Dị Thế Lưu Đày

Chương 416: Thành chủ Phong Thành anh tuấn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

b287f6a26d0397cc423a350a6ae559c7

“Sức mạnh linh hồn ít nhất phải đạt tới cấp tám?”
Du Gia đương nhiên không muốn, hắn ta thấy ánh mắt Nguyên Chiến trở nên bất thiện, tựa hồ như rất muốn chém một đao lên người hắn, liền chửi nhỏ hai tiếng, chân lui về sau.

Nghiêm Mặc cũng không đuổi giết hắn ta, hắn không có hứng thú đánh nhau với chó dưới mương, có lẽ đại đa số tư tế ở đây đều muốn tranh cái ghế đệ nhất tư tế đến chết đi sống lại, tốt nhất là có thể đè người cạnh tranh chết luôn mới tốt, nhưng hắn không thèm cái hư danh này.

Hiện giờ mục đích của hắn là giảm giá trị cặn bã!

Về phần thái độ của đám thế lực đó…

Nghiêm Mặc cười lạnh, kiếp trước hắn đã tham gia bao nhiêu cuộc họp báo và hội thảo về chữa bệnh và y dược rồi? Từng bị bao nhiêu bác sĩ của bao nhiêu quốc gia về mảng trung y lẫn tây y công kích liên tục? Đáng giận nhất là bọn họ vừa công kích chèn ép, vừa âm thầm học trộm, hận không thể lấy tất cả thành phần phối trong thuốc ra phân tích thành hạt vi lượng.

Nói trắng ra là, chỉ khác nhau ở giai cấp.

Mười mấy thế lực ở đây gọi là thành, thật ra còn là biến tướng của quốc gia đó không phải sao?

Cửu Nguyên là thế lực mới nổi, các thế lực lâu đời sao có thể để bọn họ dễ dàng vượt lên, nếu không có Chú Vu và Vu Tượng sau lưng, thì chắc chắn hắn đã bị các thế lực khác liên thủ chèn ép rồi, cho dù là những thế lực có hảo cảm với bọn họ cũng vậy.

Cho nên, dù gặp phải bất cứ chuyện gì, hắn đều không cảm thấy kinh ngạc, những người này vọng tưởng dùng cuộc tỷ thí để trói buộc hắn cũng sẽ không thành công!

Được rồi, ngay từ đầu hắn đã không tính chơi theo quy tắc!

Nghiêm Mặc tốt tính mà cười nói: “Đã có người không muốn xem dược tính của loại vu dược thứ hai mà tôi chế ra, thì chúng ta vào vòng tiếp theo đi.”

Từ từ! Bọn ta muốn xem mà!

Đám người Đại Tư Tế Triều Ca thiếu chút nữa hô lên.

Cậu đã nói ra phương pháp phối thuốc và cả thành phần rồi, ngay cả thuốc cũng đã chế ra, lúc này mà không thử dược hiệu một chút thì bọn ta sẽ ruột gan cồn cào mất! Ít nhất thì cậu cũng nói xem thuốc này dùng như thế nào, dùng bao nhiêu chứ?

Nghiêm Mặc a một tiếng: “Đúng rồi, tuy rằng không thể thử nghiệm tại chỗ, nhưng nếu đã luyện chế ra, tôi vẫn nên nói về hiệu quả của nó, loại thuốc này gọi là khúc bạch, không chỉ có thể sử dụng để cầm máu cho vết thương ngoài da, mà còn có hiệu quả kỳ diệu, giúp tán máu bầm, giảm nhiệt tiêu sưng, còn có thể tiết mủ trừ độc, rất nhiều chứng bệnh và các loại vết thương đều có thể sử dụng nó. Về phần cách dùng và liều lượng thì mỗi loại bệnh sẽ dùng liều lượng khác nhau. Ngoài ra, khúc bạch không chỉ có một phương thuốc, loại dược tính trước mắt này có thể xem là khá dịu, còn có loại mang hiệu quả tốt và mạnh hơn, nhưng cần dùng đến thảo dược có độc tính nhất định, nếu liều lượng không dúng… chuyện tỉ mỉ hơn tôi sẽ không nói, chư vị tuyên bố kết quả tỷ thí đi.”

Mọi người: “…” Cậu cố ý đúng không?

Nguyên Chiến cười thầm.

Chú Vu đảo đảo mắt, hùa theo đồ đệ mà ồn ào: “Đúng đúng, nếu đám người Khuê Mạt không muốn làm chậm trễ thời gian nữa thì chúng ta nhanh chóng tiến hành đi, mau mau mau, tuyên bố để các tư tế có thể vào vòng tỷ thí tiếp theo đi.”

Khuê Mạt đau gan! Nhìn ta làm gì? Chẳng phải tên tư tế kia đã nói ra phương thuốc rồi à? Muốn biết hiệu quả và phương pháp sử dụng cùng liều lượng sử dụng thì tự về nhà mày mò đi!

Mọi người trợn mắt: Không nhìn anh thì nhìn ai? Tuy biết tư tế nhỏ kia là cố ý, nhưng nếu không phải anh chặn ngang thì vu dược của cậu ta đã được bày ra rồi?

La Tuyệt ho khan một tiếng, vỗ tay tạo tiếng sấm, bảo các vị tư tế đánh giá nhanh đưa ra kết quả.

Hơn hai mươi vị tư tế tham gia đánh giá đều tập trung ở trước khán đài Vu Thành, mọi người vì thứ tự xếp hạng mà cãi nhau ầm trời.

Dược Vu nói tới miệng khô lưỡi khô, cuối cùng chịu không nổi mà nhào lên đoạt lấy cái loa nhỏ của La Tuyệt, rống to: “Yên lặng hết cho ta! Tất cả đều dựa theo quy tắc! Kết quả tỷ thí vu dược dựa trên ba điểm, thứ nhất, thời gian luyện chế, nội trong một tiếng chim kêu mà hoàn thành thì tính là đạt yêu cầu. Thứ hai, dựa vào liều lượng sử dụng, liều lượng càng ít, thứ hạng càng cao. Thứ ba, dựa vào hiệu quả, ai cầm máu nhanh, tốc độ khép lại nhanh, độc tính nhỏ, thì xếp hạng cũng sẽ càng cao.”

Điểm thứ nhất, mười một tư tế đều đạt.

Điểm thứ hai, ngay cả khi tên tư tế nào đó không muốn thừa nhận, thì dưới ánh mắt trừng trừng của những người khác cũng không thể phủ nhận được, vu dược Cửu Nguyên hiển nhiên là dùng liều lượng ít nhất, một vết thương to như vậy, bọn họ chỉ dùng hai muỗng nhỏ với liều lượng như cái móng tay.

Điểm thứ ba, điều này chắc chắn có tranh luận, tất cả mọi người đều nói vu dược của tư tế nhà mình có hiệu quả tốt nhất, ít nhất thì vết thương của những nô lệ đó đều đã ngừng chảy máu.

Chú Vu đề nghị, nếu không thấy rõ mức độ vết thương khép lại của những nô lệ đó thì lau đi thuốc trên vết thương để nhìn là được, đám người Khuê Mạt không đồng ý.

Có vài tư tế biết rõ trong lòng, có lẽ vu dược của tư tế nhà mình khiến máu ngừng chảy, nhưng nếu lau sạch, nói không chừng máu sẽ lại chảy ra nữa, dù là không chảy máu, thì mức độ khép lại cũng chưa chắc đã tốt được như Cửu Nguyên.

“Giơ tay biểu quyết đi.” Dược vu thở dài, lại quay đầu nói với La Tuyệt: “Tìm người qua đây ghi chép, nhớ mang phiến đá lớn một chút.”

“Khoan đã!”

Mọi người kinh ngạc, cùng nhìn về phía Nghiêm Mặc. Không ít người nghĩ: Vật nhỏ này lại muốn tác quai tác quái cái gì nữa?

Nghiêm Mặc cười thật lương thiện: “Chư vị, so với phiến đá, tôi có thứ tốt hơn để mọi người ghi chép đây.”

Nguyên Chiến để túi không gian xuống dưới tay hắn, một tấm ván gỗ không lớn lắm liền xuất hiện.

Nguyên Chiến cầm tấm ván gỗ giơ lên, liền thấy trên tấm ván gỗ to chừng một thước vuông có dùng một sợi dây thừng nhỏ xuyên qua một chồng giấy để buộc, và một cây bút.

(1 thước = 33,33 cm.)

Nghiêm Mặc cười tủm tỉm: “Giấy, chế phẩm của người lùn, ai dùng liền biết được chỗ tốt của nó.”

Những người khác còn đang do dự thì Chú Vu đã đi qua cầm lấy giấy bút, chỗ ông cũng có giấy, nhưng rất quý nên ông không hay dùng, không giống nhóc đệ tử này của ông, lại đi dùng giấy quý giá như vậy để chùi đít!

Nhưng trang giấy mềm mại thật sự dùng tốt hơn lá cây nhiều, ông dùng thử một lần liền… xa xỉ theo!

Nghiêm Mặc thấy vẻ mặt của sư phụ liền biết ông đang nghĩ gì, ông lão này tám phần là muốn khoe khoang sự tiện ích của giấy cho các tư tế khác xem, nhưng lại lo khoe nhiều quá sẽ mang lại phiền toái cho Cửu Nguyên, hiện giờ thấy hắn chủ động lấy giấy bút ra, liền biết mình không cần lo lắng nữa, có lẽ lúc nghỉ ngơi ông sẽ lấy thêm giấy ra sử dụng cho người khác xem… sư phụ hắn thật sự có thể làm ra loại chuyện này đấy!

Nghiêm Mặc nhịn không được mà cười, lúc hắn vừa tới thế giới này, chuyện nhất đau đầu là khi đi vệ sinh, hiệu quả khi dùng lá cây quá mức tệ hại!

Nhưng sau đó hắn mới biết được, kỳ thật người nguyên thủy thông minh hơn hắn tưởng tượng nhiều, người ta hoặc là không chùi đít luôn, còn muốn chùi thì sẽ không dùng lá cây hay lá gỗ mỏng, mà người ta dùng xương!

Là cái loại xương có một đầu tròn xoe và loáng bóng, bọn họ dùng cái đầu loáng bóng kia để chùi, rồi sau đó dùng cỏ cây để khều cớt xuống, sau đó lại tiếp tục chùi, cứ thế, mông không bị trầy mà còn có thể lau chùi sạch sẽ. Cuối cùng thì cầm khúc xương đi rửa là tiếp tục sử dụng được rồi, thật tốt đi?

Ngay cả khi Cửu Nguyên bây giờ đã bắt đầu cung cấp giấy mềm mà vẫn có rất nhiều người quen dùng xương để chùi, huống chi, bây giờ nhà nhà đều có nguồn nước riêng, chỗ đi vệ sinh nằm trong nhà, hứng một chậu nước để trong nhà vệ sinh, dùng xương xong là có thể cho vào nước rửa sạch, càng tiện càng lẹ.

Không nói mấy chuyện phiếm đó nữa, Nghiêm Mặc bảo Chú Vu viết tên mười một tư tế lên giấy trước, sau đó dựa theo nhân số giơ tay biểu quyết để vẽ ký tự.

Dược Vu rất tò mò, nên là người đầu tiên thò đầu qua xem cách sử dụng giấy bút, còn cướp qua muốn tự mình viết thử.

Quả nhiên là không thử không biết, thử một lần liền biết tiện ích của nó!

Kết quả là, trước khi thống kê biểu quyết, tất cả các tư tế đánh giá đều thử dùng giấy bút một lần, Thổ Thành vì đã biết đến trước, nên bày ra vẻ mặt không hiếm lạ gì.

Mặc kệ người nào đó đang đố kỵ và căm hận, thì tiếng tán thưởng vẫn vang lên không ngớt, không cần phải nói, giấy và bút cứ thế mà nổi tiếng, ‘cuộc sống tốt đẹp’ của người lùn cũng sắp bắt đầu…

Chờ khi buổi biểu quyết kết thúc, hai thứ kia lại càng nổi, vì nhờ chúng mà việc thống kê trở nên rất dễ dàng.

Kết quả sau khi tổng hợp quy tắc thứ hai và thứ ba, Cửu Nguyên dùng liều lượng ít, hiệu quả thấy được cũng nhanh và rõ ràng nên xếp hạng nhất.

Giữa vòng tỷ thí thứ nhất và vòng tỷ thí thứ hai có một quãng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, không ít thế lực quang minh chính đại đi bái phỏng Cửu Nguyên, đa số người đều hỏi bọn họ mang theo bao nhiêu giấy bút, có thể giao dịch bao nhiêu, cũng có người mặt dày vừa đến liền trực tiếp hỏi bộ lạc người lùn ở đâu.

Đối với kiểu người trước, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đều rất thân thiện mà tiếp đãi cùng định ra giao dịch bước đầu. Đối với loại người sau, hai người trực tiếp thảy giá cao, muốn giao dịch thì giao dịch, không muốn thì cút.

Cũng có người đi qua thỉnh giáo cách dùng và liều lượng dùng của thuốc khúc bạch, những người này không phải thỉnh giáo không, người ta đều mang vật trao đổi đến, Nghiêm Mặc không kén chọn vật trao đổi, bất luận là nguyên tinh hay là thảo dược, hắn đều nhận, cuối cùng tập trung những người này lại để giảng giải về cách sử dụng và cấm kỵ khi sử dụng thuốc khúc bạch.

Buổi giảng bài này làm hắn giảm thêm gần hai trăm điểm cặn bã, không nhiều lắm, nhưng có chút ít còn hơn không. Mà về sau những người này một khi phối ra được thuốc khúc bạch cho người sử dụng, hoặc là dạy lại cho người khác, thì giá trị cặn bã cũng sẽ được trừ cho Nghiêm Mặc, con số này chắc chắn là rất lớn.

Sau khi giải thích, đợt tỷ thí thứ hai rất nhanh đã đến, lần này là so về vu dược giúp nâng cao sức mạnh linh hồn hoặc dùng để trị liệu sức mạnh linh hồn.

La Tuyệt vỗ tay: “Chư vị, vu dược dành cho sức mạnh linh hồn rất hiếm và khó có được, mà sức mạnh linh hồn của mỗi người cũng không giống nhau và không dễ nhìn ra, vì thế, vòng tỷ thí này chúng ta chỉ có một người cần được trị liệu, đó chính là thành chủ Phong Thành – Phong Nghiêu.”

Thành chủ Phong Nghiêu ngồi ngay ngắn trên khán đài Phong Thành gật gật đầu với mọi người, bình tĩnh nói: “Ta nghĩ có không ít người đã biết, trong một lần bị đánh lén thì sức mạnh linh hồn của ta bị thương, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn. Chư vị tư tế, nếu các vị có thể luyện chế ra vu dược hữu dụng, thì ngoại trừ việc người đó có thể thắng vòng tỷ thí này, Phong Thành sẽ dùng ba viên nguyên tinh tệ cấp chín vô thuộc tính để làm phần thưởng.”

Ba viên nguyên tinh tệ cấp chín!

Phần thưởng này có thể nói là hậu hĩnh, nhưng đó là thành chủ Phong Thành, từ khi y bị thương tới nay chắc chắn đã mời rất nhiều tư tế đến xem qua, chắc chắn cũng đã dùng không ít vu dược có tác dụng trị liệu cho sức mạnh linh hồn, nhưng đến nay, sức mạnh linh hồn của y vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.

Dưới tình huống như thế, chỉ với thời gian hai tiếng chim kêu sao có thể luyện chế ra vu dược tốt hơn được chứ?

Không ít tư tế tham gia đã tính bỏ cuộc, có vài người trong bọn họ trước kia cũng từng luyện chế vu dược cho Phong Nghiêu, nếu có hiệu quả, thì Phong Nghiêu đã không công khai chuyện y bị thương và xin thuốc trong cuộc tụ hội hôm nay rồi.

Nhưng trong lòng bỏ cuộc thì cũng không thật sự bỏ cuộc, dù vu dược mà bọn họ luyện chế ra vô dụng với Phong Nghiêu, thì chỉ cần hiệu quả được các tư tế đánh giá thừa nhận, muốn đứng nhất trong vòng tỷ thí này cũng có thể.

Khi mọi người chuẩn bị luyện chế thì tư tế nhỏ Cửu Nguyên lại mở miệng hỏi: “Thành chủ Phong Nghiêu, nếu anh không ngại, có thể để cho tôi xem xét tình trạng thương tổn sức mạnh linh hồn của anh trước được không?”

Phong Nghiêu hờ hững hỏi: “Vì sao?”

Nghiêm Mặc cười: “Thuốc cần phải dùng đúng bệnh, nếu không đúng bệnh, thuốc có tốt thì cũng vô dụng.”

“…Vậy cậu lại đây.”

Nguyên Chiến ôm Nghiêm Mặc ngồi trên giường ghế dựa, hoàn toàn không có ý đứng dậy.

Nghiêm Mặc quay đầu: “Làm gì vậy?”

Nguyên Chiến mặt không cảm xúc: “Sao anh ta không lại đây? Sức mạnh linh hồn của anh ta bị thương, chứ không phải là chân bị què.”

Giọng hắn không cao cũng không thấp, Phong Nghiêu nghe rất rõ ràng, liền cười cười: “Cậu nói đúng, ta nhờ người xem thương thế, sao lại có thể ngồi yên?”

“Thành chủ!”

“Bệ hạ!”

Các chiến sĩ Phong Thành không đồng ý, từ khi sức mạnh linh hồn của Phong Nghiêu bị hao tổn, năng lực cũng bị ảnh hưởng lớn, người Phong Thành đều không muốn thành chủ nhà mình lấy thân ra mạo hiểm, dù tính nguy hiểm là cực thấp đi chăng nữa.

Phong Nghiêu giơ tay, ý bảo y đã quyết định, sau đó lập tức đứng dậy, dưới sự hộ vệ của hai chiến sĩ mà đi lên khán đài Cửu Nguyên.

Phong Nghiêu không lớn tuổi lắm, ước chừng là nửa sau hai mươi, đây có thể xem là thành chủ trẻ nhất trong tất cả, môi mỏng, mũi ưng, mày kiếm, mắt bạc, tai hơi nhọn, tướng mạo khá hung dữ, nhưng có thể nói là khá anh tuấn.

“Đẹp trai hơn anh đó.” Nghiêm Mặc cẩn thận đánh giá xong thì bình luận với gia súc nhà mình.

Nguyên Chiến khó chịu, hắn không có chút hảo cảm nào với những chủng tộc có cánh, tuy Phong Nghiêu không có cánh, nhưng y có cái mũi ưng làm hắn vừa thấy liền nhớ tới Cửu Phong, hơn nữa với năng lực huyết mạch của đối phương, hắn mà thuận mắt mới là lạ.

Một câu ‘đẹp trai hơn anh’ của Nghiêm Mặc càng như lửa cháy đổ thêm dầu, dù biết rõ tư tế đại nhân của mình đang trêu mình, nhưng hắn vẫn rất khó chịu!

Phong Nghiêu bước lên bậc thang, đứng yên: “Ta đã tới, cậu muốn xem thế nào?”

Nghiêm Mặc dựa ngồi trong lòng Nguyên Chiến, dứt khoát nói: “Đưa tay anh cho tôi, tôi sẽ dùng sức mạnh linh hồn tiến vào thân thể anh để kiểm tra, anh đừng kháng cự.”

Hai hộ vệ nhỏ giọng kêu Phong Nghiêu, đều không đồng ý để người khác đưa sức mạnh linh hồn vào thân thể Phong Nghiêu, hành động này quá nguy hiểm!

Chỉ cần là chiến sĩ cấp cao hoặc là tư tế, nếu không phải người cực kỳ tin tưởng thì không ai lại muốn mở rộng linh hồn mình cho người khác, huống chi đây còn là cho đối phương đưa sức mạnh linh hồn vào kiểm tra. Cũng chỉ có tư tế của cái thế lực mới nổi này là không biết kiêng kị đó, bởi vì những tư tế khác đều không có ai yêu cầu cả.

Phong Nghiêu lắc đầu, cao giọng nói: “Vị Mặc vu đại nhân này nói không sai, thuốc phải dùng đúng bệnh, không biết tình trạng tổn thương của sức mạnh linh hồn ta thì sao có thể luyện chế vu dược thích hợp được? Trong các vị tư tế tham gia cuộc tỷ thí đã có vài vị từng kiểm tra thương thế của ta, mà tình trạng của ta so với trước kia cũng không có thay đổi nào, nếu các tư tế khác có yêu cầu cũng có thể đến xem. Nhưng mà, có một điều ta cần nói trước.”

Nghiêm Mặc: “Mời nói.”

Phong Nghiêu xoay người nói với mọi người: “Biển hồn của ta hiện giờ có chút đặc biệt, từ sau khi bị thương, sức mạnh linh hồn của ta liền trở nên vô cùng hung bạo, có khi ngay cả ta cũng không thể khống chế, trước đó đã có tư tế trị liệu từng muốn tiến vào biển hồn của ta để kiểm tra, nhưng sức mạnh linh hồn của người nọ vừa vào liền bị đánh cho bị thương, sau đó bọn họ không dám trực tiếp tiến vào nữa, chỉ có thể kiểm tra quanh thân. Cho nên, muốn kiểm tra tình trạng hao tổn sức mạnh linh hồn của ta cũng được thôi, nhưng nếu sức mạnh linh hồn người đó vẫn chưa đạt tới cấp tám, ta kiến nghị tốt nhất là nên bỏ qua đi, mắc công sức mạnh linh hồn bị thương rồi những vòng tỷ thí sau đó không thể tham gia được.”

Phong Nghiêu vừa nói thế, những tư tế vu dược vừa nảy lòng tham liền nhao nhao ngồi xuống, trình độ luyện dược của bọn họ có lẽ là tốt nhất trong thế lực của mình, nhưng không có nghĩa vũ lực và sức mạnh linh hồn cũng là mạnh nhất, đừng nói sức mạnh linh hồn đạt cấp tám, có người ngay cả cấp sáu còn chưa mò tới.

Phong Nghiêu lại xoay người: “Mặc vu đại nhân, bây giờ cậu có còn muốn kiểm tra sức mạnh linh hồn của tôi không?”

“Đương nhiên, nếu không thì sao mà trị đúng bệnh được?” Nghiêm Mặc như không để ý tới cụm từ ‘sức mạnh linh hồn đạt cấp tám’, ra hiệu cho Phong Nghiêu mau đưa cổ tay tới, đừng lề mề.

Phong Nghiêu bình tĩnh nhìn cậu thiếu niên một hồi lâu: “Nghe nói bộ lạc các cậu có một con Côn Bằng mặt người còn nhỏ?”

“Anh nói Cửu Phong?”

“Thì ra nó tên là Cửu Phong, chuyển lời hỏi thăm của ta cho nó, Phong Thành sẽ luôn là bạn của tộc Côn Bằng mặt người.” Phong Nghiêu vươn tay phải ra.

Nghiêm Mặc mỉm cười đồng ý, nhưng hắn không có tưởng bở mà nghĩ Phong Thành xem mình là đồng minh, người ta chỉ coi trọng tộc Côn Bằng mặt người, chứ không phải coi trọng Cửu Nguyên. Nếu muốn khiến Phong Thành xem Cửu Nguyên là đồng minh, thì phải xem biểu hiện của Cửu Nguyên có đủ cường đại không cái đã, điểm này cứ giao cho gia súc nhà hắn, hắn tin chắc với kích thích nhỏ vừa rồi, chút nữa khi Nguyên Chiến đối mặt với Phong Thành nhất định sẽ rất ra sức mà ăn hiếp người ta.

Nguyên Chiến tự nhận mình lớn lên rất đàn ông, cực kỳ không cam lòng mà nâng tay Nghiêm Mặc đặt lên cổ tay Phong Nghiêu. Hừ! Một cái mũi ưng thì có gì mà đẹp trai? So tên này với đám người cá kế cửa nhà bọn họ thì chỉ có thể so với đáy hồ thôi! Ngay cả Tùng Châm có má lúm đồng tiền cũng đẹp hơn tên mũi ưng này nhiều!

Mà xếp hạng của Phong Thành là thứ mấy vậy? Hắn phải đánh bao lâu mới đánh đến được?

Nghiêm Mặc nhắm mắt lại, lần này không phải là bắt mạch, mà là thông qua tiếp xúc thân thể để sức mạnh linh hồn tiến vào người Phong Nghiêu.

Sức mạnh linh hồn ít nhất phải đạt tới cấp tám? Khuê Mạt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Tên tư tế kia chắc chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi chứ nhiêu, tuy Xà Đảm nói độ tuổi thật sự rất có thể còn lớn hơn cả Chú Vu, nhưng Chú Vu sẽ tìm một người còn già hơn cả ông để làm đệ tử ư?

Khuê Mạt vẫy vẫy tay với phía sau, một chiến sĩ bảo hộ liền tiến lên.

“Đi hỏi Thổ Thành, công chúa Diệu Hương kia của bọn họ là sao? Không phải thành chủ Không Thành muốn cô ta à? Cớ gì bây giờ lại ngồi chung với Cửu Nguyên?”

Chiến sĩ bảo hộ lĩnh mệnh rời đi.

Thành chủ Thổ Thành và Khuê Chính kỳ thật cũng đang vì chuyện này mà tức giận, lúc nghỉ ngơi bọn họ muốn đi tìm Diệu Hương, nhưng kết quả lại bị Nguyên Chiến ngăn cản.

Mà thành chủ Không Thành lại chỉ nhìn bọn họ cười âm hiểm, cái gì cũng không nói.

Thổ Thành tìm Không Thành hỏi chuyện, Không Thành lại hỏi Thổ Thành có ý gì khi đưa một nhỏ công chúa cho cả hai nhà.

Thành chủ Thổ Thành cảm thấy thật oan ức, dứt khoát nói bậy là đoạn thời gian Diệu Hương ở Cửu Nguyên đã bị thủ lĩnh Cửu Nguyên nhìn trúng, nhưng Thổ Thành và Cửu Nguyên đã kết thù, ông ta lại không thể gả Diệu Hương, nhưng đối phương nhìn thấy Diệu Hương bị đưa đến Không Thành nên không bằng lòng, muốn cướp người lại.

Thành chủ Không Thành có tin hay không, Thổ Thành không biết, nhưng khi Khuê Mạt phái người tới hỏi thì ý trong lời nói hiển nhiên cũng là hoài nghi ông ta đang lấy lòng hai bên.

Thành chủ Thổ Thành muốn sứt đầu mẻ trán, hận không thể bắt Diệu Hương về đánh cho chết.

Ở Cửu Nguyên, Diệu Hương ngồi cạnh Nhị Mãnh, cô ta cúi đầu, người khác chỉ cho rằng cô ta ngượng ngùng nhát gan nên không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mọi người, nhưng lại không biết cô ta đang nói chuyện với âm thanh trong đầu mình.

“Đến tộc Trùng Nhân, nơi đó có thứ có thể giúp năng lực cô tăng lên, có nó, cô sẽ khống chế được tên thủ lĩnh Cửu Nguyên kia!”
Zombie: Khúc xương mà tác giả miêu tả để chùi đít là cổ xương đùi (hoặc xương đầu gối) nhé các bạn XD Tui đang nghĩ, nếu lỡ chùi mạnh tay quá có khi nào đút luôn vào đít không…. Cười chết tôi XD

co_xd

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.