Dị Thế Lưu Đày

Chương 451: Thành Ô Càn thất thủ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

1d12f079a9e5f14403716719d72104b4

“Đuổi toàn bộ Vô Giác Nhân khỏe mạnh trong thành đi, cho phép bọn họ mang theo tài sản của mình. Còn những Vô Giác Nhân sinh bệnh… thì giết chết, thiêu hủy thi thể.”
Ô Càn Á Sắt không muốn đi tìm Ma Cam chút nào, hắn ta rất chướng mắt tên kia, nhưng thành chủ – anh hắn ta lại ra lệnh, hắn cũng không dám chống lại, chờ khi ra khỏi cửa thành đông không được bao xa, hắn liền tìm một nơi râm mát mà hóng mát, để nô lệ hầu hạ, chờ cấp dưới và thần thị mang tin tốt về.

Tuy thần thị bất mãn nhưng cũng không làm gì được hắn ta, bất luận một tòa thành nào thì thành chủ và thần điện đều là hai hệ khác nhau, địa vị của thần điện dù cao nhưng cũng không thể nhúng tay vào các quyết sách của tòa thành, thần điện thật sự nắm thực quyền trong tay chỉ có thần điện đứng đầu ba tộc nằm ở vương đô.

Ngủ mãi đến trưa, lúc này Ô Càn Á Sắt mới lười biếng phái một hộ vệ đi ra con đường phía trước tìm hiểu tình hình, dặn tên hộ vệ nọ nếu phát hiện bất cứ tin tức gì thì phải lập tức truyền về.

Ước chừng mười lăm phút sau, hộ vệ kia cưỡi chiến thú chạy như điên trở về.

“Đại nhân! Không ổn rồi! Trên đường đi tôi không nhìn thấy thần thị đại nhân và các chiến sĩ, tất cả bọn họ đều không thấy đâu! Tôi bò lên trên một đỉnh núi nhỏ cách khu phong tỏa một khoảng, thấy ở đó chỉ có Vô Giác Nhân, hơn nữa hình như bọn chúng đang thu thập quần áo, mà đống quần áo đó nhìn rất giống… của chúng ta.”

Ô Càn Á Sắt biến sắc: “Ta đã biết! Đi, trở về.”

Không có ai phản đối hắn, tất cả mọi người đều bắt đầu thu dọn đồ chuẩn bị trở về thành.

“Đại nhân, không ai trong số họ trở về, để thành chủ hỏi tới…” Tâm phúc tới gần hắn, lo lắng thấp giọng hỏi.

Ô Càn Á Sắt bò lên trên chiến thú, hừ lạnh: “Hắn chính là muốn để ta đi chịu chết! Ma Cam và thần thị đều mất tích, ta đi thì có ích lợi gì? Không, lần này phải làm ngay cả một bóng người cũng không trở về!”

Tâm phúc không dám phụ họa theo.

Ô Càn Á Sắt nhếch môi châm chọc, giật dây cương chiến thú: “Trở về ta sẽ có cách để nói, các người cứ giữ miệng mình cho tốt đi!”

“Vâng! Đại nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến bọn họ giữ miệng mình cho tốt.”

Lúc sắp về đến cửa thành, Ô Càn Á Sắt đột nhiên tăng tốc, vọt vào cửa thành.

Thành chủ nghe nói Á Sắt trở về, lập tức cho người dẫn hắn tới gặp mình.

Ô Càn Á Sắt vừa tiến vào đại sảnh liền hô: “Anh, hai tên Vô Giác Nhân kia không dễ chọc vào, ta phải vất vả lắm mới trốn thoát được.”

“Trốn thoát? Chứ không phải cậu nằm ngủ ở gần đó đến giờ mới trở về à?” Thành chủ cười lạnh.

Lời nói dối của Ô Càn Á Sắt bị vạch trần, nhưng mặt lại không đỏ chút nào, mà còn trực tiếp thừa nhận: “May là ta không đi theo, nếu không thì chắc bây giờ ta cũng không về được, anh, đừng nói anh phái ta đi là để chịu chết nha?”

“Bốp!” Một cái tát vang dội vang lên trong đại sảnh.

Thành chủ tức giận vì cái tên không biết cố gắng này, mắng: “Bây giờ đã là lúc nào rồi mà cậu còn không biết điều hả? Trên tay cậu có cốt bảo mà tộc trưởng ban cho, chỉ cần cậu chú ý một chút, thì muốn trốn thoát căn bản không phải vấn đề. Ta bảo cậu đi chính là vì muốn để cậu tìm hiểu rõ xem bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà cậu lại đi ngủ một giấc ở bên ngoài về rồi nói với ta như vậy, ta phải nói lại với Đại Vu Ma Yết như thế nào đây hả?”

Ô Càn Á Sắt lau đi máu tươi trào ra từ khóe miệng, há miệng cử động khớp hàm: “Có gì mà không nói được? Chẳng phải mọi chuyện đã rất rõ ràng rồi sao? Hai tên Vô Giác Nhân kia chắc chắn là chiến sĩ ma tới từ vực sâu ác ma, dịch bệnh trong thành nói không chừng chính là âm mưu của chúng, bọn chúng muốn lợi dụng Vô Giác Nhân để lây dịch bệnh này cho chúng ta, muốn không chiến mà thắng.”

“Một khi đã như vậy, vì sao cậu không bắt hai tên Vô Giác Nhân kia về?”

“Ma Cam cũng không phải đối thủ của chúng, ta đi thì có ích lợi gì? Lúc trước ta đã nói với anh, đừng đối xử quá tốt với lũ Vô Giác Nhân đó, kết quả thì sao? Anh chẳng những cho phép chúng vào thành làm việc, còn cho phép chúng ở lại trong thành, hiện giờ bọn chiến sĩ ma Vô Giác Nhân đó trà trộn vào! Đợt dịch bệnh này rõ ràng là do bọn Vô Giác Nhân đó mang đến, ta muốn giết chết Vô Giác Nhân, anh còn không cho phép, anh làm như vậy bộ không khiến người trong thành thất vọng à?”

Thành chủ bị hắn chọc tức đến mức không nói nên lời.

Ô Càn Á Sắt nhổ một ngụm máu, lại chửi: “Y Phàm đại sư kia đã lớn tuổi, đầu óc hỏng rồi, có bao nhiêu Hữu Giác Nhân thông minh, thiên phú tốt mà không thu, lại đi thu một Vô Giác Nhân làm học đồ. Anh phái người đi bắt Vô Giác Nhân kia, ông ta còn ngăn cản Ma Cam, nếu không phải do ông ta ngăn cản, thì hai tên kia sao có thể thoát được?”

“Đủ rồi!” Thành chủ đã giảng đạo cho hắn cả trăm ngàn lần, nhất là về việc an bài Vô Giác Nhân, nhưng thằng em trai này của gã vẫn rất cố chấp hệt như những Hữu Giác Nhân khác, trong mắt bọn họ, Vô Giác Nhân không phải sự tồn tại quan trọng, không phải sức lao động cần lôi kéo, mà là súc vật, thậm chí còn kém hơn cả chiến thú.

“Y Phàm đại sư dù sao cũng là Đại Cốt Khí Sư duy nhất của thành ta, khi nhắc tới ông mời cậu tôn trọng một chút!” Thành chủ thấy vẻ mặt của Ô Càn Á Sắt liền biết hắn ta không nghe vào tai, cũng lười nói với hắn nữa, phất tay: “Cậu đi đi, ta sẽ cho người đưa cậu tới vương đô, cậu về thu dọn hành lý trước, sáng mai ta sẽ đưa cậu rời đi.”

Không ngờ thằng em trai tham sống sợ chết này của gã vào lúc này mà vẫn không biết lý lẽ, cứ cứng đầu như vậy.

“Ta không đi! Kẻ nên đi là lũ Vô Giác Nhân đó! Anh, anh nghe ta một lần thì có làm sao? Ta tin rằng chỉ cần giết sạch những Vô Giác Nhân dơ bẩn đó… Được rồi, đuổi chúng ra khỏi thành, để thần điện dốc toàn lực trị liệu cho những Hữu Giác Nhân sinh bệnh, dịch bệnh trong thành nhất định sẽ biến mất. Chỉ cần Vô Giác Nhân còn ở đây thì dù thần điện có thể cứu được Hữu Giác Nhân sinh bệnh, thì những Hữu Giác Nhân khác không bao lâu sau cũng sẽ sinh bệnh, Vô Giác Nhân phải cút khỏi thành Ô Càn ta! Anh, anh nghe ta một lần thôi!”

Suy nghĩ của thành chủ bị khuấy cho hỗn loạn, người tới tìm gã nói muốn giết sạch Vô Giác không chỉ có mình thằng em gã, từ khi dịch bệnh bùng nổ trong thành, đã bao nhiêu quý tộc tới tìm gã, ngay cả các thần thị trong thần điện cũng có không ít người ôm cái suy nghĩ này.

Thành chủ phất tay đuổi thằng em mình đi, đích thân đến thần điện tìm Đại Vu Ma Yết, gã cần biết ý kiến của những người khác.

Đại Vu Ma Yết cũng rất mâu thuẫn, khoanh tay nói ra một điểm trí mạng: “Nhóm thần thị đi cứu những Hữu Giác Nhân sinh bệnh cũng đã không lo liệu hết việc, hiện giờ ngay cả thần thị cũng đã có vài người ngã xuống, dưới tình huống thiếu dược vật và nhân thủ, chúng ta phải lựa chọn.”

Lựa chọn này không cần phải nói, chính là có nên vứt bỏ Vô Giác Nhân, toàn lực cứu Hữu Giác Nhân hay không.

Thành chủ nhíu mày: “Vô Giác Nhân trong thành đều đã trải qua giai đoạn thuần hóa trường kỳ, bọn chúng nghe lời hơn những thôn xóm Vô Giác Nhân bên ngoài, và cũng trung thành hơn nhiều. Ta vốn còn muốn chọn ra một vài người trung thành và có năng lực trong số chúng để quản lý những thôn xóm đó, tuy Đại Vu của các Vô Giác Nhân đó không có bản lĩnh gì, nhưng giữ lại vẫn luôn là một tai hoạ ngầm, bọn chúng không tin vào Bàn A Thần mà tin vào linh hồn tổ tiên, nhất là những thôn xóm ở phía nam, thế nhưng năm sáu thôn liên hợp lại thì sao?”

Đại Vu Ma Yết lẳng lặng nhìn thành chủ, thấp giọng nói: “Bàn A Thần tại thượng, ông ấy sẽ chỉ cho anh sự lựa chọn chính xác.”

Thành chủ đi đến trước cửa sổ, một tay bắt sau lưng, mắt hướng ra ngoài, cuối cùng hạ quyết định: “Đuổi toàn bộ Vô Giác Nhân khỏe mạnh trong thành đi, cho phép bọn họ mang theo tài sản của mình. Còn những Vô Giác Nhân sinh bệnh… thì giết chết, thiêu hủy thi thể.”

Mệnh lệnh này khiến thành Ô Càn chìm vào một hồi sóng gió.

Phần lớn Hữu Giác Nhân đều cảm thấy đương nhiên, Vô Giác Nhân thì hốt hoảng thất thố, gào khóc cầu xin cứ như trời sập.

Ô Càn Á Sắt ỷ cốt bảo hộ thân của mình cường đại, tự mình dẫn một đội lính đi từng nhà từng nhà tìm Vô Giác Nhân, dùng tốc độ nhanh nhất đuối bọn họ ra khỏi thành.

Tuy thành chủ nói là cho phép bọn họ mang theo tài sản của mình, nhưng dưới tình huống này có được mấy người thu dọn hành lý kịp? Hơn nữa Ô Càn Á Sắt có tiếng là chán ghét Vô Giác Nhân, những Vô Giác Nhân khỏe mạnh trong thành chỉ cần có hành vi phản kháng hoặc bất mãn, đều sẽ bị xem như người bệnh mà giết chết, thẳng đến khi bọn họ phát hiện nếu chủ động dâng lên chút tài sản ít ỏi của mình, nói không chừng còn có thể giữ được một cái mạng, sự tình về sau biến thành Vô Giác Nhân khóc lóc cầu xin mua mạng, chỉ cầu có thể sống sót rời khỏi thành Ô Càn là được.

Vì thế, Nguyên Chiến đang canh giữ ở tuyến đường bị phong tỏa phía đông sau hai ngày không chờ được Hữu Giác Nhân tới, mà lại chờ được một đám Vô Giác Nhân chạy nạn, quần áo tả tơi, vẻ mặt đau khổ.

Buổi tối, Nghiêm Mặc được Cửu Phong báo tin, liền nhờ Cửu Phong chở đến chỗ Nguyên Chiến.

Vừa đáp xuống đất liền thấy ngôi nhà tranh thấp bé ở gần tuyến đường bị phong tỏa.

“Người trong thành Ô Càn bắt đầu chạy ra ngoài?” Nghiêm Mặc tính toán thời gian, cũng cảm thấy lúc này nhóm người nhiễm bệnh đầu tiên nếu không được trị liệu thì rất có thể đã xuất hiện người chết.

Nguyên Chiến lắc đầu: “Đã sớm bắt đầu rồi, có điều, Hữu Giác Nhân chạy trốn trước. Những Vô Giác Nhân đó không phải tự chạy ra, mà là bị đuổi khỏi thành.”

“Sao anh biết Hữu Giác Nhân chạy ra trước? Bọn họ nói với anh?” Nghiêm Mặc ngồi xuống bên cạnh Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến nhếch môi: “Nơi này không phải mỗi ngày đều có chiến sĩ Hữu Giác Nhân đến, tôi rảnh rỗi không có việc làm mới đi dạo ở phụ cận.”

Hắn không nói với Nghiêm Mặc, kỳ thật là hắn đánh cướp tới nghiện, càng lúc càng không thỏa mãn với số người lèo tèo tự đưa tới cửa, nên đổi lại thành tự mình chủ động ra tay. Nhưng vì tránh cho thành Ô Càn chú ý, hắn chỉ đứng nhìn chứ không ra tay.

Nghiêm Mặc đoán chắc là cái tên này đã làm chuyện xấu gì rồi, nhưng vì sợ sách hướng dẫn trừng phạt nên hắn không hỏi, đổi đề tài: “Anh kêu Cửu Phong đưa tôi về là có chuyện gì vậy?”

“Nhớ em đó.” Nguyên Chiến duỗi tay ôm hắn.

“Còn gì nữa không?” Nghiêm Mặc thả lỏng thân thể, trên mặt không nhịn được mà nở nụ cười.

“Vu Quả có quậy em không? Chẳng phải nó nói cái quả kia có lợi cho nó sao? Em mệt mỏi nhiều ngày như vậy, đêm nay ăn một quả đi, rồi ngủ một giấc ngon lành, ngày mai tinh thần sẽ đầy đủ hơn.”

Nghiêm Mặc động tâm, hắn cũng có suy nghĩ này, nhưng bệnh dịch tả lây lan rất nhanh, hắn như đang tranh đoạt mạng người với tử thần, thời gian ngủ buổi tối cũng bị cắt giảm xuống còn bốn tiếng, đại đa số thời gian đều dùng để đi đường, hiện giờ các thôn xóm phía đông hắn đã đi qua một lượt rồi, đang hướng tới phía nam, nơi mà bệnh tình còn nặng hơn nữa.

Sớm biết sẽ gặp phải chuyện khẩn cấp như vậy thì hắn đã đòi Vu Tượng một con Cốt Điểu loại nhỏ rồi, tiếc là vạn sự khó lường.

“Có phải trong số những Vô Giác Nhân bị đuổi ra có không ít người bị bệnh không? Mặt khác… những Hữu Giác Nhân bị anh bắt có người sinh bệnh đúng không?” Nghiêm Mặc bóp bóp đùi Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến thấy không giấu được, đành phải nói thật: “Không sai, tôi vừa thấy tình hình của chúng không đúng liền không cho phép chúng tiếp tục tiến tới, đều bắt chúng lại. Về phần những Hữu Giác Nhân đó, hai ngày khi vừa mới bắt thì còn đỡ, chừng ngày thứ ba thì chúng có người sinh bệnh, trong đó có cái tên Ma Cam dẫn đội kia, hắn là người đầu tiên mắc bệnh, khi đó em đang bận, tôi liền ném cho hắn một viên thuốc mà em để lại, nhưng hắn không tin tôi, đạp nát thuốc quý giá như vậy.”

Giọng điệu Nguyên Chiến khi nói rất bình tĩnh, nhưng Nghiêm Mặc lại có thể tưởng tượng được khi ấy Nguyên Chiến đã tức giận đến cỡ nào, chẳng trách nhiều ngày như vậy rồi mà lại không nói cho hắn biết, chắc là Nguyên Chiến muốn dạy dỗ Hữu Giác Nhân kia một bài học.

“Hắn bây giờ thế nào rồi?”

“Sắp chết rồi.”

Nghiêm Mặc muốn đứng dậy nhưng Nguyên Chiến vẫn giữ chặt hắn: “Thân thể hắn ta cường tráng, hẳn là có thể chịu được một đêm nữa.”

Nghiêm Mặc vỗ hắn một cái: “Anh đã nói với tôi rồi, tôi không thể thấy chết mà không cứu.” Hắn không muốn bị sách hướng dẫn tìm được lý do để trừng phạt đâu: “Ngoại trừ Ma Cam kia, những Hữu Giác Nhân khác có ai sinh bệnh không?”

“Bởi vì thân phận của Ma Cam, mới đầu tôi nhốt hắn riêng một mình, có điều trong những Hữu Giác Nhân khác vẫn có người sinh bệnh, phàm là kẻ sinh bệnh, tôi đều làm theo như em nói, tách riêng chúng ra, hiện giờ hơn phân nửa vẫn khỏe, nhưng kẻ bị bệnh cũng có hết ba phần.”

“Cái tỉ lệ này không thật đúng là khéo.” Nghiêm Mặc tin tưởng vào năng lực quan sát và xử lý của Nguyên Chiến, Nguyên Chiến nói cách ly thì đó chính là triệt để cách ly, nếu đã như vậy, mà một phần ba Hữu Giác Nhân lại mắc bệnh, thì trong nội thành Ô Càn không được cách ly tốt, hiện giờ đã có bao nhiêu người sinh bệnh rồi?

Lúc này Nghiêm Mặc vẫn chưa biết thành chủ thành Ô Càn và Đại Vu đều không tin vào phương pháp trị bệnh mà hắn nói cho Y Phàm đại sư, trước mắt, biện pháp duy nhất mà bọn họ làm là đuổi hết toàn bộ Vô Giác Nhân ra khỏi thành, nhưng những Hữu Giác Nhân sinh bệnh vẫn không được hoàn toàn cách ly.

Vô Giác Nhân trong thành cũng thảm, bọn họ có rất nhiều người sinh bệnh vì phải chăm sóc những Hữu Giác Nhân nhiễm bệnh, còn có vài người là vì xử lý chất thải cho Hữu Giác Nhân như rửa bô, dọn bãi nôn.

Kết quả khi dịch bệnh bùng nổ, bọn họ lại bị xem như tội đồ, mỗi một Hữu Giác Nhân khi nhìn thấy bọn họ đều như hận không thể lập tức thiêu sống bọn họ vậy, thật đúng là oan đến không thể oan hơn.

Những Vô Giác Nhân bị đuổi ra khỏi thành hầu như không có chỗ đi, tuy bọn họ cũng là Vô Giác Nhân, nhưng lại không có quan hệ gì với những Vô Giác Nhân ở ngoài thành, thậm chí bọn họ còn hận những Vô Giác Nhân ở ngoài thành hơn cả Hữu Giác Nhân, cho rằng là những người đó đã mang đến bệnh tật cho bọn họ, làm bọn họ liên luỵ.

Vô Giác Nhân hai bên vẫn chưa gặp nhau nên mâu thuẫn chưa bùng nổ.

Nghiêm Mặc ăn uống đơn giản một chút rồi đi xem Ma Cam —— người bị bệnh nặng nhất, trong các Vô Giác Nhân bị đuổi đi, người bệnh nặng đều đã bị vứt bỏ.

Ma Cam và những Hữu Giác Nhân đó đều bị nhốt trong một ngọn núi ở phụ cận.

Nguyên Chiến mở những hang đá nhỏ trên vách núi, mỗi hang chỉ có lỗ thông khí, lúc nào tâm tình tốt còn có thể ném cho họ chút thức ăn nước uống —— đối với kẻ địch tới bắt hắn và Nghiêm Mặc, hắn không giết đã là may rồi, sao có thể để bọn họ được ăn uống thoải mái chứ?

Cho nên dù là Hữu Giác Nhân không sinh bệnh mà bị nhốt sáu ngày như vậy cũng đã đói tới không đứng nổi.

Tình trạng của Ma Cam lại càng không xong.

Cửa hang vừa mở ra, một cổ mùi tanh tưởi ập vào mặt.

Nghiêm Mặc lập tức bịt mũi nghiêng mình né tránh, Cửu Phong với khứu giác nhạy cảm hơn dù không quá để ý nhưng cũng không thể thích được.

“Cửu Phong, nhóc đi ra chỗ khác chơi đi, đừng tới gần con người, khát nước thì phải tìm nước sạch để uống. Có việc tôi sẽ gọi nhóc.” Nghiêm Mặc không muốn để Cửu Phong tiếp xúc gần với người bệnh.

Cửu Phong hiểu ý tốt của Nghiêm Mặc, giương cái miệng móc câu cọ cọ Nghiêm Mặc rồi đập cánh bay xa, nó muốn đi tìm một ít thức ăn ngon mang về cho Mặc của nó.

“Là tụi mày…” Thân thể Ma Cam dơ bẩn nhưng vẫn còn tri giác, thấy hai người bọn họ đến liền ngẩng đầu lên: “Vô Giác Nhân dơ bẩn, đê tiện, có phải tụi mày đến từ vực sâu không? Vương đô sẽ không bỏ qua cho tụi mày, bọn tao sẽ…”

“Không tệ, vẫn còn sức để nói chuyện, xem ra sức sống của Hữu Giác Nhân mạnh hơn tôi tưởng.” Nghiêm Mặc nói với Nguyên Chiến: “Giúp tôi một chút, đưa người ra ngoài, uế vật bên trong thì thiêu đi, rồi súc rửa một lần.” Bên trong quả thực không có chỗ để mà đặt chân.

Nguyên Chiến không thèm đưa Ma Cam ra, hắn phất tay về phía trước, một con sóng nước đột nhiên vọt vào trong hang.

Sóng ập tới bất chợt, Ma Cam bị cuốn cho quay vòng vòng, nhưng nước bẩn lại không tràn ra ngoài mà tụ hết lại trong một cái ao vừa mới xuất hiện.

Nguyên Chiến liên tục súc rửa ba lần, mùi tanh tưởi trong hang mới giảm đi.

May là bây giờ đang mùa hè, Ma Cam ôm thân thể phát run của mình, nhưng hắn thà như vậy còn hơn, sáu ngày trước hắn không biết mình đã làm sao để chịu đựng.

Có Nguyên Chiến ở đây, nước bẩn không cần dùng tro hoặc vôi để tiêu độc, trực tiếp dấy lên một ngọn lửa là xong.

Nguyên Chiến thuận tay đẩy hơi nước trong hang ra ngoài luôn, rồi lại tạo một đống lửa, lúc này mới để Nghiêm Mặc đi vào.

Hai người đi vào, hang động nhỏ hẹp liền tự động rộng ra hai vòng.

Nghiêm Mặc ngồi xổm xuống bắt mạch cho Ma Cam.

Ma Cam muốn né nhưng lại không có sức để né, muốn mắng nhưng cứ mở miệng ra rồi lại ngậm, kỳ thật đã hắn không còn bao nhiêu sức lực, vừa rồi có thể nói to tiếng như vậy đã hao hết thể lực của hắn, lại bị nước lửa lăn lộn một trận, giờ cũng chỉ thừa lại chút sức để mà thở dốc.

Nghiêm Mặc buông tay ra, hỏi Ma Cam: “Anh muốn chết hay muốn sống?”

Ma Cam không chịu trả lời.

“Tuy tộc Luyện Cốt các người rất đáng ghét, nhưng tôi lại không thể thấy chết mà không cứu.”

Ma Cam không tin tên Vô Giác Nhân này sẽ tốt như vậy.

Nghiêm Mặc cũng không thiện lương đến mức chủ động cứu cả kẻ địch, nhưng ai biểu sách hướng dẫn không phân biệt chủng tộc làm chi, cũng không xét đến quan hệ ân oán giữa Nghiêm Mặc và người cần cứu, người ta chỉ có một tiêu chuẩn duy nhất, đó là: Chỉ cần mày còn có thể cử động, việc cần làm nhất định phải làm.

Nghiêm Mặc thấy Ma Cam như muốn ngất đi, liền không chút hoang mang mà lấy một viên thuốc ra, kích phát dược tính rồi nhanh chóng nhét vào miệng hắn, nâng đầu hắn dậy, vuốt tay lên cổ hắn một cái.

Ma Cam không tự chủ được mà nuốt theo động tác của hắn, viên thuốc đã trôi xuống bụng, muốn nhả ra cũng không còn kịp nữa.

Nghiêm Mặc lại lấy một cái ly gỗ và bình nước từ túi không gian ra, rót một ly nước muối ấm, đưa đến bên môi Ma Cam, vừa ép hắn uống vừa nói: “Tuy tôi không đến thành Ô Càn, nhưng qua tỉ lệ sinh bệnh của các anh và những Vô Giác Nhân bị đuổi ra kia thì có vẻ như tình hình trong thành Ô Càn hiện giờ không được tốt lắm. Chờ khi tôi chữa xong cho anh, tôi hy vọng anh có thể giúp tôi mang lời nhắn đến cho thành chủ các anh, ngăn chặn sự lây lan của dịch bệnh, việc này không thể chỉ dựa vào một người mà cần có thành chủ thành Ô Càn phối hợp thì mới có khả năng mau chóng ngăn được dịch bệnh lây lan và chấm dứt.”

Ma Cam muốn nôn nhưng lại không nôn ra được cái gì: “…Dịch bệnh này nói không chừng chính là do tụi mày tạo ra, hiện giờ… lại chạy tới giả mù sa mưa, a!”

Nguyên Chiến ngồi xổm trên mặt đất, thuận tay nắm một cục đất lên nhét vào miệng hắn.

“Này này!” Nghiêm Mặc ngoài miệng thì kêu mà tay lại không thèm duỗi ra.

“Có muốn hay không thì tùy anh, dù sao kẻ chết đi cũng là Hữu Giác Nhân các anh.” Nghiêm Mặc đứng dậy: “A Chiến, đi thôi.”

“À đúng rồi.” Nghiêm Mặc trước khi ra khỏi cửa hang thì quay đầu lại nói: “Đám chiến sĩ mà anh mang đến, cả đám người tới cứu viện anh cũng có không ít kẻ sinh bệnh, anh nói xem tôi nên cứu hay là không cứu đây?”

Ma Cam há miệng.

Nghiêm Mặc cười nhẹ, ra vẻ thanh cao mà nói: “Tôi không có lòng dạ độc ác như Hữu Giác Nhân các người, dù anh không muốn tôi cứu họ thì tôi vẫn sẽ cứu.” Chó má! Tuy hắn là bác sĩ, nhưng ở trên chiến trường, tuyệt đối sẽ chỉ cứu bên ta, bên quân địch thì hắn cóc có quan tâm.

Ma Cam có chút chấn động.

Nghiêm Mặc dứt khoát nói: “Có phải anh cho rằng tôi đang lừa anh? A Chiến, nhốt bọn họ lại cùng nhau đi, có điều vẫn phải cách ly những người sinh bệnh và khỏe mạnh ra, đến lúc đó tôi sẽ hỏi thử những Hữu Giác Nhân khỏe mạnh khác xem có chịu chăm cho các người không, nếu có người nào chịu, tôi sẽ cho bọn họ qua.”

“Mày… mày thật sự sẽ nhốt tao cùng với các chiến sĩ?” Ma Cam không tin.

Nghiêm Mặc quay đầu đi mất.

Mười phút sau, Ma Cam bị đưa tới một hang động lớn hơn, sạch sẽ và ấm áp hơn, hắn nhìn những Hữu Giác Nhân nằm la liệt trong hang mà trầm mặc.

Những người này rõ ràng đều đã được tắm rửa sạch sẽ, cả đám đều trần trụi, chỉ là có người vẫn còn có thể gọi tên hắn, nhưng có người lại hôn mê bất tỉnh vì bệnh.

Lại qua một tiếng đồng hồ, Nghiêm Mặc thấy những Vô Giác Nhân sinh bệnh lần nữa trở lại nơi mà Hữu Giác Nhân bị giam giữ.

Nghiêm Mặc không nói nhiều, chỉ bảo Nguyên Chiến thắp một cây đuốc, rồi nhờ vài người thôn Đất Trũng tới trải đệm chăn cho Hữu Giác Nhân, sau đó khám bệnh cho từng người, lần lượt đút thuốc cho bọn họ, rồi mới để người tới đút nước muối cho.

Ma Cam mở to mắt nhìn nhất cử nhất động của Nghiêm Mặc, hắn không tin tên Vô Giác Nhân này thật sự tốt như vậy, hắn cảm thấy đối phương có âm mưu, nhưng tên Vô Giác Nhân này dù phải nghe những lời nhục mạ và châm chọc mà chữa bệnh đút thuốc cho bọn hắn, thậm chí ngay cả động tác cũng nhẹ nhàng và lưu loát.

Chẳng lẽ dịch bệnh thật sự không liên quan đến hai Vô Giác Nhân này?

Không! Dù không liên quan đến chúng thì chúng cũng tuyệt đối không tốt tính đến mức trợ giúp Hữu Giác Nhân.

Cuối cùng Nghiêm Mặc đi đến trước mặt Ma Cam, đột nhiên nói: “Thuật luyện cốt của tôi là do người tộc Luyện Cốt dạy, người nọ là người tộc Bạch Giác. Sau khi đến thành Ô Càn, Y Phàm đại sư đối xử với tôi cũng không tồi. Cứu các người đều là vì nể mặt bọn họ.”

Ma Cam nghe xong những lời đó thì cảm thấy mình đã tìm được lý do: “Các người rốt cuộc đến từ đâu?”

“Từ một nơi rất xa, tôi không có ác ý với các người.” Nghiêm Mặc vỗ vỗ hắn rồi đi.

Ma Cam nhìn trần hang, tâm tình phức tạp.

Đêm đó, thành Ô Càn.

Y Phàm đại sư đẩy cửa phòng vệ sinh ra, chậm rãi trở về phòng, ông biết ông cũng nhiễm bệnh rồi.

Khi trở về phòng, ông lấy ra một bình thuốc nhỏ đặt trong cốt khí trữ vật để trên đầu giường.

Ông có nhiều cốt bảo hộ thân như vậy, luôn cho rằng mình tuyệt đối sẽ không cần đến bình thuốc này, nhưng…

Cùng thời gian đó, thành chủ thành Ô Càn đột nhiên nôn trong bữa tối, tổng quản nhanh chóng mời thần thị giỏi chữa bệnh nhất đến, mười lăm phút sau, thần thị lắc đầu, không đành lòng nói: “Rất có thể là căn bệnh đó.”

Sắc mặt thành chủ trắng bệch.

Tổng quản và đám người hộ vệ tức khắc mang vẻ mặt hoảng sợ như tai vạ đến nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.