Dị Thế Lưu Đày

Chương 446: Quyết định của thành chủ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

3d8d6ca89fabcb2bfb40af1c80fb5891

“Để Ma Cam dẫn đội đi bắt người.”
“Trên đầu ta có ba cọng lông vàng, phía sau còn có một đôi cánh nhỏ, hai móng vuốt biến thành bốn cái, khặc khặc khặc, ta cũng biến thành quái hai chân nhỏ í a quái hai chân nhỏ!”

Một thằng nhóc béo ú, cái mông trơn nhẵn, vừa sung sướng hát vừa ra sức kéo một cái gì đó hình người, màu trắng, mập mập trong bụi cỏ.

Thứ kia trông như một cái rễ cây màu trắng thật lớn, lại giống như một cục đá, không có chân, phía dưới cũng không có rể, hình dạng chỉnh thể giống như một bức tượng phật Di Lặc ngồi xếp bằng trên mặt đất, trắng trẻo mập mạp, bụng to, mặt không có ngũ quan rõ ràng, trên đầu có một mớ tóc rối hình như là đám cành cây mập như ngón tay, trên cành không có lá, cuối mỗi cành đều có treo một cái cục tròn tròn nho nhỏ màu trắng, nếu Nghiêm Mặc nhìn thấy nó chắc chắn sẽ nói: Trông như nhân sâm!

Thằng bé kéo hự hự nửa ngày, mệt thì nghỉ trong chốc lát, nó vốn đang bay trên trời, đang định chia sẻ cái thứ mà nó cảm thấy ăn rất ngon này cho Mặc của nó, nào ngờ bay được nửa đường lại đột nhiên rớt xuống, sau đó nó liền ngủ say, chờ khi tỉnh lại, nó đã biến thành dáng vẻ như bây giờ.

Nhưng nó không thấy sợ hãi hay kỳ lạ, còn vô cùng cao hứng, biến thân là lần lột xác cuối cùng trước khi tộc bọn nó đến giai đoạn thành niên, vốn dĩ chỉ có thể xuất hiện vào lần bế quan tiếp theo của nó, nó sẽ có thể biến thành hình dáng mà nó thích hoặc muốn, suốt ngày nó đều muốn biến thành quái hai chân nhỏ giống Mặc, bây giờ thì biến thành rồi!

Điều khiến nó vui vẻ là, nó còn có hơn quái hai chân khác một đôi cánh! Quái hai chân lớn nhất định sẽ ghen tỵ đến chết, khặc khặc khặc!

Có điều, lần biến thân này chắc là vì còn chưa tới đúng thời kỳ nên khi nó biến thành như vầy thì tạm thời không biến trở về bộ dáng ban đầu được nữa.

Ai da, sầu chết nó, thứ này nặng như vậy, nó phải làm sao để kéo tới chỗ Mặc chứ, thật muốn quẳng đi!

“Gì vậy? Nhóc con?” Binh lính tuần tra Hữu Giác Nhân ở phụ cận thành Ô Càn phát hiện ra nó.

“Bàn A Thần tại thượng! Sau lưng nó còn có một đôi cánh!”

“Nó đang kéo cái gì vậy?”

Một đội sáu tên lính vây quanh thằng nhóc.

Thằng nhóc ngồi phịch trên mặt đất ngẩng đầu, ai nha, lại có kẻ muốn đánh cướp.

Giơ nắm tay nhỏ mum múp thịt lên, đầu ngón tay còn có móng vuốt bén nhọn, gió thổi xuống đất, vài cọng cỏ dại đứt đoạn, thằng nhóc cười khặc khặc đầy quái dị.

Các binh lính Hữu Giác Nhân không ai để ý đến vài cọng cỏ dại kia, chỉ nghĩ: Thằng nhóc này thoạt nhìn đáng yêu ghê, mà giọng cười sao lại nghe quỷ dị như vậy?

Mà không cần biết thằng nhóc này đáng yêu cỡ nào, điều đầu tiên hắn nghĩ đến rằng đây là một Vô Giác Nhân, tiếp theo, còn có cánh, thứ ba, nó đang kéo một thứ đồ kỳ quái. Tộc Vô Giác có cánh kỳ quái như vậy nhất định phải bắt đi giao cho thần điện.

Lúc này, trong phủ đệ Y Phàm, quản lý rốt cuộc cũng gặp được Y Phàm đại sư, Y Phàm đại sư nghe sự tình thuật lại xong thì lập tức cho người đưa Nghiêm Mặc tới chỗ mình.

Người hầu trong phủ đi tới viện của bốn Vô Giác Nhân nhưng không tìm được họ, nhìn thời gian liền đoán có thể bọn họ tới phòng bếp lớn, rồi lại đi đến nhà ăn.

Chờ khi người hầu này tới nhà ăn, liền đứng ngớ người ở cổng lớn được rộng mở.

Trong sảnh, bốn Vô Giác Nhân ngồi trước một chiếc bàn dài, đang dùng bữa, trên bàn bày rất nhiều cốt khí, còn có thịt cá rau dưa và trái cây, trong đó có một Vô Giác Nhân ăn đến mức đầu không ngẩng dậy.

Không, đó không phải trọng điểm, trọng điểm là…

Người hầu ngơ ngác đi vào nhà ăn, trước tiên cúi đầu nhìn sàn, rồi lại ngẩng đầu nhìn vách tường xung quanh.

Bàn A Thần tại thượng! Nơi này đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao những Cốt Khí Sư đại nhân cao quý đó, còn có những du chiến sĩ lợi hại của bọn họ, lại bị khảm trên vách tường và sàn của nhà ăn vậy? Mà rất nhiều người ngay cả quần áo cũng bị lột sạch!

Những người này hình như bị ấn vào vách tường và mặt đất, có vài người nhắm mắt không biết còn sống hay đã chết, có vài người rõ ràng còn giữ được ý thức, hai mắt nhìn chằm chằm ra ngoài, vẻ mặt tựa như đang cố gắng giãy giụa, tiếc là thân thể vẫn bị khảm chặt vào tường.

Đám người còn tỉnh nhìn thấy người hầu tiến vào, lập tức kêu to: “Cứu! Mau kêu phủ vệ tới!”

“Đi nói cho thần điện! Bảo thần điện phái người tới bắt chúng! Bọn chúng là ác ma! Bọn chúng nhất định là chiến sĩ ma mà vực sâu ác ma phái tới!”

“Không cần gọi người bên ngoài, trước tiên bẩm báo cho Y Phàm đại nhân, mau lên!”

Người hầu nghe thấy tiếng kêu quen thuộc thì quay đầu lại, thình lình nhìn thấy đại quản sự.

Đại quản sự đau khổ rên rỉ, hắn ta bị khảm trên tường, phương hướng đối mặt vừa lúc có thể nhìn thấy bốn Vô Giác Nhân kia, hắn thấy vẻ mặt của bốn Vô Giác Nhân thì sợ hãi, còn đang rất hối hận.

Người hầu không dám đi vào trong, vừa lúc Nguyên Chiến ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta, tầm mắt hai người giao nhau, người hầu sửng sốt một lúc thì quay đầu chạy ra ngoài.

Nguyên Chiến hung hăng xé xuống một miếng thịt, ra sức nhai.

“Tôi đi lấy chút đồ ăn, các anh ăn trước.” Nghiêm Mặc cười, vỗ vỗ vai Hậu Nữ, cất hết toàn bộ cốt khí cốt bảo cốt tệ trên bàn vào túi không gian, rồi đứng dậy đi vào phòng bếp.

“Vâng, đại nhân.” Tim Hậu Nữ đến tận bây giờ vẫn còn đang kinh hoàng, trong mắt tràn đầy sự sùng bái và kính ngưỡng điên cuồng đối với Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến.

Hậu Sư từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu hắn có thể buông thả mà ăn nhiều đồ ngon như vậy, hiện giờ trong đầu hắn chỉ có ăn và ăn, có thần sứ đại nhân ở đây, hắn không sợ cái gì hết.

Người trong phòng bếp vẫn còn ở, nhưng dù là Hữu Giác Nhân hay nô lệ Vô Giác Nhân, nhìn thấy hắn tiến vào lấy thức ăn đều không có ai dám ngăn cản, thậm chí chỉ cần Nghiêm Mặc hơi tới gần một chút, bọn họ liền sợ tới mức liên tục thụt lùi né tránh.

Nghiêm Mặc cũng không khách khí, hắn lấy hết toàn bộ thức ăn đã nấu chín và lương thực dự trữ trong phòng bếp, cho vào túi không gian, ngay cả kho hàng của người ta cũng dọn sạch. Làm như vậy mặc dù hơi có lỗi với Y Phàm đại sư, nhưng chỉ là phòng bếp lớn mà thôi, chắc không đến mức làm Y Phàm đại sư chịu đói đi.

Bốn người không lập tức rời đi, Nghiêm Mặc cố ý chờ đến khi Y Phàm đại sư tới, tốt xấu gì người ta cũng biểu đạt thiện ý đối với hắn, hắn có muốn đi thì cũng thông báo một tiếng.

Chỉ tiếc hắn vốn muốn học chút phương pháp luyện chế cốt khí hiện đại của Y Phàm đại sư, nhưng giờ đã không thể nữa.

Nếu có thể hắn cũng muốn tiếp tục che giấu thực lực của mình, nhưng Hữu Giác Nhân khác với thế lực Cửu Đại Thượng Thành, không ít người trong số họ biết rõ hắn là học đồ mà Y Phàm đại sư vừa mới thu nhưng vẫn dám ra tay với hắn, đơn giản là vì địa vị của Vô Giác Nhân ở tây đại lục thấp như súc sinh vậy.

Vì thế hắn chỉ có thể để lộ một chút thực lực, về phần hậu quả là tốt hay xấu, trước mắt vẫn chưa biết được.

Y Phàm đại sư tốt hơn những người này, tuy ấn tượng của ông đối với Nghiêm Mặc rất tốt, ông hoàn toàn không cảm thấy đối phương sẽ làm hại mình, chỉ tiếc ông nghĩ như vậy, không có nghĩa người khác cũng nghĩ như vậy.

Thành Ô Càn vất vả lắm mới có một Đại Cốt Khí Sư, dù là thành chủ hay thần điện, họ đều rất coi trọng ông, khi Y Phàm đại sư chưa hay biết gì, chuyện phát sinh trong phủ đệ của ông đã bị báo cho thành chủ.

Bọn thị vệ tiến vào nhà ăn trước, thái độ cũng giống như người hầu tới báo tin, vừa vào liền nheo mắt, dùng vẻ mặt không thể tin được mà nhìn xung quanh.

“Cứu tôi! Mau cứu tôi! Giết chết bọn Vô Giác Nhân ác ma đó đi!” Những Hữu Giác Nhân bị khảm trên vách tường và dưới sàn ồn ào kêu to.

Một thị vệ quay đầu lại muốn ngăn cản Y Phàm đại sư.

Y Phàm đại sư nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đi vào nhà ăn.

Một người trong số người hầu thấy rõ cảnh tượng thì lặng lẽ rời khỏi, hắn muốn nhanh chóng truyền tin tức này lên trên.

Nghiêm Mặc chủ động đi ra đón, hắn vẫn luôn rất tôn trọng những người có năng lực và lòng dạ thì rộng lượng, biểu hiện của Y Phàm đại sư hiển nhiên không làm hắn thất vọng.

“Y Phàm tiên sinh.” Nghiêm Mặc hành lễ, Nguyên Chiến cũng thật tự nhiên mà đứng phía sau hắn.

Hậu Nữ và Hậu Sư cũng quăng thức ăn đang ăn dở xuống, chạy tới, Hậu Sư còn luyến tiếc mà lấy rổ đựng thêm mấy thứ ăn không hết.

Y Phàm đại sư chuyển mắt quanh nhà ăn một vòng, rồi nhìn về phía Nghiêm Mặc, ông vốn muốn hỏi chuyện về hai thanh cốt đao và cốt kiếm kia, nhưng hiện giờ lại không hỏi ra: “Lý do?”

“Có hai lý do, thứ nhất, bọn họ đố kỵ với học đồ Vô Giác Nhân mà ngài thu. Thứ hai, bọn họ có người đánh chủ ý lên cốt khí trữ vật của tôi.” Nghiêm Mặc vỗ vỗ túi không gian.

“Ý cậu là bọn họ cố tình khiêu khích các cậu, nên các cậu mới đánh?”

“Sự thật chính là như thế.”

Nghiêm Mặc vừa dứt lời, nhà ăn lập tức vang lên tiếng mắng to và biện giải.

Y Phàm đại sư cau mày: “Có thể thả bọn họ ra không?”

Nghiêm Mặc cười như không cười: “Ngay bây giờ à?”

Y Phàm đại sư nghe tiếng gào ồn ào của bọn họ, cảm thấy nơi này thật sự không phải nơi để nói chuyện: “Các cậu đi theo tôi.” Sau đó phất tay với người hầu: “Các người nghĩ cách đưa bọn họ ra, việc này trước hết đừng truyền ra ngoài.”

Người hầu lĩnh mệnh.

Y Phàm đại sư dẫn đám người Nghiêm Mặc rời khỏi nhà ăn, đi theo một con đường sỏi đến phòng tiếp khách ở phụ cận.

Vừa lúc Cốt Khí Sư cấp sáu chờ trong phòng khách đã mất hết kiên nhẫn mà đi ra ngoài hóng gió, vừa liếc nhìn đã thấy Y Phàm đại sư, vui sướng bước tới: “Y Phàm đại sư, tôi là…”

“Ta có chút việc cần xử lý, A Liễu, cậu ở lại tiếp khách.” Y Phàm đại sư để quản lý ở lại, rồi chân không dừng bước mà tiếp tục đi.

Đám người Bố Hoa chờ trong phòng khách nghe được tiếng thì cũng đi ra, chỉ thấy đoàn người họ tiến vào phòng tiếp khách ở hoa viên nhỏ đối diện.

Quản lý ở lại, đi tới xin lỗi đám người Bố Hoa: “Các vị khách nhân xin chờ một chút, Cốt Khí Sư Vô Giác Nhân mà các vị muốn tìm chính là cậu thiếu niên trong bốn Vô Giác Nhân vừa rồi kia, hiện giờ Y Phàm đại sư tìm cậu ta có chút việc.”

“Ồ? Còn nhỏ như vậy?” Bố Hoa thấy được sườn mặt Nghiêm Mặc, sắc trời đã nhá nhem tối, hắn thấy không rõ lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra đó là một cậu thiếu niên không lớn tuổi lắm.

Trong phòng tiếp khách, Y Phàm đại sư đi hai vòng tại chỗ, thở dài nói: “Ta đã phái người báo chuyện thôn xóm Vô Giác Nhân ở phụ cận nhiễm bệnh mà cậu nói cho thành chủ rồi, cuối cùng sẽ làm gì, ta còn đang đợi thành chủ hồi đáp.”

“Cảm ơn tiên sinh.” Nghiêm Mặc theo thói quen mà chắp tay.

Y Phàm phất tay: “Đừng nói cảm ơn, nếu bệnh tình thật sự nghiêm trọng như cậu nói, vậy giúp Vô Giác Nhân cũng là giúp chính bọn ta. Có điều…”

Y Phàm đại sư không biết nên nói như thế nào, chẳng lẽ ông nói trắng ra với Nghiêm Mặc là, Hữu Giác Nhân rất kiêng kị và không muốn để Vô Giác Nhân cường đại lên sao? Nếu chuyện phát sinh trong nhà ăn bị thành chủ và thần điện biết được, thì dù không chết người, dù trong tay Nghiêm Mặc có phương thuốc chữa bệnh, vậy thành chủ và thần điện chỉ sợ cũng sẽ không bỏ qua cho họ. Thậm chí rất có thể sẽ phái người giải quyết bọn họ sau khi có được phương thuốc.

“Các cậu phải cẩn thận một chút.” Tiếc là bây giờ có nói những điều này thì cũng đã muộn, bảo vật trên người bại lộ vẫn chưa là gì, nhưng bại lộ thực lực thì đây mới là chuyện đoạt mạng.

Nghiêm Mặc không cần Y Phàm đại sư nói kỹ cũng biết ông đang lo lắng cái gì.

“Tiên sinh, đã qua một ngày, thời kỳ ủ bệnh của dịch tả nằm khoảng từ một đến ba ngày, chúng tôi không thể trì hoãn nữa, nếu được, tôi hy vọng có thể gặp thành chủ ngay lúc này.” Dù sao cũng đã bại lộ, vậy cứ làm những chuyện cần thiết đã.

“Thành chủ chưa chắc đã chịu gặp cậu.” Y Phàm đại sư nói thật: “Chỉ cần bệnh tình không lan vào trong thành, lại có thần điện ở…”

“Chờ khi lan vào thành thì đã muộn, hơn nữa, dựa theo tốc độ lây lan của dịch tả, tôi nghi trong thành rất có thể đã có người nhiễm bệnh, chỉ là vẫn chưa được ai để tâm, rất nhiều người lúc ban đầu chỉ đơn giản tiêu chảy và nôn mửa, căn bản không nghĩ đó là dịch bệnh. Chờ đến giai đoạn sau, bệnh tới run rẩy, mất nước hôn mê rồi tử vong, thì dù có để tâm cũng sẽ chết rất nhiều người.”

Y Phàm đại sư chần chừ: “Nhưng thần điện đã sắp xếp…”

“Ý ngài là chậu nước ở cửa thành?” Từ khi Nghiêm Mặc tới thế giới này đã tận mắt nhìn thấy vô số điều không thể tưởng tượng được, cho nên hắn sẽ không hoài nghi bản lĩnh của thần điện tộc Luyện Cốt, nhưng hắn cũng không cho rằng chỉ dựa vào cái chậu nước kia là có thể ngăn được bệnh khuẩn truyền vào.

“Nghe nói thần điện đã bắt đầu phái người tra xét ở khu cư trú của Vô Giác Nhân.”

“Vậy Hữu Giác Nhân thì sao?”

“Hữu Giác Nhân bọn ta có thể trạng khỏe hơn Vô Giác Nhân, không dễ sinh bệnh.”

“Hy vọng Tổ Thần phù hộ các người không bị lây bệnh.”

“Cậu nhóc, đừng nhắc tới tên của vị thần khác trước mặt Hữu Giác Nhân.” Y Phàm đại sư cảnh cáo.

Trong phòng khách, Trát La xoa xoa bụng, đứng dậy đi tới cửa thấp giọng hỏi người hầu: “Phòng vệ sinh ở đâu?”

Người hầu chỉ tay về phía tây: “Ở căn phòng nhỏ phía cuối.”

Trong phủ thành chủ, lần lượt có người thứ hai thứ ba chạy tới bẩm báo.

Vừa nghe là người của quý phủ Y Phàm đại sư, vệ binh không dám ngăn cản, thành chủ đã sớm dặn, nếu là người từ quý phủ của Y Phàm đại sư tới truyền tin thì phải trực tiếp dẫn tới trước mặt ông.

Đương nhiên, người truyền tin cũng không thể gặp ngay thành chủ, bọn họ phải gặp tổng quản trước, sau đó tổng quản mới suy xét xem có nên dẫn họ đi gặp thành chủ hay không.

“Sao, có chuyện gì?” Tổng quản đã biết chuyện Y Phàm đại sư thu một Vô Giác Nhân làm học đồ, ngày đầu vào phủ đệ của Y Phàm đã náo loạn một trận với người trong phủ.

Tổng quản báo việc này cho thành chủ, thành chủ đã cho ông ta phái người đi điều tra tên Vô Giác Nhân đó, trước mắt bọn họ biết tên thiếu niên Vô Giác Nhân kia dẫn theo hai Vô Giác Nhân đến từ thôn Đất Trũng ở vùng phụ cận.

“Cái gì? Cậu nói thật?” Tổng quản không tin vào tai mình.

Người truyền tin gật mạnh đầu: “Là tôi tận mắt nhìn thấy.”

“Đã biết. Cậu về trước đi, có chuyện gì nhanh chóng chạy tới báo.” Tổng quản đuổi người đi rồi xoay người đi tìm thành chủ. Việc này rất quan trọng, nếu lai lịch hai tên Vô Giác Nhân kia không rõ ràng, mà còn thật sự lợi hại như tin tức truyền đến, vậy chỉ sợ thành chủ sẽ không ngồi xem bọn chúng náo loạn trong thành nữa.

Thành chủ thành Ô Càn, tuổi đã hơn ba mươi, thân hình cao lớn, sừng đen vừa thẳng vừa nhọn, gương mặt góc cạnh, thoạt nhìn rất nghiêm khắc.

Nghe tổng quản bẩm báo xong, gã buông thanh cốt đao đang chà lau xuống, không quay đầu lại, hỏi: “Ông thấy thế nào?”

Tổng quản bước lên một bước: “Trước hết bắt người lại?”

“Đó là học đồ mà Y Phàm đại sư mới thu.”

“Vậy ‘mời’ người đến phủ thành chủ?”

Thành chủ xoay người, lạnh nhạt nói: “Lúc trước Y Phàm đại sư phái người tới bẩm báo, nói học đồ này của ông muốn dâng phương thuốc có thể trị dịch bệnh.”

“Phương thuốc của một Vô Giác Nhân?” Tổng quản cười nhạo: “Nếu thuốc của Vô Giác Nhân hữu dụng, thì bọn chúng cũng sẽ không chết nhiều người như vậy.”

“Nghe nói Vô Giác Nhân kia còn biết biện cốt?” Thành chủ ngẩng đầu nhìn hình điêu khắc trên trần: “Lại có thể đối phó với nhiều du chiến sĩ và Cốt Khí Sư như vậy, xem ra hai Vô Giác Nhân này có không ít bí mật. Chiến đội phái ra đã trở lại chưa?”

Tổng quản vội trả lời: “Đã trở lại, những thôn xóm mắc bệnh nghiêm trọng ở phía nam đều đã bị thiêu hủy. Phía Bắc vẫn chưa nghe nói có người bị nhiễm, các thôn xóm ở phía tây và phía đông cách khá xa, trước mắt chỉ mới phong bế đường. Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, thôn Đất Trũng kia là một trong những thôn bị nhiễm bệnh ở phía đông, hình như trước kia bọn chúng từng cho người tới thành ta cầu cứu.”

“Ý ông là Vô Giác Nhân của những thôn xóm nhiễm bệnh đã vào thành Ô Càn?” Thành chủ giận dữ.

Tổng quản ho khan: “Bọn họ tiến vào từ cửa thành, trước khi tiến vào đều đã kiểm tra bằng nước thần.”

Lúc này thành chủ mới yên tâm: “Cho dù là thế cũng không thể để bọn chúng tiếp tục ở trong thành mãi!”

“Vâng.”

“Giết chết hai tên từ thôn Đất Trũng, đốt thi thể chúng. Hai tên khác lai lịch không rõ ràng, để người đeo nô lệ cốt cho chúng, nếu Y Phàm đại sư có ý kiến gì, bảo ông ta trực tiếp tới gặp ta.” Thành chủ hạ quyết định.

“Vâng.”

“Để Ma Cam dẫn đội đi bắt người.”

Nghe thành chủ phái hãn tướng Ma Cam đại nhân ra để bắt người, tổng quản cảm thấy thành chủ có chút đánh giá cao hai tên Vô Giác Nhân kia rồi.

Trong phòng tiếp khách của phủ đệ Y Phàm.

Y Phàm thật sự có chút không biết nên làm thế nào với học đồ Vô Giác Nhân mới thu này, vừa hoang mang vừa nôn nóng.

“Tiên sinh?” Nghiêm Mặc lấy ra một bình thuốc viên nhỏ: “Kỳ thật so với Cốt Khí Sư, tôi muốn làm một dược sư hơn, đây là thuốc mà tôi chế, có thể trị bệnh dịch tả, sử dụng lúc bệnh nhẹ sẽ rất có hiệu quả.”

Y Phàm đại sư nhận lấy bình thuốc, ông không cảm thấy mình sẽ có lúc dùng đến bình thuốc này, nhưng ông vẫn tỏ ý cảm ơn với cậu học đồ nhỏ, mà thiện ý nhỏ này của Nghiêm Mặc cũng làm thay đổi suy nghĩ ban đầu của ông, ông vốn muốn hai người này ở lại, chờ người của phủ thành chủ tới quyết định vận mệnh của bọn họ: “Các cậu… đi đi, ta sẽ cho người đưa các cậu ra khỏi thành.”

Nghiêm Mặc cũng không ngạc nhiên khi Y Phàm đại sư nói như vậy, hắn cười: “Chúng tôi sẽ rời đi. Có điều, trước khi đó, tôi còn một chuyện hy vọng tiên sinh ngài có thể nhớ kỹ.”

“Cậu nói đi.”

“Về dịch bệnh. Tôi khẳng định rằng dịch bệnh này là một loại bệnh truyền nhiễm cấp tốc tên là dịch tả, loại bệnh này giai đoạn đầu thoạt nhìn rất giống như bị kiết lỵ, nhưng không phải, đây là hai loại bệnh hoàn toàn khác nhau, phương pháp trị liệu cũng không giống nhau, tuyệt đối đừng lẫn lộn.”

Thấy vẻ mặt của Nghiêm Mặc nghiêm túc, Y Phàm đại sư dứt khoát lấy một tấm da dê và một cây bút ra ghi chép lại.

Nghiêm Mặc nhìn thấy tấm da dê và bút liền nhướng mày, tiếp tục nói: “Dịch tả lây bằng bốn con đường, thứ nhất, nguồn nước, chỉ cần là khu nhiễm bệnh thì nguồn nước rất có khả năng cũng bị ô nhiễm, càng ở gần khu bệnh, khả năng bị lây càng cao.”

Tay Y Phàm đại sư hơi dừng một lúc, thành Ô Càn của bọn họ nằm ở hạ du, khí hậu tươi tốt, sẽ bị nguồn nước trên thượng du ảnh hưởng, mà nguồn nước gần thượng du có không ít thôn xóm Vô Giác Nhân.

“Thứ hai, lây qua thức ăn. Đường lây nhiễm thứ ba là tiếp xúc trực tiếp, bao gồm cả tiếp xúc trực tiếp với người bệnh, phân, thức ăn và nước của người bệnh. Thứ tư, ruồi bọ.”

“Một khi phát hiện khu vực nào xuất hiện người bị lây bệnh, đầu tiên cần phải cách ly người bệnh, mọi vật phẩm của người bệnh cần dùng nước sôi nấu lên rồi mới sử dụng; sau đó phải xác định nguồn nước sạch sẽ, khi dùng nước và uống nước cần phải đun sôi; thứ ba, phân của người bệnh phải dùng tro quấy vào rồi chôn sâu; thứ tư, nếu thuốc không đủ, hoặc không có phương pháp trị bệnh khác, có thể sử dụng muối ăn đã rang qua, cho 30 gam muối vào 100 ml nước sôi, sử dụng nhiều lần.”

Nghiêm Mặc lại giải thích cho Y Phàm đại sư cách rang muối ăn, rang bao lâu, số gam và ml là cái gì, cùng nhiều từ vựng khác.

Khi Nghiêm Mặc định nói ra phương thuốc thứ hai, thì Ma Cam đã dẫn một chiến đội đến xin gặp Y Phàm đại sư, nói là ‘xin gặp’ nhưng vị hãn tướng này đã dẫn người trực tiếp đi thẳng tới phòng tiếp khách.

“Ầm!” Cửa bị đẩy mạnh.

“Y Phàm đại sư mau qua đây, những người khác, bắt lấy bốn tên Vô Giác Nhân kia!”

“Vâng!” Chiến đội vọt vào.

Y Phàm đại sư giận dữ: “Các người làm gì! Ai ra lệnh cho các người vào phủ ta bắt người!”

“Đại sư, là thành chủ trực tiếp hạ lệnh.”

“Thì ra là tướng quân Ma Cam.” Y Phàm đại sư không thèm cử động, thậm chí còn có tư thế ngăn cản bọn họ: “Các người tạm thời không được động thủ, ta muốn gặp thành chủ, ta có thể cam đoan bọn họ không có ác ý.”

Ma Cam ngạo mạn, căn bản không để vị Đại Cốt Khí Sư này vào mắt, vung tay lên: “Ra tay! Ai dám cản thì bắt luôn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.