*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tôi sẽ không vì em mà chết, nhưng tôi sẽ vì em mà sống, dẫn theo em cùng nhau sống tốt.”
Bởi vì đủ loại cố kỵ, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến không lập tức đuổi theo Thù Nghệ và Nguyên Băng, mà yên lặng đi phía sau bọn họ.
Thù Nghệ biết có người theo dõi, nhưng hắn không dừng bước.
Dấu vết của dân cư gần đây càng lúc càng hiện rõ, hôm nay, Thù Nghệ cho Nguyên Băng hai lựa chọn.
“Tôi sẽ thả em ra, cho em sự tôn trọng nên có. Nhưng nếu em chạy trốn, tôi sẽ trói em lại lần nữa, mang em về Đỉnh Việt như một tên nô lệ.”
Nguyên Băng không chút do dự mà chọn cái đầu.
Nhiều ngày bị xiềng xích quấn thân nay được giải thoát, Nguyên Băng thoải mái thở ra một hơi, duỗi tay duỗi chân một chút.
“Đây là đâu?” Nguyên Băng nhìn khu đất không nhỏ phía trước, bên ngoài là một dãy tường gỗ cao cao.
Thù Nghệ đi đằng trước, trả lời: “Bộ lạc của mẹ tôi.”
Nguyên Băng hơi sửng sốt, đột nhiên có một suy nghĩ quỷ dị hiện lên trong đầu ‘người này mà cũng là do người sinh ra’, hắn bỗng nổi tò mò, người phụ nữ có thể sinh ra Thù Nghệ sẽ là kiểu người gì?
Thủ vệ ở cửa bộ lạc kia từ xa đã nhìn thấy Thù Nghệ, trong hàng rào gỗ vang lên tiếng kèn ô ô.
Không lâu sau, cửa mở ra, có đoàn người ra đón.
“Tiểu tộc trưởng!”
“Tù trưởng đại nhân!”
“Thù Nghệ đại nhân!”
Đủ loại tiếng kêu vang lên hết đợt này đến đợt khác, chỉ nhìn vẻ mặt ôn tồn của những người đó cũng biết Thù Nghệ được hoan nghênh và kính yêu ở chỗ này biết bao.
“Cậu đã trở lại!” Người đàn ông cường tráng đi phía trước bước nhanh vài bước, dùng nắm đấm nện lên ngực Thù Nghệ.
Thù Nghệ cũng đáp lại anh ta một quyền: “Ừ.”
Người đàn ông cường tráng cười to, vươn tay ôm lấy Thù Nghệ, thái độ rất thân mật.
Thù Nghệ vỗ vỗ lưng anh ta, ý bảo anh nhìn người phía sau mình: “Nguyên Băng.”
Người đàn ông cường tráng cười, xoay người nhìn Nguyên Băng: “Cậu ta là?”
Những người khác cũng vây lại, bọn họ sôi nổi chào hỏi Thù Nghệ, dù Thù Nghệ chỉ khẽ gật đầu với bọn họ thì bọn họ cũng đã rất vui vẻ. Nghe thấy Thù Nghệ cố ý giới thiệu người đàn ông phía sau cho tộc trưởng, tất cả bọn họ đều quay đầu nhìn Nguyên Băng.
“Tôi trở về lấy vòng cổ của mẹ.” Thù Nghệ không trực tiếp trả lời, nhưng ý hắn nói hiển nhiên hai người đều hiểu.
“Cho cậu ta?”
“Ừ.”
Người đàn ông cường tráng vô cùng kinh ngạc, cẩn thận quan sát Nguyên Băng vài lần, ánh mắt kia vừa cẩn thận vừa nóng bỏng, làm Nguyên Băng không được thoải mái lắm.
Nhưng Nguyên Băng đại nhân là ai? Nếu nói người giỏi giả ngầu nhất Cửu Nguyên là Nghiêm Mặc, vậy thì hắn chính là người thứ nhì, ngay cả Nguyên Chiến cũng không giả ngầu giỏi bằng hắn.
Được rồi, kỳ thật hắn căn bản không hiểu hai người này đang nói cái gì, nhưng càng không hiểu hắn càng không muốn để người ta nhìn ra sơ hở.
Nguyên Băng không giống Nghiêm Mặc chưa nói đã bày ra ý cười, mà cứ làm mặt lạnh, bày ra tư thái cực kỳ cao ngạo.
Kỳ thật bộ dáng này của Nguyên Băng thật sự rất thiếu đòn, nhưng người đàn ông cường tráng thấy hắn như vậy còn tỏ vẻ miễn cưỡng chấp nhận, nói thầm một câu: “Cũng được, có điều làm sao mà cậu tìm được người này?”
“Giỏi chịch, thoải mái.” Thù Nghệ lời ít ý nhiều.
Những người khác cách khá xa, không nghe thấy hai anh em họ nói cái gì, chỉ đi theo phía sau ba người, vui vẻ và phấn chấn mà vây quanh bọn họ đi về phía hàng rào gỗ, đồng thời nhỏ giọng suy đoán thân phận của Nguyên Băng —— đây là lần đầu tiên mà tiểu tộc trưởng của bọn họ dẫn người lạ về đó.
Người đàn ông cường tráng phát ra tiếng cười ha hả chỉ có đàn ông mới hiểu, dùng sức đánh vào bả vai cũng cao lớn giống anh ta của Thù Nghệ, làm mặt quỷ hỏi: “Cướp về à?”
“Ừ.”
“Nói đi, đây là quý tộc từ bộ lạc lớn nào?”
Trước kia, vùng này của bọn họ không có cách nói quý tộc, nhưng từ khi sứ giả Tam Thành bắt đầu lui tới bên này, bọn họ học được rất nhiều từ mới, cũng bắt đầu có khái niệm về giai cấp, khi Đỉnh Việt thống trị bọn họ, người trên khu đất này bắt đầu được tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn, nên cũng hiểu rõ khái niệm quý tộc hơn.
Mà thái độ và khí chất của Nguyên Băng hiển nhiên rất phù hợp với quý tộc trong tưởng tượng của bọn họ.
Khóe môi Thù Nghệ hơi nhếch lên, như đang cười: “Cửu Nguyên.”
“Ồ, Cửu Nguyên à.” Người đàn ông cường tráng gật đầu, gật được một nửa thì đột nhiên khựng lại: “Cậu nói cái gì? Cửu Nguyên? Cậu ta là người Cửu Nguyên?”
“Ừ, còn là lãnh đạo cấp cao của Cửu Nguyên.”
Người đàn ông cường tráng đột nhiên quay đầu, lại lần nữa đánh giá Nguyên Băng, lần này ánh mắt của anh ta khi nhìn Nguyên Băng đã không còn vẻ trêu đùa, mà nhiều thêm vài phần thận trọng.
Người đàn ông quay đầu lại: “Cậu điên rồi sao? Cướp ai không cướp, sao cứ nhất quyết phải cướp người Cửu Nguyên thế hả? Tôi nghe nói Đỉnh Việt và Cửu Nguyên có quan hệ không tốt, cậu làm như vậy chẳng phải…”
“Không cướp, mà là nhặt được.”
“A?” Người đàn ông cường tráng ngơ mặt ra: “Cậu nhặt được, cậu ta cũng nguyện ý trở về cùng cậu.”
Thù Nghệ kiêu ngạo mà nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Người đàn ông cường tráng bội phục Thù Nghệ đến rối tinh rối mù, cái người tên Nguyên Băng này là lãnh đạo cấp cao của Cửu Nguyên, vừa thấy liền biết không dễ chọc, nhưng người anh em nhà anh thật lợi hại, có thể chinh phục được người nọ.
Người đàn ông cường tráng cúi đầu nhìn nửa người dưới được quấn váy da của Thù Nghệ, thở dài: “Cho nên làm đàn ông vẫn phải đủ to, đủ dài.”
Thù Nghệ rất tán thành.
Nguyên Băng nghe không hiểu gì sất, vẫn mang vẻ mặt quý tộc và lạnh lùng.
Ai cũng không biết trong lòng Nguyên Băng lúc này đang chửi má nó: Mẹ, dã nhân này từ đâu ra? Lại không biết nói ngôn ngữ thông dụng, huyên thuyên cái quỷ gì không biết. Quả nhiên, Mặc vu nói đúng, ngôn ngữ thông dụng nhất định phải được phổ cập.
Sau đó, Nguyên Băng ở mấy ngày trong khu này mới biết tiếng người ta nói là ngôn ngữ thông dụng, có điều chứa khẩu âm địa phương trong đó, Nguyên Băng vì chưa từng tới vùng đất này, càng chưa từng nghe qua tiếng nói của người ở nơi này, lúc mới nghe, ngôn ngữ thông dụng bị thay đổi âm điệu đã hoàn toàn biến thành tiếng dã nhân. Thuận tiện nói một câu, phát âm của phía chính phủ Đỉnh Việt cũng là cái khẩu âm này, chẳng qua vì được tiếp xúc với Cửu Đại Thượng Thành ngày trước mà học được cách phát âm mới.
Mà lúc đầu hắn không cảm thấy ngôn ngữ bất tiện là vì Cửu Nguyên có Mặc Đại Tư Tế có thể tinh thông vạn ngôn vạn ngữ, chờ đến khi không có Nghiêm Mặc phiên dịch, những bộ lạc bộ tộc lớn nhỏ mới gia nhập đó cũng phải học cách phát âm của Cửu Nguyên.
Mấy ngày nay Nguyên Băng ở trong phòng mà bực bội, tuy người của bộ lạc này rất tôn kính và rất tốt với hắn, nhưng ánh mắt của những người đó khi nhìn hắn, đặc biệt là rất hay đứng trước mặt hắn vừa nhìn vừa thì thà thì thầm cái khẩu âm mà hắn nghe không hiểu, làm hắn bực bội đến mức muốn giết người.
Điều khiến hắn không cách nào nhịn được là khi người của bộ lạc này xếp chỗ ở cho hắn, hoàn toàn không nghe theo ý nguyện của hắn, kiên quyết dọn phòng cho hắn và Thù Nghệ ở chung.
Đúng vậy, bây giờ hắn đang ở phòng Thù Nghệ.
Đừng có hỏi làm sao mà hắn biết, căn phòng này vừa nhìn liền biết đã tồn tại nhiều năm, hơn nữa bài trí bên trong cũng rất cá nhân, có vài thứ đồ chơi vừa thấy liền biết chỉ có con nít và thiếu niên mới thích, như mũi tên hay các vật linh tinh khác.
Phòng rất lớn, rất cao, dạng lều tròn, toàn bộ đều được xây từ gỗ thô. Ở giữa có một cây đại thụ chống đỡ, toàn bộ cành lá dư thừa đã bị cắt sạch, nhánh cây thô to kéo dài ra được xem như cái kệ trưng bày đủ loại chiến lợi phẩm của Thù Nghệ thời niên thiếu. Trên mặt đất được trải một tầng vỏ cây khô.
Nền rất cao, bên dưới phần lớn là khoảng không, trong đó, phòng của Thù Nghệ và người đàn ông cường tráng kia là cao nhất.
Có điều, thiết kế như vậy chẳng những có thể tránh được việc làm hại đến rễ cây đại thụ, mà còn có thể tránh được bọn rắn trùng và mưa tuyết len vào phòng, đây là thứ mà với trí tuệ của bộ lạc Nguyên Tế cũ không tài nào nghĩ ra.
Chỉnh thể mà nói, căn phòng rất thoải mái, nhưng Nguyên Băng dù có làm thế nào cũng không thích ứng được.
Đẩy cái bánh vừa được người đưa tới ra —— một loại thức ăn được làm từ bột ngũ cốc ở địa phương, hắn không thích thức ăn ở nơi này, bánh Cửu Nguyên còn đỡ, so với bánh ở đây thì vị ngon hơn nhiều, không biết có phải bánh ở đây được chế từ xác ngũ cốc mài ra hay không mà chẳng những khó ăn lại còn dễ mắc nghẹn.
Nguyên Băng đi ra khỏi phòng, bên ngoài không có ai trông coi. Thù Nghệ thực hiện lời hứa của mình, từ khi thả hắn ra sẽ cho hắn tự do hoạt động, thậm chí cũng sẽ không phái người trông coi hắn. Nhưng nếu hắn có ý muốn rời khỏi đây một mình thì thủ vệ ở cửa sẽ ngăn hắn lại.
Nguyên Băng biết mình ở cái khu xa lạ này tuyệt đối không trốn nổi Thù Nghệ là dân địa phương, càng không muốn bị đối phương trói về Đỉnh Việt như một nô lệ, nên chỉ có thể ra vẻ ngoan ngoãn bên ngoài, thầm tìm cơ hội chạy trốn.
Trong cơn bực bội, hắn thường xuyên nghĩ: Nếu Mặc vu đã tới, vậy sao đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện?
Đi đi một hồi, Nguyên Băng lạc đường trong khu trại.
Ngẩng đầu nhìn khắp nơi, hình như hắn đi tới một khu đất khá xa, ở phụ cận không có bao nhiêu kiến trúc, nhưng lại có một bãi cỏ dài.
Giữa bãi cỏ có một ngôi nhà gỗ hình tròn, cây đại thụ bên cạnh tạo thành một bóng râm khổng lồ.
Trên bãi cỏ có người, đó là một ông lão ngồi xổm trên mặt đất, hình như đang cắt cỏ dại?
Nguyên Băng muốn tới hỏi đường, nhưng vừa mới bước ra nửa bước thì kiềm lại. Qua đó có ích lợi gì, đại đa số người ở đây đều không hiểu hắn nói gì, mà những người có thể nghe hiểu lại cố ý giả vờ như không hiểu.
Bên sườn bãi cỏ có một dòng suối nhỏ, bên dòng suối có đá tảng, Nguyên Băng liền ngồi xuống tảng đá bên dòng suối.
Một lát sau, ông lão cắt tới khu cỏ bên này. Ông không để ý tới Nguyên Băng, ông đã nghe nói về người này, nghe đâu là của tiểu tộc trưởng đích thân dẫn về, ở cùng một chỗ với nhau, mỗi đêm còn quậy ra động tĩnh không nhỏ.
Nguyên Băng dời mắt xuống thanh đao kia, thân đao cong cong, hình dáng rất quen mắt, đây chẳng phải là ‘lưỡi hái’ mà mấy năm trước tư tế đại nhân của bọn họ vừa mới truyền thụ cho mọi người sao?
Hừ, xem tốc độ bắt chước của Đỉnh Việt kìa!
Có điều, vật liệu của cái lưỡi hái này không phải là xương cốt thường thấy, mà là kim loại.
Thân dao lóe lên những ánh sáng u tối, chỉ phần lưỡi mới có ánh sáng trắng.
Ông lão ngồi trên một tảng đá, khom lưng dùng đá mãi lưỡi dao trong suối.
Động tác của ông lão rất chậm, nhưng có một loại nhịp điệu kỳ lạ, Nguyên Băng thế mà càng xem càng nhập thần.
“Tôi muốn rời khỏi nơi này, tôi muốn trở về.” Không biết vì sao, Nguyên Băng đột nhiên cảm thấy nỗi đau khổ trong lòng rốt cuộc không thể chịu được nữa, nói ra trước mặt ông lão.
Khi nói ra, hắn nghĩ thầm, dù sao đối phương cũng không hiểu.
Nghĩ như vậy, tâm hắn càng thêm thả lỏng, cũng càng thêm không kiêng nể gì.
“Không ai thích cái cuộc sống bị giam cầm như thế này, tôi cũng không phải phụ nữ, hắn dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy? Chỉ bởi vì hắn mạnh hơn tôi sao? Một ngày nào đó, tôi sẽ giết hắn!”
Ông lão hơi dừng tay một chút, trong mắt hiện lên một tia sáng lạ, nhẹ nhàng giơ lưỡi hái trong tay lên, ngẩng đầu nhìn Nguyên Băng. Lúc này ông thật tình muốn diệt trừ cái người rất có thể sẽ sinh ra mối nguy hiểm cho con trai ông, nhưng trong nháy mắt khi ông ra tay, ông lại thấy một chiếc vòng cổ lộ ra giữa cổ áo mở rộng của người đàn ông trẻ tuổi này.
Ông lão lại hạ lưỡi hái xuống, tiếp tục dùng đá mài, động tác lại lần nữa trở nên thong thả và nhẹ nhàng.
Nguyên Băng không phải người thích hối hận, oán giận hai câu xong thì cảm thấy oán giận như vậy càng đáng buồn hơn, liền ngậm miệng lạ.
Dòng suối bên cạnh yên lặng chảy xuôi.
Nguyên Băng ngồi trong chốc lát liền cảm thấy không còn gì thú vị, muốn đứng dậy rời đi.
Thẳng đến lúc này ông lão mới cất tiếng: “Cậu trai, cậu tên gì?”
Nguyên Băng vừa mới đứng lên liền đặt mông xuống tảng đá trở lại, ông lão này biết nói ngôn ngữ thông dụng!
“Nguyên Băng.”
“Vòng cổ của cậu từ đâu ra?” Ông lão chậm rãi hỏi.
Nguyên Băng không biết vì sao mình lại không cách nào sinh ra tâm cảnh giác với ông lão, nghe ông lão hỏi thì trả lời: “Thù Nghệ cho.”
Hắn còn nhớ lúc bọn họ vừa đến đây, vào buổi tối ngày đầu tiên, cái tên khốn đáng chết kia nhốt hắn trong phòng hung hăng làm tình một đêm xong, lúc sắc trời tờ mờ sáng thì tùy tay tròng cho hắn cái vòng cổ này.
Lúc ấy hắn vừa mệt vừa phiền lòng, muốn tháo vòng cổ xuống vứt thì bị tên khốn kia ngăn lại.
Cuối cùng tên khốn kia nói với hắn, chiếc vòng cổ này có thể đảm bảo rằng những tộc nhân không phải dã nhân sinh sống trên Đỉnh Việt sẽ không dám động vào hắn, dù là trở về thành Đỉnh Việt, thì ngay cả Đại Vu Triết Lê cũng không dám làm ra chuyện gì quá phận nếu hắn đeo cái vòng cổ này.
Nguyên Băng còn nhớ rõ tâm tình của mình lúc ấy: Ai thèm hiếm lạ!
Nhưng câu sau đó của Thù Nghệ lại khiến hắn giữ cái vòng này lại, không muốn quẳng nó xuống nữa.
Thù Nghệ nói: Chỉ cần em đeo cái vòng cổ này, thì dù là rời khỏi tôi, dù là làm ra chuyện sai lớn gì ở Đỉnh Việt, thì người khác cũng không dám giết em, càng không dám xem em là nô lệ hay kẻ thù.
Nghe xong những lời này, Nguyên Băng lúc nào cũng muốn chạy trốn xem chiếc vòng cổ là món vũ khí tốt nhất trợ giúp hắn thoát khỏi Đỉnh Việt.
“Là đứa nhỏ kia tự tay đeo lên cho cậu sao?” Ông lão mỉm cười nhìn Nguyên Băng.
Nguyên Băng ngơ ngác nhìn vào mắt ông lão, chỉ cảm thấy ông này trở nên vô cùng đẹp lão!
Hắn không rõ vì sao mình lại có suy nghĩ như vậy, nhưng hắn cứ cảm thấy như vậy.
Nguyên Băng gật gật đầu, không tự chủ được mà lộ ra vẻ thù hận nhưng càng nhiều là sự phức tạp trên mặt.
“Đứa nhỏ kia…” Ông lão cười khẽ, tiếng cười vô cùng dễ nghe.
“Cậu trai, cậu hận hắn?” Ông lão đột nhiên hỏi như vậy.
Nguyên Băng không chút do dự mà gật đầu lần nữa.
“Muốn giết hắn?”
“Ừ!”
“Vì sao?”
“Hắn vũ nhục tôi!”
“Ồ, là vì hắn ngủ với cậu?”
“Phải.”
Ông lão lại nở nụ cười: “Đứa nhỏ kia quả thực giống hệt như mẹ nó, nhìn thấy người mình thích liền muốn cướp về, không cần biết người ta có nguyện ý hay không.”
Nguyên Băng chưa từng gặp mẹ Thù Nghệ nên không thể nhận xét, chỉ im lặng.
Ông lão ngửa đầu nhìn bầu trời, tựa như đang chìm vào hồi ức: “Nhưng dù đứa nhỏ kia có giống mẹ nó, nhất là trong chuyện tình cảm, rất trọng tình, cả hai đều tàn nhẫn, nhưng lại có thể không chút do dự mà trả giá hết thảy vì người mình thích, thậm chí là cả sinh mệnh lẫn linh hồn.”
Nguyên Băng bĩu môi. Hắn không cảm giác được chút chuyên tình nào ở Thù Nghệ, lần trước còn lộ ra tên đó từng đánh chủ ý ti tiện lên người Nghiêm Mặc.
“Cậu có biết ta là ai không?” Ông lão hỏi Nguyên Băng.
Nguyên Băng lắc đầu.
Ông lão cười, làm nếp nhăn nơi khóe mắt hiện ra: “Ta là cha của đứa nhỏ kia, là người đàn ông cuối cùng mà mẹ nó cướp về.”
Cái kiểu tự xác định vị trí của mình này có hơi vi diệu, sau khi Nguyên Băng biết đối phương là cha của tên khốn kia, thế mà cũng không sinh ra bao nhiêu thù hận, thậm chí còn nảy lên một chút cảm giác đồng bệnh tương liên với ông.
“Ông… không phải người nơi này?” Nguyên Băng thử hỏi.
Ông lão cười: “Ta là nhị vương tử đã mất tích của Mộc Thành, à, bây giờ phải nói là ‘đã từng là nhị vương tử’, thành chủ Mộc Thành hiện nay hẳn là huynh trưởng của ta.”
Nguyên Băng há to miệng, hắn không ngờ cha Thù Nghệ lại có bối cảnh thân phận đó: “Vậy họ có biết ông ở chỗ này không?”
Ông lão lắc đầu.
“Chẳng lẽ người Mộc Thành không phái người đi tìm ông?”
“Không, bọn họ có đi tìm ta, chỉ là, mẹ của đứa nhỏ kia giấu ta kỹ quá, mà người nơi này cũng tuyệt không phản bội em ấy, sau một thời gian dài, cha mẹ ta và các anh em cho rằng ta đã chết khi ra ngoài du lịch.”
“Chẳng lẽ ông không muốn trốn trở về?” Nguyên Băng cảm thấy mình không thể tưởng tượng được.
Ông lão lướt nhẹ ngón tay trên lưỡi hái: “Đương nhiên là muốn, nhưng mà… khi ta có cơ hội đào tẩu, thì em ấy sinh hạ cho ta đứa con đầu lòng, chính là Thù Nghệ. Năm năm sau, khi ta lại lần nữa hạ quyết tâm rời khỏi bọn họ, trong bụng người phụ nữ ấy đã mang đứa con thứ hai của ta, vì bảo hộ ta, mà chết ngay trước mặt ta.”
Nguyên Băng: “…”
“Có biết em ấy và đứa con thứ hai của ta chết như thế nào không?”
Nguyên Băng không nói gì.
“Khi đó ta trốn ra ngoài, em ấy tự mình dẫn người đuổi bắt ta, không màng đến việc mình đã mang thai sáu tháng, nhưng ta bị lạc đường, tiến vào hoang mạc hung hiểm nhất, ở nơi đó, ta bị một đàn mãnh thú có năng lực thần huyết vây khốn, người phụ nữ đó vì cứu ta mà không màng tới lời khuyên can của tộc nhân, cứ như vậy mà xông vào vòng vây.”
Bầu không khí bên dòng suối yên tĩnh khác thường.
Thật lâu sau, ông lão mới nói tiếp: “Sau lại, ta trở về, mang theo thi thể của người nọ và đứa con thứ hai của mình. Lúc ấy Thù Nghệ đã bốn tuổi, nó rất hận ta, thậm chí còn muốn giết ta, một đứa nhóc nhỏ như vậy mà đã thật sự cầm đao thọc vào bụng ta.”
Ông lão phát ra tiếng cười: “Nhưng dù sao nó cũng còn quá nhỏ, không thể giết được ta. Mà bởi vì mẹ nó qua đời, toàn bộ lạc đều rơi vào hỗn loạn, ta mới ở lại giúp họ quản lý bộ lạc.”
Ông lão nói tới đây thì đột nhiên dừng một chút, lẩm bẩm: “Ta không nghĩ tới lúc còn sống em ấy đã cho ta quyền lực to lớn như vậy, dù ngay cả khi tộc nhân của em ấy biết tộc trưởng của mình vì ta mà chết nhưng cũng không hề phản kháng ta.”
Ông lão thở dài, nói tiếp: “Ta quản lý bộ lạc này, thẳng đến khi đứa con đầu lòng của người nọ trưởng thành. Cậu có gặp anh trai Thù Nghệ chưa? Nó không phải con ta, nhưng rất tốt với Thù Nghệ, nó cũng hận ta giống Thù Nghệ, nhưng ta lại là người dạy dỗ nó nhiều nhất. Nên hai anh em bọn nó sau khi lớn lên không biết xử lí ta thế nào, liền nhốt ta ở nơi này.”
Nguyên Băng nghe đến đó thì nhíu mày: “Ông… muốn nói cho tôi biết điều gì? Ông đang cảnh báo tôi rằng phải sớm rời khỏi đây một chút, đừng chờ đến khi có con thì sẽ càng phiền toái hơn sao?”
Ông lão bất đắc dĩ nhìn Nguyên Băng: “Ta muốn nói với cậu, chờ khi mẹ của đứa nhỏ kia qua đời, ta mới phát hiện kỳ thật ta không muốn rời khỏi em ấy chút nào, nhưng ta bị thù hận và nhục nhã mới đầu che khuất hai mắt, không nhìn thấy những điều tốt đẹp mà em ấy dành cho ta sau đó, càng không biết cố gắng nói chuyện đàng hoàng với nhau, ta luôn châm chọc em ấy, nhục mạ em ấy, thậm chí còn muốn tìm cơ hội giết chết em ấy, ngay cả con mình cũng không để ý. Nhưng nếu khi đó ta lui một bước hoặc đổi một phương thức khác, có lẽ cả nhà bọn ta bây giờ vẫn còn sống vui vẻ, vợ ta còn sống, con ta cũng sẽ không hận ta như vậy.”
Nguyên Băng im lặng: “Tư tế đại nhân của chúng tôi nói, đây là một loại bệnh, tên là hội chứng Stockholm.”
“Cậu nói cái gì? Chứng ‘tót- hôm’ gì?”
Nguyên Băng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống mà nói với ông lão: “Hình như ông có năng lực khống chế linh hồn người khác, nếu là người khác thì có lẽ đã bị ông ‘thuyết phục’, nhưng đáng tiếc…” Tôi học đồng thuật.
Dù bây giờ trên phương diện này năng lực của tôi còn chưa ra hồn, nhưng giúp tôi thoát khỏi khống chế và dụ hoặc thì không khó.
Nguyên Băng xoay người rời đi. Hắn không đồng cảm với ông lão này một chút nào, xứng đáng bị nhốt cả đời!
“Từ từ!” Ông lão cũng đứng dậy: “Nếu cậu thật sự muốn rời khỏi đứa nhỏ kia, thì…”
“Nguyên Băng!” Tiếng kêu của Thù Nghệ át mất câu nói kế tiếp của ông lão.
Nguyên Băng nhìn thấy mặt Thù Nghệ là giận sôi máu, lười nói chuyện với hắn, liền loạch xoạch đổi hướng đi.
Bóng dáng Thù Nghệ chợt lóe, bắt lấy cánh tay Nguyên Băng: “Bọn họ nói hôm nay em không ăn cái gì cả.”
“Anh quản tôi có ăn hay không làm gì!” Nguyên Băng hung dữ nói.
“Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc tới.”
“Tôi không quan tâm… Anh nói cái gì!?”
“Đi thôi, bọn họ muốn gặp em.” Vẻ mặt của Thù Nghệ không khiến người ta nhìn ra trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhưng ngón tay đang cầm lấy cánh tay Nguyên Băng lại siết chặt.
Nguyên Băng nhịn đau, bước nhanh hơn. Cuối cùng Mặc vu cũng tới, rốt cuộc hắn cũng được tự do!
Ông lão đứng ở phía sau hai người, tựa hồ như muốn nói cái gì đó.
Thù Nghệ lại như không nhìn thấy ông, ngay cả một chút dư quang nơi khóe mắt cũng không hề nhìn đến, cứ vậy mà dẫn Nguyên Băng rời đi.
Ông lão tay cầm lưỡi hái, vẻ mặt cô đơn. Ông rất muốn nói cho người thanh niên cũng bị cướp tới kia, ông không biết chứng ‘tót- hôm’ là chứng gì, nhưng ông biết được tư vị của sự hối hận, nhiều năm qua ông vẫn luôn sống trong hối hận và tự trách, còn có thù hận nhàn nhạt.
Ông vừa oán trách mẹ Thù Nghệ không nên cướp ông về và giam cầm tự do của ông, nhưng lại vừa khát vọng thời gian mà hai người gặp nhau trở lại một lần nữa.
Trên đường đi, Thù Nghệ bỗng nhiên nói với Nguyên Băng: “Dù người nọ có nói gì với em, cũng đừng để ý đến.”
“Ồ, anh đang nhắc đến cha anh hả?” Nguyên Băng lập tức thọt cho một dao.
“Ông ta là một kẻ đáng buồn, đáng giận mà cũng đáng thương, còn em thì không.”
“…Anh nghĩ về cha mình như vậy?” Nguyên Băng cảm thấy ông lão kia rất cường đại, chứ không đáng thương chút nào.
Thù Nghệ dừng bước, rất nghiêm túc và trịnh trọng mà lặp lại lần nữa: “Em và ông ta không giống nhau.”
Nguyên Băng ngẩng đầu lên: “Sao tôi và ông ta không giống nhau?”
“Là ông ta coi trọng mẹ tôi trước, dụ dỗ mẹ tôi trước, ngủ với bà, rồi khi bà thỉnh cầu ông ta trở về bộ lạc mình ở một đoạn thời gian thì cười nhạo bà. Ông ta chỉ xem mẹ tôi như một nữ nô xinh đẹp mà đùa bỡn, nên mẹ tôi mới trói ông ta về.”
“Nhưng mẹ anh lại vì ông ta mà chết.”
Thù Nghệ như không hiểu ngụ ý của Nguyên Băng, người đàn ông anh tuấn lạnh lùng cay nghiệt nhìn thẳng vào mắt Nguyên Băng, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không vì em mà chết, nhưng tôi sẽ vì em mà sống, dẫn theo em cùng nhau sống tốt.”
Trong một giây khắc, tim Nguyên Băng đập nhanh hơn ba phần. Nhưng hắn lập tức tự nhủ với mình về hội chứng Stockholm, muốn mượn nó để xóa đi những bệnh trạng đang sinh ra trong người mình.
“Em rất mạnh.” Thù Nghệ lại nói.
“Cái gì?”
“Tôi cưỡng bức em, nhưng em cũng thiếu chút nữa giết chết tôi. Tôi không nợ em. Em còn tiểu lên mặt tôi!”
“Chẳng qua chỉ là ngâm nước tiểu thôi! Chờ khi anh thật sự chết thì chúng ta mới huề nhau!”
“Nếu là người khác làm vậy với tôi, tôi đã sớm giết nó.”
“Mẹ! Vậy sao anh không nói đến chuyện anh cắm cái thứ đồ chơi kia của mình vào thân thể tôi, gớm chết đi được!”
“Hay là tôi liếm ‘đồ chơi’ của em, vậy có tính là huề nhau không? Tôi đã từng thấy thủ lĩnh bọn em liếm chỗ đó của tư tế bọn em.”
Nguyên Băng dại ra: “Anh, anh thấy hồi nào? Không đúng! Tên khốn kia chắc chắn là biết anh đang nhìn lén, hắn cố ý làm vậy cho anh xem!”
“Tôi cũng nghĩ thế, cơ mà tôi thấy Nghiêm Mặc được hắn liếm thật sự rất thoải mái, chúng ta có nên thử không?”
Nguyên Băng lại lần nữa dại ra: “…Anh! Mẹ nó chúng ta đang cãi nhau đó có được không, vì sao lại nhảy sang cái chuyện này!?”
Thù Nghệ cầm tay hắn xoay người: “Tôi chỉ muốn nói cho em biết, giữa chúng ta không ai nợ ai, mà hơn hết, cũng không ai yếu hơn ai.”
“Anh cho tôi chơi anh lại thì tôi sẽ tha thứ cho anh.” Nói xong câu đó, người anh em Nguyên Băng liền hối hận.
Khóe môi Thù Nghệ cong lên: “Được, chỉ cần em có thể cắm vào.”
Nguyên Băng: A a a! Thật muốn đá cái tên khốn này vào hố phân!