Dị Thế Tà Quân

Chương 1037: Trái tim của Tiểu Miêu!



Dịch Giả: Ngaohon

-" A "

Quân Mạc Tà lập tức cứng họng, trước khi đến đây hắn tuy đã biết rằng tình huống rất nghiêm trọng, nhưng hắn không ngờ tình hình lại có thể nghiêm trọng đến bực này!

Đây đúng là giống như đúc căn bệnh của mẫu thân hắn Đông Phương Vấn Tâm.

Cả hai đều bị loại bệnh gọi là: tâm chết.

Loại bệnh này xảy ra khi cả hai người toàn tâm toàn ý yêu nhau, sau đó có một người chợt rời xa thì người còn lại sẽ xuất hiện bệnh trạng này. Loại bệnh này vô cùng hiếm gặp, cả tỉ người may ra mới có một người. Bởi vì chỉ có các nữ tử sống chí tình chí nghĩa quên cả bản thân, những nữ tử này khi yêu một người sẽ yêu sâu sắc đến khi người còn lại mất đi đột ngột thì mới xảy ra bệnh trạng này.

Quân Mạc Tà dù trăm triệu lần tính cũng không thể tính được rằng Miêu Tiểu Miêu, mặc dù chỉ tiếp xúc với mình trong thời gian ngắn, mà đã toàn tâm toàn ý yêu mình, mà còn yêu sâu đậm, đến mức xảy ra tình trang này.

(NBV: Đấy, anh em độc giả còn thắc mắc trên đời có chuyện "Mới gặp đã yêu" nữa hay không)

Trong phúc chốc, tâm thần Quân Mạc Tà trải qua một trận rung động, hắn tự hỏi. "Nữ tữ này, rốt cục mình đã phụ nàng một mảnh thâm tình sao? Thật là …"

-" A cái gì mà a? Ngươi lúc này mà vẫn còn tâm tình "A, A" cái gì àh!"

Miêu Kinh Vân rống lên một tiếng, nghiến răng nói gằn từng chữ:

- Mặc Quân Dạ, tiểu tử ngươi hôm nay nếu không thể làm cho cháu gái của ta tỉnh lại thì trong ngày thọ yến của lão phu ngày mai ta sẽ làm thịt ngươi.

(NBV: Nguyên văn là lấy thịt ngươi để tổ chức tiệc, haizzzz, làm như anh tà là Đường Tăng không bằng)

Miêu Kinh Vân nói xong cũng không đợi Quân Mạc Tà trả lời mà hầm hừ khoát tay nói tiếp:

- Dẫn hắn vào, nếu hắn chữa không được thì lột da làm thịt hắn cho ta!

Có thể nói ra những lời này, chứng tỏ vị đại ca số 1 Huyễn Phủ đã tức giận đến mức nào.

Nhưng cũng có thể thấy được, tình cảm của lão dành cho cháu mình là Miêu Tiểu Miêu lớn đến mức nào.

Vốn tính cách của Quân đai thiếu gia nghe Miêu Kinh Vân nói kiểu như vậy thì sẽ nhất quyết không nghe theo, tất phải cùng với lão đấu một trận ra trò rồi mới tính tiếp. Giỡn àh, dám ăn to nói lớn trước mặt bản thiếu gia, dù gì thì thiếu gia ta cũng là ân nhân của Miêu gia, mời bổn thiếu gia cứu người mà như ăn cướp thế? Thiếu gia ta đây muốn cứu người thì cứu người, còn không muốn thì đừng hòng. Lão tuổi gì?

Tính thì tính thế nhưng tình huống lúc này có chút đặc thù, tính mạng của Miêu Tiểu Miêu đang như chỉ mành treo chuông, thật sự không thể tốn thời gia và sức lực để đôi co cùng Miêu Kinh Vân vì thế hắn đành giữ im lặng đi theo Miêu phu nhân.

Miêu phu nhân đi trước, Quân Mạc Tà theo sau, đi sau cùng là Miêu Hoàng Vũ. Cả ba người cùng đi vào toà tiểu lâu tao nhã trước mắt.

Ở phía dưới, Miêu đao nghi hoặc hỏi:

- Phủ chủ, vì sao lúc nãy không dựa vào khí thế ấy mà nói ra việc kết hôn, vậy chẵng phải là một công đôi việc ư?

Nếu luận về vai vế gia tộc, cả hai huynh đệ và Miêu Kinh Vân xem như đồng lứa, nhưng dù thế thì lúc xưng hô cả hai đều không dám tùy tiện, càng không ra vẻ tự cao tự đại. Điều này cho ta thấy phần nào về quyền uy của Huyễn Phủ phủ chủ.!

- Khí thế cái rắm!

Miêu Kinh Vân hầm hừ nói:

- Hiện giờ Tiểu Miêu còn chưa tỉnh lại, nếu bây giờ nói đến hôn ước thì còn hơi sớm. Hơn nữa nữ nhân Miêu gia chúng ta muốn lấy chồng còn phải cầu người khác tới lấy sao? Hắn muốn cưới Tiểu Miêu thì cũng phải cho hắn trải qua một ít khó khăn để hắn có thể thấy nữ nhân Miêu gia của chúng ta trân quý đến mức nào. Nếu không thì không phải là quá tiện nghi cho hắn sao?

- Phủ chủ đại nhân.... nghe ý tứ của tiểu nha đầu kia thì việc hôm nay rõ ràng là do tiểu tử này cự tuyệt Tiểu Miêu nên Tiểu Miêu mới trở nên như thế.

Nói đến Miêu Tiểu Miêu, trên khuôn mặt lạnh lùng của Miêu kiếm cũng hiện lên một mảnh thương tiếc. Ngụ ý của miêu Kiếm rất rõ ràng đó là: "nếu tiểu tử đó cự tuyệt từ trước thì làm sao có chuyện hắn đến xin phép cưới nha đầu Tiểu Miêu làm vợ chứ."

- Hôm nay tuy hắn cự tuyệt nhưng không có nghĩa là hôm sau hắn còn có thể cự tuyệt.

Miêu Kinh Vân gian xảo cười nói:

- Các ngươi không thấy gì sao? Khi ta nói đến tình huống khẩn cấp của Tiểu Miêu, bộ dạng của tiểu tử ấy trông vô cùng khẩn trương. Nếu nói hắn hoàn toàn không quan tâm đến nha đầu Tiểu Miêu thì đánh chết ta cũng không tin, ta thậm chí còn hoài nghi tiểu tử này đang làm giá.

Tựa hồ Miêu Kinh Vân thấy cách mình nói chuyện có chút thất thố làm mất phong độ của Miêu Huyễn phủ chủ, không khỏi ho hai tiếng nói tiếp:

- Không, nếu Tiểu Miêu không thể tỉnh dậy thì đừng nhắc đến việc này nữa. Hơn nữa lão phu sẽ khiến tiểu tử này phải trả giá đắt. Cho dù hắn có được "Không linh thể chất" thì sao chứ?

Nói xong Miêu Kinh Vân đột nhiên trừng mắt, uy nghi bắn ra bốn phía, bổ sung nói:

-Phải trả một cái giá rất đắt!

Tâm trạng của mọi người lúc này đều trầm mặc, cả đám đều hướng mắt về toàn tiểu lâu trông chờ tin tức tốt lành.

Không ngờ trước đại thọ của phủ chủ lại phát sinh sự tình thế này, giống như tâm trạng đang vui sướng cực độ thì bị dội một gáo nước lạnh. Nếu như Miêu Tiểu Miêu không thể tỉnh lại thì thọ yến ngày mai như thế nào? Thật sự không ai dám tưởng tượng.

Trong một gian phòng nọ, khi một người bước vào phòng đập vào mắt họ là một không gian vô cùng yêu tĩnh. Căn phòng vô cùng sạch sẽ, khi mở cửa sổ ta có thể thấy phong cảnh đẹp như mộng như ảo, nằm ở cuối phòng là một chiếc giường được chạm khắc vô cùng tinh xảo và công phu, trên chiếc giường ấy có một nữ nhân vô cùng xinh đẹp đang chìm sâu vào trong giấc ngủ, nàng trông vô cùng mỏng manh, duyên dáng tựa như một đóa hoa bách hợp chớm nở.

Trên vách tường trắng tinh là hai bức tranh chữ. Trong đó một bức viết:

-Thuận thiên vị tất tồn, nghịch thiên hợp cai tiếu, hà nhân như ngã, kiếm chỉ nhân gian ba đào?… Nhật nguyệt nhập ngã hung hoài, khán ngã độc lĩnh phong tao! Thanh phong tùy thủ xuất sao, vấn thùy nhân, cảm dữ ngã mạn bộ vân tiêu? Nhất kiếm hào tình thiên cổ, huyết vũ tinh phong, nhân bất đảo; nhất kiếm vấn đỉnh trung nguyên, đĩnh thân vấn, giá nhất sinh, bất loan yêu!

Hà nhân vân đoan khởi vũ, nhượng ngã vọng xuyên thiên nhai, nhu tràng bách chiết, tâm trung phong tuyết tiêu tiêu; khúc chung nhân tán, nhất kiếm nộ trùng cửu tiêu. Cổ kim đồng nhất tiếu, thiên địa nhâm tiêu diêu, hậu thế lai giả, mạc dữ ngã bỉ cao.

(NBV: Bài từ này BlackSweater đã dịch trong ch 203.)

- Thuận lòng trời, vị tất đã tồn tại.

- Nghịch lại thiên, cuồng tiếu khắp non sông.

- Hỏi thế gian, ai giống như ta vậy.

- Một kiếm đưa lên, chỉ khắp cõi nhân gian!

- Nhật nguyệt trong lòng ta.

- Mình ta độc chiếm chăng?

- Mũi kiếm tùy tay ra khỏi vỏ.

- Hỏi có ai dám cùng ta bước tới tận chân trời?

- Một khoảnh khắc hào hùng cùng thiên cổ.

- Cuồng phong thổi, cát vàng bay phấp phới.

- Giữa gió tanh mưa máu, người đứng đó bất động, một kiếm chỉ khắp giang sơn.

- Từ thiên cổ, đã là anh hùng, phải dũng cảm giương kiếm, cả đời này, quyết không thể cúi đầu.

- Trong đám mây, có ai đang nhảy múa.

- Để cho ta, nhìn thấu tận chân trời.

- Gan ruột ta như đứt lìa từng khúc.

- Trong lòng ta, chỉ còn tuyết mà thôi.

- Một kiếm cuồng nộ, chém lên chín tầng trời.

- Một tiếng cười, vang vọng suốt ngàn năm.

- Riêng mình ta, tiêu dao khắp đất trời.)

Cuối bức tranh đề: Mặc Quân Dạ làm, Tiểu Miêu sao chép.

Mà bức tranh còn lại viết:

lâm hoa tạ liễu xuân hồng,

thái thông thông,

vô nại triêu lai hàn vũ vãn lai phong;

yên chi lệ,

lưu nhân túy,

kỷ thì trọng,

tự thị nhân sinh trường hận thủy trường đông...

(NBV: Bài từ tên gốc là "Tương Kiến Hoan" của Lý Dục. Dịch thơ của Nguyễn Thành Ân:

--Bản dịch của Nguyễn Thành Ân:--

Xuân hồng liễu tạ hoa rơi

Lòng nghe rối những bời bời

Cứ để mưa lạnh buổi sớm mai

Gió về lệ đỏ mắt gầy

Lại tuôn ròng rã cơn say chập chờn

Từ đây ôm mối hận trường

Chỉ còn sông nước lẽ thường xuôi đông.

--Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn:--

Rừng xuân tàn tạ thưa hồng,

Rối lung bung.

Không cản ban mai mưa lạnh,

Gió chiều dông.

Đỏ ngầu lệ,

Say tuý luý,

Lại tuôn ròng.

Từ đây kiếp người trường hận,

Nước xuôi đông.

Cuối bức tranh cũng đề: Mặc Quân Dạ làm, Tiểu Miêu sao chép.

(NBV: Chắc tác giả có sự nhầm lẫn, chương bài thơ này ở ch 204 là do Miêu tiểu Miêu ngâm ra mà Đến ch 219 ta có làm chú thích rồi))

Phía trước cửa sổ có đặt một cái bàn nhỏ xinh xắn, trên bàn là một chiếc đàn ngọc tên Thất Huyền, cạnh chiếc đàn là những khúc cầm phổ.

Những thứ này khiến ta có thể hiểu được trái tim chứa đầy phiền não của Miêu Tiểu Miêu.

Gian phòng này tuy là khuê phòng của nữ nhân nhưng không hề có vật trang sức. Là viên ngọc quý của Miêu gia, là cháu gái của Huyễn Phủ phủ chủ thế nhưng căn phòng được bố trí vô cùng đơn giản. Việc này nói ra có thể khiến người khác hơi ngạc nhiên, nhưng liên tưởng đến tính cách dịu dàng của Miêu Tiểu Miêu thì cảm thấy không có gì lạ nữa, căn phòng từ không gian đến cách bố trí đều rất phù hợp với tính cách của nàng.

Lúc này, chủ nhân của gian phòng, Miêu Tiểu Miêu vẫn lẳng lặng nằm trên giường, sắc mặt nàng tái nhợt, nàng cứ nằm ấy không cử động, ngay cả hít thở cũng khó khăn, khi có khi không. Tuy hôn mê nhưng trên hai hàng lông mi của nàng cũng thống khổ nhíu lại, trên khóe mắt còn vươn lại một giọt lệ.

Quân Mạc Tà khi bước vào phòng, lúc chứng kiến sắc mặt của Miêu Tiểu Miêu thì trong lòng chấn động.

Đây... đây… đây còn là nữ tử phong nhã hào hoa mà mình tường biết, nàng lúc trước còn dùng những lời nói nhỏ nhẹ, ôn nhu khuyên bảo mình, hòng dùng nhu tình của nàng để hòa tim trái tim đầy băng giá của mình. Giờ phút này đây, nữ tữ ấy, một nữ tử ôn nhu tràn ngập tình yêu lại có thể biến thành một bộ dạng như vậy.

"Mà tất cả đều vì mình, vì mình, vì mình đã khiến cho nàng yêu mình quá sâu để xảy ra cớ sự này."

Con người không phải cỏ cây nào có thể vô tình.

Quân Mạc Tà giờ phút này trong lòng có một cỗ tâm tình không thể lý giải. Tuy định lực của hắn từ xưa đến nay luôn hơn người nhưng lúc này cũng không thể kìm nén nổi tâm trạng kích động.

"Nếu thời gian có thể quay lại, nếu mọi việc có thể lặp lại những lời khi ấy ta còn có thể nói ra không? "

Quân Mạc Tà cười chua xót, trong ánh mắt nhìn Miêu Tiểu Miêu lần đầu tiên hiện lên vài phần ôn nhu cùng thương cảm. thầm nghĩ:

- "Chính mình chung quy không phải con người có ý chí sắc đá."

Hắn vừa bước vào phòng, thì tiểu Đậu Nha đang ngồi bên giường chăm sóc tiểu thư đã phát hiện ra hắn, dùng ánh mắt đầy tức giận nàng phẫn nộ nói:

- Ngươi tên háo sắc tới đây làm cái gì? Chẵng lẽ ngươi hại tiểu thư còn chưa đủ thảm hay sao?

Tiểu nha đầu phồng miệng trừng mắt bộ dạng như hận không thể lao lên cắn cho hắn vài nhát.

- Tiểu Đậu Nha không được vô lễ!

Miêu phu nhân thấp giọng nói:

- Công tử tới đây để xem bệnh Tiểu Miêu…

Nói đến đây, không khỏi nghĩ đến bệnh tình của Tiểu Miêu cũng do thanh niên trước mặt gây ra, Miêu phu nhân cũng không còn lòng dạ nào để nói tiếp nữa.

- Hừ nếu không phải hắn bạc tình bạc nghĩ thì tiểu thư sao lại bị thế này.

Tiểu Đậu nha thầm lẩm bẩm, rất không tình nguyện không nói nữa.

Quân Mạc Tà không để ý tới nàng nhẹ nhành tới bên giường, chìa tay phải nhẹ nhàng đặt lên cổ tay thon mịn của Miêu Tiểu Miêu.

Vận linh lực dò xét, hắn hiểu được bệnh của nàng cùng mẫu thân năm đó vô cùng giống nhau.

Năm đó mẫu thân hắn, Đông Phương Vấn Tâm tuy rằng vô cùng đau lòng mà lâm vào ngủ say nhưng dù sao trong lòng mẫu thân cũng vướng bận ba nhi tử cho nên tâm mạch chưa tắc nghẽn hoàn toàn. Vì vậy ngày đó Quân Mạc Tà dùng thân phận người con để thức tỉnh mẫu thân thật ra cũng không tốn rất nhiều khí lực.

Nhưng hiện giờ bệnh tình của Miêu Tiểu Miêu hoàn toàn khác, tâm mạch của nàng tắt nghẽn hoàn toàn, không hề tồn tại bất cứ khe hở nào để lợi dụng.

Tâm môn đóng chặt, cần phải mở ra bằng cách nào đây?

(NBV: Tâm môn: Cửa lòng, cửa trái tim.)

Trán Quân Mạc Tà càng lúc càng nhíu lại, nếu hắn không thể chữ trị chỉ sợ thế gian này không ai có thể chữa được.

Thấy sắc mặt Quân Mạc Tà trở nên vô cùng khó coi, Miêu phu nhân không khỏi hết hồn, run giọng hỏi:

- Mặc... công tử, rốt cục Tiểu Miêu như thế thào rồi?

Nàng biết rõ, người trước mặt này là Mặc Quân Dạ không phải thầy thuốc, hơn nữa Miêu Tiểu Miêu lại mắc phải tâm bệnh, cho dù là thần y cao tay đến đâu cũng sợ phải bó tay đầu hàng nhưng nàng vẫn phải nói ra những lời này. Thanh âm của nàng rung rẩy tựa như muốn khóc ra thành tiếng. Đây cũng là một phản ứng bình thường của người mẹ thôi.

- Ta cần yên tĩnh!

Quân Mạc Tà trầm giọng nói:

- Các người tốt nhất đi ra ngoài chờ đi, riêng tiểu Đậu Nha thì ở trước cửa để phòng ngừa ta cần nàng hỗ trợ.

- Được!

Miêu Hoàng Vũ đứng dậy nắm tay của thê tử hướng ra ngoài đoạn quay sang nói với Quân Mạc Tà:

- Bệnh của tiểu nữ, phiền công tử cố giúp cho.

Những lời này vô cùng quái dị, căn bệnh của nữ nhi cũng do tiểu tử này gây nên, thì chữa bệnh là trách nhiệm của hắn. Thế nhưng lại đối với hắn còn phải cảm ơn.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.