Dị Thế Lưu Đày

Chương 487: Cuộc thi cốt khí vui vẻ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

20141031183924_3ANfe

“Nghiêm Mặc mỉm cười, linh hồn của hắn phức tạp như vậy sao?”
Nghiêm Mặc là người ung dung tự tại và không để tâm nhất trong đám người dự thi, không biết tổng cộng có bao nhiêu người dự thi, mà hắn cũng không có chuẩn bị gì đặc biệt, hắn chỉ ngồi cùng mọi người ở thính phòng như người ngoài cuộc, cùng cười với mọi người, cùng thở dài với mọi người.

Người đầu tiên lên sân khấu không biết có phải vì quá căng thẳng hay không, mà lúc cầm cốt khí lên liền đứng ngây ra một hồi lâu, chờ khi người chủ trì nhắc nhở mới như sực nhớ mà lấy cốt khí của mình ra cho mọi người xem một chút, sau đó bắt đầu giới thiệu.

Ở đây, vì để công bằng, người chủ trì sẽ không giới thiệu cốt khí, ngày cả cấp bậc cũng không nói ra, tất cả đều do người thuyết trình tự nói.

Nghiêm Mặc cho rằng khán giả từ tầng thứ tư trở đi sẽ không thấy được gì, nhưng không ngờ thị lực của Hữu Giác Nhân lại tốt hơn Vô Giác Nhân rất nhiều, hắn đã nghe thấy tiếng nghị luận truyền đến từ phía sau, rất nhiều người đang suy đoán cốt khí kia dùng để làm gì.

“Lạch cạch.” Cốt khí của người nọ rớt trên mặt đất, người nọ vội vàng nhặt lên, nhưng lần đầu tiên lại không nhặt được.

Người trong thính phòng sửng sốt, ngay sau đó cười vang.

Nghiêm Mặc thấy tay người nọ run rẩy, mặt đỏ như mông khỉ, tuổi tác trông cũng không lớn mấy, là một Hắc Giác Nhân chỉ mới đầu hai mươi.

Tiếng cười càng lúc càng lớn, trong thính phòng lại có tiếng huýt sáo mà Nghiêm Mặc quen thuộc.

Nghiêm Mặc thấy thanh niên Hắc Giác kia đã muốn khóc lắm rồi, nhưng cuối cùng cậu ta tuy không khóc mà sau khi nhặt cốt khí của mình lên thì giới thiệu lung ta lung tung, thậm chí ngay cả lời giới thiệu cũng không có, vừa mở đầu đã sử dụng cốt khí cho mọi người xem.

Nghiêm Mặc là người đến từ thời đại tin tức bùng nổ, vừa thấy hình dáng cái cốt khí kia liền biết thanh niên đó định làm gì, cậu ta làm một cái ô tự động.

Nhưng thanh niên kia cứ đứng đó, cứng đơ người mà bung ra, rồi thu lại, sau đó giơ ô đi hai bước, một lời giới thiệu cũng không có, suốt năm phút đồng hồ đều không nói lời nào, chắc là cậu ta cảm thấy mình biểu diễn như vậy đủ rồi, liền thu cốt khí lại bỏ chạy.

Thính phòng lại lần nữa yên tĩnh, sau đó liền òa lên tiếng cười lớn hơn nữa.

“Chư vị!” Giọng của người chủ trì vang lên, âm thanh át cả tiếng cười của mọi người trong toàn trường, Nghiêm Mặc nghĩ chắc là Hữu Giác Nhân cũng đã làm ra cốt khí có khả năng khuếch đại âm thanh.

“Bàn A Thần phù hộ, hôm nay trời nắng tươi…”

Khán giả đang trong trạng thái hưng phấn mà lên tiếng phản bác: “Nóng muốn chết! Muốn trời mưa!”

Người chủ trì: “Tôi nghĩ Bàn A Thần sẽ nghe được khẩn cầu của chư vị, có điều,  trời thật sự đổ mưa thì chắc mọi người sẽ muốn đổi yêu cầu đấy.”

Khán giả: “Ha ha ha!”

Nghiêm Mặc: “…” Hình như hắn đã hiểu ra vì sao lại nói cuộc thi cốt khí này có số người tham dự nhiều nhất, kỳ thật đây là lễ hội giải trí cho toàn dân cứ năm năm một lần của tộc Hữu Giác đi?

Người chủ trì: “Được rồi, người dự thi thứ nhất của chúng ta đã biểu diễn xong, sau đây là thời gian bỏ phiếu, nhưng đối với người lần đầu tiên bỏ phiếu, tôi không thể không nhắc lại quy tắc cũng giống như năm năm trước, mắc công một vài người mới tham gia lần đầu không biết gì mà tưởng mình có thể gian lận.”

Người chủ trì hơi dừng một lát rồi nói tiếp: “Đầu tiên là nói về cách sử dụng máy bỏ phiếu, khi tôi bảo mọi người giơ máy bỏ phiếu lên, xin các chư vị giơ lên và nhắm vào cái bình cốt kia, có thấy không?”

Khán giả cười trả lời: “Thấy rồi!” Còn có người thúc giục nói nhanh lên.

Người chủ trì rất bình tĩnh, không hề bị khán giả ảnh hưởng: “Khi chư vị ấn cái nút trên máy bỏ phiếu, viên đạn có chứa một tia năng lượng từ sức mạnh linh hồn của chư vị sẽ bắn ra và bay về phía cái bình cốt. Mà sức mạnh linh hồn của mỗi người đều rất đặc biệt, Bàn A Thần đã dùng sự thật để nói cho chúng ta biết, trên đời này không có sức mạnh linh hồn nào giống nhau như đúc cả. Cho nên dù chư vị có bao nhiêu máy bỏ phiếu, hay ấn nút bao nhiêu lần, thì trong bình cốt cũng chỉ biết lưu là một lần mà thôi, các sức mạnh linh hồn tương đồng nhau sẽ không được tính. Cho nên, chư vị, xin đừng giúp ai gian lận.”

Khán giả lại cười to, loại chuyện này tất cả mọi người đều biết, khi máy bỏ phiếu mới ra mắt quả thật đã xảy ra chuyện gian lận như vậy, nhưng kết quả cuối cùng nói cho bọn họ biết, nó chỉ giúp hiệp hội Cốt Khí Sư bán được nhiều máy bỏ phiếu thôi.

Nghiêm Mặc thầm nghĩ: Lợi hại! Hắn còn đang nghĩ xem cuộc thi này phải làm sao để phòng ngừa gian lận, không ngờ khi thiết kế và luyện chế máy bỏ phiếu với bình cốt, người ta đã suy xét tới điểm này rồi. Dùng cốt khí để ghi nhớ sức mạnh linh hồn à? Công năng này được đó, hắn sẽ nhớ kỹ, về sau có thể nghĩ cách áp dụng cho Cửu Nguyên.

Lúc này, người chủ trì đột nhiên cất cao giọng: “Bây giờ, chư vị, người muốn bỏ phiếu cho cốt khí vừa rồi, có thể giơ máy của mình lên!”

Cơ hồ là mọi người đồng loạt giơ tay cầm máy bỏ phiếu.

Đám người Nghiêm Mặc nhìn trước nhìn sau, cũng học theo mà giơ lên.

Người chủ trì: “Thời gian bỏ phiếu chỉ có mười giây, xin ấn nút trong vòng mười giây! Mười, chín…”

Nghiêm Mặc làm thử, bản thân hắn cũng thấy cái ô kia rất hữu dụng trong sinh hoạt thực tế, nên cũng giơ máy lên nhắm vào bình cốt, ấn nút.

Một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, có lẽ đây cũng là một điểm gây ra sự thích thú trong cuộc thi này.

Một dải màu rực rỡ bay về phía sân đấu, nơi đặt cái bình cốt thật lớn. Những dải màu này là năng lượng của sức mạnh linh hồn, chúng phát sáng như một vệt sao băng mà bay thẳng đến bình cốt, khi chạm vào bình cốt sẽ nổ tung như pháo hoa, chói lọi và lóa mắt.

Các bạn nhỏ hét lên chói tai đầy phấn khích và kích động.

Những dải màu năng lượng đó đều bắn ra từ máy bỏ phiếu, đỏ cam vàng lục lam chàm tím trắng đen, đủ loại màu sắc, màu nào cũng có.

Nghiêm Mặc nhìn những dải màu năng lượng xinh đẹp mỹ lệ tựa như pháo hoa mà nghĩ thầm: Có phải màu sắc của chúng cũng là sắc thái linh hồn của chính họ hay không?

Hắn thấy dải màu năng lượng của mình là… là một vệt sáng được tạo thành từ đủ loại màu sắc.

Nghiêm Mặc mỉm cười, linh hồn của hắn phức tạp như vậy sao?

Lại nhìn sang Nguyên Chiến bên cạnh, vừa rồi hắn chỉ lo quan sát xung quanh mà không lưu ý đến dải màu năng lượng của người bên cạnh.

Nguyên Chiến lắc lắc đầu tỏ vẻ mình không bỏ phiếu.

Bạn nhỏ Cửu Phong thì vui tới mức không ngừng cười to, nó ấn cái nút rất nhiều lần chỉ để xem dải màu năng lượng bắn ra từ bên trong. Dải màu năng lượng của nó là màu xanh nhạt cực kỳ xinh đẹp, giống như màu của bầu trời xanh bao la bất tận.

Tiểu Bạch Giác thì rất nghiêm túc, nhưng vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác mà cầm máy bỏ phiếu, không biết là có muốn bỏ phiếu hay không nữa.

Cửu Phong còn muốn cướp cái máy của nó để chơi, nhưng cặp vuốt nhỏ bị tiểu Bạch Giác đánh một cái.

Khi người chủ trì đếm đến ‘một’, tiểu Bạch Giác cũng nhịn không được mà giơ máy lên chỉa vào bình cốt ấn một cái.

Một dải màu trắng như sữa bò sáng lấp lánh bắn ra, chạm vào bình cốt, cùng những dải màu khác tạo thành pháo hoa xinh đẹp.

Khóe miệng tiểu Bạch Giác hơi cong lên, thế giới bên ngoài thật vui.

Cùng thời gian đó, trong thần điện thành Lạc Lan nằm bên cạnh thành Huyền Vũ.

Đại Vu Á Lan – vị Đại Vu ba mắt duy nhất của tộc Bạch Giác hiện giờ đang tĩnh tọa đột nhiên mở bừng mắt.

Sau đó, ông không chỉ mở to mắt, mà còn đứng lên từ trên đệm hương bồ.

Thần thị bên cạnh kinh ngạc, nơi mà Đại Vu Á Lan cầu nguyện với thần của tộc Bạch Giác, mỗi ngày đều phải tĩnh tọa một thời gian rất lâu, hôm nay rõ ràng còn chưa tới giờ kết thúc.

“Đại Vu?”

Á Lan vươn tay, dưới sự trợ giúp của thần thị mà cử động thân thể, ông đã rất già rồi, nhưng vì tộc Bạch Giác, khi chưa có Đại Vu ba mắt tiếp theo xuất hiện, ông vẫn phải tiếp tục ngồi trên vị trí này.

“Cho người đi tìm tộc trưởng, Đại Vu đời sau đã xuất hiện!” Giọng Á Lan khàn khàn, vì kích động mà còn có chút run rẩy, nhưng lại nói rất rõ ràng.

Tay thần thị run lên, vẻ mặt lập tức thay đổi, giọng nói cũng không tự chủ được mà cất cao: “Đại Vu, thật vậy chăng? Đại Vu đời kế tiếp đã xuất hiện?!”

“Nhanh! Nhanh đi kêu tộc trưởng! Ta có thể cảm nhận được Đại Vu đời kế tiếp đang ở cách chúng ta không xa, chúng ta phải nhanh chóng tìm được!”

Bởi vì tin vui này mà cả tòa thần điện như sống lại, chờ khi tộc trưởng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, câu ra lệnh đầu tiên chính là bắt mọi người còn đang kích động phải im lặng!

“Đây là chuyện vui! Vì sao không thể nói ra? Tộc Bạch Giác chúng ta bởi vì số Đại Vu giảm bớt, mà Đại Vu đời sau lại không xuất hiện, các tộc nhân đã sớm tâm hoảng ý loạn, bên ngoài còn xuất hiện lời đồn rằng tộc Bạch Giác chúng ta đã bị thần vứt bỏ.” Trong thần điện, trưởng lão tộc Bạch Giác chống quyền trượng gầm nhẹ.

“Đúng vậy, nếu nói ra, để tất cả mọi người biết Đại Vu đời sau của tộc Bạch Giác đã xuất hiện, chẳng những khiến những lời đồn đó tự sụp đổ, mà quan trọng nhất là con dân tộc ta sẽ yên tâm trở lại.” Thần thị có cấp bậc cao nhất cũng không rõ vì sao tộc trưởng lại phát lệnh cấm ngôn.

Tộc trưởng tộc Bạch Giác nhìn về phía Đại Vu Á Lan.

Đại Vu Á Lan thở dài một hơi rồi mới mở miệng: “Chín năm trước, vào một ngày nào đó, trong lúc minh tưởng ta cảm nhận được Đại Vu đời kế tiếp đã chào đời, nhưng chờ khi ta muốn cẩn thận tìm kiếm nơi xuất hiện đứa bé kia thì ta lại phát hiện ra mình mất đi cảm giác đối với dao động của đứa bé đó.”

“Chín năm trước? Chín năm trước Đại Vu đã chào đời? Vì sao…” Trưởng lão muốn hỏi, nhưng thấy Đại Vu Á Lan nâng tay lên thì im lặng.

Đại Vu Á Lan nói tiếp: “Bởi vì ta không chắc chắn rằng đứa bé kia còn sống hay đã chết, ta cũng không biết liệu có phải thần đã thật sự vứt bỏ chúng ta rồi hay không. Ta chỉ biết mình không cảm nhận được đứa bé kia nữa, nếu khi đó ta nói cho các người, thì các người định đi đâu tìm nó? Để dân chúng ôm hy vọng rồi lại thất vọng chẳng phải càng ác hơn hay sao? Mà bây giờ ta cảm nhận được một hơi thở đồng dạng, ta càng cảm nhận được dao động của sức mạnh linh hồn một cách rõ ràng!”

“Đồng dạng?” Trưởng lão và thần thị cấp cao bắt được từ ngữ mấu chốt.

“Phải, đồng dạng.” Đại Vu Á Lan gật đầu.

Thẳng đến lúc này, tộc trưởng tộc Bạch Giác mới mở miệng: “Vì thế, ta và Đại Vu đều có một suy đoán, rất có thể Đại Vu đời kế tiếp không chào đời trong lãnh địa tộc Bạch Giác, mà là trong hai tộc khác. Lúc trước Đại Vu mất cảm giác với đối phương, bây giờ cách chín năm sau lại cảm nhận được, kia chỉ có thể chứng tỏ một việc, có người giấu Đại Vu đời kế của chúng ta đi, còn dùng thủ đoạn cách ly cảm nhận của Đại Vu cùng với Đại Vu đời kế, mà người có thể giấu biệt được Đại Vu ba mắt suốt chín năm, khiến người ngoài không hề hay biết, các người cảm thấy kẻ đó có thể là người thường không?”

Trưởng lão và thần thị cấp cao hiểu ra, cũng lập tức mưu luận, sắc mặt trưởng lão đen đi, dùng sức siết quyền trượng mà lớn tiếng mắng: “Lũ khốn đó! Trái tim Hắc Giác và Hồng Giác đã đen, năm đó nếu không phải nhờ tộc Bạch Giác chúng ta hy sinh nhiều người như vậy, lấy ra mọi cốt khí đào mệnh có thể sử dụng, Đại Vu chúng ta còn dùng linh hồn và thân thể mình để tế luyện, mới luyện chế ra con thuyền có thể vượt biển, thì bây giờ nào còn có bọn chúng!”

Tộc trưởng giơ một ngón tay lên: “Hiện giờ nói mấy cái này cũng không có ý nghĩa gì. Trọng điểm là có người giấu biệt Đại Vu đời sau của chúng ta, mà tâm tư bọn họ cũng đơn giản thôi, chính là muốn thông qua Đại Vu đời sau để khống chế tộc ta.”

Thần thị cấp cao bỗng nhiên nói: “Tôi không rõ, vì sao đối phương lại giấu Đại Vu đời sau chín năm, bây giờ lại để bại lộ?”

Tộc trưởng và Đại Vu Á Lan nhìn nhau, Đại Vu Á Lan nói: “Ta nghi là Đại Vu đời sau của chúng ta tự mình thoát khỏi sự giam cầm.”

“A!” Cả hai đồng thanh hô.

Trưởng lão gấp đến độ xoay quanh: “Vậy phải làm sao bây giờ? Đại Vu đời sau chỉ mới chín tuổi thôi, vẫn còn là một đứa trẻ, có biết đường trốn tới thành Lạc Lan không? Đại Vu, ngài biết bây giờ Đại Vu đời sau đang ở đâu không? Chúng ta nhanh phái người đi đón!”

“Phái người là chắc chắn, nhưng chuyện này tạm thời không thể truyền ra ngoài, chúng ta tìm đứa bé kia, thì người giam cầm nó chắc chắn cũng đang tìm nó. Mà nếu bọn chúng không nắm bắt được hành tung của đứa bé kia, vậy bọn chúng nhất định sẽ nghĩ cách ra tay với chúng ta bên này, cho nên chúng ta sẽ phái người đi tìm Đại Vu đời sau, nhưng chỉ có thể phái người đáng tin cậy nhất, và không được truyền tin tức này ra ngoài.”

Lãnh đạo cấp cao của tộc Bạch Giác ở thành Lạc Lan đang trù tính chuyện gì thì tiểu Bạch Giác và Nghiêm Mặc không hề hay biết.

Nghiêm Mặc cũng từng nghĩ tới việc đối phương có cách tìm kiếm tiểu Bạch Giác, cho nên khi hắn dùng nguyện lực còn đặc biệt nhấn mạnh: Hy vọng thân phận thật của tiểu Bạch Giác không bị người ta phát hiện.

Nhưng hắn hiển nhiên không ngờ cái máy bỏ phiếu cần sử dụng sức mạnh linh hồn kia sẽ làm bại lộ sức mạnh linh hồn của tiểu Bạch Giác, hắn có thể che giấu vẻ bề ngoài của nó, để tất cả mọi người đều không chú ý tới Tô Môn, nhưng việc tiểu Bạch Giác chủ động làm bại lộ lại không nằm trong kế hoạch của hắn.

Mà điều đáng mừng là, trước mắt chỉ có Đại Vu Á Lan bởi vì cùng có thân phận Đại Vu một tộc, có thể cảm nhận được dao động linh hồn của Tô Môn, còn đám người khác muốn tìm Tô Môn thì không may mắn được như vậy, bọn họ không ngờ rằng ‘kẻ địch’ sau khi ‘bắt được’ Tô Môn lại không lập tức chuồn ra khỏi thành Huyền Vũ, mà còn thoải mái chạy tới quan sát nơi đang có nhiều người tụ tập nhất, và cũng là nơi có nhiều người tộc Hữu Giác nhất – cuộc thi cốt khí.

Lại nói tới cuộc thi cốt khí.

Người chủ trì đếm ngược mười giây xong, đột nhiên cao giọng: “Dừng! Thời gian bỏ phiếu kết thúc, để chúng tôi xem xem người dự thi đầu tiên được tổng cộng bao nhiêu phiếu?”

Theo lý thuyết, người nọ là người đầu tiên lên sân khấu, lại bởi vì căng thẳng mà diễn thuyết không xong, số phiếu chắc là sẽ không khả quan gì cho lắm. Nhưng kết quả thống kê cuối cùng lại nói cho mọi người biết, số phiếu người này chẳng những cao, mà còn rất cao!

Người chủ trì: “Ha hả, 4675 phiếu! Người ngồi ở đây có tới mười ngàn người, hiện giờ, cốt khí đầu tiên đã đạt gần nửa số phiếu! Nhưng mà, người trong này có ai biết cái cốt khí đó rốt cuộc dùng làm gì không?”

Người trong thính phòng cười to, hiển nhiên không có ai để ý tới cách sử dụng của nó, mọi người tới nơi này xem thi đấu chỉ để vui vẻ mà thôi.

Có lẽ đây đã là lệ thường của cuộc thi cốt khí, người đầu tiên lên sân khấu tuy rằng thoạt nhìn không có lợi, nhưng bởi vì bầu không khí sôi động, còn có rất nhiều cậu bạn nhỏ ngồi xem, mọi người thì vui vẻ, nên số phiếu bầu chọn có rất nhiều. Tỷ như ông nhỏ Cửu Phong, vị này chín mươi chín phần trăm còn không biết cái cốt khí kia dùng để làm gì, nó chỉ muốn nhìn dải màu ánh sáng bắn ra thôi, rất đẹp nên nó ấn lia lịa luôn, dù sao nó ấn bao nhiêu thì bình cốt cũng chỉ ghi là một phiếu.

Tiếp theo, người thứ hai, người thứ ba biểu diễn khá là bình thường, có giới thiệu, có biểu diễn, giải thích cũng tương đối rõ ràng, nhưng khá là khô khan, còn bị xua đuổi mấy bận. Cốt khí của hai người này có số phiếu không cao, dù có mấy cậu bạn nhỏ nhiệt tình ấn cho thì số phiếu cũng không qua được con số hai ngàn.

Người thứ tư còn không bằng được người thứ nhất, vừa lên đã nghe thấy tiếng cười nói của mọi người thì đã ôm cốt khí của mình quay đầu chạy mất.

“Ha ha ha!” Khán giả cười to, cũng may không có ai chọi đồ thối vào sân.

Chờ đến khi người thứ năm lên sân khấu, Nghiêm Mặc mới xem như được khai sáng.

Chỉ thấy người này vừa lên đã vấp té mười mấy lần, chọc cho người trong thính phòng cười ồ, còn có tiếng trêu ghẹo vang lên không ngừng.

Sau đó người này giới thiệu, giọng nói vang khắp toàn trường, xem ra người này đã chuẩn bị rất đầy đủ, ngay cả công cụ khuếch đại âm thanh cũng mang tới. Chỗ này phải cần nói rõ một chút, dù là ai tham gia, cuộc thi sẽ không chuẩn bị cho bất cứ đạo cụ gì, mọi thứ từ giới thiệu cho đến biểu diễn đều tự mình sắp xếp.

“Bàn A Thần tại thượng, phù hộ mỗi một người tới đây ngày hôm nay! Chư vị, có phải các vị rất tò mò cốt khí của tôi là cái gì đúng không? Và dùng thế nào đúng không?”

Khán giả lớn tiếng trả lời: “Đúng ——!”

“Mời mọi người xem.” Người biểu diễn hô lên, trên ghế khán giả đột nhiên có hai thiếu niên Hữu Giác nhảy xuống.

Hai thiếu niên Hữu Giác còn nâng một cái bồn gỗ to.

Hai thiếu niên đặt cái bồn gỗ ở giữa sân thi, sau đó… bắt đầu cởi quần áo.

Tiếng huýt sáo, tiếng hét chói tai lại vang lên, khán giả phấn khích không thôi.

Nguyên Chiến nhìn dáng người hai thiếu niên kia mà bĩu môi: “Còn kém xa.”

Nghiêm Mặc cười ra tiếng.

Hai thiếu niên cũng không cởi sạch hoàn toàn, còn để lại cái quần đùi cho mình, bọn họ cởi quần áo ra, rồi cầm lấy quần áo mà đi một vòng quanh sân, khiến mọi người vỗ tay và trêu chọc, lúc này mới đỏ mặt cười hì hì đặt quần áo vào trong cái bồn gỗ.

Bây giờ mọi người vẫn chưa biết bọn họ muốn làm gì.

Sau đó người biểu diễn lấy ra một cái cốt khí trữ nước, đổ nước vào bồn gỗ, hắn ta vừa làm vừa giải thích.

Cửu Phong và tiểu Bạch Giác mở to hai mắt, Nguyên Chiến ngực đeo túi dưỡng thai cũng mở nắp túi, hai cái chồi non liền nhú ra khỏi nắp.

Sau đó, người biểu diễn cầm lấy cái cốt khí dự thi của mình, đặt lên trên không cái bồn gỗ.

Mở chốt, cốt khí liền mọc ra bốn chân, không đúng, phải nói là nó biến thành một cái giá hình tam giác, nằm trên đầu cái bồn gỗ, mà ở giữa cái giá là một cây gậy xương cắm vào trong bồn gỗ.

“Chư vị! Cảnh tượng thú vị sắp đến! Hãy mở to mắt ra xem!” Người biểu diễn ấn một cái lên khung xương phía trên.

Cây gậy xương cắm trong cái bồn gỗ đột nhiên di chuyển, quấy đều quấy đều.

Khán giả: “…” Gì vậy?

Nghiêm Mặc bật cười, hiểu ra: “Cái này là máy giặt quần áo?”

“Máy giặt quần áo gì?” Một lớn hai nhỏ cùng nhìn về phía hắn.

Nghiêm Mặc chỉ vào giữa sân: “Kia, tựa như vậy, quấy quần áo, chà tới chà lui thì sẽ không cần tốn công tự giặt.”

Lúc này người biểu diễn và hai thiếu niên đột nhiên cùng hát lên: “Quấy đếu quấy đều, giặt thật sạch, không cần chày gỗ không cần tay, máy giặt quần áo tiện nhất đây! Có nó, cuộc sống liền nhẹ nhàng thoải mái!”

Nghiêm Mặc cười muốn nằm bò ra. Màn biểu diễn của ba người này với hắn mà nói thì còn rất kém, nhưng đối với trình độ phát triển của tộc Hữu Giác bây giờ thì đã đủ rồi.

Khán giả toàn trường cũng cười bò, người hiểu biết đều biết chế ra cái cốt khí này kỳ thật không có gì khó khăn, khó là khó ở chỗ có thể nghĩ ra. Tuy thô và đơn giản, nhưng người biểu diễn cũng đã dốc lòng dốc sức mà ca múa, được mọi người tặng cho từng đợt pháo tay.

“Này, máy giặt quần áo có bán không?” Có người kêu.

“Bán! Bán!” Người biểu diễn cũng là một thiếu niên, nghe vậy liền vui vẻ nhảy dựng lên trả lời: “Giá quy định là một ngàn cốt tệ, mỗi lần tăng giá ít nhất phải một trăm cốt tệ, ai ra giá cao thì mua được!”

“Tôi ra một ngàn một trăm cốt tệ! Coi như mua về cho hai thằng nhóc ở nhà chơi, ha ha!” Có người kêu giá.

Người chủ trì chen vào: “Năm phút đồng hồ đã hết, sau đây là thời gian bỏ phiếu, sau khi bỏ phiếu xong là hai phút bán đấu giá. Thực hiện theo quy tắc!”

Khán giả cười vang, không có ai để ý đến hắn ta, tiếng kêu giá khi có khi không vang lên.

Người chủ trì cũng mặc kệ, chỉ lo đếm ngược giây bỏ phiếu.

Cốt khí giặt quần áo nhận được số phiếu không tệ lắm, nhưng các thiếu niên hiển nhiên không quan tâm đến số phiếu, bọn họ để ý tới số cốt tệ bán được hơn.

Cuối cùng, cốt khí giặt quần áo bán với giá ba ngàn cốt tệ. Các thiếu niên vui vẻ ra mặt, kỳ thật phí dụng chế tác cốt khí cao hơn số cốt tệ mà bọn hắn bán được nhiều, nhưng bọn hắn không để bụng, bọn hắn đều là Cốt Khí Sư cấp thấp, đây là lần đầu tiên mà bọn hắn dùng suy nghĩ của mình, dùng cốt khí do mình luyện chế để bán được cốt tệ, có thể bán ra chứng tỏ ý tưởng của bọn hắn được tiếp nhận, đây mới là chuyện đáng để bọn hắn vui mừng.

Hơn nữa, qua hôm nay, nhất định sẽ có người tới tìm bọn hắn đặt hàng cốt khí giặt quần áo!

Sau lượt ba thiếu niên Hữu Giác nâng bồn gỗ lên, thì cuộc thi liền ‘cao trào không ngừng’, đa số người biểu diễn vì để được khán giả yêu thích mà bày ra đủ loại tuyệt chiêu, quả thực có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn nào, có vài người còn làm những chuyện khiến người lớn ở đây phải bịt mắt con mình.

Nghiêm Mặc cũng che mặt, tiêu rồi, hắn không ngờ tham gia cái cuộc thi cốt khí này còn phải biểu diễn cá nhân và theo nhóm, sớm biết thế đã hỏi thăm một chút, đúng là thất sách mà!

Làm sao bây giờ? Nghe nói cốt khí của hắn được xếp ở lúc sau, hình như hắn còn thời gian, có cần chuẩn bị một chút hay không đây?
Zombie: Linh hồn Mặc chắc là linh hồn thất thải trong truyền thuyết của mấy truyện tu chân gì đó

Btw, bonus mấy tấm hình xinh đẹp lục được =))

41399492_1366376296826622_8506325962592354304_n7urTYrQwNkzlmM6D1aqKdc41353190_766091867107015_6218514961254055936_n41388418_344751466265770_7588447041475313664_n

Tấm này Chiến cầm bông hoa cưng quá đuy huy huy huy ❤ 

8235bae7gy1fmw2m9lsnvj21i21a0nbc

Con cọp kia có ai nhớ là nhân vật nào hem:”>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.