Dị Thế Lưu Đày

Chương 454: Lần đàm phán thứ nhất



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

FB_IMG_1507432557230

“Trong lòng ông cảm thấy có chút đáng châm chọc, lúc trước cậu thiếu niên kia không đòi một cốt tệ nào mà dâng thuốc lên, em trai thành chủ và Đại Vu lại không chịu cho thành chủ dùng.”
Chiều ngày thứ mười bốn sau khi dịch bệnh bùng nổ.

Mưa tạnh, trên con đường lầy lội xuất hiện hai nhóm người.

Nhóm người thứ nhất là Vô Giác Nhân, phía sau cách chừng trăm mét là một đội Hữu Giác Nhân.

Vô Giác Nhân đi phía trước thấy được Hữu Giác Nhân phía sau, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất mà tránh vào những bụi cỏ ở hai bên đường, để Hữu Giác Nhân đi qua trước.

Đi đầu là Y Phàm đại sư, ông ta nghiêng đầu nhìn những Vô Giác Nhân đứng bên đường, không hề dừng lại mà nhanh chóng lướt qua.

Vô Giác Nhân chờ bọn họ đi qua một lúc lâu mới tiếp tục đi đường.

Nghiêm Mặc nghe nói Y Phàm đại sư đến, còn cười với Nguyên Chiến: “Cuối cùng cũng tới.”

Đúng vậy, hai người đã sớm đoán được Y Phàm đại sư sẽ tìm tới đây, bởi vì nếu đổi lại, hai người có một ưu thế như vậy cũng sẽ muốn lợi dụng một phen.

Y Phàm đại sư xoay người xuống khỏi thú cưỡi, nhìn những ngôi nhà tranh ở hai bên đường, ánh mắt mang vẻ phức tạp.

“Tổ Thần tại thượng, Y Phàm tiên sinh ngài không có việc gì, thật tốt quá!” Nghiêm Mặc nói, không có chút giả tạo nào.

Y Phàm đại sư nghe thấy hai chữ ‘Tổ Thần’, thầm thở dài: “Cảm ơn thuốc của cậu, nếu không phải c1 bình thuốc cậu để lại, không biết bây giờ ta thế nào nữa.”

Nguyên Chiến gật đầu chào Y Phàm đại sư, Y Phàm đại sư cũng gật đầu với hắn.

Nghiêm Mặc đi trước dẫn đường, thuận miệng hỏi như đang nhàn thoại việc nhà: “Tình huống thành Ô Càn hiện giờ thế nào rồi? Xuất hiện người chết chưa?”

“Rồi.” Y Phàm đại sư không giấu diếm: “Mấy ngày trước đã xuất hiện người chết, mấy ngày nay càng lúc càng nhiều.”

Nghiêm Mặc nhíu mày: “Trong thành không dùng biện pháp mà tôi nói với ông? Tuy cái kia không có hiệu quả lớn nhưng hẳn là có thể kéo dài một đoạn thời gian.”

“Bọn họ không tin, hiện giờ tuy thần điện đã bắt đầu sử dụng phương pháp mà cậu nói, nhưng đã quá muộn rồi, bọn ta bây giờ cần vu dược có hiệu quả ngay lập tức, một lượng vu dược lớn.”

“Có cách ly người bệnh không?”

“Một phần thì có, nhưng có vài người không muốn rời khỏi nhà, sợ vừa cách ly thì sẽ bị giết chết.”

Thần thị đi theo phía sau Y Phàm thấy Y Phàm vừa tới liền nói ra nhiều chuyện như vậy thì có chút bất mãn, muốn ngăn cản ông.

Nguyên Chiến cố ý vô tình mà cản trở hắn.

Đoàn người đi vào một gian nhà tranh khá lớn.

Thần thị và một vài chiến sĩ Hữu Giác Nhân đi theo thấy Nghiêm Mặc với Nguyên Chiến ở trong một nơi đơn sơ như vậy thì có chút khinh thường.

Nhà tranh không lớn, bảy tám người đi vào liền có hơi chật chội. Cuối cùng Vô Giác Nhân chỉ có Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến, Tịch Dương và Hậu Sư, Hữu Giác Nhân thì có Y Phàm đại sư, một thần thị và hai tên hộ vệ, những người khác đều phải chờ ở ngoài.

Trong nhà tranh có một chiếc ghế gỗ hình thức đơn điệu, Y Phàm cũng không để ý, tùy tiện tìm một cái mà ngồi xuống, Nghiêm Mặc kéo ghế qua ngồi đối diện, Nguyên Chiến đi đến đứng cạnh hắn, một tay đặt trên vai hắn, như vậy hắn sẽ hiểu được đám Hữu Giác Nhân kia nói gì.

Tịch Dương và Hậu Sư tự giác đứng trong góc, lúc này bọn họ có chút chim sợ cành cong, thấy Hữu Giác Nhân liền theo bản năng mà muốn trốn tránh hoặc hành lễ.

“Lần này ta phụng mệnh của Đại Vu Ma Yết mà tới.” Y Phàm đại sư nói thẳng, ông không thích người khác giở trò hay quanh co với ông, nên ông cũng sẽ không ngấm ngầm giở trò hay quanh co với người khác.

“Quý Đại Vu nói thế nào?”

Y Phàm thấy cậu thiếu niên Vô Giác này bình tĩnh như thế, không khỏi càng lấy làm lạ về nơi mà hắn đến, loại tự tin và bình tĩnh có sẵn từ trong xương này ngoại trừ thực lực của bản thân, còn phải mang địa vị và quyền thế thì mới có thể biểu hiện được như vậy, mà ông biết Vô Giác Nhân không có bất cứ ai đạt tới mức này.

“Những điều kiện mà cậu nói Đại Vu không có khả năng đồng ý ngay.”

“Có phải quý thành chủ nhiễm bệnh rồi hay không?” Nghiêm Mặc thấy Y Phàm chỉ nhắc tới Đại Vu nên phỏng đoán.

Y Phàm không gật đầu cũng không lắc đầu: “Bởi vì trong thành có không ít nhân vật quan trọng bị bệnh, Đại Vu Ma Yết muốn mời cậu vào thành một chuyến, nếu cậu có thể trị liệu cho bọn họ, vậy những điều kiện đó có thể sẽ thương lượng lại, dù sao chuyện quan trọng như vậy cần có quý tộc và những người có chức trách ủng hộ.”

“Ông biết tôi sẽ không vào thành.”

“Nếu cậu không gặp người bệnh, vậy làm sao chế vu dược cho bọn họ được?”

“Thế ngài cảm thấy sau khi tôi vào thành thì có thể trở ra à?” Nghiêm Mặc cười.

Y Phàm nhìn về phía Nguyên Chiến, bĩu môi: “Chiến sĩ bảo hộ của cậu rất lợi hại.”

“Nhưng anh ấy chỉ có một người.” Nghiêm Mặc lắc lắc tay: “Chúng ta cứ nói như vậy mãi thì cũng không có kết quả, không bằng chúng ta cùng lui một bước, các ông vội cứu người, tôi cũng không muốn thấy chết mà không cứu, vừa lúc thảo dược chỗ tôi đã không đủ, các ông lấy số thảo dược mà tôi cần ra trước, tôi sẽ chế một ít vu dược đưa cho các ông dùng thử, sau đó chúng ta lại bàn cái khác.”

“Thảo dược đổi phương thuốc.” Thần thị kia mở miệng nói chuyện, thái độ của hắn khá ngang ngạnh, không phải hắn ngu ngốc, mà là trước đó bọn hắn đã thương lượng rồi, Y Phàm diễn vai mềm, hắn diễn vai cứng.

Nghiêm Mặc ra vẻ trầm tư, qua một hồi lâu mới nói: “Tôi có thể nói cho các người một phương thuốc, thậm chí còn có thể chỉ các người phương pháp kỹ càng làm sao để cách ly người bệnh và xử lý vật bẩn cùng chăm sóc người bệnh một cách an toàn, nhưng ngoại trừ việc cung cấp đủ thảo dược, tôi muốn các người đồng ý để chúng tôi xây dựng nhà cửa trong phạm vi này.”

Nghiêm Mặc lại giải thích thêm một câu: “Những căn nhà tranh này quá yếu, người bệnh cần có nơi sống tốt hơn.”

Tịch Dương và Hậu Sư nghe Nghiêm Mặc nói muốn đưa phương thuốc ra thì có chút gấp, dù Tịch Dương rất trầm ổn nhưng anh lại không cảm thấy Hữu Giác Nhân sẽ đồng ý ban mảnh đất này cho bọn họ, dù nơi bọn họ chiếm chẳng lớn mấy.

Y Phàm ngẩng đầu: “Một phương thuốc?”

Nghiêm Mặc: “Phương thuốc này có thể trị liệu cho phần lớn người mắc bệnh dịch tả, ngoại trừ những người mắc bệnh quá nặng.”

“Mắc bệnh quá nặng?” Y Phàm và thần thị đồng thanh hỏi.

“Chính là những người có giai đoạn phát bệnh nhanh, hầu như vừa xuất hiện bệnh trạng đã chuyển thành hôn mê, thậm chí là chết, bệnh bộc phát nặng vì giai đoạn phát bệnh nhanh, bệnh tình phức tạp, sẽ khiến nội tạng nhanh chóng suy yếu, rất khó trị, tỉ lệ tử vong cao.”

“Cậu cũng không có cách nào giải quyết bệnh nặng?”

“Nếu phát hiện sớm.” Kỳ thật chỉ cần còn một hơi thở, dù hắn không thể xài y thuật giải quyết thì cũng có thể dùng điểm tín ngưỡng để cướp mạng người. Nhưng hắn không cảm thấy việc dùng điểm tín ngưỡng cứu Hữu Giác Nhân sẽ nhận được điểm tín ngưỡng trở lại, mà rất có khả năng sẽ bị thần điện và quý tộc Hữu Giác Nhân vì đoạt bảo mà giết người, nghĩ thế nào cũng thấy vụ mua bán này không có lời.

Đây cũng là lý do vì sao hắn không muốn tới thành Ô Càn, ngoại trừ vấn đề an toàn thì là vì lỡ hắn gặp phải những trường hợp đó, có biện pháp mà không giúp, sách hướng dẫn nhất định sẽ trừng phạt hắn. Nhưng nếu hắn ở đây, có nhiều người bệnh kéo chân như vậy, hắn lại giao phương thuốc cho Hữu Giác Nhân, thì dù hắn không dùng điểm tín ngưỡng để cứu người, sách hướng dẫn cũng không thể trừng phạt hắn, dù sao hắn cũng đâu thể phân thân, trừ phi Hữu Giác Nhân mặt dày tới nỗi không màng tôn nghiêm mà đưa người bệnh tới đây.

Nghĩ nghĩ, Nghiêm Mặc lại nói thêm câu: “Nơi này có rất nhiều người bệnh, tôi cũng không thể phân thân, nếu các người có ai mà không thể trị liệu, vậy cứ đưa đến chỗ tôi, tôi sẽ cố gắng cứu, đương nhiên, người bệnh phải trả cốt tệ hoặc dùng những vật phẩm có giá trị khác để làm phí khám bệnh và sử dụng phí thuốc.”

Hậu Sư nghe xong thì vui vẻ trong lòng, Nghiêm Mặc trị liệu cho Vô Giác Nhân bọn họ chưa từng thu lấy một cốt tệ, thậm chí còn cho không rất nhiều thứ.

Y Phàm đại sư suy nghĩ: “Trước tiên nói xem cậu cần thảo dược gì, cần bao nhiêu, ta về nói Đại Vu đưa một mớ đến, lượng vu dược được chế từ mớ thảo dược này bọn ta muốn một nửa. Về phần dùng phương thuốc đổi địa bàn, ta sẽ truyền lời lại, có được hay không thì phải xem Đại Vu và thành chủ.”

Nghiêm Mặc: “Được.”

“Khi nào mới chế vu dược xong?” Thần thị truy vấn.

“Vậy phải xem khi nào các người đưa dược liệu tới, sau khi toàn bộ dược liệu được đưa đến, trong vòng ba ngày tôi có thể chế ra.”

“Thời gian quá dài, người bệnh trong thành không chờ lâu được như vậy!”

“Hiện giờ tôi còn một chút thuốc, có thể tặng cho các người trước, nhưng phải là sau khi tôi nhận được những dược liệu mình cần.”

Thần thị tức giận: “Cái tên giảo hoạt này…”

“Cậu cần dược liệu gì?” Y Phàm cao giọng cắt lời thần thị.

Nghiêm Mặc há mồm đọc ra một chuỗi tên, đương nhiên tất cả đều là cách gọi của tộc Hữu Giác, vì để che giấu năng lực điều khiển thực vật của Nguyên Chiến, hắn không đòi hạt giống hay là cây tươi, mà chỉ yêu cầu mỗi loại phải đưa tới một đống lớn, trong đó còn lẫn không ít dược liệu mà hắn cần để luyện cốt.

Thần thị không có thời gian để tức giận nữa, vội vàng lấy da dê và bút ra nhanh chóng ghi chép lại tên thuốc và số lượng.

Y Phàm nghe thấy phần lớn tên thảo dược mà Nghiêm Mặc đọc ra đều dùng tên cổ, trong lòng càng thêm nhận định hắn có được truyền thừa từ một nhánh tộc Hữu Giác cổ xưa: “Mặt khác còn có mấy nhóm người lúc trước tới đây, bọn họ bây giờ đang ở đâu? Cậu có thể thả bọn họ ra không?”

Vẻ mặt Nghiêm Mặc lãnh đạm: “Thả ra thì được thôi, một người ba mươi ngàn cốt tệ. Dù sao thì bọn họ tới là để giết tôi và chiến sĩ của tôi, tôi không thể dễ dàng thả bọn họ đi như vậy.”

“Ba mươi ngàn?!” Thần thị muốn cò kè mặc cả.

Nguyên Chiến đột nhiên há mồm: “Một người bốn mươi ngàn, hỏi nhiều thêm một câu sẽ tăng mười ngàn.”

Thần thị căm giận ngậm miệng. Nghĩ thầm lũ Vô Giác ma tham lam vô độ bọn mi cứ chờ xem, chờ khi Hữu Giác Nhân vượt qua được nguy nan này, hừ!

“Ta sẽ nói lại cho Đại Vu.” Y Phàm cũng biết lần này không có khả năng đạt được hết mọi mục đích của Đại Vu, kỳ thật Đại Vu cũng đã nói, trước tiên lấy được một lô vu dược là tốt rồi, những chuyện khác có thể bàn lại. Trước mắt chuyện quan trọng nhất của bọn họ là chữa trị cho thành chủ, để thành Ô Càn khôi phục lại trật tự bình thường.

Về phần dùng cốt tệ trao đổi con tin, chuyện này bọn họ cũng không xa lạ gì, ba tộc Hữu Giác và giữa các thành cũng không hoàn toàn sống trong hòa bình, nhất là tộc Hồng Giác và Hắc Giác, đánh nhau là chuyện như cơm bữa.

Lúc sau, Y Phàm tỏ vẻ ông muốn nói chuyện riêng với Nghiêm Mặc, bảo những người khác rời đi.

Nghiêm Mặc ra hiệu cho Nguyên Chiến, Nguyên Chiến biết hắn có thể tự bảo vệ mình, liền đi ra ngoài.

Những người khác cũng không ở lại.

Chừng năm phút sau, Y Phàm cầm một bình thuốc mà Nghiêm Mặc cho đi ra từ căn nhà tranh

Thần thị nhìn về phía ông.

Y Phàm gật gật đầu.

Thần thị liền vui mừng.

Y Phàm không nói bình thuốc dùng để chữa cho thành chủ này phải tốn những năm mươi ngàn cốt tệ mới mua được, trong lòng ông cảm thấy có chút đáng châm chọc, lúc trước cậu thiếu niên kia không đòi một cốt tệ nào mà dâng thuốc lên, em trai thành chủ và Đại Vu lại không chịu cho thành chủ dùng, hiện giờ kéo dài nhiều ngày như vậy, khiến thành chủ trở bệnh nặng, liền phải tốn nhiều cốt tệ để mua thì bọn họ mới cảm thấy đó là bảo bối.

Đám người Y Phàm đại sư tới nhanh mà đi cũng nhanh, rất nhiều Vô Giác Nhân trong doanh địa thấy Hữu Giác Nhân tới liền sợ tới mức trốn vào nhà tranh, có vài người còn chạy ra những khu đất hoang xung quanh, bọn họ đều bị dọa sợ, sợ Hữu Giác Nhân tới giết bọn họ.

Hậu Sư vừa ra khỏi nhà tranh thì có Vô Giác Nhân lớn gan chạy tới hỏi hắn Hữu Giác Nhân đến đây làm gì.

Hậu Sư không cần người hỏi mà đã hưng phấn kể sạch —— đây cũng là mục đích Nghiêm Mặc cho hắn tham gia cuộc hội đàm.

Cũng có người vây quanh Tịch Dương, nhưng trong đó có người tới để bẩm báo chuyện quan trọng, Tịch Dương nghe xong thì chạy như bay đi tìm Nghiêm Mặc.

“Đại nhân, lại có một nhóm Vô Giác Nhân nữa đến, bọn họ là người sống sót của thôn xóm phía nam, bọn họ… dẫn theo thôn vu của mình.”

Nghiêm Mặc vừa thấy vẻ mặt của Tịch Dương liền biết những Vô Giác Nhân đó chỉ sợ không đơn giản: “Thôn vu kia làm sao?”

“Ông ta cũng bị bệnh, rất nghiêm trọng, người trong thôn bọn họ đang quỳ gối ở giao lộ, cầu xin ngài cứu người.”

“Tôi đi ngay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.