơ sở, tỷ như hắn nói ‘tám phần’, dùng tiếng Trung để giải thích thì là tám mươi phần trăm, nhưng dùng ngôn ngữ địa phương thì lại là tám ngón tay.

Nơi này cũng có bốn mùa và cách định tháng, giống như thế giới cũ của hắn, một năm đều có mười hai tháng, mỗi tháng chừng ba mươi ngày, ngày cụ thể thì do các tư tế nắm giữ, bọn họ cũng là người duy nhất trong tộc biết rõ biến hóa của thời gian và mùa màng.

Hắn còn nhớ trên đỉnh núi tộc Diêm Sơn có đào mười hai cái lỗ nhỏ dựa theo hình dạng thay đổi của ánh trăng, bên trong có dựng cây gỗ, mười hai cây gỗ xếp bằng nhau, sắp thành hàng hướng theo vị trí mặt trời mọc trong ngày thứ nhất của mùa đông.

Tư tế tộc Diêm Sơn thông qua cách quan sát vị trí mặt trời mọc rọi lên mười hai cây gỗ mà nói cho người tộc mình khi nào thì đến mùa hồi sinh, mùa mưa, mùa thu hoạch, hay mùa rét, bao gồm cả việc khi nào thì nên săn thú, khi nào thì nên trồng trọt.

Bộ lạc Nguyên Tế lớn hơn bộ lạc Diêm Sơn, nói vậy tư tế của bọn họ chắc cũng có phương pháp chính xác để xác định bốn mùa, hơn nữa từ ngữ của bọn họ phong phú hơn người tộc Diêm Sơn, bốn mùa đều có từ định nghĩa, tỷ như mùa hồi sinh được gọi là ‘mùa Ada’, mùa mưa là ‘mùa Sada’, mùa thu hoạch là ‘mùa Oda’, mùa rét là ‘mùa Nonda’, Nghiêm Mặc tự hiểu thành xuân hạ thu đông.

Nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, chỉ từ sự phân chia bốn mùa và số ngày tháng mà nói, tinh cầu dị thế này không khác Trái Đất là bao.

“Mày suy nghĩ cái gì đó?”

Nghiêm Mặc thu hồi suy nghĩ của mình, cố ý dùng giọng điệu khiêu khích nói: “Tôi đang nghĩ có nên nói thật với anh không, bởi vì tôi có thể đếm được rất nhiều số.”

Nguyên Chiến cười dữ tợn, giơ tay búng cái trán của nô lệ nhỏ bé nhà mình: “Nói! Mục đích của mày là cái gì?.”

Nghiêm Mặc ôm trán xoa xoa, thằng này lực tay mạnh gớm: “Mục đích của tôi là không muốn làm nô lệ.”

Chợt có người từ túp lều phía bên kia đi qua, Nguyên Chiến và người nọ đều dùng nắm tay đấm ngực nhau, chờ tên kia chiến sĩ kia đi qua, Nguyên Chiến mới nói: “Nếu thật sự phát hiện mỏ muối vô chủ, thì không cần mày nói, tao cũng sẽ nói tù trưởng miễn trừ thân phận nô lệ của mày, để mày trở thành người bộ lạc Nguyên Tế.”

“Không, anh vẫn chưa hiểu ý tôi.” Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến cũng nhìn hắn.

Nghiêm Mặc mở miệng: “Mỏ muối mới cách bộ lạc rất xa, rất có thể chúng ta đi rồi sẽ không về được nữa. Cho dù có thể trở về, tôi cũng không muốn về bộ lạc Nguyên Tế, còn tại sao, tôi nghĩ anh biết rõ.”

“Bởi vì mày là đệ tử tư tế tộc Diêm Sơn?”

“Cho dù tôi có phải hay không, anh cảm thấy lão tư tế và đệ tử lão sẽ cho phép tôi ở lại?”

Trong mắt Nguyên Chiến hiện lên một tia mỉa mai: “Ngay cả tao mà lão còn không tin, thì sao chấp nhận nổi một tên đệ tử của tư tế tộc khác? Trừ phi……”

“Trừ phi sau này tôi không làm bất luận chuyện gì liên quan đến năng lực tư tế, nhưng anh cảm thấy có khả năng sao? Tôi rõ ràng biết cách trợ giúp người khác, rõ ràng có thể giúp bộ lạc sống tốt hơn, nhưng tôi lại phải giả vờ như cái gì cũng không hiểu, trơ mắt nhìn kẻ yếu, người thương chết đi, tôi cảm thấy tôi không làm được.” Thật ra thì hắn làm được, nhưng sách hướng dẫn không cho hắn khiêm tốn để tự bảo vệ mình mà giương mắt đứng xem đâu.

Nguyên Chiến trầm mặc thật lâu: “Tao không thể phản bội bộ lạc.”

“Tôi đâu bắt anh phản bội bộ lạc.” Nghiêm Mặc cũng không trông mong chỉ một lần là thuyết phục được đối phương, hắn thay đổi cách dụ dỗ khác: “Mặc kệ cái mỏ muối kia cách bộ lạc xa hay gần, bộ lạc không thể không phái người sang trông coi nơi đó. Anh có nghĩ tới hay không, đợi khi tìm được mỏ muối, anh hoàn toàn có thể ở lại đó trợ giúp bộ lạc trông coi mảnh đất trù phú kia, mà tôi cũng có thể ở nơi đó mà không cần trở về bộ lạc.”

Nguyên Chiến lại chìm vào trầm mặc.

Nghiêm Mặc khó chịu, người nguyên thủy trưởng thành sớm thật đấy, tâm tư một thằng nhóc chỉ mới mười bảy tuổi mà đã nặng như vậy, thật không dễ lừa chút nào!

Nhìn thấy Hạt Thổ đi từ trong lều ra, lòng Nghiêm Mặc khẽ động, hắn nói tiếp: “Đại Hà đại nhân bị thương nghiêm trọng như vậy, cho dù cứu về rồi, nhưng sau này anh ta còn có thể ra ngoài săn thú được sao? Người nhà của anh ta phải làm sao đây? Con cái anh ta phải làm sao đây? Những chiến sĩ khác trong bộ lạc bị như Đại Hà đại nhân có cuộc sống như thế nào?”

Nguyên Chiến không bị hắn lừa, đáp ngay: “Cho dù bọn họ có đến mỏ muối mới, không có tay chân thì cũng sống không nổi.”

“Nếu tôi nói tôi có thể giúp bọn họ sống sót thì sao?”

Nguyên Chiến đột nhiên đứng dậy, túm Nghiêm Mặc kéo vào trong lều.

Nghiêm Mặc bị tên chủ nhân không chút ôn nhu ném lên giường. Nhưng tốt xấu gì cũng còn chú ý tới chân hắn, không ném mạnh tay lắm.

Nguyên Chiến giống như một con dã thú đè lên người Nghiêm Mặc, một tay bóp cổ hắn, cúi đầu, ép hỏi: “Rốt cuộc mày là ai? Mày muốn gì từ bộ lạc?”

Thời khắc quan trọng đến rồi, thành hay bại sẽ xác định tại đây! Nghiêm Mặc không cho phép mình thất bại, hắn chậm rãi nâng tay, cẩn thận đặt lên cánh tay Nguyên Chiến, giống như trấn an mà nhẹ nhàng vuốt ve, dùng một loại ngữ điệu cực kỳ êm dịu nói: “Tôi chỉ là một đệ tử tư tế gặp nạn, tôi không muốn làm nô lệ, càng không muốn chết, một mình ở bên ngoài sống không nổi, tôi hy vọng có thể có một bộ lạc nào đó thu lưu tôi, nếu không có……”

“Nếu không có, mày muốn tự mình thành lập một bộ lạc.”

Nghiêm Mặc chú ý tới vẻ mặt của Nguyên Chiến, liền giả bộ thật tủi thân nói: “Không được sao?” Nhưng dưới đáy lòng hắn lại cười dữ tợn, đến khi tôi có con rối thích hợp hơn, cứ chờ xem tôi ‘yêu thương’ anh như thế nào!

Trong mắt Nguyên Chiến đầy rối rắm, hắn có trực giác, hắn cảm thấy thằng nhóc dưới thân mình tựa như hoa Độc Long mọc bên hồ Monaco, bề ngoài bình thường, nhưng hương thơm ngọt lịm, ngậm trong miệng tựa như mật, lại có thể khiến một con Thiết Bối Long trúng độc mà chết.

Một kẻ đói khát khi nhìn thấy hoa Độc Long, cho dù biết rõ nó độc chết người, nhưng cũng không nhịn được mà bỏ nó vào miệng, bởi vì chúng nó chẳng những có thể khiến người no bụng, mà còn có thể khiến người cảm nhận được tư vị tốt đẹp nhất thế gian trước khi chết.

Nghiêm Mặc nói chuyện càng thêm nhẹ nhàng, hai mắt nhìn thẳng vào Nguyên Chiến: “A Chiến, tôi không muốn làm nô lệ của anh, nhưng tôi có thể làm chiến sĩ của anh, tư tế của anh, thứ tôi biết nhiều hơn Thu Thực đại nhân, chúng ta có thể cùng nhau lập ra một bộ lạc lớn mạnh giàu có, không cần ăn thịt người, trẻ em và người già đều có thể sống qua mùa đông. Những chiến sĩ như Đại Hà, chúng ta cũng có thể khiến bọn họ ăn no mặc ấm, chúng ta thậm chí còn có thể trợ giúp bộ lạc Nguyên Tế.”

“A Chiến?”

“Anh không thích tôi gọi như vậy sao?” Cậu thiếu niên thuần phác cười ngây ngô.

Cách gọi này nghe cũng không tồi, mà tương lai cậu thiếu niên miêu tả khiến hắn động tâm. Rời khỏi bộ lạc Nguyên Tế, cách xa lão già nhìn hắn không vừa mắt, dẫn dắt tộc nhân của mình sống tốt hơn, giàu có hơn, nếu thật sự có thể làm được……

Hai mắt chiến sĩ trẻ tuổi đỏ lên, hơi thở cũng nặng nề.

Nghiêm Mặc cười lạnh, hắn không tin có thằng đàn ông nào không bị cám dỗ bởi việc xây dựng lãnh địa của riêng mình!

“A Chiến, anh có dám đi hay không?”

Câu trả lời của Nguyên Chiến là…… gầm nhẹ một tiếng, giật chiếc váy da của mình xuống, lật thân Nghiêm Mặc lại, bắt lấy cổ tay hắn, lần nữa hung hăng chiếm hữu hắn!

Xong việc, Nguyên Chiến bình tĩnh lấy váy da qua mặc lên, đi ra khỏi lều, không biết hắn ta đi đâu.

Để lại một mình Nghiêm Mặc dang hai chân hai tay nằm trên giường, hai mắt dại ra nhìn một con sâu hình thù ghê tởm chui ra chùi vào giữa mớ cỏ khô dưới tấm da thú, hắn hoàn toàn không rõ tại sao sự tình lại phát triển thành như vầy.

Có lẽ hắn nên nhanh chóng tóm một tên người nguyên thủy lại giải phẫu một phen, xem xem mớ óc trong đầu bọn họ có cấu tạo giống người Trái Đất hay không.

Được rồi, hắn biết thằng chủ nhân của hắn bị hắn kích thích dữ quá, lại không thể tìm người khác chia sẻ chuyện kích động này, nên mới phát tiết trên người hắn mà thôi.

Mà cái đai lưng vắt kim châm của hắn lại bị ném trong góc giường, hắn muốn đâm tên đó cũng không được.

….Sẽ không có lần thứ ba, hắn thề!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.