Dị Thế Lưu Đày

Chương 311: Bí mật của tù trưởng Hắc Thủy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

4e34de9617ffdad89227c9143d6f414b

“Chiến sĩ thần huyết cấp bảy?”
Tù trưởng khôi phục lại bình thường, người Hắc Thủy mừng như điên, nhao nhao chạy tới hỏi thăm như ong vỡ tổ, mồm năm miệng mười giải thích lại cho y nghe.

Vị tù trưởng nọ nghe mà choáng cả đầu, rống to một tiếng bảo cả đám cút ngay, rồi chỉ vào Hà Ngạn, bảo anh ta kể lại sự tình cho rõ ràng.

Hà Ngạn liền thuật lại toàn bộ những gì đã xảy ra sau khi y bị chuột bay cắn cho đến tận bây giờ.

Những gì xảy ra trước giai đoạn đó tù trưởng vẫn nhớ rất rõ, thời điểm y không còn nhớ rõ nữa là hai ngày trước.

“Ông đã cứu tôi?” Tù trường Hắc Thủy lại lần nữa nhìn Nghiêm Mặc. Mà y lại không thèm nhìn đến Cửu Phong đang đậu trên đầu Nghiêm Mặc, không biết là cố tình xem nhẹ hay còn có nguyên nhân khác.

Cửu Phong ngồi xổm trên đầu Nghiêm Mặc nhìn chằm chằm tù trưởng Hắc Thủy, nó cảm thấy rất hiếu kì đối với con quái hai chân có thể nhổ nước miếng khiến mặt đất bị ăn mòn này.

Nghiêm Mặc vẫn luôn quan sát tù trưởng Hắc Thủy, người mắc bệnh dại không hoàn toàn mất đi ý thức, khi bước đến giai đoạn hai, thần kinh người bệnh sẽ bị tổn hại nghiêm trọng, gây ra trường hợp không được tỉnh táo, nhưng có một số người vẫn có thể tỉnh táo từ đầu tới cuối, những người đó rất đáng thương, bởi vì đầu óc bọn họ tỉnh táo nhưng không cách nào khống chế được hành vi của mình, chỉ có thể chứng kiến và cảm nhận quá trình chết đi của bản thân.

Mà tù trưởng Hắc Thủy hiển nhiên là trường hợp thứ nhất.

“Anh rất may mắn.” Nghiêm Mặc cảm thán.

Tù trưởng Hắc Thủy sờ sờ cái lỗ tai không còn nguyên vẹn của mình, vết thương trên mặt và cẳng chân y vẫn còn, chúng đang nhắc nhở y, hết thảy những gì mà y trải qua không phải nằm mơ.

“Tôi bị thần thú nguyền rủa, ông còn nói tôi may mắn?” Có lẽ đây là lần đầu tiên tù trưởng Hắc Thủy tiếp xúc với cái từ ‘may mắn’ này, nhưng năng lực của Nghiêm Mặc có thể khiến y hiểu được ý nghĩa của nó, điều này làm y nhịn không được bĩu môi.

Anh còn chưa đủ may mắn hay sao? Anh chính là người duy nhất có thể sống sót khi mắc bệnh dại mà cả kiếp trước lẫn kiếp này tôi đều chưa từng thấy qua. Anh có biết phải trùng hợp cỡ nào mới có thể tạo ra loại kết quả này không?

“Tù trưởng!” Hà Ngạn và vài người Hắc Thủy khác không tán thành lắm trừng y một cái: “Anh không thể bất kính với Thần Thú!”

“Tao bất kính hồi nào? Ê, ông già…”

“Tù trưởng! Đây là Đại Vu Cửu Nguyên!” Hà Ngạn còn muốn nhắc nhở y rằng con chim đang ngồi xổm trên đầu Đại Vu chính là sứ giả của Thần Thú, nhưng suy xét đến kiêng kị của tù trường nhà mình, anh quyết định không nói.

Tù trưởng Hắc Thủy trợn mắt: “Tao biết, tụi bây đã nói rồi. Ông già… Đại Vu, ông đã cứu tôi, nói đi, ông muốn cái gì? Nói trước, bọn tôi không có phụ nữ và nô lệ để tặng cho ông, nguyên tinh thì không có nhiều, Hắc Thủy bọn tôi nghèo lắm.”

Nguyên Chiến rất muốn đánh người, mà tù trưởng Hắc Thủy hẳn là một đối thủ không tồi.

Nghiêm Mặc nhàn nhạt nói: “Chân của anh bị gãy, bộ lạc các anh có người biết chữa gãy xương không?”

“Ông biết chữa hả? Vậy ông chữa giúp tôi đi.” Tù trưởng Hắc Thủy vô lại nói.

Nguyên Chiến bỗng mở miệng: “Chiến sĩ thần huyết cấp bảy?”

Ánh mắt tù trưởng Hắc Thủy khẽ dao động, lập tức nhìn về phía Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến biết y đang thắc mắc vì sao hắn có thể nhận ra cấp bậc của y, nhưng hắn không giải thích, mà nói: “Năng lực thần huyết của anh rất lợi hại. Có phải nước bọt và máu của anh đều có tác dụng ăn mòn? Phương pháp tấn công của anh là gì? Chắc không phải là nhổ nước miếng đi?”

Nghiêm Mặc mỉm cười, lúc nãy hắn thấy người Hắc Thủy nhét da thú vào miệng tù trường của họ, còn tưởng là sợ bị cắn, thì ra không phải bọn họ sợ bị cắn, mà là sợ bị tù trưởng của mình nhổ nước miếng đi?

Tù trưởng Hắc Thủy tức quá hóa cười: “Cậu cảm thấy tôi sẽ nói ra à?”

Nguyên Chiến: “Chúng ta có thể đánh một trận.”

“Tôi còn đang bị thương, không thể đánh nhau với cậu.” Tù trưởng Hắc Thủy vô lại cự tuyệt.

Nghiêm Mặc thấy y như vậy, nhịn không được dùng cây gậy trong tay chọt chọt cái chân tàn của y: “Đau không?”

Tù trưởng Hắc Thủy ngao một tiếng, vỗ mạnh tấm da thú dưới thân, rống giận: “Đương nhiên đau!”

“Muốn chữa trị không?”

“Muốn!”

Ông già Nghiêm cười tủm tỉm: “Vậy thì chữa trị xong, anh với A Chiến đánh một trận đi.”

Tù trưởng Hắc Thủy rầm rì: “Vậy chờ ông chữa khỏi cho tôi đã rồi nói tiếp.”

Người Hắc Thủy hoang mang, hình như tù trưởng của bọn họ vừa mới bị ăn hiếp? Có cần trợ giúp không? Nhưng người ăn hiếp lại là ân nhân của bọn họ, làm sao bây giờ?

Nhưng khi bọn họ thấy lão Đại Vu ăn hiếp tù trưởng của bọn họ chút xíu xong liền nghiêm túc kiểm tra vết thương của y, cả đám lập tức dẹp bỏ suy nghĩ giúp tù trưởng tìm lại mặt mũi.

Nghiêm Mặc bảo tù trưởng Hắc Thủy duỗi thẳng chân phải, rồi dùng tay sờ để kiểm tra mức độ gãy xương của y.

Cũng may, không gãy nặng, xương không hoàn toàn bị đứt, tộc nhân của y cũng đã cố định xương lại cho y đôi chút, bây giờ chỉ cần sửa đúng lại lần nữa rồi cố định là được.

Trong lúc đó, Nguyên Chiến cũng ngồi xổm trên đất tiếp tục vui vẻ nói chuyện phiếm với tù trưởng Hắc Thủy: “Ê, anh với tộc nhân của anh có thực lực kém xa nhau, tại sao vậy?”

“Cậu nói các cậu là người ở nơi nào? Cửu Nguyên?” Tù trưởng Hắc Thủy buộc mình không nhìn con chim nhỏ trên đầu ông lão, cho dù con chim kia đã bay tới trước mặt y, y cũng làm như không thấy: “Sao tôi chưa từng nghe qua tên của bộ lạc các cậu? Các cậu đến từ nơi nào?”

Nguyên Chiến thuận miệng nói: “Cuối sông Hắc Thủy.”

“Thượng du hay hạ du?”

Nguyên Chiến suy xét đến việc nơi đây là thượng du sông Hắc Thủy, liền trả lời: “Hạ.”

“Ha!” Tù trương Hắc Thủy đột nhiên phất tay: “Tất cả mọi người sang phòng cách vách đi, đừng có tụ lại ở chỗ này, nên làm cái gì thì đi làm cái đó, Hà Ngạn ở lại. Còn nữa, tất cả chuyện xảy ra hôm nay không được phép nói ra ngoài. Nếu ai dám nói, tao liền ăn sống nó!”

“Vâng.” Người Hắc Thủy cùng lĩnh mệnh, bao gồm cả nô lệ, tất cả đều rời đi, có người ra ngoài làm việc, có người tiến vào một gian phòng khác, chỉ có Hà Ngạn là ở lại.

Cửu Phong bay lên phát ra tiếng cười khặc khặc quái dị, nó cảm thấy mấy con quái hai chân kia hình như rất sợ nó.

Nghiêm Mặc xử lý tốt vết thương của tù trường Hắc Thủy, liền đứng dậy đấm đấm eo.

Nguyên Chiến nhanh chóng đứng lên mát xa eo giúp hắn.

Tù trưởng Hắc Thủy nhìn nhìn cái chân tàn của mình, không biết có phải vì tác dụng tâm lý hay không mà cảm thấy thoải mái hơn vừa rồi rất nhiều, lập tức kéo chân sang để dựa vào tường, rồi vươn tay chỉ chỉ da thú trên mặt đất: “Hai người ngồi đi. Hà Ngạn, lấy gậy ngọt tới.”

Nguyên Chiến ghét bỏ vì tấm da thú kia đơn bạc quá, lấy cái đệm hương bồ mà Nghiêm Mặc hay dùng ra trải, sau đó mới để Nghiêm Mặc ngồi xuống.

Nguyên Chiến cũng tùy ý ngồi bên cạnh Nghiêm Mặc, còn không quên mát xa eo cho hắn.

Tù trưởng Hắc Thủy để mắt hết toàn bộ: “Không còn ai khác nữa, nói đi, mục đích của hai người là gì?”

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc nhìn nhau, là sao?

Tù trưởng Hắc Thủy nhìn vẻ mặt của hai người, híp mắt: “Hà Ngạn, bọn họ đưa ra yêu cầu gì để chữa trị cho tao?”

Hà Ngạn xốc một tấm da thú ở chân tường lên, rút hai cây gậy ngọt ra, rồi dùng da thú đắp lại, nghe tù trưởng hỏi liền nhanh chóng nói: “Tù trưởng, bọn họ không đưa ra yêu cầu gì cả.”

Vẻ mặt của tù trường Hắc Thủy có hơi rạn nứt, tựa hồ như không tin hai người kia không đưa ra yêu cầu gì mà đã giúp y giải trừ nguyền rủa của Thần Thú.

Hà Ngạn nhiệt tình tiếp đãi Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến: “Đây là đặc sản của bộ lạc bọn tôi, bọn tôi gọi nó là gậy ngọt, hai người ăn thử đi, lột lớp da bên ngoài ra, ăn thứ bên trong, à, cũng không thể nuốt vào, mà là nhai nước uống, nước của gậy ngọt rất ngon và ngọt!”

Mục đích của Nghiêm Mặc tới đây hôm nay chính là vì cái gậy ngọt này, thuận tay nhận lấy một cây rồi cẩn thận xem xét, không sai, hẳn là loài thực vật mà hắn nghĩ đến.

Gậy ngọt, hay còn gọi là cao lương, là một trong số những biến chủng của cao lương, có thể gieo trồng ở phía bắc, đất đai thích hợp, thời kì sinh trưởng chỉ có hai tháng, sau hai tháng là thời điểm chín muồi, có thể thu hoạch từ hai đến ba vụ. Ở nơi ấm áp có thể trồng được hai mùa, còn ở nơi rét lạnh thì chỉ trồng được một mùa. Độ ngọt không cao như mía, nhưng vẫn có thể làm đường, rượu, dấm, thức ăn gia súc, vân vân.

Gậy ngọt vô cùng hữu dụng, trên thân có thể kết hạt cao lương, dưới thân có thể xem như mía mà dùng.

Trước khi tìm được mía và củ cải đường để làm đường, chỉ cần kiểm soát tốt thời gian trồng trọt, gậy ngọt có thể trở thành một trong những loại lương thực quan trọng của Cửu Nguyên.

Nguyên Chiến nhìn về phía Nghiêm Mặc, thứ này có thể ăn à?

Nghiêm Mặc gật đầu. Chỉ cần nó không hư không mốc là có thể ăn, nếu biết bảo quản, để qua một mùa đông cũng không có vấn đề gì.

Hà Ngạn sợ bọn họ không biết ăn, cầm một cây lên bẻ làm hai, dùng răng tước lớp da xanh bên ngoài, sau đó đưa cho Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc chuyền qua cho Nguyên Chiến, răng hắn vẫn còn, nhưng hắn không muốn khảo nghiệm độ bền chắc của chúng nó đâu.

Đầu Cửu Phong cũng chuyển động theo, nó chưa từng ăn, cũng muốn mổ mổ thử vài cái.

Nguyên Chiến không để bụng chút nước miếng này, há mồm cắn một miếng to, học theo Hà Ngạn mà nhai nhai, sau đó hiếm khi lộ ra vẻ kinh ngạc, nhai hết nước hắn liền nhã bã ra nói: “Rất ngọt, vị ngọt không giống với dưa mật.”

“Ngon không?” Gương mặt Nghiêm Mặc hiện lên ý cười nho nhỏ mà hắn không tự phát hiện.

“Cũng tạm.”

Nghiêm Mặc biết Nguyên Chiến kêu ‘cũng tạm’ nghĩa là ‘ngon đó’, cái tên này không muốn để người Hắc Thủy nhận ra hắn rất thích loại thực vật này.

“Nếu hai người thích, thì số gậy ngọt đó là của hai người.” Tù trưởng Hắc Thủy hào phóng ngoài ý muốn.

Hà Ngạn sợ tới mức nhảy dựng: “Tù trưởng, số gậy ngọt này chúng ta phải giao dịch với thành Hắc Thổ…” Cũng không nên đưa hết như vậy chứ?

Tù trưởng Hắc Thủy hừ lạnh: “Vậy mày nói xem, một cái mạng của tao, mày đưa cái gì để cảm tạ bọn họ?”

Hà Ngạn gãi đầu, bộ lạc họ quả thật khá nghèo túng, da thú, xương cốt, lông chim gì gì đó, các bộ lạc khác cũng có, người của thành Hắc Thổ cũng có thể tự đi săn thú, thứ duy nhất bọn họ có thể lấy ra để trao đổi chỉ có gậy ngọt mà người thành Hắc Thổ thích.

Nghiêm Mặc đúng lúc hỏi: “Các anh có trái của loại cây này không?”

Tù trưởng Hắc Thủy nhìn về phía hắn đầy vẻ nghiền ngẫm: “Ông muốn hạt giống?”

Nghiêm Mặc không giấu diếm: “Đúng thế.” Có vẻ như tù trưởng Hắc Thủy không giống như con dân của y, không chỉ năng lực cấp bảy vừa bị Nguyên Chiến phơi bày mà còn có cách nói chuyện cùng tự hỏi không hề giản dị hàm hậu như người Hắc Thủy.

“Tôi có thể cho ông một ít hạt giống, coi như báo đáp việc ông đã cứu tôi, nhưng phương pháp gieo trồng thì phải dùng thứ khác để đổi.”

“Được.” Hắn có sách hướng dẫn, không cần đổi phương pháp gieo trồng, chờ khi có hạt giống, mục đích của hắn liền đạt được.

“Rốt cuộc hai người là người nơi nào?” Tù trưởng Hắc Thủy hiếu kỳ nói: “Đừng có nói là ở cuối sông Hắc Thủy, người chỗ đó tôi biết hết, dù là thượng du hay hạ du, đều không có bộ lạc nào tên Cửu Nguyên cả.”

“Sao anh biết? Chẳng lẽ anh đã đi qua hạ du sông Hắc Thủy?” Nguyên Chiến cong một chân, ngồi nhai gậy ngọt, thần thái vô cùng thả lỏng.

Thấy Nguyên Chiến như vậy, đám cơ bắp đang lặng lẽ căng ra của tù trưởng Hắc Thủy cũng chậm rãi thả lỏng: “Nếu cậu có thể nhìn ra tôi là chiến sĩ thần huyết cấp bảy, vậy cậu nên biết những bộ lạc như chúng ta căn bản không có khả năng bồi dưỡng nên chiến sĩ cấp cao.”

Nghiêm Mặc nhớ đến tin tức mà hắn thu được ở Ma Nhĩ Càn: “Anh được người Tam Thành chọn đi?”

“Không sai, có lẽ chỉ có tôi là thức tỉnh năng lực huyết mạch ở thời điểm như vậy.” Tù trưởng Hắc Thủy giơ tay miêu tả một độ cao, ước chừng khoảng một thước: “Lúc đó, lão tư tế của bọn tôi nghe người ta nói đưa những người giống tôi đến Tam Thành sẽ rất lợi cho bộ lạc, ông ấy liền dẫn tôi đi tới tòa Hạ Thành gần Hắc Thủy nhất – thành Cao Cương. Sau đó tôi ở lại Cao Cương, mãi cho đến khi người tộc tôi chạy tới tìm tôi cầu cứu, nói có kẻ địch tấn công Hắc Thủy, người Hắc Thủy sắp không trụ nổi nữa.”

Tù trưởng Hắc Thủy bỗng nhiên cười, nói: “Cậu không phải người Tam Thành, người Tam Thành sẽ không tự xưng mình là người Tam Thành, bọn họ phân chia ba cấp thượng trung hạ rất rõ ràng, tuyệt đối không cho phép lẫn lộn.”

Nghiêm Mặc không lập tức trả lời, chỉ cười cười.

Hà Ngạn chen vào, vẻ mặt đầy sùng kính: “Tù trưởng trở về, rất nhanh đã đánh đuổi được kẻ địch, sau vụ đó, các bộ tộc phụ cận không dám trêu chọc bọn tôi nữa, mới đầu bọn tôi chỉ là bộ tộc, sau khi tù trưởng trở về, thu phục hết các bộ tộc xung quanh, bọn tôi mới thành bộ lạc.”

Nét mặt của tù trưởng Hắc Thủy không có vẻ đắc ý gì, chỉ lười nhác nói: “Tôi có thể nhận ra hai người không phải người ở gần sông Hắc Thủy là vì bộ lạc Hắc Thủy bọn tôi ở hạ du sông Hắc Thủy, hơn nữa trong thành Cao Cương có không ít người tới từ các bộ lạc khác, bọn họ không có ai từng nhắc qua cái tên Cửu Nguyên này.”

Nghiêm Mặc không nói gì, Nguyên Chiến cũng không giải thích để tù trưởng Hắc Thủy cởi bỏ nghi hoặc trong lòng, mà hỏi ngược lại: “Sau đó anh liền ở lại bộ lạc Hắc Thủy? Thành Cao Cương cho phép anh rời đi à?”

Tù trưởng Hắc Thủy cười cợt một tiếng: “Thành Cao Cương chỉ là một tòa Hạ Thành, khi đó tôi mới cấp năm, chiến sĩ cấp năm giống như tôi có rất nhiều, bọn họ cũng không để tâm. Hơn nữa lúc ấy tôi đã ở cấp năm một thời gian rất dài, có lẽ bọn họ cảm thấy tôi không thể thăng cấp nữa, nên càng không ngăn cấm việc tôi rời đi.”

Nghiêm Mặc suy đoán: “Nào biết sau khi anh trở về lại nhanh chóng thăng cấp, người thành Cao Cương có muốn hối hận cũng không kịp, đúng không?”

“Không, bọn họ không biết tôi đã lên tới cấp bảy, những kẻ biết được đều đã chết, chiến sĩ của ông là người đầu tiên nhận ra thực lực thật sự của tôi, tôi nghĩ cấp bậc của cậu ta so với tôi chỉ cao hơn chứ không thấp hơn.” Lúc tù trưởng Hắc Thủy nói câu cuối liền nhìn về phía Nguyên Chiến: “Rốt cuộc hai người từ đâu đến? Tới thành Hắc Thổ làm gì?”

“Anh thì sao? Theo như lời anh nói, bộ lạc Hắc Thủy các anh hẳn là phụ thuộc thành Cao Cương, vậy vì sao các anh lại chạy tới thành Hắc Thổ – Trung Thành?” Nguyên Chiến nghĩ đến một khả năng: “Có phải anh định tham gia cuộc tuyển chọn lần này không? Bày ra thực lực thật sự của mình trong cuộc tuyển chọn, sau đó tranh thủ tiến vào Thổ Thành – Thượng Thành hoặc chiếm lấy cơ hội ở lại thành Hắc Thổ?”

“Như vậy bọn tôi mới có thể thoát khỏi thành Cao Cương. Tuy bọn họ cho tôi trở về nhưng lại bắt bọn tôi thượng cống rất nhiều, gậy ngọt vừa đến kỳ thu hoạch, bọn họ đã phái người tới thu, mỗi lần đi đều sẽ lấy hơn phân nửa, làm các tộc nhân của tôi ăn không đủ no! Nghe nói thành Hắc Thổ không tham lam như vậy, thành Cao Cương lại phụ thuộc thành Hắc Thổ, vừa lúc bây giờ có cuộc tuyển chọn chiến sĩ cho thần điện, tôi liền dẫn tộc nhân tới đây.”

Nghiêm Mặc đột nhiên hỏi: “Vừa rồi anh hỏi chúng tôi có mục đích gì? Thế anh cảm thấy chúng tôi có mục đích gì?”

Tù trưởng Hắc Thủy pha trò: “Tôi cho rằng hai người muốn hạt giống gậy ngọt, và hai người quả nhiên muốn chúng.”

Nghiêm Mặc cầm cây gậy xương của mình chọc chọc cái chân tàn của tù trường Hắc Thủy: “Bé, nói dối không tốt đâu.”

Tù trưởng Hắc Thủy thật bó tay với ông già này, tránh cũng không tránh được, muốn đánh lại càng không thể, chỉ có thể kêu la: “Dừng! Đừng có chọt! Tôi nói là được chứ gì!”

Hai người một chim cùng nhìn về phía y.

Tù trưởng Hắc Thủy dùng da thú che cái chân què của mình lại, bất đắc dĩ nói: “Mới đầu tôi cho rằng các người là người do thần điện thành Cao Cương mời từ thần điện của thành khác đến, muốn uy hiếp tôi bỏ cuộc tuyển chọn này. Nhưng ông có thể giải trừ lời nguyền của Thần Thú, điều này không phải tư tế của một bộ lạc bình thường có thể làm được, nên tôi mới hỏi các người rốt cuộc từ đâu đến?”

Nghiêm Mặc không tin, Nguyên Chiến dùng ánh mắt nói với tư tế nhà mình: Cái tên này đang nói dóc.

Vậy vị tù trưởng này rốt cuộc đang che giấu bí mật gì, tới mức sau khi nghe tin mình được người khác cứu, chẳng những không cảm động đến rơi nước mắt với ân nhân, mà còn đề phòng như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.