Dị Thế Lưu Đày

Chương 425: Ặc, đây là nơi nào?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

15542156_1165760763531111_3404166173139276894_n

“Nhưng bọn họ nhân từ và nhẫn nại như vậy rồi rốt cuộc đổi được cái gì đây?”
“Mặc ——!” Trong rừng thông đột nhiên truyền ra tiếng rống giận cực kỳ đáng sợ: “Bọn mày đã làm gì!”

Mặt đất chấn động, đất đá nổ vang, toàn bộ rừng thông đều rung lên!

Tư tế Ám Thành thấy vụ đánh lén thành công thì vui cực!

Tuy rằng một tháng sau đó hắn ta không thể thi triển năng lực này nữa, nhưng chỉ cần có thể khiến tên tư tế kia biến mất, vậy hết thảy đều đáng giá.

Về phần suy nghĩ của Khuê Mạt và Lưu Diễm, tư tế Ám Thành cười nhạo, hai tên tham lam ngu xuẩn, dù là quả Vu Vận hay đứa con Sinh Mệnh, dù bọn họ có đánh bại Cửu Nguyên, thì Cửu Nguyên sẽ đồng ý giao ra sao?

Ngẫm lại cũng không có khả năng!

Điều quan trọng nhất chẳng lẽ không phải là giải quyết thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên, giữ vững tôn nghiêm và địa vị của Cửu Đại Thượng Thành sao?

Tên tư tế kia chẳng những có được quả Vu Vận, còn có thể mượn sức mạnh của thần để khiến chiến sĩ cấp chín đỉnh cấp đột phá, một tên tư tế phá vỡ cân bằng như vậy sao có thể lưu lại? Nếu để tên tư tế đó tiếp tục sống, về sau Cửu Đại Thượng Thành có còn là Cửu Đại Thượng Thành nữa hay không? Chỉ sợ tất cả mọi người sẽ biết đến một Cửu Nguyên mà không biết đến Cửu Đại Thượng Thành đi.

Giải quyết tư tế, giờ chỉ còn lại một mình tên Nguyên Chiến đó, tuy hắn là chiến sĩ cấp mười, nhưng mọi người liên hợp dù sao cũng có thể xử lý hắn. Tam tư tế Xà Đảm của Thổ Thành khá có đầu óc giống Ám Thành bọn họ, hắn chẳng những tán đồng kế hoạch của Ám Thành, mà còn chuẩn bị đại pháo để vây khốn Nguyên Chiến.

Hiện giờ, cuộc vây khốn chiến sĩ cấp mười bắt đầu!

Tư tế Ám Thành hưng phấn không thôi, hắn ta hoàn toàn bỏ lơ Phong Ngữ và hai tư tế khác, hiện giờ hắn ta không giết được ba người kia, nhưng đám người Phong Ngữ cũng đừng hòng bắt được ông ta.

Phong Ngữ vừa thấy Nghiêm Mặc biến mất, lập tức nổi điên, y thậm chí ngay cả tường gió hộ thân cũng bỏ, dùng toàn sức để tấn công kẻ địch! Gió xung quanh bắt đầu tập trung lại, lốc xoáy nhỏ nhanh chóng biến thành vòi rồng.

Lá cây, con kiến, quần áo và tóc người, những thứ nhẹ đều bị cuốn bay lên.

Đại Tư Tế Triều Ca lúc nào cũng ôn hòa cũng nổi giận: “Người Đỉnh Việt giao cho ta, các anh cùng đối phó Trùng Vu và Ám Thôn đi.”

Lúc này Triều Ca đã thích ứng với cách tấn công của Đỉnh Việt, lúc nãy bọn họ chỉ là chưa bao giờ gặp qua đối thủ nào giống như Đỉnh Việt, một khi làm quen với cách tấn công và ưu khuyết điểm của bọn hắn, thì những tư tế với kinh nghiệm phong phú như bọn họ sẽ biết nên đối phó như thế nào.

Thủy Thị bị rắn độc tấn công, lập tức quay người dùng mũi tên nước bắn bọn rắn độc, đồng thời hô to: “Cho ta thời gian, ta muốn tế thần kéo mưa to diệt chết bọn sâu này!”

Triều Ca lập tức gọi Phong Ngữ: “Phong Ngữ đại nhân! Đừng truy đuổi Ám Thôn nữa, xin bảo hộ Thủy Thị đại nhân!”

Phong Ngữ đã tức điên, Ám Thôn đào tẩu, y không có mục tiêu để phát tiết, chỉ có thể lấy bọn trùng rắn xung quanh để xả giận.

Thủy Thị có người bảo hộ, bắt đầu rảnh tay để hiến tế với Thuỷ Thần, trên không trung nhanh chóng giăng đầy mây đen.

Tri Xuân và Thù Nghệ không ham chiến, bọn hắn còn chuyện quan trọng hơn phải làm, lập tức rút lui về sau. Tư tế Ám Thành không thể giúp bọn hắn ẩn thân nữa, bọn hắn chỉ có thể tự mình đào tẩu.

“Ào ào!” Không sét không báo trước, mưa to trút xuống tầm tã.

Nguyên Chiến muốn điên rồi, từ lần Nghiêm Mặc chết năm đó, linh hồn Nghiêm Mặc trú ngụ trong biển hồn của hắn, giữa bọn họ đã lập nên một mối liên kết tinh thần, nhưng hiện giờ, mối liên kết tinh thần kia trở nên hư vô, như có như không, hắn sắp không cảm giác được Nghiêm Mặc nữa.

Nguyên Chiến vọt tới chỗ Nghiêm Mặc, nhưng không tìm được tư tế của mình.

Phong Ngữ hô lên: “Bắt tư tế Ám Thôn của Ám Thành, là hắn giết chết Nghiêm Mặc!”

Nghiêm Mặc không chết, tuy mối liên hệ trở nên hư ảo, như có như không, nhưng hắn biết Mặc của hắn không chết!

“Tất cả các người đều rời khỏi đây đi.”

“Cái gì?”

Cơ thịt trên người Nguyên Chiến khẽ run, hắn lạnh nhạt lặp lại: “Nếu không muốn chết, tất cả đều rời khỏi nơi này cho tôi!”

Hắn và Mặc vốn chỉ định đánh bại những người này, chứ cũng không có ý định giết chết bọn họ, cho nên hắn mới ‘chơi đùa’ đến tận bây giờ, mà Mặc vì không để nhóm cốt nô của tộc Luyện Cốt phát hiện ra năng lực thật sự của hắn, nên cũng không dùng sát chiêu lớn, cũng không nhảy vũ khúc hiến tế.

Nhưng bọn họ nhân từ và nhẫn nại như vậy rồi rốt cuộc đổi được cái gì đây?

Đám người Lưu Diễm đã tập trung lại với nhau.

“Tên tư tế kia đâu? Có phải đã bắt được hắn rồi không?” Lưu Diễm truy vấn Ám Thôn.

Ám Thôn nghĩ thầm: Ông nói thì dễ, chứ ta có thể giết được hắn đã là không tồi rồi, còn việc sống bắt hắn ư? Ám Thôn không lập tức nói thật, chỉ hàm hồ ừ một tiếng.

Đám người Lưu Diễm vui cực, Thù Nghệ liếc nhìn Ám Thôn, hắn cũng thấy cái lỗ đen kia, năng lực của người này làm hắn phải kinh hãi, tư tế nhỏ đó bây giờ bị đưa đến nơi nào rồi?

Ám Thôn quả thật có thể lợi dụng năng lực của mình để vây khốn một vài động vật nhỏ, nhưng đó đều là tạm thời, động vật càng lớn càng lợi hại thì thời gian vây khốn cũng càng ngắn, thỉnh thoảng còn có động vật và người bị vây khốn biến mất tăm. Hắn vì đảm bảo có thể giết chết tên tư tế kia, nên lúc đầu hoàn toàn không sử dụng không gian vây nhốt, mà dùng tới tuyệt chiêu lớn khác, lợi hại hơn, đó gọi là ‘không gian cắn nuốt’.

Đám người Lưu Diễm không biết dự định của Ám Thành, nghe nói tên tư tế kia đã bị bắt, như vậy chuyện bọn họ phải làm chỉ có một.

“Xà Đảm, có phải anh thật sự có biện pháp khống chế được thủ lĩnh Cửu Nguyên?”

“Chỉ cần các người có thể ép hắn lộ diện, nhưng biện pháp khống chế này cũng chỉ là tạm thời, thời gian rất ngắn, tốt nhất là các người phải nắm chặt được thời cơ.”

“Được, bây giờ chúng ta ép hắn ra.”

Đám người Lưu Diễm còn đang định làm theo kế hoạch mà chia nhau vây bắt Nguyên Chiến, thì người ta không cần bọn họ ép đã tự mình chui ra.

“Cẩn thận! Hắn tới rồi!” Ám Thôn sợ hãi kêu lên, bóng người lập tức biến mất.

Mọi người quay đầu lại, liền thấy Nguyên Chiến đứng ở phía sau cách đó không xa, nhếch môi cười, nhưng ý cười rõ ràng không có trong mắt.

“Tao chỉ nói với bọn mày một tiếng, tất cả bọn mày sẽ chết! Còn nữa, Ám Thôn là tên nào?”

“Xà Đảm!”

Xà Đảm đã ra chiêu, sợi xích được luyện chế từ xương có thể vây khốn chiến sĩ khống chế đất cấp mười hai trong truyền thuyết bắn về phía Nguyên Chiến.

Bốn chiến sĩ khống chế đất cấp chín đỉnh cấp mang vẻ mặt hiền lành cũng đột nhiên xuất hiện ở bốn phía Nguyên Chiến!

Những người khác biến sắc, không ngờ Xà Đảm lại vi phạm quy tắc tỷ thí, mang không chỉ một chiến sĩ vào sân đấu.

Nhưng Xà Đảm vốn không muốn tranh chấp chuyện xếp hạng, cái hắn hắn muốn từ đầu đến cuối chỉ có một, đó chính là Nguyên Chiến!

Chỉ cần hắn có thể có được người chiến sĩ đại địa chân chính này, thì thứ hạng sẽ chẳng là gì cả!



Nghiêm Mặc không bị không gian của Ám Thôn cắn nuốt.

Lúc ấy hắn cảm thấy có một lực hút lớn hút lấy mình, lực hút kia như có thể nghiền hắn thành bột phấn, hắn cảm thấy mình không cách nào tránh được nên lập tức chui vào phòng thí nghiệm.

Lần tỷ thí này, hắn đã dự đoán đủ loại tình huống một cách cẩn thận. Nhưng vì năng lực quái dị tựa như không có thật thể của đối phương, gai và ong vệ của hắn, bao gồm cả Vu Quả chưa chắc đã có thể bắt được đối phương, tuy hắn có thể rải thuốc mê trên diện tích lớn để chế ngự đối phương, nhưng lúc ấy Phong Ngữ đang nổi phong, hướng gió tuy hướng ra ngoài, nhưng vì ngăn trở đòn tấn công của Tri Xuân và Thù Nghệ, phạm vi gió đều bao phủ bốn vị tư tế.

Khi bị cắn nuốt, hắn chưa kịp nhắc nhở ba vị tư tế khác, nhưng hắn cũng không lo cho họ lắm, kẻ đánh lén hắn tuy có năng lực đặc biệt, nhưng nhất định sẽ có điểm yếu hoặc hạn chế gì đấy, nếu không thì bọn Lưu Diễm đã chẳng phải trăm phương nghìn kế dùng hết mọi thủ đoạn chỉ để đưa người này đến gần hắn, Thù Nghệ và Tri Xuân kiềm chế ba vị tư tế khác.

Tuy bị người ép phải tiến vào phòng thí nghiệm nên có chút không vui, nhưng điều này cũng xem như vẫn đi theo đúng dự tính của bọn họ. Không sai, kỳ thật Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đã sớm bàn bạc với nhau, hắn sẽ cố gắng không ra tay, chỉ phụ trách quan sát ai có khả năng là cốt nô của tộc Luyện Cốt, lúc cần thiết thì trốn vào phòng thí nghiệm, còn Nguyên Chiến thì ở bên ngoài giải quyết những người tỷ thí, chờ đến phút cuối, hắn sẽ lại ra khỏi phòng thí nghiệm, chẳng những không bại lộ thực lực mà còn vừa an toàn vừa đỡ tốn sức.

Nghiêm Mặc đang định quan sát thế giới bên ngoài thì đột nhiên há to miệng, hắn nhìn thấy cái gì?

Bây giờ hắn ở trong phòng thí nghiệm cũng có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài, tuy rằng liên hệ và cảm nhận khá yếu, nhưng thế giới bên ngoài lúc này rõ ràng không giống sân tỷ thí, thậm chí hắn còn không cảm nhận được liên hệ tinh thần giữa hắn và Nguyên Chiến.

Có chuyện gì đã xảy ra?

Nghiêm Mặc ‘nhìn’ ra bên ngoài, mày nhíu chặt, nhưng hắn lại không thể không đi ra, phòng thí nghiệm không thể di chuyển, hắn vào từ nơi nào thì sẽ ra từ nơi đó.

Đây là đâu? Vì sao hắn lại đến đây?

Có phải có liên quan đến năng lực của kẻ đánh lén hắn không? Năng lực của tên đó nhiều khi chính là thao túng không gian. Nếu là như thế, vậy hết thảy đều có thể giải thích. Có lẽ tên đó có thể thao túng không gian, cho nên thân thể mới tựa như ảo ảnh, mà tuyệt chiêu lớn cuối cùng tên đó dùng với hắn, có lẽ là dùng đường hầm không gian để ném hắn tới nơi khác.

Suy đoán của Nghiêm Mặc đã đúng tám chín phần mười, chỉ là hắn không ngờ tên tư tế Ám Thành kia thật ra không có tốt bụng tới mức chỉ là quẳng hắn đến khác, lúc ấy Ám Thôn muốn dùng lỗ đen cắn nuốt hắn, nhưng cũng tựa như Nghiêm Mặc không ngờ Ám Thôn có năng lực không gian, Ám Thôn cũng không ngờ Nghiêm Mặc có một cái không gian dùng để trốn.

Vì thế Nghiêm Mặc nhờ có phòng thí nghiệm mà không bị giết chết, vừa lúc không gian mà hắn mang tựa như một thứ rác rưởi cỡ lớn không thể tiêu hóa được, lỗ đen không đối phó được hắn, nên đành quẳng hắn ra ngoài.

Nếu là người khác, bị không gian quẳng ra nói không chừng đã bị ném đi đâu đó, văng ra ngoài vũ trụ cũng rất có khả năng.

Nhưng may mắn là trên linh hồn Nghiêm Mặc có sách hướng dẫn lưu đày trói buộc, sách hướng dẫn muốn khiến Nghiêm Mặc cải tạo thì sao lại để hắn lưu lạc vũ trụ chứ? Vì thế, khi Nghiêm Mặc bước ra vẫn là thế giới cũ, chẳng qua…

Nghiêm Mặc không nói gì mà nhìn ngôi nhà tranh cách đó không xa, nhà tranh hình tam giác, bức tường tứ phía được làm từ cỏ dại và bùn vàng.

Nhà tranh thấp lè tè, ước chừng chỉ cao cỡ hai mét. Dưới mái hiên treo mấy khúc xương và hai cái đầu lâu của động vật, hình dạng đầu lâu trông như một loài dê nào đó.

Ở cửa nhà tranh có một đống lửa và một cái giá nướng đơn giản, cách đống lửa không xa, trên mặt đất còn cắm một thanh giáo gỗ.

Một trận gió nóng thổi tới, hai thằng nhóc cởi truồng, người ngợm dơ bẩn ngồi ở cửa nhà tranh vọc bùn ngẩng mặt lên, ngơ ngác nhìn hắn. Một lát sau, một đứa nhỏ bỗng dưng hét chói tai, một đứa khác cũng khóc lớn.

Đứa nhỏ hét chói tai bò dậy cầm một cục phân nhìn qua là biết mới thải kế bên chọi vào người hắn.

Nghiêm Mặc vội vàng né ra, nhưng xung quanh đầy mìn, tuy hắn tránh được cục phân thằng nhóc chọi tới nhưng cũng thiếu chút giẫm phải một đống phân khác.

Được rồi! Hắn lại xuyên sang một xã hội nguyên thuỷ khác sao?

Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn trời, ừm, thời tiết rất tốt, nơi này hình như mới vào hạ?

Có tiếng quát, tiếng kêu sợ hãi nổi lên bốn phía, một đám dân bản xứ mặc váy da, thậm chí có người còn trần truồng cầm lấy giáo mác, khom lưng tới gần hắn.

“Cậu là ai? Cách xa con chúng tôi ra!” Người đàn ông được che ở đằng sau hình như là tộc trưởng, người nọ dùng tiếng bản xứ chất vấn hắn: “Cậu tới nơi này của chúng tôi là muốn làm gì?”

Nghiêm Mặc dùng kinh nghiệm của bản thân khi đối phó với dân nguyên thủy bản xứ, hắn càng không có biện pháp với họ hay cố gắng nói lý lẽ, càng tỏ thái độ ôn hòa hiền lành sẽ chỉ khiến họ cảm thấy hắn dễ bắt nạt, nên trước hết hắn cần dọa sợ đối phương.

Cho nên Nghiêm Mặc với thân xác thiếu niên linh hồn ông chú bày ra vẻ mặt lạnh lùng nhất của mình, dùng giọng điệu thần côn đến không thể thần côn hơn nói: “Tôi là sứ giả của Tổ Thần, Tổ Thần nghe thấy tiếng khẩn cầu của các người, biết các người gặp phải nguy nan, có người bị thương, có người sinh bệnh, bọn họ chịu khổ và tra tấn sắp chết, Tổ Thần liền phái tôi tới đây trợ giúp các người.”

Đám dân bản xứ ngây ra. Người này đang nói tiếng của bọn họ? Không, hắn không nói tiếng của bọn họ, phát âm của hắn rõ ràng không giống, nhưng bọn họ đều nghe hiểu!

Chỉ cần cách nhau một ngọn núi hoặc một vùng thảo nguyên, thì ngôn ngữ của các bộ tộc sẽ khác nhau, năng lực vừa có thể nghe hiểu vừa có thể nói ra thứ ngôn ngữ để người khác cũng nghe hiểu được quan trọng tới cỡ nào? Điều này chỉ cần nhìn vẻ mặt của những người bản xứ đó liền biết.

“Cậu? Tổ Thần?” Người bản xứ đồng thời lùi ra sau.

Nghiêm Mặc cố đanh cái mặt hiền lành của mình lại.

Tộc trưởng của dân bản xứ thò đầu lên, đánh bạo hỏi: “Cậu nói Tổ Thần là ai? Là người của tộc Luyện Cốt vĩ đại ư?”

Nghiêm Mặc: Mẹ nó! Sao người nơi này lại không biết Tổ Thần mà lại biết tộc Luyện Cốt vậy? Từ từ! Vì sao một tộc trưởng bản xứ lại biết đến tộc Luyện Cốt?

“Cậu nói cậu là người tộc Luyện Cốt? Là tộc Hồng Giác, Hắc Giác, hay Bạch Giác?”

“Nơi này của chúng tôi thuộc lãnh địa của Ô Càn đại nhân tộc Hắc Giác.”

Nghiêm Mặc hít sâu một hơi, cảm thấy tình thế này có hơi ngoài ý muốn: “Vị Ô Càn đại nhân của tộc Hắc Giác kia có đối xử tốt với các anh không? Người nọ ở đâu?”

Vị tộc trưởng nọ có hơi co rúm lại, y chưa nói Ô Càn có đối xử tốt với họ hay không, chỉ trả lời: “Thành phủ của Ô Càn đại nhân nằm bên kia núi, cách chúng tôi rất xa. Đại nhân, ngài là người mà Ô Càn đại nhân phái tới thu cung phụng sao? Nhưng bây giờ vừa mới vào hạ, chúng tôi vẫn chưa săn được bao nhiêu dã thú, có thể…”

“Tôi không phải sứ giả tộc Luyện Cốt, Tổ Thần không phải tộc Luyện Cốt.” Nghiêm Mặc cảm thấy không nên giả mạo thân phận sứ giả tộc Luyện Cốt: “Tổ Thần nghe thấy có người khẩn cầu, nơi này của các anh có người sinh bệnh hoặc bị thương đúng không?”

Hắn không tin một bộ tộc lạc hậu như vậy lại không có ai sinh bệnh hoặc bị thương.

Những người bản xứ nhìn nhau, thì thầm to nhỏ.

“Làm sao cậu ta biết bộ tộc chúng tôi có nhiều người sinh bệnh?”

“Có phải là hiến tế của Đại Vu đã khiến thần nghe được không? Thần phái người tới cứu chúng ta?”

“Thật vậy chăng?”

“Cậu ấy có gạt chúng ta không?”              

“Thứ cậu ta mặc là y phục ư? Vật liệu thoạt nhìn còn tốt hơn mấy vị bề trên của tộc Luyện Cốt nhiều!”

“Đúng vậy, cậu ta thoạt nhìn không giống bọn cốt vệ hung dữ.”

Vị tộc trưởng nọ nói khẽ gì đó với người bên cạnh.

Nghiêm Mặc nghe thấy đối phương cho người mời Đại Vu sang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.