Dị Thế Lưu Đày

Chương 389: Quy tắc khiêu chiến của cuộc tụ hội



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

metal elric edward mechanical anime anime boys full metal alchemist 1600x1200 wallpaper_wwwwallpapermaycom_35

“Ở cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, có một chế độ khiêu chiến như vậy đã xem như cho kẻ yếu một cơ hội rồi.”
Một bên hơi nghiêm túc, một bên thì náo nhiệt… Được rồi, bên nghiêm túc thật ra cũng không nghiêm túc gì.

Có Nguyên Chiến, ba người rất tùy ý mà tìm một khu đất trống, trên mặt đất tự động mọc ra ba chiếc ghế cùng một cái bàn đá.

Tiểu Hắc dẫn nhãi con Thiết Bối Long đã lớn hơn không ít hi hi ha ha tay ôm mấy mâm dưa và mấy xâu thịt mới nướng xong còn nóng hổi đặt lên bàn đá.

Chú Vu rất thích Tiểu Hắc, nhìn thấy nó là túm vào lòng xoa một trận, Tiểu Hắc kêu oai oái, uốn éo bỏ chạy, leo lên cưỡi Thiết Bối Long nhãi con rầm rập chạy qua phía đối diện xem náo nhiệt.

Chú Vu cười mắng một tiếng thằng nhóc thối, rồi cầm ly nước ấm mà đồ đệ vừa rót cho, uống xong liền quệt miệng: “Thổ Thành và Âm Thành nói như thế nào? Kể lại ta nghe.”

Nghiêm Mặc thuật lại những gì mà Xà Đảm với Lạp Mạc Na nói.

Chú Vu cười lạnh: “Không phải đâu, nói mà không nói hết, nếu ta không ở đây, thì chắc tụi bây đã bị lừa rồi! Hừ hừ, còn khéo như vậy, ngay lúc ta ra khỏi cửa liền chạy tới, nếu nói trong bộ lạc không có gian tế của hai lũ đó bây tin được không?”

Nguyên Chiến thầm biết rõ: “Mấy năm nay bộ lạc chúng ta phát triển quá nhanh, rất nhiều người có thể mua chuộc, còn có vô số nô lệ mà các thế lực khác chủ động đưa tới, nếu không có gian tế thì mới là kỳ quái. Nhưng mà, theo như thời gian mà bọn chúng đến, những gian tế đó hoặc là có địa vị rất thấp, hoặc là người ngay bên cạnh.”

“Bây hiểu là được rồi.” Chú Vu và Nghiêm Mặc trên một phương diện nào đó rất giống nhau, đều có khuynh hướng nghiêng về nghiên cứu, không cảm thấy hứng thú lắm với việc quản lý và quyền lực.

“Sư phụ, sao ngài lại nói sứ giả hai thành gạt tụi con? Bọn họ chưa nói hết cái gì?” Nghiêm Mặc cướp lấy mâm thịt nướng, múc chút canh nóng cho Chú Vu uống trước, rồi mới đưa thịt lại cho ông.

Chú Vu lẩm nhẩm lầm nhầm, được uống canh nóng trước mà còn ghét nó nóng quá. Nghiêm Mặc không để ý tới, tuy tinh thần của ông lão không tệ lắm, nhưng dù sao cũng đã có tuổi, nơi này vẫn chưa có khái niệm dưỡng sinh, không có ai chăm ông là ông thường xuyên no một bữa đói một bữa, không phải vì không có đồ ăn, mà là không nhớ để mà ăn.

Nghiêm Mặc thấy Anh Chiêu mệt đến cả người toàn mồ hôi, liền biết rất có thể Chú Vu phải gấp gáp trở về. Anh Chiêu đã được người dẫn đi chăm sóc, sư phụ hắn đương nhiên phải do hắn hầu hạ.

Chú Vu rất hưởng thụ việc được đồ nhi ngoan hầu hạ, rõ ràng đã cười tới hai mắt hí lại, mà miệng vẫn lầm bầm một hai câu.

Nguyên Chiến lại nhắc nhở, Chú Vu mới nhớ ra mình còn chưa trả lời vấn đề của đồ đệ.

“Cách làm của hai thành không hề kỳ lạ, trước kia, rất nhiều thế lực mới nổi đều bị lừa như vậy, nhưng những thế lực đó có rất ít người được như Cửu Nguyên chúng ta, đại đa số đều vui tới phát điên khi có được địa vị Hạ Thành. Nhưng những thế lực đó không biết, những thế lực như bọn họ thường gia nhập Thượng Thành đều sẽ bị các tòa Thượng Thành tước lấy vài lợi ích để sử dụng trong cuộc tụ hội.”

“Sao?”

“Nhỏ Lạp Mạc Na kia nói trong Cửu Đại Thượng Thành ngoại trừ Vu Thành, thì tám tòa thành khác đều phải tham gia tỷ thí, sau đó dựa vào kết quả tỷ thí để xếp hạng, đúng không?”

Nghiêm Mặc gật đầu.

Chú Vu hừ một tiếng: “Thứ nhất, nó nói sai một chút, Vu Thành cũng phải tham gia tỷ thí, nếu không, làm sao Vu Thành có thể duy trì địa vị siêu việt của mình? Chẳng qua biểu hiện của Vu Thành mỗi lần đều rất lợi hại, mà tám thành khác thì không muốn Vu Thành được xếp hạng, đây cũng là ngọn nguồn vì sao rất nhiều thế lực gọi Vu Thành là Thánh Thành.”

Hiểu rồi, là do anh quá mạnh, bọn tôi chơi không lại anh, nên dứt khoát đá anh ra ngoài, không chơi với anh nữa. Nhưng lại không thể làm lơ anh, nên đành phải đặt một cái danh tiếng tốt để nịnh anh.

“Tiếp theo, nếu là tỷ thí, đương nhiên phải trả cái giá tương ứng, bởi vì là tỷ thí giữa các tòa Thượng Thành, đương nhiên không thể chỉ lấy chút nguyên tinh và nô lệ để người ta thỏa mãn, cho nên, thông thường mọi người đều lấy ít nhất một tòa Hạ Thành hay thậm chí là Trung Thành ra để làm cái giá, mà lấy các thế lực vừa về tay là sự lựa chọn tốt nhất, vứt đi cũng không đau lòng. Cuối cùng, thành nào có năng lực càng cao thì hưởng được càng nhiều, càng kém thì đương nhiên là tổn thất càng nhiều. Mà suy xét đến vị trí của chín tòa thành, vì để dễ bề thống trị, sau cuộc tụ hội, tám thành sẽ trao đổi các thế lực dưới tay một phen.”

Nguyên Chiến dù mặt mang nét cười, nhưng giọng nói lại âm u đáng sợ: “Cho nên Thổ Thành và Âm Thành mới có thể vừa há miệng liền cho chúng ta địa vị của một tòa Trung Thành, còn kèm theo rất nhiều lợi ích.”

Chú Vu cầm xâu thịt lên, vừa gặm vừa gật đầu: “Đúng vậy, dù sao sau khi thua, tụi bây sẽ phải nhìn vẻ mặt của một tòa Thượng Thành khác. Dù bọn chúng có đi lên trong cuộc tỷ thí đó, thì bọn chúng cũng sẽ quay đầu xử đẹp tụi bây, điều kiện đã đáp ứng thì là cái thá gì, chỉ cần thực lực của bọn chúng đủ để áp chế bây, bây trở thành bộ lạc phụ thuộc chúng, chúng muốn thay đổi điều kiện như thế nào mà không được? Nếu không chịu, chúng sẽ đánh cho tới khi bây chịu thì thôi.”

Nghiêm Mặc trầm ngâm: “Nếu Thổ Thành có thể đánh giá được thực lực của A Chiến, vậy tức là hy vọng A Chiến có thể tham gia tỷ thí giúp bọn họ, lại hy vọng có thể xem Cửu Nguyên như tiền thế chấp mà đem đi đặt cược. Nếu A Chiến có thể giúp bọn họ tiến thêm một bước thì tốt rồi, nếu không thể, bọn họ sẽ có cơ hội giao kẻ thù ngày xưa của mình cho tòa Thượng Thành khác dạy dỗ, nếu Cửu Nguyên không muốn, chắc chắn sẽ đối đầu với tòa Thượng Thành kia, mà Thổ Thành chỉ cần đứng một bên xem trò vui là được rồi. Về phần Âm Thành…”

Chú Vu nói tiếp: “Âm Thành tìm tụi bây thì có hơi kỳ quái, dù sao giữa Âm Thành và Cửu Nguyên còn cách một mảnh đất rộng. Hỏa Thành cũng chưa tới tìm, mà Âm Thành đã tới trước, ừm… tụi bây có hỏi Lạp Mạc Linh chưa?”

“Hỏi rồi, cậu ta nói Lạp Mạc Na rất có chí hướng, hơn nữa vị công chúa điện hạ này cũng đã nói rõ với A Chiến, cô ta muốn làm nữ vương.”

“Xem ra Cửu Nguyên có thứ mà vị công chúa điện hạ này muốn.” Chú Vu vứt cây trúc xiên thịt xuống, nhắc tới một chuyện: “Vị công chúa điện hạ này khi còn nhỏ từng suýt chết một lần, đám tư tế Âm Thành lúc đó bó tay, cuối cùng Đại Tư Tế Lam Âm của bọn chúng phải đưa nó đến Vu Thành, ta nhớ rõ hình như con voi béo kia từng gặp nhỏ này.”

Con voi béo? Nghiêm Mặc chợt nghĩ tới một người: “Là vị Đại Tư Tế có khả năng tiên đoán nổi tiếng của Vu Thành?”

Chú Vu: “Ta không biết con voi béo kia nói cái gì với nó, nhưng nhỏ đó không tiếc mà mạo hiểm có thể đắc tội ta, giấu diếm một chuyện cực kỳ quan trọng trong cuộc tụ hội của chín thành, còn muốn Cửu Nguyên gia nhập Âm Thành, vậy rõ ràng thứ gì đó hoặc người nào đó ở Cửu Nguyên rất quan trọng với nó.”

Sau khi nghe Chú Vu phân tích, ý đồ của Thổ Thành và Âm Thành liền tựa như hai tên nô lệ bị lột sạch quần áo mà đứng trước mặt bọn họ, không có thứ gì che thân.

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nhìn nhau, kỳ thật không cần biết Thổ Thành và Âm Thành ôm ý đồ gì khi đến đây, bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện gia nhập vào một thế lực nào đó, nhưng đến bây giờ bọn họ vẫn chưa cho hai thành một đáp án rõ ràng, ngoại trừ muốn nghe ý kiến của Chú Vu, quả thật cũng là vì kiêng dè hai thành sẽ liên thủ lại gây rắc rối cho Cửu Nguyên.

Tựa như Lạp Mạc Na đã nói, Cửu Nguyên bọn họ dù có mạnh thế nào, thì liệu có mạnh hơn sức của chín thành hợp lại không? Đừng nói là chín thành liên thủ, mà một cái Thổ Thành dùng toàn lực đối phó với bọn họ, thì bọn họ cũng phải đau đầu rồi.

“Sư phụ, nếu chúng ta cự tuyệt Thổ Thành và Âm Thành…”

“Cự tuyệt bọn chúng sẽ không sao cả, nhưng dù là vậy, tụi bây vẫn phải tham gia cuộc tụ hội của chín thành.”

“Tại sao? Nếu không tham gia thì sẽ thế nào?” Nguyên Chiến hỏi.

Chú Vu trợn mắt: “Cửu Nguyên đã rơi vào tầm mắt của Thổ Thành, Hỏa Thành, và Âm Thành, sáu tòa thành khác rất có thể cũng thu được đủ loại tin tức về Cửu Nguyên rồi, nếu tư tế Thổ Thành và công chúa Âm Thành đã đích thân tới mời chúng ta gia nhập thế lực của bọn họ, mà chúng ta còn cự tuyệt, không nói tới Thổ Thành và Âm Thành, thì các tòa Thượng Thành khác cũng sẽ không cho phép chúng ta tiếp tục phát triển, nói trắng ra là, ai cũng không muốn có thêm một tòa Thượng Thành đâu.”

Nghiêm Mặc như hiểu ra điều gì đó: “Cho nên cuộc hội tụ của chín thành cứ mười năm diễn ra một lần, mà không phải là hai mươi năm, ba mươi năm hay lâu hơn, bởi vì bọn họ căn bản không muốn cho các thế lực khác có thời gian phát triển.”

Chú Vu chỉ chỉ hắn: “Không tồi, thế lực có thể phát triển trong mười năm dù có lợi hại thì cũng không đủ thời gian để vượt qua một tòa Thượng Thành, rất nhiều thế lực còn chưa kịp hình thành nên quy mô lớn thì đã bị tòa Thượng Thành nào đó thu về dưới trướng rồi. Cửu Nguyên được xem là trường hợp đặc biệt, ít nhất thì những sự việc được ghi lại từ hơn trăm năm đến giờ, ta chưa từng thấy có bộ lạc nào nổi lên nhanh như vậy.”

Chú Vu biết đệ tử yêu dấu của mình có bí mật, nhưng ông là một sư phụ tốt, hơn nữa ông cũng có bí mật không thể nói với đồ đệ mà chẳng phải sao? Nghiêm Mặc thần bí cùng thần kỳ, ông chỉ có thể nghĩ đồ đệ mình đúng là được chúng thần thương yêu.

Nghiêm Mặc nhíu mày: “Sư phụ, bọn con không muốn gia nhập một thế lực nào cả, nhưng lại không muốn để Thượng Thành đối phó với bọn con, hẳn là sẽ có cách? Ngài nói bọn con phải tham gia cuộc tụ hội đó là có ý gì?”

“Đây là chuyện mà hai thành kia đã giấu tụi bây, và cũng là đường sống duy nhất của Cửu Nguyên.” Chú Vu đột nhiên nghiêm túc hẳn lên: “Đừng tưởng ta đang nói đùa, nếu lần này tụi bây không tham gia cuộc tụ hội đó, Cửu Nguyên sẽ thật sự gặp phải đại họa đấy. Muối đỏ, người cá, người lùn, giấy, đồ sứ, những thứ đó vốn đã đủ để khơi dậy lòng tham của tất cả các thế lực cường đại, huống chi chúng ta còn có thuốc thang, cốt khí tốt hơn bọn chúng. Nếu những thứ đó vẫn chưa đủ khiến các tòa Thượng Thành khác thèm thuồng, vậy thì đừng quên, Cửu Nguyên còn có hai thứ chết người khác, đó là phép huấn luyện dành cho chiến sĩ vũ lực và chiến sĩ thần huyết, đây mới là bảo bối khiến Cửu Đại Thượng Thành bao gồm cả Vu Thành động tâm!”

Nghiêm Mặc chảy mồ hôi lạnh nghĩ thầm, sư phụ hắn không đề cập tới quả Vu Vận chắc là vì sợ người có tâm nghe thấy. Tuy rằng Chú Vu có sử dụng sức mạnh linh hồn tạo nên một tấm lá chắn vững chắc, những người khác muốn nghe trộm thì chín mươi chín phần trăm sẽ không nghe được, nhưng chỉ sợ ‘ngộ nhỡ’.

Nguyên Chiến vươn tay sờ sờ bụng hắn, một cái bọc nhỏ vươn ra đỉnh đỉnh lòng bàn tay hắn, Nguyên Chiến nhẹ nhàng vuốt ve cái bọc nhỏ.

Nghiêm Mặc: “…” Cách cái bụng tôi chơi trò phụ tử tình thâm, vui không?

Nguyên Chiến và Vu Quả: Vui!

Chú Vu nhìn ra hai tên trước mặt đang thất thần, liền cầm trái cây trên mâm lên chọi mỗi tên một cái.

“Tụi bây nghe kỹ cho ta, Cửu Đại Thượng Thành tuy đã không còn huy hoàng như thời kỳ của Tam Thành khi xưa, nhưng bọn họ cũng đã trải qua mấy ngàn năm phát triển, nội tình của nó không phải thứ mà tụi bây có thể tưởng tượng được. Lần này tụi bây đến Vu Thành tham gia cuộc tụ hội, cần phải lấy thân phận người khiêu chiến để đoạt một thứ tự xếp hạng, chỉ có như vậy, Cửu Nguyên mới có thể tiếp tục tồn tại và phát triển.”

“Đoạt thứ tự xếp hạng?” Hai người cùng hỏi, Nghiêm Mặc lại hỏi tiếp: “Chẳng lẽ thành chủ Cửu Đại Thượng Thành có thể đổi người?”

“Đâu chỉ đổi người, chỉ cần bây có đủ thực lực, bây nuốt hết đám Thượng Thành đó cũng không thành vấn đề, chỉ cần bây có thể khiến năm thành trong chín thành đó đồng ý là được.” Sau đó Chú Vu nói những sách lược quan trọng mà chín thành dùng để sắp xếp các thế lực mới nổi trong cuộc tụ hội cho hai người nghe.

“Bây nói Cửu Đại Thượng Thành giảo hoạt cũng đúng, hoặc nói bọn chúng muốn bảo tồn thực lực cũng đúng, vì tránh cho phát sinh chiến tranh, từ khi Tam Thành biến thành Cửu Đại Thượng Thành, Cửu Đại Thượng Thành liền định ra một quy tắc, đó là nếu xuất hiện chiến sĩ thần hay thế lực có sức mạnh cực kỳ cường đại, mà họ không bằng lòng thần phục một tòa Thượng Thành nào, thì họ phải nhận lấy khiêu chiến của những thế lực muốn họ thần phục, nội dung khiêu chiến cũng giống như nội dung cuộc tỷ thí, nếu thua, vậy phải thần phục đối phương, thắng, thì thế lực mới nổi đó có thể thay thế tòa Thượng Thành đã khiêu chiến mình. Mà thế lực mới nổi cũng có thể khiêu chiến tòa Thượng Thành mà mình nhìn trúng.”

Nguyên Chiến vừa nghe thấy có phương thức như vậy, hai mắt liền lập lòe lóe sáng, quy tắc này với hắn mà nói quả thực vô cùng thích hợp, nếu thật sự có người dùng vũ lực để đối phó Cửu Nguyên, thì dù hắn có thể xử lý hết những cao thủ trong số đó, nhưng Cửu Nguyên cũng sẽ bị phá nát.

“Cũng còn công bằng chút chút.” Nghiêm Mặc thực lòng nói. Ở cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, có một chế độ khiêu chiến như vậy đã xem như cho kẻ yếu một cơ hội rồi, nếu không Cửu Đại Thượng Thành mà bá đạo một chút, thì chẳng cần biết anh là chiến sĩ thần gì, Cửu Đại Thượng Thành sẽ cùng liên hợp, thay phiên nhau ‘hấp’ anh tới chết, chờ khi đả bại được chiến sĩ lợi hại nhất, thì thế lực và địa bàn dưới tay hắn cũng sẽ tùy ý cho Cửu Đại Thượng Thành chia cắt.

Chú Vu nghe đồ đệ nhận xét xong, lại cười châm chọc: “Này cũng không phải là lòng tốt gì của bọn chúng cả, nếu không có Vu Thành áp chế và quy tắc khiêu chiến được truyền xuống từ thời xa xưa, thì tám tòa thành khác ai mà không muốn chiếm chút lợi ích. Bây có tin hay không, nếu ta không ở Cửu Nguyên, trong năm năm này Cửu Nguyên chắc chắn sẽ không phát triển thuận lợi như vậy.”

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đều không phản bác, nơi hoang dã tuy cách bọn họ khá xa, và đủ độ hoang dã, nhưng bọn họ đã từng tiếp xúc với Thổ, Hỏa, Âm Thành, ngoại trừ Thổ Thành trong năm năm này ốc còn không mang nổi mình ốc, thì hai thành khác nếu thật sự muốn gây phiền phức cho bọn bọ cũng không phải việc gì khó. Nhưng năm năm này, hai thành kia lại không hề ra tay.

Trước khi bọn họ hiểu rõ thực lực của Nguyên Chiến, đương nhiên không phải vì sợ Cửu Nguyên, bọn họ không ra tay chỉ đơn giản là vì kiêng dè Chú Vu mà thôi.

“Sư phụ, may là có ngài ở đây.” Nghiêm Mặc rót nước quạt gió lấy lòng sư phụ mình.

Chú Vu đắc ý ngẩng đầu, đồ đệ và chiến sĩ bảo hộ của đồ đệ tuy rất lợi hại, nhưng vị sư phụ này cũng rất quan trọng đó nha!

Nguyên Chiến nhìn một già một trẻ này, trong mắt tràn đầy ý cười.

“Lần này ta trở về vốn tính nói rõ chuyện tụ hội của chín thành cho tụi bây, không ngờ còn chưa kịp nói thì đã có đứa chạy tới lừa tụi bây, có một quy tắc khiêu chiến mới mà Cửu Đại Thượng Thành vừa định ra, nếu thế lực mới nổi muốn khiêu chiến và có tư cách để nhận khiêu chiến thì phải không được phụ thuộc bất kỳ thế lực nào. Thông thường, đối với những thế lực mới nổi vừa vô chủ vừa cường đại, Vu Thành sẽ phái người tới đón trước khi cuộc tụ hội đó diễn ra, có điều bọn họ sẽ không tới quá sớm, vì để tiện cho tám tòa thành khác mua chuộc thế lực mới, Vu Thành sẽ chờ đến thời điểm mười ngày trước khi cuộc tụ hội bắt đầu mới sai người đi đón.”

Nghiêm Mặc ngạc nhiên: “Sao Vu Thành biết nơi nào có thế lực mới nổi và tìm kiếm chính xác được?”

“Vì đó là Vu Thành, nếu không đủ mạnh và thần bí, thì sao có thể được chúng thành gọi là Thánh Thành?” Vẻ mặt và giọng điệu của Chú Vu đều bày tỏ sự kiêu ngạo đối với Vu Thành, dù bây giờ ông đã có chút thấy nó không vừa mắt.

Lúc sau, không biết có phải vì thấy Chú Vu trở về hay không, mà Xà Đảm và Lạp Mạc Na đều cảm thấy việc thu Cửu Nguyên vào tay đã không còn khả năng, hai người đều không làm du thuyết nữa, mà yêu cầu muốn đi dạo thành Cửu Nguyên.

Nguyên Chiến rất keo kiệt, chỉ mở phố giao dịch và đồng ruộng ở ngoại thành, sau lại dưới sự kiến nghị của Nghiêm Mặc mà mở thêm một cái bệnh viện, còn những nơi quan trọng như trường học, quân doanh, khu chăn nuôi, trại huấn luyện thì không cho ai tới xem.

Xà Đảm và Lạp Mạc Na đều cảm thấy có hứng thú với người cá và người lùn, chủ động muốn thiết lập quan hệ ngoại giao cùng bọn họ, tiếc là người cá và người lùn chỉ chấp nhận người Cửu Nguyên, cũng không nể mặt hai vị này là nhân vật cao cấp của Thượng Thành, hay vì khuôn mặt đẹp đẽ của Lạp Mạc Na mà đồng ý. Thật ra, thái độ của người cá và người lùn đối với cô còn tính là không tồi, nhưng đối với Xà Đảm thì chỉ có thể dùng một từ để hình dung: Xa lánh.

Diệu Hương có thêm nhiều hiểu biết về Cửu Nguyên, càng không muốn cứ vậy mà trở về Thổ Thành, lúc cô ta vừa gặp Nguyên Chiến, chỉ cảm thấy vóc dáng và dung mạo đối phương đều đầy sức uy hiếp, làm người ta không dám nhìn thẳng, hiện giờ nhìn lại, chỉ cảm thấy đàn ông nên cường đại như thế, thậm chí dù Nguyên Chiến không quá khôi ngô anh tuấn, thì hắn cũng tràn ngập mùi vị đàn ông.

Có khi Diệu Hương lại ảo tưởng cảnh Nguyên Chiến và cô ta ở bên nhau, tưởng tượng một hồi khuôn mặt liền đỏ bừng.

Cuối cùng, Xà Đảm và Lạp Mạc Na cũng không về công cốc, bọn họ đã giao dịch giấy bút mực với Cửu Nguyên được bước đầu, còn mua được một đống đồ sứ và muối đỏ, lần này trở về cũng không tính là về tay không.

Khi người Thổ Thành phải rời đi, công chúa Diệu Hương đột nhiên bị bệnh, Xà Đảm kiên quyết để Diệu Hương ở lại Cửu Nguyên dưỡng bệnh, nói rằng khi cuộc tụ hội diễn ra xin Cửu Nguyên đưa công chúa Diệu Hương về giúp. Trong bọn họ chẳng có ai ngu ngốc, có Chú Vu, Nguyên Chiến lại rất có khả năng đã đạt tới cấp mười, Cửu Nguyên tất sẽ tham gia cuộc hội đó.

Nguyên Chiến rất muốn xách công chúa Diệu Hương lên ném trở lại cho bọn người Thổ Thành mang về, nhưng Nghiêm Mặc ngăn cản, cười nói với Xà Đảm, thân thể công chúa cao quý, ở lại Cửu Nguyên dưỡng bệnh thì được, nhưng không cần biết là sống hay chết, vẫn phải trả phí dừng chân, phí chữa bệnh, phí tiếp đãi, phí chăm sóc các loại cho bọn họ.

Xà Đảm: “…”

Vì thế hắn phải thanh toán mười viên nguyên tinh tệ cấp tám cho Nghiêm Mặc.

Cuối cùng người của hai thành cũng rời đi, hai mươi ngày sau, Vu Thành quả nhiên phái sứ giả tới đón.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.