Miêu Kinh Vân cùng Quân đại thiếu gia cũng coi như có duyên gặp mặt một lần, bởi vì khi Quân Mạc Tà vừa tiến vào Huyễn phủ thì Miêu Kinh Vân làm chủ cho hắn ăn một trái Thất Thải Thánh Quả. Tới hôm nay, hai người mới gặp nhau lần thứ hai.
Miêu Kinh Vân trong lòng cũng rất phức tạp.
" Tên tiểu tử này sở hữu không linh thể chất với thiên phú siêu nhiên nhưng lại gây nên những chuyện sóng to gió lớn như vậy. Hắn chỉ đi ra ngoài lang thang một ngày thì đã phế đi một truyền nhân ưu tú của Cổ gia, đồng thời lại khiến cho Chiến gia phải sứt đầu mẻ trán khó có thể thu xếp. Chỉ hai việc này đã khiến cho cả Phiêu Miểu Huyễn phủ gà bay chó chạy.
Tuy rằng hai việc này không do chủ ý của hắn nhưng nói cho cùng vẫn là do hắn mà ra, bắt đầu từ hắn mà ra.
Thậm chí những việc do hắn mà phát sinh vẫn chưa hết, cùng ngày phát sinh hai việc này thì có vẻ như tên tiểu tử cũng đồng thời trộm đi trái tim của cháu gái mình. Đây quả thật là tên yêu nghiệt chuyên gây rắc rối.
Những việc này liệu người thường có thể gây ra được? Tuyệt đối không làm được. Chỉ có thiên tài có được không linh thể chất siêu phàm mới có thể làm ra được! Cho nên nếu đánh giá " Họa tinh" còn là đánh giá thấp hắn. Tiểu tử này trực tiếp là căn nguyên của tai họa mà!
Hiện tại, ngoài sáng thì sự việc chỉ liên lụy Cổ gia cùng Chiến gia hai nhà, nếu là lại truyền ra chuyện trai tim cháu gái mình hướng về hắn…! Vậy thì người này ngay lập tức sẽ trở thành đích ngắm của giới trẻ Huyễn phủ. Dù rằng hiện tại hắn hầu như đã là mục tiêu công kích.
Cơ hồ mọi người đều biết, Huyễn phủ bát đại gia tộc không thiếu thế gia đệ tử theo đuổi cháu gái mình. Hiện giờ, hắn vừa tới được năm sáu ngày, lại có thể đạt được mục tiêu mà mọi người trương kỳ phấn đáu mà không đạt được. Có thể không có người hâm mộ, ghen tị sao?"
Miêu Kinh Vân thở dài liếc nhìn tiểu tử này, lại đã thấy hắn thần tình hời hợt, đối với phiền phức sắp tới hoàn toàn không có nửa điểm giác ngộ… Thậm chí thấy mình nhìn, hắn cư nhiên còn nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóng.
"Ngươi cho là răng ngươi rất trắng sao?"
Miêu Kinh Vân quả thực có chút tức khí nghĩ thầm:
"Cười cái gì mà cười? Lão phu sắp bị ngươi làm cho đau đầu sắp chết biết không?
Người nếu thật có bản lĩnh siêu nhân, Thánh Giả tu vi, thì cũng thôi đi. Thế nhưng với thành tựu huyền khí hiện tại của ngươi, tùy tiện phái ra một thế gia đệ tử đều có thể giết chết ngươi bằng một ngón tay. Một kẻ như vậy lại có thể mê được Tiểu Miêu, có vẻ như cũng không phải là do vẻ bề ngoài mặt trắng của hắn đâu, thật không hiểu được đến cùng là Tiểu Miêu vừa ý hắn ở cái gì đây?…"
Trong lúc mọi người ở đây đang bàn tán thì Miêu Kinh Vân, ngoài dự liệu của mọi người hướng về Quân Mạc Tà vẫy vẫy tay:
-"Mặc Quân Dạ, ngươi lại đây."
Quân Mạc Tà thầm nghĩ, chẳng lẽ lão nhân này lại muốn tính sổ với mình sao? Nhưng thật sự ta không có làm gì tôn nữ của ngươi a, ta mới là bị động a, ta…
Đừng nói lời này Quân đại thiếu gia không nói ra, cho dù là nói ra thì sẽ có người tin sao?
-"Đối với chuyện đêm qua, ngươi có cái nhìn như thế nào?"
Ra ngoài mọi người đoán trước, Miêu Kinh Vân hỏi vấn đề đầu tiên không ngờ là vấn đề này. Vấn đề này nếu đổi là người khác thì câu trả lời thật dễ dàng.
-"Thần tích a, còn có thể là thế nào?"
Nhưng vấn đề này hỏi hắn thì câu trả lời không được tốt cho lắm. Hiện tại, mọi người đã nhất trí nhận định ở trong viện tử này có người sở hữu không linh thể chất mới có thần tích lần này. Người khác có thể nói như vậy nhưng Quân Mạc Tà lại không thể. Đối người khác đó là thần thoại nhưng nếu chính mình tự nói đó là thần thoạithì không ổn chút nào. Nhưng không nói như vậy, còn có thể nói thế nào? Thật sự tiến thối lưỡng nan a!
-Ách! Bẩm phủ chủ đại nhân, kỳ thật đêm qua ta cùng lệnh tôn nữ chỉ nói chuyện phiếm còn lại không có làm gì. Mẹ nó chứ, không tin ngài có thể hỏi nha hoàn Tiểu Đậu Nha bên người Tiểu Miêu tiểu thư, cô nương đó có thể làm chứng cho chúng ta a.
Quân Mạc Tà vô ý thức hồi đáp, bất quá, rõ ràng là đầu óc nhất định chạy lệch, trực tiếp cấp ra câu trả lời trống đánh xuôi, kèn thỏi ngược.
Câu trả lời vừa ra khỏi miệng, các vị thế gia gia chủ cùng Tào Quốc Phong thất huynh đệ mật đều run rẩy.
"Cũng chỉ hàn huyên nói chuyện phiếm, còn gì cũng không làm. Con mẹ nó chứ, ngươi còn muốn làm gì?"
(NBV: Ý mấy ổng là ABC thôi chưa đủ, phải tới mức XYZ kìa)
Miêu Kinh Vân dù cơ trí thế nào, đa mưu túc trí thế nào, lão luyện thành thục thế nào, cũng tuyệt đối không có khả năng nghĩ đến chính mình có thể nghe thấy một cái đáp án thái quá như vậy. Nghe trả lời như vậy, cái mũi cơ hồ lệch ra.
Quân đại thiếu nhìn thấy vẻ mặt của hắn, rốt cục trong lòng cũng xác định một việc:
"Thường xuyên nghe người ta nói tức đến lệch mũi …Trước kia còn tưởng rằng đó chỉ là sự so sánh một cách khoa trương, tuyệt không có người bởi vì tức giận mà mũi cũng sai lệch. Nhưng bây giờ nhìn vị Huyễn Phủ phủ chủ này lại vừa lúc nghiệm chứng diểm này: nguyên lai khi người ta tức giận, cái mũi đích xác sẽ lệch ra…"
-"Lão phu không hỏi ngươi vấn đề này!"
Miêu Kinh Vân mặt uy nghiêm sạm lại như đáy nồi nói. "Tên tiểu tử này, phí công mình còn muốn thay hắn che dấu, kết quả lại có thể tự mình không đánh đã khai, trực tiếp nói ra. Vốn tưởng hắn còn có chút đầu óc, hiện tại xem ra căn bản chính là một tên đầu đất."
-" Vậy ngài hỏi chính là …?"
Quân Mạc Tà ngơ ngẩn, thầm nghĩ nguyên lai chính mình hiểu sai, vội vàng bổ cứu:
-"Đúng vậy a đúng vậy a, sự tình đêm qua thật sự là nguy hiểm, đều là ta không tốt, lung tung đắc tội với người, thiếu chút nữa liên lụy Miêu tiểu thư cũng gặp nạn, toàn bộ là ta không phải"
Mọi người lại là một cái trố mắt:
- Thằng này lại đang nói cái gì?
Nghe rồi mọi người mới hiểu, nguyên lai hắn nói chính là chuyện đêm qua.
-"Đêm qua, đột nhiên có sáu người bịt mặt hiện thân ngăn ta lại…Toàn bộ đều là cao thủ a! Nói là ta đắc tội với người, cho nên muốn giết ta, ta thực buồn bực, ta mới đến đây không đến vài ngày, người quen chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ở nơi này cũng không có đắc tội với ai. Thế nhưng bọn chúng cũng không muốn nghe ta giải thích, muốn xuống tay, cục diện lúc đó thật là nguy hiểm a. Chính mình cũng thấy lần này thật là bi kịch a".
Quân Mạc Tà thao thao không dứt.
- "Ngừng"
Miêu Kinh Vân hổn hển quát bảo ngưng lại:
- " Lão phu cũng không hỏi chuyện này!"
Lão thầm nghĩ "chuyện này Chiến gia hiện tại vẫn chưa hay biết gì, chuyện Huyễn phủ có thần bí cường giả khác, lão phu cũng không định thuyết minh, không nghĩ tới tiểu tử ngươi thiếu chút nữa lộ ra. Bất quá, liên tiếp hai lần cắt ngang, cũng khiến cho hình tượng của lão phu tổn hao không nhỏ, tiểu tư ngươi thật đáng giận…"
-"Lão phu là hỏi: thần tích đêm qua, ngươi có cái nhìn như thế nào?"
Miêu Kinh Vân rõ ràng trực tiếp mặt đối mặt, nếu cứ đi quanh co lòng vòng, ai biết hắn lại sẽ nói ra cái gì không nên nói.
"-Thần tích? Ách…Nguyên lai ngài hỏi chuyện này a."
Quân Mạc Tà tỉnh ngộ nghĩ thầm, "ngươi nói sớm như vậy chẳng phải dễ hiểu sao? Cứ hàm hồ như vậy làm sao mà lão tử chẳng hiểu lầm…Còn tưởng rằng ngươi là vì tôn nữ đòi công đạo gi đó…"
Kỳ thật cũng không thẻ trách Quân Mạc Tà không nghĩ tới việc này, mà là bởi vì việc này vốn là hắn gây ra. Trong mắt Quân đại thiếu, chuyện này căn bản là không đáng giá. "Đợi sau còn muốn tìm cơ hội chuẩn bị thúc đẩy sinh trưởng thất thải thánh quả, thúc đẩy mấy cây trúc tính là cái gì? Đáng bao nhiêu vấn đề chứ?"
Cho nên, từ đầu Quân Mạc Tà luôn không hướng theo phương diện này suy nghĩ mới tạo thành cục diện khó xử trước mắt. Hơn nữa bởi vì hắn có tật giật mình, vừa thấy Miêu Kinh Vân liền theo bản năng nhận định lão đầu này nhất định là vì cháu gái hắn tới tìm ta hưng sư vấn tội, bất kể đến Bá Vương ngạnh thượng cung, bức ta cưới cháu gái hắn …
-"Không là chuyện này, còn có thể là chuyện nào?"
Miêu Kinh Vân cưỡng chế lửa giận trong lòng, cố gắng duy trì uy nghiêm Huyễn phủ phủ chủ, nhưng mình cũng có cảm giác sắp cố không được, tùy thời đều có thể giận sôi máu…
-" Kỳ thật, trong mắt ta, chuyện lạ ngày hôm qua chỉ là một thứ trùng hợp thôi"
Quân Mạc Tà cũng yên lòng, chậm rãi mà nói:
-"Từ khi có Huyền Huyền đại lục tới nay, trên đại lục thần tích liên tiếp xuất hiện, nhiều địa phương truyền lưu vô số truyền thuyết, thậm chí còn có truyền thuyết, Chiến trường Đoạt thiên chi chiến - Thiên Trụ Sơn là do thần linh tạo lên…"Mà ở dân gian đã từng lưu truyền câu truyện có tiên nhân hạ phàm, cho tới bây giờ cũng không có thiếu nhà cung phụng thiên thần bài vị, hi vọng thiên thần có thể phù hộ một nhà bình an, ngũ cốc được mùa, mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an..."
-"Tương truyền ở Thiên Hương từng có câu truyện xưa nói về thiên thần,…"
-"Mà ở đại thảo nguyên cũng thờ phụng Lang thần, thần tích tổng cộng có…"
-"Thậm chí quan lớn trong triều đình cũng có không ít người thờ thần, trong đó càng truyền lưu không ít kỳ văn dị sự, ví dụ..."
-"Mà ngay cả lịch đại đế vương, cũng thế... Nói thí dụ như..."
Nơi đây tổng cộng có mười sáu lão đầu, hôm nay xem như được đại khai nhãn giới. Một đám ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm Quân Mạc Tà nước miếng đang văng khắp nơi, nói bốc nói phét từ viễn cổ tới hiện tại, từ Thiên hương nói tới thảo nguyên, từ đại lục nói tới dị tộc nhân, từ bá tánh bình dân nói tới quan lớn trong triều, thậm chí là việc các triều đại thay đổi hoàng đế,…
"Thực con mẹ nó là thông kim bác cổ a!"
"Thực con mẹ nó có học a!"
"Nhưng chúng ta hôm nay tới chẳng lẽ là đến nghe ngươi giảng truyền kỳ truyền thuyết sao?"
Mười sáu lão đầu, chính là nhóm người Tào Quốc Phong, hận không đem tiểu tử này đập cho một trận! Tiểu tử này cứ há miệng là thao thao bất tuyệt như vậy sao?
-Tổng kết loại chuyện thần tích này mà nói…
Quân Mạc Tà đang thao thao bất tuyệt, rút cục nói đến chính đề.
Chúng lão đều tinh thần chấn động thầm nghĩ: "Tiểu tử ngươi rốt cục cũng nói vào chính đề. Thật muốn nhìn tiểu tử ngươi làm sao mà giải thích chuyện đêm qua."
Nhất thời, một đám vui sướng khi người khác gặp tai họa, đều dựng lên lỗ tai, nhất là Chiến Vũ Vân và Cổ Vân Dương lại thể hiện biểu tình đang xem kịch vui, …
-" Kỳ thật mọi chuyện đều kỳ ảo, cũng khó nắm bắt, lại chẳng thể đoán trước. Ngài hỏi cái nhìn của ta, thì ta cũng không rõ ràng lắm cuối cùng là đã xảy ra truyện gì. Câu trả lời của ta chỉ có như vậy, nếu có gì không đúng…."
Quân Mạc Tà khiêm tốn gật đầu, rất có phong phạm đại gia mỉm cười nói: