Dị Thế Lưu Đày

Chương 469: Tiến vào vực sâu Ác Ma



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

5a938ece14594edeb7911196fd4e9075

“Con ngựa thành Troy.”
Giữa trưa, khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, dưới mặt đất lại dâng lên một làn sương mù trắng nhẹ.

Mũi Nghiêm Mặc đã cảm nhận được làn sương trước cả đôi mắt. Mùi rất nhẹ nhưng hắn vẫn có thể ngửi ra.

Nguyên Chiến lập tức đeo lại cái túi lên trước ngực, kết thúc thời gian phơi nắng của hai quả trái cây.

“Có độc?” Nguyên Chiến thấp giọng hỏi.

Nghiêm Mặc: “Không hắn là độc, chỉ có thể khiến người hôn mê.”

Hai người nhìn nhau, một giây sau lập tức hạ quyết định, làm bộ như không phát hiện ra.

Kế đến, người phát hiện ra màn sương trắng có vấn đề sau hai người chính là các thôn vu, nhưng khi đó bọn họ đã không thể đứng vững được nữa.

“Không ổn!” Đám người Kỳ Mị cũng phản ứng lại, vài chiến sĩ ma lập tức lao ra khỏi phạm vi sương mù dâng lên, nhưng chưa lao ra được bao xa thì đã bị cung tên ép lui.

Sương trắng đột nhiên nhanh chóng dâng lên, càng lúc càng dày.

Đã có người ngã xuống.

Rất nhanh sau đó, người trong doanh trại ngã xuống một mảnh.

Vài chiến sĩ ma muốn tấn công, nhưng bọn họ căn bản tìm không thấy kẻ địch, sương trắng càng lúc càng dày, không chỉ che khuất tầm mắt bọn họ, mà còn khiến bọn họ không đứng vững được nữa.

Nguyên Chiến thấy nhưng không ra tay cứu, những người này vốn dĩ không bị sương mù vây khốn một cách đơn giản như vậy, chủ yếu vẫn là do thiếu kinh nghiệm, vừa thấy tộc nhân ngã xuống liền luống cuống tay chân.

Lão thôn vu Kỳ Vũ còn đang kiên trì, ông cố hết sức quay đầu nhìn về phía Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, nhưng khi quay được một nửa thì nhắm mắt ngất xỉu.

Sương mù nhanh chóng bao phủ khắp doanh trại, thậm chí còn vây lấy hai con Cốt Điểu.

“Ngã rồi!” Có người hưng phấn nhỏ giọng kêu.

“Hai người kia thì sao?”

“Cũng xỉu rồi.”

“Rất tốt! Ngưu Khai, cậu dẫn người bắt hết những người đó về đây, đừng nhốt bọn họ chung với nhau, tách ra. Hầu Duệ, cậu phụ trách đưa một ít người đi khảo vấn, xem xem rốt cuộc bọn họ tới đây làm gì.” Thủ lĩnh lần lượt truyền mệnh lệnh xuống, cuối cùng cung kính nói với một ông lão nửa trăm: “Đằng lão, ngài xem hai con Cốt Điểu kia?”

“Giao cho ta.” Giọng nói già nua vang lên đầy tự tin và kiêu ngạo.

Bóng người trong sương mù nhoáng lên, trong tay những người này hình như còn cầm thứ gì, rất nhanh sau đó, màn sương dày đặc đã bị hút vào thứ kia.

Sương mù trong doanh trại biến mất, chỉ để lại một đám người hôn mê nằm đầy đất.

Người mai phục xung quanh cũng đồng thời xuất hiện, bắt đầu ùa vào doanh trại bắt người.

Bọn họ chuẩn bị một chiếc xe gỗ, bánh xe và thân xe đều được làm từ gỗ, đi không nhanh nhưng chở một lượng đồ lớn và người thì rất tiện.

Những người này ra tay như với tử thi, quẳng người hôn mê lên tấm ván gỗ trên xe như cái bị thịt, quá trình khá thô bạo, chỉ khi tới phụ nữ và trẻ con mới nhẹ tay hơn một chút.

“Có rất nhiều cô gái trẻ tuổi.” Có tiếng người nuốt nước miếng.

“Đừng lộn xộn! Mang người về trước đã!” Thủ lĩnh quát lớn.

“Tôi không có lộn xộn, tôi chỉ mới nói mà.”

“Hả? Hai người kia đâu?” Thủ lĩnh kinh ngạc.

“Vừa rồi tôi còn thấy bọn họ ngất xỉu trên mặt đất mà.” Một người khác không tin liền chạy tới xem: “Thật đó, tôi thật sự thấy bọn họ ngất đi, đầu dựa nhau, tay cũng vô lực rũ xuống.”

“Cậu thật sự thấy rõ? Vậy bọn họ đâu?” Tên đàn ông chảy nước miếng với phụ nữ chất vấn.

“Với khoảng cách đó thì tôi không lý nào lại nhìn lầm!” Chiến sĩ ma có thị lực tốt rống giận.

“Tiêu rồi! Thủ lĩnh, hai con Cốt Điểu kia mất một con!” Lại có người tới báo tin xấu.

“Cốt Điểu to như vậy biến mất mà các cậu không một ai phát hiện à?” Thủ lĩnh quả thực không thể tin được.

“Vừa rồi sương mù dày quá…”

“Vậy là do tôi à?” Chiến sĩ ma có thị lực tốt tức nổ phổi.

“Đủ rồi, đừng có cãi nhau nữa!” Thủ lĩnh đau đầu: “Cậu, cậu nữa, ba thằng các cậu theo tôi ra vùng phụ cận kiểm tra. Những người khác và Ngưu Khai mang người về! Ngưu Đan phụ trách bảo vệ Đằng lão.”

“Vâng!”

Thủ lĩnh dẫn người tìm một vòng ở vùng phụ cận mà không tìm được người, chỉ có thể dẫn người quay về. Mà nhóm người này không ai chú ý tới, có hai con ong nấp trong tóc của Hậu Sư và lão thôn vu Kỳ Vũ cũng được đưa vào theo.

Lúc này, toàn bộ người hôn mê trong doanh trại đều đã bị chở đi, chỉ còn lại một con Cốt Điểu thật lớn, cùng đám người Đằng lão với vẻ mặt khó coi đứng phía trước Cốt Điểu.

“Hai người kia rất có thể đã điều khiển một con Cốt Điểu chạy đi rồi. Tiếc là chúng ta không thấy bọn họ chạy đi kiểu gì, trên trời cũng không thấy có bóng dáng Cốt Điểu.” Thủ lĩnh nhìn con Cốt Điểu còn lại mà đau lòng.

“Người và Cốt Điểu đã ở ngay trước mắt, các anh còn để người ta lấy Cốt Điểu chạy mất, chờ trở về, ta xem các anh ăn nói thế nào với các vị uyên chủ!” Đằng lão hừ lạnh.

“Đằng lão, ngài có điều khiển được con Cốt Điểu này không?” Thủ lĩnh cũng không phải hiền lành gì, làm như không thấy vẻ mặt khó coi của Đằng lão mà cố ý hỏi.

Đằng lão hung hăng trừng anh ta một cái, rồi quay đầu nhìn chằm chằm con Cốt Điểu.

Trợ thủ của ông ta và cũng là đệ tử, thay ông ta trả lời, thái độ rất không vui: “Với chút thời gian như vậy thì sao có thể dễ dàng hiểu rõ và điều khiển chứ.”

“Cũng không thể mở ra à?”

“Chẳng phải tôi đã nói thầy Đằng cần thời gian hả?!” Tên đệ tử càng không vui.

“Vậy các người cần bao nhiêu thời gian? Con Cốt Điểu này để bên ngoài quá bắt mắt, hơn nữa hai người kia đi đâu không thấy, nếu bọn họ trở lại mang con này đi luôn thì tiếc quá.” Thủ lĩnh càng lo đến việc hai người kia sẽ quay lại trả thù.

Đằng lão hạ quyết định: “Tìm người đưa con Cốt Điểu này về.”

Thủ lĩnh cũng có quyết định này, nghe vậy thì thổi còi gọi người.

Lần này có rất nhiều người ra, Cốt Điểu to như vậy, ai biết phải cần bao nhiêu người mới mang vào được chứ?

Nghiêm Mặc thấy bọn họ lấy gậy gộc và dây thừng ra, đám người vây quanh Cốt Điểu, hắn sợ Cốt Điểu bị hư hại gì nên điểu khiển cho Cốt Điểu bay hờ hờ để giảm bớt trọng lượng.

Những người này không biết Cốt Điểu hẳn phải nặng hơn nhiều, khi thấy Cốt Điểu không nặng như trong tưởng tượng thì vui mừng, cả đám đều phấn chấn khiêng Cốt Điểu lên, miệng hô khẩu hiệu mà đi vào tòa bán đảo bị sương mù bao vây.

Thủ lĩnh thấy thuận lợi nâng Cốt Điểu vào như vậy thì cũng lộ ra nụ cười tươi rói. Tuy không biết những Vô Giác Nhân  đó tới đây làm gì, nhưng có được con Cốt Điểu phi hành này thì bọn họ lời rồi!

“Con ngựa thành Troy.” Nghiêm Mặc ngồi trong khoang đầu của Cốt Điểu cười.

“Cái gì?” Nguyên Chiến nghe không hiểu.

Nghiêm Mặc giải thích: “Lúc trước Hữu Giác Nhân từng tấn công vực sâu Ác Ma, nếu bọn họ cũng để lại một hoặc mấy cốt khí phi hành lớn như chúng ta, mà trong những cốt khí đó thì chứa đầy chiến sĩ, chờ khi những Vô Giác Nhân này đưa cốt khí vào trong hang ổ của mình, Hữu Giác Nhân mới chui ra khỏi cốt khí… ha hả!”

“Có phải lúc trước từng có người làm như vậy không? Nhưng là dùng một con ngựa gỗ?” Nguyên Chiến phản ứng rất nhanh.

“Ừ. Kẻ mắc mưu là một bộ lạc tên Troy, cho nên kế sách này được lấy tên là con ngựa thành Troy.”

“Tuy bọn họ không đưa Hữu Giác Nhân vào, nhưng bọn họ đưa chúng ta vào.” Nguyên Chiến nhớ kỹ chuyện này, có cơ hội hắn sẽ không ngại thử.

“Đúng vậy.” Nghiêm Mặc cảm thán, lúc này không thể nói người ta dễ lừa, chỉ có thể nói tiền tài và vật chất đã lay động lòng người, so sánh thì giống như kiếp trước của hắn nếu phát hiện bên ngoài địa cầu có phi thuyền vô chủ, người ta chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp đưa nó về trái đất, dù biết rõ trong đó rất có thể có chứa nguy hiểm.

Sớm biết những người này dễ lừa như vậy, không, phải nói là sớm biết bọn họ coi trọng cốt khí phi hành như thế, thì hắn đã không cần để mọi người mạo hiểm lộ mặt, mà chỉ cần để người ở trong Cốt Điểu, ngụy tạo sự cố ‘máy bay rơi’, nói không chừng những người trong vực sâu Ác Ma sẽ không dùng sương mù mang theo thuốc mê để đưa bọn họ vào.

Nhưng mọi chuyện đã diễn ra thế này, hơn nữa Nghiêm Mặc đã xác định màn sương trắng kia chỉ có tác dụng khiến người ta hôn mê, mà Nguyên Chiến cũng không cảm nhận được ác ý của đối phương, dùng cách này tiến vào vực sâu Ác Ma nói không chừng có thể khiến người bên trong yên tâm hơn một chút.

Như Nghiêm Mặc đoán, bên trong tòa bán đảo không có sương mù, nhưng vì trên không trung luôn có sương mù bao phủ, cảnh vật trong đảo đều có vẻ mơ hồ chứ không quá rõ ràng, hơi ẩm cũng rất cao.

Cây cối trong đảo rất đa dạng, có thể nhìn thấy những con đường đã được tu sửa, một số nơi cũng có thể nhìn thấy quần thể kiến trúc rõ ràng như làng mạc thôn xóm.

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến có thể cảm nhận được địa thế đang hướng lên trên, Nghiêm Mặc dùng giá trị cặn bã để mua bản đồ của vực sâu Ác Ma từ sách hướng dẫn, sau khi xem kỹ thì dùng tinh thần lực nối liền với Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến đột nhiên ‘thấy’ một tấm bản đồ hiện ra trong đầu, có hơi sửng sốt một chút. Loại cảm giác này có chút khác biệt so với khi Nghiêm Mặc giúp hắn nghe hiểu tiếng nói chuyện của dân bản xứ, nó trở nên trực tiếp và trực quan hơn.

Nghiêm Mặc cũng mới thử lần đầu, thấy Nguyên Chiến nhìn thấy được thì cười: “Lúc trước anh có thể tiến vào không gian với tôi chứng tỏ tinh thần lực của anh đã sớm nối liền với tôi.”

“Tinh thần lực? Ý em là linh hồn chúng ta đã kết nối với nhau?”

“Anh nói sao thì là vậy!” Nghiêm Mặc lười cãi với hắn, dù sao như vậy cũng rất tiện: “Anh xem bản đồ có hiểu không? Ký hiệu màu này là chỉ dãy núi, cái này là chỉ sông suối… Nhìn từ trên, độ cao của vực sâu Ác Ma so với mặt nước biển khá là cao, từ lục địa hướng ra có độ dốc. Cằm của nó ở vị trí thấp nhất, trán là cao nhất, miệng là hồ nước, mũi, mắt rất có thể là vực thẳm vách núi hoặc hang động cỡ lớn, cũng có thể là miệng núi lửa, cái này phải đến tận nơi xem mới biết được.”

Hai người phân tích địa hình của vực sâu Ác Ma suốt dọc đường đi, nhóm tráng hán khiêng Cốt Điểu bên ngoài, vừa khiêng vừa hô khẩu hiệu suốt, đi rất lâu mới dừng lại.

Bên ngoài có tiếng nói chuyện truyền đến: “Là con Cốt Điểu này? Quả nhiên rất lớn. Trong khoảng thời gian này cứ đặt trước ở chỗ chúng tôi, Đằng lão cũng cần thời gian để suy nghĩ mà.”

“Khoan đã.” Có tiếng phụ nữ: “Con Cốt Điểu này hẳn là của toàn bộ vực sâu Ác Ma, tuy nó rất lớn, không dễ vận chuyển nhưng cũng không thể giao cho một mình Hạ uyên các người quản lý, Cốt Khí Sư của Trung uyên, Tả Thượng uyên và Hữu Thượng uyên không lâu sau sẽ tới. Tôi thấy chi bằng các chư vị chờ một chút thì hơn.”

Người phụ nữ nọ vừa dứt lời liền có người phản bác, rất nhanh, người phụ nữ nọ và những người khác khắc khẩu, hai bên tranh cãi om sòm.

Trong Cốt Điểu.

Nghiêm Mặc: “Xem ra vực sâu Ác Ma không phải là một thế lực hoàn chỉnh.”

Nguyên Chiến gật đầu: “Hạ, Trung, Tả Thượng, Hữu Thượng, bọn họ có ít nhất bốn thế lực.”

“Lại còn có tính cạnh tranh nhất định với nhau.”

“Chuyện này vừa có lợi vừa có hại cho chúng ta.”

“A Chiến, anh nghĩ thế nào?”

Nguyên Chiến gõ gõ đầu gối, trầm tư một lát: “Chúng ta rời khỏi Cốt Điểu, đi một chuyến tới bốn thế lực.”

“Sau đó?”

“Sau đó thì dựa vào em.”

“Dựa vào tôi?” Nghiêm Mặc kinh ngạc: “Anh muốn tôi…?”

Nguyên Chiến cười: “Chẳng phải bọn Hậu Sư xem em là Vô Giác Nhân thần thánh do Tổ Thần phái tới sao? Vậy em cứ chứng thực cái thân phận này là được.”

“Sau đó khiến họ đừng co đầu rụt cổ trong một góc nữa, mà đứng dậy, dũng cảm chống lại Hữu Giác Nhân?” Nghiêm Mặc không cự tuyệt ngay: “Trước tiên đi xem thực lực của các chiến sĩ trong vực sâu rồi lại nói.”

“Có thể khiến Hữu Giác Nhân kiêng kị, thực lực của bọn họ chắc sẽ không quá kém. Hơn nữa, tòa bán đảo này chiếm diện tích không nhỏ, Vô Giác Nhân sống ở đây chắc cũng không ít.”

“Chỉ sợ bọn họ không có dã tâm, chiếm lĩnh một tòa bán đảo đã thỏa mãn rồi.”

Nguyên Chiến lại không nghĩ như vậy: “Bốn thế lực chắc chắn sẽ có bốn thái độ khác nhau, có người cam nguyện co đầu rụt cổ thì cũng sẽ có người muốn làm chuyện gì đó, nếu không bọn họ sẽ không dễ dàng tiếp nhận Vô Giác Nhân đến từ bên ngoài như thế.”

Nghiêm Mặc nhanh chóng động não, dần dần, trên mặt hiện ra nụ cười xấu xa: “Chút nữa chúng ta đi ra ngoài, trước tiên đi tìm bọn Hậu Sư, sau đó thì làm như vầy như vầy…”

Nguyên Chiến cười càng gian trá hơn, hắn vừa nghe vừa giúp tư tế đại nhân nhà mình bổ sung, chỉ trong nửa tiếng, hai người đã lập ra bước đầu của kế hoạch ‘cướp đoạt’ vực sâu Ác Ma.

“Đi?”

“Đi!”

“Con Cốt Điểu này cứ thế mà để lại cho bọn họ chơi à?” Nguyên Chiến tiếc của.

Nghiêm Mặc càng tiếc của hơn: “Đương nhiên là không!”

Người bên ngoài còn đang khắc khẩu, lúc này Cốt Khí Sư của các thế lực khác đã dẫn người chạy tới. Bọn họ vốn không vui vì Đằng lão của Hạ uyên tiếp xúc với Cốt Điểu trước bọn họ một bước, giờ thì vừa tới đã nghe Hạ uyên nói như có ý muốn độc chiếm thì lại càng tức giận.

Khi mọi người gân cổ cãi nhau thì đột nhiên…!

“Không xong! Cốt Điểu đâu?” Người phụ nữ ngăn cản Hạ uyên đầu tiên kinh sợ hô to.

Đằng lão quay đầu, hai mắt trợn lớn, con Cốt Điểu to như vậy mà lại biến mất trước mặt nhiều người như thế?!

“Ai làm? Là ai cất Cốt Điểu đi?” Cốt Khí Sư Tả Thượng uyên vừa mới tới trừng Đằng lão, miệng hô.

Một Cốt Khí Sư khác cũng nhìn về phía Đằng lão.

Đằng lão lập tức thanh minh: “Không phải ta.”

“Không phải ông thì còn ai? Ông là người đầu tiên tiếp xúc với Cốt Điểu, còn ở riêng với nó lâu như vậy, nói không chừng ông đã biết cách điều khiển, bây giờ ông đã thu hồi nó rồi có phải không?”

“Không phải ta!” Đằng lão tức giận: “Nếu tôi có thể thu hồi thì cần gì chờ các người tới hả?”

“Được lắm, cuối cùng thì ông cũng đã nói, người Hạ uyên các ông quá vô liêm sỉ, mỗi lần có thứ tốt là các ông đều ỷ mình nằm ở gần, chạy nhanh hơn những người khác. Nghe nói lần này còn có gần một ngàn Vô Giác Nhân tới từ bên ngoài? Người đâu? Chẳng lẽ các ông cũng định độc chiếm luôn?”

“Đúng vậy, Hạ uyên các người quá vô liêm sỉ, Cốt Điểu cho các người thu, còn người thì không chia cho bọn tôi à?”

“Nếu Hạ uyên các người có được Cốt Điểu, vậy người thì đưa cho bọn tôi, người từ hai lần trước chia cho bọn tôi rất ít, lần này ít nhất phải cho Trung uyên chúng tôi một nửa số phụ nữ trẻ tuổi!”

“Mắc gì phải cho các người một nửa? Phụ nữ vốn đã ít rồi, Tả Thượng uyên bọn tôi có rất nhiều thanh niên trai tráng chưa có vợ, chỉ có thể ở chung với nhau mà giải quyết, nổi khổ này các người có biết không hả?”

“Khổ cái chó! Bọn đàn ông Tả Thượng uyên các người chỉ thích đàn ông thì ai mà chả biết? Chẳng phụ nữ nào muốn tới chỗ mấy ông!”

“Đệt!” Cốt Khí Sư Tả Thượng uyên nhảy dựng lên: “Hữu Thượng uyên mấy người là bọn khinh thường phụ nữ nhất, phụ nữ mới không muốn tới chỗ mấy người nhất!”

“Cho nên phụ nữ phải tới Trung uyên bọn ta mới đúng, chỗ bọn ta theo chế độ mẫu hệ, phụ nữ là gia chủ.” Cốt Khí Sư Trung uyên kiêu ngạo nói, sau đó thì hừ lạnh: “Các người có dám đến hỏi nhóm phụ nữ muốn cậy nhờ nơi nào không? Hả, có dám không?”

“Lũ hèn nhát chỉ biết nghe lời đàn bà!” Cốt Khí Sư Hữu Thượng uyên cười nhạo.

Cốt Khí Sư Trung uyên lập tức lạnh mặt, bắn ra một mũi tên gỗ: “Có gan thì nói lại lời này trước mặt uyên chủ bọn ta đi!”

“Cô cho rằng ta không dám? Ả đàn bà kia…”

“Cô dám sỉ nhục uyên chủ bọn ta?!”

Sau đó, người của bốn uyên không ngừng khắc khẩu, rồi dứt khoát động thủ đấu võ luôn!

Tên chiến sĩ ma thủ lĩnh kia là người của Hạ uyên, anh ta nhịn không được ôm đầu: “Dừng tay! Im lặng đi! Đừng có gây lộn nữa! Ngưu Đan, các cậu đứng đực ra đấy làm gì? Còn không mau kéo các vị Cốt Khí Sư ra!”

Bên này nhốn nháo loạn tùng phèo, bên kia Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đã đi theo tiếng kêu gọi chỉ đường của Hồng Sí và Phi Thứ mà tìm được bọn Hậu Sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.