Dị Thế Tà Quân

Chương 1044: Nhân quả vạn năm



Dịch Giả: Ursawarrious

"Một kiếm giết sạch thì gọi là " Khuynh Thành", vậy ngày nào đó lão tử cũng muốn sửa danh tự? Sửa thành " Khuynh Quốc", " Khuynh Thiên Hạ" chẳng hạn..."

- Nhưng sau đó, không biết có phải bởi vì lão phu muốn trùng kích thông thiên chi lộ hay không, hay là vì nguyên do khác mà đột nhiên một đạo thiên phạt vô cùng hung mãnh giáng xuống, đánh cho lão phu suýt nữa thần hồn câu diệt, lão phu dùng hết dư lực, vô cùng chật vật chạy về Huyễn Phủ, mãi cho đến ngày hôm nay vẫn chưa thể bước ra ngoài nửa bước.

- Không thể bước ra ngoài?

Mạc Tà nghi vấn hỏi.

- Đúng vậy, chỉ cần lão phu hiện thân, lập tức sẽ xuất hiện thiên phạt, hơn nữa nó còn đánh lão phu đến khi chết thì thôi, quyết sẽ không bỏ qua. Lão phu chỉ có thể trốn ở nơi này mới không bị thiên phạt phát hiện, có cơ hội kéo dài một chút hơi tàn. Trước đây không rõ là khi nào, lão phu từng một lần đi ra ngoài, nhưng còn chưa ra khỏi được huyệt động này mà bên ngoài Huyễn Phủ đã có một trận hạo kiếp.

Cho nên lão phu vĩnh viễn chỉ có thể sống ở chỗ này, vĩnh viễn sống ở chỗ này.

Miêu Khuynh Thành bất đắc dĩ thở dài.

- Thiên phạt? Cụ thể là cái thiên phạt dạng gì? Thậm chí ngay cả cường giả như ngài cũng phải nhượng bộ lui binh!

Mạc Tà nhíu nhíu mày. Đối với thiên kiếp, hắn có thể nói là cho tới bây giờ vẫn chưa từng sợ hãi, một trong những hiệu quả đặc biệt của Hồng Quân Tháp là có thể hấp thu thiên kiếp, vả lại có thể đem nó chuyển hóa thành thiên địa linh khí thuần khiết nhất, còn là hồng mông tử khí. Theo một ý nghĩa khác mà nói, thiên kiếp đối với Hồng Quân Tháp chính là liều thuốc bổ lý tưởng nhất.

Nếu đơn giản chỉ là Thiên phạt, Quân Mạc Tà cơ hồ đang có ý muốn thay lão hấp thu.

- Là…Diệt Thế Cuồng Lôi.

Miêu Khuynh Thành nói với giọng điệu hết sức sợ hãi, có thể nói là một sự sợ hãi từ tận đáy lòng!

- Diệt Thế Cuồng Lôi? Đây cũng là một loại lôi kiếp sao? Chẳng lẽ không thể đối kháng?

Mạc Tà cực kỳ thắc mắc, cái thứ đồ chơi lôi kiếp này, có vẻ như mức độ tăng theo cấp độ của Tôn giả, nhưng ngoại trừ mình dựa vào Hồng Quân Tháp để chiếm được ưu thế thì còn có vô số cường giả khác cũng dễ dàng vượt qua, vì cớ gì một cao thủ đỉnh phong như Miêu Khuynh Thành lại không thể chống cự?

- Thiên phạt, Diệt Thế Cuồng Lôi làm sao có thể đánh đồng cùng lôi kiếp bình thường. Đầu tiên là quy mô của nó, ít nhất cũng phải hơn lôi kiếp bình thường vạn lần, Thiên phạt một khi hình thành, phạm vi bị bao phủ vô cùng rộng lớn, cuồng lôi từ trên trời đánh xuống mặt đất cho dù chỉ là một đạo, cũng có thể khiến một tòa tiểu sơn biến thành bột mịn…Tiếp theo chính là uy lực của nói, lôi điện này là một đạo lôi điện màu tím, uy lực khủng bố khó thể tưởng tượng được, vạn vật trên thế gian một khi bị nó bổ trúng, lập tức vô thanh vô tức biến thành mạt phấn. Hai đặc điểm này, đối phó đã vô cùng gian nan, bất quá lão phu vẫn có phương pháp ứng phó, nhưng đặc tính thứ ba, lại chân chính khiến lão phu thúc thủ vô sách!

Miêu Khuynh Thành thổn thức nói.

- A? Còn có thứ so với hai đặc tính này càng khó giải quyết hơn? Vãn bối xin rửa tai lắng nghe!

Mạc Tà nghe xong lời này cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, theo sự miêu tả của Miêu Khuynh Thành, hắn biết được rằng, Diệt Thế Cuồng Lôi này có hai đặc tính là " phạm vi bao phủ lớn, phương thức công kích khác biệt"" không thể chống cự", chỉ mỗi hai đặc tính này đã quá khủng khiếp rồi, lại còn đặc tính thứ ba kinh khủng hơn nữa?

- Nếu chỉ có hai đặc tính đấy thì với thủ đoạn của lão phu, vẫn có thể dễ dàng ứng phó, miễn cưỡng bình thủ cùng nó, cái thực sự khiến lão phu gặp khó khăn, chính là một khi thiên phạt hình thành, chỉ cần mục tiêu không hoàn toàn biến mất thì sẽ liên tục giáng xuống. Năm đó ta cùng với nó đối kháng bảy ngày bảy đêm, cuối cùng hao tổn gần hết huyền lực, nhưng thiên phạt vẫn không có chút dấu hiệu suy yếu, cho nên lão phu mới nói bản thân vĩnh viễn bị kẹt ở nơi quỷ quái này…

- Thì ra là như thế...

Mạc Tà trong lòng cũng có chút bồn chồn. Nếu chỉ là hai cái đặc tính trước, Đại thiếu tin rằng với sự hổ trợ của Hồng Quân Tháp, chắc chắn có thể vượt qua được, nhưng hiện giờ thêm cái đặc tính thứ ba này thì thật là…

Diệt Thế Cuồng Lôi uy thế quá mức khủng bố, hơn nữa còn không biết thứ đồ chơi này sẽ kéo dài trong bao lâu, nếu năng lượng thiên phạt thái quá, rất có thế khiến cho Hồng Quân Tháp phát nổ, thế thì trộm gà không được còn mất nắm gạo?

Dù Quân Mạc Tà không biết mức độ chứa đựng năng lượng của Hồng Quân Tháp nhiều nhất là bao nhiêu, và uy lực của cái Diệt Thế Cuồng Lôi kia kinh khủng đến mức nào nhưng cũng tuyệt đối không có ý định tùy tiện thử…. Quân Mạc Tà tự hỏi việc này có đáng để mạo hiểm không!

Hồng Quân Tháp là con át bài mà mình luôn giấu diếm bấy lâu nay!

- Chàng trai, lão phu trò truyện với ngươi nửa ngày, vẫn chưa biết người tên họ là gì?

Miêu Khuynh Thành chủ động chuyển đề tài. Với hắn mà nói, nhắc tới Diệt Thế Cuồng Lôi, cũng là việc khiến hắn vô cùng buồn bực.

- Ta gọi là Quân Mạc Tà

Mạc Tà thản nhiên nói.

Nếu đối phương đã sớm nhìn thấu thực lực của mình, cho dù tiếp tục trốn trốn tránh tránh cũng chỉ khiến người khác chê cười

- Nga… Cái tên này…

Tuy rằng hiện giờ cái tên Tà Chi Quân Chủ danh chấn đại lục nhưng hiển nhiên với Miêu Khuynh Thành thì lão hoàn toàn không biết gì cả, chỉ nói là:

- Nhân gian chính đạo, cuộc đời Mạc Tà ngươi đúng là đã không sai.

- Ách……

Mạc Tà vuốt vuốt cái mũi, tên của mình lại có cái ý nghĩa này sao? Có vẻ như ngay cả chính mình cũng không biết nữa!

- Quân Mạc Tà, nhiều ngày nay, mọi thứ trong Huyễn Phủ trở nên rối noạn, thiên địa chuyển dời, thủy lưu khí chuyển, càn khôn đảo ngược, là do tiểu tử ngươi làm

Miêu Khuynh Thành trầm ngâm một chút, hỏi.

- Cho dù tiền bối không hỏi vãn bối cũng muốn nói ra nghi vấn này. Trong Huyễn phủ, dã tâm của Chiến gia đã rõ như ban ngày, bọn họ lại còn sử dụng phương pháp vô cùng gian ác, chiếm lấy khí vận của Miêu gia để làm cho bản thân mình lớn mạnh hơn. Tiền bối thân là người sáng lập Huyễn Phủ, lại còn là Miêu gia thủy tổ, vì sao đối với những việc tổn người lợi mình của Chiến gia chưa từng can thiệp, thậm chí có vẻ hoàn toàn không quan tâm đến, tiền bối chí ít cũng phải thông cáo cho người chủ sự Miêu Gia bây giờ chứ!

Mạc Tà nhíu mày hỏi lại.

- Có những việc không phải cứ muốn là có thể làm được

Giọng nói của Miêu Khuynh Thành có chút cảm thán, lần thứ hai thấp thoáng có chút mất mát. Cũng ngay lúc lão vừa dứt lời trong đại điện xuất hiện một trận vân vụ dày đặc, dần dần ngưng tụ thành hình người, người này đầu đội nón cao, thân mặc áo dài, dáng người cao to, mặt mũi vẫn chưa thấy rõ, khoanh tay đứng ở trung tâm đại điện.

Giây lát sau liền thấy rõ được khuôn mặt của người này, khuôn mặt trắng trẻo không râu, nếu chỉ dựa vào diện mạo bên ngoài thì nhiều nhất cũng chỉ ba bốn mươi tuổi.

Nhưng khi nhìn đến ánh mắt của người này, tuy không có cái gì gọi là lóe ra tinh quang nhưng lại tràn đầy vẻ kỳ lạ. Khi hắn mở mắt tựa hồ khắp cả không gian liền tràn ngập ánh sáng, và thời khắc hắn khép mắt lại khiến cho người ta có cảm giác, cả thiên địa trong khoảnh khắc này đều chìm vào bóng tối.( DG: siêu nhân điện quang)

Giờ phút này, đôi mắt kỳ lạ đó đang chăm chí nhìn Quân Mạc Tà.

Tiếp đó, người này nhẹ di chuyển, từng bước tiến đến bậc thang ở giữa đại sảnh, thản nhiên ngồi xuống.

Mạc Tà ánh mắt sáng lên, người vừa xuất hiện này hiển nhiên chính là Miêu Khuynh Thành, khi lão chậm rãi bước đi, Quân Mạc Tà tựa hồ cảm giác được trước mắt xuất hiện hàng trăm hàng vạn vì sao chậm rãi chuyện động theo xung quanh, men theo từng cử động của Miêu Khuynh Thành, hết sức kỳ lạ.

Trên đời này, không ngờ tồn tại một người có tu vi đạt đến cấp độ này!

Giờ khắc này, sự khiếp sợ trong lòng Quân Mạc Tà không thể dùng ngôn ngữ nào có thể miêu tả được nữa!

Tu vi của Miêu Khuynh Thành, đã muốn đạt tới trình độ khai hóa thiên địa! Vậy mà Cửu U Đệ Nhất Thiếu chỉ cần phất tay một cái liền có thể dễ dàng phong ấn hoàn toàn ở phiến đại lục này.

Từ đó có thể thấy được Cửu U Đệ Nhất Thiểu cường hãn đến trình độ nào.

- Không cần phải hâm mộ, ta tin chắc rằng một ngày nào đó ngươi cũng sẽ có thể đạt được đến cảnh giới của ta! Ngươi với độ tuổi này cùng tốc độ gia tăng cảnh giới, ngày đó sẽ không quá xa xôi!

Miêu Khuynh Thành khẽ cười, tựa hồ khắp nơi trên mặt đất đều như có gió xuân thổi qua, khiến Trường Giang và Hoàng Hà băng tan, vạn vật sống lại…

- Ta cũng cho là như vậy.

Khi Mạc Tà gật gật đầu, vẻ mặt bình thản trả lời, ánh mắt của Miêu Khuynh Thành lộ ra vẻ tán thưởng tự đáy lòng. Nếu Quân Mạc Tà khiêm tốn đôi lời, như vậy lại khác hẳn, chứng tỏ hắn vẫn chưa đạt đến cảnh giới mọi vật đều là hư vô, cũng chính là nói hắn vẫn còn khuyết điểm, nhưng lúc này Quân Mạc Tà thản nhiên đón nhận, điều này biểu lộ một sự tự tin, tự tin đến cực điểm cùng với định lực không thể lay chuyển!

Đây hoàn toàn đủ để chứng minh dù người đang đứng trước mặt hắn là Miêu Khuynh Thành, một đại nhân vật đã đạt đến cảnh giới gần như tiên phật nhưng hắn cũng không bị áp lực này làm cho tâm thần rối loạn!

Cái này mới là thứ đáng quý nhất!

- Nói đến chuyện của Chiến gia, có lẽ phải bắt đầu kể từ hơn một vạn năm trước. Lúc đó sư tôn sau khi biến mất hơn một ngàn năm đột nhiên trở về Huyền Huyền đại lục, còn mang theo vài bản thư tịch. Mà ta sau khi tiếp quản Huyễn Phủ mới phát hiện những bản thư tịch ấy bị vứt lại trong cái không gian này.

Miêu Khuynh Thành cười khổ, nói:

- Trong đó có một bản là công pháp của Tạo hóa phong thủy thuật. Ta trong lúc rảnh rỗi căn cứ vào đó tu luyện một phen. Phát hiện ra thứ này quả nhiên ghi lại vô số đạo lý cực kỳ huyền ảo, nếu có thể nắm giữ và phát huy tới tận cùng, thành tựu chưa chắc đã kém huyền công cảnh giới cao nhất. Hơn nữa trong đó lại còn ẩn hàm đạo lý thiên địa. Lão phu đau khổ nghiên cứu suốt hai trăm năm, cuối cùng có chút thành tựu.

- Ngày đó, bát đại đệ tử của lão phu đều đang ở luyện công ở tiền đường, lão phu vừa mới nắm giữ được kỳ thuật tâm tình vui sướng, lại có lòng muốn khoe khoang nhất thời cao hứng liền quyết định xem quẻ số mệnh cho mỗi đứa một phen. Mà họa ngày hôm nay, đúng là bắt nguồn từ lần xem quẻ ấy!

- Lúc ấy ta dùng thuật phong thủy mệnh lý quan sát tám vị đệ tử, phát hiện trong đó bảy người thời vận cao có thấp có, tất cả đều có lúc hưng tịnh hoặc suy tàn nhưng bổn nguyên căn bản thủy chung không mất, có thể nương theo chủ cung Huyễn phủ, trường tồn bất diệt. Chỉ có đệ tử họ Chiến kia, lại có hữu kiệt chi tượng, chính là một vạn năm sau sẽ gặp phải đại nạn tan nhà nát cửa, bản thân cũng vong mạng.

Miêu Khuynh Thành bất đắc dĩ lắc lắc đầu:

- Lúc ấy những gì ta thấy liền nói luôn ra hết. Cũng báo luôn cho lục đệ tử Chiến Cuồng, để cho hắn ngàn vạn lần chú ý, những năm tháng sau này, tốt nhất là phải dạy bảo đám hậu nhân đời sau lấy việc thiện làm gốc, trăm triệu lần không được có cái dục vọng quyền lực gì, càng không thể động một tý là hại đến mạng người. Chỉ mong tích phúc muôn đời, cảm động thanh thiên, trong lúc vô tình hóa giải đi đại họa!

Mạc Tà cười khổ một tiếng, lão gia này thực sự là ngây thơ tới cực điểm: nhân tính đã không tốt, cho dù là thánh hiền cũng bó tay, huống chi là người? Chiến gia há lại có thể cam tâm vạn năm ở ẩn?

Thân mang tuyệt thế thần công, có thể tung hoành thiên địa, trong tay lại nắm giữ quyền thế mà đi làm việc thiện, chỉ xuất ra mà không thu về được…. Một đời, một người thì có thể, nhưng nếu đời đời đều như thế…… Làm sao được?

- Lúc ấy Chiến cuồng có nói với ta: "Sư tôn, không còn phương thức nào khác để hóa giải cái nguy cơ kéo dài đến muôn đời này sao?"

Miêu Khuynh Thành nói tới đây, giọng nói có mấy phần trống rỗng.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.