Dị Thế Lưu Đày

Chương 303: Truyền thuyết của thành Hắc Thổ – Tiến vào thành Hắc Thổ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

20170815_144529

“Câm miệng hết cho tôi, đứa nào dám xen mồm nữa là đánh mông đứa đó!”
Trình độ phát triển của thành Hắc Thổ đã vượt qua dự đoán của Nghiêm Mặc.

Hắn nghĩ rằng mình sẽ thấy một tòa lâu đài, hoặc một tòa thành cổ, nhưng trên thực tế, hắn lại thấy một tòa thành đồ sộ khép kín tựa như những căn cứ tường thành chỉ có trong phim xác sống.

Trên tường thành không có người tuần tra, nhưng bên trong thì có bốn cái tháp quan sát cao ngất nằm ở bốn hướng, ở trung tâm thành còn có một công trình đỉnh nhọn cao hơn bốn tháp quan sát không ít.

Sở dĩ nói nó là một tòa thành đồ sộ, là vì độ cao và độ dày của tường thành hơn xa Cửu Nguyên, có lẽ nó không có phạm vi lớn như thành Cửu Nguyên, nhưng mức kiên cố chắc chắn không kém, hơn nữa, chất liệu của tường thành rất kỳ lạ, chỉnh thể là màu đen, hơi bóng, tựa như bức tường vốn là một chỉnh thể.

“Đây là một tòa thành rất khó tấn công.” Nguyên Chiến đứng trên tuyết nhìn về phía thành Hắc Thổ ở xa, đưa ra lời nhận xét.

Nơi này là vị trí cao gần thành Hắc Thổ nhất, và cũng là nơi mà người Đại Áo đặt chân trước khi tiến vào thành Hắc Thổ.

Gió tuyết đã ngừng, tuyết lớn lấp kín tất cả mọi con đường, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những con thú giỏi đi trên tuyết đang kéo xe trượt tuyết chạy đi.

Các tòa Hạ Thành và các bộ lạc đến tham gia cuộc tuyển chọn cùng tộc nhân của mình lúc nhúc như kiến đen, tụ tập thành một sợi chỉ đen đứt quãng trên con đường ở thành đông thành Hắc Thổ.

Tới chút nữa sẽ không cần phải trượt tuyết, thành Hắc Thổ đã cho người dọn sạch tuyết trên con đường duy nhất tiến vào thành đông.

Nghiêm Mặc xuống khỏi xe trượt tuyết, lắc eo duỗi người, rồi đi đến bên thân thú mỏ dài kéo xe trượt tuyết, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó.

Tính cách thú mỏ dài hiền lành ngoan ngoãn, nó quay đầu lại củng củng tay hắn.

Nghiêm Mặc mỉm cười, lấy cỏ tươi ra đút nó ăn.

Xe trượt tuyết và thú mỏ dài không phải đặc sản của bộ lạc Duy Sắt, xe trượt tuyết mà bộ lạc Duy Sắt chế tạo cùng bọn thú mỏ dài mà bọn họ huấn luyện đều là những thứ bình thường đối với các bộ lạc ở phụ cận khác.

Hiện giờ, hai chiếc xe trượt tuyết và thú mỏ dài mà đám người Nguyên Chiến với Nghiêm Mặc sử dụng là thứ trao đổi được từ bộ lạc Duy Sắt bằng tù binh.

So với xe trượt tuyết làm ẩu vẫn chưa thể kéo trên tuyết của Cửu Nguyên, hàng của bộ lạc Duy Sắt hiển nhiên rất tốt, Nghiêm Mặc tính mang hai chiếc xe này và thú mỏ dài về Cửu Nguyên.

Nhất là thú mỏ dài, loài động vật này trông giống lừa, nhưng tính tình lại giống la, chịu khổ được, chỉ ăn cỏ, mùa hạ có thể kéo xe, mùa đông có thể kéo xe trượt tuyết, còn có thể chở người chở vật, quả thực là loại gia súc rất hữu dụng.

Thế nên Nghiêm Mặc mới cố ý trao đổi với tộc Đại Áo, để bảo đảm trong tám con thú mỏ dài kéo xe trượt tuyết có bốn đực bốn cái, và đều ở thời kỳ thành niên.

“Mặc?” Nguyên Chiến đi đến cạnh Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc một tay sờ sờ thú mỏ dài, tay còn lại chỉ về phía thành Hắc Thổ: “Anh cảm thấy thành Hắc Thổ thoạt nhìn giống cái gì?”

“Hửm?” Nguyên Chiến nhìn kỹ một lần nữa.

Đinh Ninh đang cùng người Đại Áo tháo dây buộc thú mỏ dài với xe trượt tuyết ra, nghe vậy liền ngẩng đầu, nói: “Như một cái chậu?”

“Không, như một cái vò mới đúng, một cái vò miệng tròn.” Nguyên Chiến rất chắc chắn.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người xây thành kiểu này đấy, chắc chắn là tòa thành này không hứng được nhiều ánh sáng.” Nghiêm Mặc không hiểu nổi.

Tử Minh cũng đang hỗ trợ nhìn lén Đinh Ninh một cái, ho khan một tiếng: “Truyền thuyết nói thành Hắc Thổ không phải do nô lệ và chiến sĩ của bọn họ xây nên, mà là Thần Khí do thần để lại cho huyết mạch của họ.”

“Thần Khí?” Đây là lần đầu tiên Nghiêm Mặc nghe thấy cái danh từ này khi đến đây.

“Đúng vậy, là vũ khí của thần, công cụ của thần. Mặc Vu, ngài chưa từng nghe qua sao?” Tử Minh rất kinh ngạc.

“Mặc Vu đương nhiên đã nghe qua. Nhưng có lẽ cách nói của hai địa phương không giống nhau, cậu có thể nói cho chúng tôi biết truyền thuyết về Thần Khí của thành Hắc Thổ không?” Đinh Ninh cướp lời nói.

Tử Minh bỗng nhiên nói lắp: “Đương, đương nhiên, cái truyền thuyết này chỉ cần là người của Hạ Thành hay bộ lạc phụ thuộc thành Hắc Thổ đều, đều, đều biết.”

Trưởng lão Hạo đứng bên cạnh nghe thấy liền phì cười, không biết mấy ngày nay thằng nhóc này ăn bậy bạ cái gì mà mỗi lần gặp người Cửu Nguyên là lại cà lăm.

“Mặc Vu, để ta nói đi.” Trưởng lão Hạo nhân lúc nghỉ ngơi mà phổ cập kiến thức cho mọi người, kể lại truyền thuyết về thành Hắc Thổ và gia đình quốc vương Ngô Thượng thống trị tòa thành.

Đáp Đáp và Đinh Phi thích nghe kể chuyện liền bu lại, Cửu Phong cũng tò mò nhảy lên đầu Đáp Đáp.

“Truyền thuyết nói ở vùng đất gần sông Hắc Thủy, chính là con sông nước đen mà hai ngày trước chúng ta nhìn thấy, thật lâu trước kia có rất nhiều bộ tộc sinh sống trên đó, tất cả mọi người đều dựa vào con sông này để sống, nhưng có một ngày, thần sông Hắc Thủy tức giận, cuốn những bộ tộc đó vào sông, ăn tươi bọn họ, chỉ có một người phụ nữ còn sống.”

“Thật đáng thương.” Đinh Phi là người có con tim mỏng manh nhất đám, nghe vậy liền đồng cảm.

Trưởng lão Hạo gật gù, tiếp tục kể: “Người phụ nữ đó không có thức ăn, đành phải nhặt một loại đá màu đen bị xô vào bờ mà ăn.”

“Truyền thuyết nói loại đá đen đó kỳ thật là máu của Đại Địa Chi Thần khi chiến đấu với Phong Thần mà nhỏ, nhỏ, nhỏ xuống.” Tử Minh nói lắp bổ sung.

Đại Địa Chi Thần? Nghiêm Mặc cười cười nhìn Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến xoa xoa mớ râu lởm chởm của mình, không phát biểu ý kiến.

“Ngao!” Đáp Đáp tỏ vẻ mình có ý kiến.

Không biết sao Đinh Phi lại hiểu, giúp Đáp Đáp phiên dịch: “Sao cô ta không bắt cá trong sông mà ăn? Ăn cỏ hay trái cây đều được, cớ gì lại đi ăn đá?”

“Đó là mùa đông, sóng nước trong sông rất mạnh, cô ta không biết bơi nên cũng không thể bắt cá.” Tử Chân thân là chiến sĩ duy nhất của Đại Áo được tham gia cuộc tuyển chọn chen vào.

Trưởng lão Hạo cười: “Đây là truyền thuyết, có lẽ lúc ấy cô ta cũng không ăn thật. Tóm lại, người ta nói cô ta đã ăn rất nhiều loại đá đen đó, cũng chính là máu của Đại Địa Chi Thần, bảy ngày sau, cô ta liền sinh ra một đứa trẻ, đứa trẻ đó từ khi được sinh ra đã có sức mạnh vô cùng lớn…”

“Ngao!”

“Kiệt ——!”

“Không có khả năng!”

Ngay cả Băng cũng nói: “Phụ nữ không thể nào sinh hạ một đứa trẻ chỉ trong bảy ngày, trừ phi cô ta là tộc vu.”

Ông già Nghiêm nhìn ‘bọn nhỏ’ thích nghe kể chuyện mà cứ không chịu yên phận, quát: “Câm miệng hết cho tôi, đứa nào dám xen mồm nữa là đánh mông đứa đó!”

Đinh Ninh vội bịt miệng thằng em mình.

Đinh Phi thì bịt miệng Đáp Đáp, Đáp Đáp thì giơ tay muốn bịt mỏ Cửu Phong nhưng bị Cửu Phong mổ một cái.

Trưởng lão Hạo cười ha ha: “Đứa trẻ kế thừa thần huyết của Đại Địa Chi Thần chẳng những có sức mạnh vô cùng lớn mà nó còn có thể biến mình thành người đá khổng lồ, người đá đó là tổ tiên của quốc vương Ngô Thượng.”

“Thần Khí thì sao? Thần Khí đang ở đâu?” Nguyên Chiến hỏi.

‘Bọn nhỏ’ cùng lnhìn hắn, Mặc đại, hắn xen mồm, đánh mông hắn!

“Ta đang định kể đến đây. Bởi vì người đá có sức mạnh vô cùng lớn, các bộ lạc sinh hoạt ở gần sông Hắc Thủy đều không đánh lại, dần dần hắn thu phục được những bộ lạc này, trở thành thủ lĩnh của họ. Người đá cưới mẹ của mình, sinh ra một nam một nữ, đứa con trai chỉ có sức lực lớn, nhưng đứa con gái thì có thể biến thành người đá giống cha. Vì thế, mẹ của người đá không thích đứa con trai, chỉ thích đứa con gái, bà muốn người đá truyền ngôi vị thủ lĩnh lại cho con gái, nhưng đứa con trai lại không muốn như vậy.”

Nguyên Chiến: “Vẫn chưa nói đến Thần Khí.”

‘Bọn nhỏ’: Mặc đại!

Nghiêm Mặc quay đầu bịt miệng Nguyên Chiến.

Trưởng lão Hạo rốt cuộc cũng kể đến Thần Khí: “Anh trai muốn giết em gái, nhưng hắn lại không đánh lại em gái mình, vì thế hắn giao dịch với đứa con của rắn độc, dùng sự bất tử của mình đổi lấy một loại thuốc độc. Loại thuốc độc này có thể khiến em gái hắn không cách nào biến thành người đá được nữa, đến khi hắn giết được em mình, lại bị người đá – cha của họ phát hiện, người cha tức giận đẩy hắn vào lửa, sau đó cũng đặt thi thể con gái vào lửa, không ngờ thân thể hai anh em sau bảy ngày bảy đêm bị ngọn lửa thiêu lại biến thành một cái vò khổng lồ màu đen.”

Nghiêm Mặc: “Vò khổng lồ chính là Thần Khí, thành Hắc Thổ chính là cái vò kia?”

Trưởng lão Hạo gật đầu: “Người đá rất đau lòng khi nhìn thấy hai đứa nhỏ biến thành vò khổng lồ nên bỏ đi và không trở về nữa. Truyền thuyết nói hắn được Đại Địa Chi Thần đón về thế giới linh hồn. Con trai trưởng của người đá không để lại hậu đại của mình, nhưng con gái của người đá thì để lại hai đứa nhỏ, hai đứa này cũng chính là tổ tiên của quốc vương Ngô Thượng, từ đấy, mỗi một thế hệ trong nhà quốc vương Ngô Thượng, cứ thai thứ nhất thì là con trai, thai thứ hai là con gái. Mà cái Thần Khí do hai anh em hóa thành là thứ bảo vệ con cháu đời sau, dù bọn họ gặp phải nguy hiểm gì, chỉ cần trốn vào cái vò thì sẽ không sao cả. Sau đó bọn họ dứt khoát ở trong cái vò kia kia luôn, cái vò sẽ tùy theo số người bên trong mà mở rộng kích cỡ.”

“Thật à? Người thành Hắc Thổ ở trong một cái vò có thể to có thể nhỏ?” Băng không tin.

“Đây là sự thật!” Tử Chân thấy có người không tin vào truyền thuyết về Thần Khí của thành Hắc Thổ, lập tức căm giận nói: “Hơn nữa, cứ ba mươi năm, thế hệ anh em già nhất của huyết mạch Ngô Thượng sẽ nhảy vào lửa tự thiêu, rồi người đời sau của huyết mạch Ngô Thượng sẽ dùng tro cốt bọn họ bôi lên tường thành, như vậy thành Hắc Thổ sẽ vĩnh viễn không bao giờ bị phá hủy!”

Nghiêm Mặc bắt được trọng điểm: “Nói cách khác, trưởng nam và trưởng nữ của huyết mạch Ngô Thượng đều sống không quá ba mươi tuổi?”

“A, Mặc đại, bọn họ thật đáng thương.” Đinh Phi lại tỏ ra thương xót.

Tử Chân làm như đương nhiên nói: “Có gì mà đáng thương, đây là vận mệnh của họ, chỉ có như vậy mới đảm bảo huyết mạch của quốc vương Ngô Thượng không bị đứt đoạn, đồng thời còn giúp thành Hắc Thổ mạnh lên.”

Nghiêm Mặc vẫn chưa tiến vào thành Hắc Thổ, nhưng thành Hắc Thổ đã để lại cho hắn một ấn tượng thần bí nhưng tàn nhẫn.

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi kết thúc, Nghiêm Mặc cất hai chiếc xe trượt tuyết vào túi không gian, người Đại Áo thấy, bọn họ ngạc nhiên thì ngạc nhiên nhưng lại không cảm thấy kỳ quái, tộc vu và tư tế vốn là những người thần bí nhất trong bộ lạc.

Mọi người đều cưỡi thú mỏ dài, bao gồm cả Đáp Đáp.

Băng có chút ghét bỏ vì vẻ ngoài của thú mỏ dài không đủ ngầu, chạy cũng không nhanh, kém hơn ngựa sừng của họ nhiều.

Đồng thời, đám người còn thay quần áo và giày, đổi thành trang phục không khác gì dân bản xứ, nhưng Nguyên Chiến thì sống chết không chịu để Nghiêm Mặc đổi đồ.

“Một đống tuổi rồi, chú ý thân thể giùm cái! Mặc như vậy mà còn thấy lạnh, đổi sang loại da thô vải thô đó, muốn vừa già vừa bệnh à? Không cho đổi!”

Nghiêm Mặc cũng không muốn đổi, nhưng mà: “Nè, đừng quên chúng ta đang sắm một thân phận khác đó, bây giờ chúng ta là bộ lạc nhỏ đến từ phương xa, muốn tìm chút lợi ích cho bộ lạc của mình thì chỉ có thể như vậy chúng ta mới không khiến thành Hắc Thổ chú ý, cũng chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể thuận lợi bình an tiến vào Thổ Thành.”

“Làm dơ một chút đi, đừng để quá nổi bật là được.” Hắn bận cái gì cũng được, nhưng hắn thật sự không muốn để tư tế của mình chịu khổ, nhất là chịu khổ vì hắn.

Băng và hai anh em Đinh Ninh Đinh Phi cũng nói như vậy, không ai trong số họ muốn để tư tế đại nhân nhà mình chịu khổ.

“Nếu thật sự không được thì cậu không cần phải vào. Kỳ thật một mình tôi vào là được, chờ có kết quả thì lại đến tìm cậu.”

Nghiêm Mặc tóm lấy tay hắn giữ chặt: “Có cơ hội tốt để tham quan một tòa Trung Thành và Thần Khí trong truyền thuyết, vậy mà anh bảo tôi đừng vào?”

Cuối cùng, Nghiêm Mặc thay một bộ trang phục dài bằng vải bông mà ngày thường hay mặc khi xử lý thảo dược và chế thuốc, lại khoác thêm một tấm da thú không có đường may, vì để dễ đi trên tuyết nên lấy một cây gậy bằng xương ra chống, trên cổ vẫn đeo cái vòng xương ngón tay để giúp nâng cao tinh thần lực và ngăn chặn người khác sử dụng tinh thần lực tra xét.

Nghiêm Mặc đổi đồ như vậy, còn cố ý xoa cho mái tóc bạc trở nên lộn xộn, trông càng giống vu giả của một bộ lạc.

Đám người Nguyên Chiến cũng đổi đồ xong, giày da đơn sơ, trang phục làm từ vải thô hoặc da thú chất lượng kém, làm cho mặt, cổ và tay không quá sạch sẽ, vắt rìu đá bên hông, hiện giờ nhìn từ bên ngoài thì họ không khác gì người Đại Áo.

Băng không cất cung tên, bởi vì người Đại Áo nói cũng có vài toà Hạ Thành có chiến sĩ am hiểu sử dụng cung tên.

Một tiếng sau, đoàn người Nghiêm Mặc đã cùng người Đại Áo cưỡi thú mỏ dài đi đến cửa đông thành Hắc Thổ, cả bọn đang chờ xếp hàng để vào thành.

Hàng người Đại Áo không có gì đáng chú ý, đám người Nghiêm Mặc xen lẫn trong số người Đại Áo cũng cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, ngay cả Cửu Phong cũng chui vào ngực Nghiêm Mặc.

Trong đội ngũ có rất ít người nói chuyện, chủ yếu là do trời quá lạnh, tất cả mọi người đều không muốn nói gì.

Đội ngũ có hai hàng, bên phải là đường đi VIP, lâu lâu sẽ có vài đội ngũ cưỡi đủ loại chiến thú khí phách chạy xẹt qua người bọn họ.

Trưởng lão Hạo thấp giọng nói với Nghiêm Mặc: “Những người đó đều là chiến sĩ của Hạ Thành đến tham gia cuộc tuyển chọn, ta còn tưởng họ sẽ đến muộn một chút, không ngờ họ cũng tới đây vào hôm nay. Ta quen vài vị đại nhân rất mạnh, nhưng nếu không có gì thì tốt nhất là đừng trêu chọc bọn họ, những chiến sĩ yếu nhất cũng đã là cấp sáu.”

“Tử Chân vẫn chưa đến cấp năm, ông đưa anh ta tới không sợ anh ta không thể trở về sao?” Vấn đề này, Nghiêm Mặc đã muốn hỏi từ sớm.

“Sẽ có khả năng này, nhưng chỉ cần cậu ta có thể sống sót, dù không thể tiến vào thần điện thành Hắc Thổ hoặc trở thành chiến sĩ hộ thành, thì ít nhất cũng có thể tiến vài doanh trại huấn luyện của thành Hắc Thổ, vậy sau này cậu ta mới có cơ hội mạnh lên. Nếu may mắn, sẽ được vị đại nhân nào đó trong thành xem trọng, cho cậu ta đi theo, thì đó cũng là chuyện tốt.”

Trưởng lão Hạo thở dài: “Chiến sĩ thần huyết của bọn ta quá ít, người mạnh nhất trước mắt chỉ có một chiến sĩ thần huyết cấp năm, cũng nhờ có anh ta mà người của bộ lạc Duy Sắt mới không dám xâm chiếm bọn ta trắng trợn, nhưng anh ta đã lớn tuổi, mà người có hi vọng nhất trong bộ lạc trước mắt chỉ có Tử Chân, còn có hai người đã vào được doanh trại huấn luyện.”

Kỳ thật Cửu Nguyên cũng có vấn đề như vậy, đó là khuyết thiếu chiến sĩ cấp trung và cao, nhưng cũng may là số chiến kẻ thần huyết của họ khá nhiều và đều trẻ tuổi, cùng với phép huấn luyện sơ cấp, tiền đồ sáng lạng nên không vất vả như Đại Áo.

“Đúng rồi, trong lúc tuyển chọn, những chiến sĩ tham gia có nơi ở không?”

“Có, nhưng những người đi theo thì phải tự tìm chỗ ở. Mặc Vu, ngài không cần lo lắng điều này, tuy Đại Áo bọn ta yếu một chút nhưng vẫn có nơi đặt chân cố định trong thành Hắc Thổ, có thể nói là khá an toàn.”

“Tôi không lo về điều đó, tôi chỉ muốn hỏi, chúng tôi là những người vào theo liệu có bị hạn chế tự do hay không, có thể giao dịch với người khác không?”

“Đương nhiên có thể, thành Hắc Thổ có chợ giao dịch chuyên dành cho người đến từ bên ngoài, chỉ cần nộp một ít nguyên tinh là có thể vào, nếu người nào khá giàu thì còn có thể thuê được quầy hàng cố định.”

Nghiêm Mặc lại hỏi thêm vài vấn đề, cuối cùng cũng đến phiên họ.

Có vẻ như lính thủ thành quen người Đại Áo, nhưng vẫn kiểm tra rất cẩn thận.

“Các người là ai?” Lính thủ thành thấy hình xăm bộ lạc trên mặt mấy người Nguyên Chiến lạ quá liền hỏi.

Hình xăm bộ lạc khác với hình xăm cấp bậc của chiến sĩ, đó là con dấu tỏ vẻ các chiến sĩ giao mình cho bộ lạc.

Bọn Nguyên Chiến có biện pháp che đi hình xăm bộ lạc, nhưng người Đại Áo lại không.

“Chúng tôi là người tộc Cửu Nguyên ở cuối sông Hắc Thủy, nghe khách phương xa tới nói cho chúng tôi biết thành Hắc Thổ đang mở cuộc tuyển chọn chiến sĩ thần điện, chúng tôi muốn tới xem thử.” Nguyên Chiến ngẩng đầu, chậm rãi nói.

Tên lính kia đánh giá hắn rồi lại nhìn sang Nghiêm Mặc đang chống gậy, trên người khoác một tấm vải thô, cúi đầu hỏi: “Ông ta là ai?”

Nguyên Chiến quát nhẹ: “Chiến sĩ, tôn kính một chút đi! Ông ấy là tộc vu của chúng tôi.”

Tên lính đó hơi biến sắc, lập tức dựng thẳng thanh giáo, hành lễ với Nghiêm Mặc, sau đó lạnh mặt ép hỏi Nguyên Chiến: “Đây là cuộc tuyển chọn chiến sĩ, vì sao lại đưa tộc vu các người tới? Trên chiến trường không cho phép tộc vu các người sử dụng vu lực trợ giúp, nếu bị phát hiện, các người sẽ bị thần điện giết chết!”

“Bởi vì khi chiến đấu sẽ bị thương, tộc vu chúng tôi không muốn để chúng tôi bị thương mà không có người trị liệu.”

“Ông ấy phải đi theo chúng tôi một chuyến, những vu giả tiến vào thành Hắc Thổ đều phải đến thần điện bái kiến, chỉ có vu giả nào được cho phép thì mới có thể ở lại thành Hắc Thổ.”

Nguyên Chiến nghe vậy liền nhíu mày, chắn trước người Nghiêm Mặc, đám Băng cũng khẽ động thân.

Tên lính kia lập tức căng thẳng, các binh lính xung quanh cũng nhanh chóng bao vây nơi này.

Người Đại Áo đã đi vào nhưng vẫn đứng chờ phía trước, cả bọn đều nôn nóng nhìn về phía đám người Nguyên Chiến.

Nghiêm Mặc nhẹ nhàng đẩy Nguyên Chiến ra, kéo khăn che mặt xuống, hơi mỉm cười với tên lính nọ: “Chàng trai trẻ, không cần căng thẳng, bọn họ chỉ lo lắng cho tôi mà thôi, thần điện ở đâu? Cậu dẫn tôi qua đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.