*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nếu cứ khư khư ôm lấy quy củ mà nhất quyết chia rẽ người ta, khiến người vốn dĩ đang hạnh phúc trở nên bất hạnh, vậy sẽ đảo ngược hết thảy”
Tuy đám người lùn khiến dân bộ lạc Cửu Nguyên cảnh giác, công việc xây dựng bên trong bộ lạc cũng thay đổi nhưng không bởi vậy mà tạm dừng, ngược lại, vì để giảm thiểu hết thảy những uy hiếp sắp phát sinh, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến còn đẩy nhanh tốc độ.
Trước mắt, Mãnh và Mục Trường Minh dẫn theo Đại Trạch cùng các dũng sĩ chuyên phụ trách phòng thủ và săn thú.
Nguyên Chiến dẫn đám người Hồ Hồ cùng xây dựng. Vì tránh tình huống không đủ sức chiến đấu, cũng để tránh việc phát sinh gút mắt bên trong, nhóm người Hồ Hồ và Đại Trạch luân phiên đổi việc cho nhau.
Còn Nghiêm Mặc thì phụ trách hết thảy sự vụ nội bộ của bộ lạc, có Vu Thành, Vu Thanh, Tát Vân, Diệp Hà và ba đứa học trò của hắn phụ giúp.
Bên cạnh Nghiêm Mặc luôn có hai hộ vệ đi theo, bởi vì khi ra ngoài cần phải khiêng ghế dựa, hắn ngại phiền, dứt khoát bày một cái bàn ở cửa lều, để hộ vệ nâng hắn đến, hắn sẽ dạy học và làm việc trước cái bàn đó, đến tối lại khiêng trở về.
Trước khi hai chân hắn có thể đi lại, công tác thống kê số dân cư ban đầu của bộ lạc đã chính thức hoàn thành, đoạn thời gian đó vì để đảm bảo mọi người vẫn luôn sinh hoạt theo quy tắc của bộ lạc, Nghiêm Mặc không thể không bắt mạch, nắn xương, quan sát da tóc của mỗi người để xác định độ tuổi.
Hắn cũng không dám cam đoan độ tuổi mà hắn đoán là chính xác, nhưng ít ra so với việc chỉ nhìn mặt ngoài đoán thì chính xác hơn nhiều.
Tỷ như một vài cậu thanh niên rõ ràng thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng sau khi hắn kiểm tra, lại chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi. Có nhiều đứa bị suy dinh dưỡng, thoạt nhìn tưởng rất nhỏ, nhưng kỳ thật đã bước vào giai đoạn thiếu niên.
Cuối cùng, sau khi thống kê, dân cư bộ lạc tổng cộng có sáu mươi bốn người, một người là ngoại nhân nên không tính. Nam có năm mươi hai người, nữ có mười hai người.
Mười sáu tuổi trở lên, nam có ba mươi chín người, nữ chỉ có tám người.
Dưới mười sáu tuổi, nam có mười người, nữ chỉ có bốn người.
Với tỉ lệ nam nữ chênh lệch lớn thế này, Nghiêm Mặc khá là đau đầu.
Sau việc triển khai bước thống kê dân cư, chuyện sắp sửa làm hắn càng thêm đau đầu còn nằm ở phía sau.
Nếu đã đưa ra chế độ gia đình, vậy việc xây nhà chắc chắn phải dựa theo số gia đình đã được thống kê ra, nhưng muốn phân chia gia đình lại không phải chuyện dễ, nguyên nhân nằm ở chỗ nữ quá ít, tộc A Ô có không ít phụ nữ ở với hai hoặc ba người đàn ông, thậm chí còn phát sinh quan hệ nhiều nhất là sáu người đàn ông, mà con cái các cô sinh ra đôi khi ngay cả các cô cũng không biết này là con của ai.
Có điều trẻ con ở tộc A Ô thường đi theo mẹ, Nghiêm Mặc cũng không muốn thay đổi điểm này.
Nhưng suy xét đến vấn đề nuôi nấng trẻ nhỏ, một khi khái niệm gia đình và chế độ tư hữu được mở ra, việc cha không biết con, hoặc về sau người đàn ông đó có muốn nuôi đứa con ruột đó hay không sẽ trở thành một vấn đề lớn.
Để giải quyết nan đề này, Nghiêm Mặc chỉ có thể đi từng bước một.
Đầu tiên, kiểm chứng huyết thống và xác định rõ thành viên gia đình. Tỷ như thằng nhóc A Ô, nhà thằng nhóc ấy coi như có huyết thống rõ ràng, người mẹ chỉ có một chồng. Nhưng gia đình một vợ một chồng giống vậy chỉ có hai hộ mà thôi.
Sau đó, xác định những hộ gia đình không có phụ nữ. Tỷ như người độc thân hoặc những đứa trẻ không còn mẹ, hoặc những người mẹ không muốn sống cùng con, gia đình kiểu vậy có tổng cộng mười một hộ.
Thứ ba, xác định người độc thân. Điểm này rất đơn giản, là những ai không có vợ, không có thân nhân cần nuôi dưỡng hoặc không có người chăm sóc.
Làm xong ba bước này, vở tuồng lớn sắp sửa bắt đầu.
Hai ngày nay Nghiêm Mặc bận rộn cũng là vì chuyện này.
Người tộc A Ô đang rảnh rỗi không cần làm gì nay không tụ tập trước tấm bia đá nữa, toàn bộ đều chạy đến cửa lều tư tế hóng chuyện.
Không đúng, không phải hóng chuyện, mà là xem chia phụ nữ.
Hửm? Hình như cái này cũng không đúng.
Có điều trong mắt người A Ô, sự thật chính là như thế.
Bỏ qua hai cô đã có gia đình, còn lại sáu cô đã bước vào kỳ sinh dục, trong đó có năm người Nghiêm Mặc kiểm tra đều chưa tới mười sáu tuổi, nhỏ nhất là mười hai mười ba tuổi, nhưng người ta ngay cả con cũng đã sinh, lúc này mà ngăn thì không kịp.
Nghiêm Mặc sợ nhất là loại phiền toái này, nhưng hắn không thể mặc kệ, ngoại trừ hắn, trong bộ lạc dù là Nguyên Chiến cũng không trị được chuyện thế này, mà đám người Vu Thành thì lại có liên quan trong chuyện ấy.
“Tát Vân, chị có hai đứa nhỏ, chị biết cha hai đứa nhỏ ấy là ai không?” Nghiêm Mặc ngồi sau bàn hỏi.
Tát Vân là mẹ của Tát Vũ, phụ trách chuyện dệt đay xe vải trong bộ lạc.
Tát Vân gật đầu, vươn tay chỉ vào Đại Trạch tới hóng chuyện đang định chuồn êm: “Bàng Trạch, còn có Bàng Chiểu.”
Bàng Chiểu hôm nay phải ra ngoài đi săn, không có tới.
Đại Trạch thấy Nghiêm Mặc nhìn mình, lập tức dùng nắm đấm đấm vào ngực trái hành lễ.
Nghiêm Mặc cười, tiếp tục hỏi Tát Vân: “Vậy chị muốn ở với ai?”
Tát Vân do dự.
Nghiêm Mặc khích lệ cô: “Nói đi, không sao đâu, chị muốn ở với ai thì ở với người đó.”
Tát Vân sờ sờ đầu thằng bé chỉ mới hai ba tuổi đang ngồi trên chân mình, lại sờ sờ đầu Tát Vũ đang đứng bên cạnh, lớn mật nói: “Đại nhân, tôi muốn ở cùng bọn họ, bọn họ cũng đã đồng ý với tôi, về sau có con đều sẽ nuôi nấng, dù là con ai đi nữa.”
Nghiêm Mặc có xúc động muốn vỗ trán một cái, chín quy tắc rõ ràng có nói đến chế độ một vợ một chồng, nhưng chị đại Tát Vân được hắn giao phó trọng trách lớn lại nện cho hắn một cú.
Thằng nhóc Tát Vũ cũng kêu: “Đại nhân, con không muốn tách khỏi em trai.”
Nghiêm Mặc đau răng, thằng nhãi này rõ ràng hai ngày trước còn kêu với hắn rằng nó muốn xô thằng em đáng ghét của nó cho té chết, hôm nay sao lại giở mặt bảo không muốn tách ra. Thật đúng là con nít, tình cảm thay đổi như ngày với đêm!
Đại Trạch cũng đi đến bên người ba mẹ con, thành khẩn nói với Nghiêm Mặc: “Đại nhân, Bàng Chiểu không đến, nhưng anh ta cũng đã nói rõ với tôi, chúng tôi muốn sống cùng Tát Vân và bọn nhỏ, có được không?”
“Đại nhân, tôi chọn ở với hai người chồng, ngài có trừng phạt tôi không?” Tát Vân rất lo lắng.
Tát Vũ mở to hai mắt, suốt ruột nhìn Nghiêm Mặc, nó không muốn đại nhân trừng phạt mẹ nó. Khoảng thời gian này đại nhân đã dạy tụi nó rất nhiều điều, làm tụi nó biết mẹ là vĩ đại thế nào, sinh ra nó gian khổ thế nào.
Vốn dĩ Nghiêm Mặc chỉ muốn dựa vào giáo dục để nâng cao địa vị xã hội của phụ nữ ở bộ lạc Cửu Nguyên, ai ngờ ‘vô tâm cắm liễu liễu lại xanh’, kết quả không tồi đi?
Nhưng sao giọng điệu và ánh mắt của những người này làm Nghiêm Mặc cảm thấy như mình giống một tên xấu xa đang chia rẽ gia đình người ta thế.
Ban bố chín nội quy và ba điều lệnh cũng là để cuộc sống trong bộ lạc ngày càng tốt hơn, nếu cứ khư khư ôm lấy quy củ mà nhất quyết chia rẽ người ta, khiến người vốn dĩ đang hạnh phúc trở nên bất hạnh, vậy sẽ đảo ngược hết thảy, Nghiêm Mặc đương nhiên không muốn thế.
Đặc biệt là khi bộ lạc còn đang trong quá trình xây dựng, muốn mọi người hoàn toàn làm theo điều lệ của chế độ mới hiển nhiên không quá khả thi.
Nghiêm Mặc nhìn về phía lão tộc vu.
Vu Thành đứng bên mé phải chiếc bàn, thấy Nghiêm Mặc dùng mắt dò hỏi mình.
Vu Thành liền đấm ngực, nói: “Đại nhân, ngài cứ quyết định là được.”
Nghiêm Mặc không trông cậy gì vào lão tộc vu, hắn chỉ muốn tỏ vẻ chút mà thôi.
Nghe vậy, hắn ngẩng đầu nói với Đại Trạch và ba mẹ con Tát Vân: “Trước khi bộ lạc định ra quy tắc, chị đã thành lập gia đình, dù ở chung với nhau, cũng không tính là trái với quy tắc của bộ lạc. Về sau, chị, các con chị và hai người họ sẽ là người một nhà.”
Đại Trạch, Tát Vân cùng mấy đứa nhỏ thở phào nhẹ nhõm.
“Quy tắc của bộ lạc chỉ là quy tắc, nếu có tình huống đặc biệt, thì trình báo cho hội đồng phán quyết, hội đồng phán quyết sẽ không làm việc cứng nhắc theo sát quy tắc, nếu thực sự có thể thông cảm, thành viên của hội đồng phán quyết sẽ châm chước.”
Người tộc A Ô không hiểu phần lớn những gì Nghiêm Mặc nói, nhưng bọn họ lại trực tiếp hiểu rõ đại ý trong lời Nghiêm Mặc.
Người A Ô rất vui, Tát Vân được tư tế đồng ý làm những người khác đang có suy nghĩ giống vậy đều nảy lên hy vọng.
Sau đó, Nghiêm Mặc liên tiếp xử lý ba nhà có tình huống y chang, tất cả đều là một nữ cùng mấy đứa nhỏ nguyện ý ở chung với mấy người đàn ông, mà những người đàn ông đó cũng đồng ý.
Chỉ còn dư lại hai cô gái, một người là cô gái chỉ mới mười ba tuổi nhưng đã là mẹ của năm đứa nhóc, còn một người phụ nữ lớn tuổi nhất, và cũng là người đã phát sinh quan hệ với sáu người đàn ông.
Nghiêm Mặc cảm thấy thương cho người mẹ nhí kia, cô gái đó thoạt nhìn chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, trong ngực ôm một đứa trẻ chưa được nửa tuổi, đứa trẻ này được sinh ra trên đường bọn họ di chuyển đến đây, hai mẹ con họ đều lớn mạng, giữa trời đông giá rét, dưới sự chăm sóc đặc biệt của Mãnh mới đến được chỗ ở mới.
“Cô gái có ý định gì không?” Nghiêm Mặc ôn hòa hỏi cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ ôm con gái của mình, ngẩng đầu nhìn gã đàn ông tráng niên bên cạnh, bước ra xa người nọ một bước, đi đến bên một thanh niên trẻ tuổi khác: “Tôi muốn sống cùng Mục Lâm.”
Sắc mặt gã đàn ông tráng niên biến đổi.
Người trẻ tuổi bước lên trước một bước, bảo vệ cô gái nhỏ và con cô phía sau: “Đại nhân, Tiểu Thụ không muốn ở cùng cha em ấy, tôi cũng không muốn.”
Nghiêm Mặc phát hiện người trẻ tuổi kia cũng là một trong những học trò của mình, có lẽ khoảng mười sáu tuổi.
“Đứa con gái là của tao!” Gã đàn ông tráng niên đột nhiên hô lên.
“Đại nhân!” Mục Lâm và Tiểu Thụ cùng quỳ xuống: “Tiểu Tiểu Thụ không thể giao cho cha tôi, Tiểu Tiểu Thụ cũng là con gái của cha tôi, ông ấy nuôi lớn Tiểu Tiểu Thụ, để Tiểu Tiểu Thụ sinh con cho ông ấy.”
Nghiêm Mặc thở hắt một hơi, được rồi, xã hội nguyên thuỷ, tình huống này cũng không hiếm thấy, hên là tộc A Ô nhân khẩu ít, nếu là một bộ tộc lớn khác, nói không chừng loại chuyện này sẽ còn nhiều hơn.
“Cậu cũng là anh cô bé, đúng không?”
“Vâng.” Mục Lâm cắn răng: “Đại nhân, ngài đã dạy cho tôi, tôi biết… họ hàng gần kết hợp với nhau sẽ không tốt, tôi sẽ không chiếm lấy Tiểu Thụ, tôi sẽ chăm sóc cô ấy và Tiểu Tiểu Thụ, chờ hai người trưởng thành, muốn ở với ai liền ở với người đó.”
“Được!” Nghiêm Mặc đồng ý: “Về sau Tiểu Thụ và Tiểu Tiểu Thụ ở cùng cậu, cậu không cần lo lắng, các cậu đều còn nhỏ, bộ lạc sẽ chăm sóc các cậu.”
Mục Lâm và Tiểu Thụ rất vui mừng, không ngừng cảm kích Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc lại nhìn về phía gã đàn ông tráng niên đang bày ra vẻ mặt cực kỳ không phục kia, hắn cảnh cáo nói: “Anh là cha bọn họ, trước khi họ chưa đủ mười sáu tuổi, anh có bằng lòng chăm sóc họ không? Có chia thức ăn, nước uống và những vật dụng khác cho họ không?”
Vẻ mặt gã đàn ông tráng niên rất khó coi: “Dựa vào cái gì? Nó không ngủ với tôi, tôi mắc gì phải nuôi tụi nó?”
Hay lắm, suy nghĩ này chắc chắn không chỉ có một mình gã.
“Anh không muốn nuôi họ cũng được thôi, có điều dựa theo quy định của bộ lạc, anh phải bồi thường cho họ, còn về phần bồi thường cái gì, lát nữa tôi sẽ cho người báo anh.” Nghiêm Mặc lạnh mặt nói.
Thấy vẻ mặt Nghiêm Mặc thay đổi, gã đàn ông tráng niên có hơi sợ, đó là tư tế đại nhân! Gã chọc tư tế đại nhân sinh khí rồi! Gã đàn ông tráng niên cúi đầu, sợ hãi nhìn chằm chằm mặt đất, không dám nói thêm gì nữa.
“Mặt khác, dù là ai, khi người ta đã có gia đình, bất luận kẻ nào cũng không được đi quấy rồi gia đình người khác, thành viên trong gia đình cũng không được phát sinh quan hệ thân mật với người ngoài, nếu không sẽ chịu sự trừng phạt của bộ lạc! Có nghe chưa?”
“Có!” Đám người đứng hóng chuyện ngây người một lúc liền đồng thanh hô lớn.
“Càng không được phép ép bức hay cưỡng hiếp, nếu có tình huống ấy phát sinh! Chắc chắn sẽ nghiêm trị!”
“Vâng!”
Nghiêm Mặc lại nhìn về phía người phụ nữ cuối cùng, lúc nhìn đến người này, hắn khẽ nhíu mày.