Dị Thế Lưu Đày

Chương 315: Kết quả tỷ thí



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

e2d276501b1755933caab7e5e00472ac - Copy

“Nghiêm Mặc là bác sĩ, có thể xem bệnh, nhưng hắn không thể giải trừ lời nguyền.”
Nghiêm Mặc nổi sát ý.

Không thể không nói, bởi vì thái độ thân thiện lúc ban đầu của Cách Nhĩ đã khiến hắn thả lỏng cảnh giác ít nhiều, thậm chí hắn đã nghĩ cuộc tỷ thí này mình sẽ không xuống tay ngoan độc, mà tạo ra kết cục hoà nhau, để từ đó kết giao với thành Cao Cương.

Nhưng thành Cao Cương lại xem hắn như thằng hề mà bỡn cợt.

Nghiêm Mặc có thể tưởng tượng ra được bọn người Cao Cương bây giờ đang đắc ý tới cỡ nào, Cửu Nguyên cứu tù trưởng Hắc Thủy – người mà bọn chúng xem là kẻ phản bội, việc họ cứu tù trưởng Hắc Thủy giống như vả vào mặt chúng vậy, nhưng sau đó chúng đánh trả lại, không chỉ vậy, chúng còn chiếm thế thượng phong, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể diệt sạch đám người Cửu Nguyên họ.

Ở bên kia, Cách Nhĩ đã vào giai đoạn quan trọng khi nguyền rủa, ông ta thả tóc của Nguyên Chiến vào một cái chậu, trước đó ông ta đã thả vào chậu vài thứ cổ quái hiếm lạ.

Tóc Nguyên Chiến rơi vào chậu, nó không nổi trên mặt chất lỏng vẩn đục, cũng không chìm xuống, mà dựng đứng lên.

Hiện tượng kỳ quái như thế khiến đám người ngồi xem trên khán đài đều rướn cổ liều mạng nhìn.

Hơn chín mươi chín phần trăm quần chúng ngồi ở đây đều cảm thấy lần này Cửu Nguyên thua chắc rồi, không thấy lão tư tế Cửu Nguyên cứ đứng ngơ ra một chỗ, ngay cả tấn công cũng không tấn công kia à?

Nguyên Chiến có thể cắt đứt quá trình nguyền rủa của Cách Nhĩ, nhưng hắn không làm. Đây là cuộc tỷ thí của Mặc, hắn biết rõ tư tế đại nhân của hắn không muốn hắn nhúng tay vào giữa chừng, mà hắn cũng không ngại giao mạng mình cho đối phương.

Nghiêm Mặc quan sát quá trình Cách Nhĩ thi chú, tên Đạt Cáp lông mày đỏ kia còn muốn cản trở tầm mắt của hắn.

Cách Nhĩ dùng cốt châm đâm thủng đầu ngón tay, nặn ra vài giọt máu nhỏ vào chậu.

Nguyên Chiến bỗng cảm thấy mắt hoa lên, theo bản năng mà bắt lấy người bên cạnh.

Nghiêm Mặc quay đầu đỡ lấy hắn: “Khó chịu chỗ nào? Ngồi xuống trước đã, tôi bắt mạch cho anh.”

Nhưng trước khi đặt tay lên mạch Nguyên Chiến, hắn ảo não thở dài một tiếng, nhanh chóng cởi cái vòng xương ngón tay trên cổ xuống đeo cho Nguyên Chiến, rồi thấp giọng nói với hắn: “Nguyền rủa hẳn là tấn công trên mặt tinh thần, chỉ cần đối phương không ảnh hưởng tới thể tinh thần của anh, tôi nghĩ thân xác anh cũng sẽ không xuất hiện vấn đề gì.”

Nguyên Chiến không cần Nghiêm Mặc nhiều lời, đã vận hành phép huấn luyện tinh thần lực, cố gắng đào thải cảm giác khó chịu trong tinh thần, đồng thời bảo về tinh thần mình không bị tấn công.

Thấy Nguyên Chiến ngồi xuống, vẻ mặt căng thẳng, mà lão tư tế kia chỉ cởi một cái vòng cổ xuống đeo cho đối phương rồi không làm gì để đối phó nữa, Đạt Cáp đắc ý cười ha hả.

Hắn cười đã rồi còn mở miệng trào phúng: “Sao? Sắp chết rồi? Tao thấy tụi bây mau mau nhận thua đi, nói không chừng Đại Tư Tế bọn tao thấy tụi bây đáng thương quá sẽ cho tụi bây một con đường sống.”

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến không thèm nhìn hắn.

Đám người Đinh Phi trên khán đài vừa gấp lại vừa giận, bọn họ tin tưởng vào năng lực của tư tế nhà mình, nhưng lại nhịn không được nghĩ: Đó là Đại Tư Tế của thần điện Hạ Thành, ông ta còn thi triển thuật nguyền rủa! Thủ lĩnh và tư tế đại nhân của họ thật sự có thể thắng ư?

Cách Nhĩ đang thi triển thuật nguyền rủa bỏ thêm một thứ vào chậu, lần này, vật phẩm trong chậu bốc cháy.

Nguyên Chiến nhắm mắt, ngã vào lòng Nghiêm Mặc.

Cách Nhĩ ngẩng đầu cười, nhưng khi ông ta chưa kịp thu nụ cười lại thì Đạt Cáp cũng ngã xuống theo.

“Rầm!” Đạt Cáp không được ai ôm, thân thể to to lùn lùn té sấp mặt xuống đất, sàn cốt phòng bị hắn đập cho phát ra âm thanh lớn.

Sắc mặt Cách Nhĩ khẽ biến, nhanh chóng đứng dậy đi tới chỗ Đạt Cáp. Ông ta không biết Mặc vu ra tay từ khi nào, mà Đạt Cáp hiển nhiên cũng không cảm giác được, cứ thế mà ngã xuống.

Có điều Cách Nhĩ cũng thầm cảm thấy may mắn, may là Đạt Cáp ngã xuống vừa lúc ông ta hoàn thành quá trình nguyền rủa, nếu Đạt Cáp ngã xuống trước đó, ông ta sẽ không thể nhanh chóng đi qua kiểm tra hắn.

Cách Nhĩ bước hai bước đến chỗ Đạt Cáp, ngồi xổm xuống, dùng sức lật hắn qua, chuyện đầu tiên làm là kiểm tra hơi thở của hắn.

Không có!

Cách Nhĩ không tin, lại kiểm tra lần nữa, lần này thời gian chờ dài hơn.

Nhưng vẫn không có hô hấp!

Đạt Cáp cứ thế chết đi mà ông ta chẳng thể nào hiểu được nguyên do!

Cách Nhĩ không muốn bỏ cuộc như vậy, lập tức lấy ra một đồng đồ, trong đó có một cái tượng bằng xương to cỡ ngón tay cái. Sau đó, ông ta không chút do dự dùng cốt đao chặt một đốt ngón tay của Đạt Cáp, mở miệng cái tượng ra rồi nhét đốt ngón tay của Đạt Cáp vào, sau đó lại dùng một cái chậu nhỏ hứng lấy số máu chảy ra từ ngón tay bị chặt, rồi thả cái tượng xương vào ngâm trong đó.

Cách Nhĩ đang vội vàng vậy mà còn tranh thủ thời gian liếc nhìn phía đối diện một cái.

Nghiêm Mặc như vô cùng tin tưởng vào năng lực của mình, mà ông cũng rất tin tưởng năng lực nguyền rủa của ông, thấy Nguyên Chiến nhắm mắt ngã xuống, ông ta liền biết mình thắng chắc rồi.

Thuật nguyền rủa mà ông ta thi triển không giống như lời nguyền Thần Thú của tù trưởng Hắc Thủy, tuy lời nguyền kia có thể gây ra cái chết, nhưng trọng điểm vẫn là trừng phạt, khiến người bị nguyền rủa kéo dài sự sống một đoạn thời gian rồi mới chết rớt, nhưng thuật nguyền rủa mà ông ta làm cho Nguyên Chiến lại là thứ có thể lập tức đoạt mạng.

Hắn biết người nọ rất có thể là chiến sĩ cấp cao không kém gì Đạt Cáp, vì để tạo nên hiệu quả kinh sợ như mong muốn, đồng thời cũng vì không cho đối phương có sức phản kháng, nên ông ta chẳng những hành hạ mười tên nô lệ đến chết trước, vào thời điểm chúng đau khổ nhất, bi phẫn nhất, oán hận nhất, lấy máu ở đầu tim chúng, cuối cùng thậm chí không tiếc dùng máu của chính mình để tăng mạnh hiệu quả lời nguyền —— nếu ông ta có được máu Nguyên Chiến thì sẽ không cần phiền toái như vậy, nhưng ông ta chỉ có mấy cọng tóc của đối phương thôi.

Dùng máu của mình để nguyền rủa, hiệu quả có thể tăng mạnh, nhưng nếu lời nguyền thất bại, phản phệ cũng sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Cách Nhĩ không cho rằng mình sẽ thất bại.

Nghiêm Mặc thấy Nguyên Chiến ngã xuống, lập tức kiểm tra mạch đập của đối phương, khi phát hiện Nguyên Chiến chỉ chìm vào hôn mê chứ không bỏ mạng ngay lập tức, hắn mới thở phào một hơi.

Mạch tượng của Nguyên Chiến rất kỳ quái, cứ như những người thực vật mà hắn đã từng tiếp xúc vậy, nhưng lại mạnh hơn bọn họ.

Nhưng điều không ổn nhất là sắc mặt Nguyên Chiến rất khó xem, dùng cách nói thông thường là trên mặt hiện lên một tầng tử khí rõ ràng, cứ như bệnh nhân đang hấp hối vậy.

Nghiêm Mặc là bác sĩ, có thể xem bệnh, nhưng hắn không thể giải trừ lời nguyền.

Nguyền rủa của tù trưởng Hắc Thủy hắn còn có thể đoán là bệnh dại, nhưng triệu chứng bây giờ của Nguyên Chiến… cứ như bị chết não vậy!

Nếu có thể đưa Nguyên Chiến vào phòng thí nghiệm kiểm tra một chút thì tốt rồi, tiếc là không thể.

Không cần biết là bệnh dại hay chết não, thì dù bây giờ hắn có đầy đủ đồ nghề chữa bệnh trong tay, hắn vẫn không thể cứu được. Lần trước, thứ cứu tù trưởng Hắc Thủy là điểm tín ngưỡng, xem ra lần này phải dựa vào nó một lần nữa.

Có điều, bây giờ có một vấn đề, nếu muốn sử dụng điểm tín ngưỡng, thì phải tiến vào thế giới tinh thần, không lâu, nhưng đoạn thời gian đó hắn hoàn toàn không thể phòng bị, nếu có người muốn hại hắn và Nguyên Chiến, hai người bọn hắn ngay cả một chút chống cự cũng sẽ không có.

Điều này không chỉ là Đại Tư Tế thành Cao Cương đang ở trong cốt phòng, mà còn có quần chúng bên ngoài.

Nghiêm Mặc xoa xoa mặt, lần này hắn học được một bài học rồi, đoạn thời gian trước đã quá mức thuận lợi, tuy hắn không đến mức đắc ý vênh váo, nhưng hiển nhiên là tâm cảnh giác đối với thế giới này đã không còn cao như trước kia.

Mà bây giờ, cuộc so đấu và khốn cảnh lần nãy đã nói cho hắn biết, không phải việc nào hắn và Nguyên Chiến cũng làm được, dưới sự tính toán sắp đặt của kẻ có mưu đồ đen tối, muốn khiến bọn hắn ngã một cú đau đớn, hay thậm chí là ngã đến mức không bò dậy được nữa cũng không phải quá khó.

Đương nhiên, khi thật sự không còn cách nào khác, hắn cũng có thể đưa Nguyên Chiến vào phòng thí nghiệm. Nhưng đấy là khi thật sự không còn cách nào, một khi hắn để lộ tuyệt chiêu cuối cùng này, sau này khi kẻ khác đối phó với hắn tất nhiên cũng sẽ suy xét đến điểm đó, khi ấy nói không chừng bọn chúng sẽ chọn cách trực tiếp giết hắn thay vì cầm tù hắn.

Còn nữa, hắn và Nguyên Chiến trốn vào phòng thí nghiệm rồi thì bốn người bên ngoài phải làm sao đây?

Nghĩ tới nghĩ lui, Nghiêm Mặc quyết định mạo hiểm.

Người bên ngoài liền thấy lão tộc vu Cửu Nguyên hành động, lần này ông ta bắt đầu lấy đồ ra sắp xếp.

Nghiêm Mặc rải một vòng bột phấn quanh mình và Nguyên Chiến, rồi để mấy pho tượng đá hình thù quái dị dài bằng cánh tay ở trong vòng bột phấn, cuối cùng hắn lấy cái mâm tròn ra – thứ duy nhất trong bốn cốt khí mà hắn không biết có tác dụng gì, đặt xuống dưới mông ngồi lên.

Lúc này, hắn nhớ nhung đàn ong vệ của hắn vô cùng, nhưng bây giờ là mùa đông, đàn ong vệ của hắn cần ngủ đông. Hắn thật hối hận khi không gọi Cửu Phong về, hắn còn muốn gọi cả Vu Quả làm bộ chui ra từ dưới lòng đất, nhưng suy xét đến hậu quả, hắn vẫn dẹp cái suy nghĩ này.

Hy vọng mấy thứ hắn lôi ra có thể tạo nên tác dụng đe dọa, không cần lâu, chỉ cần mười phút là được.

Nhóm quần chúng bên ngoài đều đang suy đoán những thứ mà Nghiêm Mặc lấy ra, mọi người đặc biệt có hứng thú với mấy pho tượng đá quái dị, cho rằng những pho tượng đá đó rất có thể chính là cội nguồn năng lượng của lão tộc vu, hoặc là một biện pháp nào đó dùng để bảo vệ.

Mà Đinh Phi cùng Đinh Ninh sau khi thấy mấy pho tượng, vẻ mặt đều có chút quái dị.

Đáp Đáp không nhận ra mấy thứ kia, nhìn về phía Đinh Phi.

Băng cũng thấp giọng hỏi Đinh Ninh, vẻ mặt kỳ lạ: “Đó là cái gì vậy? Anh thấy bao giờ chưa?”

Đinh Ninh và Đinh Phi đương nhiên đã từng thấy, kỳ thật Đáp Đáp cũng thấy rồi, có điều gã không biết đó là cái gì.

“Tô-tem.” Đinh Ninh phun ra hai chữ.

“Cái gì?” Băng chưa từng nghe qua hai chữ này bao giờ.

Đinh Ninh đành phải lặp lại một lần nữa.

Băng hỏi: “Cái này thì có ích lợi gì?”

Đinh Ninh nhìn về phía em trai Đinh Phi.

Đinh Phi gãi đầu, vô cùng chắc chắn nói: “Dùng để bảo vệ bộ lạc, tôi nghe tư tế đại nhân nói thế.”

Vẻ mặt Băng liền thả lỏng: “Vậy là tốt rồi.”

Trong mắt Đinh Ninh đầy lo lắng, anh nhớ rõ mấy cái tượng đá kia là do tư tế đại nhân nhờ thủ lĩnh điêu khắc ra. Thủ lĩnh khắc một đống, trong căn phòng đá trước rừng cây nhỏ chất rất nhiều pho tượng như vậy, chẳng qua hình dạng của những pho tượng ấy đều có điểm khác nhau. Những pho tượng kia thật sự có thể bảo hộ tư tế đại nhân?

Mấy cái pho tượng đó đương nhiên không thể bảo hộ tư tế đại nhân của bọn họ.

Nghiêm Mặc lấy ra chủ yếu chỉ để dọa người mà thôi, chứ nếu chỉ rải thuốc bột, ai biết hiệu quả sẽ ra làm sao?

Nếu không phải điều kiện không cho phép, hắn còn hận không thể làm một ít hiệu ứng phát sáng, tỷ như đèn kéo quân hay gì gì đó. Nhưng tình huống bây giờ thì chỉ có thể chắp vá.

Chuẩn bị tốt hết thảy, Nghiêm Mặc không trì hoãn nữa, ôm Nguyên Chiến nhắm mắt lại rồi chìm vào thế giới tinh thần của mình.

“Hả? Khoan đã!” Có một người ngồi trên khán đài bỗng nhiên kêu to: “Các người có để ý tới không, lão tộc vu Cửu Nguyên không có mang túi theo, vậy đống tượng đá với cái mâm tròn kia lấy từ đâu ra?”

Kỳ thật trước đó cũng có một ít người phát hiện ra vấn đề này, nhưng không nói ra, tới khi có người hô lên, ban đầu không có ai đế ý đến liền đổ dồn ánh mắt vào, mọi người nhao nhao bàn tán, tỏ vẻ rất kinh ngạc.

“Chẳng lẽ Mặc vu có không gian tồn trữ giống tộc Người Rắn?”

“Cửu Nguyên có huyết mạch của tộc Người Rắn ư?”

Tiếng nghị luận vang lên xì xào, nhưng không ai biết được đáp án chính xác.

Cách Nhĩ bên kia lấy cái tượng gỗ to bằng ngón tay cái sau khi trải qua quá trình xử lý phức tạp nhét vào miệng Đạt Cáp, nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc, ông ta lại lấy ra một cây kim bằng xương thô to, xỏ chỉ qua, bắt đầu may miệng Đạt Cáp lại.

Đinh Phi ngồi ngoài xem mà ớn lạnh, vội giơ tay bụm miệng, Đáp Đáp thì xoa cằm, gã cũng cảm thấy miệng phát đau.

Nghiêm Mặc đã tiến vào thế giới tinh thần, hắn không nhìn thấy cảnh tượng đó, lần này hắn không vào không gian tín ngưỡng bằng lối đi ở phòng thuốc, mà là trực tiếp xuất hiện trên bãi cỏ có rất kia nhiều thực vật tươi tốt lớn lên chung với nhau.

Nghiêm Mặc ngồi trên cỏ cúi đầu nhìn người trong lòng, Nguyên Chiến vậy mà cũng vào cùng hắn luôn!

Có điều, thân thể Nguyên Chiến cứ như trong suốt vậy, chỉ có bóng dáng mơ hồ.

Nhưng lần trước tù trưởng Hắc Thủy đâu có tiến vào cùng với hắn.

Nghiêm Mặc không hiểu tại sao, chỉ có thể tạm thời gác qua một bên.

Hắn một tay ôm Nguyên Chiến, một tay chạm vào đám bông tuyết trên bầu trời, nói ra yêu cầu của mình: “Tôi muốn giải trừ triệt để lời nguyền trên người Nguyên Chiến.”

Bông tuyết bay bay, rồi tập hợp lại thành một quả cầu giống như lần trước, có điều lần này Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến có tiếp xúc trực tiếp, nên bông tuyết đưa thẳng ra một con số xác thực: 2000 điểm.

Nghiêm Mặc khó chịu, lần này còn nhiều gấp hai so với lần trước cứu tù trưởng Hắc Thủy!

Nếu không phải điểm tín ngưỡng bị lạm phát, vậy chắc chắn là do lời nguyền trên người Nguyên Chiến còn khó chơi hơn cả lời nguyền của Thần Thú, sức mạnh còn lớn hơn nữa.

Hai ngàn thì hai ngàn, hắn nhất định sẽ khiến điểm tín ngưỡng tiêu tốn lần này có giá trị!

Người bên ngoài thấy lão tộc vu ôm chiến sĩ của mình ngồi bất động một chỗ, mà Đại Tư Tế Cao Cương thì đã kết thúc quá trình cứu chữa, chậm rãi đứng lên.

Đinh Phi và Đáp Đáp căng thẳng tới mức cả người đổ dồn về phía trước, nếu không phải Băng và Đinh Ninh khá bình tĩnh, đúng lúc tóm lấy hai người, thì hai người chắc đã nhào lên đập phá lá chắn của cốt phòng rồi.

“Vậy là bộ lạc Cửu Nguyên thua rồi.” Có người nói ra kết quả.

“Không chỉ thua, tôi thấy hình như Đại Tư Tế thành Cao Cương muốn kết liễu luôn ông lão kia.”

Trong cốt phòng.

Cách Nhĩ chậm rãi đi vòng quanh vòng thuốc bột.

Một lát sau, ông ta cười khinh thường một cái, xoay người đi đến bên cái xác chết Đạt Cáp rồi cởi áo khoác lông của hắn ra, sau đó lại đi tới chỗ vòng thuốc bột.

Cách Nhĩ ném áo khoác của Đạt Cáp xuống đất, dùng chân giẫm lên lau đi thuốc bột trên mặt đất.

Rất nhiều người bên ngoài a một tiếng đầy kinh ngạc.

“Thì ra cách giải quyết vòng thuốc bột này lại đơn giản như vậy, tôi cũng không ngờ đến!”

“Đúng vậy, không hổ là Đại Tư Tế của thần điện Hạ Thành, quả nhiên khác với người thường.”

“Mấy cái bột phấn đó vô dụng rồi, tượng đá cũng không có phản ứng, ông lão kia chết chắc rồi.”

“Ai kêu bọn họ không có mắt, cứu ai chẳng được, thế mà lại đi cứu tù trưởng Hắc Thủy.”

“Tù trưởng Hắc Thủy là ai? Vì sao không thể cứu?”

“Gì? Anh không biết à? Tôi nói cho anh hay, tù trưởng Hắc Thủy vốn là người thành Cao Cương…”

Bây giờ, ngoại trừ bốn người Cửu Nguyên, cơ hồ tất cả mọi người đều nhận định tộc vu Cửu Nguyên và chiến sĩ của ông ta chết chắc rồi.

Ngay cả người mặc áo choàng ở phòng điều khiển cũng lắc đầu thở dài, trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối và một nụ cười trào phúng: “Còn tưởng sẽ làm tôi kinh hỉ một chút chứ, không ngờ lại dễ dàng bị giải quyết như vậy, chậc. Có điều, cái mâm tròn mà ông lão kia ngồi khá là thú vị đấy, Vệ Bát, chút nữa cậu nhớ lấy cái mâm tròn đó tới cho tôi.”

Người tên Vệ Bát chưa kịp đáp lại thì người trên khán đài đột nhiên đồng thanh hô to: “A ——?!”

Người mặt áo choàng cũng nhổm dậy, hai mắt lóe sáng, miệng phát ra tiếng than nhẹ đầy kinh ngạc.

Ngay vừa rồi, Đại Tư Tế thành Cao Cương dùng chân giẫm áo khoác lông chà bột phấn trên mặt đất đột nhiên ngồi xuống!

Cách Nhĩ ngồi xuống đất bắt đầu lấy đồ trong túi mình ra nhét vào miệng.

Nhưng không bao lâu, động tác của ông ta càng ngày càng chậm, càng lúc càng cứng đờ, sau một lát đã hoàn toàn bất động.

Trong căn phòng nhỏ u tối, người mặc áo choàng gõ gõ ngón tay, rối rắm một lúc vì không biết có nên nhân cơ hội xử lý hai phe cùng lúc không.

Nhưng khi ánh mắt hắn rơi xuống đám tưởng đá có vẻ như không hề phát huy sức mạnh gì, rồi lại rơi xuống cái mâm tròn bị Mặc vu ngồi đè trên đó, do dự.

Hắn biết năng lực và thực lực của Đại Tư Tế thành Cao Cương, nếu không phải kiêng kị năng lực nguyền rủa của đối phương, thì hắn sẽ tha cho tòa Hạ Thành năm nào cũng giảm bớt cống phẩm, bất kính với bề trên cho đến tận bây giờ sao?

Nhưng Đại Tư Tế thành Cao Cương mà hắn kiêng kị lại bị một lão tộc vu của một bộ lạc chưa bao giờ nghe danh đả bại!

Lúc nãy thấy Cách Nhĩ giải quyết đơn giản như vậy, bọn họ đều cho rằng Mặc vu của Cửu Nguyên chỉ phòng thủ được đến thế mà thôi.

Nhưng Đại Tư Tế Cao Cương chỉ mới qua được một vòng bột phấn mà đã bại, vậy đống tượng đá và cái mâm tròn còn lại thì sao?

Người mặc áo choàng lúc này cũng không dám tùy tiện ra tay, ít nhất cũng phải xem đến khi cuộc tỷ thí có được kết quả cuối cùng, nếu không thì hắn sẽ không ra tay.

Nghiêm Mặc tranh thủ thời gian cho mình và Nguyên Chiến mở mắt ra.

Hắn mở mắt không được bao lâu thì Nguyên Chiến cũng chậm rãi ngồi dậy từ trong lòng hắn.

“Tôi đã thấy rồi.”

“Anh thấy gì?” Nghiêm Mặc sửng sốt, sao vừa tỉnh liền nói với hắn cái này.

Nguyên Chiến không nói tiếp, chỉ vươn tay kéo ông già Nghiêm đứng dậy khỏi mặt đất, rồi nhìn một vòng, hỏi: “Chúng ta thắng hả?”

Nghiêm Mặc cất cái mâm tròn và tượng đá vào, nhìn cũng không thèm nhìn Cách Nhĩ đang ngồi và Đạt Cáp nằm trên mặt đất: “Đi, lấy phần thưởng của chúng ta.”

“Đứng… lại!”

Nghiêm Mặc quay đầu, có chút kinh ngạc khi Đại Tư Tế Cao Cương vậy mà còn có thể mở miệng được.

“Ta, không, thua…” Cách Nhĩ gian nan nhả ra từng chữ, hai mắt chậm rãi chuyển về phía Đạt Cáp.

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến cũng nhìn về phía Đạt Cáp.

Khóe miệng Cách Nhĩ chảy máu tươi, ông ta tự cắn rách đầu lưỡi mình.

Cách Nhĩ vừa làm như vậy, thân thể Đạt Cáp cũng run lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.