Dị Thế Lưu Đày

Chương 460: Lần đầu thi triển nguyện lực khi được một phúc duyên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

83bcf003f57666c4708dd9ac23e5936d

“Bọn họ dù không chết thì kết cục tốt nhất cùng là biến thành nô lệ.”
Nghiêm Mặc đi đến cạnh Nguyên Chiến, nhìn xung quanh một vòng.

Người xung quanh an tĩnh lại, cùng nhìn về phía cậu thiếu niên Đại Vu được truyền là thần sứ kia.

“Chuyện tôi muốn nói chỉ có một, đội quân Hữu Giác Nhân đang tiến về phía chúng ta, mọi người có ba lựa chọn. Một là cùng nhau chống lại kẻ địch. Hai là đầu nhập vào phe Hữu Giác Nhân. Ba là bỏ trốn.”

Nguyên Chiến tiếp lời: “Người nào chọn cái đầu tiên thì đứng ra sau tôi.”

Người thôn Kỳ Vũ do thôn vu thôn Kỳ Vũ với Kỳ Hồng Chí dẫn đầu mà không chút do dự đứng ra phía sau Nguyên Chiến.

Người thôn Đất Trũng thì thoáng sửng sốt, ngó trái ngó phải, Hậu Sư hét lớn một tiếng: “Đi theo tôi! Chúng ta cùng Mặc vu liều mạng với Hữu Giác Nhân!”

Hậu Sư vừa rống thì đại đa số người thôn Đất Trũng đều đi theo Hậu Sư chạy ra phía sau Nguyên Chiến, nhưng cũng có mấy người đứng yên một chỗ không biết phải làm sao.

Tịch Dương cảm nhận được tầm mắt của nhóm người mà anh dẫn đến đang nhìn về phía mình, toàn thân anh toát mồ hôi. Đánh với Hữu Giác Nhân? Chỉ với những Vô Giác Nhân bình thường chưa được huấn luyện và cũng chưa là chiến sĩ như bọn họ?

“Tụi mày bảo mọi người ở lại đây là chịu chết!” Cẩu Nha bị trói gô quẳng trên mặt đất ngẩng đầu dậy, khàn giọng kêu.

Người của gã thấy không có ai canh chừng gã thì cùng chạy tới cởi trói cho gã, dìu gã lên.

Cẩu Nha bị đánh rất thảm, mặt mũi bầm dập không ra hình người.

“Cho nên tôi mới cho các người ba lựa chọn.” Vẻ mặt và giọng điệu của Nghiêm Mặc rất bình tĩnh, cứ như thể hắn không biết chuyện sau đó hung hiểm tới cỡ nào: “Tôi không biết vì sao những Hữu Giác Nhân đó lại phái quân đội tới, nhưng hiển nhiên là bọn họ không định tuân thủ theo lời hứa trước đó, không muốn cho chúng ta sống trên mảnh đất này. Bọn họ muốn tiêu diệt chúng ta, tựa như tiêu diệt những thôn xóm Vô Giác Nhân ở phía nam. Đối với bọn họ mà nói, Vô Giác Nhân chúng ta có thể là nô lệ, là súc vật, là sâu bọ, cho chúng ta sống thì chúng ta mới được sống, muốn chúng ta chết thì chúng ta phải chết. Bọn họ không thể chịu đựng được việc Vô Giác Nhân ra điều kiện với bọn họ, càng không thể chịu đựng được việc Vô Giác Nhân đứng ở địa vị ngang hàng với bọn họ. Nhưng mà, các người thật sự cam chịu phải vĩnh viễn sống như súc vật dưới dâm uy của Hữu Giác Nhân sao?”

“Anh có thể dẫn mọi người giết chết Hữu Giác Nhân sao?” Một giọng nói non nớt của trẻ con đột nhiên vang lên.

Mọi người cùng nhìn về phía hai đứa nhỏ.

Nghiêm Mặc nhận ra tụi nó, đó là hai đứa nhỏ sống sót đến từ thôn xóm phía nam mà hắn cứu.

Đứa lớn kéo tay đứa nhỏ, căng thẳng nhìn hắn.

Nghiêm Mặc: “Nhóc muốn báo thù?”

Đứa lớn gật mạnh đầu: “Các anh có huấn luyện em thành chiến sĩ không? Sẽ dạy em trở nên lợi hại giống chiến sĩ bên cạnh anh chứ?”

“Tôi không thể cam đoan rằng nhóc nhất định sẽ trở nên lợi hại giống anh ấy, nhưng chỉ cần nhóc muốn, bọn tôi sẽ cố gắng huấn luyện nhóc trở thành một chiến sĩ đủ tư cách.”

“Được! Vậy tụi em cũng cùng các anh chống lại Hữu Giác Nhân!” Cậu nhóc thiếu niên bế em mình lên, bước về phía Nguyên Chiến.

Một người trong nhóm người bệnh đột nhiên buồn bã nói: “Chúng ta còn bị bệnh nên không thể liều mạng với Hữu Giác Nhân, vậy cũng sẽ bị chúng giết đi? Nếu đã vậy, còn không bằng theo chân hai người họ liều mạng với chúng!”

“Anh có bò được không mà nói?” Có người thấp giọng cười nhạo.

“Vậy thì chúng tôi có thể làm gì đây? Bỏ chạy? Chúng tôi như vậy thì có thể chạy được bao xa?”

Nguyên Chiến cao giọng: “Trong số người bệnh có ai muốn với liều mạng Hữu Giác Nhân? Giơ tay lên.”

Sau một lúc do dự, không ít người giơ tay.

Đệm chăn dưới thân những người này đột nhiên di động, Nguyên Chiến chuyển hết bọn họ qua phía Nghiêm Mặc.

Thấy Nguyên Chiến thần kỳ như vậy, không ít người cảm thấy có lẽ bọn họ thật sự có thể liều mạng với Hữu Giác Nhân, lại có vài người lục tục đi ra phía sau Nguyên Chiến, những người này phần lớn đều đứng lẻ loi một mình, cũng có người mang thâm cừu đại hận với Hữu Giác Nhân mà không thể giải, đồng thời bọn họ cũng rất tỉnh táo, cảm thấy Hữu Giác Nhân không có khả năng buông tha cho bọn họ. Hữu Giác Nhân cần nô lệ, cần cung phụng, nhưng quanh thân còn có không ít thôn xóm Vô Giác Nhân, dù giết sạch bọn họ thì đối với Hữu Giác Nhân mà nói không có tổn thất gì quá lớn.

Nhưng dù là vậy, dù là người khỏe mạnh hay người bệnh đều có hơn phân nửa người không thèm động đậy.

Cẩu Nha cảm thấy những Vô Giác Nhân muốn liều mạng với Hữu Giác Nhân đó đều điên rồi, có điều gã đách quan tâm tới sống chết của những người này, gã chỉ cần hoàn thành sứ mệnh của mình là được, vì thế gã lại hô: “Chỉ cần bọn chúng để vu dược lại, tất cả người bệnh đều có thể khỏi hẳn, nếu Mặc vu kia thật tình muốn giúp mọi người!”

“Được thôi.” Nghiêm Mặc chân thành nói: “Tôi có thể để vu dược lại.”

Cẩu Nha chỉ cần Nghiêm Mặc chịu để lại vu dược là được: “Nhiều người bệnh như vậy, một chút vu dược là không đủ!”

Nghiêm Mặc cười cười, gọi thành viên trong đội hộ lý của Hậu Sư tới, để bọn họ phát dược vật cho người bệnh, thậm chí còn phát dư: “Bao nhiêu đó đủ để các người khỏi hẳn.”

Nhóm người bệnh cầm được vu dược thì yên tâm hơn rất nhiều, sau khi được Mặc vu trị liệu một khoảng thời gian, người mắc bệnh nặng hiện giờ đã không còn bao nhiêu, đại đa số đều đã khôi phục được một nửa.

“Bọn tôi trốn đi!” Rốt cuộc thì Tịch Dương cũng mở miệng, anh ta không muốn để các tộc nhân liều mạng với Hữu Giác Nhân, nhưng anh ta cũng biết Hữu Giác Nhân sẽ không dễ dàng buông tha cho những người đã tiếp xúc với ma vu và chiến sĩ ma Vô Giác Nhân. Bọn họ dù không chết thì kết cục tốt nhất cùng là biến thành nô lệ.

“Đúng vậy, chúng ta trốn đi, bây giờ vẫn còn thời gian, chúng ta có thể trốn ra thật xa!”

Trong số những người ở lại đều có ý kiến này, bọn họ không muốn liều mạng với Hữu Giác Nhân, nhưng cũng không muốn ở lại mà chờ mong Hữu Giác Nhân rũ lòng từ bi.

Tịch Dương dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến: “Hai vị đại nhân, xin hai người dẫn mọi người cùng trốn đi, chúng tôi… những người này của tôi không phải chiến sĩ, căn bản không thể đấu lại Hữu Giác Nhân.”

“Chúng ta trốn, thì bọn chúng sẽ không đuổi theo sao?” Kỳ Hồng Chí cười nhạo: “Trốn trốn trốn! Chúng ta có thể chạy trốn tới nơi nào? Thay vì lẩn trốn mãi để rồi chết trên đường, bị bọn chúng giết sạch, còn phải trốn đông trốn tây, ngay cả một giấc ngủ yên cũng không có, còn không bằng liều mạng với chúng!”

“Chạy trốn ít nhất còn có hy vọng, ít nhất thì vẫn còn người có thể sống sót, nhưng liều mạng với Hữu Giác Nhân, ở đây có mấy người có thể sống sót?” Tịch Dương sợ Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, nhưng không sợ người thôn Kỳ Vũ, lập tức cười lạnh phản bác.

“Đúng vậy, chúng ta có thể trốn đến lãnh địa của người Bạch Giác, nghe nói bọn họ khá khoan dung với Vô Giác Nhân.”

“Anh biết thành trấn gần nhất của người Bạch Giác cách nơi này bao xa không? Nếu dễ dàng đi qua như thế thì vì sao chúng tôi lại ở cái chỗ này nhiều năm như vậy?”

“Tôi không muốn đi đâu cả, tôi chỉ muốn dù có chết thì cũng chết trên đất tổ của mình.”

Tiếng khóc, tiếng la, tiếng khắc khẩu vang lên, hiện trường náo loạn.

“Kiệt ——! Mặc, Hữu Giác Nhân tới rồi! Có muốn ta giết trước một đám không?” Cửu Phong bay về, lượn quanh trên không trung.

Nghiêm Mặc ngẩng đầu, dùng tiếng Cửu Nguyên nói: “Không cần, Cửu Phong, nhóc ở trên trời nhìn là được rồi, tạm thời đừng động thủ.”

“Tịch Dương, Hữu Giác Nhân đã tới, anh muốn dẫn người trốn đi thì đi đi, mau!”

“Vâng!” Tịch Dương cũng không quan tâm đến chuyện khác nữa, lập tức dẫn người muốn chạy trốn đi cùng mình.

Thời gian khẩn cấp, Tịch Dương ngay cả lời động viên cũng không nói, chỉ hô to hai tiếng rồi mang theo người của mình đi trước. Những người khác cũng muốn trốn thấy vậy thì không dám rầy rà nữa, người thì kéo con cái, kêu cha gọi mẹ cùng nhau đuổi kịp.

Mà người nhà của người bệnh là đau đầu nhất, có vài người trực tiếp vứt bỏ bọn họ mà đào tẩu, có vài người thì nghĩ cách đưa người bệnh theo, có vài người ở lại với người bệnh không thể đi.

Nhóm người bệnh cũng có rất nhiều phản ứng, có người khóc to kêu mắng những kẻ vô lương tâm đã vứt bỏ mình, có người cũng là khóc to kêu mắng nhưng lại vì bảo người nhà và bằng hữu mau bỏ mình mà chạy đi…

Nghiêm Mặc nhắc nhở bọn họ, có thể nắm gậy gỗ hai bên cái giường để nâng người bệnh đi.

Lúc này nhóm người nhà mới phát hiện mỗi một chiếc giường bệnh đều có hai cây gậy gỗ như vậy, nâng lên quả nhiên dễ chạy hơn nhiều!

Người bệnh và nhóm người nhà vui cực.

Cẩu Nha nhân lúc loạn cũng dẫn theo một đám người rời đi.

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đều thấy nhưng không nhúc nhích.

Hậu Sư và Kỳ Hồng Chí căm giận, muốn đuổi theo giết chết tên Cẩu Nha kia và người của gã nhưng Nghiêm Mặc lắc đầu: “Ai cũng có quyền cầu sinh, chỉ cần gã không làm ra chuyện có lỗi với Vô Giác Nhân thì cứ kệ gã đi.”

Kỳ Hồng Chí còn muốn nói cái gì đó nhưng bị lão thôn vu trừng một cái: “Đại nhân làm như vậy chắc chắn là có đạo lý của mình. Chuyện gì cũng giết giết giết, anh bảo ta làm sao dám giao cả thôn cho anh đây?”

“Không phải đều giao cho đại nhân sao, dù gì thì tôi cũng nghe theo đại nhân.” Kỳ Hồng Chí vô lại nói.

“Vậy anh còn lải nhải cái gì hả!”

Nghiêm Mặc cười, xoay người nói với thôn vu thôn Kỳ Vũ: “Kỳ Vũ, còn nhớ hai ngày trước tôi đã nói gì với ông không?”

“Nhớ rõ, đại nhân.”

“Vậy thì, bây giờ bắt đầu đi.”

“Được!”

Kỳ Hồng Chí và Hậu Sư nhìn hai vu giả, cảm thấy bọn họ hình như đang che giấu cái gì đó, còn có lão thôn vu, vì sao lão lại không có chút lo lắng nào?

Lúc này đội quân Hữu Giác Nhân kéo tới, người trong doanh trại đã tản đi hơn phân nửa.

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đứng phía trước, phía sau là một đám Vô Giác Nhân cầm các loại vũ khí, đại đa số đều sợ hãi tới mức không ngừng run rẩy.

Nguyên Chiến tiếp nhận quyền chỉ huy, phân công những thôn dân mạnh nhất thôn Kỳ Vũ bảo hộ người khác. Phụ nữ, trẻ con và người già đứng chính giữa, thanh niên trai tráng đứng bên ngoài. Người bệnh thì tập trung một chỗ, nhưng chỉ cách nhóm người trước ba bước.

Mà nhóm người bệnh quyết định ở lại không cảm thấy mình bị vứt bỏ, bởi vì Mặc vu đại nhân đang đứng ở phía trước bọn họ.

Cho nên từ góc độ của Hữu Giác Nhân nhìn qua, chỉ thấy tên chiến sĩ ma kia dẫn một nhóm người muốn phản kháng, nhưng vu giả kia lại tựa như bị vứt bỏ mà đứng ở bên phía người bệnh.

Trên bầu trời không có bóng dáng của Cửu Phong, lão thôn vu Kỳ Vũ cũng không thấy đâu.

“Thật, thật nhiều người!”

Không ít Vô Giác Nhân ở lại nghe mà nhũn chân.

Không có ai cười nhạo bọn họ, vì ngay cả những thôn dân cường tráng nhất, chiến ý cao nhất của thôn Kỳ Vũ khi nhìn thấy nhiều chiến sĩ Hữu Giác Nhân cùng chiến thú cường tráng như vậy thì chân cẳng cũng có chút run rẩy.

Tên Hữu Giác Nhân dẫn đầu quét mắt nhìn bọn họ một vòng, cười lạnh, lũ Vô Giác Nhân này dám vọng tưởng có được vùng đất của mình! Còn không muốn cung phụng?

Nghiêm Mặc rũ mắt, thân thể bỗng nhiên chậm rãi bay lơ lửng.

Tên Hữu Giác Nhân dẫn đầu lạnh mặt, đồng tử co rụt lại: “Ma vu!” Ngay sau đó vung tay lên, không nói hai lời đã trực tiếp rống: “Giết!”

Hữu Giác Nhân biết Nguyên Chiến là người lợi hại nhất, trong đội quân có mười tên chiến sĩ toàn thân mặc cốt giáp chạy ra, mục đích của bọn họ chính là vây khốn Nguyên Chiến và giết chết hắn!

Nguyên Chiến cười dữ tợn, nhìn về phía bọn chúng!

Những chiến sĩ Hữu Giác Nhân khác cũng ra tay, bọn chúng rút cốt đao lao về phía các Vô Giác Nhân.

Cốt bảo phải tốn nguyên tinh, chỉ là đối phó với một vài tên Vô Giác Nhân mà thôi, vẫn chưa đến mức phải khiến bọn họ vừa ra trận đã dùng tới cốt bảo, dùng cốt đao là đủ rồi!

Đám người Kỳ Hồng Chí và Hậu Sư thấy tất cả mọi người đều sợ hãi, liền bất chấp, không nhìn Nghiêm Mặc mà tự chủ trương rống to: “Giết! Giết chết lũ Hữu Giác Nhân đó!”

Người thôn Kỳ Vũ và thôn Đất Trũng lao ra đón địch trước tiên, nhưng bọn họ không có thú cưỡi, vũ khí cũng chỉ là cốt mâu, làm sao có thể địch nổi nhóm kỵ binh Hữu Giác Nhân có vũ khí hoàn hảo?

Đúng lúc này, trên không trung truyền đến tiếng ngâm xướng: “Tổ Thần tại thượng, lấy năng lượng của tôi làm vật tế, xin ban xuống vòng sáng bảo hộ, nguyện những Vô Giác Nhân ở đây sẽ không bị thương, sẽ không bị giết chết! Trong thời gian mười phút!”

Nhân số cần bảo hộ không đến hai trăm người, mười phút không phải cực hạn của hắn, nhưng hắn phải giữ lại năng lượng để phòng ngừa chuyển biến khác.

Người nghe rõ lời ngâm xướng của Nghiêm Mặc không nhiều lắm, nhưng tất cả mọi người đều nhìn hắn bay lơ lửng giữa không trung mà nói thầm cái gì đó.

Rất nhiều Vô Giác Nhân nhìn thấy kỵ binh Hữu Giác Nhân lao về phía mình, giờ khắc này cản đảm của bọn họ bị sợ hãi lấn át, khi vũ khí của Hữu Giác Nhân vung về phía mình, bọn họ cũng đồng thời nhắm chặt mắt!

Bọn họ chờ đợi, chờ đợi cốt đao chém vào người, chờ đợi thời khắc đau đớn bị thú cưỡi giẫm đạp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.