Dị Thế Lưu Đày

Chương 455: Nguyện lực



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

ashwood_by_las_t-d834o0d

“Tổ Thần tại thượng, lấy năng lượng của tôi làm vật tế, nguyện cho toàn bộ người bệnh trước mắt tôi khỏe mạnh trở lại.”
Ở giao lộ có khu cách ly, người bệnh tới để trị liệu sẽ tạm thời ở nơi này, chờ Nghiêm Mặc đích thân khám xem ai mắc bệnh, ai khỏe mạnh, sau đó sẽ do Tịch Dương xếp chỗ ở cho bọn họ.

“Những người đó đến từ sơn thôn xa nhất ở phía nam thành Ô Càn, tên là thôn Kỳ Vũ, thôn bọn họ từng rất cường đại, nhân số cũng nhiều nhất trong các thôn xóm Vô Giác Nhân ở phụ cận, bọn họ dù là nam hay nữ đều rất thiện chiến, truyền thuyết nói… trong bọn họ từng xuất hiện chiến sĩ ma, nhưng sau đó bị thành Ô Càn và thần điện thảo phạt, thôn Kỳ Vũ liền đại thương nguyên khí, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa khôi phục được, người thôn bọn họ thậm chí còn không được phép vào thành tìm công việc.”

Tịch Dương vừa đi vừa nhanh chóng nói: “Còn nữa, nghe nói thần điện cứ cách mấy năm sẽ đến thôn trang bọn họ dạo một vòng, nếu phát hiện người nào có năng lực xuất sắc sẽ trực tiếp giết chết. Mặt khác, thôn vu của bọn họ cũng bị lệnh cưỡng chế không được rời khỏi thôn xóm nửa bước, nếu bị phát hiện dám ra ngoài thôn thì sẽ bị giết ngay tại chỗ.”

Nghiêm Mặc đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ: Nếu hắn là thôn dân của thôn Kỳ Vũ, thù này quá lớn. Dưới tình huống mình là kẻ yếu, hắn hoặc sẽ nghĩ cách thoát khỏi phạm vi thế lực thành Ô Càn, hoặc là nghĩ cách che giấu thực lực và chờ đợi thời cơ, tóm lại là không thể không báo thù.

“Vì sao thành Ô Càn không giết hết bọn họ?” Nguyên Chiến đi cùng Nghiêm Mặc hỏi.

Đây cũng là điều Nghiêm Mặc muốn hỏi.

Tịch Dương hơi chần chừ: “Tôi nghe được một ít lời đồn, nhưng không biết là thật hay giả.”

Nguyên Chiến: “Nói thử xem.”

“Vâng. Lúc trước thành Ô Càn đi thảo phạt chiến sĩ ma tới từ vực sâu Ác Ma, vốn định giết sạch thôn Kỳ Vũ, nhưng thôn vu thôn Kỳ Vũ như có một năng lực đặc biệt, mà rốt cuộc là năng lực gì thì không ai biết cả, biết là cuối cùng thành Ô Càn chỉ giết chết chiến sĩ ma và một phần thôn dân thôn Kỳ Vũ, còn thôn vu và phụ nữ trẻ em thì không động vào.”

Khi nói chuyện, mấy người họ đã đi đến giao lộ.

Nghiêm Mặc vừa ngẩng đầu liền thấy có sáu người đang quỳ trên một khu đất lầy lội, ở giữa sáu người có một cụ già đang nằm, dưới thân ông cụ lót một tấm da thú.

Tịch Dương giải thích: “Bọn họ chính là thôn dân thôn Kỳ Vũ, bọn họ có tổ quy, không được ở trong những căn nhà làm từ cây cỏ, cũng không được tiến vào.”

Tổ quy thật kỳ lạ, Nghiêm Mặc nghĩ, đồng thời hỏi: “Vậy bình thường bọn họ ở đâu?”

“Đại nhân, bình thường chúng tôi đều ở trong sơn động.” Một người đàn ông tráng niên quỳ ở phía trước đáp.

Nghiêm Mặc chuyển mắt nhìn thôn dân thôn Kỳ Vũ: “Thì ra là thế. Các anh đứng lên đi, chỗ tôi ai tới cũng sẽ xem bệnh cả, không cần quỳ xin. Nếu các anh không muốn ở trong nhà tranh, vậy chúng tôi sẽ tìm một nơi khô ráo, người bệnh không thích hợp ở những nơi lầy lội hay ẩm ướt.”

Nói rồi Nghiêm Mặc xoay người: “Đi theo tôi.”

Thôn dân thôn Kỳ Vũ nhìn nhau, người đàn ông dẫn đầu gật đầu, sáu người cùng đứng dậy, đồng thời dùng da thú nâng cụ già ở giữa lên.

Bên ngoài có rất nhiều khu đất trống, không cần phải cố gắng tìm kiếm. Nghiêm Mặc dừng lại ở khu đất trống trước nhà tranh: “A Chiến, giúp một tay với.”

“San bằng? Hơ khô? Dọn cỏ dại và đá cuội?”

“Đúng vậy.” Nghiêm Mặc cười.

Nguyên Chiến gật gật đầu, tay nhẹ phất, cỏ dại và bụi cây mọc cao tới cẳng chân trên mặt đất tự động dịch ra xung quanh, rất nhanh sau đó đã không còn lùm cỏ nào.

Tịch Dương siết chặt hai nắm đấm, anh ta từng thấy Nguyên Chiến thi triển ‘ma lực’ mà nhóm đống lửa, nhưng hiện giờ, đây là ma lực gì?

Vẻ mặt của thôn dân thôn Kỳ Vũ như rất kích động, người đàn ông dẫn đầu cũng vậy, nhưng ông ta vẫn còn có thể khống chế cơ mặt, chỉ là thở hắt ra một hơi thật mạnh.

Nguyên Chiến không kết thúc màn biểu diễn của mình như vậy, tuy đất không còn cỏ cây, nhưng lại nhấp nhô không bằng phằng, còn bị mưa to dội cho nhão nhoét, không hề thích hợp để làm sân chữa bệnh.

Hắn giậm chân một cái, khu đất trống nhanh chóng được san bằng.

Lại rút hơi nước và dùng lửa nung một chút, khu đất trống liền có tính chất gần với đồ gốm.

Dù là ai cũng đều sùng bái cường giả, huống chi thôn dân thôn Kỳ Vũ từng có chiến sĩ ma, có lẽ các Vô Giác Nhân khác sẽ kiêng kị sự cường đại của Nguyên Chiến, thậm chí còn sợ hãi ‘ma lực’ của hắn, nhưng ánh mắt của người thôn Kỳ Vũ khi nhìn Nguyên Chiến quả thực hận không thể xem Nguyên Chiến là người của thôn mình.

Nghiêm Mặc vỗ tay một cái: “Thả tộc nhân của các anh xuống đi, bắt đầu từ anh trước, từng người tới.”

“Khoan đã.” Người đàn ông dẫn đầu vội nói: “Đại nhân, có thể kiểm tra cho Đại Vu chúng tôi trước được không? Ông ấy bệnh rất nặng.”

Nghiêm Mặc không cự tuyệt yêu cầu của người nọ, hắn bước nhanh đến cạnh ông lão, trước tiên quan sát khí sắc bên ngoài rồi mới bắt mạch cho ông.

Không ngờ lão Đại Vu kia lại mở bừng mắt, còn chụp lấy cổ tay Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc có thể tránh nhưng hắn không nhúc nhích: “Tình huống của ông có chút kỳ quái.” Sức mạnh linh hồn của hắn hóa thành một sợi tơ phóng ra ngoài.

Lão Đại Vu đã nổi đồi mồi trên mặt, ông dùng đôi mắt tựa như mắt cá chết nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc, cánh tay túm cổ tay hắn vẫn không buông.

Phòng ngự tinh thần lực của lão Đại Vu rất mạnh, Nghiêm Mặc không động đến phòng ngự của ông, chỉ dạo bên ngoài một vòng, nhưng chỉ một vòng cũng đủ để hắn đưa ra kết luận.

“Người bị nhiễm bệnh thông thường thì sức mạnh linh hồn sẽ bị tiêu hao rất nghiêm trọng, đây gọi là thể xác và tinh thần hợp nhất: Linh hồn của một người mắc bệnh, thì thân thể cũng sẽ sinh bệnh; ngược lại thân thể bị bệnh, linh hồn cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng ông thì…” Nghiêm Mặc xoay cổ tay, tách khỏi tay ông lão.

Đồng tử lão Đại Vu hơi co lại, vừa rồi ông đột nhiên cảm thấy nơi nào đó trên bàn tay như bị kim đâm nhẹ, sau đó bàn tay ông đột nhiên không còn sức lực nữa. Hiện giờ nắm tay lại, sức lực đã trở về.

Nghiêm Mặc: “Sức mạnh linh hồn của ông vẫn rất cường đại, nhưng thân thể lại gặp phải bệnh tình nguy kịch, nếu không phải tôi đích thân chẩn bệnh, tận mắt nhìn thấy, tôi sẽ cho rằng vừa rồi mình đã chẩn bệnh cho hai người khác nhau.”

“Cậu… là vu giả.” Giọng nói của ông lão rất khô và khàn, lời ông nói chính là câu khẳng định.

“Có thể nói là vậy.”

“Cậu có thể… cứu ta?”

“Có hơi khó.” Nghiêm Mặc nhìn vào mắt ông lão: “Sức sống trong thân thể ông đã tiêu hao gần hết, vừa rồi tôi nói bệnh tình của ông đang nguy kịch kỳ thật vẫn chưa chính xác lắm, phải nói là ông đã cách cái chết chỉ còn nửa bước mà thôi, dù sức mạnh linh hồn của ông có mạnh thế nào, thì thân thể của ông cũng chỉ kéo dài được đến chạng vạng ngày hôm nay.”

Người thôn Kỳ Vũ kinh hãi, người đàn ông dẫn đầu nhào qua kêu: “Đại Vu! Chẳng phải ngài nói ngài còn có thể sống ít nhất một tháng sao? Ngài, ngài gạt chúng tôi?”

Người đàn ông dẫn đầu và những thôn dân khác đều sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, tuy suốt đường đi bọn họ không ngừng lại nghỉ ngơi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi này, nhưng nếu lỡ gặp phải rắc rối một chút, lỡ trì hoãn một chút, Đại Vu của bọn họ chẳng phải đã…

“Đại Vu, ngài làm chuyện xằng bậy quá rồi! Tôi đã sớm nói chúng ta cứ đi trước, mà ngài nhất quyết phải chờ những người khác.” Người đàn ông dẫn đầu gấp đến độ bất chấp cả địa vị.

Lão Đại Vu không lý lẽ với người thôn mình, chỉ nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc, hỏi lại lần nữa: “Cậu… có cứu được ta không?”

Nghiêm Mặc: “Các ông còn mang theo những người bệnh khác à? Ở đâu?”

Người đàn ông dẫn đầu cắn răng: “Ở phía sau, vừa rồi gặp phải Hữu Giác Nhân nên bọn họ trốn đi, mấy người chúng tôi đưa Đại Vu lần mò từ con đường nhỏ tới đây trước.”

“Người mắc bệnh như Đại Vu các anh có nhiều không?”

“Sắp chết thì có vài người, một vài người khác thì không thể đi đường, còn một ít vẫn có thể miễn cưỡng đi, nhưng đi không nhanh.”

Nghiêm Mặc khó hiểu: “Vì sao các anh không phái một người tới tìm tôi? Để tôi qua trị liệu cho các anh?”

Người đàn ông dẫn đầu và những người thôn Kỳ Vũ khác đều lộ ra vẻ phẫn hận và sợ hãi.

“Bởi vì Hữu Giác Nhân!” Năm chữ này, người đàn ông dẫn đầu nói mà nghiến răng nghiến lợi: “Bọn chúng phái người tàn sát thôn dân và phóng hỏa thiêu, may là chúng tôi nhận được tin tức, dẫn người trong thôn chạy ra ngoài trốn, nếu không thì đã…. Sau đó chúng tôi ra ngoài tìm hiểu thì nghe nói chỗ các cậu có thể trị bệnh cứu người, chúng tôi liền trực tiếp tìm tới.”

“Nói cách khác, toàn thôn các anh đều tới?”

“Phải.”

“Không tách người bệnh và người khỏe mạnh ra?”

“Phải tách ra sao? Vậy thì ai chăm cho người bệnh?” Người đàn ông mờ mịt.

Nghiêm Mặc không thể trách ông ta, bởi vì bọn họ không biết gì cả, hắn hỏi người trong thôn bọn họ có còn xa lắm không, sau đó quay đầu bảo Tịch Dương trở về dẫn theo một ít người và thú cưỡi đi hỗ trợ.

Trong một thời gian ngắn, hắn bắt mạch cho sáu người thôn Kỳ Vũ, phát hiện có hai người trong đó bị nhiễm bệnh nhẹ.

Nhân thủ trong doanh trại tới hỗ trợ, những người này phần lớn đều là người thôn Đất Trũng, phụ trách dẫn đội là Hậu Sư. Đội ngũ này có thể xem là nhân thủ trung thành nhất và hữu dụng nhất của Nghiêm Mặc hiện giờ, bên trong có hơn phân nửa người là người bệnh mà hắn cứu sống. Những người thôn khác cũng có tâm hỗ trợ, nhưng phần lớn lại không chịu tiếp xúc với người bệnh, chỉ có người thôn Đất Trũng cực kỳ tín nhiệm hắn và không lo cho an nguy của mình là xung phong nhận việc.

Nghiêm Mặc cho bọn họ đi cùng Nguyên Chiến đón người thôn Kỳ Vũ.

Người đàn ông dẫn đầu của thôn Kỳ Vũ nhìn về phía lão Đại Vu, lão Đại Vu nhắm mắt lại.

Nghiêm Mặc ngồi xổm xuống trước mặt lão Đại Vu: “Nếu tôi không nhìn lầm, tình huống của ông hẳn là do thi triển loại vu thuật thế thân. Có phải ông chuyển dời bệnh tình của những người khác lên người mình không?”

Đôi mắt cá chết của lão Đại Vu chuyển động.

Nghiêm Mặc vừa châm cứu cho ông vừa nói chuyện phiếm: “Tôi có một vị sư phụ rất am hiểu thuật nguyền rủa, kiểu vu thuật như thay người khác chịu ốm đau, thương tổn, ông ấy đã nói cho tôi nghe rất nhiều. Có người sẽ dùng loại vu thuật này hại người, nhưng cũng có người sẽ dùng nó để cứu người. Ông là vu sư nguyền rủa?”

“Không… phải.” Lão Đại Vu mở miệng: “Ta chỉ biết… một loại này.”

“Vậy à?” Nghiêm Mặc mỉm cười, nụ cười kia làm người ta vừa nhìn liền không tự chủ được mà thả lỏng, cảm thấy muốn thổ lộ hết thảy với hắn.

“Ta có thể thay người khác chịu khổ, cũng có thể chuyển nỗi khổ của mình cho người khác, nhưng muốn chuyển cho người khác cần phải có vật sống để tế.” Lão Đại Vu kinh ngạc phát hiện, sau khi được ghim kim, khi nói chuyện cổ họng lại thông thuận hơn nhiều. Điều đáng kinh ngạc hơn là, ông phát hiện mình vậy mà lại không chút do dự nói ra sự thật.

Nghiêm Mặc đoán vu thuật thế thân của vị thôn vu này rất có thể chỉ dùng để thay thế hoặc chuyển cho số ít người, nếu không thì thôn bọn họ cũng sẽ không có nhiều người sinh bệnh như vậy, thành Ô Càn cũng không có khả năng ép bức bọn họ đến mức này.

“Có phải Đại Vu thôn các ông đều có thể làm vậy không? Cho nên thành Ô Càn mới buông tha cho các ông?”

Lão Đại Vu trầm mặc trong chốc lát: “…Phải.”

“Xem ra trong tay Đại Vu các ông có máu tươi hoặc tóc của thành chủ hoặc Đại Vu thần điện thành Ô Càn.”

Lão Đại Vu không đáp, ngầm thừa nhận.

Tuy Nghiêm Mặc tò mò làm sao bọn họ có được máu và tóc nhưng hắn không tiếp tục hỏi nữa, thôn vu thôn Kỳ Vũ chịu nói cho hắn biết năng lực của ông là đã không dễ dàng gì rồi. Đương nhiên nếu hắn không nhận ra trước thì đối phương cũng sẽ không chủ động nói ra. Lúc này Nghiêm Mặc vẫn chưa ý thức được, nụ cười ‘hòa ái dễ gần’ của hắn mới là nguyên nhân lớn nhất.

“Cậu là ai? Đến từ đâu?” Lão Đại Vu rốt cuộc cũng nhịn không được hỏi.

“Tôi? Tôi đến từ một nơi rất xa, ông có thể gọi tôi là Mặc vu.” Nghiêm Mặc đổi giọng: “Bệnh tình của ông rất tệ, y thuật và thuốc men bình thường không có tác dụng gì với ông. Trước hết sẽ kéo dài sức sống cho ông một chút, chờ khi người trong thôn ông tới tôi sẽ cùng kiểm tra, nếu người mắc bệnh nặng quá nhiều, chúng ta sẽ thử cách trị liệu khác.”

Lúc gần đến chạng vạng, Nguyên Chiến và đội ngũ ra ngoài đón người đã đưa tất cả người thôn Kỳ Vũ về.

Đội ngũ này có không ít người, bọn họ vì che giấu hành tung mà chia làm ba nhóm, toàn bộ cộng lại có gần trăm người, tiếc là người hoàn toàn khỏe mạnh tính cả bốn người tới trước cũng chỉ mới hơn hai mươi người. Những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều nhiễm bệnh, có vài người không phải mắc bệnh dịch tả, mà là mắc loại bệnh khác.

Thuốc men không đủ, hắn còn phải chừa lại một ít cho đám Hữu Giác Nhân lần sau mang dược liệu tới trao đổi. Hơn nữa bệnh tình của những người này lại không giống nhau, khá là phức tạp, dù có đám Hậu Sư hỗ trợ, hắn cũng không thể xử lý cho bọn họ chỉ trong khoảng thời gian ngắn.

Đội ngũ của Hậu Sư khác đội của Thảo Đinh, mấy người Thảo Đinh được hắn bồi dưỡng suốt mấy năm, không nói tới năng lực làm hộ lý, nhưng làm những ca giải phẫu hơi phức tạp cũng không thành vấn đề. Đội chữa bệnh do Thảo Đinh dẫn dắt trên cơ bản đã có thể tự chẩn bệnh và trị liệu, nếu có bọn Thảo Đinh ở đây, hắn đã không cần phải vất vả như vậy. Mà hiện giờ cơ hồ cứ mỗi một người tới cầu cứu hắn đều phải tự đi qua khám và tự phối thuốc cho bọn họ.

“Tôi muốn thử xem.” Nghiêm Mặc đột nhiên nói với Nguyên Chiến.

“Thử cái gì?” Nguyên Chiến cầm lấy bình nước Nghiêm Mặc đưa qua, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Nghiêm Mặc nhìn cái cằm bị nước chảy xuống làm ướt của hắn: “Năng lực thần huyết của tôi.”

“Ý em là vũ khúc hiến tế?”

“Không phải. Là năng lực thật sự của vu giả tộc Thiện Ngôn. Tôi cảm nhận được…” Nghiêm Mặc không biết nên dùng từ gì để miêu tả, từ cái lần hắn hấp thu quả thủy nham, Vu Quả chẳng những được tẩm bổ mà chìm vào giấc ngủ sâu, chính hắn cũng cảm nhận được trong thân thể mình… hoặc là nói trong linh hồn mình có cái gì đó được kích hoạt.

Mà theo thời gian, cảm giác này lại càng thêm rõ ràng.

“Em biết cách làm không?” Vẻ mặt Nguyên Chiến có chút nghiêm trọng. Chú Vu đã từng nói qua, tộc Thiện Ngôn bởi vì năng lực của họ quá nghịch thiên nên mới bị thần linh vứt bỏ, bị các sinh vật có trí tuệ khác kiêng kị, thậm chí còn liên hợp lại tiêu diệt bọn họ.

“Biết đại khái à.” Này giống trẻ con bẩm sinh đã biết bú sữa, loại năng lực này cũng là bản năng của hắn, chỉ là năng lượng và sức mạnh linh hồn lúc trước của hắn vẫn chưa đủ để khiến bản năng này thức tỉnh.

Nhờ có vũ khúc hiến tế, nhờ có thân thể mà sách hướng dẫn cải tạo, nhờ có quả thủy nham, cùng với phép huấn luyện mà sách hướng dẫn cho, nhiều loại điều kiện không có khả năng và khó có thể đạt được cộng lại, lúc này mới khiến loại gien vốn dĩ đã chôn thật sâu, cơ hồ không thể thức tỉnh được trong người hắn lại lần nữa thức tỉnh.

“Kiệt ——!” Cửu Phong ra ngoài kiếm ăn đã trở về.

Nghiêm Mặc ngửa đầu nhìn bầu trời, quay đầu cười với Nguyên Chiến đầy tự tin, còn vỗ vỗ vai hắn, sau đó nhanh chóng đi về phía khu đất trống khô ráo kia.

Khu đất trống có đầy người thôn Kỳ Vũ sinh bệnh.

Nghiêm Mặc đi đến chỗ những người này, bảo Hậu Sư và Tịch Dương gọi những người khác tách khỏi người bệnh.

Người thôn Kỳ Vũ không chịu đi xa, cứ đứng ở bên khu đất trống.

Tịch Dương nhìn vẻ mặt của Nghiêm Mặc, cứ cảm thấy như sắp có chuyện gì phát sinh, bước chân định rời đi liền dừng lại.

Hậu Sư và đội hộ lý mà hắn dẫn dắt muốn chút nữa chăm cho những người này nên cũng không rời đi.

Lão thôn vu thôn Kỳ Vũ mở to đôi mắt cá chết nhìn Nghiêm Mặc. Người của thôn Kỳ Vũ không biết cậu thiếu niên vu giả này muốn làm gì, đều có chút căng thẳng.

Nguyên Chiến đi đến cạnh Nghiêm Mặc.

Ở chỗ tối cũng có kẻ đang nhìn chằm chằm bọn họ, đám Hữu Giác Nhân mà Y Phàm đại sư dẫn đến không rời đi hết, có kẻ lén ở lại, muốn tìm hiểu bí mật của hai tên Vô Giác Nhân kia.

Đây không phải lần đầu tiên Nghiêm Mặc thi triển năng lực thần huyết, nhưng lần này hắn rất thận trọng.

Nhắm mắt, chậm rãi hít một hơi rồi thở mạnh ra, khiến mọi suy nghĩ lắng xuống, đầu óc trống rỗng, tinh thần đều nằm trong trạng thái tốt nhất.

Bầu không khí xung quanh như dao động, trong những dòng không khí vô hình như ẩn chứa thứ gì đó.

Cỏ cây quanh khu đất trống đột nhiên xôn xao, dáng vẻ đầy sức sống.

Nguyên Chiến nhìn thẳng về phía trước, ngay cả hắn cũng có thể cảm giác rõ ràng các loại năng lượng xung quanh bắt đầu dao động.

Nghiêm Mặc mở mắt ra, hắn không cố ý làm động tác gì, chỉ hơi duỗi tay về phía trước, nói một câu: “Tổ Thần tại thượng, lấy năng lượng của tôi làm vật tế, nguyện cho toàn bộ người bệnh trước mắt tôi khỏe mạnh trở lại.”

Chỉ một câu vô cùng đơn giản, cách hiến tế và cầu nguyện cũng vô cùng đơn giản, thoạt nhìn cứ như một cậu bé đang vui đùa.

Nhưng ngay khi tiếng Nghiêm Mặc vừa dứt, tất cả người bệnh nằm trong khu đất trống có một cái cây hình thù quái dị mọc ra từ rốn, chúng tựa như thực vật.

Cái cây quái dị nọ càng lúc càng dài ra, nó chen vào trong quần áo của người bệnh, có cái còn dài đến cả một mét, chúng có lớn có nhỏ.

Nhóm người bệnh sợ hãi hét to, người xung quanh thì nhao nhao.

Ngay lúc Nguyên Chiến muốn ra tay khống chế cục diện thì những cái cây hình thù quái dị đó đột nhiên khô héo cùng lúc, cái rễ bám ở rốn của người bệnh cũng tróc ra rồi rơi xuống.

Có người sợ hãi, vội vàng bò dậy chạy tán loạn xung quanh.

Những người bệnh khác thấy cũng vội đứng dậy chạy tới nơi mà mình cho là an toàn.

Lạy tổ tiên! Sao có thể?! Người xung quanh mở to hai mắt nhìn, cơ hồ là không dám tin vào những gì mình đã thấy.

Có vài người còn chưa kịp phản ứng lại, mà người phản ứng lại thì giật mình đến mức nói không nên lời.

Lão thôn vu kia là người ngồi dậy cuối cùng, nhưng ông không giống những người khác mà chạy ra khỏi khu đất trống, ông chỉ dùng ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc nhìn nhìn mấy cái cây khô quắc trong khu đất trống, bảo Nguyên Chiến: “Anh đốt chúng đi, tro thì chôn sâu xuống đất.”

Nguyên Chiến: “Em sao rồi?”

Nghiêm Mặc hơi hơi vặn người: “Cũng được, nhưng thấy mệt, năng lượng tiêu hao rất nhiều.”

Lão thôn vu thấy Nguyên Chiến phất tay dọn dẹp khu đất trống, liền trở mình đứng dậy, lấy tốc độ hiếm thấy của một cụ già đi đến trước mặt Nghiêm Mặc, nhìn hắn chưa được ba giây đồng hồ, một chữ cũng không nói mà đã quỳ xuống cái bịch.

Nghiêm Mặc: “…” Ông làm gì đó? Sao trông bộ dáng ông hình như không phải cảm kích tôi?

Lão thôn vu ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mặc như không hiểu ý hắn, cặp mắt cá chết của ông chuyển động, sau đó liền vươn tay… ôm đùi!

Nghiêm Mặc đột nhiên không kịp đề phòng mà bị ôm: “…” Cái đệt!

“Kiệt ——! Quái hai chân già từ đâu ra, sao dám ôm Mặc của ta, mau tránh ra!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.