Dị Thế Lưu Đày

Chương 492: Yến hội vương thành (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

b2aebc1314799d97187811192391c103

“Nếu còn nhịn nữa thì chắc tôi sẽ thật sự đắc đạo thành tiên!”
Cũng vào lúc này, Vệ binh tiến vào đại sảnh, có điều, bọn họ vừa thấy tình hình bên trong thì không hành động thiếu suy nghĩ.

Người con trai trưởng của Ni Nhĩ vương – Gia Đức quét mắt nhìn qua Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến, thấy là hai Vô Giác Nhân, liền hơi cau mày.

Mà thủ hạ của hắn ta lại không bỏ qua cái hành động nhỏ này.

Thủ hạ nhìn về phía đại vương tử Gia Đức, Gia Đức gật nhẹ đầu, nhẹ đến mức dường như có thể không nhận ra.

Thủ hạ kia liền lớn tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại kinh động đến vệ binh?”

Gia trưởng của tên thiếu niên bị đánh đầu tiên là người có địa vị cao nhất, nên không chút hoang mang mà tiến lên hồi bẩm: “Chư vị điện hạ, chư vị đại nhân, trong yến hội hôm nay đột nhiên có bốn tên Vô Giác Nhân tới, con tôi cảm thấy kỳ lạ liền đi qua hỏi bọn chúng nguyên do, kết quả lũ Vô Giác Nhân vô lễ đó lại đánh con tôi, còn đánh cả bạn của con tôi!”

“Đúng vậy, con tôi bây giờ còn đang hôn mê đó! Không biết tụi nó làm sao rồi.” Cũng có gia trưởng thật tình lo lắng, nhìn qua góc tường bên kia muốn chạy tới.

Đại vương tử Gia Đức nghiêng đầu, nói với người bên cạnh: “Đi xem mấy đứa nhỏ kia bị làm sao.”

“Vâng.” Người nhận lệnh lập tức dẫn người đi qua xem mấy tên thiếu niên đang hôn mê trong góc tường.

Nguyên Chiến không ngăn cản bọn họ, chỉ lẳng lặng đứng trong một góc với Nghiêm Mặc. Phía sau bọn họ là cái bàn dài, dưới gầm bàn là hai đứa nhỏ đang nấp.

Cửu Phong chọt chọt tiểu Bạch Giác.

Tiểu Bạch Giác nắm chặt góc áo, khuôn mặt nhỏ lại đeo lên vẻ ngu ngốc.

Túi dưỡng thai Nguyên Chiến đeo trước ngực bị đỉnh một cái.

“Ai cho đám Vô Giác Nhân kia tiến vào?” Đại vương tử Gia Đức lại hỏi.

“Anh cả, là em.” Tiểu vương tử La Kiệt đẩy đám thị vệ ra đi đến trước mặt huynh trưởng.

“Ồ? Em mời người tới?” Gia Đức nhìn thấy người em trai nhỏ tuổi nhất của mình thì vẻ mặt và giọng điệu lập tức dịu xuống.

“Phải, bọn họ chính là… người của vị đại sư đã luyện chế ra cốt khí thấu thị kia….” La Kiệt không biết nên giới thiệu hai người Nghiêm Mặc như thế nào.

Nghe nói là khách do em trai mời, Gia Đức mới nhìn về phía hai Vô Giác Nhân nọ, vừa cẩn thận đánh giá thì trong lòng Gia Đức liền cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Hai Vô Giác Nhân này không bình thường!

Khi đại vương tử Gia Đức quan sát Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến thì những người khác trong sảnh cũng đang nhìn hai người.

Không ít người nhạy bén cũng sinh ra một loại cảm giác tương tự với đại vương tử Gia Đức.

Hai Vô Giác Nhân này vừa nhìn liền thấy hoàn toàn bất đồng với các Vô Giác Nhân khác!

Không chỉ là phục sức trên người bọn họ, mà quan trọng nhất là thần thái tự tin và kiêu ngạo tràn ra từ linh hồn, đó là thứ mà bất cứ một Vô Giác Nhân nào trên phiến đại lục này cũng không thể có được.

Không phải bọn họ chưa từng gặp những Vô Giác Nhân tự tin và kiêu ngạo, nhưng vì Vô Giác Nhân bị Hữu Giác Nhân nô dịch trường kỳ, hơn bảy ngàn năm bị tẩy não, tính nô của bọn họ đã ăn sâu vào tận linh hồn, nên dù có là nhân tài đặc biệt thế nào, thì khi gặp Hữu Giác Nhân vẫn sẽ bất giác hạ thấp mình.

Có đôi khi lòng tự trọng quá cao, cao đến mức không thể chịu đựng được một chút coi khinh, xem thường và lãnh đạm, đó cũng là một biểu hiện của việc không tự tin đối với bản thân.

Lúc này, dù là Vô Giác Nhân bước ra từ vực sâu Ác Ma gặp phải loại tính huống đổi trắng thay đen này, bị mọi người đánh giá là vô lễ, chỉ sợ bọn họ đã sớm chịu không nổi mà xông lên liều mạng với người ta.

Nhưng hai người kia lại như không hề bị ảnh hường dù chỉ là một chút.

Bố Hoa, Đơn Đốn, Trát La, Tạp Liệt, Liên Na, Hoắc Phổ và những người từng gặp qua Nghiêm Mặc, lúc này đều không tùy tiện mở miệng.

Bố Hoa có khứu giác nhạy bén trong chính trị thật ra rất muốn tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Nghiêm Mặc, nhưng thấy tiểu vương tử La Kiệt đã ra mặt, nên hắn không chen vào làm gì.

Mấy tên thiếu niên được đánh thức, trong đó có một tên vừa tỉnh lại đã hô to: “Cha, bắt lấy bốn tên tiện nô Vô Giác kia! Bắt chúng! Con muốn thấy chúng kêu gào khi bị rút xương!”

“Câm mồm!” Cha của tên thiếu niên đó xấu hổ mà quát lớn con trai, sau đó lại xin Gia Đức tha thứ: “Hai vị điện hạ, con tôi không biết mấy Vô Giác Nhân kia là khách do tiểu điện hạ mời đến, có chút đắc tội, xin hai vị điện hạ bao dung.”

Tên thiếu niên phản ứng lại, bịch một tiếng quỳ một gối xuống đất, nói với Gia Đức: “Điện hạ, là tôi sai, không liên quan gì đến cha tôi. Tôi chỉ không ngờ trong buổi yến hội quan trọng như vậy lại có Vô Giác Nhân xuất hiện, tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ…”

Gia Đức giơ tay: “Cậu không làm gì sai, cho dù có sai, thì cũng là do cậu không biết gì.”

Tên thiếu niên cúi đầu. Cha hắn ta đứng bên cạnh thở ngắn than dài.

Mấy tên thiếu niên khác cũng đi qua quỳ xuống, gia trưởng của bọn hắn đều đứng bên cạnh.

Gia Đức nhìn về phía em trai: “Vị Cốt Khí Sư em mời hình như không đến.”

La Kiệt nhìn về phía Nghiêm Mặc, không thấy có Hữu Giác Nhân nào đứng cạnh bọn họ, trong lòng tức khắc có chút không vui. Cậu ta được dạy dỗ tốt, nhưng dù sao cậu ta cũng là tiểu vương tử được cưng chiều, từ nhỏ đã có người nói mãi với cậu ta rằng thân phận cậu ta cao quý thế nào, cậu ta cho rằng mình đích thân mời một người thì dù đối phương có là Đại Cốt Khí Sư cũng sẽ coi trọng vài phần, nhưng không ngờ… đối phương chẳng những không đưa ra lời đáp một cách chính thức mà còn để hai Vô Giác Nhân tới thay.

Nếu nói theo hướng nghiêm trọng thì có thể xem là đang khinh bỉ cậu ta.

Gia Đức thấy em trai không vui, lập tức hạ quyết định, xoay mặt nhìn Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến, nhàn nhạt nói: “Nể tình các người do em trai tôi mời tới, miễn cho các người tội chết. Có điều, các người đã đắc tội với quý tộc, còn dám ra tay đả thương khách quý, nếu không xử lý thì thật quá bất công với những người bị các người ra tay. Các người dùng tay nào đánh người, thì để lại cái tay đó đi, sự tình đến đây kết thúc.”

Gia Đức cho rằng mình đã đủ khoan dung rồi, đại đa số người ở đây cũng cảm thấy hai tên Vô Giác Nhân này cực kỳ may mắn, chỉ cần dùng một tay là có thể đổi được một cái mạng, tất cả mọi người đều chờ hai tên đó quỳ xuống đất tạ ơn.

La Kiệt nghe huynh trưởng nói hai người kia phải để cánh tay lại, có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến việc hai người đã làm, cậu ta cũng không thể mở miệng cầu tình giúp, chỉ dặn vị thần thị chuyên trị liệu cho mình lát nữa cầm máu giúp hai người.

Bố Hoa có ấn tượng rất tốt với Nghiêm Mặc, lập tức bước lên trước một bước muốn nói giúp hai người. Hắn cảm thấy hai người này rất khác biệt, Gia Đức hạ mệnh lệnh kia, đối với những Vô Giác Nhân khác có lẽ sẽ cảm động đến rơi nước mắt mà tiếp nhận, nhưng hai người đó thì…

“Ha!” Trong sảnh vang lên một tiếng cười không rõ ý vị.

Ánh mắt mọi người liền dời đến trên người Nghiêm Mặc.

Gia Đức nhíu mày, thủ hạ của hắn thấy vậy thì quát lớn: “Cười cái gì?”

Nghiêm Mặc chầm chậm mở miệng: “Tôi cười Hữu Giác Nhân các người thẩm án tử hóa ra chỉ tin vào lời nói của một bên. Vậy thì Hữu Giác Nhân các người đã có bao nhiêu án sai, án oan rồi chứ.”

Tên thiếu niên lúc nãy cầm muỗng muốn đánh đầu Tô Môn nhảy dựng lên: “To gan! Mày đang nói Gia Đức điện hạ khiến mày chịu oan à?”

Cha hắn trừng hắn: Câm miệng!

Tên thiếu niên kia còn đang đắc ý dạt dào, không cảm thấy rằng mình nói sai.

Bố Hoa thu lại cái chân trái đã bước ra, thấp giọng giới thiệu hai người Nghiêm Mặc cho cha mẹ mình.

Gia Đức nghĩ thầm: Nếu tộc Hồng Giác đời sau đều như vậy, thì bọn họ còn tranh đoạt vị trí vương giả làm cái gì, cứ dứt khoát tắm rửa đi ngủ đi!

Nghiêm Mặc lại lần nữa phì cười: “Sáng suốt như Gia Đức điện hạ đương nhiên sẽ không khiến người khác chịu oan, nhưng đó cũng phải do người khác không lừa anh ta mới được.”

Lời này giống như thể đang nói Gia Đức rất dễ lừa vậy, người thông minh đều nghe ra hàm ý châm chọc trong đó.

Trong lòng Gia Đức thật sự nảy sinh ba phần tức giận rồi.

Một vài đại nhân vật trong sảnh cũng bắt đầu chú ý đến Nghiêm Mặc, bọn họ đều không ngờ Vô Giác Nhân này lại to gan như vậy.

Nghiêm Mặc cóc thèm quan tâm tới vẻ mặt của những người khác, tiếp tục chậm rãi nói: “Nếu Gia Đức điện hạ muốn biết những chuyện đã xảy ra, không bằng hỏi các vị khách quý trong sảnh, những gì bọn tôi làm hẳn là có không ít người nhìn thấy.”

Gia Đức rất muốn nói điều này là không cần thiết, nhưng lại không muốn mất mặt trước hai Vô Giác Nhân này, trong lúc tự hỏi, hắn ta thiếu chút nữa không biết tiếp theo nên nói cái gì, mà tình huống như vậy làm rất nhiều người mất mặt.

Nhưng dù sao Gia Đức cũng là người thừa kế hợp pháp thứ nhất, đầu óc vẫn nhanh hơn người thường, chỉ dừng một chút đã dời trọng điểm đi: “La Kiệt, bọn họ là khách em mời đến, nhưng mọi chuyện xảy ra em và anh lại không nhìn thấy, em có nghĩ là cần phải hỏi kỹ càng không?”

Dưới đáy lòng Nghiêm Mặc thầm khen vị đại điện hạ này.

Vị này chẳng những sút bóng ra ngoài, mà giọng điệu và thần thái còn để lộ ra vẻ mình hạ quyết định như vậy đều là vì nghĩ cho em trai.

Không biết trong lòng La Kiệt nghĩ gì, nhưng ngoài mặt cậu ta có vẻ như cũng rất bất đắc dĩ: “Anh cả, nếu bọn họ không phục, vậy hỏi một chút đi. Dù là Vô Giác Nhân thì đó cũng là con dân của chúng ta.”

“Được!” Gia Đức xoay người nhìn mọi người, hỏi: “Có vị nào thấy được toàn bộ quá trình không? Sự thật rốt cuộc như thế nào?”

Mới đầu không có ai mở miệng.

Gia Đức cũng không vội, không giục bọn họ.

Trong sảnh có không ít người nhìn nhau, trong số họ quả thật có người thấy được toàn bộ sự việc —— ai bảo bốn Vô Giác Nhân kia lại gây chú ý như vậy chứ? Làm bọn họ nhịn không được mà nhìn chằm chằm.

Nhưng những người này lại không tính nói thật, kia chỉ là bốn tên Vô Giác Nhân hèn mọn, mà người nhà của mấy tên thiếu niên kia tuy không phải đại quý tộc gì, nhưng cũng có thân phận không thấp, nếu không thì bọn chúng đã không dám tùy tiện đánh người ngay trong yến hội—— có điều bọn chúng chỉ dám đánh Vô Giác Nhân.

Hoắc Phổ thấy vậy thì thở dài, quyết định đứng ra nói thật.

“Không cần hỏi, sự tình đã rất rõ ràng, ta cũng thấy rất rõ ràng, hai Vô Giác Nhân kia quả thật đã ra tay đánh người, này đã đủ để định tội chúng!” Người nói là thành chủ thành Huyền Vũ – Trát Khắc.

Gia Đức hành lễ với Trát Khắc, tuy hắn là đại vương tử, nhưng luận về thân phận, Trát Khắc là tộc trưởng đương nhiệm của tộc Hắc Giác, hắn không dám khinh mạn chút nào, mà vị này còn là nhân vật quan trọng nhất mà cha hắn muốn mượn sức.

Chờ khi La Kiệt và chị gái cậu ta – Mạn Địch cũng hành lễ với Trát Khắc xong, lúc này Gia Đức mới nhìn mọi người: “Mọi người nghe rồi đó, thành chủ Trát Khắc tận mắt thấy sự tình đã xảy ra, còn ai không phục cách xử lý của tôi?”

Có người nói giỡn: “Điện hạ, tôi không phục, ngài xử nhẹ quá.”

Trong sảnh vang lên một tràng cười.

Hoắc Phổ trầm mặc. Hắn chỉ là một Cốt Khí Sư, cho dù mang tên tuổi Đại Cốt Khí Sư, nhưng là người của tộc Hắc Giác, hắn cũng không muốn đắc tội tộc trưởng.

Bố Hoa muốn động nhưng bị công tước Mạc Đốn ngăn cản. Công tước Mạc Đốn dùng mắt nhắc nhở: Chỉ là hai Vô Giác Nhân mà thôi, không đáng để bọn họ đối nghịch chính diện với Trát Khắc.

Có người đang thầm cười lạnh, yên lặng xem tình thế tiến triển.

Gia Đức lại nhìn về phía Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến, kiên nhẫn hỏi: “Đây là cơ hội cuối cùng, các người tự chặt cánh tay phải của mình, tôi sẽ tha thứ cho mọi tội lỗi của các người, sau đó các người có thể rời đi. Sau khi trở về nhớ nói cho chủ nhân các người, bảo ông ta tới vương thành một chuyển, nói là tôi mời.”

“Keng!” Một thanh cốt đao bị thảy tới trước mặt Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến.

Nghiêm Mặc cúi đầu nhìn, chậc chậc hai tiếng, quay đầu nói với Nguyên Chiến: “Xem ra không cần tìm lý do rồi.”

Nguyên Chiến sờ sờ hình xăm trên mặt: “Không đành lòng à?”

Nghiêm Mặc cười nhạo: “Nếu còn nhịn nữa thì chắc tôi sẽ thật sự đắc đạo thành tiên!”

Khi hai người nói chuyện còn cố ý dùng ngôn ngữ thông dụng của Hữu Giác Nhân, người trong sảnh đều nghe hiểu bọn họ nói cái gì.

Bao gồm cả Gia Đức, chín mươi chín phần trăm người ở đây đều cảm thấy buồn cười.

Hai tên Vô Giác Nhân đó đứng trong cung điện vương thành của Hữu Giác Nhân, còn dưới sự vây quanh của nhiều Hữu Giác Nhân như vậy, mà lại nói cái gì mà không muốn nhịn.

Bọn chúng muốn làm gì?

“Chúng mày muốn làm gì? Chẳng lẽ chúng mày dám can đảm cãi lời đại điện hạ?” Gia trưởng của một tên thiếu niên khác thay mọi người hỏi ra miệng.

“Không, bọn tôi chỉ muốn xem thử vũ lực của Hữu Giác Nhân các người có mạnh được như tài đổi trắng thay đen của các người hay không mà thôi.” Nghiêm Mặc nói ra lời khó nghe trước cả Nguyên Chiến, đồng thời chỉ tay vào La Kiệt: “Vốn dĩ đêm nay tôi tới đây còn nghĩ nếu trị liệu sư của các người thật sự không có cách nào thì tôi sẽ giúp cậu làm một cuộc phẫu thuật, để cậu sống lâu thêm vài năm nữa, nếu cuộc phẫu thuật thành công, không nói tới chuyện từ này về sau cậu sẽ trở thành chiến sĩ cường đại, thì ít nhất vẫn có thể làm một người khỏe mạnh tự do chạy nhảy, không khác gì người bình thường. Đáng tiếc!”

La Kiệt ngớ ra.

Thần thị phía sau cậu ta cười châm chọc: “Ngay cả Đại Vu Á Lan am hiểu trị liệu nhất cũng bó tay với bệnh tình của điện hạ, cậu cho rằng cậu là ai! Thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng”

“Tôi là ai à? Tôi chính là Cốt Khí Sư đã luyện chế ra máy thấu thị kia. Còn về phần tôi có làm được hay không? Tôi chỉ có thể nói trên thế giới không người nào có thể không cần tới bất luận vu thuật gì mà vẫn có thể giải phẫu tim người, còn có thể khiến người bệnh sống sót, ngoại trừ tôi thì chắc chắn không có người thứ hai.”

Người trong đại sảnh cứng họng. Có lẽ bởi vì lời Nghiêm Mặc quá chấn động, làm bọn họ quá mức khiếp sợ nên quên mất việc cười nhạo.

Bố Hoa thì điên cuồng hét lên trong lòng: Mình biết mà! Mình biết mà! Quả nhiên giống như mình đã đoán!

Có mấy người động tâm: Nếu điều Vô Giác Nhân này nói là sự thật, hắn thật sự chẳng những am hiểu luyện chế cốt khí, mà còn am hiểu trị liệu… Không, sao có thể? Một tên Vô Giác Nhân sao có thể luyện chế ra cốt khí cấp mười?

Môi La Kiệt run rẩy, không biết vì sao cậu ta cảm thấy điều mà Vô Giác Nhân này nói là sự thật.

Nhưng trước khi La Kiệt mở miệng, Nghiêm Mặc đã thu nụ cười lại, không nhanh không chậm mà khiêu chiến: “Đại điện hạ, còn có những người ở đây, bởi vì các người sỉ nhục và không tôn trọng bọn tôi, bọn tôi quyết định khiêu chiến với các người, nếu các người không nói lý, vậy thì xem ai mạnh hơn ai đi, kẻ nào thua kẻ đó xin lỗi! Chư vị Hữu Giác Nhân cao quý, xin hỏi các người có dám ứng chiến hay không?”

Cửu Phong vừa nghe nói sắp có đánh nhau, liền lăn ra khỏi gầm bàn, hai tay chống hông, ưỡn cái bụng nhỏ, bi bô rống: “Có dám ứng chiến hay không!”

Bổn Sơn Thần đại nhân muốn đập chết tụi bây, khặc khặc khặc!

Tiểu Bạch Giác cũng chậm rãi bò ra khỏi gầm bàn, lặng lẽ đi đến bên người Nghiêm Mặc, nắm lấy ngón tay hắn.

Vu Quả hưng phấn muốn điên rồi, vừa đỉnh túi dưỡng thai vừa kêu la: “Cha Chiến, lên! Đánh chết tụi nó! Rút hết toàn bộ năng lượng trên người tụi nó ra cho ta!”

Đô Đô mềm mại nói: “Đánh nhau là không tốt, bảo ba cho bọn hắn uống thuốc độc là được rồi.”

Nghiêm Mặc: “…” Có phải cách dạy con của hắn sai rồi không?

Cha Chiến: Con trai nhỏ bị ba nó tiêm nhiễm cái gì vào đầu rồi? Vì sao hắn lại cảm thấy con trai nhỏ còn hung tàn hơn cả thằng con lớn vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.