Dị Thế Lưu Đày

Chương 429: Lần đầu gặp phải dịch bệnh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

73ca9faae3b7a09db38da826d341bb92

“Xem ra xã hội ở đây không phát triển giống như đại lục chỗ hắn ở, dù bọn họ thoạt nhìn cũng bần cùng y như bộ lạc nguyên thủy.”
Quay thời gian trở lại nửa ngày trước, vị tộc trưởng kia cho người đi mời Đại Vu, trước khi Đại Vu tới, tộc trưởng chỉ dám trộm nhìn Nghiêm Mặc chứ không dám tới gần hắn.

Trẻ con mới sinh như nghé con không sợ cọp, bọn nó không hiểu gì, thấy Nghiêm Mặc ăn mặc không giống bọn nó, tuổi lại không lớn, đều tò mò vây quanh hắn, những đứa trẻ này đều bị người lớn quát rồi kéo ra, không cho tới gần Nghiêm Mặc.

Tộc trưởng muốn bảo mọi người đừng vây lại, nhưng không bao nhiêu người nghe lời y, vị tộc trưởng nọ có vẻ như rất hiền, hô vài câu mà thấy mọi người không nghe theo thì cũng chỉ bất đắc dĩ cười khổ, có điều, chính y không dám tới gần Nghiêm Mặc, nhưng lại không muốn rời đi, cũng chẳng thể trách những người khác không nghe lời được.

Nghiêm Mặc nhìn xung quanh một vòng, người ta vây xem hắn như vây xem động vật hiếm lạ, hơn nữa còn càng lúc càng nhiều người vây xem.

“Khụ!”

Đám người đột nhiên lui ra sau mấy bước.

Bộ tưởng hắn là cọp à? Nghiêm Mặc bật cười, sờ sờ mặt mình, lại nhìn nhìn cách ăn mặc của mình, bỗng nhiên có chút ngộ ra, những người này hình như không sợ hắn, mà là vì y phục của hắn? Hay là sợ hắn ho khan?

Nghiêm Mặc bắt đầu quan sát người xung quanh, vừa nhìn liền phát hiện ra có vài người mang bệnh giai đoạn đầu. Nhưng những người đó không biết là do không phát hiện bệnh trạng của mình, hay là không thèm để ý mà lại đứng lẫn trong đám người.

“Vây quanh ở nơi này làm gì? Lũ vừa mới rút, ngoài ruộng còn nhiều thứ để dọn dẹp đấy, tụ ở chỗ này làm chi? Muốn lười biếng hả? Đi đi đi! Tất cả đi làm việc!” Có tiếng rống to truyền đến, giọng điệu rất hung dữ.

Tiếng rống to này lại hữu hiệu hơn mệnh lệnh của vị tộc trưởng kia, người vây xem Nghiêm Mặc vừa nghe thấy liền tản ra không ít.

Chỉ chốc lát, từ phía sau đám người có một người bước tới, thân hình người nọ cường tráng chắc nịch, mày rậm mắt báo mũi sư tử, môi dày răng sún tai vểnh, xấu đến mức cực kỳ đặc sắc, bên hông chỉ quấn một cái váy da ngắn ngủn, cái thứ vĩ đại nào đó treo lúc lắc giữa hai chân, lúc ẩn lúc hiện.

“Nghe nói có thần sứ tới? Chính là cậu?” Thanh niên mũi sư tử đi đến trước mặt Nghiêm Mặc, đánh giá hắn một phen, sau đó cắm thanh giáo xuống đất, lớn tiếng hỏi, vẻ mặt hắn có chút khinh thường và không tin.

“Là tôi.” Nghiêm Mặc nín thở, không phải vì hắn khó tính hay làm dáng gì, mà thật sự là vì mùi trên người tên thanh niên mũi sư tử này quá nặng!

Tên thanh niên vừa há mồm thì một luồng khí hôi phả ra nồng nặc, cộng thêm mùi mồ hôi chua loét trên người do nhiều ngày không tắm. Tình trạng vệ sinh cá nhân của đám người vây xem cũng không hơn gì, ngay cả khi đứng cách hắn xa, nếu có gió thổi đến, mùi cũng không tính là quá tra tấn người, nhưng tên thanh niên này lại đứng gần như vậy, cái mùi chua loét tanh tưởi nóng hừng hực kia như trực tiếp đập vào mặt hắn.

“Chỉ một mình cậu? Không có người hầu? Không có hộ vệ? Không có nô lệ? Ngay cả thú cưỡi cũng không?” Thanh niên mũi sư tử càng thêm hoài nghi.

“Hậu Sư! Trở về!” Vị tộc trưởng kia đứng sau đám người, mặt đầy nôn nóng kêu lên.

Hậu Sư xoa xoa mũi, quay đầu lại nhìn y một cái, rồi lại quay đầu nhìn Nghiêm Mặc: “Cậu là thần sứ từ đâu tới? Thần sứ đại nhân của tộc Luyện Cốt đều có sừng, nhưng cậu không có!”

“Tôi là sứ giả của Tổ Thần, không liên quan gì tới tộc Luyện Cốt. Tôi nói này, các anh cứ định tiếp tục lãng phí thời gian như vậy à? Tôi nghe các anh nói có không ít người sinh bệnh và bị thương, chỉ một lát chậm trễ cũng chính là hao phí sinh mệnh của họ, có từng nghe câu cứu người như cứu hoả chưa?”

Hậu Sư hơi sửng sốt, chắc là nhận ra Nghiêm Mặc ghét bỏ mùi trên người mình, liền cố ý tới gần hắn một bước: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy có thần sứ vội vã cứu người như vậy đó, rốt cuộc cậu là ai? Từ đâu đến? Đến thôn Đất Trũng chúng tôi muốn làm gì?”

Nghiêm Mặc lười nói nhiều với hắn, giơ tay lên, tiện đà chỉ cho hắn nhìn sang một người đàn ông có bệnh trạng tương đối rõ ràng: “Anh! Chính là anh! Có phải anh cảm thấy cổ họng rất đau không? Mỗi khi nuốt thức ăn đều cảm thấy thật khó khăn? Lại còn có chút đau đầu, xương khớp cũng nhức mỏi?”

Người đàn ông bị chỉ vào há to miệng, sợ tới mức hú một tiếng quái dị rồi xoay người bỏ chạy.

Nghiêm Mặc: “…”

Hậu Sư thấy Nghiêm Mặc đi qua người mình, lập tức muốn vươn tay ngăn hắn lại, nhưng mà! “Tay của tôi, thân thể tôi, sao tôi lại không cử động được! Cậu đã làm gì tôi?”

Mới đầu đám người xung quanh còn chưa ý thức được Hậu Sư xảy ra chuyện, bọn họ chỉ thấy Hậu Sư gầm rú, nhưng thân thể lại không có chút sứt mẻ nào, khi thấy ngay cả đầu mà hắn cũng không thể di chuyển thì mới phát hiện bất thường.

Vị tộc trưởng kia cũng nhờ Hậu Sư rống lên mới phát hiện hắn xảy ra chuyện, điều này làm cho y càng thêm sợ hãi, vừa sợ vừa hoảng: “Cậu cậu cậu! Cậu đừng có lại đây! Cậu đã làm gì Hậu Sư?”

Nghiêm Mặc không để ý đến y, lại chỉ vào một người khác: “Cô, cái cô gái trẻ để tóc dài kia, cô chảy nước mũi mấy ngày rồi? Thường ho khan đúng không? Có ra đờm không? Đờm khi ho ra màu trắng hay màu vàng?”

“Khụ khụ!” Cô gái nọ bị dọa sợ cho liên tục ho khan.

Nghiêm Mặc: “Xem ra là vừa sổ mũi vừa ho. Hai người mắc bệnh thương hàn, còn có anh, anh và anh, năm người này tạm thời đừng ở chung với người khác, nếu phong hàn là virus thì cũng sẽ lây, có biết không?”

Năm người bị hắn chỉ đều sợ hãi không thôi, mà người vốn đang đứng quanh họ cũng nhao nhao tránh xa.

Cô gái trẻ nhất khóc lớn tại chỗ.

“Khóc cái gì mà khóc? Không được khóc! Có tôi ở đây, chỉ cần các người ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không có ai chết cả.” Nghiêm Mặc khí phách mười phần, giọng điệu không có chút an ủi nào, hắn cũng không định an ủi những người này.

Cảm mạo với hắn mà nói là bệnh vặt, nhưng ở thời đại này thì chính là dịch bệnh nghiêm trọng có thể gây chết người. Dược vật đúng bệnh trên tay hắn hiện giờ không nhiều lắm, khi không biết ở phụ cận có thảo dược nào để thay thế hay không, hắn đương nhiên phải tận lực giảm bớt số người bị lây bệnh.

Vị tộc trưởng kia đứng sau đám người hoang mang lo sợ mà không ngừng nhìn ra sau lưng.

Nghiêm Mặc vốn muốn trị liệu cho vài người ngay tại đây để những người này tin hắn không phải lừa đảo, nhưng những người này bao gồm cả người bệnh đều trốn tránh hắn, tộc trưởng cũng không phải người có thể làm chủ, điều này làm hắn sinh ra cảm giác bi đát khi ‘không bột đố gột nên hồ’.

Bất đắc dĩ, Nghiêm Mặc đành phải đi đến chỗ vị tộc trưởng đang sợ hãi kia, vừa đi vừa nói: “Đại Vu các người đâu? Khi nào mới tới?”

“Cậu! Cậu không được lại đây!” Tộc trưởng kia kêu to, thanh niên trai tráng bên cạnh y cũng múa may thanh giáo với Nghiêm Mặc để uy hiếp.

Vì thế, chờ khi vị Đại Vu kia dẫn người chạy tới, liền thấy một cảnh tượng làm y phải cạn lời: Một cậu thiếu niên Vô Giác Nhân ăn vận cao quý, diện mạo thiện lương hàm hậu tới gần các tộc nhân khác, mà các tộc nhân khác thì không ngừng lùi về sau như vị tộc trưởng kia, cách đó không xa, chiến sĩ lợi hại nhất trong tộc – Hậu Sư cứ đứng đưa lưng về phía mọi người, miệng không ngừng rống giận.

“Đại Vu tới! Đại Vu tới!” Đám người nhìn thấy Đại Vu xuất hiện, tất cả đều mừng rơn mà hô to, những người sợ hãi đều chạy qua chỗ y, vị tộc trưởng kia là chạy nhanh nhất.

Nghiêm Mặc nhìn thấy người có thể chủ sự rốt cuộc cũng tới, liền thu lại mớ gai mà hắn định phóng ra.

Đại Vu Hậu Nữ không biết mình đuổi tới rất đúng lúc, y bất đắc dĩ mà nhìn thôn trưởng đại nhân nhát gan nhà mình, chủ động tiếp đón Nghiêm Mặc: “Khách nhân đến từ phương xa, xin chào, tôi là vu giả của thôn này. Đường từ thành của Ô Càn đại nhân đến đây đã bị phong bế, xin hỏi ngài đến từ đâu?”

Hậu Nữ không phải phụ nữ, y là một người đàn ông trung niên thoạt nhìn đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng có khả năng tuổi thực tế lại trẻ hơn, trên đầu cắm lông chim màu đen, trên cổ đeo vòng cổ cốt khí, vừa thấy liền biết thân phận hoàn toàn khác biệt với những người xung quanh.

Vị tộc trưởng kia vội nhỏ giọng giới thiệu thân phận của Nghiêm Mặc cho Hậu Nữ.

Thôn? Đúng rồi, vừa rồi tên Hậu Sư kia cũng đã nói nơi này là thôn Đất Trũng. Xem ra xã hội ở đây không phát triển giống như đại lục chỗ hắn ở, dù bọn họ thoạt nhìn cũng bần cùng y như bộ lạc nguyên thủy.

Nghiêm Mặc chú ý quan sát bốn phía, vừa nhìn kỹ, quả nhiên đã nhìn ra một vài đặc điểm mà trước đó không chú ý tới.

Trong lúc quan sát, Nghiêm Mặc không quên mang theo nụ cười thân thiện để trả lời vấn đề của Hậu Nữ: “Đại Vu tôn kính, xin chào, tôi đến từ thần điện của Tổ Thần, Tổ Thần Bàn Cổ tình cờ nghe thấy tiếng người cầu khẩn trên mảnh đất này, cảm nhận được khổ sở của bọn họ, nên phái tôi đến đây trợ giúp.”

Nếu là thời hiện đại, Nghiêm Mặc mà dám nói như vậy, người khác hoặc là xem hắn như tên lừa đảo, hoặc là dẫn hắn tới bệnh viện tâm thần. Nhưng người nơi này thấy y phục đẹp đẽ quý giá của hắn, ít nhất sẽ không nghĩ hắn bị bệnh tâm thần, về phần có phải lừa đảo hay không, bọn họ đương nhiên sẽ có cách để kiểm chứng.

“Thì ra là thần sứ đại nhân.” Hậu Nữ nắm hai tay lại đặt ở trước ngực, hành lễ với hắn.

Nghiêm Mặc dùng nắm tay phải khẽ chạm lên ngực trái để đáp lễ. Thái độ của hắn thay đổi theo thái độ của thôn dân, mới đầu hắn mang thân phận thần sứ là để dọa sợ và tránh những xung đột không cần thiết, hiện giờ người ta tôn trọng hắn, hắn cũng không cần phải tiếp tục giả vờ.

Khi hắn thả lỏng, gương mặt thiện lương, hàm hậu, đáng yêu của mình lập tức phát huy tác dụng. Hắn lại cười một cái, vị thôn vu Hậu Nữ kia cũng thả lỏng theo.

Hậu Nữ cẩn thận nói: “Sứ giả đại nhân tôn kính, chúng tôi chưa từng nghe qua danh của Tổ Thần Bàn Cổ, chỉ có ánh sáng của Bàn A Thần vĩnh viễn chiếu rọi.”

“Bàn A Thần?”

Hậu Nữ lại nắm hai tay đặt ngực trước: “Đó là vị thần tối cao và duy nhất của chúng tôi.”

Vị thần tối cao và duy nhất? Vậy sứ giả Tổ Thần như hắn có bị coi là dị đoan không? Nhưng thấy vẻ mặt vị thôn vu này thì hình như bọn họ không quá bài xích hắn.

Hình như có chỗ nào đó không đúng? Vì sao hắn lại cảm thấy vị thôn vu này khi nhắc tới Bàn A Thần lại không có chút thành kính nào?

Một vu giả nếu bất kính với thần của mình, thì ngay từ đầu cũng đã không tin hắn, vậy danh vu giả của hắn còn có ý nghĩa gì nữa? Hay vị thôn vu này không thờ phụng và tín ngưỡng Bàn A Thần?

Mà vấn đề này, không lâu sau đó hắn đã có được lời giải.

Trước đấy, lời nói và việc làm của Nghiêm Mặc lại càng thêm cẩn thận, vấn đề tín ngưỡng từ trước đến nay luôn là nguyên nhân dẫn đến xung đột chiến tranh, hắn không muốn bị người ta ghét, càng không muốn bị xem là dị đoan.

Cho nên hắn lảnh tránh vấn đề về thần, trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Có phải các anh còn những người bệnh khác không? Có thể để tôi gặp bọn họ không? Nếu tôi có thể giúp bọn họ thì tốt rồi, nếu không thể, vậy tôi sẽ rời đi.”

Vị tộc trưởng kia nghe thế thì có hơi lo lắng, Hậu Nữ lại trầm ngâm: “Được, mời đi theo tôi.”

Tộc trưởng sốt ruột: “Đại Vu, chờ một chút, còn Hậu Sư…”

Thôn vu Hậu Nữ mặt không cảm xúc dặn dò y: “Thôn trưởng đại nhân, bảo mọi người đi làm việc đi, đừng có tụ ở chỗ này mà lười biếng, đừng quên, vì cung phụng cho ô Càn đại nhân và thần điện, hiện giờ ngay cả lương thực tồn trữ cho hai ngày sau chúng ta cũng không có!”

Nghiêm Mặc cứ cảm thấy lời cuối cùng của Hậu Nữ là nói với hắn, có điều mục đích của hắn không phải vì thù lao, đương nhiên không ngại Hậu Nữ ám chỉ mình rằng thôn bọn họ nghèo nên sẽ không ép ra được chút nước luộc nào đâu.

Thôn trưởng đại nhân nhát gan thấy Đại Vu hạ lệnh, lập tức mặc kệ Hậu Sư, hét to xua đuổi các thôn dân hóng chuyện.

“Khoan đã!” Nghiêm Mặc chỉ lại năm người vừa rồi một lần nữa: “Những người này cần tách ra, bọn họ đều sinh bệnh. Chỗ tôi có thảo dược, chút nữa sắc thuốc cho bọn họ uống, mặt khác, tất cả thôn dân các người cần phải uống một chút để phòng ngừa.”

Có vài từ Hậu Nữ nghe không hiểu, nhưng cũng không gây trở ngại gì đến việc y hiểu ý Nghiêm Mặc: “Ngài có thảo dược chữa bệnh? Ngài thật sự có thể trị bệnh cho họ?” Hai mắt thôn vu đại nhân sáng lên.

Tuy y hoài nghi thân phận của Nghiêm Mặc, nhưng khi đề cập đến chuyện sống chết của các tộc nhân, y tình nguyện chọn cách tin tưởng. Hơn nữa, bệnh trạng của mấy người kia quả thật rất giống những người bị bệnh mà chết lúc đầu.

“Bệnh thương hàn, bọn họ hiện giờ chưa quá nghiêm trọng, nếu có người nóng lên thì nhất định phải nói cho tôi biết.”

Cậu ta ngay cả có người nóng lên cũng biết! Lòng tin của Hậu Nữ đối với Nghiêm Mặc tăng lên ba phần, y kích động gật đầu, lập tức nói với vị tộc trưởng kia: “Đưa năm người bọn họ tới một căn nhà riêng, không được tôi cho phép thì không để bọn họ ra.”

“Được.” Tộc trưởng đại nhân rất nghe lời.

Không hiểu sao Nghiêm Mặc cảm thấy cảnh tượng này rất quen mắt.

Năm người kia nghe Đại Vu hạ lệnh, sắc mặt đều trắng bệnh, mắt thấy sắp sửa quỳ xuống thì bị tộc trưởng quát lớn một tiếng, rồi đuổi tất cả đi.

Nghiêm Mặc vốn muốn nói không cần phải cách ly bọn họ nghiêm trọng như vậy, nhưng trước mắt cũng chỉ có phương thức xử lý đơn giản như thế là hiệu quả nhất, nên không phản đối.

“Tất cả những người khác đều xuống ruộng làm việc đi!” Hậu Nữ tiếp tục hạ lệnh.

“Vâng.” Các thôn dân dường như rất tôn kính vị thôn vu này, nghe xong liền chạy đi không còn một ai, tất cả đều ngoan ngoãn cùng vị thôn trưởng kia đi làm ruộng.

Hậu Sư thấy mọi người đều chạy đi hết, không một ai quan tâm đến mình, liền tức giận rống to.

Hậu Nữ đảo mắt qua người hắn, không nói lời nào.

Nghiêm Mặc như thể bây giờ mới nhớ tới người này, đứng từ xa phất tay một cái, số gai đen trên người Hậu Sư lập tức rút vào tay hắn.

Hậu Sư cảm thấy mình cử động được rồi thì lập tức nhảy dựng lên rống to, xoay người muốn nhào qua.

“Hậu Sư!” Khi Hậu Nữ thấy Nghiêm Mặc phất tay thì nâng cao cảnh giác, nhưng thấy Hậu Sư cử động được liền biết vị thần sứ đại nhân này đã đặc xá tội bất kính của Hậu Sư, nhưng cái tên Hậu Sư kia vừa dễ kích động vừa ngu xuẩn, lại trêu vào người không thể trêu!

Hậu Sư liền thắng lại: “Đại Vu, cậu ta…!”

“Câm miệng! Chẳng phải tôi bao anh dẫn người đi săn thú hả? Sao lại chạy về? Những người khác đâu?”

Hậu Sư kiềm chế để không phải trừng Nghiêm Mặc: “Những người khác đều ở ngoài ruộng.”

“Vậy sao các anh lại về?” Thôn vu Hậu Nữ phát sầu vì đám tộc nhân ngu ngốc của mình, ngay cả thôn trưởng mà Đại Vu đời trước chọn ra cũng đần như vậy!

“Đụng phải người tộc Tiền Sơn.”

“Các anh lại đánh nhau với bọn hắn?” Trong giọng nói của Hậu Nữ ẩn chứa sự tức giận.

Hậu Sư nhìn trời nhìn đất nhưng không dám nhìn y.

Hậu Nữ liền cao giọng, tức giận đến mức lời nói ra cũng phát run: “Tôi đã nói với các anh bao nhiêu lần, hiện giờ trong thôn có nhiều người chết như vậy, lại có nhiều người sinh bệnh như vậy, một khi thôn khác chạy tới cướp địa bàn của chúng ta, thì dù chúng ta có liền thủ cũng không ngăn được. Bọn hắn đã sớm đỏ mắt với cái hồ nước mà chúng ta có, hiện giờ các anh còn đánh nhau với bọn hắn, không phải là đưa lý do khiêu chiến cho bọn hắn hay sao hả?”

“Chiến thì chiến, chúng ta còn sợ gì bọn hắn?” Hậu Sư lầm bầm.

Hậu Nữ rống to: “Anh lợi hại! Hả? Anh có thể đánh thắng được bao nhiêu người? Nếu anh thật sự lợi hại, thì sẽ không bị thần sứ đại nhân…”

“Cậu ta không phải thần sứ.” Hậu Sư lại bắt đầu trừng Nghiêm Mặc, cánh tay hắn rõ ràng còn to hơn đùi của cậu thiếu niên tự xưng là thần sứ này, nhưng hắn lại bị cậu ta áp chế.

Nghiêm Mặc đang hóng chuyện thấy thế liền nhe răng cười với tên thanh niên kia.

Hậu Sư giơ nắm tay lên.

Thôn vu Hậu Nữ không muốn giảng đạo cho cái tên đầu đá này nữa, liền ra lệnh: “Anh nghe cho rõ đây, về sau không có tôi cho phép, tuyệt đối không được chủ động khiêu khích người của thôn khác!”

“Lúc săn thú gặp nữa thì làm sao? Bọn chúng cướp con mồi của chúng ta thì làm sao? Chúng ta đều phải nhịn à?”

“Cố chịu qua khoảng thời gian này rồi lại nói.” Hậu Nữ cắn răng.

“Được! Về sau tôi sẽ tránh mặt người của thôn khác.” Hậu Sư lại đột nhiên trừng Nghiêm Mặc: “Cậu nói cậu tới cứu người đúng không? Vậy cậu nhất định phải chữa khỏi cho tộc nhân của tôi, nếu không…”

“Nếu không thì sao?” Nghiêm Mặc cười như không cười.

Hậu Sư nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Nếu không thì tôi liền nói cho người của thần điện, là cậu không phụng dưỡng Bàn A Thần.”

“Hậu Sư!” Hậu Nữ nổi giận quát: “Còn không cút cho tôi!”

Hậu Sư ngoan ngoãn cút.

Hậu Nữ thu lửa giận lại, xin lỗi Nghiêm Mặc: “Thần sứ đại nhân, ngài đừng nghe Hậu Sư nói bậy, hắn sẽ không nói chuyện của ngài cho thần điện đâu, kỳ thật hắn có muốn nói cũng không có cách, con đường dẫn từ thôn chúng tôi đến thành Ô Càn đã bị phong bế rồi.”

Nghiêm Mặc nhớ tới chuyện này: “Bị phong bế? Bởi vì thôn các anh có người mắc bệnh?”

Hậu Nữ ôm hận gật đầu.

“Xem ra bệnh dịch trong thôn các anh không chỉ là bệnh thương hàn, nói cho tôi biết, có phải các anh còn có loại bệnh nào dễ đoạt mạng người và dễ lây lan không? Những người bệnh đó đang ở đâu?” Nghiêm Mặc cũng nghiêm túc hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.