Dị Thế Lưu Đày

Chương 470: Dấu hiệu và điều kiện



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

35fb1f876d1e0decf4af1e5adfbdd974

“Chim muông triều bái, cây chết hồi xuân, cá nhảy nước động, ao lửa sôi sục, không gió dậy sóng.”
Cốt Điểu biến mất đã là một đả kích lớn, không lâu sau, khi chuyện tất cả Vô Giác Nhân bị bắt giữ đều biến mất hết truyền ra, cả đám đều trợn tròn mắt.

“Chư Hải, vậy là sao?” Một người phụ nữ ép hỏi chiến sĩ ma thủ lĩnh.

Mọi người cũng nhìn về phía anh ta.

Chư Hải nhíu mày: “Tôi cũng như mọi người, chỉ vừa mới nghe thấy tin bẩm báo, các người hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Chư vị, hiện giờ đừng cải nhau nữa, tôi muốn trở về điều tra việc này, cáo từ.”

Chư Hải xoay người bỏ đi, người phụ nữ nọ lập tức đuổi theo.

Chư Hải không cự tuyệt cô ta đi theo, cô ta tên là Ngả Toa, chiến sĩ ma thủ lĩnh của Trung uyên, một người cực kỳ mạnh nhưng cũng rất công chính. Anh ta đang lo không có ai chứng kiến, sợ bị người ta nói Hạ uyên bọn anh phá rối, có Ngả Toa đi theo cũng tốt.

Đạo phòng tuyến thứ nhất của tòa bán đảo là do chiến sĩ của bốn uyên cùng tạo thành, nhưng chia làm bốn đội do thủ lĩnh của các uyên phái ra quản lý, cứ cách một đoạn thời gian thì thay phiên một lần, mà anh ta là thủ lĩnh chiến sĩ ma của Hạ uyên.

Lần này vừa lúc tới phiên đội của anh phòng thủ, vốn dĩ mọi người luôn cảm thấy Hạ uyên bọn anh quá may mắn mới có thể vớt được nhiều lợi ích từ ba uyên khác, nào biết lợi ích còn chưa vớt được thì đã bị dính phốt đầy người!

Cũng may những Vô Giác Nhân này đều bị giữ ở doanh trại chung của bốn uyên, nhiều người đột nhiên biến mất như vậy, bọn họ không thể đổ hết lên đầu Hạ uyên được. Nhưng người lại biến mất trong lúc Hạ uyên phòng thủ, Hạ uyên bọn anh muốn tránh khỏi cuộc chỉ trích cũng khó.

Lều, hầm và phòng chờ đều không có chút sứt mẻ gì. Binh lính phòng thủ bên ngoài cũng không nghe thấy cái gì cả, nhờ có người tới đưa nước cho những người này mới phát hiện bọn họ đã biến mất.

Chư Hải cùng đám người Ngả Toa điều tra nửa ngày cũng không tìm ra bất cứ dấu vết nào để lại, gần một ngàn Vô Giác Nhân cứ như vậy mất tích hết toàn bộ.

Chư Hải gọi người phụ trách thẩm vấn nhóm Vô Giác Nhân mới tới: “Hầu Duệ, anh có hỏi ra được cái gì không?”

Hầu Duệ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Ngôn ngữ của bọn họ có chút không giống với chúng ta, rất có thể là từ phương xa tới. Tôi đã hỏi mấy người, nghe ý của họ thì hình như họ tới đây để nương nhờ vực sâu Ác Ma chúng ta. Nhưng vì giao tiếp khó khăn, những chuyện khác tôi vẫn chưa kịp hỏi.”

Chư Hải tỏ vẻ mình đã hiểu, vị chiến sĩ ma thính tai kia không nghe được bao nhiêu nội dung cũng là vì cách phát âm của những người này không giống với họ lắm.

“Các anh không cảm thấy quá trùng hợp sao?” Ngả Toa không trách cứ, mà bình tĩnh phân tích.

“Cô cũng cảm thấy như vậy?” Đây chính là lý do mà anh ta đồng ý để Ngả Toa đi cùng mình tra xét nguyên nhân, chỉ cần không gây tổn hại đến ích lợi của Trung uyên và lợi ích chung thì Ngả Toa sẽ không càn quấy như những thủ lĩnh khác.

“Lúc trước anh nói những Vô Giác Nhân đó có hai thủ lĩnh? Một người trong số ấy hình như là chiến sĩ, còn một người rất có thể là Đại Vu của họ? Mà hai người kia đều biến mất trong sương mù?”

“Đúng vậy.”

“Mà Cốt Điểu có hai con, trước đó cũng có một con biến mất?”

“Đúng vậy.”

“Mà vừa rồi, con Cốt Điểu còn lại cũng biến mất ngay trước mặt nhiều người chúng ta, sau đó thì là Vô Giác Nhân biến mất, anh nghĩ tới cái gì?”

Chư Hải thở dài: “Là do hai Vô Giác Nhân kia!”

Ngả Toa gật đầu, trầm giọng nói: “Báo chuyện này lên trên đi, rất có thể hai người kia cũng là chiến sĩ ma, hơn nữa còn có ma lực không thấp. Nếu bọn họ thật sự trà trộn vào vực sâu, còn không sợ sương mù và mang theo nhiều người như vậy, sợ là vực sâu chúng ta sẽ không còn bình yên và an toàn như trước kia.”

“Cô nghi bọn họ là gian tế mà Hữu Giác Nhân phái tới?”

“Không, tôi không biết. Nhưng dù bọn họ có dính dáng đến Hữu Giác Nhân hay không, tất cả đều không phải dấu hiệu tốt.”

Sau khi Ngả Toa nói đây không phải một dấu hiệu tốt thì tòa bán đảo bị sương mù bao phủ đột nhiên náo nhiệt.

Tất cả chim muông cùng bay lên trời, phát ra tiếng kêu đầy vui sướng, chúng nó hoặc là nhảy nhót, hoặc là không ngừng bay lượn trên không trung, tựa như đang chào đón vương giả của mình vậy!

Cây cối trên tòa bán đảo cũng đung đưa đầy sức sống, tiếng xào xạc vui tai không ngừng truyền đi, có cá nhảy lên cao cao từ mặt nước.

Uyên chủ Hạ uyên đột nhiên xuất hiện bên hồ Hạ uyên, nhìn nước trong hồ cuộn lên những con sóng bạc.

Uyên chủ Trung uyên dưới đáy vực ngẩng đầu nhìn thang dây được làm từ dây leo khô bện lại treo trên vách núi một lần nữa cắm rễ, trên dây leo khô vàng còn mọc chồi non, thấy thế thì lập tức cho người đi gọi Đại Vu.

Uyên chủ Tả Thượng uyên phát hiện chim chóc mình nuôi dưỡng không nghe theo lời mình nữa, cũng không bị mình khống chế mà bay hết lên trời, con đầu đàn trong đó còn cố gắng nói với y rằng ‘vương giả đã đến’, tâm liền chấn động, y vội chạy theo hướng mà bầy chim của y bay đi.

Uyên chủ Hữu thượng uyên đứng bên miệng núi lửa, nhìn miệng núi lửa sôi ùng ục, mày nhíu chặt. Bên cạnh y là một vu giả trên mặt vẽ hoa văn phức tạp, người nọ đang nhảy một điệu nhảy kỳ dị bên miệng núi.

Cùng thời gian đó, một người ở rìa ngoài tòa bán đảo, dưới vách núi Lâm Hải cao nhất, trong một cái hang, có một người đàn ông nhìn không ra tuổi tác, toàn thân là hoa văn kỳ dị bao phủ, nửa người dưới quấn một cái váy làm từ vải bố, người nọ mở bừng mắt.

Người này nhìn nước biển ngoài hang, không gió mà cuộn sóng ngập trời, lầm bầm: “Tới… cuối cùng cũng tới rồi.”

Uyên chủ tứ uyên không ngồi yên được nữa, những dị tượng này là sao? Có liên quan gì đến các uyên chủ khác không?

Bốn người nhanh chóng chạy đi truyền tin lập tức chạm trán nhau, nhưng kết quả lại càng khiến bọn họ chấn động.

“Không phải anh?”

“Không phải tôi!”

“Cũng không phải anh?”

“Không liên quan gì đến tôi.”

Có không ít người không hiểu bốn vị uyên chủ đang nói cái gì, nhưng các vị Đại Vu thì lại biến sắc.

“Đi gặp Hải Vu đại nhân! Đi ngay bây giờ!”

Đi gặp vị kia? Người ở đây đều có chút hoảng hốt.

“Các uyên chuẩn bị tế phẩm đi.” Bốn vị uyên chủ dặn dò từng Đại Vu.

Bốn vị Đại Vu trầm mặc gật đầu.

Mọi người sợ hãi.

Ở phía khác, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến chỉ muốn tạo một cái dấu hiệu mà thôi, bọn họ muốn khiến người trên tòa bán đảo này cảm giác được bọn họ không có ác ý, đồng thời tạo chút sắc thái thần thoại, nhưng khi Nghiêm Mặc nhờ Cửu Phong hỗ trợ, lại sử dụng nguyện lực thực hiện một nguyện vọng, thì sự tình đã thoát khỏi ‘động thái nhỏ’ mới đầu của bọn họ, bắt đầu đi theo hướng mà họ khó có thể tưởng tượng được.

Lúc gần chạng vạng, bốn vị uyên chủ và bốn vị vu giả cùng không ít nhân vật quan trọng đồng thời xuất hiện ở nơi cao nhất của tòa bán đảo, cũng chính là vách núi Lâm Hải.

Bốn vị Đại Vu đeo mặt nạ tiến lên, mở đài hiến tế bên vách núi, cắt cổ động vật hiến tế, rồi lần lượt để bốn vị uyên chủ ném chúng nó xuống khỏi vách núi.

Sau đó, bốn vị Đại Vu đứng trên đỉnh, lớn tiếng ngâm xướng, bốn người cầm trong tay những nhạc cụ khác nhau, có người cầm trống, có người cầm chuông, còn hai người kia thì cầm thứ nhạc cụ phát ra tiếng động mà không biết là thứ gì.

Tiếng của bốn loại nhạc cụ cùng tiếng ngâm xướng của bốn vị Đại Vu vang lên theo tiết tấu kỳ dị trong gió biển, loại tiết tấu chậm rãi này dần dần tăng nhịp như đang kêu gọi cái gì đó.

Bên dưới, nước biển cuồn cuộn, đập mạnh vào vách đá, một bóng người hiện ra trong cảnh tượng hùng tráng mà nguy hiểm, như Viên Hầu đi lên từ vách đá.

Bóng người dừng lại khi lên đến đỉnh vách núi, cái quyền trượng thật lớn được làm từ xương cá ghìm trên mặt đất, gió biển thổi làm cái váy rách nát của người nọ bay phất phơ, để lộ ra thân hình gầy còm và ngăm đen.

“Hải Vu!” Tất cả mọi người cùng quỳ xuống, bao gồm cả bốn vị uyên chủ.

Bốn vị Đại Vu cũng lui vào trong đám người và quỳ xuống.

Người đàn ông được gọi là Hải Vu đưa lưng về phía mọi người, mặt hướng về những con sóng mãnh liệt ngoài biển rộng, để gió biển thổi ập vào người.

Thật lâu, không có ai đứng lên, cũng không ai mở miệng nói chuyện.

Bỗng nhiên, Hải Vu giơ cao quyền trượng, hô to với mặt biển vài tiếng kỳ dị.

“Hô ——!”

Sóng biển cuồn cuộn bỗng nhiên lặng đi, cứ như bị một đôi tay vô hình đè cho bằng lại.

Gió biển ác liệt còn đang thổi thốc, nhưng nước biển lại lặng như mặt gương.

Lũ chim biển trên không trung nôn nóng vừa kêu vừa vờn quanh, tựa như đang nói gì đó với mọi người.

Hải Vu nâng một tay lên, nhắm về phía một con chim biển bay qua không trung cào một cái, con chim rơi xuống, rớt vào lòng bàn tay y.

Hải Vu vặn rớt đầu con chim, giơ cổ nó lên bên miệng uống máu.

Một lát sau, Hải Vu ném con chim kia xuống, lúc này mới chậm rãi xoay người.

Đầu và mặt Hải Vu méo xẹo, da dẻ bị nhuộm màu thuốc xanh lam chỗ đậm chỗ nhạt không đồng đều, không có lấy một sợi tóc, hai mắt y cũng là màu xanh lam, tròng trắng còn có màu xanh nhạt, viền ngoài con ngươi là một vòng xanh của băng, ở giữa là màu xanh sẫm gần như đen, nhìn qua sâu hun hút. Chỉ có cặp môi là đỏ tươi như dính máu.

“Tới rồi, vì sao không ra?” Giọng nói của Hải Vu khàn khàn, như đã rất lâu rồi không mở miệng nói chuyện.

Người đang quỳ bên dưới khó hiểu, cả đám nhìn nhau.

Hải Vu phát ra tiếng cười lạnh quỷ dị, phất tay với đám người đang quỳ.

Một cậu thiếu niên bị đẩy ra, lảo đảo vài bước rồi té ngã.

Hải Vu duỗi tay nắm trong hư không.

Cậu thiếu niên liền ôm lấy cổ mình, kêu ặc ặc như bị một đôi tay vô hình bóp lấy và nhấc lên.

Thân thể cậu thiếu niên cứ thế mà lơ lững bên cạnh Hải Vu.

Hải Vu cúi đầu ngửi ngửi cổ cậu thiếu niên, sau đó nghiêng đầu, há mồm cắn một ngụm!

Hai mắt cậu thiếu niên đột nhiên trợn to! Thân thể giãy giụa theo bản năng, nhưng rất nhanh sau đó cậu cố gắng bình ổn lại nỗi sợ hãi của mình, còn tận lực thả lỏng.

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đều không lường trước sẽ phát sinh ra chuyện này, muốn ngăn cản cũng không kịp.

Nguyên Chiến không biết tập tục của những người này nên không muốn lập tức ra tay cứu người. Nhưng Nghiêm Mặc có sách hướng dẫn trong người, chỉ có thể sắm vai sứ giả cứu trợ.

“Dừng tay!”

Hai bóng người đột nhiên xuất hiện giữa đám người đang quỳ và Hải Vu, làm bọn họ giật nảy mình.

Chư Hải đi theo khi thấy rõ hai người thì trợn to mắt, vội vàng thấp giọng báo lại thân phận hai người này cho uyên chủ của mình.

Những người khác cũng nghe thấy, các uyên chủ đều không vọng động, Hải Vu đang ở đây, cũng thấy được hai người, dù người hai này có bản lĩnh lớn cỡ nào thì cũng sẽ không trốn thoát được.

“Ừng ực.” Hải Vu uống máu của cậu thiếu niên, uống mấy ngụm lớn rồi buông cậu thiếu niên ra, đẩy cậu ta trở về đám người.

Vu giả đỡ được cậu thiếu niên nhanh tay nhanh chân giúp cậu ta cầm máu và băng bó vết thương, với trình độ thuần thục kia hiển nhiên là đã làm rất nhiều lần.

Ba uyên khác cũng lần lượt đẩy một người ra làm tế phẩm, đều là những thiếu nam thiếu nữ khỏe mạnh xinh đẹp, cho Hải Vu hút máu bọn họ.

“Xin đừng làm vậy.” Nghiêm Mặc ngăn cản cho có lệ. Hắn thấy Hải Vu không làm hại tới sinh mệnh vật tế nên cũng không nhúng tay quá nhiều. Mà vẻ mặt của bốn tế phẩm kia đều như rất vinh dự vậy, nếu hắn nhảy ra ngăn cản, nói không chừng người ta còn oán trách hắn không cho bọn họ dâng hiến.

“Chúng tôi tự nguyện.” Quả nhiên có người lên tiếng.

Nghiêm Mặc im lặng. Dù sao hắn chỉ cần tỏ ý muốn ngăn cản là sách hướng dẫn sẽ không trừng phạt hắn. Nếu cái người mặt xanh kia làm hại đến sinh mệnh của bốn tế phẩm, thì hắn không thể không nỗ lực cứu giúp một chút, nhưng nếu đối phương không có, vậy hắn cũng không cần phải nhiều chuyện.

Hải Vu ăn ‘cơm’ xong, lau máu tươi tràn ra bên miệng, cười quỷ mị với Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến: “Tới rồi…”

“Ừm, tới rồi.” Nghiêm Mặc thuận miệng đáp.

Nhưng chỉ một câu đáp thuận miệng của hắn lại như mở ra cơ quan thần bí nào đó, người mặt xanh kia đột nhiên ngâm xướng: “Chim muông triều bái, cây chết hồi xuân, cá nhảy nước động, ao lửa sôi sục, không gió dậy sóng. Các cậu biết năm loại dị tượng này có nghĩa gì không?”

Nghiêm Mặc xòe ngón tay đếm một chút, chim muôn triều bái có liên quan đến Cửu Phong, cây chết hồi xuân hẳn là do nguyện lực của hắn, mấy cái sau chắc là Nguyên Chiến làm ra nhỉ?

“Có nghĩa gì?” Nguyên Chiến hỏi. Khẩu âm của người nơi này khác với người ở phụ cận thành Ô Càn, nhưng có Nghiêm Mặc ở bên, hắn không sợ không hiểu.

Hải Vu đi đến phía trước một bước, hơi nâng quyền trượng.

Người đang quỳ lập tức đứng lên.

Hải Vu dùng quyền trượng chỉ về phía mọi người, khàn khàn nói: “Uyên chủ Tả Thượng uyên, có thể sai khiến chim muôn, cố thủ vạn loài chim trong Tả Thượng uyên. Uyên chủ Trung uyên, có thể điều khiển thực vật, cố thủ vạn loài cây trong Trung uyên. Uyên chủ Hạ uyên, điều khiển nước, cố thủ hồ Hạ uyên. Hữu Thượng uyên chủ, khống chế lửa, cố thủ hồ lửa của Hữu Thượng uyên. Còn ta…”

Hải Vu dùng quyền trượng chỉ vào mình: “Ta, Hải Vu, thủ ở vực sâu Lâm Hải.”

Nghiêm Mặc nhẩm lại năm loại năng lực một lượt, phát hiện vừa lúc phù hợp với năm loại dị tượng mà Hải Vu kể.

“Xem ra cậu đã hiểu.” Hải Vu cười nhẹ: “Đúng vậy, mỗi một người cố thủ một vực(uyên)trong bọn ta đều nắm giữ một loại năng lực, và cũng có thể làm dị tượng đó xuất hiện. Nhưng… có điều mà các cậu chắc chắn không biết, bởi vì ta không muốn quản lý chuyện này, hơn nữa uyên chủ tứ uyên không ai phục ai, vì thế, từ rất lâu trước kia, tứ đại uyên chủ đời đầu và ta đã từng thề với trời đất và biển rằng, nếu có một ngày năm loại dị tượng đó đồng thời xuất hiện, khi ấy là ngày mà tứ uyên xác nhập.”

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến: Ha hả, trùng hợp ghê.

Hải Vu cũng cười, có điều nụ cười của y bởi vì màu thuốc xanh loang lỗ trên mặt mà trở nên vô cùng quỷ dị: “Vốn dĩ khi bọn ta lập lời thề đều cho rằng ngày mà năm loại dị tượng đồng thời xuất hiện ấy là do mọi người cùng đề cử hoặc chấp nhận một ai đó làm thủ lĩnh, bởi vì chỉ có như vậy, bốn vị uyên chủ và ta mới đồng thời sử dụng năng lực khiến dị tượng xuất hiện. Nhưng không ai ngờ tới, ngày năm loại dị tượng ấy đồng thời xuất hiện lại không dính dáng gì đến năm người bọn ta.”

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến không biết nên nói cái gì, bọn họ thật sự chỉ muốn khi mình xuất hiện được hoan nghênh một chút mà thôi, hoàn toàn không có ý thống nhất vực sâu Ác Ma, điều này bọn họ có thể thề với Tổ Thần.

Nguyên Chiến cầm lấy tay Nghiêm Mặc, nhìn Hải Vu nói: “Các người tính thế nào?”

“Tính thế nào?” Hải Vu dứt khoát nói: “Nếu thề, tất nhiên phải tuân thủ lời thề, ta chưa muốn chết đâu.”

Nghiêm Mặc thầm nghĩ, rốt cuộc người này đã sống bao lâu, vừa rồi y còn nói y và tứ đại uyên chủ đời đầu cùng thề? Vậy chẳng phải y đã sống từ cái thời của tứ đại uyên chủ đời đầu đến tận bây giờ à? Mà truyền thuyết Hữu Giác Nhân lưu truyền về vực sâu Ác Ma đã xuất hiện bao nhiêu năm rồi?

Nguyên Chiến vẻ mặt bất biến: “Nói vậy là các người định tôn chúng tôi lên làm thủ lĩnh? Giao tòa bán đảo này cho chúng tôi?”

Người của bốn uyên xôn xao, bốn vị uyên chủ thì vẫn còn bình tĩnh, không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng bọn họ.

“Ta không biết các cậu là ai, mục đích đến đây là gì, nhưng nếu thần muốn các cậu làm thủ lĩnh của vực sâu Ác Ma bọn ta, ta cũng sẽ không chống đối. Nhưng mà…” Hải Vu chuyển mắt nhìn bốn vị uyên chủ.

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đều không mở miệng, chỉ nhìn bọn họ.

Ba phe, ba khu đứng, vừa lúc hình thành hình tam giác đều.

“Cậu từ từ, để ta ngẫm lại…” Hải Vu ngẩng đầu, tựa hồ như thật sự đang cố gắng nhớ lại: “Có rồi! Ta nhớ ra rồi, năm đó, trước khi tứ đại uyên chủ đời đầu chết đã từng nói với ta, bởi vì lời thề này là do bọn họ lập, bọn họ không biết mai sau vực sâu sẽ như thế nào, vì thế bọn họ khẩn cầu ta, xin ta đồng ý, nếu một ngày nào đó thật sự có người khiến dị tượng phát sinh, mà bốn vị uyên chủ lại không phục, như vậy, nếu người nọ muốn trở thành chủ nhân của vực sâu thì phải hoàn thành yêu cầu do bốn vị uyên chủ đề ra.”

Khi bốn vị uyên chủ nghe thấy câu cuối cùng của Hải Vu, vẻ mặt tức khắc thả lỏng hơn rất nhiều.

Nguyên Chiến cười: “Ý ông là, nếu chúng tôi muốn làm chủ nhân của cái vực sâu này, muốn khiến các người tâm phục khẩu phục, thì phải đạt được bốn yêu cầu? Ông không ra yêu cầu à?”

Hải Vu nhìn Nghiêm Mặc, ánh mắt có chút quái dị: “Ta không ra. Có thể khiến năm loại dị tượng đồng thời xuất hiện cũng đã đạt tới yêu cầu của ta rồi. Các cậu chỉ cần khiến bốn vị uyên chủ thỏa mãn. Còn các người thì sao?”

Hải Vu chuyển mắt nhìn người của bốn uyên.

Bốn vị uyên chủ nhìn nhau, cuối cùng, uyên chủ Hạ uyên mở miệng: “Chúng tôi sẽ tuân thủ lời thề giống như ngài, nhưng theo như lời ngài, bọn họ phải hoàn thành được bốn yêu cầu do bốn uyên chúng tôi đưa ra.”

“Vậy hai cậu thì sao? Muốn từ bỏ hay là khiêu chiến?” Hải Vu lại chuyển mắt nhìn thẳng vào Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc cảm thấy có gì đó kỳ quái.

Nguyên Chiến động não rất nhanh, cúi đầu dùng ánh mắt hỏi Nghiêm Mặc: Em thấy thế nào?

Nghiêm Mặc trực tiếp dùng tinh thần lực câu thông: Nếu bọn họ muốn đưa một khối địa bàn cho chúng ta, thì sao lại không nhận? Trước tiên cứ đồng ý đi, xem xem bọn họ đưa ra cái yêu cầu gì, nếu khó quá thì tính sau.

Nguyên Chiến nắm chắc trong lòng, liền biết rõ nên làm như thế nào: “Chúng tôi tới là muốn trợ giúp Vô Giác Nhân có cuộc sống tốt hơn, có thể chống lại sự xâm lược và áp chế của Hữu Giác Nhân, thành lập thế lực tự do độc thuộc Vô Giác Nhân, nếu các anh có cái ý này, vậy chúng tôi tiếp nhận cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu các anh chỉ muốn co đầu rụt cổ trong một góc, chỉ muốn dựa vào hung danh và địa thế thiên nhiên của vực sâu Ác Ma và màn sương mù kia để phòng thủ Hữu Giác Nhân, vậy chúng tôi thà tìm người khác để giúp Vô Giác Nhân.”

“Lớn lối đấy!” Uyên chủ Hữu Thượng uyên cười lạnh: “Trợ giúp Vô Giác Nhân? Chống lại Hữu Giác Nhân? Thành lập thế lực tự do của Vô Giác Nhân? Các cậu cho rằng mình là ai? Nếu các cậu thật sự có thể làm được, thì tôi tôn các cậu làm chủ cũng cam tâm! Nhưng các cậu có thể à?”

“Có thể hay không, không chỉ dùng mồm mép nói là được.” Nguyên Chiến nhàn nhạt đáp.

“Không sai, có xác thật hay không cũng không thể dùng mồm mép nói là xong việc, nếu các cậu muốn thống lĩnh chúng tôi cùng chống lại Hữu Giác Nhân, vậy hoàn thành chuyện này trước đi, chỉ cần các cậu hoàn thành chuyện này thì tính là các cậu hoàn thành yêu cầu của Hữu Thượng uyên, về sau các cậu bảo Hữu Thượng uyên chúng tôi làm cái gì, chúng tôi sẽ không có chút nhíu mày nào!”

So với uyên chủ Hữu Thượng uyên ra vẻ kích động, Nguyên Chiến vẫn rất bình tĩnh: “Chuyện gì?”

Uyên chủ Hữu Thượng uyên nói: “Vực sâu chúng tôi không có ai là Đại Cốt Khí Sư, không, đừng nói Đại Cốt Khí Sư, ngay cả Cốt Khí Sư cấp trung cũng không có. Muốn chống lại Hữu Giác Nhân, tất nhiên phải hiểu về cốt khí của bọn họ, nếu cậu hoặc cậu có thế khiến một Vô Giác Nhân trở thành Đại Cốt Khí Sư và làm các Hữu Giác Nhân tán thành, vậy thì mới hữu dụng với Vô Giác Nhân chúng tôi. Mà theo như chúng tôi biết, còn một tháng nữa, giải thi đấu cốt khí năm năm một lần sắp sửa cử hành ở Vương Thành của Hữu Giác Nhân, khi đó cũng là thời cơ tốt nhất để các Cốt Khí Sư lấy được quân bài cốt sư, mà phàm là Đại Cốt Khí Sư thì cơ hồ đều lấy được xếp hạng cao nhất trong cuộc thi này, được mọi người tán thành, khi đó mới có được thanh danh và quân bài Đại Cốt Khí Sư.”

Vẻ mặt Nguyên Chiến có hơi quỷ dị: “Vậy là, anh muốn chúng tôi mang về một Vô Giác Nhân là Đại Cốt Khí Sư được mọi người tán thành?”

“Đúng! Còn phải có quân bài Đại Cốt Khí Sư của Hữu Giác Nhân, đừng nghĩ tới chuyện làm giả mà lừa chúng tôi, cái này chúng tôi có thể nhận ra đấy.”

Nguyên Chiến sờ sờ mũi, nghiêng mặt hỏi Nghiêm Mặc: “Em có nắm chắc không?”

Nghiêm Mặc lắc đầu: “Khó, là Đại Cốt Khí Sư đó, với trình độ của tôi bây giờ thì cần phải có chút may mắn.”

“Ừm, tôi nghĩ em thiếu cái gì chứ không thiếu may mắn đâu.” Nguyên Chiến cười, gật đầu một cái với uyên chủ Hữu Thượng uyên: “Được, việc này tôi đồng ý. Ba uyên còn lại có yêu cầu gì nữa thì nói ra đi, không được nói mấy chuyện chỉ có thần mới có thể làm, nếu không, tôi không ngại đánh cho các người tâm phục khẩu phục!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.