Dị Thế Lưu Đày

Chương 424: Nghiêm Mặc biến mất



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

4671c67a2678c9d86b46301a0c64c19b

“Hiện giờ là sáu chọi bốn.”
Trong rừng thông vang lên tiếng ca lã lướt, Nghiêm Mặc không muốn nghe, lại nhịn không được mà đuổi theo âm thanh này.

“Đừng nghe.” Phong Ngữ bỗng nhiên phất tay, gió trong không trung xoay tròn tạo thành một bức tường gió, cản âm thanh lại.

Tiếng ca trở nên đứt quãng, rồi dần không nghe rõ nữa.

Nghiêm Mặc sợ hãi.

Phong Ngữ hừ lạnh: “Đây là chiến đấu, Chú Vu không nói cho cậu biết à? Trong lúc chiến đấu, dù có nghe thấy bất cứ thứ gì, hay nhìn bất kỳ điều gì, chúng cũng có thể là thủ đoạn của kẻ địch.”

“Vâng.” Nghiêm Mặc không biện giải, bởi vì năng lực có thể lắng nghe vạn vật của hắn, mỗi lần có thứ gì phát ra âm thanh, hắn sẽ truy tìm ngọn nguồn âm thanh và hàm nghĩa của nó như một loại bản năng.

Đây là nhược điểm của hắn, trước kia hắn không xem nó như nhược điểm, nhưng nếu đối phương là người giỏi về tấn công bằng âm thanh, thì năng lực của hắn có thể sẽ trở thành điểm yếu.

Nói đến nói đi, vẫn là năng lực chiến đấu của hắn không đủ, không thể thuần thục đối đầu với các loại tình huống nguy hiểm trong lúc chiến đấu.

Mà Phong Ngữ và Đại Tư Tế Triều Ca thì không giống vậy, không nói tới cuộc tỷ thí cứ mười năm thì diễn ra một lần, mà ngay cả ngày thường, bọn họ cũng thường xuyên chiến đấu để lấy địa bàn và vật tư, ngay cả khi là ở nhà mình mà cũng phải thường xuyên đánh nhau với các sinh vật có trí tuệ và dã thú hung mãnh.

Có thể nói, khái niệm chiến đấu đã ăn sâu vào thể xác và tinh thần của người nơi đây, điều này khiến bọn họ khi lâm vào thế nguy hiểm, toàn thân sẽ được mở một cái radar, bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào cũng có thể đề phòng nguy hiểm.

“Có người đang đến gần chúng ta, tốc độ rất nhanh, là người Ám Thành, hắn còn dẫn theo một người khác.” Đại Tư Tế Triều Ca nhanh chóng nói, hai tay vươn ra, tóc xanh tung bay.

Cách đó không xa, rừng thông bắt đầu có dị động, rất nhiều cây thông mọc lên muốn mê hoặc và ngăn cản kẻ địch.

Nghiêm Mặc dùng mối liên hệ tinh thần với ong vệ mà cũng không tìm ra bóng dáng người Ám Thành, người Ám Thành hẳn là giỏi việc ẩn nấp, có điều, hắn còn dẫn theo một người, người này là ai?

“Muốn đi qua gió, nào có dễ dàng như vậy.” Phong Ngữ nhắm hai mắt lại, gió xung quanh cuồn cuộn thổi xiết.

Nghiêm Mặc thấy năng lực chiến đấu của hai vị Đại Tư Tế đã ngăn cản được kẻ địch, nhưng hắn không dám lạc quan.

Năng lực huyết mạch thông thường phải dựa vào hai phương diện để sử dụng và duy trì, đó là năng lượng và sức mạnh linh hồn trong cơ thể. Hai người này hỗ trợ lẫn nhau, cũng có thể tiết kiệm một chút.

Bất cứ kẻ nào cũng có sức mạnh linh hồn, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể sử dụng sức mạnh linh hồn. Các chiến sĩ thần huyết có năng lượng dị năng cường đại, nhưng sức mạnh linh hồn của bọn họ thì chưa chắc đã mạnh bằng.

Mà dù là dị năng hay sức mạnh linh hồn, đều cần có năng lượng để duy trì, dị năng có thể hấp thu từ nguyên tinh, nhưng sức mạnh linh hồn… thì khó mà bổ sung, một khi sức mạnh linh hồn khô kiệt, cũng chỉ có thể chờ nó chậm rãi khôi phục.

Nghiêm Mặc đã nghiên cứu về phương pháp nhanh chóng khôi phục sức mạnh linh hồn, hắn cảm thấy dị năng có thể hấp thu năng lượng của nguyên tinh, vậy sức mạnh linh hồn hẳn cũng có thể hấp thu năng lượng từ thế giới bên ngoài, chẳng qua, cách khiến nó hồi phục không giống với năng lượng bình thường.

Mà nguyên nhân khiến hắn không thể lạc quan chính là lo lắng Đại Tư Tế Triều Ca và Phong Ngữ cứ bay mãi trên không trung, bọn họ vẫn luôn bị động mà phòng thủ như vậy, năng lượng tiêu hao sẽ rất đáng sợ. Nếu kẻ địch cố ý câu giờ để tiêu hao năng lượng của bọn họ, vậy thứ chờ đợi bọn họ sau khi kiệt lực là…

“Như vậy quá lãng phí. Hai vị, các vị ai có thể đưa tam tư tế Thủy Thành tới, bốn người chúng ta phối hợp một chút?”

Đại Tư Tế Triều Ca cười khẽ: “Ta cũng đang có ý này, để ta gọi Thủy Thị lại đây.”

Triều Ca nói là gọi nhưng lại không có động đậy gì.

Thủy Thị cách bọn họ một khoảng nhìn thấy vỏ cây của cây thông đối diện thay đổi, xuất hiện bóng dáng quen thuộc của Đại Tư Tế Triều Ca, bóng dáng tuy mơ hồ không rõ, nhưng hướng ngón tay chỉ lại rất rõ ràng.

Thủy Thị nghĩ nghĩ, liền chạy theo hướng vỏ cây chỉ.

Đám người Lưu Diễm muốn tiêu diệt từng bộ phận của nhóm người Nguyên Chiến, nhưng rừng thông quá rậm rạp, bọn họ căn bản không biết cây nào là bản thể của Tùng Châm biến ra.

Bọn họ phóng lửa đốt rừng, chiến sĩ Thủy Thành liền tới quấy rối, Tùng Châm cũng sẽ phối hợp với hắn mà tập kích bọn họ. Còn chiến sĩ Phong Thành thì nổi gió to, thổi lửa cháy ngược về phía bọn họ. Mặt đất càng không cần phải nói, nếu không phải bọn họ chạy nhanh, thì chắc đã bị kéo xuống rồi.

“Bọn chúng đã phối hợp với nhau.”

“Ta biết!”

“Nói không chừng Trùng Vu cũng đang giúp bọn chúng.” Tuy bọn họ không sợ ong Ăn Thịt, nhưng bất thình lình bị đối phương bắn cho mấy kim cũng rất đau đầu.

“Làm sao bây giờ? Chúng ta không phá được rừng thông thì sẽ không tìm được tên tư tế kia, không tìm được tên tư tế kia, chúng ta sẽ không thể ép Nguyên Chiến ló đầu.”

“Trên không?”

“Vô dụng, rừng thông quá rậm rạp, bên trong còn giăng sương mù, không thấy rõ cái gì cả.”

“Xem ra chỉ có thể dùng cái kia. Xà Đảm, các người có thể lấy vật kia ra được rồi.”

Xà Đảm mỉm cười: “Chúng ta bàn tốt điều kiện cái đã.”

Lưu Diễm bất mãn vì yêu cầu của Xà Đảm lúc này, nhưng tình hình chiến đấu đã ép bọn họ không thể không đồng ý điều kiện mà Xà Đảm đưa ra: “Thổ Thành chắc chắn phải là một trong những thế lực ở lại cuối cùng, sau khi bắt được thủ lĩnh Cửu Nguyên, hắn cũng sẽ là của cậu.”

“Được, vậy để tôi mở đường cho các chư vị, xin các chư vị nắm chặt cơ hội tóm lấy tên tư tế Cửu Nguyên kia.” Xà Đảm nói xong liền cầm cái cốt khí trữ vật mà hắn đeo trên người, rồi chỉ tay về phía mặt đất.

Một cổ đại pháo hoàn toàn không biết được làm từ vật liệu gì bất thình lình xuất hiện trước mắt mọi người!

Đám người Lưu Diễm có không ít nghi vấn, tỷ như: Pháo ở đầu tường vừa to vừa nặng sao có thể biến nhỏ như vậy? Còn nữa, thứ vật liệu lập lòe lóe sáng dưới ánh mặt trời này là cái gì? Vì sao lại trông giống vật liệu mà người Đỉnh Việt dùng để chế tạo vũ khí như vậy? Thổ Thành và Đỉnh Việt rốt cuộc có quan hệ gì?

Đám người Lưu Diễm muốn ép Nguyên Chiến ra, Nguyên Chiến cũng muốn giết những kẻ đó trước.

Nhưng đám người Lưu Diễm không phải bọn ngu, bọn họ không phân tán, tất cả đều tụ lại với  nhau, mà năng lực của tư tế Ám Thành có thể giúp bọn họ ẩn thân, điều này làm Nguyên Chiến muốn bắt được hành tung của bọn họ càng thêm khó khăn.

Mỗi lần những người đó xuất hiện, một đợt tấn công không thành sẽ lập tức ẩn thân rồi lui về phía sau. Hơn nữa, từ khi bọn họ phát hiện trên người chiến sĩ Ám Thành xuất hiện vết thương, vết thương không cách nào cầm máu, mùi máu tươi còn khiến bọn họ bị truy tung, bọn họ liền dứt khoát vứt bỏ chiến sĩ Ám Thành.

Chiến sĩ Ám Thành bị vứt bỏ cũng không chịu nhận thua mà rời khỏi sân tỷ thí, hắn ỷ vào năng lực của mình mà không ngừng dẫn người đột phá rừng thông, không tiếc mình làm mồi nhử.

Kẻ đầu tiên mà Nguyên Chiến muốn giải quyết chính là hắn, nhưng chiến sĩ Hỏa Thành mà hắn dẫn theo quá giảo hoạt, vừa thấy có gì bất thường liền tung ra mười mấy quả cầu lửa, tạc cho khói đen không ngừng bốc lên trong rừng thông, làm hắn nhất thời mất dấu, để đối phương trốn ra khỏi rừng.

“Ầm!”

Trước khán đài Vu Thành có một chiến sĩ Ám Thành bị thảy xuống.

Ba Hách qua đi kiểm tra: “Không chết, trọng thương, hôn mê.”

Người Ám Thành nhanh chóng nâng người đi trị liệu.

“Tư tế Ám Thành còn ở bên trong, phải xem xem khi nào thì hắn ra ngoài, đến lúc đó tổng hợp xếp hạng của bọn họ lại, sẽ cho ra thứ hạng của Ám Thành.”

Người trên khán đài đang xì xào bình luận, sân tỷ thí bên dưới đột nhiên truyền ra tiếng oanh tạc chấn động: “Ầm! Ầm! Ầm!”

Một lượng cây thông lớn bị vô số cầu đất oanh tạc.

Chiến sĩ Thổ Thành điều khiển pháo kim loại, không ngừng oanh tạc một phía của rừng thông.

Trên pháo kim loại được khảm nguyên tinh, hắn chỉ cần dùng chút năng lượng như châm lửa là có thể tùy ý bắn đạn pháo, chỉ cần nguyên tinh bổ sung đúng lúc thì đòn tấn công của họ sẽ không dứt.

“Chính là lúc này! Xông vào!” Lưu Diễm ra lệnh, tư tế Ám Thành và Xà Đảm, hai người Đỉnh Việt cùng biến mất.

Hai người Hỏa Thành, hai người Âm Thành và hai người Không Thành ở lại chuẩn bị quấy rối Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến dưới mặt đất thì lợi hại, nhưng tư tế Không Thành khiến tất cả những người khác và đại pháo đều lơ lửng trên không, nếu Nguyên Chiến dùng lửa hoặc cây tấn công, Lưu Diễm và chiến sĩ của hắn sẽ có thể dùng lửa đối phó, chiến sĩ Âm Thành có thể dùng sóng âm tấn công mặt đất để tìm kiếm tung tích của Nguyên Chiến, Nguyên Chiến không ra, hai bên sẽ giằng co.

Chờ khi tư tế Không Thành không thể duy trì được nữa, người vọt vào trong chắc cũng đã sắp tìm được Nghiêm Mặc.

Đám người Lưu Diễm tách ra, vài chiến sĩ đi theo Nguyên Chiến cũng tách ra.

Hiện giờ là sáu chọi bốn, nếu không phải Nguyên Chiến lợi hại, thì tình hình e rằng đã không ổn.

Nguyên Chiến cực kỳ bình tĩnh khi đối mặt với tình hình chiến đấu này: “Phong Di, Tây Hà ở lại đối phó với mấy người Lưu Diễm, không nhất định phải đánh bại chúng, chỉ cần khiến chúng không thể tiến vào rừng thông là được.”

Phong Di và Tây Hà không có chút dị nghị nào đối với việc Nguyên Chiến ra lệnh, không xét về mặt khác, chỉ xét việc đối phương là chiến sĩ cấp mười, bọn họ cũng đồng ý nghe theo lệnh hắn, huống chi tài chỉ huy của Nguyên Chiến còn rất sắc bén.

Phong Di có thể mượn sức gió để bay lên trời, dùng lưỡi dao gió và cuồng phong để đối phó với người Hỏa Thành. Tây Hà điều khiển nước, cũng có thể đối phó với chiến sĩ Hỏa Thành và Âm Thành. Người mà bọn họ cần đề phòng chỉ có tư tế và chiến sĩ Không Thành.

Nguyên Chiến lẻn vào rừng thông, hắn muốn giúp Tùng Châm bẫy chết đám người dám tiến vào rừng.

Trong rừng, Tùng Châm đang không ngừng quất những nhành cây của mình ra xung quanh, tư tế Ám Thành dù có thể giúp mọi người ẩn thân thì cũng không thể khiến tất cả mọi người không bị thương được.

Tri Xuân bị lá thông đâm đến mức chịu không nổi, liền vỗ ngực, thân thể trong nháy mắt đã xuất hiện một bộ giáp kim loại mỏng.

Đồng tử của tư tế Ám Thành co rụt lại, bộ lạc Đỉnh Việt này…

Trên người Thù Nghệ cũng xuất hiện một bộ giáp tiện cho việc hành động khi chiến đấu, trên cánh tay hắn còn đeo một chiếc nỏ kim loại.

Tư tế Âm Thành và chiến sĩ Lam Diên không được may mắn như vậy, Lam Diên há miệng phát ra sóng âm chấn bay lá thông bắn đến, đồng thời bảo hộ tam tư tế.

Thân thể của tư tế Ám Thành như không có thật thể, tất cả lá thông đều xuyên qua thân thể hắn mà rơi xuống.

“Xà Đảm! Mau!” Tư tế Ám Thành kêu.

Xà Đảm giơ cốt khí lên, lại một cỗ pháo kim loại xuất hiện.

“Ầm!”

Xà Đảm lại lần nữa khai đạn, Tùng Châm đã sắp không duy trì được nữa.

Nguyên Chiến đuổi theo, tư tế Ám Thành để lại Xà Đảm và Âm Thành cản bước hắn, dẫn theo Tri Xuân và Thù Nghệ biến mất một lần nữa.

Xà Đảm biết rõ kết cục khi ở lại sẽ không đẹp đẽ lắm, nhưng trên mặt hắn vẫn treo nụ cười nhạt.

“Cạch.”

Nghiêm Mặc nghiêng đầu lắng nghe, hình như hắn nghe thấy tiếng súng lên đạn? Sao có thể?

“Vút!” Là cung tên!

Không phải súng lên đạn, là tiếng của máy móc! Chiếc nỏ với uy lực lớn mà hắn vẫn luôn muốn có đã có người làm ra.

Mũi tên kim loại bắn ra từ nỏ mang theo ánh sáng u tối, lấy tốc độ mắt thường không nhìn thấy được mà đâm xuyên qua tường gió, bắn thẳng tới chỗ Nghiêm Mặc.

Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, nếu không phải Nghiêm Mặc nghe thấy tiếng bắn của nỏ thì chắc hắn đã không tránh được mũi tên đó.

Hắn bật ngửa người ra sau, đầu cơ hồ muốn chạm xuống mặt đất, mũi tên kim loại bén nhọn hung hiểm bay sượt qua vị trí ngực phải của Nghiêm Mặc.

“Phập!” Mũi tên ghim sâu vào thân cây thông phía sau.

Nhưng không chờ Nghiêm Mặc nâng thân dậy: “Vút vút vút!” Đã có nhiều mũi tên kim loại bắn về phía bọn họ.

“Cẩn thận!” Nghiêm Mặc hô lên.

Phong Ngữ và Đại Tư Tế Triều Ca liên thủ, một người dùng sức mạnh gió thay đổi hướng bay của mũi tên, một người múa may vô số dây leo quất bay tên đi.

Tư tế Thủy Thị khiến hơi nước bốc lên mù mịt, tránh cho kẻ địch tìm được vị trí của mình.

Tri Xuân đang ẩn nấp nhanh chóng chế tạo và thu hồi những mũi tên kim loại, sau đó lại đưa cho Thù Nghệ.

Tay trái lẫn tay phải của Thù Nghệ đều cầm nỏ, hắn ra tay rất nhanh, những mũi tên kim loại không ngừng bắn về phía đám người Nghiêm Mặc.

Tư tế Ám Thành nhìn Tri Xuân.

Tri Xuân gật đầu với ông ta.

Bóng dáng tư tế Ám Thành lóe lên rồi biến mất.

Tri Xuân và Thù Nghệ lập tức bại lộ vị trí, Phong Ngữ cùng ba vị tư tế lập tức chuyển từ phòng thủ sang tấn công.

Thù Nghệ và Tri Xuân không đứng ngây một chỗ, bọn họ vừa chạy vừa bắn tên, trên tay Tri Xuân đột nhiên xuất hiện một chiếc ống kim loại hình tròn.

Tri Xuân nhấn một cái chốt, một đống đinh kim loại như Thiên Nữ Tán Hoa bắn về phía đám người Nghiêm Mặc.

“Cái đệt! Bạo Vũ Lê Hoa Châm đấy hả?! Máy móc của Đỉnh Việt các người đã phát triển đến trình độ này rồi sao?” Nghiêm Mặc cảm thấy không thể tưởng tượng được, năm năm, Cửu Nguyên có sự thay đổi lớn, tốc độ phát triển của Đỉnh Việt người ta cũng không chậm hơn chút nào!

Hiện giờ hắn rất hoài nghi liệu có phải trong bộ lạc Đỉnh Việt cũng có một kẻ lưu đày giống hắn không? Hơn nữa người nọ còn học chuyên nghành kỹ thuật và lắp ráp máy móc! Nếu thật sự là như vậy, thì Đỉnh Việt đâu chỉ như hổ thêm cánh. Người Đỉnh Việt có thể trực tiếp khống chế kim loại nên những phiền toái như tinh luyện đều được lược bớt, nếu cái người chuyên về kỹ thuật và máy móc kia thật sự tồn tại, hắn chỉ cần phát họa ra vài thứ, là người Đỉnh Việt có thể làm ra cho hắn loại linh kiện tốt nhất.

Nếu người nọ mà biết một vài phương pháp điều chế và tinh luyện kim loại cao cấp, vậy thì càng không xong!

“Phập! Phập! Phập!”

“Cái đệt đệt đệt!” Nghiêm Mặc quả thực không thể tin được, Bạo Vũ Lê Hoa Châm của người ta là bắn một đợt liền hết xài được nữa, các người thì lại bắn không dứt, nếu không phải mọi người có dị năng, thì ai mà cản nổi mấy người hả?

Nghiêm Mặc cho rằng Tri Xuân và Thù Nghệ chơi máy móc sẽ có giới hạn về số lần bắn và số đạn, nhưng không!

Thù Nghệ để không một tay, bàn tay nắm chặt rồi thả, mớ đinh sắt bị gió thổi bay tán loạn khắp nơi dừng lại trên không trung, sau đó như tuân lệnh Thù Nghệ mà bay về phía Phong Ngữ.

Nghiêm Mặc biến sắc, chẳng lẽ Thù Nghệ không chỉ có thể khống chế kim loại, mà hắn còn có thể thao túng lực điện từ?

Vạn vật đều có lực điện từ, chỉ là mạnh hay yếu thôi, nếu Thù Nghệ thật sự có thể điều khiển lực điện từ, vậy về sau hắn mà phát triển tiếp thì, chậc!

Nghiêm Mặc bỗng nhiên cảm giác được cái gì đó!

Có người đánh lén hắn!

Tư tế Ám Thành không ngờ tên tư tế nhỏ thoạt nhìn yếu ớt chỉ có thể hỗ trợ cho người ta kia, trong nháy mắt khi hắn ta tới gần, thân thể hắn lại phóng ra hơn mấy trăm cây kim màu đen!

Nhưng sở dĩ Ám Thành phái vị tư tế này tham gia cuộc tỷ thí, đương nhiên là vì người ta có kỹ năng và tuyệt chiêu lợi hại.

Thân thể tư tế Ám Thành chợt nhòe đi, những cây kim màu đen đó đâm xuyên qua thân thể hắn ta, không có cây nào chạm được vào thật thể.

Tư tế Ám Thành lách người né tránh, càng đến gần Nghiêm Mặc.

Phong Ngữ như phát hiện cái gì đó, nhưng khi y định phân tâm kiểm tra thì trong rừng thông đột nhiên có một đàn nhện rậm rạp bò ra.

Đại Tư Tế Triều Ca cũng sợ hãi kêu lên, cô điều khiển được thực vật, có thể cung cấp năng lượng cho thực vật sinh trưởng, Tùng Châm nhờ cô mới có thể tạo ra một khu rừng chỉ trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng người điều khiển thực vật dù có lợi hại thế nào thì cũng ghét nhất hai thứ, một là lửa, còn một chính là sâu!

Lúc này, trên người mọi cây tùng đều bò đầy bọn sâu nhỏ, từ nhánh cây đến lá cây.

Sâu bò rậm rạp, chẳng những lấp kín rừng thông, mà còn phủ đầy trời.

Thủy Thị nhíu mày, chia một phần năng lượng dâng lũ lên giúp rừng thông cuốn trôi đám sâu, nhưng y lại không chú ý đến phía sau còn có mấy trăm con rắn độc bò về phía mình.

Phong Ngữ rống giận: “Trùng Vu!”

Nguyên Chiến phát hiện ra thứ sinh vật nằm trong bảng xếp hạng mà hắn ghét nhất đã thay đổi, về sau đứng thứ nhất không phải là sinh vật có cánh nữa, mà là bọn rắn rết cùng tất cả các loại sâu! Nhất là lũ có thể chui vào trong đất!

Tư tế Ám Thành vươn tay, vì đề phòng bị phát hiện, cũng vì để ẩn thân tốt hơn, hắn ta không mang vũ khí trên người, hắn ta cũng không cần phải mang, bởi vì thân thể hắn chính là thứ vũ khí tốt nhất!

Tuy năng lực này của hắn không tính là mạnh, tới gần mới có thể sử dụng, hơn nữa thời gian duy trì cũng rất ngắn, nhưng dùng để đánh lén cũng đủ rồi.

Cắn nuốt!

Một cái động đen ngòm đột nhiên xuất hiện, Nghiêm Mặc lập tức biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.